Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong phòng đốt hương an thần lượn lờ.
Trong lòng thở dài một tiếng, tuy rằng ta cảm thấy tối qua như là một cơn ác mộng, nhưng cơn ác mộng đó đã thật sự xảy ra rồi.
Ta ngất ngay trước mặt Nghiêm Hủ.
Ta vừa định ngọ ngoạy ngồi dậy thì nghe thấy mấy tì nữ nói nhỏ: “Cô nương tỉnh rồi, mau đi thông báo.”
Một tì nữ tiến đến gần đỡ ta ngồi dậy, “Cô nương cảm thấy khỏe chưa? Có muốn uống một ít nước, dùng một ít cháo không?”
Ta lắc đầu, ôm một tia hi vọng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Tì nữ đáp: “Đây là phủ thái thú, tối qua cô nương ngất xỉu ngoài đường, là nhị hoàng tử đã cứu cô nương về đây.”
Ta nhọc nhằn nở một nụ cười: “Thì ra là vậy.”
Quả nhiên là như vậy.
Ta vô lực cúi đầu, đang suy nghĩ không biết nên làm gì, thì nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài, tì nữ đồng loạt hành lễ, tiếng bước chân sột soạt tiến lại gần.
Ngay cả khi không ngẩng đầu, ta cũng biết mấy tiếng bước chân này thuộc về ai.
Ta ngẩng đầu, Nghiêm Hủ đang xoay người nhận lấy bát thuốc của tì nữ phía sau.
Hôm nay hắn mặc trường bào đen huyền, đã lâu không gặp, hắn trái lại cũng không có thay đổi nhiều, vẫn là bộ dạng tuấn tú khôi ngô như cũ.
Hắn vẫy tay, đám tì nữ đều hành lễ lui xuống, ra khỏi phòng.
Hắn bưng bát thuốc ngồi xuống mép giường, mềm giọng nói: “Tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ta lắc đầu.
Hắn thở dài một hơi: “Có biết ta vì tìm nàng, đã suýt đem cả kinh thành lật tung lên rồi không?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt hắn hiện lên một tia ôn nhu, nói ra lời này dường như cũng không có gì không vui, xem ra ngày thường ở trong cung hắn cũng mang bộ dạng như vậy.
Chỉ là ta thật sự muốn biết, ẩn dấu dưới sự dịu dàng này, rốt cuộc là cái gì?
Ta cúi đầu, hắn đưa tay vén sợi tóc rơi trên trán ta, “Chuyện khác sau này nói, trong cung ta sẽ tìm cách giấu chuyện này, nàng nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi việc của ta ở đây xong...”
Ta nghiêng đầu nói: “Tối qua, là nhị hoàng tử đã cứu thần nữ sao?”
Hai tay hắn ngừng lại trên không trung.
Hắn nhìn ta chằm chằm: “Nàng nói cái gì?”
Ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn: “Vừa nghe tì nữ nói, hôm qua thần nữ ngất xỉu trong đám người, là nhị hoàng tử đã cứu thần nữ...”
Hắn hạ tay xuống, nhìn ta chằm chằm hồi lâu, ôn nhu trong con ngươi dần dần trở nên lạnh lùng, “Ngươi là ai?”
Ta nhẹ giọng đáp: “Thần nữ, tên là Vân Nguyệt, đến từ Thái Châu ở Nhạc quốc, theo huynh trưởng đến Nguyên Châu. Huynh trưởng vì mấy ngày trước có chuyện nên đã đem ta giao phó cho một bằng hữu ở Nguyên Châu chăm sóc. Hôm nay ta cũng đang ở nhờ nhà người bằng hữu kia...”
Hắn một mặt không thể tin được, cau mày nói: “Nhã Vân, nàng đang nói cái gì vậy?”
Ta mặc kệ hắn, chỉ tiếp tục nói: “Tối qua được nhị hoàng tử ra tay cứu giúp, thần nữ cảm kích không thôi, chỉ là một đêm không trở về, e rằng mọi người sẽ lo lắng... Thần nữ hiện tại không sao, không tiện ở lại đây làm phiền nhị hoàng tử. Không bằng thần nữ trở về nhà trước, ngày khác sẽ cùng người nhà đích thân đến cửa cảm tạ nhị hoàng tử...”
Một hồi lâu cũng không có âm thanh gì.
Hắn xoay người đặt bát thuốc lên bàn, đột nhiên hỏi: “Vân nào, Nguyệt nào?”
Ta sửng sốt, nhưng vẫn hồi đáp: “Vân trong vân thâm bất tri xứ, Nguyệt trong nguyệt ảnh ban bác chiếu nhân quy.”
*Vân thâm bất tri xứ: Miền đất khuất trong mây, không biết nằm ở đâu.
*Nguyệt ảnh ban bác chiếu nhân quy: Mặt trăng tỏa sáng chiếu qua những chiếc lá tạo ra những ánh sáng lốm đốm, soi sáng cho người đi trở về.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Tì nữ ở ngoài cửa nói: “Nhị điện hạ, có một vị Trương công tử gấp gáp muốn cầu kiến trước sảnh, nói là nhị điện hạ tối qua đã cứu muội muội của bằng hữu hắn, đến để cảm tạ nhị điện hạ.”
Nghiêm Hủ cau mày, nhìn ta, ta vội nói: “Vị công tử kia quả thật là bằng hữu của ca ca thần nữ.”
Rất lâu sau, hắn đều không nói gì, trong lúc ta hơi lo lắng, hắn liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, ta nhẹ nhàng rút đôi tay dưới chăn bông ra, thả lỏng lòng bàn tay đang siết chặt, duỗi tay ra, ta liền thấy những vết m.á.u đã in hằn rõ trên lòng bàn tay.
Lần này không biết có liên lụy đến Tiến Bằng không, trong lòng ta thấp thỏm không yên, mồ hôi lạnh cứ toát ra từ sống lưng.
Đợi không biết đã bao lâu, Nghiêm Hủ lần nữa mở cửa bước vào, sắc mặt xanh mét.
“Ta hỏi nàng lại một lần nữa”, đáy mắt hắn âm u, “Nàng là ai?”
Ta đứng dậy bình tĩnh đáp: “Hồi nhị hoàng tử, thần nữ là Vân Nguyệt.”
Hắn nhìn ta, nắm chặt lòng bàn tay, dường như sắp bùng nổ cơn thịnh nộ.
Ta không nói nữa, qua một lúc sau, cuối cùng hắn cũng nhắm mắt, đáp một tiếng "Tốt lắm."
Lại như cũ một hồi lâu cũng không có âm thanh gì, một cuộc đối đầu âm thầm lặng lẽ hình thành trong không khí.
Hắn quay lưng về phía ta, nói: “Trương công tử đang ở tiền sảnh, nàng trở về đi.”
Ta rũ mắt nhỏ giọng đáp: “Thần nữ tạ ơn nhị hoàng tử.”
Ta nhẹ nhàng rời đi, lúc ra ngoài xoay người đóng cửa, hắn vẫn còn đứng yên không nhúc nhích, hình bóng thẳng tắp cô đơn.
Ra ngoài mới phát hiện hôm nay tuyết lại rơi rồi, so với tối qua thì lạnh hơn không ít.
Sau khi khỏi cửa là hoa viên của phủ thái thú, lúc này ta mới nhận ra rằng, ta chỉ biết Tiến Bằng ở tiền sảnh, lại không biết làm thế nào để đi đến đó.
Còn đang buồn phiền thì ta thoáng thấy một thân ảnh xanh như mặt hồ phía sau cây mai. Ta không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đó là tì nữ trong phủ thái thú, vội vàng chạy lại gần để hỏi đường.
Bước đến gần hơn mới phát hiện, ăn mặc của cô nương này thật sự không giống với mấy tì nữ kia.
Ta không chú ý nhiều như vậy, ta đã lạnh đến mức răng run cầm cập: “Cô nương, ta bị lạc đường. Có thể chỉ cho ta biết đường đi đến tiền sảnh trong phủ không?”
Nàng kia mở to cặp mắt hạnh cẩn thận nhìn ta từ trên xuống dưới, định nói mấy lượt rồi lại thôi, cuối cùng cũng giơ ngón tay lên chỉ: “Từ chỗ đó xuôi theo hành lang đi thẳng liền có thể đi tới được cửa sau của tiền sảnh.”
Ta cảm kích không thôi: “Đa tạ cô nương.”
Vừa đi được mấy bước, liền nghe phía sau truyền tới một giọng nói: “Vương cô nương sao lại đến đây? Tiểu thư đang tìm người đó...”
Vương cô nương? Chẳng lẽ nàng ta chính là Vương Như Quân muốn tiến cung kia sao?
Vì trời quá lạnh, ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đi theo hướng hành lang.
Chỉ là đi dọc hành lang được một lúc, một tì nữ đuổi theo ta từ phía sau, trong tay vẫn còn ôm một tấm áo lông cáo trắng như tuyết.
“Hôm nay tuyết lớn, cô nương thân thể yếu nhược, cái này để cho cô nương mặc chống rét.”
Ta chạm vào bộ lông trắng như tuyết của áo lông cáo, không hiểu sao lại nhớ đến áo choàng lông cáo đỏ rực kia, cuối cùng cũng chịu đựng giá lạnh thu tay lại, “Tạ ý tốt của cô nương, nhưng tấm áo lông cáo này quý giá, thần nữ nhận không nổi.”
Tì nữ lộ vẻ khó xử: “Nhị hoàng tử vừa mới đặc biệt dặn dò nô tì đem cái này đến cho cô nương, nếu cô nương không nhận, nô tì thực sự không thể quay về phục lệnh...”
*Phục lệnh: Báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
Ta kinh ngạc, của Nghiêm Hủ đưa cho? Không nhận thì không được?
Sau vài lần thoái thác, xem như ta cũng đã thuyết phục được tì nữ kia đem tấm áo lông cáo trở về, ta thở dài, vội vã tiếp tục đi đến tiền sảnh.
Ai ngờ lúc sắp đến tiền sảnh thì lại gặp Giang Tích Văn đang chầm chậm đi tới đối diện, sau lưng nàng ta chính là người vừa chỉ đường cho ta, Vương Như Quân.
Vương Như Quân hai mắt đỏ hoe, dường như vừa mới khóc xong.
Đối mặt trong tình cảnh như thế này, hôm nay ta lại còn đang ở trong phủ thái thú, liền dừng lại gật đầu hỏi thăm Giang Tích Văn.
Vốn nghĩ chào hỏi xong liền có thể rời đi, ai ngờ Giang Tích Văn lại không nguyện ý thả ta đi, nàng ta ngẩng đầu giễu cợt: “Ngày đó ở Lưu Phương Lầu nhìn thấy cô nương, vốn cho rằng cô nương là người đoan trang cẩn trọng, không ngờ tới lại dùng ba loại thủ đoạn này để tiếp cận nhị hoàng tử, quả nhiên là nữ nhi nhà thương nhân, không lên nổi mặt bàn.”
Đã muốn an phận nhanh chóng rời đi, nhưng trong lòng ta thật sự bị nàng ta làm cho không thoải mái, ta cũng không kiêng dè gì, nói thẳng: “Giang cô nương nói lời này sai rồi, nữ nhi nhà thương gia thì làm sao? Quan gia tiểu thư thì thế nào? Sự giàu có đông đúc của Nguyên Châu, lẽ nào không phải do các nhà thương gia không sợ mệt nhọc vất vả, ngày đêm buôn bán làm ra cho Nguyên Châu sao? Mỗi năm trình sổ sách, thái thú trình lên thánh thượng sổ sách ở đây, thứ khiến thánh thượng hài lòng nhất, lẽ nào không phải là mức thuế thương gia ở Nguyên Châu giao nộp mỗi năm sao?”
Giang Tích Văn sợ là không dự liệu được ta sẽ phản bác, quên cả dáng vẻ đoan chính của quan gia tiểu thư, mở miệng chỉ vào ta nói: “Ngươi, ngươi...”
Ta mỉm cười rồi tiến lên một bước: “Quên nói, lương bổng của thái thú đại nhân, cũng không phải đến từ thuế thu được của triều đình, vậy nên”, ta chỉ vào một thân váy áo được làm tinh xảo từ trăm loại lông chim của nàng ta, “Nếu không có mấy thương nhân Nguyên Châu này, Giang cô nương sợ là đến một chiếc lông chim cũng không thể nhìn thấy.”
Giang Tích Văn không thể tin được tự nhìn váy áo của bản thân, sau đó lại nhìn ta, sửng sốt nửa ngày không nói nên lời, vừa bối rối vừa tức giận, giương tay lên cao định đ.á.n.h ta.
Ta trái lại không nghĩ đến có thể đem nàng ta biến thành bộ dạng kích động như thế này, dẫu sao trước kia ở hoàng cung Đại Tề, ta nhìn thấy nương nương các cung đấu võ mồm, cho dù là thua, cũng không có ai động thủ làm mất đi thể diện của bản thân.
Vương Như Quân phía sau nàng ta vội vàng ngăn lại, thanh âm dù nhỏ nhưng ta vẫn nghe rõ ràng: “Nhị điện hạ đến.”
Giang Tích Văn nhìn phía sau ta một cái, sắc mặt thoáng chốc tái mét, vội vã hất tay Vương Như Quân ra, vừa giận dữ nhìn ta lại vừa gấp rút chỉnh lý lại váy áo của bản thân.
Tiếng bước chân càng đến gần, một thân váy áo trăm loại lông chim này của nàng ta quả thật rất đẹp, nhưng lúc này ta cũng không có tâm trạng thưởng thức, cũng không muốn tiếp tục vướng lại đây, ta liền tự thân nhấc chân đi về phía trước.
Sau lưng ta truyền đến giọng nói ngọt ngào của Giang Tích Văn: “Gặp qua nhị điện hạ.”
Ta không nghe rõ Nghiêm Hủ nói gì, chỉ cảm thấy trời rất lạnh, chỉ muốn bước nhanh đến tiền sảnh, cùng Tiến Bằng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hai bên hành lang tuyết rơi lặng lẽ, lòng ta cất giấu tâm sự một đường đi thẳng, cuối cùng cũng đến cửa sau của tiền sảnh. Một tì nữ đang đứng ở đó, ta nói rõ nguyên do, nàng liền mở cửa để ta đi vào.
Ai ngờ tay ta còn chưa kịp chạm vào nắm cửa, thì đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lại.
