Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 78
Thời tiết hôm nay không tốt, gió thổi rất lớn.
Lý Chính Hải mặc đồng phục đang ngồi trong xe hút thuốc, ngoài cửa xe phong cảnh sa mạc dần lùi về phía sau.
Phía sau là hai hàng xe cảnh sát, hôm nay toàn đội ra quân.
Ở hàng ghế sau có một ông lão đang ngồi khoanh tay. Lý Chính Hải nhìn ông ta qua kính chiếu hậu,
nói: "Giáo sư Lục, khiến ông phải vất vả dẫn đường."
Đôi mắt đục ngầu của bác Lộ nhìn anh ta: "Lý đội trưởng, anh nói cái người Tiểu Thập Ca kia, thực sự là Quan đội trưởng?"
"Đúng vậy." Lý Chính Hải hừ một tiếng: "Tên đó dám lập ra một đội khảo cổ giả, tự mình khai quật di vật, còn tàng trữ súng phi pháp, dính líu đến buôn lậu, nói không chừng còn giết người, dù có mấy cái mạng cũng không chơi đến mức đó."
Những vết nhăn trên trán bác Lộ khắc sâu, yên lặng không nói gì.
Người lái xe là Lưu Sảng: "Lý đội trưởng, sao đột nhiên chúng ta lại hành động gấp như vậy?"
Lý Chính Hải thò tay ra ngoài cửa sổ xe gạt tàn thuốc: "Sở trên tỉnh nhận được chỉ đạo từ phía trên, chúng ta phải nghe theo chỉ đạo, huống hồ chỗ kia có một kho báu, khả năng Tiểu Thập Ca và Tề Bằng đều đang trốn ở chỗ đó."
"Chỉ đạo phía trên của Sở?" Lưu Sảng líu lưỡi: "Chuyện này đã kinh động đến mức này sao?" "Vụ án lớn như vậy, từ Tây Bắc đến toàn quốc, còn liên quan đến xuất cảnh, trộm mộ, làm giả,
buôn lậu, không sót thứ gì, em thấy không đủ kinh động sao?" nói đến đây Lý Chính Hải nhíu mày, quả thực anh ta cảm thấy cấp trên còn biết về vụ án này hơn bọn họ rất nhiều.
Rít hai hơi thuốc, Lý Chính Hải nói thêm: "Đáng tiếc duy nhất là chưa tìm hiểu được rõ chi tiết về Tiểu Thập Ca."
Lưu Sảng ngượng ngập không nói nên lời. Đội trưởng đã giao cho cô điều tra về Tiểu Thập Ca trên phạm vi cả nước, cô đã tận lực điều tra nhưng chỉ tra ra được một ít thông tin rất cơ bản: Tên thật là Quan Dược, người Bắc Kinh, ba mốt tuổi, đơn giản vài ghi chép học tập, nhưng đến khi học trung học thì không có thông tin gì. Không có bất kỳ đầu mối gì có thể sử dụng được.
Điện thoại Lý Chính Hải đột nhiên đổ chuông, anh ta nhanh chóng nhận máy, chỉ thấy liên tục trả lời "Rõ", vẻ mặt rất nghiêm túc, sau khi cúp điện thoại hai mày nhíu chặt.
"Sao rồi đội trưởng?" Lưu Sảng ngồi bên cạnh quan sát sắc mặt anh ta.
"Cấp trên nói bọn họ đã điều động thêm cảnh sát đến trợ giúp, toàn lực phối hợp với hành động của chúng ta, tuy nhiên phải đặc biệt chú ý một chuyện."
"Chuyện gì?"
Lý Chính Hải lấy bộ đàm ra nói: "Toàn bộ thành viên chú ý, cấp trên có chỉ thị, Tiểu Thập Ca nhất định phải bắt sống."
...
Xe liên tục chạy trong sa mạc không có mục đích.
Ngôn Tiêu hút thuốc, ánh mắt luôn theo rõi bên ngoài, cho đến giờ vẫn không thấy chiếc xe jeep đâu. Vẻ mặt cô càng ngày càng lạnh xuống.
Xuyên Tử vừa lái xe vừa nói chuyện với cô: "Chị dâu, lần đầu tiên em trông thấy Thập ca như thế."
"Như thế nào?"
"Không phải trước khi chị lên xe anh ấy ôm chị sao? Thập Ca là người rất lạnh lùng, em chưa bao
giờ thấy anh ấy có động tác thân mật như vậy với ai bao giờ, anh ấy chắc chắn rất thích chị".
Ngôn Tiêu không trả lời, cô nhớ lại lúc anh ôm cô trong lồng ngực, trái tim đột nhiên đập mạnh.
Dường như cô lờ mờ ý thức được điều gì.
"Xuyên Tử, trước khi đi anh ấy nói gì với anh?"
Xuyên Tử liếc nhìn cô một cái, trên mặt nở nụ cười, khuôn mặt da ngăm đen trở nên ôn nhu: "Chị dâu, nói ra sợ chị cười chê, anh ấy nói em cùng Nhị Trụ vì tiền nên bán mạng, tốt hơn nên để chị đi theo tụi em, theo như lời anh nói thì dính líu đến nơi này quá sâu không tốt cho chị."
