Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Màu đen, hay là màu trắng!
Trời đã về đêm đen, treo vắt ánh trăng bán nguyệt rực rỡ, tựa hồ chuốm sáng cả dãy núi Anpơ kiêu hùng.
Quang minh Thánh Thành chi trấn vẫn tọa an nguy nga ở một góc phía Tây khu vực.
Chỉ nhưng hôm nay, nó khác lạ, nó phảng phất hiện hữu sắc cam ngọc nôn nóng thay vì vàng hợp kim thường thấy.
Dày đặc lớp nhài trang trí cũng đã được các thánh quan giáo vụ tháo xuống, họ mong muốn nhìn thấy Mặt trời ngày mai chiếu rọi nhất nhất phải là ưu đàm hoa phật, đại biểu thành bông cát đài.
Mảnh sân góc khuất phía sau,
Michael đứng ở bên bể cá, phóng tầm mắt nhâm nhí ánh trăng kia đang vẫy bóng vào mặt nước.
Trong hồ, một con cá bơi lội cũng không có, tuyệt đối tĩnh lặng.
Mà nội tâm Michael cũng tương tự, không hẳn có một chút dao động đi.
“Soạt soạt ~~~”
Đột ngột, mặt nước dao động, từng gợn sóng nhảy nhót gấp gáp, thể bảo có người đi tới.
Vị trí yêu thích của Michael, không phải là nơi tùy tiện ai cũng có thể đi vào, vì lẽ đó, kỳ thực bất kể là địa phương nơi ở, khu vực hoạt động, nơi nhàn nhã, bình thường đều là yên ắng.
“Biến sinh biến, chuyện này thực giống muốn vượt khỏi tầm kiểm soát chúng ta” Đại thiên sứ Remiel tiến đến bể thủy sinh khó khăn mở lời.
“Bên cạnh Tổ Hoàn Nghiêu, quan viên bồi thẩm Nhật Bản cũng sẽ không vì chúng ta Thánh Thành thần uy tỏ vẻ phục mệnh, sợ hãi, họ càng là cố gắng đem lại quấy nhiễu dư luận, tạo sức ép đáng kể chống đối thiên sứ chấp chưởng quyết định.” Remiel tiếp tục tường thuật lại biện hộ tranh khẩu ban nãy một lần cho Michael nắm.
Cả ngày phúc vấn, với hắn mà nói như ngàn dao vây bủa.
Quan viên bồi thẩm Nhật Bản bọn họ đã nắm giữ rất nhiều tư liệu, chính là liên quan với Song Thủ các bị phá hủy, bên trong có quá nhiều chi tiết nhỏ, họ cho rằng là Thánh Thành chúng ta có ý định bỏ qua, cũng có quá nhiều là không thèm giải thích.
Nhưng từ trong thuật lại của Mạc Phàm, rất nhiều chuyện rất ăn khớp với manh mối còn lại bọn họ điều tra được, càng giải thích những hiện tượng bọn họ không thể nào hiểu được.
Ý kiến của nhân viên bồi thẩm Nhật Bản rất quan trọng, bởi vì để cho bọn họ đến quyết định tính chất của Song Thủ các, nếu bọn họ kiên quyết không rời cho rằng Song Thủ các không nên bị phá vỡ như vậy, thậm chí cho rằng tuần du thiên sứ Sariel đúng là làm một cái sự tình nhân thần cộng phẫn, như vậy liền đại biểu tội danh Mạc Phàm khó tẩy thoát nhất có khả năng chuyển biến tốt!
Sự việc này rõ ràng không thể khiến Remiel vừa ý, khẳng định phi thường tức giận.
Michael vẫn lẳng lặng trưng cái nhìn ánh trăng kia bị nhòe qua lớp gương vỡ, một một quãng lâu hắn mới thở dài, hướng mắt về Remiel.
“Trên thế giới này, có rất nhiều việc sẽ nhất định không lựa chọn chúng ta giải quyết, bầu trời đen kia là vĩnh hằng bóng tối, trăng tỏa vầng quang rộng khắp đến đâu vốn chẳng thể nào bao phủ được".
