-
Chương 60: C60: Với tư cách bạn trai có tiền án anh phải chủ động tránh nghi ngờ
Lục Tân xào hai món ăn mặn xong lại đi làm cá nướng.
Nhân lúc anh đang bận rộn nấu ăn, Hà Diệp lặng lẽ đi đến chỗ cửa trước, nhìn giày của Lục Tân, sau đó để đôi dép lê của ba ở bên cạnh để tiện so sánh.
Trông size chân của Lục Tân và ba không khác nhau là mấy.
Trong lòng cô cũng chắc chắn đáp án hơn, Hà Diệp để lại đôi dép lê của ba vào trong tủ giày, nhận thấy cơm tối cũng sắp xong, cô đi đến phòng ăn đối diện phòng bếp rồi ngồi xuống.
Lục Tân thấy cô ngồi xuống thì nhìn sang bên này hai lần.
Hà Diệp cứ lướt điện thoại, đến lúc Lục Tân đi ra, cô mới tắt điện thoại đi, để nó sang một bên, nhìn chằm chằm vào áo sơ mi trắng Lục Tân đang mặc.
“Sao anh không mặc tạp dề vào? Cũng không sợ bắn dầu vào áo à.”
“Anh không mặc vừa.”
Lục Tân đưa đũa cho cô, ngồi xuống chỗ đối diện cô đang ngồi.
Lúc có chuyện chính đáng phải làm, Hà Diệp cũng không quá căng thẳng khi đối mặt với anh như lúc bình thường, đặc biệt là khi trước mắt cô đang có một món cá kho có màu sắc hấp dẫn khiến người ta muốn ăn ngay lập tức, món này khiến cô nhớ tới món Lục Tân đưa đến siêu thị vào năm lớp mười hai.
Cô vẫn đang nhìn đ ĩa cá này, Lục Tân đã cầm đôi đũa thứ ba lên, gắp một khúc giữa ít xương nhất của con cá lên cho cô: “Em nếm thử đi, không biết có tiền bộ không nữa.”
Hà Diệp nghĩ thầm, cho dù tài nấu nướng của anh có tiến bộ đi chăng nữa nhưng cũng cách sáu năm rồi, cô cũng chẳng nhớ nổi hương vị món cá năm đó nữa rồi. Chuyện cô nhớ chỉ là từng có một chuyện như vậy, đồng thời một chút rung động của tuổi dậy thì cũng quay trở về theo ký ức này.
Cô gắp một miếng lên ăn, thịt cá rất mềm lại vô cùng tươi, ăn rất ngon.
Cô tò mò hỏi: “Mấy năm qua anh cũng thường xuyên tự nấu cơm sao?”
Lục Tân: “Việc học bận quá nên anh chủ yếu ăn ở căng tin.”
Hà Diệp cụp mắt, thật ra ít nhiều gì cô cũng đoán được đáp án rồi.
Mặc dù hai người họ học khác trường đại học nhưng hàng năm Hà Diệp đều sẽ chú ý những sinh viên tham gia thi đấu cuộc thi người máy nên cũng sẽ trông thấy báo đài đưa tin đội của Lục Tân giành được giải thưởng. Có một số báo đài còn thực hiện một số câu hỏi phỏng vấn cụ thể cho từng thành viên trong đội Lục Tân, vậy nên cho dù Châu Hướng Minh không kể lại, Hà Diệp cũng biết Lục Tân chỉ dùng khoảng thời gian bốn năm đã học xong bằng đại học và bằng thạc sĩ chuyên ngành máy tính.
Cho dù anh có là sinh viên xuất sắc nhưng muốn có được những thành tích này ở môi trường đại học toàn người giỏi như Thanh Hoa, tất nhiên cũng phải tận dụng hết sức từng phút từng giây.
“Bây giờ anh còn liên lạc với bạn cùng phòng thời đại học không?”
Hà Diệp thoải mái trò chuyện.