Ngôn Tiêu "À" nhẹ một cái. Bọn họ liều mạng kiếm tiền, không nhất thiết có lý do cống hiến, nếu quả thực gặp nguy hiểm vẫn phải ưu tiên bảo vệ tính mạng, cho nên anh bảo cô đi cùng bọn họ. Đi theo anh chính là đồng phạm, cho dù Cố Đình Tông muốn cô bị nhúng vào vũng bùn này, anh lại muốn cô rũ bỏ hết thảy.
Kế hoạch của anh rất chu toàn.
Xuyên Tử đánh tay lái, đột nhiên hiểu ra: "Không đúng, lời của Thập ca... có phải anh ấy còn có ý gì khác?"
Ngôn Tiêu nhàn nhạt hỏi: "Anh thấy từ nãy đến giờ chúng ta có thấy chiếc xe nào không?" "Không thấy."
"Tôi đoán là sẽ không thấy, các anh bị bọn mắt chột đuổi theo chắc chắn là kế điệu hộ ly sơn, chiếc xe còn lại chắc chắn chạy về phía toà thành."
Xuyên Tử ngay lập tức hiểu rõ: "Cho nên Thập Ca vì muốn chúng ta an toàn nên mới đẩy chúng ta đi?"
Ngôn Tiêu "Ừ" một tiếng, rũ mắt xuống, liên tục hút thuốc.
"Không được, vừa rồi Thập ca đã cứu chúng ta, chúng ta phải trở lại giúp anh ấy." Xuyên Tử dừng xe lại, quay sang hỏi: "Nhị Trụ, cậu thấy sao?"
Nhị Trụ không do dự: "Đi thôi, Tiểu Thập Ca cũng cứu tôi, không đi thì còn là người nữa không!"
Xuyên Tử quay xe trở lại, nhìn sang Ngôn Tiêu ngồi bên cạnh: "Chị dâu, đừng quá lo lắng, thân thủ Thập ca cực kỳ tốt."
Ngôn Tiêu nắm chặt điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa xe, gật đầu một cái.
Cô không lo lắng, vì anh từng nói anh sẽ không nuốt lời.
Anh đã nói vậy, nên cô tin anh.
...
Xe Thang Tử vừa chạy đến bên ngoài ốc đảo đã nghe thấy tiếng súng vang lên.
Quả nhiên có người đến.
Quan Dược không đợi xe dừng lại đã nhảy xuống: "Cố gắng hết mức ngăn bọn họ ở bên ngoài, đừng cho bọn chúng vào trong hố."
Xung quanh các cồn cát loáng thoáng trông thấy vài bóng người, trời tối âm u, khoảng cách khá xa nên không thể phân rõ đâu là địch đâu là ta.
Thang Tử chửi tục một câu, dẫn đầu chạy về phía các cồn cát.
Vượt qua đỉnh cồn cát liền có thể trông thấy hố bị đào lên, vì có một đống đất cao ở bên cạnh, rất dễ dàng bị phát hiện.
Quả nhiên có hai người đi vào ốc đảo, đang chạy đi đâu đó. Quan Dược từ xa nổ một phát súng nhưng không bắn trúng ai, đối phương quay lại nhìn, Quan Dược liền lăn một vòng, nấp phía sau bụi cỏ.
Hai phát súng bắn ngay bên cạnh chân anh, cát bị bắn tung lên, trên mặt cát xuất hiện hai cái lỗ.
Quan Dược nằm úp người, giơ súng lên bắn một phát đạn.
Người kia không dám tiếp tục chạy về phía trước, kéo đồng bọn bị thương lui về phía sau cồn cát.
Quan Dược không đuổi theo, đến khi chắc chắn không còn người khác mới đứng dậy. Anh cúi đầu kiểm tra đạn trong súng, chỉ còn vài viên.
Đang chuẩn bị rời đi thì Thang Tử đột nhiên đi lại phía này. Anh ta một mình đi đến, bộ dạng có vẻ không ổn, vừa đi vừa nói: "Tiểu Thập Ca ở đây yểm trợ! Bây giờ lão tử muốn vào trong đó!"
Quan Dược không động đậy: "Hiện giờ anh phải ngăn bọn họ lại."
Thang Tử văng tục: "Con bà nó, bọn nó không vào được, nhưng người của lão tử cũng sắp hết sạch rồi! Còn quản nhiều chuyện như vậy! Đi vào trong! Chúng ta có thể mang ra được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, cho dù có sơ xuất gì thì cũng có câu trả lời thỏa đáng với ông chủ!"
Quan Dược nói: "Kêu anh trở lại là để bảo vệ nơi này, con mẹ nó anh đừng làm càn."
"Kêu mày vào thì vào! Con mẹ nó mày còn thực sự cho rằng mình làm khảo cổ, rõ ràng chỉ là tên buộn lậu! Đừng có ép lão tử ra tay độc ác!"
Quan Dược nhấc tay lên, chĩa súng về phía hắn ta: "Tao đã nói rồi, con mẹ nó mày đừng làm càn!"
Sắc mặt Thang Tử cứng lại: "Giỏi lắm Quan thập, ngay cả chuyện làm ăn của ông chủ cũng không để ý, con mẹ nó rốt cuộc mày bán mạng cho ai!"
Quan Dược không quan tâm đến hắn ta, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng nhìn ra phía sau Thang Tử. Một chiếc xe jeep từ trên cồn cát lao xuống, từ trong cửa xe có một họng súng thò ra. Quan Dược hung hăng nắm cổ áo Thang Tử kéo ra đằng sau.
Tiếng súng vang lên.