Nghiêm Hủ vẻ mặt không lộ cảm xúc gì đứng trước mặt ta, nói với tì nữ đang đứng ngây ra đó: “Vân cô nương còn có chuyện với ta, ngươi đi vào trước đi, một lát nữa ta sẽ đưa nàng vào.”
Tì nữ sợ là còn chưa nghe được Nghiêm Hủ nói hết, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng nói: “Vâng, vâng, nhị hoàng tử, nô tì đã biết.”
Ta mở to mắt nhìn hắn, hắn đi theo phía sau ta từ lúc nào vậy?
Ta còn chưa kịp phản ứng, thì tấm áo lông cáo trắng như tuyết đã phủ xuống bọc kín lấy ta.
Nghiêm Hủ vẫn như cũ sắc mặt không biểu cảm, vươn tay kéo dây buộc, cẩn thận thắt một nút ở dưới cổ ta.
Trong lòng ta cực kỳ không tình nguyện, nhăn mày nói: “Tấm áo lông cáo này không thuộc về ta, ta cũng không có đ.á.n.h rơi đồ gì ở chỗ nhị điện hạ...”
Hắn dừng tay chỗ nút thắt, ngẩng đầu nhìn ta, ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng: “Nếu nàng vẫn còn muốn quay về Trương gia thì ngoan ngoãn mặc cái này vào.”
Ta trừng mắt.
Hắn nghiêng người, đáy mắt một mảng lành lạnh, nói nhỏ vào tai ta: “Ta không quan tâm nàng là ai, ở yên trong Trương gia, đừng chạy lung tung.”
Lời nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một từ giống như một thanh kiếm c.h.é.m vàng cắt ngọc, xuyên vào vào bộ giáp mà ta đang dày công xây dựng cho chính mình.
Một cảm giác bất lực phút chốc chảy khắp toàn thân. Ta cười khổ, rốt cuộc vẫn là đã từng thích hắn đến vậy, đến tận hôm nay, lời nói của hắn, vẫn làm ta cảm thấy bối rối trong lòng.
Cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng, ta đứng thẳng lưng, xoay người mở cửa bước vào trong.
Tiến Bằng vốn đang ở tiền sảnh đợi ta, nhìn thấy Nghiêm Hủ đứng ngoài cửa, cũng có chút sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền vội vàng hành lễ.
Mãi cho đến khi Tiến Bằng đỡ ta vào ngồi vững trong xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa bên ngoài xe, nội tâm ta mới dần dần ổn định trở lại.
Đoán chừng sắc mặt của ta không được tốt lắm, Tiến Bằng đưa cho ta một cái ấm lô, lo lắng nhìn ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt hắn, ta áy náy trong lòng: “Ta ở nhờ Trương gia, gây thêm nhiều phiền phức cho các người, tối qua... đã để mọi người lo lắng rồi...”
Tiến Bằng cười nhẹ, trấn an ta: “Muội không sao là tốt rồi, nói cái gì mà phiền với không phiền... Thật ra từ lúc bắt đầu phát hiện muội biến mất... ta và Huệ Tâm thật sự bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp. May là sau đó liền biết được muội được nhị hoàng tử đưa đến phủ thái thú.” Hắn ngừng lại, “Muội có biết không, chuyện nhị hoàng tử tối qua phi ngựa như bay đến phủ thái thú, trên ngựa còn ôm một cô nương ngất xỉu giữa đường trước mặt mọi người, gần như đã được truyền đi khắp thành trì này rồi.”
Tim ta lộp bộp một cái.
“Ta và Tống Cẩn nghe người ta mô tả về y phục của cô nương kia, liền đoán ngay chính là muội. Dù ngay trong đêm vội vã chạy đến phủ thái thú, nhưng thủ vệ lại không chịu mở cửa. Không còn cách nào khác, chỉ có thể trình bái thiếp hôm nay đến.”
Trong lòng ta giống như bị đá đè: “Đều là lỗi của ta, hại các huynh bôn ba vì ta cả đêm...”
Tiến Bằng lắc đầu: “Lỗi của muội chỗ nào, kỳ thật ta và Huệ Tâm, ôi... thật tình chẳng dám giấu, trưởng bối trong nhà vừa định ra hôn sự cho Huệ Tâm, là Lý gia tiểu công tử ở Tây thành vừa học trên kinh trở về. Tuy Huệ Tâm ngày thường vô tư, nhưng với loại chuyện này thì da mặt rất mỏng, vẫn chưa chuẩn bị tốt để nói cho muội biết. Bởi vì ta đã gặp qua Lý công tử kia một lần, lại biết tối qua hắn sẽ đến Lâm Viên du ngoạn giải câu đố, Huệ Tâm liền năn nỉ ta đưa nàng đi tìm... muốn nhìn trộm hắn một lần. Trách ta cứ lo chiếu cố Huệ Tâm đi tìm Lý công tử, ai ngờ lúc quay đầu lại muội đã biến mất.”
Ta chợt nhớ đến ngày mùng một nàng được Trương lão phu nhân gọi đi, lúc trở về sắc mặc đỏ đỏ hồng hồng, hóa ra là trong nhà định ra hôn sự cho nàng.
Hắn cười: “Tiểu nữ hài không hiểu chuyện, đêm qua đã khóc một hồi lâu, sáng nay thì phát sốt, Tổng Cẩn đã đi kê thuốc cho muội ấy, sau đó cũng ở lại phủ đợi chúng ta trở về.”
Ta thở dài: “Kỳ thật cũng do ta mãi xem đèn mà không chú ý, không theo s.á.t hai người... Thân thể cũng không chịu thua kém, rõ ràng gần đây đã tốt lên nhiều, không hiểu sao lại ngất xỉu ngoài đường, còn không cẩn thận va phải... nhị hoàng tử.”
Nhắc đến Nghiêm Hủ, Tiến Bằng trầm mặc, một lúc sau dường như có vẻ do dự nói: “Tiểu Vân, có một câu không biết có nên nói hay không...”
Ta ngây ra, cười đáp: “Có gì thì cứ nói thẳng.”
Hắn gật đầu: “Vân huynh và ta cũng xem như là bằng hữu sinh tử có nhau, mấy ngày nay ở chung, ta cũng xem như là một nửa huynh trưởng của muội... Vậy nên ta cảm thấy, nếu như muội đối với nhị hoàng tử vô tình, tốt hơn hết là cách xa một chút.”
Ta ngược lại không dự liệu tới Tiến Bằng sẽ nói ra những lời này, “Ta không có ý định tiếp cận nhị hoàng tử, nhưng Tiến Bằng huynh... sao lại nói những lời này?”
Hắn lắc đầu, đầy vẻ đăm chiêu đáp: “Có lẽ ngày thường ta đã quen kinh doanh nên hơi nhạy cảm quá... Chỉ là cảm thấy nhị hoàng tử hình như để ý hơi nhiều đến muội.”
Ta kinh ngạc trước sự nhạy bén của Tiến Bằng, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Hôm nay ta đến đón muội, nhị hoàng tử đã hỏi ta rất nhiều chuyện về muội, ví như sao muội lại đến Nguyên Châu, còn có người nào đi cùng muội, có từng thấy qua ngư phù của muội chưa... Còn nữa, nhị hoàng tử dường như rất có hứng thú với Vân huynh, liền hỏi chi tiết chuyện ta và Vân huynh quen biết nhau như thế nào. Lúc nhị hoàng tử hỏi ta, sắc mặt không tốt lắm, ta vốn cũng sợ rằng có khi nào muội đã vô tình chọc giận hắn...” Tiến Bằng nhìn tấm áo lông cáo trên người ta, lắc đầu, “Vậy mà hắn lại đích thân đưa muội đến tiền sảnh, lại còn đưa muội áo lông cáo, hiện tại xem có vẻ như là không phải...”
Ta nhìn tấm áo lông cáo trắng như tuyết trên người mình, lúc này thân thể cảm thấy rất ấm áp, nhưng nghĩ tới lời Nghiêm Hủ nói lúc nãy, trái tim như một mớ cỏ bị mắc kẹt trong tuyết, không thể hiểu rõ, lại vừa cảm thấy ngột ngạt.
Tiến Bằng vén rèm xe lên cho thoáng, “Hoàng gia không đơn thuần giống như mấy người chúng ta ở phố phường bên ngoài. Nhị hoàng tử là rồng phượng giữa thiên hạ, từ xưa đến nay không ít giai nhân ở thâm cung oán hận, nên là...”
Ta hiểu rõ, cười nói: “Ta biết, huynh cứ yên tâm.”
Ta làm sao có thể nguyện ý tiếp cận hắn thêm lần nữa, ta ước gì cả đời này ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Có trách thì trách, duyên phận nghiệt ngã ngắn ngủi của ta với hắn, như dây leo quấn lấy nhau, khó mà tránh khỏi.
Trở lại Trương phủ, Tống Cẩn và Linh Tê đều đã đợi ta sẵn ở trong phòng. Tiến Bằng hôm nay còn có chuyện cần làm, liền dặn dò Tống Cẩn chăm sóc ta thật tốt, sau đó thì ra cửa rời đi.
Tống Cẩn giúp ta chẩn mạch, nhàn nhạt nhìn ta nói: “Chứng bệnh này của muội, sau mấy ngày nay điều dưỡng, theo lý mà nói, nếu không chịu phải chấn kinh hay kích động thì sẽ không tái bệnh lại nữa.”
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, thần sắc tự nhiên, giọng nói trấn định: “Vậy tối qua, muội bị dọa sợ gì rồi?”
Ta trầm mặc một lúc, cũng không thể nói rằng Nghiêm Hủ thật ra là phu quân tương lai của ta, liền do dự nói: “Ta...”
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không nói ra được “Ta” như thế nào.
Tống Cẩn đột nhiên nở nụ cười, ta ngẩng đầu khó hiểu, chỉ nghe hắn nói: “Ta chưa bao giờ hỏi thân phận thật sự của Vân huynh là gì, cũng không quá để ý, vì ta biết phàm là người muốn che giấu thân phận đều có nỗi khổ trong lòng.”
Ngày thường Tống Cẩn không phải là người nói nhiều, có nói ra cũng thường là những lời cay độc, nhưng trong lòng hắn thật sự thông thấu linh hoạt.
Giọng điệu Tống Cẩn hiếm khi mềm mại, hắn nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần muội gặp chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Ta sáng tỏ trong lòng, càng thấy cảm kích sự cảm thông của hắn, liền đáp: “Cảm tạ huynh, Tống Cẩn.”
Tống Cẩn nhướng mày: “Nếu muốn thật sự cảm tạ ta, muội lo điều dưỡng cho tốt, đừng để bị ngất nữa, nếu không, ca ca không biết chừng mực kia của muội sẽ gọi ta là đồ lang băm mất.”
Ta cười cười: “Vâng, xin nghe theo lời dặn của Tống đại phu.”
Tống Cẩn rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và Linh Tê.
Ta biết rằng Linh Tê đang tự trách bản thân về chuyện đã xảy ra đêm qua, liền an ủi nàng: “Không sao, ta vẫn còn khỏe lắm, lo điều dưỡng lại thân thể trước đã, chúng ta lập kế hoạch lâu dài sau.”
Linh Tê chán nản nói: “Làm sao công chúa lại gặp nhị điện hạ...”
Ta cười khổ, thở dài: “Có lẽ đây chính là số phận...”
Ta nói với Linh Tê về chuyện giả vờ không quen biết Nghiêm Hủ, nàng kinh ngạc hỏi: “Nhị điện hạ có tin không?”
Ta lắc đầu, đỡ trán đáp: “Nếu như hắn tin, thì lần đó hắn sẽ không nói với ta những lời như vậy.”
Rốt cuộc vẫn xem như gần ba năm ở cạnh nhau, hắn đối với ta, dù không bằng tình cảm của ta đối với hắn, nhưng cũng coi là quen thuộc với nhau. Cũng giống như ta sáng nay, vừa thoáng nghe được tiếng bước chân, ta liền biết đó chính là hắn.
Một cái nhăn mày, một nụ cười, một hành động, một bước đi, thế gian này sẽ có bao nhiêu người giống nhau chứ?
Nhưng ta lại không thể thừa nhận, cũng không dám thừa nhận.
Sau lưng ta, còn có Tiến Bằng, Huệ Tâm, Tống Cẩn và cả nhà Trương gia. Ta không thể khiến họ vì ta mà rơi vào vũng bùn lầy lội này.
“Có điều”, lúc này ta đã bình tĩnh trở lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, “Hắn đến Nguyên Châu hẳn là đi làm một vài chuyện, không phải vì ta mà đến... Hôm nay xem ra, hắn để ta trở về Trương gia, có lẽ là không muốn để ta ảnh hưởng đến hắn...”
Nguyên Châu... Nguyên Châu...
Ta suy nghĩ đến đau đầu nhưng vẫn không thể nghĩ ra, rốt cuộc Nguyên Châu có cái gì mà có thể khiến Nghiêm Hủ đích thân từ trên kinh đến đây một chuyến?
Linh Tê lưỡng lự nói: “Công chúa, có muốn truyền tin báo cho thế tử chuyện này không?”
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên vẫn là không cần nói cho biểu ca, nếu nói cho biểu ca biết, huynh ấy tất nhiên sẽ gấp rút trở về. Hôm nay tuy Nghiêm Hủ không tin ta, có lẽ sẽ không động đến ta, hơn nữa ta vẫn còn giữ ngư phù của Nhạc quốc, hắn cũng sẽ không có chứng cớ gì nói ta chính là Hoa Nhã Vân, cũng xem như chưa phải đến bước đường cùng. Biểu ca không dễ dàng gì mới có được tung tích của Phong cô nương, ta không nên để biểu ca vì ta mà quay trở lại.”
Linh Tê đáp: “Nhưng vạn nhất nhị điện hạ đột nhiên làm khó... Công chúa cũng không dễ dàng gì mới trốn thoát được.”
Ta cười cười: “Nếu thật sự là như vậy, e rằng ta sẽ tự mình đối mặt. Ta đã chạy trốn được một lần, hôm nay xem ra, ông trời lại không nguyện ý tha cho ta, mới để Nghiêm Hủ gặp được ta.”
Có lẽ duyên phận nghiệt ngã ngắn ngủi này cần phải tự tay ta đích thân kết thúc thì mới được.