"Nhưng là trăng vẫn sáng, kể cả khi ta nhìn qua mặt giếng này, đôi lúc nó sẽ nhòe, đôi lúc nó sẽ lung lay, tuyệt nhiên vẫn là không rời khỏi bản ngã màu sắc, tuyệt nhiên vẫn không dung tha cho kẻ địch".
"Chúng ta ở thứ tự đối diện nhân loại dị đoan, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn qua lớp phản chiếu này thấy rõ sự tình…ma quỷ vốn dĩ luôn khó nắm bắt như vậy”. Michael khẳng định nói, cho tới giờ phút này ý niệm hắn gần như không thể dao động".
“Ta rõ ý ngươi, nhưng không phải…” Remiel đang tiếp tục nói.
“Ngày mai, ba người họ sẽ có ai tới?” Michael ngắt lời Remiel, trực tiếp hỏi.
“Hai trong số!”
Michael im lặng, hắn không muốn dò xét gì thêm.
Trong lòng càng thêm tin chắc quan điểm của mình, nhân gian biến động, ma quỷ hiện thân chính là đồng thời thách thức sẽ mời gọi thiên sứ phân định.
Bốn vị đại thiên sứ trưởng đều sẽ có mặt
- ----------
- -----------
Thánh đình hoàn toàn yên tĩnh
Hôm nay, tùy chính thẩm phán sự kiện trọng đại sẽ biểu quyết dị đoan trọng tội, giết chết Đại thiên sứ, sử dụng tà thuật tu luyện.
Quang minh Thánh Thành như tòa thần sơn phát quang, linh ấn cả trời đất Thụy Sĩ.
Các thần quan, bồi thẩm viên, điều tra viên lúc này ánh mắt đều nhìn chăm chăm Mạc Phàm.
Ở phía những góc trấn vị ở một chỗ cao hơn những người còn lại, tuyệt đối đồ sộ, phô trương hơn mấy lần tầm vóc.
Tây tọa Đại thiên sứ trưởng Raphael
Đông tọa Đại thiên sứ trưởng Raguel
Hai người họ chấp chưởng Thánh Thành trấn giữ, là nhị thần tam thức hàng tuyến phòng ngự cuối cùng của quang minh nhân loại, từ lâu vốn hiếm khi xuất hiện, chẳng mấy ai biết mặt, càng đồng thời hôm nay giáng lâm như vậy, tuyệt đối không coi Mạc Phàm như một chuyện nhỏ.
Rõ ràng năm đó phán quyết thánh tử Văn Thái lẫy lừng rung chấn, vẫn không có bất kì ai trong hai người họ ra mặt.
Mạc Phàm đang đứng ở trung ương đại điện, thải tước trong một cái lồng chim to lớn xa hoa để người ta bình phẩm, đánh giá.
Hắn cũng lần đầu tiên bắt được ánh mắt của ba vị đại thiên sứ trưởng thần uy này, thâm tâm không khỏi bật cười vì sự trịnh trọng ra vẻ.
Quanh quẩn lảng vảng tìm một hứng thú du khoái, nhãn cầu Mạc Phàm rơi ngay trên người Tâm Hạ.
Nàng không lùi về sau chỉ thị, trực tiếp danh nghĩa thần nữ chi thế đại diện cho Miếu Parthenon xuất hiện tại thánh đình.
Dù cho Thánh Thành này có ô uế, hiệp hội tổ chức có đục khoét ra sao, không khí bẩn vết vẫn như cũ, trang dung của nàng, mặc vào lụa trắng tinh khiết, hao hao bất tuyệt không khả năng nhiễm bụi trần.
Chỉ là nhìn dáng người nàng, gầy gò đi mấy phần khiến Mạc Phàm không khỏi chua xót.
Dường như nàng vẫn bận bịu trao đổi với kỵ sĩ bên cạnh, chưa rõ được hắn đang nhìn chằm chằm cơ thể mình.
Thở dài một hơi, ánh mắt Mạc Phàm ngao ngán thu hồi quay về, vô tình lại phát hiện Blanche lão sư cùng Heidy cũng đã ở đây. Bọn họ dĩ nhiên là chấp vụ cao trong Anpơ học phủ, nhánh quan trọng đại diện Liên hợp học phủ tổ chức.