Quan Dược nấp sau thân cây Hồ Dương, cúi đầu nhìn Thang Tử đã mềm oặt (chắc là trúng đạn nghẻo rồi), anh buông tay ra, quay đầu nhìn ra ngoài.
Chiếc xe Jeep dừng lại, anh có thể nhìn rõ mặt người ngồi trên ghế lái phía sau kính chắn.
Tề Bằng ngồi trong xe, cười âm lãnh.
"Tiểu Thập Ca, đã lâu không gặp."
...
Bão cát dần lớn lên, tựa như che khuất cả bầu trời.
Xuyên Tử vừa chạy xe đến bên ngoài ốc đảo, đang vượt qua cồn cát, rẽ đôi tầng cát trước mặt, khiến cho chiếc xe hơi rung lên.
Phía dưới cồn cát loáng thoáng có tiếng súng, đột nhiên có bóng người.
Xuyên Tử vừa nhìn đã biết đó không phải là người của mình, nhanh chóng chuyển tay lái. "Bùm" một tiếng, cửa sổ bên cạnh bị súng bắn vỡ kính.
Chiếc xe ở trên đỉnh cồn cát chuyển hướng, không nhìn thấy người đâu, Xuyên Tử nhìn sang bên cạnh, vội vàng phanh lại.
Ngôn Tiêu cúi đầu, dùng tay tì chặt lên cổ, mảnh kính đâm vào mu bàn tay cô, máu chảy rất nhiều. Xuyên Tử vội vàng mở cửa xe, kéo cô xuống, quay đầu kêu lên: "Nhị Trụ, chúng ta đi xuống ngăn
lại! Chị dâu, mau chạy vào trốn trong ốc đảo, nhỡ chị có xảy ra chuyện gì, bọn em không biết ăn nói với Thập ca ra sao."
Ngôn Tiêu bị anh ta kéo ngồi xổm phía sau thân xe, cô dùng vạt áo lau máu, nói: "Không sao, hai người phải cẩn thận, cứ để xe đỗ ở đây, nếu có gì không ổn tôi liền lái xe chạy đi."
Xuyên Tử nghe cô nói vậy thì yên tâm, kéo Nhị Trụ chạy đi.
Ngôn Tiêu chờ đến khi bên ngoài không có động tĩnh mới đứng dậy, chạy về phía ốc đảo
...
Một phát súng được bắn ra, chỉ bắn trúng thân cây.
Quan Dược nhạnh nhẹn di chuyển từ gốc cây này sang gốc cây khác, Tề Bằng lái xe đuổi theo phía sau không buông.
Ngồi ở trong xe ngắm bắn không chính xác, nhưng Tề Bằng kiên quyết ngồi trong xe đuổi giết anh.
Quan Dược tựa phía sau một thân cây thở dốc, suy nghĩ một lát, kiểm tra đạn trong súng, sau đó đột nhiên lao ra.
Tề Bằng ngay lập tức nã súng như điên.
Quan Dược ngã xuống, một phát súng bắn bên dưới gầm xe của Tề Bằng.
Vai Quan Dược đang chảy máu, nhưng anh không bận tâm, cắn răng chịu đựng, lại nổ một phát súng nữa.
Bình xăng thủng hai lỗ, xăng rò rỉ chảy đầy trên cát.
Rốt cuộc Tề Bằng cũng từ trong xe nhảy xuống, khập khiễng chạy về phía hố.
Quan Dược đuổi theo, chĩa súng vào ông ta.
Đêm đó bắt được Ngũ gia, anh đã bắn trúng chân Tề Bằng nên hiện giờ anh khẳng định ông ta không thể đi lại bình thường, đây chính là lý do ông ta kiên quyết không chịu xuống xe.
"Tiểu Thập Ca, lão tử biết mày bản lĩnh." Tề Bằng ném khẩu súng trong tay, mái tóc hoa dâm bị gió thổi tung, ánh mắt hung ác, nụ cười trên mặt vô cùng quỷ dị: "Con mẹ nó mày có gan, có thể bắt tao hai lần."
Ông ta đột nhiên kéo áo khoác ra: "Đến đi, nổ súng vào đây này!" Ánh mắt Quan Dược bình tĩnh, trong nháy mắt cả người căng thẳng. Thứ đồ trên ngực ông ta chính là thuốc nổ.
Tề Bằng đứng bên cạnh đống đất, bên chân chính là miệng hố.
Tay ông ta đặt ở phía trên, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung, vẻ mặt điên cuồng: "Nếu lão tử bất cứ giá nào cũng phải chết, con mẹ nó mày hại Ngũ gia, lão tử dù chết cũng không để bọn mày như ý! Những thứ Ngũ gia không lấy được, con mẹ nó đứa nào cùng đừng hòng có được!"
Quan Dược không nhúc nhích, trong súng còn một viên đạn nhưng lúc này không thể nổ súng.
Một giây sau, Tề Bằng nhảy xuống hố.
Quan Dược theo sát nhảy xuống cùng.
Tề Bằng bị anh khoá trụ cổ họng, dọc theo hướng hố cát đẩy lên, vết thương trên vai bị nứt toác ra theo động tác của anh, đau đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Quan Dược nện mạnh hai phát trên cổ ông ta, dồn sức nhấc ông ta lên, hung hăng đẩy ra ngoài.
Tề Bằng vùng vẫy như đang giẫy chết, kéo lấy cổ áo Quan Dược: "Con mẹ nó mày đừng mong được sống khá giả, chết thì cùng chết."