Ta đang định dặn dò Linh Tê gần đây đừng ra ngoài, dẫu sao ở trong cung, Nghiêm Hủ cũng đã thấy nàng ở bên cạnh ta, thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Mở cửa ra xem, hóa ra là Huệ Tâm.
Huệ Tâm nhìn ta, nước mắt đọng trên khóe mắt, nói: “Vân tỷ tỷ, xin lỗi.”
Ta đỡ nàng ngồi xuống: “Muội muội ngốc, muội xin lỗi cái gì, ta ngất xỉu không phải là lỗi của muội, không cần phải tự trách mình.”
Huệ Tâm hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm ta, nghi hoặc hỏi: “Bông tai hoa Băng Lăng của tỷ, sao lại thiếu mất một cái rồi?”
Ta chạm vào tai trái, sau đó liền nhận ra, cười nói: “Có lẽ đêm qua lúc ngất xỉu đã đ.á.n.h rơi rồi.”
Huệ Tâm cúi đầu: “Thật tiếc quá, bông tai đó rất hợp với tỷ tỷ. Nếu không phải... không phải ta một lòng chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân, Vân tỷ tỷ sẽ không phải ngất đi khi có một mình...”
Ta gõ vào trán nàng: “Muội xem, ta không có chuyện gì, hơn nữa”, ta cười, “Ta cảm thấy rất tốt, có thể vào phủ thái thú chơi một vòng, ngày thường muốn đi cũng không thể đi... Còn gặp được... nhị hoàng tử, đêm qua không biết bao nhiêu người ra sức chen chúc còn không thấy được.”
Huệ Tâm tâm tư đơn giản, nín khóc mà cười: “Thật sao?... Vậy tỷ tỷ gặp được nhị hoàng tử rồi? Nhị hoàng tử... là người như thế nào?”
Ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trông rất tuấn tú, cũng rất ôn nhu.” Nói xong ta còn thêm một câu, “Ừm, đối với ai cũng rất ôn nhu.”
Huệ Tâm cảm khái, Linh Tê mang đến bánh ngọt yêu thích của nàng, nàng liền kể cho ta nghe chuyện về Lý gia công tử. Hóa ra đêm qua nàng chỉ nhìn thấy Lý công tử từ xa, còn chưa thấy rõ người, Tiến Bằng đã phát hiện ta biến mất.
Ta trêu nàng: “Muội xem, nói đi nói lại vẫn là ta quấy rối chuyện tốt của muội, phải là ta nhận lỗi với muội mới đúng.”
Dân phong Bắc Lương vốn cởi mở, ta nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của nàng, liền nói: “Nếu muội thật sự muốn gặp Lý công tử, ngày nào đó cứ hẹn hắn ra ngoài, không sao hết.”
Huệ Tâm đ.á.n.h ta hai cái, giận dỗi nói: “Vân tỷ tỷ thật là.”
Không ngờ hai ngày sau, Lý gia công tử gửi đến một tấm thiếp, hẹn Huệ Tâm đi Lưu Phương Lầu xem hí kịch. Huệ Tâm thích xem hí kịch, lần này Lý công tử xem như đáp ứng được sở thích của nàng.
Nghe nói, có một đoàn kịch mới đến, người người truyền nhau rằng đoàn kịch kia diễn rất tốt, chỗ ngồi ở Lưu Phương Lầu gần đây cũng rất khó tìm. Lý công tử hẹn chỗ, nói bên hắn còn có một bằng hữu đi cùng, Huệ Tâm liền đề nghị ta đi cùng nàng.
Vì chuyện gặp phải ở Lưu Phương Lầu lần trước khiến ta thấy rất phiền toái, vốn không có ý định đi đến đó nữa, nhưng Huệ Tâm một mực nài nỉ, nói Tiến Bằng và Lý công tử kia có quen biết, nữ quyến trong nhà đều là trưởng bối, chỉ có thể để ta giúp đi xem mắt.
Ta bị nàng quấn lấy đến không còn cách nào khác, đành phải đồng ý đi cùng nàng, trong lòng cũng có chút tò mò, người muốn cưới Huệ Tâm là dạng công tử như thế nào.
Mấy ngày này khí trời ấm dần lên, ngày đi xem kịch, ta tùy ý mặc một thân váy trắng, búi tóc đơn giản. Dắt tay Huệ Tâm đi ra cửa lớn Trương phủ, Lý công tử đã đợi sẵn ở cửa.
Lý công tử gọi là Lý Tư Phong, dung nhan anh tuấn, phong thái đoan chính, quả nhiên là con cháu thế gia vọng tộc.
Chỉ là đứng bên cạnh hắn, bộ dạng phong lưu đang cầm chiếc quạt lông vũ kia chẳng phải Bàng Nghệ sao?
Bàng Nghệ hai mắt sáng lên, nở nụ cười ôn hòa với ta: “Vân cô nương, năm mới đều tốt chứ?”
Ta nhớ ra năm ngoái hình như hắn có nói, thời gian năm mới rất bận rộn, nhìn bộ dạng nhàn rỗi này, hôm nay đã rảnh rồi sao?
Lần trước khi ăn bánh bao lạp nguyệt có nghe Huệ Tâm vừa ăn vừa nói, tuy rằng Bàng Nghệ không quá đoan chính, nhưng thủ đoạn kinh doanh lại rất lão luyện. Hiện giờ Bàng lão gia không quản chuyện, sự vụ lớn nhỏ ở Bàng gia đều nghe theo Bàng Nghệ.
Có lẽ năm ngoái, bánh bao lạp nguyệt kia đã khiến Huệ Tâm ăn đến hài lòng, cái gọi là cật nhân chủy nhuyễn chính là lần gặp mặt này thấy Bàng Nghệ nàng cũng không căng thẳng như lần trước, chỉ một mặt kinh ngạc: “Bàng công tử?”
*Cật nhân chủy nhuyễn: Ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Ta cũng thật sự không ngờ tới hôm nay cư nhiên sẽ gặp hắn, ta nhìn Lý Tư Phong bên cạnh hắn, do dự hỏi: “Vậy là bằng hữu của Lý công tử, chính là Bàng công tử?”
Lý Tư Phong gật đầu: “Lần này may có Bàng huynh giúp đỡ, nếu không e rằng không thể có vị trí tốt như vậy.”
Lưu Phương Lầu cách Trương phủ không xa, bốn người đi bộ đến đó, Huệ Tâm chủ động kéo ta đi phía sau Bàng Nghệ và Lý Tư Phong.
Bốn người, hai trước hai sau đang đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy bên đường truyền đến một tiếng khóc thảm thiết, quay đầu lại nhìn thì thấy một tiểu thương đang đuổi theo một nữ hài tử nhỏ tuổi y phục tả tơi rồi đ.á.n.h tới tấp.
“Thấy ngươi tội nghiệp, cho không ngươi một cái, ai ngờ ngươi liền trộm hai cái.”
Một bà tử ở bên cạnh xem náo nhiệt nói với một bà tử khác: “Nguyên Châu trước kia ở đâu cũng có mấy kẻ ăn xin, hôm nay trên đường liền nhìn thấy bốn năm kẻ.”
Một bà tử khác nói: “Cũng không phải, Lỗ huyện gặp phải trận tuyết lớn, nhiều người phải ra ngoài để ăn xin, nghe nói là tới Nguyên Châu cũng không ít.”
“Nghe nói Lỗ huyện bên kia còn xuất hiện nhiều thổ phỉ, dọc đường đốt phá, g.i.ế.t hại, cướp bóc khiến nhiều người sợ hãi.”
Tiểu thương kia vẫn túm lấy nữ hài tử mà đ.á.n.h, nữ hài tử vừa khóc vừa la: “Cầu xin ngài tha cho ta, ta chỉ muốn cho nương ta được ăn chút đồ ấm thôi.”
Bàng Nghệ thấy ta dừng lại, quay người bước tới nói: “Những người này đều trốn ra từ Lỗ huyện, quan phủ thật ra đã lập ra các nơi nấu cháo dọc đường, nhưng vẫn có một vài nạn dân trở thành thổ phỉ và kẻ trộm.”
Ta thở dài, nghe tiếng nữ hài tử kia kêu gào, không nhịn được nghĩ đến mẫu phi ở Đại Tề xa xôi, trong lòng mềm hẳn ra, ta liền bước lên phía trước: “Vị tiểu cô nương này thiếu bao nhiêu tiền? Ta giúp nàng trả.”
Tiểu thương giận dữ nói: “Vị cô nương này, ta cũng không phải để ý đến tiền bạc nhiều, tiểu nha đầu này xin bánh bao thì ta cho không, chỉ là nó vừa xin bánh bao lại vừa ăn trộm.”
Ta bắt gặp ánh mắt sợ hãi của tiểu nữ hài: “Trộm cắp quả thật không đúng, nếu ngươi phạm tội, vị đại ca này đều có thể đưa ngươi lên quan phủ.”
Tiểu nữ hài lập tức khấu đầu lạy tạ: “Ta biết sai rồi, đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ.”
Bàng Nghệ bước tới, đưa bạc cho tiểu thương, cười nói: “Hòa khí sinh tài, tiểu nha đầu này của xem như được giáo huấn rồi, hôm nay liền như vậy thôi.”
Người bản địa làm ăn ở Nguyên Châu sợ là không ai không biết Bàng Nghệ, tiểu thương nhìn bạc, tức khắc giãn mày mỉm cười: “Tạ Bàng công tử.”
Ta lấy ra từ trong người một ít bạc, đưa cho tiểu nữ hài, “Sau này đừng làm mấy chuyện trộm cắp nữa, lấy bạc này đi mua đồ ăn cho nương ngươi đi.”
Nữ hài tạ ơn lần nữa rồi nhận bạc rời đi.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì chuyện mới vừa nãy, Bàng Nghệ nói: “Nạn tuyết năm nay quả thực nghiêm trọng, nghe nói nhị hoàng tử vốn đi đến Phong huyện, nhưng lại vì bên kia tuyết lớn chặn hết đường, mới ở lại Nguyên Châu một thời gian.”
Trong lòng ta ứ đọng, Phong huyện tiếp giáp với Bắc Cương của Đại Tề, Nghiêm Hủ lúc trước cũng đã từng đi tới đó một lần.
Đến Lưu Phương Lầu xem hí kịch, Bàng Nghệ quả nhiên đã chọn vị trí chỗ ngồi rất tốt.
Ta lúc trước ở hoàng cung Đại Tề, không có chuyện gì làm thì liền xem mấy bản hí kịch. Lúc đó Vân Hạc đặc biệt thích thu thập đủ loại hí bản dân gian, chúng ta tuy ở trong thâm cung, nhờ phúc của hắn cũng xem qua được không ít bản.
Vở kịch này diễn cũng rất xuất sắc, du dương trầm bổng, lúc lên lúc xuống, khiến người xem hết khóc rồi đến cười, ngược lại cũng không thua kém mấy bản hí kịch quý giá kia của Vân Hạc.
Lúc rời khỏi Lưu Phương Lầu, ta vừa định xuống lầu thì tay áo của ta đột nhiên bị ai đó kéo lại.
Ta quay đầu lại, Bàng Nghệ nhướng mày, chỉ vào phía trước, nhỏ giọng nói: “Hãy khoan đã.”
Ta thuận theo tay hắn chỉ sang bên kia, Huệ Tâm và Lý Tư Phong đang đi cạnh nhau, Huệ Tâm hai mắt đỏ hoe, có vẻ như vẫn còn chưa thoát khỏi vở kịch, Lý Tư Phong thì đang nhỏ giọng an ủi nàng.
Bàng Nghệ cười nói: “Chúng ta đi phía sau đi, để hai người họ trò chuyện cho tiện.”
Ta gật đầu, cảm thấy mấy lời hắn nói cũng có lý.
Bàng Nghệ biết ta đến Nguyên Châu không lâu, vừa đi dạo vừa nhiệt tình giới thiệu cho ta phong thổ nhân tình của Nguyên Châu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bàng Nghệ, cảm thấy hắn có chút tùy tiện, nhưng lần này ở chung thì cảm thấy hắn không phải loại dốt nát kém cỏi, trái lại hiểu biết rất nhiều thứ.
Đi đến một quầy hàng bán mặt nạ phía trước, hắn cười nói: “Mặt nạ Bắc Lương quen vẽ màu đậm, không giống của Nhạc quốc các ngươi, thích mấy thứ nhẹ nhàng trang nhã.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao biết ta đến từ Nhạc quốc?”
Bàng Nghệ cười bí ẩn: “Ta là thương nhân, điều quan trọng nhất mà thương nhân cần là hiểu rõ về đối thủ, nếu không làm sao có thể bán được hàng hóa?”
Nói xong, hắn dừng chân, phe phẩy chiếc quạt lông vũ: “Ta đương nhiên phải nghiên cứu kĩ sở thích của người mua...”
Hắn đang nói thì bị Huệ Tâm cắt ngang: “Vân tỷ tỷ, mau tới đây, bên này có một người làm đường nhân đẹp lắm.”
*Đường nhân: Đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn).
Ta và Bàng Nghệ theo Huệ Tâm đi tới, quả nhiên có rất nhiều người vây xung quanh một quầy hàng, chủ quầy có một đôi tay thần kỳ, đang dùng đường để làm ra một con bướm, sinh động như thật.
Bàng Nghệ đi tới phía trước xem, lắc đầu: “Làm không tệ, nhưng hoa văn trên cánh bướm vẫn hơi đơn giản.”
Chủ quầy khó chịu đứng dậy nói: “Vị công tử này, ta vào Nam ra Bắc mấy năm nay, chưa từng có ai nói tay nghề lão hủ không tốt.” Nói xong, có chút khiêu khích đáp: “Lẽ nào tay nghề của công tử đây còn cao tay hơn lão hủ?”
Trong lòng ta muốn cười, thầm nghĩ, một công tử như Bàng Nghệ sao có thể làm đường nhân?
Không dự liệu đến Bàng Nghệ lại cười nhẹ đáp: “Vậy tại hạ cùng lão sư phụ thảo luận một phen.”
“Chỉ là nếu ta thắng, lão sư phụ có thể cho ta mượn quầy hàng dùng một chút được không?”
Lão chủ quầy gật đầu, đáp một tiếng "Được". Bàng Nghệ mỉm cười, liền ngồi xuống trước quầy hàng.
Những người đứng xung quanh thì thầm to nhỏ, đều đợi xem náo nhiệt. Ta và Huệ Tâm ngạc nhiên nhìn Bàng Nghệ, không biết hắn đây là muốn làm cái gì.