Thực sự ngày hôm nay đến đây chính để cứu vớt mình sao?
Trong lòng có cái gì đó nghẹn nghẹn, đại khái là chút vui vui đi a.
Mà chẳng lẽ nói thế nào, còn liên minh thương hội?
Không phải trước đây tên Triệu Mãn Duyên kia cũng thổ lộ hắn sẽ đoạt giành lại quyền kiểm soát Triệu Thị sao? Sức mạnh Triệu Thị khẳng định có thể đã nắm giữ thương hội rồi.
Mạc Phàm liên tục chuyển mình định vị...
“Ta ở đây”
Ánh mắt Triệu Mãn Duyên bắt được Mạc Phàm trước.
Hắn không nói lời nào, chỉ như một cảm tính quen thuộc mách bảo vị trí mình đứng cho Mạc Phàm.
Mối giao tình này, là bằng hữu thân tín, là tri kỉ tâm giao, là huynh đệ vào sinh ra tử…
Liền cả Mạc Phàm cũng bắt được tín hiệu, nhanh chóng quay lại.
Hai loại ánh mắt chạm phải, nói thần giao cách cảm cũng đúng.
… Là họ cười
… Là họ đang giao tiếp nhau
… Nhưng là người khác chẳng thể nào nghe được
“Ngươi rốt cuộc đã giành lại được Triệu Thị, đã gặp mẫu thân rồi?”
“Ân, ngài vẫn hảo hảo sủng ái ta… còn ngươi, vẫn mạnh khỏe?”
“Lão tử ta còn có thể có mệnh hệ gì sao.”
“Ngươi tin ta, hôm nay ngươi sẽ không thể bị phán quyết, ta, dù cho thế nào cũng nhất định sẽ mang ngươi ra khỏi chỗ chết tiệt này…” Ánh mắt Triệu Mãn Duyên biến hóa mạnh mẽ, phi thường khẳng định.
Mạc Phàm gật đầu một cái, hắn cười viên mãn quay đi, không tiếp tục giao tiếp độc thoại.
Đời này của ta chưa từng uổng phí!!
"Bồi thẩm bên Nhật Bản, làm Chủ thần quan, ta cần trịnh trọng nói rõ một chuyện, một khi các ngươi tán đồng Mạc Phàm nói ra chính là sự thực, vậy thì tương đương là cho rằng tuần du thiên sứ Sariel tồn tại hành vi ác ý tàn sát, tuần du thiên sứ Sariel đại diện cho Thánh thành, mà quyết định của hắn cũng đại biểu Thánh thành, khi hắn trở thành tuần du thiên sứ, liền nhất định là người cai quản nhân gian, giữa Song Thủ các và hắn không có bất kỳ gút mắc nào, hắn cũng không cần đi hãm hại bất luận người nào, hắn chỉ là đang thực hiện chức trách của hắn, chức trách của hắn chính là tiêu trừ ma hoạn, mọi việc làm của hắn đều là vì Nhật Bản..." Chủ thần quan Remiel gàn giọng nói với những người Nhật lên án hôm qua.
"Các hạ, chúng ta đã có quyết định." Quan bồi thẩm Nhật Bản nói.
"Hảo, tiếp theo hi vọng mỗi một vị đại biểu đều thận trọng làm quyết định, phán quyết của các ngươi chính là quyết định vận mệnh của một người, cũng quyết định Thánh thành ở tương lai có thể hay không tiếp tục duy trì minh chủ, công chính. Các vị đại biểu, mời các ngươi ném ra cục đá!"
Phán quyết cuối cùng.
Mười một cục đá.
Trắng và đen.
Màu đen đại biểu có tội.
Màu trắng đại biểu vô tội.
Thẩm lý dài dằng dặc, càng trải qua đấu tranh dài dằng dặc, bao quát bản thân Thánh thành cũng đang không ngừng thay đổi cái nhìn của mọi người, đem hành vi của Mạc Phàm, đem tà dị sức mạnh Mạc Phàm nắm giữ, bao quát chuyện cuối cùng giết chết tuần du thiên sứ đều đang làm hết sức phát triển theo hướng bọn họ muốn.