Ánh mắt Quan Dược sắc như dao, lạnh thấu xương nhìn ông ta.
Bão cát nổi lên, phía trên cồn cát có bóng người chạy về hướng anh.
Một tiếng nổ tung trời.
Ngôn Tiêu toàn thân bị hất ngược ngã trên mặt đất, kinh hãi ngẩng đầu nhìn, bãi đất cao ngất ở bên cạnh hố bị hất tung lên, rơi xuống như mưa.
Cát và đất hoà với nhau, miệng hố cơ hồ bị lấp đầy.
Tâm trí cô trống rỗng trong vài giây, đứng lên lao về phía đó.
Cát cắt vào da mặt, cũng bay vào mắt. Cô bổ nhào đến bên cạnh hố, cái hố đã bị khoét sâu hai mét, một người nửa thân bị vùi trong đất nằm sấp trong vũng máu, không phải là Quan Dược, không phải là quần áo của anh.
Cô nhảy vào trong hầm, không chần chừ dùng tay móc đất ra.
"Quan Dược!"
Cát đầy trong miệng, cổ họng đau như cắt. Ngôn Tiêu gần như chết lặng nhưng không ngừng đào, đầu ngón tay đau đớn, cô vừa đào vừa gọi tên anh.
"Quan Dược anh ở đâu?"
Ở đây sao? Ở đây thì phải trả lời em.
Bày tay cô gần như đã nhuốm đỏ máu, cả người nhào về phía trước, túm thật chặt anh kéo ra ngoài. "Đi ra, Quan Dược, anh đi ra..."
Hố sập xuống, anh bị vùi rất sâu bên dưới, cô tiếp tục đào, lại cầm kéo ra, sống chết không buông
tay.
"Anh đi ra..." Ngôn Tiêu gần như cắn nát môi, không còn để ý gì nữa, trong giờ khắc này cô giống như liều chết: "Đi ra Quan Dược! Con mẹ nó anh đi ra cho em!"
Cơ thể người đàn ông cuối cùng cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, cô quỳ trong đất, lật ngược anh lại để anh gối lên đùi, hai tay run rẩy gạt đất cát hoà với máu bám trên mặt anh.
Anh đột nhiên cử động, mở mắt ra, bắt lấy bàn tay cô.
Mộ trận cát ùa đến, anh nắm chặt tay cô, gắng sức ngồi dậy. Ngôn Tiêu vội vàng đỡ anh, cả người anh đầy máu.
Xa xa truyền đến tiếng còi báo của cảnh sát, trên trời có máy bay đang bay đến gần, cánh quạt thổi tung đất cát, tiến động cơ ầm ầm như sấm.
Quan Dược đột nhiên kêu lên: "Ngôn Tiêu!"
Tề Bằng kích hoạt mìn nổ khiến hai tai anh bị ù và rơi vào trạng thái không nghe thấy gì cả. "Trở về!"
Ngôn Tiêu nhìn anh chằm chằm, đôi môi anh run run, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói lại hai từ "Trở về!"
"Sau khi em trở về thì sao?" Ngôn Tiêu sờ lên mặt anh: "Nói đi! Nói em trở về để chờ anh!" Quan Dược trông thấy hai mắt cô đỏ bừng, gò má run rẩy không ngừng. Máu vẫn tiếp tục từ gò má anh chảy xuống.
Anh có thể nhìn được cô đang nói gì, nhưng anh lại không nói gì cả.
Gió cát càng ngày càng lớn, bầu trời càng âm u hơn.
Máy bay trực thăng dần dần hạ xuống, Quan Dược đột nhiên cầm tay cô, nhét khẩu súng vào, nắm lấy tay cô nhắm vào huyệt thái dương của mình.
Sau đó anh từ từ giơ hai tay lên.
Tia hồng ngoại từ súng của đội bắn tỉa quét từ trên xuống.
"Tập trung mục tiêu Tiểu Thập Ca."
"Tập trung mục tiêu Tề Bằng."
Điểm đỏ quét đến trên người Ngôn Tiêu liền dừng lại, khi thấy rõ tình huống thì mới di chuyển. Ngôn Tiêu nắm chặt cây súng trong tay, đầu Quan Dược lúc này càng ngày càng nghẹo xuống thấp,
cuối cùng tựa trên người cô.
"Trở về, Ngôn Tiêu..." Những chữ này vô cùng yếu ớt tựa như nỉ non.
Trở về, anh đã dùng chính mình làm lót đường, đưa cô thoát khỏi vũng bùn này, để cô hoàn toàn trong sạch trở lại Thượng Hải.
Ngôn Tiêu cúi đầu, môi áp trên lỗ tai anh: "Được, em trở về."
Biết rõ anh không còn nghe thấy nhưng cô vẫn nói:"Em trở về chờ anh, anh sẽ đến, phải không?" "Không đến cũng không sao, em sẽ coi như anh cắt đứt với em, lần này không phải em muốn cắt
đứt, mà chính là anh."
"Quan Dược, anh thực sự có thể cắt đứt hoàn toàn với em sao?" Cuối cùng Lý Chính Hải cũng mang theo người chạy đến. Ngôn Tiêu ném súng xuống, ôm anh thật chặt.
Gió cát tạt vào mặt, cô vẫn ôm lấy anh, tì sát vào mặt anh, trên mặt dính máu của anh Cho đến giây phút cuối cùng trước khi chia cắt, cho đến khi đất trời này héo tàn.