Ta thấy hắn nấu chảy đường một cách thành thạo, trên bàn đá liền xuất hiện một con bướm tinh xảo. Hoa văn trên cánh bướm phức tạp mà đẹp đẽ, tinh xảo gấp nhiều lần so với thứ mà lão chủ quầy làm ra. Trong đám người không biết ai đã kêu lên một tiếng "Hay".
Lão sư phụ cũng ngẩn ra, hỏi: “Công tử có học qua rồi sao?”
Bàng Nghệ thản nhiên nói: “Lúc nhỏ có hứng thú nên học chơi.” Sau đó cười: “Ta thắng rồi phải không? Vậy cho ta mượn quầy hàng của lão sư phụ một nén hương đi.”
Ta bước tới hỏi: “Ngươi muốn mượn quầy hàng này để làm gì?”
Hắn cười cười: “Ngươi thích kiểu đường nhân nào?”
Ta: “Hả?”
Hắn nói: “Vậy ta làm một bông tuyết, thế nào?”
Nói xong, hắn liền làm lại một cái mới. Một lúc sau, một bông tuyết bằng đường được đưa tới tay ta, Bàng Nghệ cười hì hì hỏi: “Thế nào? Có thích không?”
Ta không nhịn được cảm thấy mặt có chút nóng lên, “Có mùi... rất ngọt.”
Bàng Nghệ mỉm cười hài lòng, tiếp tục làm thêm một cái, lần này hắn làm một đôi nam nữ nắm tay nhau, y phục rất giống Huệ Tâm và Lý Tư Phong hôm nay. Bàng Nghệ đưa đường nhân cho Lý Tư Phong, Lý Tư Phong đỏ mặt, sau đó hắn liền đưa đường nhân cho người cũng đang đỏ mặt, Huệ Tâm.
Nhìn hai người họ, ta cảm thấy trong lòng mình dường như được rót đầy đường, lúc quay đầu lại vừa khéo đụng phải ánh mắt của Bàng Nghệ, không khỏi nở một nụ cười.
Chỉ là khi ngẩng đầu lên lần nữa, hình như ta thấy một thân ảnh quen thuộc lướt qua trong đám người. Ta kinh ngạc, thầm nghĩ, hẳn bản thân đã nhìn nhầm rồi, làm sao có thể gặp hắn ở đây được?
Làm xong hai đường nhân, Bàng Nghệ vốn muốn lau tay đứng dậy, liền nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Bàng công tử, con bướm làm khi nãy, có thể đưa cho tiểu nữ được không?”
Bàng Nghệ sửng sốt, ta và Huệ Tâm cũng sửng sốt, đây không phải là Vương Như Quân ở bên cạnh Giang Tích Văn sao?
Vương Như Quân khẩn trương xoắn chặt khăn tay, ánh mắt rụt rè nhìn Bàng Nghệ.
Bàng Nghệ mỉm cười đưa con bướm cho nàng ta: “Nếu cô nương thích, đương nhiên có thể.”
Vương Như Quân vui vẻ nhận lấy, có vẻ như nàng ta thật tâm thích con bướm này.
Huệ Tâm cầm lấy đường nhân, bí mật nói với ta: “Nghe nói Vương Như Quân này chọc Giang Tích Văn không vui, gần đây đều không cho nàng ta đến phủ thái thú nữa.”
Sau đó, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, Vân tỷ tỷ, vừa nãy lúc tỷ xem Bàng công tử làm đường nhân, ta thấy trong đám người có một công tử luôn nhìn tỷ, chính là... chính là... Ơ? Sao không thấy người đâu nữa rồi?”
Ta cười nói: “Chỗ nào đang nhìn ta? Tám phần là bị tài nghệ của Bàng công tử thu hút mới nán lại xem. Bây giờ Bàng công tử không làm nữa, đương nhiên người cũng đi rồi.”
Nói xong, ta quay đầu cười với Bàng Nghệ: “Không ngờ tới Bàng công tử còn biết làm loại chuyện này.”
Bàng Nghệ nhướng mày: “Chuyện ta biết làm rất nhiều, lần sau... lại làm cái khác cho các ngươi xem.”
Ngày hôm nay trải qua vui vẻ, lại qua hai ngày sau, ta đang đọc sách trong phòng thì thấy Huệ Tâm chạy vào, thở hổn hển nói: “Tỷ tỷ, nhị hoàng tử phái người đến, nói... nói là mời tỷ qua đó một chuyến.”
Ta và Linh Tê nhìn nhau, nàng lo lắng đứng dậy, ta lắc đầu, “Để ta đi xem xem.”
Đến tiền sảnh, ta liền thấy Chí Chính.
Có lẽ vì lần trước ở phủ thái thú ta chưa gặp hắn, hôm nay Chí Chính thấy ta lộ vẻ kinh ngạc, “Công... Vân cô nương, nhị điện hạ nói người đ.á.n.h rơi đồ ở chỗ nhị điện hạ, người cần phải đi qua đó một chuyến.”
Chí Chính đổ mồ hôi ròng ròng: “Là một cái bông tai...”
Ta bừng tỉnh, hóa ra là đ.á.n.h rơi ở chỗ hắn?
Chỉ là ta lại không muốn gặp Nghiêm Hủ, nói: “Một cái bông tai mà thôi, làm phiền ngươi truyền lời lại cho nhị hoàng tử, cứ ném đi là được.”
Chí Chính khó xử đầy mặt, chỉ có thể tiến lại gần ta thấp giọng nói: “Điện hạ nói nếu Vân cô nương không đi, điện hạ liền đích thân đi đến Trương phủ đưa lại đồ cho Vân cô nương...”
Uy h.i.ế.p trắng trợn.
Dù không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng trốn tránh mãi chung quy cũng không phải là một biện pháp, nếu có thể gặp hắn để thăm dò suy nghĩ của hắn, ta ngược lại cũng muốn đi một chuyến để xem ta nên làm gì tiếp theo.
“Được rồi, ta đi một chuyến vậy.”
Sau khi trở về phòng, nhắn nhủ Linh Tê mấy câu, ta liền theo Chí Chính đi đến phủ thái thú.
Nghiêm Hủ hôm nay mặc một thân áo gấm thêu vầng trăng, đang ngồi trước bàn dài, nhìn thấy ta liền nhướng mắt nói: “Đến rồi à? Lại đây chơi cờ.”
Rõ ràng ngày đó ta không hề thừa nhận mình là Nhã Vân, lúc này bộ dạng của hắn vô cùng tự nhiên giống như ngày trước ở trong cung ta từ Ánh Tuyết Các sang Lân Chỉ Cung tìm hắn.
Ta không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì, nhưng lúc này thân phận khác biệt, ta chỉ có thể bước tới phía trước, ngồi đối diện với hắn, cầm quân trắng chơi cờ.
Lúc trước ở trong cung, hai người chúng ta thỉnh thoảng sẽ cùng nhau chơi cờ. Ta khá giỏi mấy loại chuyện như đọc sách, viết chữ hay chơi cờ. Hai người chúng ta luôn thắng thua qua lại, cũng xem như là kỳ phùng địch thủ ngang tài ngang sức.
Chỉ là lần này, ta không có tâm trí chơi cờ với hắn, mạch suy nghĩ cứ lướt qua, không thể nào lắng xuống, bất giác ta đã rơi vào thế hạ phong.
Ta đang cầm quân trắng nghĩ cách làm thế nào để vãn hồi bại cục này, ngẩng đầu lên, ta liền bắt gặp phải ánh mắt sáng quắc của hắn.
Sự ôn nhu giả ý mịt mù kia đã biến mất, đôi mắt này trong trẻo sáng sủa hơn không ít, chỉ là giữa con ngươi đang nhen nhóm một ánh lửa đỏ rực.
Ta bị hắn nhìn, mạch suy nghĩ vốn hỗn loạn của ta lại càng thêm không yên, không biết lần này hắn rốt cuộc muốn thăm dò hay là gì khác, khiến ta rơi vào tình cảnh rối bời, trong lòng chỉ đang nghĩ cách ứng đối sao cho tốt.
Hắn cau mày nói: “Chơi không nghiêm túc.”
Trong lòng ta phẫn uất, với tình hình này làm sao ta có thể chuyên tâm chơi cờ được, đành nói: “Thần nữ vốn không giỏi chơi cờ, đã tận lực hết sức, đã để kỳ nghệ của nhị hoàng tử chê cười rồi.”
Hắn liền cười đáp: “Lúc trước ta từng nuôi một cặp linh điểu.”
Linh điểu? Ta chưa từng nhìn thấy ở trong cung hắn, có lẽ hắn nuôi lúc nhỏ.
Hắn vừa thả một quân cờ vừa nói: “Nhưng một thời gian trước đã bị xổng mất một con.”
Ta đang định thả một quân cờ thì khựng tay lại.
“Vân cô nương, nàng nói xem”, hắn lại thả một quân cờ, ta bị hắn chặn hết đường lui, “Con linh điểu này đã bay cao chạy xa rồi, hay là bị con linh điểu còn lại đưa trở về?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười nhẹ: “Nàng nói xem, nó còn có thể tự bay về lại không?”
Ta ổn định lại tâm tình: “Đã rời đi rồi, nhất định sẽ không trở lại. Điện hạ hà cớ gì phải nhớ nhung, vướng bận lý do? Linh điểu ở thiên hạ này nhiều như vậy, chỉ cần tìm một con linh điểu mới, phù hợp với con linh điểu của điện hạ là được rồi.”
Ý cười trên mặt hắn biến mất, một hồi lâu cũng không nói gì, ta cúi đầu không nhìn hắn, giả vờ nghiên cứu bàn cờ, liền nghe thấy hắn nói: “Nguyên Châu có vui không?”
Ta sững sờ một lúc, trong lòng vô thức nói ra: “Nguyên Châu rất tốt, thấy được nhiều thứ chưa thấy, cũng quen biết được rất nhiều...”
Rất nhiều người thú vị.
Chỉ là nửa câu sau ta liền nuốt xuống cổ họng.
Ta nhìn hắn, hắn lại nhìn bàn cờ, trong tay hắn đang vuốt ve quân đen, một hồi lâu mới nói: “Thứ Nguyên Châu có, trên kinh không có được.”
Ta trầm mặc không nói gì.
“Lạch cạch” một tiếng, hắn đột nhiên ném quân đen trong tay xuống, “Ta thua rồi.”
Ta nhìn vào bàn cờ này, rõ ràng hắn có thể thắng ta ngay lập tức.
Nghiêm Hủ đứng dậy, đi về phía trước vài bước, trầm giọng nói: “Cờ đã chơi xong, nàng về đi.”
Ta cũng đứng dậy, nhưng chợt nhớ ra ý định ban đầu của hôm nay, liền nói: “Vậy không biết đồ mà thần nữ đ.á.n.h rơi ở đây...”
Thân ảnh hắn dừng lại, “Hôm nay tìm không thấy, hôm khác đi.”
Nhưng ta không muốn đến vào ngày khác nữa, ta nói: “Lần trước điện hạ cho ta mượn tấm áo lông cáo, ta vẫn chưa trả lại, vậy đợi lúc ta cử người trả lại áo lông cáo, điện hạ cũng trả lại bông tai cho ta.”
Lại là một hồi yên tĩnh, một lúc sau, trong ngữ khí của hắn ẩn chứa phảng phất một tia tức giận: “Đồ ta đã tặng đi, không có đạo lý nhận lại, đã là đồ của nàng rồi, nếu nàng không muốn mặc thì cứ ném đi là được.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, đây thật sự là tính tình của một hoàng tử, không cho phép người khác nói chữ “Không”, liền đáp: “Vậy bông tai kia thần nữ cũng không cần nữa, điện hạ cũng ném đi là được.”
“Chí Chính!” Hắn đột nhiên ngắt lời ta, cửa phòng nhanh chóng mở ra, Chí Chính vội vàng tiến vào với vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
“Tiễn Vân cô nương trở về.”
Chí Chính lau mồ hồi trên trán, đáp một tiếng “Vâng”, gật đầu một cái với ta rồi mời ta ra khỏi phòng.
Đi ra đến cửa, Chí Chính ngượng ngùng nói: “Công... Vân cô nương ở trong hoa viên đợi một chút, ti chức đi an bài xe ngựa.”
Ta gật đầu, liền đáp: “Vừa vặn hoa mai trong vườn nở rất đẹp, ta ở đây ngắm hoa một chút.”
Ở cửa ra vào của phủ thái thú có làm một hoa viên nhỏ, lúc này từng đóa hồng mai phản chiếu trong tuyết còn chưa tan, hoa viên tuy không lớn nhưng lại mang một nét thơ.
Ta tùy ý đi dạo ngắm mai, nhưng trong lòng thì hỗn loạn vô cùng. Gọi ta tới đây một chuyến, chỉ để chơi một ván cờ, nói mấy câu không thể giải thích được, Nghiêm Hủ rốt cuộc muốn cái gì, ta thật sự nghĩ không ra.
Lúc bước đến núi giả trong hoa viên, ta liền nghe thấy sau động truyền tới giọng nói của hai nữ tử, dường như đang vừa tản bộ vừa nói chuyện.
Ta không có ý nghe lén người khác nói chuyện, vừa muốn quay ra lại cửa, tiếc rằng xung quanh quá mức yên tĩnh, những lời nói của hai người vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai ta.
“... Còn không phải là hôm kia sao, Chí Chính đại nhân đột nhiên kêu ta tìm một ít đường, còn hỏi ta Nguyên Châu có vị sư phụ làm đường nhân nào nổi danh nhất... Kết quả, hôm qua nhị điện hạ cùng sư phụ làm đường nhân kia ở trong phòng cả một ngày... Buổi trưa lúc đi đưa đường, ta còn thấy trên bàn có mấy cái đường nhân...”
Ngươi kia nhỏ giọng, nhưng khó che giấu được hưng phấn: “Người như nhị điện hạ cư nhiên lại có hứng thú với cái này...”
Ta nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ, Nghiêm Hủ rốt cuộc đến Nguyên Châu làm cái gì? Sao lại còn đi nghiên cứu cách làm đường nhân?
Trong lòng ta thở dài, hôm nay thật sự càng không thể đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.
Ngước mắt lên, vừa khéo thấy Chí Chính đang tìm ta, xem ra xe ngựa đã đến rồi, ta cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi ra phía cửa.