Một đường đi tới, Thánh thành bọn họ cũng không thuận lợi.
Đại khái chính là bọn họ trước đó làm một ít lựa chọn sai lầm, dẫn đến công tín ngưỡng lực của bọn họ ở trên thế giới này chịu đến tổn hại, để đến lúc muốn phán quyết một người giết chết tuần du thiên sứ dĩ nhiên tiêu hao đại công phu như thế.
Đổi là quá khứ, chỉ cần phản kháng, đều sẽ liền bị xử quyết, huống chi là Mạc Phàm có hành vi ác liệt như vậy!
"Màu đen, hay là màu trắng!"
Chủ thần quan Remiel ánh mắt nhìn quét các vị đại biểu nắm giữ cục đá, rồi lại nhìn qua địa phương ba vị đại thiên sứ còn lại.
Nội tâm của hắn đồng dạng có sóng lớn.
Chính như Remiel trước đó nói tới, chuyện này không chỉ liên quan đến đến vận mệnh của Mạc Phàm, đồng thời quan hệ đến Thánh thành.
Thánh Thành phán quyết, luân lý ném đá được đặt trong một hộp đàn bích ngọc.
Bích ngọc huyền anh tượng trưng hành án ban pháp, nhất định sẽ do một lão thần quan cấp bậc lấy ra hô đạt.
Yên tĩnh!
Tuyệt đối yên tĩnh!
Không một loại âm thanh vắt vẻo nào dám buông ra ở thánh đình to lớn này.
Liền ngay cả những bồi thẩm quan hiệp hội khác cũng không dám thở mạnh.
“Bắt đầu đi.”
Đại thiên sứ đông tọa Raguel ấn nặng ngữ điệp, truyền đạt âm thanh lạnh lẽo đến lão thần quan chấp sự.
Bích ngọc huyền anh phát sáng, tương đương một viên đá đang được rút ra từ bên trong.
"Viên đá thứ nhất, màu trắng." Lão thần quan chậm rãi mở miệng thì thầm.
Remiel hơi nhíu mày, không hiểu lão già này tại sao không trước tiên đọc lên màu đen đến.
"Viên đá thứ hai, màu trắng." Lão thần quan tiếp tục đọc, đồng thời chậm rãi lấy ra như vậy một viên đá trắng noãn.
Hắn chậm rãi đi một vòng Thánh đình, biểu diễn cho hết thảy nhân viên bồi thẩm, tất cả nhân viên đại biểu quan sát, đồng thời còn đặt ở trước mặt máy quay, làm cho những người ở mọi nơi trên thế giới kia thông qua mạng lưới đang quan tâm vụ án này.
Vẻ mặt Remiel trở nên kỳ quái, hắn hiện tại rất muốn biết viên đá màu trắng này là ai ném!
Chỉ tiếc, viên đá ném xuống là không công khai.
Nói cách khác, ngươi có thể biết ai nắm giữ quyền lực ném viên đá, nhưng ngươi không biết cuối cùng là ai ném đen, ai ném trắng. Liền ngay cả Chủ thần quan Remiel cũng sẽ không biết.
Hai viên đá đều là màu trắng!
Đã có hai đoàn đại biểu cảm thấy Mạc Phàm là vô tội, lên án Thánh thành chính là khả năng!
Remiel theo bản năng quay đầu lại, liếc mắt nhìn nam tử đứng ở một góc không người, nam tử kia hai tóc mai là màu trắng, dáng dấp nhưng nhìn qua rất trẻ trung, chỉ là một đôi mắt lộ ra mấy phần thần bí khó có thể dự đoán.
Đó là Michael.
Michael không tọa trấn chưởng quản như những vị đại thiên sứ còn lại, thoạt nhìn như cùng cả sự kiện này không hề quan hệ, nhưng hắn lại giờ nào khắc nào cũng đang quan tâm việc này.
Hôm nay là thẩm lý cuối cùng, cục đá là đen hay là trắng, đều sẽ có ảnh hưởng rất sâu xa, là đệ nhất thiên sứ trưởng Michael, hắn không thể không dự họp.