Lý Chính Hải mặc đồng phục đang ngồi trong xe hút thuốc, ngoài cửa xe phong cảnh sa mạc dần lùi về phía sau.
Phía sau là hai hàng xe cảnh sát, hôm nay toàn đội ra quân.
Ở hàng ghế sau có một ông lão đang ngồi khoanh tay. Lý Chính Hải nhìn ông ta qua kính chiếu hậu,
nói: "Giáo sư Lục, khiến ông phải vất vả dẫn đường."
Đôi mắt đục ngầu của bác Lộ nhìn anh ta: "Lý đội trưởng, anh nói cái người Tiểu Thập Ca kia, thực sự là Quan đội trưởng?"
"Đúng vậy." Lý Chính Hải hừ một tiếng: "Tên đó dám lập ra một đội khảo cổ giả, tự mình khai quật di vật, còn tàng trữ súng phi pháp, dính líu đến buôn lậu, nói không chừng còn giết người, dù có mấy cái mạng cũng không chơi đến mức đó."
Những vết nhăn trên trán bác Lộ khắc sâu, yên lặng không nói gì.
Người lái xe là Lưu Sảng: "Lý đội trưởng, sao đột nhiên chúng ta lại hành động gấp như vậy?"
Lý Chính Hải thò tay ra ngoài cửa sổ xe gạt tàn thuốc: "Sở trên tỉnh nhận được chỉ đạo từ phía trên, chúng ta phải nghe theo chỉ đạo, huống hồ chỗ kia có một kho báu, khả năng Tiểu Thập Ca và Tề Bằng đều đang trốn ở chỗ đó."
"Chỉ đạo phía trên của Sở?" Lưu Sảng líu lưỡi: "Chuyện này đã kinh động đến mức này sao?" "Vụ án lớn như vậy, từ Tây Bắc đến toàn quốc, còn liên quan đến xuất cảnh, trộm mộ, làm giả,
buôn lậu, không sót thứ gì, em thấy không đủ kinh động sao?" nói đến đây Lý Chính Hải nhíu mày, quả thực anh ta cảm thấy cấp trên còn biết về vụ án này hơn bọn họ rất nhiều.
Rít hai hơi thuốc, Lý Chính Hải nói thêm: "Đáng tiếc duy nhất là chưa tìm hiểu được rõ chi tiết về Tiểu Thập Ca."
Lưu Sảng ngượng ngập không nói nên lời. Đội trưởng đã giao cho cô điều tra về Tiểu Thập Ca trên phạm vi cả nước, cô đã tận lực điều tra nhưng chỉ tra ra được một ít thông tin rất cơ bản: Tên thật là Quan Dược, người Bắc Kinh, ba mốt tuổi, đơn giản vài ghi chép học tập, nhưng đến khi học trung học thì không có thông tin gì. Không có bất kỳ đầu mối gì có thể sử dụng được.
Điện thoại Lý Chính Hải đột nhiên đổ chuông, anh ta nhanh chóng nhận máy, chỉ thấy liên tục trả lời "Rõ", vẻ mặt rất nghiêm túc, sau khi cúp điện thoại hai mày nhíu chặt.
"Sao rồi đội trưởng?" Lưu Sảng ngồi bên cạnh quan sát sắc mặt anh ta.
"Cấp trên nói bọn họ đã điều động thêm cảnh sát đến trợ giúp, toàn lực phối hợp với hành động của chúng ta, tuy nhiên phải đặc biệt chú ý một chuyện."
"Chuyện gì?"
Lý Chính Hải lấy bộ đàm ra nói: "Toàn bộ thành viên chú ý, cấp trên có chỉ thị, Tiểu Thập Ca nhất định phải bắt sống."
...
Xe liên tục chạy trong sa mạc không có mục đích.
Ngôn Tiêu hút thuốc, ánh mắt luôn theo rõi bên ngoài, cho đến giờ vẫn không thấy chiếc xe jeep đâu. Vẻ mặt cô càng ngày càng lạnh xuống.
Xuyên Tử vừa lái xe vừa nói chuyện với cô: "Chị dâu, lần đầu tiên em trông thấy Thập ca như thế."
"Như thế nào?"
"Không phải trước khi chị lên xe anh ấy ôm chị sao? Thập Ca là người rất lạnh lùng, em chưa bao
giờ thấy anh ấy có động tác thân mật như vậy với ai bao giờ, anh ấy chắc chắn rất thích chị".
Ngôn Tiêu không trả lời, cô nhớ lại lúc anh ôm cô trong lồng ngực, trái tim đột nhiên đập mạnh.
Dường như cô lờ mờ ý thức được điều gì.
"Xuyên Tử, trước khi đi anh ấy nói gì với anh?"
Xuyên Tử liếc nhìn cô một cái, trên mặt nở nụ cười, khuôn mặt da ngăm đen trở nên ôn nhu: "Chị dâu, nói ra sợ chị cười chê, anh ấy nói em cùng Nhị Trụ vì tiền nên bán mạng, tốt hơn nên để chị đi theo tụi em, theo như lời anh nói thì dính líu đến nơi này quá sâu không tốt cho chị."
Ngôn Tiêu "À" nhẹ một cái. Bọn họ liều mạng kiếm tiền, không nhất thiết có lý do cống hiến, nếu quả thực gặp nguy hiểm vẫn phải ưu tiên bảo vệ tính mạng, cho nên anh bảo cô đi cùng bọn họ. Đi theo anh chính là đồng phạm, cho dù Cố Đình Tông muốn cô bị nhúng vào vũng bùn này, anh lại muốn cô rũ bỏ hết thảy.