Trong lòng thở dài một tiếng, tuy rằng ta cảm thấy tối qua như là một cơn ác mộng, nhưng cơn ác mộng đó đã thật sự xảy ra rồi.
Ta ngất ngay trước mặt Nghiêm Hủ.
Ta vừa định ngọ ngoạy ngồi dậy thì nghe thấy mấy tì nữ nói nhỏ: “Cô nương tỉnh rồi, mau đi thông báo.”
Một tì nữ tiến đến gần đỡ ta ngồi dậy, “Cô nương cảm thấy khỏe chưa? Có muốn uống một ít nước, dùng một ít cháo không?”
Ta lắc đầu, ôm một tia hi vọng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Tì nữ đáp: “Đây là phủ thái thú, tối qua cô nương ngất xỉu ngoài đường, là nhị hoàng tử đã cứu cô nương về đây.”
Ta nhọc nhằn nở một nụ cười: “Thì ra là vậy.”
Quả nhiên là như vậy.
Ta vô lực cúi đầu, đang suy nghĩ không biết nên làm gì, thì nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài, tì nữ đồng loạt hành lễ, tiếng bước chân sột soạt tiến lại gần.
Ngay cả khi không ngẩng đầu, ta cũng biết mấy tiếng bước chân này thuộc về ai.
Ta ngẩng đầu, Nghiêm Hủ đang xoay người nhận lấy bát thuốc của tì nữ phía sau.
Hôm nay hắn mặc trường bào đen huyền, đã lâu không gặp, hắn trái lại cũng không có thay đổi nhiều, vẫn là bộ dạng tuấn tú khôi ngô như cũ.
Hắn vẫy tay, đám tì nữ đều hành lễ lui xuống, ra khỏi phòng.
Hắn bưng bát thuốc ngồi xuống mép giường, mềm giọng nói: “Tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ta lắc đầu.
Hắn thở dài một hơi: “Có biết ta vì tìm nàng, đã suýt đem cả kinh thành lật tung lên rồi không?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt hắn hiện lên một tia ôn nhu, nói ra lời này dường như cũng không có gì không vui, xem ra ngày thường ở trong cung hắn cũng mang bộ dạng như vậy.
Chỉ là ta thật sự muốn biết, ẩn dấu dưới sự dịu dàng này, rốt cuộc là cái gì?
Ta cúi đầu, hắn đưa tay vén sợi tóc rơi trên trán ta, “Chuyện khác sau này nói, trong cung ta sẽ tìm cách giấu chuyện này, nàng nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi việc của ta ở đây xong...”
Ta nghiêng đầu nói: “Tối qua, là nhị hoàng tử đã cứu thần nữ sao?”
Hai tay hắn ngừng lại trên không trung.
Hắn nhìn ta chằm chằm: “Nàng nói cái gì?”
Ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn: “Vừa nghe tì nữ nói, hôm qua thần nữ ngất xỉu trong đám người, là nhị hoàng tử đã cứu thần nữ...”
Hắn hạ tay xuống, nhìn ta chằm chằm hồi lâu, ôn nhu trong con ngươi dần dần trở nên lạnh lùng, “Ngươi là ai?”
Ta nhẹ giọng đáp: “Thần nữ, tên là Vân Nguyệt, đến từ Thái Châu ở Nhạc quốc, theo huynh trưởng đến Nguyên Châu. Huynh trưởng vì mấy ngày trước có chuyện nên đã đem ta giao phó cho một bằng hữu ở Nguyên Châu chăm sóc. Hôm nay ta cũng đang ở nhờ nhà người bằng hữu kia...”
Hắn một mặt không thể tin được, cau mày nói: “Nhã Vân, nàng đang nói cái gì vậy?”
Ta mặc kệ hắn, chỉ tiếp tục nói: “Tối qua được nhị hoàng tử ra tay cứu giúp, thần nữ cảm kích không thôi, chỉ là một đêm không trở về, e rằng mọi người sẽ lo lắng... Thần nữ hiện tại không sao, không tiện ở lại đây làm phiền nhị hoàng tử. Không bằng thần nữ trở về nhà trước, ngày khác sẽ cùng người nhà đích thân đến cửa cảm tạ nhị hoàng tử...”
Một hồi lâu cũng không có âm thanh gì.
Hắn xoay người đặt bát thuốc lên bàn, đột nhiên hỏi: “Vân nào, Nguyệt nào?”
Ta sửng sốt, nhưng vẫn hồi đáp: “Vân trong vân thâm bất tri xứ, Nguyệt trong nguyệt ảnh ban bác chiếu nhân quy.”
*Vân thâm bất tri xứ: Miền đất khuất trong mây, không biết nằm ở đâu.
*Nguyệt ảnh ban bác chiếu nhân quy: Mặt trăng tỏa sáng chiếu qua những chiếc lá tạo ra những ánh sáng lốm đốm, soi sáng cho người đi trở về.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Tì nữ ở ngoài cửa nói: “Nhị điện hạ, có một vị Trương công tử gấp gáp muốn cầu kiến trước sảnh, nói là nhị điện hạ tối qua đã cứu muội muội của bằng hữu hắn, đến để cảm tạ nhị điện hạ.”
Nghiêm Hủ cau mày, nhìn ta, ta vội nói: “Vị công tử kia quả thật là bằng hữu của ca ca thần nữ.”
Rất lâu sau, hắn đều không nói gì, trong lúc ta hơi lo lắng, hắn liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, ta nhẹ nhàng rút đôi tay dưới chăn bông ra, thả lỏng lòng bàn tay đang siết chặt, duỗi tay ra, ta liền thấy những vết m.á.u đã in hằn rõ trên lòng bàn tay.
Lần này không biết có liên lụy đến Tiến Bằng không, trong lòng ta thấp thỏm không yên, mồ hôi lạnh cứ toát ra từ sống lưng.
Đợi không biết đã bao lâu, Nghiêm Hủ lần nữa mở cửa bước vào, sắc mặt xanh mét.
“Ta hỏi nàng lại một lần nữa”, đáy mắt hắn âm u, “Nàng là ai?”
Ta đứng dậy bình tĩnh đáp: “Hồi nhị hoàng tử, thần nữ là Vân Nguyệt.”
Hắn nhìn ta, nắm chặt lòng bàn tay, dường như sắp bùng nổ cơn thịnh nộ.
Ta không nói nữa, qua một lúc sau, cuối cùng hắn cũng nhắm mắt, đáp một tiếng "Tốt lắm."
Lại như cũ một hồi lâu cũng không có âm thanh gì, một cuộc đối đầu âm thầm lặng lẽ hình thành trong không khí.
Hắn quay lưng về phía ta, nói: “Trương công tử đang ở tiền sảnh, nàng trở về đi.”
Ta rũ mắt nhỏ giọng đáp: “Thần nữ tạ ơn nhị hoàng tử.”
Ta nhẹ nhàng rời đi, lúc ra ngoài xoay người đóng cửa, hắn vẫn còn đứng yên không nhúc nhích, hình bóng thẳng tắp cô đơn.
Ra ngoài mới phát hiện hôm nay tuyết lại rơi rồi, so với tối qua thì lạnh hơn không ít.
Sau khi khỏi cửa là hoa viên của phủ thái thú, lúc này ta mới nhận ra rằng, ta chỉ biết Tiến Bằng ở tiền sảnh, lại không biết làm thế nào để đi đến đó.
Còn đang buồn phiền thì ta thoáng thấy một thân ảnh xanh như mặt hồ phía sau cây mai. Ta không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đó là tì nữ trong phủ thái thú, vội vàng chạy lại gần để hỏi đường.
Bước đến gần hơn mới phát hiện, ăn mặc của cô nương này thật sự không giống với mấy tì nữ kia.
Ta không chú ý nhiều như vậy, ta đã lạnh đến mức răng run cầm cập: “Cô nương, ta bị lạc đường. Có thể chỉ cho ta biết đường đi đến tiền sảnh trong phủ không?”
Nàng kia mở to cặp mắt hạnh cẩn thận nhìn ta từ trên xuống dưới, định nói mấy lượt rồi lại thôi, cuối cùng cũng giơ ngón tay lên chỉ: “Từ chỗ đó xuôi theo hành lang đi thẳng liền có thể đi tới được cửa sau của tiền sảnh.”
Ta cảm kích không thôi: “Đa tạ cô nương.”
Vừa đi được mấy bước, liền nghe phía sau truyền tới một giọng nói: “Vương cô nương sao lại đến đây? Tiểu thư đang tìm người đó...”
Vương cô nương? Chẳng lẽ nàng ta chính là Vương Như Quân muốn tiến cung kia sao?
Vì trời quá lạnh, ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đi theo hướng hành lang.
Chỉ là đi dọc hành lang được một lúc, một tì nữ đuổi theo ta từ phía sau, trong tay vẫn còn ôm một tấm áo lông cáo trắng như tuyết.
“Hôm nay tuyết lớn, cô nương thân thể yếu nhược, cái này để cho cô nương mặc chống rét.”
Ta chạm vào bộ lông trắng như tuyết của áo lông cáo, không hiểu sao lại nhớ đến áo choàng lông cáo đỏ rực kia, cuối cùng cũng chịu đựng giá lạnh thu tay lại, “Tạ ý tốt của cô nương, nhưng tấm áo lông cáo này quý giá, thần nữ nhận không nổi.”
Tì nữ lộ vẻ khó xử: “Nhị hoàng tử vừa mới đặc biệt dặn dò nô tì đem cái này đến cho cô nương, nếu cô nương không nhận, nô tì thực sự không thể quay về phục lệnh...”
*Phục lệnh: Báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
Ta kinh ngạc, của Nghiêm Hủ đưa cho? Không nhận thì không được?
Sau vài lần thoái thác, xem như ta cũng đã thuyết phục được tì nữ kia đem tấm áo lông cáo trở về, ta thở dài, vội vã tiếp tục đi đến tiền sảnh.
Ai ngờ lúc sắp đến tiền sảnh thì lại gặp Giang Tích Văn đang chầm chậm đi tới đối diện, sau lưng nàng ta chính là người vừa chỉ đường cho ta, Vương Như Quân.
Vương Như Quân hai mắt đỏ hoe, dường như vừa mới khóc xong.
Đối mặt trong tình cảnh như thế này, hôm nay ta lại còn đang ở trong phủ thái thú, liền dừng lại gật đầu hỏi thăm Giang Tích Văn.
Vốn nghĩ chào hỏi xong liền có thể rời đi, ai ngờ Giang Tích Văn lại không nguyện ý thả ta đi, nàng ta ngẩng đầu giễu cợt: “Ngày đó ở Lưu Phương Lầu nhìn thấy cô nương, vốn cho rằng cô nương là người đoan trang cẩn trọng, không ngờ tới lại dùng ba loại thủ đoạn này để tiếp cận nhị hoàng tử, quả nhiên là nữ nhi nhà thương nhân, không lên nổi mặt bàn.”
Đã muốn an phận nhanh chóng rời đi, nhưng trong lòng ta thật sự bị nàng ta làm cho không thoải mái, ta cũng không kiêng dè gì, nói thẳng: “Giang cô nương nói lời này sai rồi, nữ nhi nhà thương gia thì làm sao? Quan gia tiểu thư thì thế nào? Sự giàu có đông đúc của Nguyên Châu, lẽ nào không phải do các nhà thương gia không sợ mệt nhọc vất vả, ngày đêm buôn bán làm ra cho Nguyên Châu sao? Mỗi năm trình sổ sách, thái thú trình lên thánh thượng sổ sách ở đây, thứ khiến thánh thượng hài lòng nhất, lẽ nào không phải là mức thuế thương gia ở Nguyên Châu giao nộp mỗi năm sao?”
Giang Tích Văn sợ là không dự liệu được ta sẽ phản bác, quên cả dáng vẻ đoan chính của quan gia tiểu thư, mở miệng chỉ vào ta nói: “Ngươi, ngươi...”
Ta mỉm cười rồi tiến lên một bước: “Quên nói, lương bổng của thái thú đại nhân, cũng không phải đến từ thuế thu được của triều đình, vậy nên”, ta chỉ vào một thân váy áo được làm tinh xảo từ trăm loại lông chim của nàng ta, “Nếu không có mấy thương nhân Nguyên Châu này, Giang cô nương sợ là đến một chiếc lông chim cũng không thể nhìn thấy.”
Giang Tích Văn không thể tin được tự nhìn váy áo của bản thân, sau đó lại nhìn ta, sửng sốt nửa ngày không nói nên lời, vừa bối rối vừa tức giận, giương tay lên cao định đ.á.n.h ta.
Ta trái lại không nghĩ đến có thể đem nàng ta biến thành bộ dạng kích động như thế này, dẫu sao trước kia ở hoàng cung Đại Tề, ta nhìn thấy nương nương các cung đấu võ mồm, cho dù là thua, cũng không có ai động thủ làm mất đi thể diện của bản thân.
Vương Như Quân phía sau nàng ta vội vàng ngăn lại, thanh âm dù nhỏ nhưng ta vẫn nghe rõ ràng: “Nhị điện hạ đến.”
Giang Tích Văn nhìn phía sau ta một cái, sắc mặt thoáng chốc tái mét, vội vã hất tay Vương Như Quân ra, vừa giận dữ nhìn ta lại vừa gấp rút chỉnh lý lại váy áo của bản thân.
Tiếng bước chân càng đến gần, một thân váy áo trăm loại lông chim này của nàng ta quả thật rất đẹp, nhưng lúc này ta cũng không có tâm trạng thưởng thức, cũng không muốn tiếp tục vướng lại đây, ta liền tự thân nhấc chân đi về phía trước.
Sau lưng ta truyền đến giọng nói ngọt ngào của Giang Tích Văn: “Gặp qua nhị điện hạ.”
Ta không nghe rõ Nghiêm Hủ nói gì, chỉ cảm thấy trời rất lạnh, chỉ muốn bước nhanh đến tiền sảnh, cùng Tiến Bằng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hai bên hành lang tuyết rơi lặng lẽ, lòng ta cất giấu tâm sự một đường đi thẳng, cuối cùng cũng đến cửa sau của tiền sảnh. Một tì nữ đang đứng ở đó, ta nói rõ nguyên do, nàng liền mở cửa để ta đi vào.
Ai ngờ tay ta còn chưa kịp chạm vào nắm cửa, thì đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lại.