Chỉ có điều Michael sẽ không phát biểu bất kỳ ngôn luận gì, cũng sẽ không phát biểu một cái ý kiến, hắn sẽ chỉ ở một bên nhìn chăm chú.
Quang minh Thánh Thành chi trấn vẫn tọa an nguy nga ở một góc phía Tây khu vực.
Chỉ nhưng hôm nay, nó khác lạ, nó phảng phất hiện hữu sắc cam ngọc nôn nóng thay vì vàng hợp kim thường thấy.
Dày đặc lớp nhài trang trí cũng đã được các thánh quan giáo vụ tháo xuống, họ mong muốn nhìn thấy Mặt trời ngày mai chiếu rọi nhất nhất phải là ưu đàm hoa phật, đại biểu thành bông cát đài.
Mảnh sân góc khuất phía sau,
Michael đứng ở bên bể cá, phóng tầm mắt nhâm nhí ánh trăng kia đang vẫy bóng vào mặt nước.
Trong hồ, một con cá bơi lội cũng không có, tuyệt đối tĩnh lặng.
Mà nội tâm Michael cũng tương tự, không hẳn có một chút dao động đi.
“Soạt soạt ~~~”
Đột ngột, mặt nước dao động, từng gợn sóng nhảy nhót gấp gáp, thể bảo có người đi tới.
Vị trí yêu thích của Michael, không phải là nơi tùy tiện ai cũng có thể đi vào, vì lẽ đó, kỳ thực bất kể là địa phương nơi ở, khu vực hoạt động, nơi nhàn nhã, bình thường đều là yên ắng.
“Biến sinh biến, chuyện này thực giống muốn vượt khỏi tầm kiểm soát chúng ta” Đại thiên sứ Remiel tiến đến bể thủy sinh khó khăn mở lời.
“Bên cạnh Tổ Hoàn Nghiêu, quan viên bồi thẩm Nhật Bản cũng sẽ không vì chúng ta Thánh Thành thần uy tỏ vẻ phục mệnh, sợ hãi, họ càng là cố gắng đem lại quấy nhiễu dư luận, tạo sức ép đáng kể chống đối thiên sứ chấp chưởng quyết định.” Remiel tiếp tục tường thuật lại biện hộ tranh khẩu ban nãy một lần cho Michael nắm.
Cả ngày phúc vấn, với hắn mà nói như ngàn dao vây bủa.
Quan viên bồi thẩm Nhật Bản bọn họ đã nắm giữ rất nhiều tư liệu, chính là liên quan với Song Thủ các bị phá hủy, bên trong có quá nhiều chi tiết nhỏ, họ cho rằng là Thánh Thành chúng ta có ý định bỏ qua, cũng có quá nhiều là không thèm giải thích.
Nhưng từ trong thuật lại của Mạc Phàm, rất nhiều chuyện rất ăn khớp với manh mối còn lại bọn họ điều tra được, càng giải thích những hiện tượng bọn họ không thể nào hiểu được.
Ý kiến của nhân viên bồi thẩm Nhật Bản rất quan trọng, bởi vì để cho bọn họ đến quyết định tính chất của Song Thủ các, nếu bọn họ kiên quyết không rời cho rằng Song Thủ các không nên bị phá vỡ như vậy, thậm chí cho rằng tuần du thiên sứ Sariel đúng là làm một cái sự tình nhân thần cộng phẫn, như vậy liền đại biểu tội danh Mạc Phàm khó tẩy thoát nhất có khả năng chuyển biến tốt!
Sự việc này rõ ràng không thể khiến Remiel vừa ý, khẳng định phi thường tức giận.
Michael vẫn lẳng lặng trưng cái nhìn ánh trăng kia bị nhòe qua lớp gương vỡ, một một quãng lâu hắn mới thở dài, hướng mắt về Remiel.
“Trên thế giới này, có rất nhiều việc sẽ nhất định không lựa chọn chúng ta giải quyết, bầu trời đen kia là vĩnh hằng bóng tối, trăng tỏa vầng quang rộng khắp đến đâu vốn chẳng thể nào bao phủ được".
"Nhưng là trăng vẫn sáng, kể cả khi ta nhìn qua mặt giếng này, đôi lúc nó sẽ nhòe, đôi lúc nó sẽ lung lay, tuyệt nhiên vẫn là không rời khỏi bản ngã màu sắc, tuyệt nhiên vẫn không dung tha cho kẻ địch".