Kế hoạch của anh rất chu toàn.
Xuyên Tử đánh tay lái, đột nhiên hiểu ra: "Không đúng, lời của Thập ca... có phải anh ấy còn có ý gì khác?"
Ngôn Tiêu nhàn nhạt hỏi: "Anh thấy từ nãy đến giờ chúng ta có thấy chiếc xe nào không?" "Không thấy."
"Tôi đoán là sẽ không thấy, các anh bị bọn mắt chột đuổi theo chắc chắn là kế điệu hộ ly sơn, chiếc xe còn lại chắc chắn chạy về phía toà thành."
Xuyên Tử ngay lập tức hiểu rõ: "Cho nên Thập Ca vì muốn chúng ta an toàn nên mới đẩy chúng ta đi?"
Ngôn Tiêu "Ừ" một tiếng, rũ mắt xuống, liên tục hút thuốc.
"Không được, vừa rồi Thập ca đã cứu chúng ta, chúng ta phải trở lại giúp anh ấy." Xuyên Tử dừng xe lại, quay sang hỏi: "Nhị Trụ, cậu thấy sao?"
Nhị Trụ không do dự: "Đi thôi, Tiểu Thập Ca cũng cứu tôi, không đi thì còn là người nữa không!"
Xuyên Tử quay xe trở lại, nhìn sang Ngôn Tiêu ngồi bên cạnh: "Chị dâu, đừng quá lo lắng, thân thủ Thập ca cực kỳ tốt."
Ngôn Tiêu nắm chặt điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa xe, gật đầu một cái.
Cô không lo lắng, vì anh từng nói anh sẽ không nuốt lời.
Anh đã nói vậy, nên cô tin anh.
...
Xe Thang Tử vừa chạy đến bên ngoài ốc đảo đã nghe thấy tiếng súng vang lên.
Quả nhiên có người đến.
Quan Dược không đợi xe dừng lại đã nhảy xuống: "Cố gắng hết mức ngăn bọn họ ở bên ngoài, đừng cho bọn chúng vào trong hố."
Xung quanh các cồn cát loáng thoáng trông thấy vài bóng người, trời tối âm u, khoảng cách khá xa nên không thể phân rõ đâu là địch đâu là ta.
Thang Tử chửi tục một câu, dẫn đầu chạy về phía các cồn cát.
Vượt qua đỉnh cồn cát liền có thể trông thấy hố bị đào lên, vì có một đống đất cao ở bên cạnh, rất dễ dàng bị phát hiện.
Quả nhiên có hai người đi vào ốc đảo, đang chạy đi đâu đó. Quan Dược từ xa nổ một phát súng nhưng không bắn trúng ai, đối phương quay lại nhìn, Quan Dược liền lăn một vòng, nấp phía sau bụi cỏ.
Hai phát súng bắn ngay bên cạnh chân anh, cát bị bắn tung lên, trên mặt cát xuất hiện hai cái lỗ.
Quan Dược nằm úp người, giơ súng lên bắn một phát đạn.
Người kia không dám tiếp tục chạy về phía trước, kéo đồng bọn bị thương lui về phía sau cồn cát.
Quan Dược không đuổi theo, đến khi chắc chắn không còn người khác mới đứng dậy. Anh cúi đầu kiểm tra đạn trong súng, chỉ còn vài viên.
Đang chuẩn bị rời đi thì Thang Tử đột nhiên đi lại phía này. Anh ta một mình đi đến, bộ dạng có vẻ không ổn, vừa đi vừa nói: "Tiểu Thập Ca ở đây yểm trợ! Bây giờ lão tử muốn vào trong đó!"
Quan Dược không động đậy: "Hiện giờ anh phải ngăn bọn họ lại."
Thang Tử văng tục: "Con bà nó, bọn nó không vào được, nhưng người của lão tử cũng sắp hết sạch rồi! Còn quản nhiều chuyện như vậy! Đi vào trong! Chúng ta có thể mang ra được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, cho dù có sơ xuất gì thì cũng có câu trả lời thỏa đáng với ông chủ!"
Quan Dược nói: "Kêu anh trở lại là để bảo vệ nơi này, con mẹ nó anh đừng làm càn."
"Kêu mày vào thì vào! Con mẹ nó mày còn thực sự cho rằng mình làm khảo cổ, rõ ràng chỉ là tên buộn lậu! Đừng có ép lão tử ra tay độc ác!"
Quan Dược nhấc tay lên, chĩa súng về phía hắn ta: "Tao đã nói rồi, con mẹ nó mày đừng làm càn!"
Sắc mặt Thang Tử cứng lại: "Giỏi lắm Quan thập, ngay cả chuyện làm ăn của ông chủ cũng không để ý, con mẹ nó rốt cuộc mày bán mạng cho ai!"
Quan Dược không quan tâm đến hắn ta, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng nhìn ra phía sau Thang Tử. Một chiếc xe jeep từ trên cồn cát lao xuống, từ trong cửa xe có một họng súng thò ra. Quan Dược hung hăng nắm cổ áo Thang Tử kéo ra đằng sau.
Tiếng súng vang lên.