Nghiêm Hủ vẻ mặt không lộ cảm xúc gì đứng trước mặt ta, nói với tì nữ đang đứng ngây ra đó: “Vân cô nương còn có chuyện với ta, ngươi đi vào trước đi, một lát nữa ta sẽ đưa nàng vào.”
Tì nữ sợ là còn chưa nghe được Nghiêm Hủ nói hết, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng nói: “Vâng, vâng, nhị hoàng tử, nô tì đã biết.”
Ta mở to mắt nhìn hắn, hắn đi theo phía sau ta từ lúc nào vậy?
Ta còn chưa kịp phản ứng, thì tấm áo lông cáo trắng như tuyết đã phủ xuống bọc kín lấy ta.
Nghiêm Hủ vẫn như cũ sắc mặt không biểu cảm, vươn tay kéo dây buộc, cẩn thận thắt một nút ở dưới cổ ta.
Trong lòng ta cực kỳ không tình nguyện, nhăn mày nói: “Tấm áo lông cáo này không thuộc về ta, ta cũng không có đ.á.n.h rơi đồ gì ở chỗ nhị điện hạ...”
Hắn dừng tay chỗ nút thắt, ngẩng đầu nhìn ta, ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng: “Nếu nàng vẫn còn muốn quay về Trương gia thì ngoan ngoãn mặc cái này vào.”
Ta trừng mắt.
Hắn nghiêng người, đáy mắt một mảng lành lạnh, nói nhỏ vào tai ta: “Ta không quan tâm nàng là ai, ở yên trong Trương gia, đừng chạy lung tung.”
Lời nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một từ giống như một thanh kiếm c.h.é.m vàng cắt ngọc, xuyên vào vào bộ giáp mà ta đang dày công xây dựng cho chính mình.
Một cảm giác bất lực phút chốc chảy khắp toàn thân. Ta cười khổ, rốt cuộc vẫn là đã từng thích hắn đến vậy, đến tận hôm nay, lời nói của hắn, vẫn làm ta cảm thấy bối rối trong lòng.
Cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng, ta đứng thẳng lưng, xoay người mở cửa bước vào trong.
Tiến Bằng vốn đang ở tiền sảnh đợi ta, nhìn thấy Nghiêm Hủ đứng ngoài cửa, cũng có chút sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền vội vàng hành lễ.
Mãi cho đến khi Tiến Bằng đỡ ta vào ngồi vững trong xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa bên ngoài xe, nội tâm ta mới dần dần ổn định trở lại.
Đoán chừng sắc mặt của ta không được tốt lắm, Tiến Bằng đưa cho ta một cái ấm lô, lo lắng nhìn ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt hắn, ta áy náy trong lòng: “Ta ở nhờ Trương gia, gây thêm nhiều phiền phức cho các người, tối qua... đã để mọi người lo lắng rồi...”
Tiến Bằng cười nhẹ, trấn an ta: “Muội không sao là tốt rồi, nói cái gì mà phiền với không phiền... Thật ra từ lúc bắt đầu phát hiện muội biến mất... ta và Huệ Tâm thật sự bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp. May là sau đó liền biết được muội được nhị hoàng tử đưa đến phủ thái thú.” Hắn ngừng lại, “Muội có biết không, chuyện nhị hoàng tử tối qua phi ngựa như bay đến phủ thái thú, trên ngựa còn ôm một cô nương ngất xỉu giữa đường trước mặt mọi người, gần như đã được truyền đi khắp thành trì này rồi.”
Tim ta lộp bộp một cái.
“Ta và Tống Cẩn nghe người ta mô tả về y phục của cô nương kia, liền đoán ngay chính là muội. Dù ngay trong đêm vội vã chạy đến phủ thái thú, nhưng thủ vệ lại không chịu mở cửa. Không còn cách nào khác, chỉ có thể trình bái thiếp hôm nay đến.”
Trong lòng ta giống như bị đá đè: “Đều là lỗi của ta, hại các huynh bôn ba vì ta cả đêm...”
Tiến Bằng lắc đầu: “Lỗi của muội chỗ nào, kỳ thật ta và Huệ Tâm, ôi... thật tình chẳng dám giấu, trưởng bối trong nhà vừa định ra hôn sự cho Huệ Tâm, là Lý gia tiểu công tử ở Tây thành vừa học trên kinh trở về. Tuy Huệ Tâm ngày thường vô tư, nhưng với loại chuyện này thì da mặt rất mỏng, vẫn chưa chuẩn bị tốt để nói cho muội biết. Bởi vì ta đã gặp qua Lý công tử kia một lần, lại biết tối qua hắn sẽ đến Lâm Viên du ngoạn giải câu đố, Huệ Tâm liền năn nỉ ta đưa nàng đi tìm... muốn nhìn trộm hắn một lần. Trách ta cứ lo chiếu cố Huệ Tâm đi tìm Lý công tử, ai ngờ lúc quay đầu lại muội đã biến mất.”
Ta chợt nhớ đến ngày mùng một nàng được Trương lão phu nhân gọi đi, lúc trở về sắc mặc đỏ đỏ hồng hồng, hóa ra là trong nhà định ra hôn sự cho nàng.
Hắn cười: “Tiểu nữ hài không hiểu chuyện, đêm qua đã khóc một hồi lâu, sáng nay thì phát sốt, Tổng Cẩn đã đi kê thuốc cho muội ấy, sau đó cũng ở lại phủ đợi chúng ta trở về.”
Ta thở dài: “Kỳ thật cũng do ta mãi xem đèn mà không chú ý, không theo s.á.t hai người... Thân thể cũng không chịu thua kém, rõ ràng gần đây đã tốt lên nhiều, không hiểu sao lại ngất xỉu ngoài đường, còn không cẩn thận va phải... nhị hoàng tử.”
Nhắc đến Nghiêm Hủ, Tiến Bằng trầm mặc, một lúc sau dường như có vẻ do dự nói: “Tiểu Vân, có một câu không biết có nên nói hay không...”
Ta ngây ra, cười đáp: “Có gì thì cứ nói thẳng.”
Hắn gật đầu: “Vân huynh và ta cũng xem như là bằng hữu sinh tử có nhau, mấy ngày nay ở chung, ta cũng xem như là một nửa huynh trưởng của muội... Vậy nên ta cảm thấy, nếu như muội đối với nhị hoàng tử vô tình, tốt hơn hết là cách xa một chút.”
Ta ngược lại không dự liệu tới Tiến Bằng sẽ nói ra những lời này, “Ta không có ý định tiếp cận nhị hoàng tử, nhưng Tiến Bằng huynh... sao lại nói những lời này?”
Hắn lắc đầu, đầy vẻ đăm chiêu đáp: “Có lẽ ngày thường ta đã quen kinh doanh nên hơi nhạy cảm quá... Chỉ là cảm thấy nhị hoàng tử hình như để ý hơi nhiều đến muội.”
Ta kinh ngạc trước sự nhạy bén của Tiến Bằng, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Hôm nay ta đến đón muội, nhị hoàng tử đã hỏi ta rất nhiều chuyện về muội, ví như sao muội lại đến Nguyên Châu, còn có người nào đi cùng muội, có từng thấy qua ngư phù của muội chưa... Còn nữa, nhị hoàng tử dường như rất có hứng thú với Vân huynh, liền hỏi chi tiết chuyện ta và Vân huynh quen biết nhau như thế nào. Lúc nhị hoàng tử hỏi ta, sắc mặt không tốt lắm, ta vốn cũng sợ rằng có khi nào muội đã vô tình chọc giận hắn...” Tiến Bằng nhìn tấm áo lông cáo trên người ta, lắc đầu, “Vậy mà hắn lại đích thân đưa muội đến tiền sảnh, lại còn đưa muội áo lông cáo, hiện tại xem có vẻ như là không phải...”
Ta nhìn tấm áo lông cáo trắng như tuyết trên người mình, lúc này thân thể cảm thấy rất ấm áp, nhưng nghĩ tới lời Nghiêm Hủ nói lúc nãy, trái tim như một mớ cỏ bị mắc kẹt trong tuyết, không thể hiểu rõ, lại vừa cảm thấy ngột ngạt.
Tiến Bằng vén rèm xe lên cho thoáng, “Hoàng gia không đơn thuần giống như mấy người chúng ta ở phố phường bên ngoài. Nhị hoàng tử là rồng phượng giữa thiên hạ, từ xưa đến nay không ít giai nhân ở thâm cung oán hận, nên là...”
Ta hiểu rõ, cười nói: “Ta biết, huynh cứ yên tâm.”
Ta làm sao có thể nguyện ý tiếp cận hắn thêm lần nữa, ta ước gì cả đời này ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Có trách thì trách, duyên phận nghiệt ngã ngắn ngủi của ta với hắn, như dây leo quấn lấy nhau, khó mà tránh khỏi.
Trở lại Trương phủ, Tống Cẩn và Linh Tê đều đã đợi ta sẵn ở trong phòng. Tiến Bằng hôm nay còn có chuyện cần làm, liền dặn dò Tống Cẩn chăm sóc ta thật tốt, sau đó thì ra cửa rời đi.
Tống Cẩn giúp ta chẩn mạch, nhàn nhạt nhìn ta nói: “Chứng bệnh này của muội, sau mấy ngày nay điều dưỡng, theo lý mà nói, nếu không chịu phải chấn kinh hay kích động thì sẽ không tái bệnh lại nữa.”
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, thần sắc tự nhiên, giọng nói trấn định: “Vậy tối qua, muội bị dọa sợ gì rồi?”
Ta trầm mặc một lúc, cũng không thể nói rằng Nghiêm Hủ thật ra là phu quân tương lai của ta, liền do dự nói: “Ta...”
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không nói ra được “Ta” như thế nào.
Tống Cẩn đột nhiên nở nụ cười, ta ngẩng đầu khó hiểu, chỉ nghe hắn nói: “Ta chưa bao giờ hỏi thân phận thật sự của Vân huynh là gì, cũng không quá để ý, vì ta biết phàm là người muốn che giấu thân phận đều có nỗi khổ trong lòng.”
Ngày thường Tống Cẩn không phải là người nói nhiều, có nói ra cũng thường là những lời cay độc, nhưng trong lòng hắn thật sự thông thấu linh hoạt.
Giọng điệu Tống Cẩn hiếm khi mềm mại, hắn nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần muội gặp chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Ta sáng tỏ trong lòng, càng thấy cảm kích sự cảm thông của hắn, liền đáp: “Cảm tạ huynh, Tống Cẩn.”
Tống Cẩn nhướng mày: “Nếu muốn thật sự cảm tạ ta, muội lo điều dưỡng cho tốt, đừng để bị ngất nữa, nếu không, ca ca không biết chừng mực kia của muội sẽ gọi ta là đồ lang băm mất.”
Ta cười cười: “Vâng, xin nghe theo lời dặn của Tống đại phu.”
Tống Cẩn rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và Linh Tê.
Ta biết rằng Linh Tê đang tự trách bản thân về chuyện đã xảy ra đêm qua, liền an ủi nàng: “Không sao, ta vẫn còn khỏe lắm, lo điều dưỡng lại thân thể trước đã, chúng ta lập kế hoạch lâu dài sau.”
Linh Tê chán nản nói: “Làm sao công chúa lại gặp nhị điện hạ...”
Ta cười khổ, thở dài: “Có lẽ đây chính là số phận...”
Ta nói với Linh Tê về chuyện giả vờ không quen biết Nghiêm Hủ, nàng kinh ngạc hỏi: “Nhị điện hạ có tin không?”
Ta lắc đầu, đỡ trán đáp: “Nếu như hắn tin, thì lần đó hắn sẽ không nói với ta những lời như vậy.”
Rốt cuộc vẫn xem như gần ba năm ở cạnh nhau, hắn đối với ta, dù không bằng tình cảm của ta đối với hắn, nhưng cũng coi là quen thuộc với nhau. Cũng giống như ta sáng nay, vừa thoáng nghe được tiếng bước chân, ta liền biết đó chính là hắn.
Một cái nhăn mày, một nụ cười, một hành động, một bước đi, thế gian này sẽ có bao nhiêu người giống nhau chứ?
Nhưng ta lại không thể thừa nhận, cũng không dám thừa nhận.
Sau lưng ta, còn có Tiến Bằng, Huệ Tâm, Tống Cẩn và cả nhà Trương gia. Ta không thể khiến họ vì ta mà rơi vào vũng bùn lầy lội này.
“Có điều”, lúc này ta đã bình tĩnh trở lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, “Hắn đến Nguyên Châu hẳn là đi làm một vài chuyện, không phải vì ta mà đến... Hôm nay xem ra, hắn để ta trở về Trương gia, có lẽ là không muốn để ta ảnh hưởng đến hắn...”
Nguyên Châu... Nguyên Châu...
Ta suy nghĩ đến đau đầu nhưng vẫn không thể nghĩ ra, rốt cuộc Nguyên Châu có cái gì mà có thể khiến Nghiêm Hủ đích thân từ trên kinh đến đây một chuyến?
Linh Tê lưỡng lự nói: “Công chúa, có muốn truyền tin báo cho thế tử chuyện này không?”
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên vẫn là không cần nói cho biểu ca, nếu nói cho biểu ca biết, huynh ấy tất nhiên sẽ gấp rút trở về. Hôm nay tuy Nghiêm Hủ không tin ta, có lẽ sẽ không động đến ta, hơn nữa ta vẫn còn giữ ngư phù của Nhạc quốc, hắn cũng sẽ không có chứng cớ gì nói ta chính là Hoa Nhã Vân, cũng xem như chưa phải đến bước đường cùng. Biểu ca không dễ dàng gì mới có được tung tích của Phong cô nương, ta không nên để biểu ca vì ta mà quay trở lại.”
Linh Tê đáp: “Nhưng vạn nhất nhị điện hạ đột nhiên làm khó... Công chúa cũng không dễ dàng gì mới trốn thoát được.”
Ta cười cười: “Nếu thật sự là như vậy, e rằng ta sẽ tự mình đối mặt. Ta đã chạy trốn được một lần, hôm nay xem ra, ông trời lại không nguyện ý tha cho ta, mới để Nghiêm Hủ gặp được ta.”
Có lẽ duyên phận nghiệt ngã ngắn ngủi này cần phải tự tay ta đích thân kết thúc thì mới được.