"Chúng ta ở thứ tự đối diện nhân loại dị đoan, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn qua lớp phản chiếu này thấy rõ sự tình…ma quỷ vốn dĩ luôn khó nắm bắt như vậy”. Michael khẳng định nói, cho tới giờ phút này ý niệm hắn gần như không thể dao động".
“Ta rõ ý ngươi, nhưng không phải…” Remiel đang tiếp tục nói.
“Ngày mai, ba người họ sẽ có ai tới?” Michael ngắt lời Remiel, trực tiếp hỏi.
“Hai trong số!”
Michael im lặng, hắn không muốn dò xét gì thêm.
Trong lòng càng thêm tin chắc quan điểm của mình, nhân gian biến động, ma quỷ hiện thân chính là đồng thời thách thức sẽ mời gọi thiên sứ phân định.
Bốn vị đại thiên sứ trưởng đều sẽ có mặt
- ----------
- -----------
Thánh đình hoàn toàn yên tĩnh
Hôm nay, tùy chính thẩm phán sự kiện trọng đại sẽ biểu quyết dị đoan trọng tội, giết chết Đại thiên sứ, sử dụng tà thuật tu luyện.
Quang minh Thánh Thành như tòa thần sơn phát quang, linh ấn cả trời đất Thụy Sĩ.
Các thần quan, bồi thẩm viên, điều tra viên lúc này ánh mắt đều nhìn chăm chăm Mạc Phàm.
Ở phía những góc trấn vị ở một chỗ cao hơn những người còn lại, tuyệt đối đồ sộ, phô trương hơn mấy lần tầm vóc.
Tây tọa Đại thiên sứ trưởng Raphael
Đông tọa Đại thiên sứ trưởng Raguel
Hai người họ chấp chưởng Thánh Thành trấn giữ, là nhị thần tam thức hàng tuyến phòng ngự cuối cùng của quang minh nhân loại, từ lâu vốn hiếm khi xuất hiện, chẳng mấy ai biết mặt, càng đồng thời hôm nay giáng lâm như vậy, tuyệt đối không coi Mạc Phàm như một chuyện nhỏ.
Rõ ràng năm đó phán quyết thánh tử Văn Thái lẫy lừng rung chấn, vẫn không có bất kì ai trong hai người họ ra mặt.
Mạc Phàm đang đứng ở trung ương đại điện, thải tước trong một cái lồng chim to lớn xa hoa để người ta bình phẩm, đánh giá.
Hắn cũng lần đầu tiên bắt được ánh mắt của ba vị đại thiên sứ trưởng thần uy này, thâm tâm không khỏi bật cười vì sự trịnh trọng ra vẻ.
Quanh quẩn lảng vảng tìm một hứng thú du khoái, nhãn cầu Mạc Phàm rơi ngay trên người Tâm Hạ.
Nàng không lùi về sau chỉ thị, trực tiếp danh nghĩa thần nữ chi thế đại diện cho Miếu Parthenon xuất hiện tại thánh đình.
Dù cho Thánh Thành này có ô uế, hiệp hội tổ chức có đục khoét ra sao, không khí bẩn vết vẫn như cũ, trang dung của nàng, mặc vào lụa trắng tinh khiết, hao hao bất tuyệt không khả năng nhiễm bụi trần.
Chỉ là nhìn dáng người nàng, gầy gò đi mấy phần khiến Mạc Phàm không khỏi chua xót.
Dường như nàng vẫn bận bịu trao đổi với kỵ sĩ bên cạnh, chưa rõ được hắn đang nhìn chằm chằm cơ thể mình.
Thở dài một hơi, ánh mắt Mạc Phàm ngao ngán thu hồi quay về, vô tình lại phát hiện Blanche lão sư cùng Heidy cũng đã ở đây. Bọn họ dĩ nhiên là chấp vụ cao trong Anpơ học phủ, nhánh quan trọng đại diện Liên hợp học phủ tổ chức.
Thực sự ngày hôm nay đến đây chính để cứu vớt mình sao?