Quan Dược nấp sau thân cây Hồ Dương, cúi đầu nhìn Thang Tử đã mềm oặt (chắc là trúng đạn nghẻo rồi), anh buông tay ra, quay đầu nhìn ra ngoài.
Chiếc xe Jeep dừng lại, anh có thể nhìn rõ mặt người ngồi trên ghế lái phía sau kính chắn.
Tề Bằng ngồi trong xe, cười âm lãnh.
"Tiểu Thập Ca, đã lâu không gặp."
...
Bão cát dần lớn lên, tựa như che khuất cả bầu trời.
Xuyên Tử vừa chạy xe đến bên ngoài ốc đảo, đang vượt qua cồn cát, rẽ đôi tầng cát trước mặt, khiến cho chiếc xe hơi rung lên.
Phía dưới cồn cát loáng thoáng có tiếng súng, đột nhiên có bóng người.
Xuyên Tử vừa nhìn đã biết đó không phải là người của mình, nhanh chóng chuyển tay lái. "Bùm" một tiếng, cửa sổ bên cạnh bị súng bắn vỡ kính.
Chiếc xe ở trên đỉnh cồn cát chuyển hướng, không nhìn thấy người đâu, Xuyên Tử nhìn sang bên cạnh, vội vàng phanh lại.
Ngôn Tiêu cúi đầu, dùng tay tì chặt lên cổ, mảnh kính đâm vào mu bàn tay cô, máu chảy rất nhiều. Xuyên Tử vội vàng mở cửa xe, kéo cô xuống, quay đầu kêu lên: "Nhị Trụ, chúng ta đi xuống ngăn
lại! Chị dâu, mau chạy vào trốn trong ốc đảo, nhỡ chị có xảy ra chuyện gì, bọn em không biết ăn nói với Thập ca ra sao."
Ngôn Tiêu bị anh ta kéo ngồi xổm phía sau thân xe, cô dùng vạt áo lau máu, nói: "Không sao, hai người phải cẩn thận, cứ để xe đỗ ở đây, nếu có gì không ổn tôi liền lái xe chạy đi."
Xuyên Tử nghe cô nói vậy thì yên tâm, kéo Nhị Trụ chạy đi.
Ngôn Tiêu chờ đến khi bên ngoài không có động tĩnh mới đứng dậy, chạy về phía ốc đảo
...
Một phát súng được bắn ra, chỉ bắn trúng thân cây.
Quan Dược nhạnh nhẹn di chuyển từ gốc cây này sang gốc cây khác, Tề Bằng lái xe đuổi theo phía sau không buông.
Ngồi ở trong xe ngắm bắn không chính xác, nhưng Tề Bằng kiên quyết ngồi trong xe đuổi giết anh.
Quan Dược tựa phía sau một thân cây thở dốc, suy nghĩ một lát, kiểm tra đạn trong súng, sau đó đột nhiên lao ra.
Tề Bằng ngay lập tức nã súng như điên.
Quan Dược ngã xuống, một phát súng bắn bên dưới gầm xe của Tề Bằng.
Vai Quan Dược đang chảy máu, nhưng anh không bận tâm, cắn răng chịu đựng, lại nổ một phát súng nữa.
Bình xăng thủng hai lỗ, xăng rò rỉ chảy đầy trên cát.
Rốt cuộc Tề Bằng cũng từ trong xe nhảy xuống, khập khiễng chạy về phía hố.
Quan Dược đuổi theo, chĩa súng vào ông ta.
Đêm đó bắt được Ngũ gia, anh đã bắn trúng chân Tề Bằng nên hiện giờ anh khẳng định ông ta không thể đi lại bình thường, đây chính là lý do ông ta kiên quyết không chịu xuống xe.
"Tiểu Thập Ca, lão tử biết mày bản lĩnh." Tề Bằng ném khẩu súng trong tay, mái tóc hoa dâm bị gió thổi tung, ánh mắt hung ác, nụ cười trên mặt vô cùng quỷ dị: "Con mẹ nó mày có gan, có thể bắt tao hai lần."
Ông ta đột nhiên kéo áo khoác ra: "Đến đi, nổ súng vào đây này!" Ánh mắt Quan Dược bình tĩnh, trong nháy mắt cả người căng thẳng. Thứ đồ trên ngực ông ta chính là thuốc nổ.
Tề Bằng đứng bên cạnh đống đất, bên chân chính là miệng hố.
Tay ông ta đặt ở phía trên, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung, vẻ mặt điên cuồng: "Nếu lão tử bất cứ giá nào cũng phải chết, con mẹ nó mày hại Ngũ gia, lão tử dù chết cũng không để bọn mày như ý! Những thứ Ngũ gia không lấy được, con mẹ nó đứa nào cùng đừng hòng có được!"
Quan Dược không nhúc nhích, trong súng còn một viên đạn nhưng lúc này không thể nổ súng.
Một giây sau, Tề Bằng nhảy xuống hố.
Quan Dược theo sát nhảy xuống cùng.
Tề Bằng bị anh khoá trụ cổ họng, dọc theo hướng hố cát đẩy lên, vết thương trên vai bị nứt toác ra theo động tác của anh, đau đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Quan Dược nện mạnh hai phát trên cổ ông ta, dồn sức nhấc ông ta lên, hung hăng đẩy ra ngoài.
Tề Bằng vùng vẫy như đang giẫy chết, kéo lấy cổ áo Quan Dược: "Con mẹ nó mày đừng mong được sống khá giả, chết thì cùng chết."