Lục Tân: “Hồi học đại học, anh thuê phòng ở ngoài, không ở ký túc xá.”
Hà Diệp nghe anh nói vậy hết sức bất ngờ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Tân nhìn sang chỗ khác lảng tránh cái nhìn của cô: “Anh không quen cuộc sống tập thể ở ký túc xá.”
Anh đóng khung ảnh chụp của cô lại để ở bàn ăn, đầu giường, để ở những nơi mà anh có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Nếu sống ở ký túc xá, anh mà làm như thế sẽ khiến mấy bạn cùng phòng khác nhìn thấy rồi bàn tán.
Hà Diệp nghĩ đến số tiền tiết kiệm anh từng tiết lộ cho cô, anh chính là con cưng của trời không thiếu tiền bạc nên cũng sẽ có yêu cầu tương đối cao về điều kiện nơi ăn chốn ở của mình.
“Quan hệ của em với bạn cùng phòng như thế nào?” Lục Tân hỏi ngược lại cô.
Hà Diệp cười cười: “Cũng không tệ lắm nhưng mấy cậu ấy đều không đến thành phố An để phát triển sự nghiệp, sau khi tốt nghiệp đại học bọn em cũng không gặp nhau nhiều.”
Có những mối quan hệ đã định trước sẽ dần trở nên phai nhạt theo sự xa gần của khoảng cách, giống như hồi cô học lớp mười hai quan hệ giữa cô và người bạn cùng bàn là Ngô Viên Viên cũng rất tốt nhưng sau khi lên đại học cũng không liên lạc nhiều với nhau.
Lục Tân đột nhiên có điện thoại gọi đến, anh nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn sang Hà Diệp.
Là Châu Hướng Minh gọi điện thoại tới.
Lục Tân: “Em muốn anh nhận không?”
Hà Diệp gảy khúc cá trong bát: “Tùy anh thôi, anh muốn nói với cậu ấy thì nhớ nhắc cậu ấy đừng đi nói lung tung cho mấy người ba em biết.”
Bây giờ cô chỉ muốn có một tình yêu đơn giản không xô bồ với Lục Tân, nếu nói cho người lớn hai bên gia đình biết quá sớm, họ sẽ quan tâm vấn đề khi nào hai người kết hôn hơn.
Hà Diệp không muốn bị người lớn trong nhà thúc dục, cho dù bọn họ chỉ thuận miệng hỏi thôi cô cũng không muốn.
Lục Tân gật đầu, ấn nghe điện thoại.
Giọng nói buồn bã ỉu xìu của Châu Hướng Minh vang lên: “Cậu đã ăn cơm chưa? Buổi tối hẹn gặp nhau không?”
Lục Tân nhìn cô bạn gái đang ngồi đối diện mình, thản nhiên nói: “Đang ăn cơm.”
Châu Hướng Minh: “Cậu đang ở bên Hiểu Phong Nhã Cư hay đang ở Vọng Triều Phủ.”
Lục Tân cười: “Tôi đang ở Đan Quế Gia Viên.”
Châu Hướng Minh kinh ngạc “à” một tiếng nhưng vẫn chưa phản ứng kịp: “Cậu đang ở quán cơm nhỏ bên ngoài Đan Quế Gia Viên sao?”
Lục Tân: “Tôi ở bên trong.”
Hà Diệp trừng mắt liếc anh một cái, muốn công khai thì nói thẳng luôn đi lại còn vòng vo tam quốc như thế làm gì không biết.
Bên phía Châu Hướng Minh cuối cùng cũng bẻ cua bắt được sóng, anh ấy thốt ra ba câu “Mẹ kiếp” liên tiếp, có lẽ do quá hâm mộ và ghen tị nên thốt ra đủ lời lẽ th ô tục bậy bạ.
Lục Tân nghe thấy anh ấy nói bậy thì nhíu mày ngắt lời Châu Hướng Minh: “Đừng có nói bây từ bậy bạ nữa, Hà Diệp có thể nghe thấy đấy.”