Trong lòng có cái gì đó nghẹn nghẹn, đại khái là chút vui vui đi a.
Mà chẳng lẽ nói thế nào, còn liên minh thương hội?
Không phải trước đây tên Triệu Mãn Duyên kia cũng thổ lộ hắn sẽ đoạt giành lại quyền kiểm soát Triệu Thị sao? Sức mạnh Triệu Thị khẳng định có thể đã nắm giữ thương hội rồi.
Mạc Phàm liên tục chuyển mình định vị...
“Ta ở đây”
Ánh mắt Triệu Mãn Duyên bắt được Mạc Phàm trước.
Hắn không nói lời nào, chỉ như một cảm tính quen thuộc mách bảo vị trí mình đứng cho Mạc Phàm.
Mối giao tình này, là bằng hữu thân tín, là tri kỉ tâm giao, là huynh đệ vào sinh ra tử…
Liền cả Mạc Phàm cũng bắt được tín hiệu, nhanh chóng quay lại.
Hai loại ánh mắt chạm phải, nói thần giao cách cảm cũng đúng.
… Là họ cười
… Là họ đang giao tiếp nhau
… Nhưng là người khác chẳng thể nào nghe được
“Ngươi rốt cuộc đã giành lại được Triệu Thị, đã gặp mẫu thân rồi?”
“Ân, ngài vẫn hảo hảo sủng ái ta… còn ngươi, vẫn mạnh khỏe?”
“Lão tử ta còn có thể có mệnh hệ gì sao.”
“Ngươi tin ta, hôm nay ngươi sẽ không thể bị phán quyết, ta, dù cho thế nào cũng nhất định sẽ mang ngươi ra khỏi chỗ chết tiệt này…” Ánh mắt Triệu Mãn Duyên biến hóa mạnh mẽ, phi thường khẳng định.
Mạc Phàm gật đầu một cái, hắn cười viên mãn quay đi, không tiếp tục giao tiếp độc thoại.
Đời này của ta chưa từng uổng phí!!
"Bồi thẩm bên Nhật Bản, làm Chủ thần quan, ta cần trịnh trọng nói rõ một chuyện, một khi các ngươi tán đồng Mạc Phàm nói ra chính là sự thực, vậy thì tương đương là cho rằng tuần du thiên sứ Sariel tồn tại hành vi ác ý tàn sát, tuần du thiên sứ Sariel đại diện cho Thánh thành, mà quyết định của hắn cũng đại biểu Thánh thành, khi hắn trở thành tuần du thiên sứ, liền nhất định là người cai quản nhân gian, giữa Song Thủ các và hắn không có bất kỳ gút mắc nào, hắn cũng không cần đi hãm hại bất luận người nào, hắn chỉ là đang thực hiện chức trách của hắn, chức trách của hắn chính là tiêu trừ ma hoạn, mọi việc làm của hắn đều là vì Nhật Bản..." Chủ thần quan Remiel gàn giọng nói với những người Nhật lên án hôm qua.
"Các hạ, chúng ta đã có quyết định." Quan bồi thẩm Nhật Bản nói.
"Hảo, tiếp theo hi vọng mỗi một vị đại biểu đều thận trọng làm quyết định, phán quyết của các ngươi chính là quyết định vận mệnh của một người, cũng quyết định Thánh thành ở tương lai có thể hay không tiếp tục duy trì minh chủ, công chính. Các vị đại biểu, mời các ngươi ném ra cục đá!"
Phán quyết cuối cùng.
Mười một cục đá.
Trắng và đen.
Màu đen đại biểu có tội.
Màu trắng đại biểu vô tội.
Thẩm lý dài dằng dặc, càng trải qua đấu tranh dài dằng dặc, bao quát bản thân Thánh thành cũng đang không ngừng thay đổi cái nhìn của mọi người, đem hành vi của Mạc Phàm, đem tà dị sức mạnh Mạc Phàm nắm giữ, bao quát chuyện cuối cùng giết chết tuần du thiên sứ đều đang làm hết sức phát triển theo hướng bọn họ muốn.
Một đường đi tới, Thánh thành bọn họ cũng không thuận lợi.