Ta đang định dặn dò Linh Tê gần đây đừng ra ngoài, dẫu sao ở trong cung, Nghiêm Hủ cũng đã thấy nàng ở bên cạnh ta, thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Mở cửa ra xem, hóa ra là Huệ Tâm.
Huệ Tâm nhìn ta, nước mắt đọng trên khóe mắt, nói: “Vân tỷ tỷ, xin lỗi.”
Ta đỡ nàng ngồi xuống: “Muội muội ngốc, muội xin lỗi cái gì, ta ngất xỉu không phải là lỗi của muội, không cần phải tự trách mình.”
Huệ Tâm hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm ta, nghi hoặc hỏi: “Bông tai hoa Băng Lăng của tỷ, sao lại thiếu mất một cái rồi?”
Ta chạm vào tai trái, sau đó liền nhận ra, cười nói: “Có lẽ đêm qua lúc ngất xỉu đã đ.á.n.h rơi rồi.”
Huệ Tâm cúi đầu: “Thật tiếc quá, bông tai đó rất hợp với tỷ tỷ. Nếu không phải... không phải ta một lòng chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân, Vân tỷ tỷ sẽ không phải ngất đi khi có một mình...”
Ta gõ vào trán nàng: “Muội xem, ta không có chuyện gì, hơn nữa”, ta cười, “Ta cảm thấy rất tốt, có thể vào phủ thái thú chơi một vòng, ngày thường muốn đi cũng không thể đi... Còn gặp được... nhị hoàng tử, đêm qua không biết bao nhiêu người ra sức chen chúc còn không thấy được.”
Huệ Tâm tâm tư đơn giản, nín khóc mà cười: “Thật sao?... Vậy tỷ tỷ gặp được nhị hoàng tử rồi? Nhị hoàng tử... là người như thế nào?”
Ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trông rất tuấn tú, cũng rất ôn nhu.” Nói xong ta còn thêm một câu, “Ừm, đối với ai cũng rất ôn nhu.”
Huệ Tâm cảm khái, Linh Tê mang đến bánh ngọt yêu thích của nàng, nàng liền kể cho ta nghe chuyện về Lý gia công tử. Hóa ra đêm qua nàng chỉ nhìn thấy Lý công tử từ xa, còn chưa thấy rõ người, Tiến Bằng đã phát hiện ta biến mất.
Ta trêu nàng: “Muội xem, nói đi nói lại vẫn là ta quấy rối chuyện tốt của muội, phải là ta nhận lỗi với muội mới đúng.”
Dân phong Bắc Lương vốn cởi mở, ta nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của nàng, liền nói: “Nếu muội thật sự muốn gặp Lý công tử, ngày nào đó cứ hẹn hắn ra ngoài, không sao hết.”
Huệ Tâm đ.á.n.h ta hai cái, giận dỗi nói: “Vân tỷ tỷ thật là.”
Không ngờ hai ngày sau, Lý gia công tử gửi đến một tấm thiếp, hẹn Huệ Tâm đi Lưu Phương Lầu xem hí kịch. Huệ Tâm thích xem hí kịch, lần này Lý công tử xem như đáp ứng được sở thích của nàng.
Nghe nói, có một đoàn kịch mới đến, người người truyền nhau rằng đoàn kịch kia diễn rất tốt, chỗ ngồi ở Lưu Phương Lầu gần đây cũng rất khó tìm. Lý công tử hẹn chỗ, nói bên hắn còn có một bằng hữu đi cùng, Huệ Tâm liền đề nghị ta đi cùng nàng.
Vì chuyện gặp phải ở Lưu Phương Lầu lần trước khiến ta thấy rất phiền toái, vốn không có ý định đi đến đó nữa, nhưng Huệ Tâm một mực nài nỉ, nói Tiến Bằng và Lý công tử kia có quen biết, nữ quyến trong nhà đều là trưởng bối, chỉ có thể để ta giúp đi xem mắt.
Ta bị nàng quấn lấy đến không còn cách nào khác, đành phải đồng ý đi cùng nàng, trong lòng cũng có chút tò mò, người muốn cưới Huệ Tâm là dạng công tử như thế nào.
Mấy ngày này khí trời ấm dần lên, ngày đi xem kịch, ta tùy ý mặc một thân váy trắng, búi tóc đơn giản. Dắt tay Huệ Tâm đi ra cửa lớn Trương phủ, Lý công tử đã đợi sẵn ở cửa.
Lý công tử gọi là Lý Tư Phong, dung nhan anh tuấn, phong thái đoan chính, quả nhiên là con cháu thế gia vọng tộc.
Chỉ là đứng bên cạnh hắn, bộ dạng phong lưu đang cầm chiếc quạt lông vũ kia chẳng phải Bàng Nghệ sao?
Bàng Nghệ hai mắt sáng lên, nở nụ cười ôn hòa với ta: “Vân cô nương, năm mới đều tốt chứ?”
Ta nhớ ra năm ngoái hình như hắn có nói, thời gian năm mới rất bận rộn, nhìn bộ dạng nhàn rỗi này, hôm nay đã rảnh rồi sao?
Lần trước khi ăn bánh bao lạp nguyệt có nghe Huệ Tâm vừa ăn vừa nói, tuy rằng Bàng Nghệ không quá đoan chính, nhưng thủ đoạn kinh doanh lại rất lão luyện. Hiện giờ Bàng lão gia không quản chuyện, sự vụ lớn nhỏ ở Bàng gia đều nghe theo Bàng Nghệ.
Có lẽ năm ngoái, bánh bao lạp nguyệt kia đã khiến Huệ Tâm ăn đến hài lòng, cái gọi là cật nhân chủy nhuyễn chính là lần gặp mặt này thấy Bàng Nghệ nàng cũng không căng thẳng như lần trước, chỉ một mặt kinh ngạc: “Bàng công tử?”
*Cật nhân chủy nhuyễn: Ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Ta cũng thật sự không ngờ tới hôm nay cư nhiên sẽ gặp hắn, ta nhìn Lý Tư Phong bên cạnh hắn, do dự hỏi: “Vậy là bằng hữu của Lý công tử, chính là Bàng công tử?”
Lý Tư Phong gật đầu: “Lần này may có Bàng huynh giúp đỡ, nếu không e rằng không thể có vị trí tốt như vậy.”
Lưu Phương Lầu cách Trương phủ không xa, bốn người đi bộ đến đó, Huệ Tâm chủ động kéo ta đi phía sau Bàng Nghệ và Lý Tư Phong.
Bốn người, hai trước hai sau đang đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy bên đường truyền đến một tiếng khóc thảm thiết, quay đầu lại nhìn thì thấy một tiểu thương đang đuổi theo một nữ hài tử nhỏ tuổi y phục tả tơi rồi đ.á.n.h tới tấp.
“Thấy ngươi tội nghiệp, cho không ngươi một cái, ai ngờ ngươi liền trộm hai cái.”
Một bà tử ở bên cạnh xem náo nhiệt nói với một bà tử khác: “Nguyên Châu trước kia ở đâu cũng có mấy kẻ ăn xin, hôm nay trên đường liền nhìn thấy bốn năm kẻ.”
Một bà tử khác nói: “Cũng không phải, Lỗ huyện gặp phải trận tuyết lớn, nhiều người phải ra ngoài để ăn xin, nghe nói là tới Nguyên Châu cũng không ít.”
“Nghe nói Lỗ huyện bên kia còn xuất hiện nhiều thổ phỉ, dọc đường đốt phá, g.i.ế.t hại, cướp bóc khiến nhiều người sợ hãi.”
Tiểu thương kia vẫn túm lấy nữ hài tử mà đ.á.n.h, nữ hài tử vừa khóc vừa la: “Cầu xin ngài tha cho ta, ta chỉ muốn cho nương ta được ăn chút đồ ấm thôi.”
Bàng Nghệ thấy ta dừng lại, quay người bước tới nói: “Những người này đều trốn ra từ Lỗ huyện, quan phủ thật ra đã lập ra các nơi nấu cháo dọc đường, nhưng vẫn có một vài nạn dân trở thành thổ phỉ và kẻ trộm.”
Ta thở dài, nghe tiếng nữ hài tử kia kêu gào, không nhịn được nghĩ đến mẫu phi ở Đại Tề xa xôi, trong lòng mềm hẳn ra, ta liền bước lên phía trước: “Vị tiểu cô nương này thiếu bao nhiêu tiền? Ta giúp nàng trả.”
Tiểu thương giận dữ nói: “Vị cô nương này, ta cũng không phải để ý đến tiền bạc nhiều, tiểu nha đầu này xin bánh bao thì ta cho không, chỉ là nó vừa xin bánh bao lại vừa ăn trộm.”
Ta bắt gặp ánh mắt sợ hãi của tiểu nữ hài: “Trộm cắp quả thật không đúng, nếu ngươi phạm tội, vị đại ca này đều có thể đưa ngươi lên quan phủ.”
Tiểu nữ hài lập tức khấu đầu lạy tạ: “Ta biết sai rồi, đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ.”
Bàng Nghệ bước tới, đưa bạc cho tiểu thương, cười nói: “Hòa khí sinh tài, tiểu nha đầu này của xem như được giáo huấn rồi, hôm nay liền như vậy thôi.”
Người bản địa làm ăn ở Nguyên Châu sợ là không ai không biết Bàng Nghệ, tiểu thương nhìn bạc, tức khắc giãn mày mỉm cười: “Tạ Bàng công tử.”
Ta lấy ra từ trong người một ít bạc, đưa cho tiểu nữ hài, “Sau này đừng làm mấy chuyện trộm cắp nữa, lấy bạc này đi mua đồ ăn cho nương ngươi đi.”
Nữ hài tạ ơn lần nữa rồi nhận bạc rời đi.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì chuyện mới vừa nãy, Bàng Nghệ nói: “Nạn tuyết năm nay quả thực nghiêm trọng, nghe nói nhị hoàng tử vốn đi đến Phong huyện, nhưng lại vì bên kia tuyết lớn chặn hết đường, mới ở lại Nguyên Châu một thời gian.”
Trong lòng ta ứ đọng, Phong huyện tiếp giáp với Bắc Cương của Đại Tề, Nghiêm Hủ lúc trước cũng đã từng đi tới đó một lần.
Đến Lưu Phương Lầu xem hí kịch, Bàng Nghệ quả nhiên đã chọn vị trí chỗ ngồi rất tốt.
Ta lúc trước ở hoàng cung Đại Tề, không có chuyện gì làm thì liền xem mấy bản hí kịch. Lúc đó Vân Hạc đặc biệt thích thu thập đủ loại hí bản dân gian, chúng ta tuy ở trong thâm cung, nhờ phúc của hắn cũng xem qua được không ít bản.
Vở kịch này diễn cũng rất xuất sắc, du dương trầm bổng, lúc lên lúc xuống, khiến người xem hết khóc rồi đến cười, ngược lại cũng không thua kém mấy bản hí kịch quý giá kia của Vân Hạc.
Lúc rời khỏi Lưu Phương Lầu, ta vừa định xuống lầu thì tay áo của ta đột nhiên bị ai đó kéo lại.
Ta quay đầu lại, Bàng Nghệ nhướng mày, chỉ vào phía trước, nhỏ giọng nói: “Hãy khoan đã.”
Ta thuận theo tay hắn chỉ sang bên kia, Huệ Tâm và Lý Tư Phong đang đi cạnh nhau, Huệ Tâm hai mắt đỏ hoe, có vẻ như vẫn còn chưa thoát khỏi vở kịch, Lý Tư Phong thì đang nhỏ giọng an ủi nàng.
Bàng Nghệ cười nói: “Chúng ta đi phía sau đi, để hai người họ trò chuyện cho tiện.”
Ta gật đầu, cảm thấy mấy lời hắn nói cũng có lý.
Bàng Nghệ biết ta đến Nguyên Châu không lâu, vừa đi dạo vừa nhiệt tình giới thiệu cho ta phong thổ nhân tình của Nguyên Châu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bàng Nghệ, cảm thấy hắn có chút tùy tiện, nhưng lần này ở chung thì cảm thấy hắn không phải loại dốt nát kém cỏi, trái lại hiểu biết rất nhiều thứ.
Đi đến một quầy hàng bán mặt nạ phía trước, hắn cười nói: “Mặt nạ Bắc Lương quen vẽ màu đậm, không giống của Nhạc quốc các ngươi, thích mấy thứ nhẹ nhàng trang nhã.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao biết ta đến từ Nhạc quốc?”
Bàng Nghệ cười bí ẩn: “Ta là thương nhân, điều quan trọng nhất mà thương nhân cần là hiểu rõ về đối thủ, nếu không làm sao có thể bán được hàng hóa?”
Nói xong, hắn dừng chân, phe phẩy chiếc quạt lông vũ: “Ta đương nhiên phải nghiên cứu kĩ sở thích của người mua...”
Hắn đang nói thì bị Huệ Tâm cắt ngang: “Vân tỷ tỷ, mau tới đây, bên này có một người làm đường nhân đẹp lắm.”
*Đường nhân: Đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn).
Ta và Bàng Nghệ theo Huệ Tâm đi tới, quả nhiên có rất nhiều người vây xung quanh một quầy hàng, chủ quầy có một đôi tay thần kỳ, đang dùng đường để làm ra một con bướm, sinh động như thật.
Bàng Nghệ đi tới phía trước xem, lắc đầu: “Làm không tệ, nhưng hoa văn trên cánh bướm vẫn hơi đơn giản.”
Chủ quầy khó chịu đứng dậy nói: “Vị công tử này, ta vào Nam ra Bắc mấy năm nay, chưa từng có ai nói tay nghề lão hủ không tốt.” Nói xong, có chút khiêu khích đáp: “Lẽ nào tay nghề của công tử đây còn cao tay hơn lão hủ?”
Trong lòng ta muốn cười, thầm nghĩ, một công tử như Bàng Nghệ sao có thể làm đường nhân?
Không dự liệu đến Bàng Nghệ lại cười nhẹ đáp: “Vậy tại hạ cùng lão sư phụ thảo luận một phen.”
“Chỉ là nếu ta thắng, lão sư phụ có thể cho ta mượn quầy hàng dùng một chút được không?”
Lão chủ quầy gật đầu, đáp một tiếng "Được". Bàng Nghệ mỉm cười, liền ngồi xuống trước quầy hàng.
Những người đứng xung quanh thì thầm to nhỏ, đều đợi xem náo nhiệt. Ta và Huệ Tâm ngạc nhiên nhìn Bàng Nghệ, không biết hắn đây là muốn làm cái gì.