Ánh mắt Quan Dược sắc như dao, lạnh thấu xương nhìn ông ta.
Bão cát nổi lên, phía trên cồn cát có bóng người chạy về hướng anh.
Một tiếng nổ tung trời.
Ngôn Tiêu toàn thân bị hất ngược ngã trên mặt đất, kinh hãi ngẩng đầu nhìn, bãi đất cao ngất ở bên cạnh hố bị hất tung lên, rơi xuống như mưa.
Cát và đất hoà với nhau, miệng hố cơ hồ bị lấp đầy.
Tâm trí cô trống rỗng trong vài giây, đứng lên lao về phía đó.
Cát cắt vào da mặt, cũng bay vào mắt. Cô bổ nhào đến bên cạnh hố, cái hố đã bị khoét sâu hai mét, một người nửa thân bị vùi trong đất nằm sấp trong vũng máu, không phải là Quan Dược, không phải là quần áo của anh.
Cô nhảy vào trong hầm, không chần chừ dùng tay móc đất ra.
"Quan Dược!"
Cát đầy trong miệng, cổ họng đau như cắt. Ngôn Tiêu gần như chết lặng nhưng không ngừng đào, đầu ngón tay đau đớn, cô vừa đào vừa gọi tên anh.
"Quan Dược anh ở đâu?"
Ở đây sao? Ở đây thì phải trả lời em.
Bày tay cô gần như đã nhuốm đỏ máu, cả người nhào về phía trước, túm thật chặt anh kéo ra ngoài. "Đi ra, Quan Dược, anh đi ra..."
Hố sập xuống, anh bị vùi rất sâu bên dưới, cô tiếp tục đào, lại cầm kéo ra, sống chết không buông
tay.
"Anh đi ra..." Ngôn Tiêu gần như cắn nát môi, không còn để ý gì nữa, trong giờ khắc này cô giống như liều chết: "Đi ra Quan Dược! Con mẹ nó anh đi ra cho em!"
Cơ thể người đàn ông cuối cùng cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, cô quỳ trong đất, lật ngược anh lại để anh gối lên đùi, hai tay run rẩy gạt đất cát hoà với máu bám trên mặt anh.
Anh đột nhiên cử động, mở mắt ra, bắt lấy bàn tay cô.
Mộ trận cát ùa đến, anh nắm chặt tay cô, gắng sức ngồi dậy. Ngôn Tiêu vội vàng đỡ anh, cả người anh đầy máu.
Xa xa truyền đến tiếng còi báo của cảnh sát, trên trời có máy bay đang bay đến gần, cánh quạt thổi tung đất cát, tiến động cơ ầm ầm như sấm.
Quan Dược đột nhiên kêu lên: "Ngôn Tiêu!"
Tề Bằng kích hoạt mìn nổ khiến hai tai anh bị ù và rơi vào trạng thái không nghe thấy gì cả. "Trở về!"
Ngôn Tiêu nhìn anh chằm chằm, đôi môi anh run run, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói lại hai từ "Trở về!"
"Sau khi em trở về thì sao?" Ngôn Tiêu sờ lên mặt anh: "Nói đi! Nói em trở về để chờ anh!" Quan Dược trông thấy hai mắt cô đỏ bừng, gò má run rẩy không ngừng. Máu vẫn tiếp tục từ gò má anh chảy xuống.
Anh có thể nhìn được cô đang nói gì, nhưng anh lại không nói gì cả.
Gió cát càng ngày càng lớn, bầu trời càng âm u hơn.
Máy bay trực thăng dần dần hạ xuống, Quan Dược đột nhiên cầm tay cô, nhét khẩu súng vào, nắm lấy tay cô nhắm vào huyệt thái dương của mình.
Sau đó anh từ từ giơ hai tay lên.
Tia hồng ngoại từ súng của đội bắn tỉa quét từ trên xuống.
"Tập trung mục tiêu Tiểu Thập Ca."
"Tập trung mục tiêu Tề Bằng."
Điểm đỏ quét đến trên người Ngôn Tiêu liền dừng lại, khi thấy rõ tình huống thì mới di chuyển. Ngôn Tiêu nắm chặt cây súng trong tay, đầu Quan Dược lúc này càng ngày càng nghẹo xuống thấp,
cuối cùng tựa trên người cô.
"Trở về, Ngôn Tiêu..." Những chữ này vô cùng yếu ớt tựa như nỉ non.
Trở về, anh đã dùng chính mình làm lót đường, đưa cô thoát khỏi vũng bùn này, để cô hoàn toàn trong sạch trở lại Thượng Hải.
Ngôn Tiêu cúi đầu, môi áp trên lỗ tai anh: "Được, em trở về."
Biết rõ anh không còn nghe thấy nhưng cô vẫn nói:"Em trở về chờ anh, anh sẽ đến, phải không?" "Không đến cũng không sao, em sẽ coi như anh cắt đứt với em, lần này không phải em muốn cắt
đứt, mà chính là anh."
"Quan Dược, anh thực sự có thể cắt đứt hoàn toàn với em sao?" Cuối cùng Lý Chính Hải cũng mang theo người chạy đến. Ngôn Tiêu ném súng xuống, ôm anh thật chặt.
Gió cát tạt vào mặt, cô vẫn ôm lấy anh, tì sát vào mặt anh, trên mặt dính máu của anh Cho đến giây phút cuối cùng trước khi chia cắt, cho đến khi đất trời này héo tàn.