Đại khái chính là bọn họ trước đó làm một ít lựa chọn sai lầm, dẫn đến công tín ngưỡng lực của bọn họ ở trên thế giới này chịu đến tổn hại, để đến lúc muốn phán quyết một người giết chết tuần du thiên sứ dĩ nhiên tiêu hao đại công phu như thế.
Đổi là quá khứ, chỉ cần phản kháng, đều sẽ liền bị xử quyết, huống chi là Mạc Phàm có hành vi ác liệt như vậy!
"Màu đen, hay là màu trắng!"
Chủ thần quan Remiel ánh mắt nhìn quét các vị đại biểu nắm giữ cục đá, rồi lại nhìn qua địa phương ba vị đại thiên sứ còn lại.
Nội tâm của hắn đồng dạng có sóng lớn.
Chính như Remiel trước đó nói tới, chuyện này không chỉ liên quan đến đến vận mệnh của Mạc Phàm, đồng thời quan hệ đến Thánh thành.
Thánh Thành phán quyết, luân lý ném đá được đặt trong một hộp đàn bích ngọc.
Bích ngọc huyền anh tượng trưng hành án ban pháp, nhất định sẽ do một lão thần quan cấp bậc lấy ra hô đạt.
Yên tĩnh!
Tuyệt đối yên tĩnh!
Không một loại âm thanh vắt vẻo nào dám buông ra ở thánh đình to lớn này.
Liền ngay cả những bồi thẩm quan hiệp hội khác cũng không dám thở mạnh.
“Bắt đầu đi.”
Đại thiên sứ đông tọa Raguel ấn nặng ngữ điệp, truyền đạt âm thanh lạnh lẽo đến lão thần quan chấp sự.
Bích ngọc huyền anh phát sáng, tương đương một viên đá đang được rút ra từ bên trong.
"Viên đá thứ nhất, màu trắng." Lão thần quan chậm rãi mở miệng thì thầm.
Remiel hơi nhíu mày, không hiểu lão già này tại sao không trước tiên đọc lên màu đen đến.
"Viên đá thứ hai, màu trắng." Lão thần quan tiếp tục đọc, đồng thời chậm rãi lấy ra như vậy một viên đá trắng noãn.
Hắn chậm rãi đi một vòng Thánh đình, biểu diễn cho hết thảy nhân viên bồi thẩm, tất cả nhân viên đại biểu quan sát, đồng thời còn đặt ở trước mặt máy quay, làm cho những người ở mọi nơi trên thế giới kia thông qua mạng lưới đang quan tâm vụ án này.
Vẻ mặt Remiel trở nên kỳ quái, hắn hiện tại rất muốn biết viên đá màu trắng này là ai ném!
Chỉ tiếc, viên đá ném xuống là không công khai.
Nói cách khác, ngươi có thể biết ai nắm giữ quyền lực ném viên đá, nhưng ngươi không biết cuối cùng là ai ném đen, ai ném trắng. Liền ngay cả Chủ thần quan Remiel cũng sẽ không biết.
Hai viên đá đều là màu trắng!
Đã có hai đoàn đại biểu cảm thấy Mạc Phàm là vô tội, lên án Thánh thành chính là khả năng!
Remiel theo bản năng quay đầu lại, liếc mắt nhìn nam tử đứng ở một góc không người, nam tử kia hai tóc mai là màu trắng, dáng dấp nhưng nhìn qua rất trẻ trung, chỉ là một đôi mắt lộ ra mấy phần thần bí khó có thể dự đoán.
Đó là Michael.
Michael không tọa trấn chưởng quản như những vị đại thiên sứ còn lại, thoạt nhìn như cùng cả sự kiện này không hề quan hệ, nhưng hắn lại giờ nào khắc nào cũng đang quan tâm việc này.
Hôm nay là thẩm lý cuối cùng, cục đá là đen hay là trắng, đều sẽ có ảnh hưởng rất sâu xa, là đệ nhất thiên sứ trưởng Michael, hắn không thể không dự họp.
Chỉ có điều Michael sẽ không phát biểu bất kỳ ngôn luận gì, cũng sẽ không phát biểu một cái ý kiến, hắn sẽ chỉ ở một bên nhìn chăm chú.