Ta thấy hắn nấu chảy đường một cách thành thạo, trên bàn đá liền xuất hiện một con bướm tinh xảo. Hoa văn trên cánh bướm phức tạp mà đẹp đẽ, tinh xảo gấp nhiều lần so với thứ mà lão chủ quầy làm ra. Trong đám người không biết ai đã kêu lên một tiếng "Hay".
Lão sư phụ cũng ngẩn ra, hỏi: “Công tử có học qua rồi sao?”
Bàng Nghệ thản nhiên nói: “Lúc nhỏ có hứng thú nên học chơi.” Sau đó cười: “Ta thắng rồi phải không? Vậy cho ta mượn quầy hàng của lão sư phụ một nén hương đi.”
Ta bước tới hỏi: “Ngươi muốn mượn quầy hàng này để làm gì?”
Hắn cười cười: “Ngươi thích kiểu đường nhân nào?”
Ta: “Hả?”
Hắn nói: “Vậy ta làm một bông tuyết, thế nào?”
Nói xong, hắn liền làm lại một cái mới. Một lúc sau, một bông tuyết bằng đường được đưa tới tay ta, Bàng Nghệ cười hì hì hỏi: “Thế nào? Có thích không?”
Ta không nhịn được cảm thấy mặt có chút nóng lên, “Có mùi... rất ngọt.”
Bàng Nghệ mỉm cười hài lòng, tiếp tục làm thêm một cái, lần này hắn làm một đôi nam nữ nắm tay nhau, y phục rất giống Huệ Tâm và Lý Tư Phong hôm nay. Bàng Nghệ đưa đường nhân cho Lý Tư Phong, Lý Tư Phong đỏ mặt, sau đó hắn liền đưa đường nhân cho người cũng đang đỏ mặt, Huệ Tâm.
Nhìn hai người họ, ta cảm thấy trong lòng mình dường như được rót đầy đường, lúc quay đầu lại vừa khéo đụng phải ánh mắt của Bàng Nghệ, không khỏi nở một nụ cười.
Chỉ là khi ngẩng đầu lên lần nữa, hình như ta thấy một thân ảnh quen thuộc lướt qua trong đám người. Ta kinh ngạc, thầm nghĩ, hẳn bản thân đã nhìn nhầm rồi, làm sao có thể gặp hắn ở đây được?
Làm xong hai đường nhân, Bàng Nghệ vốn muốn lau tay đứng dậy, liền nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Bàng công tử, con bướm làm khi nãy, có thể đưa cho tiểu nữ được không?”
Bàng Nghệ sửng sốt, ta và Huệ Tâm cũng sửng sốt, đây không phải là Vương Như Quân ở bên cạnh Giang Tích Văn sao?
Vương Như Quân khẩn trương xoắn chặt khăn tay, ánh mắt rụt rè nhìn Bàng Nghệ.
Bàng Nghệ mỉm cười đưa con bướm cho nàng ta: “Nếu cô nương thích, đương nhiên có thể.”
Vương Như Quân vui vẻ nhận lấy, có vẻ như nàng ta thật tâm thích con bướm này.
Huệ Tâm cầm lấy đường nhân, bí mật nói với ta: “Nghe nói Vương Như Quân này chọc Giang Tích Văn không vui, gần đây đều không cho nàng ta đến phủ thái thú nữa.”
Sau đó, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, Vân tỷ tỷ, vừa nãy lúc tỷ xem Bàng công tử làm đường nhân, ta thấy trong đám người có một công tử luôn nhìn tỷ, chính là... chính là... Ơ? Sao không thấy người đâu nữa rồi?”
Ta cười nói: “Chỗ nào đang nhìn ta? Tám phần là bị tài nghệ của Bàng công tử thu hút mới nán lại xem. Bây giờ Bàng công tử không làm nữa, đương nhiên người cũng đi rồi.”
Nói xong, ta quay đầu cười với Bàng Nghệ: “Không ngờ tới Bàng công tử còn biết làm loại chuyện này.”
Bàng Nghệ nhướng mày: “Chuyện ta biết làm rất nhiều, lần sau... lại làm cái khác cho các ngươi xem.”
Ngày hôm nay trải qua vui vẻ, lại qua hai ngày sau, ta đang đọc sách trong phòng thì thấy Huệ Tâm chạy vào, thở hổn hển nói: “Tỷ tỷ, nhị hoàng tử phái người đến, nói... nói là mời tỷ qua đó một chuyến.”
Ta và Linh Tê nhìn nhau, nàng lo lắng đứng dậy, ta lắc đầu, “Để ta đi xem xem.”
Đến tiền sảnh, ta liền thấy Chí Chính.
Có lẽ vì lần trước ở phủ thái thú ta chưa gặp hắn, hôm nay Chí Chính thấy ta lộ vẻ kinh ngạc, “Công... Vân cô nương, nhị điện hạ nói người đ.á.n.h rơi đồ ở chỗ nhị điện hạ, người cần phải đi qua đó một chuyến.”
Chí Chính đổ mồ hôi ròng ròng: “Là một cái bông tai...”
Ta bừng tỉnh, hóa ra là đ.á.n.h rơi ở chỗ hắn?
Chỉ là ta lại không muốn gặp Nghiêm Hủ, nói: “Một cái bông tai mà thôi, làm phiền ngươi truyền lời lại cho nhị hoàng tử, cứ ném đi là được.”
Chí Chính khó xử đầy mặt, chỉ có thể tiến lại gần ta thấp giọng nói: “Điện hạ nói nếu Vân cô nương không đi, điện hạ liền đích thân đi đến Trương phủ đưa lại đồ cho Vân cô nương...”
Uy h.i.ế.p trắng trợn.
Dù không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng trốn tránh mãi chung quy cũng không phải là một biện pháp, nếu có thể gặp hắn để thăm dò suy nghĩ của hắn, ta ngược lại cũng muốn đi một chuyến để xem ta nên làm gì tiếp theo.
“Được rồi, ta đi một chuyến vậy.”
Sau khi trở về phòng, nhắn nhủ Linh Tê mấy câu, ta liền theo Chí Chính đi đến phủ thái thú.
Nghiêm Hủ hôm nay mặc một thân áo gấm thêu vầng trăng, đang ngồi trước bàn dài, nhìn thấy ta liền nhướng mắt nói: “Đến rồi à? Lại đây chơi cờ.”
Rõ ràng ngày đó ta không hề thừa nhận mình là Nhã Vân, lúc này bộ dạng của hắn vô cùng tự nhiên giống như ngày trước ở trong cung ta từ Ánh Tuyết Các sang Lân Chỉ Cung tìm hắn.
Ta không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì, nhưng lúc này thân phận khác biệt, ta chỉ có thể bước tới phía trước, ngồi đối diện với hắn, cầm quân trắng chơi cờ.
Lúc trước ở trong cung, hai người chúng ta thỉnh thoảng sẽ cùng nhau chơi cờ. Ta khá giỏi mấy loại chuyện như đọc sách, viết chữ hay chơi cờ. Hai người chúng ta luôn thắng thua qua lại, cũng xem như là kỳ phùng địch thủ ngang tài ngang sức.
Chỉ là lần này, ta không có tâm trí chơi cờ với hắn, mạch suy nghĩ cứ lướt qua, không thể nào lắng xuống, bất giác ta đã rơi vào thế hạ phong.
Ta đang cầm quân trắng nghĩ cách làm thế nào để vãn hồi bại cục này, ngẩng đầu lên, ta liền bắt gặp phải ánh mắt sáng quắc của hắn.
Sự ôn nhu giả ý mịt mù kia đã biến mất, đôi mắt này trong trẻo sáng sủa hơn không ít, chỉ là giữa con ngươi đang nhen nhóm một ánh lửa đỏ rực.
Ta bị hắn nhìn, mạch suy nghĩ vốn hỗn loạn của ta lại càng thêm không yên, không biết lần này hắn rốt cuộc muốn thăm dò hay là gì khác, khiến ta rơi vào tình cảnh rối bời, trong lòng chỉ đang nghĩ cách ứng đối sao cho tốt.
Hắn cau mày nói: “Chơi không nghiêm túc.”
Trong lòng ta phẫn uất, với tình hình này làm sao ta có thể chuyên tâm chơi cờ được, đành nói: “Thần nữ vốn không giỏi chơi cờ, đã tận lực hết sức, đã để kỳ nghệ của nhị hoàng tử chê cười rồi.”
Hắn liền cười đáp: “Lúc trước ta từng nuôi một cặp linh điểu.”
Linh điểu? Ta chưa từng nhìn thấy ở trong cung hắn, có lẽ hắn nuôi lúc nhỏ.
Hắn vừa thả một quân cờ vừa nói: “Nhưng một thời gian trước đã bị xổng mất một con.”
Ta đang định thả một quân cờ thì khựng tay lại.
“Vân cô nương, nàng nói xem”, hắn lại thả một quân cờ, ta bị hắn chặn hết đường lui, “Con linh điểu này đã bay cao chạy xa rồi, hay là bị con linh điểu còn lại đưa trở về?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười nhẹ: “Nàng nói xem, nó còn có thể tự bay về lại không?”
Ta ổn định lại tâm tình: “Đã rời đi rồi, nhất định sẽ không trở lại. Điện hạ hà cớ gì phải nhớ nhung, vướng bận lý do? Linh điểu ở thiên hạ này nhiều như vậy, chỉ cần tìm một con linh điểu mới, phù hợp với con linh điểu của điện hạ là được rồi.”
Ý cười trên mặt hắn biến mất, một hồi lâu cũng không nói gì, ta cúi đầu không nhìn hắn, giả vờ nghiên cứu bàn cờ, liền nghe thấy hắn nói: “Nguyên Châu có vui không?”
Ta sững sờ một lúc, trong lòng vô thức nói ra: “Nguyên Châu rất tốt, thấy được nhiều thứ chưa thấy, cũng quen biết được rất nhiều...”
Rất nhiều người thú vị.
Chỉ là nửa câu sau ta liền nuốt xuống cổ họng.
Ta nhìn hắn, hắn lại nhìn bàn cờ, trong tay hắn đang vuốt ve quân đen, một hồi lâu mới nói: “Thứ Nguyên Châu có, trên kinh không có được.”
Ta trầm mặc không nói gì.
“Lạch cạch” một tiếng, hắn đột nhiên ném quân đen trong tay xuống, “Ta thua rồi.”
Ta nhìn vào bàn cờ này, rõ ràng hắn có thể thắng ta ngay lập tức.
Nghiêm Hủ đứng dậy, đi về phía trước vài bước, trầm giọng nói: “Cờ đã chơi xong, nàng về đi.”
Ta cũng đứng dậy, nhưng chợt nhớ ra ý định ban đầu của hôm nay, liền nói: “Vậy không biết đồ mà thần nữ đ.á.n.h rơi ở đây...”
Thân ảnh hắn dừng lại, “Hôm nay tìm không thấy, hôm khác đi.”
Nhưng ta không muốn đến vào ngày khác nữa, ta nói: “Lần trước điện hạ cho ta mượn tấm áo lông cáo, ta vẫn chưa trả lại, vậy đợi lúc ta cử người trả lại áo lông cáo, điện hạ cũng trả lại bông tai cho ta.”
Lại là một hồi yên tĩnh, một lúc sau, trong ngữ khí của hắn ẩn chứa phảng phất một tia tức giận: “Đồ ta đã tặng đi, không có đạo lý nhận lại, đã là đồ của nàng rồi, nếu nàng không muốn mặc thì cứ ném đi là được.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, đây thật sự là tính tình của một hoàng tử, không cho phép người khác nói chữ “Không”, liền đáp: “Vậy bông tai kia thần nữ cũng không cần nữa, điện hạ cũng ném đi là được.”
“Chí Chính!” Hắn đột nhiên ngắt lời ta, cửa phòng nhanh chóng mở ra, Chí Chính vội vàng tiến vào với vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
“Tiễn Vân cô nương trở về.”
Chí Chính lau mồ hồi trên trán, đáp một tiếng “Vâng”, gật đầu một cái với ta rồi mời ta ra khỏi phòng.
Đi ra đến cửa, Chí Chính ngượng ngùng nói: “Công... Vân cô nương ở trong hoa viên đợi một chút, ti chức đi an bài xe ngựa.”
Ta gật đầu, liền đáp: “Vừa vặn hoa mai trong vườn nở rất đẹp, ta ở đây ngắm hoa một chút.”
Ở cửa ra vào của phủ thái thú có làm một hoa viên nhỏ, lúc này từng đóa hồng mai phản chiếu trong tuyết còn chưa tan, hoa viên tuy không lớn nhưng lại mang một nét thơ.
Ta tùy ý đi dạo ngắm mai, nhưng trong lòng thì hỗn loạn vô cùng. Gọi ta tới đây một chuyến, chỉ để chơi một ván cờ, nói mấy câu không thể giải thích được, Nghiêm Hủ rốt cuộc muốn cái gì, ta thật sự nghĩ không ra.
Lúc bước đến núi giả trong hoa viên, ta liền nghe thấy sau động truyền tới giọng nói của hai nữ tử, dường như đang vừa tản bộ vừa nói chuyện.
Ta không có ý nghe lén người khác nói chuyện, vừa muốn quay ra lại cửa, tiếc rằng xung quanh quá mức yên tĩnh, những lời nói của hai người vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai ta.
“... Còn không phải là hôm kia sao, Chí Chính đại nhân đột nhiên kêu ta tìm một ít đường, còn hỏi ta Nguyên Châu có vị sư phụ làm đường nhân nào nổi danh nhất... Kết quả, hôm qua nhị điện hạ cùng sư phụ làm đường nhân kia ở trong phòng cả một ngày... Buổi trưa lúc đi đưa đường, ta còn thấy trên bàn có mấy cái đường nhân...”
Ngươi kia nhỏ giọng, nhưng khó che giấu được hưng phấn: “Người như nhị điện hạ cư nhiên lại có hứng thú với cái này...”
Ta nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ, Nghiêm Hủ rốt cuộc đến Nguyên Châu làm cái gì? Sao lại còn đi nghiên cứu cách làm đường nhân?
Trong lòng ta thở dài, hôm nay thật sự càng không thể đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.
Ngước mắt lên, vừa khéo thấy Chí Chính đang tìm ta, xem ra xe ngựa đã đến rồi, ta cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi ra phía cửa.