Châu Hướng Minh: “... Không phải chứ, Hà Diệp, sao cậu lại đồng ý cậu ấy nhanh như vậy chứ? Cậu ấy chính là cháu trai…”
Lục Tân dứt khoát cúp máy.
Châu Hướng Minh bị anh dập máy vẫn kiên trì gọi lại, anh lại tiếp tục cúp máy không nghe. Hai người họ cứ lặp lại hành động ấu trĩ đó ba lần, sau ba lần liên tiếp bị dập máy Châu Hướng Minh mới từ bỏ hoàn toàn, đổi sang gửi tin nhắn thoại cho Hà Diệp.
Hà Diệp còn chưa kịp bấm vào để nghe xem anh ấy nói gì đã liếc mắt nhìn thấy Lục Tân đang gửi tin nhắn bằng văn bản cho Châu Hướng Minh.
Hà Diệp muốn nhìn xem anh soạn tin nhắn ra sao nhưng Lục Tân che lại không cho cô nhìn.
Cô lại nhìn khung chat trên máy mình, mấy tin nhắn Châu Hướng Minh vừa gửi cho cô thế mà đã được anh ấy thu hồi.
Hà Diệp: “... Có phải anh bảo cậu ấy thu hồi tin nhắn đúng không, sợ cậu ấy nói lịch sử đen tối của anh cho em biết chứ gì?”
Lục Tân mím môi không nói gì.
Thấy anh im lặng, Hà Diệp giật mình: “Anh có lịch sử đen tối thật sao?”
Lục Tân đột nhiên cười, ngước mắt lên nhìn cô: “Lịch sử đen tối lớn nhất của anh có lẽ chỉ có em biết thôi.”
Hà Diệp: “...”
Lần này cô cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.
Lục Tâm cũng im lặng gắp thức ăn cho cô vài lần, sau khi ăn xong anh cũng tự giác bưng bát đũa vào phòng bếp rửa sạch.
Hà Diệp ngồi bên cạnh bàn ăn, vừa định mở điện thoại ra kiểm tra tiến độ giao hàng thì đột nhiên bộ đàm gác cổng chợt vang lên.
Lục Tân quay đầu lại.
Cửa kéo được mở ra, Hà Diệp nhìn thẳng vào anh, giải thích nói: “Em đặt hàng trên mạng.”
Lục Tân nghe cô bảo cô đặt đồ ăn thì lập tức lau khô tay, bước nhanh đến trước bộ đàm, người đứng dưới lầu quả nhiên là anh trai shipper, anh nhấn nút mở khóa cửa rồi mới đứng sang bên hỏi cô bạn gái của mình: “Em mua gì thế?”
Hà Diệp: “Vật dụng hằng ngày thôi, em về phòng sạc điện thoại đây, lát nữa anh nhận hàng nhé.”
Nói xong, cô thong thả đi về phòng ngủ chính.
Lục Tân dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất, sau đó lại nhìn vào cánh cửa, tạm thời anh cũng không đoán ra được cô mua vật dùng hằng ngày gì mà sẽ khiến cô kiếm cớ né tránh không nói ra.
Thứ duy nhất anh có thể nghĩ ra là vật dụng con gái hay dùng khi kỳ kinh nguyệt đến nhưng với tính cách của cô thì không thể nào cô lại bảo anh nhận hộ.
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Trước khi đối phương nhấn chuông cửa, Lục Tân đã mở cửa ra trước.
Anh trai giao hàng đứng ngoài cửa sửng sốt đứng ngây người ra, sau đó nhìn lại biển số phòng trên cửa, xác nhận lại với Lục Tân: “Ông Hà?”
Lục Tân đoán tên cô dùng để đặt hàng chính là tên của ba mình.
Anh gật đầu, nhận lấy chiếc túi mua sắm đi siêu thị từ trong tay nhân viên giao hàng, sau khi nói cảm ơn lại đóng cửa lại.
Trong túi mua sắm là một đôi dép lê dành cho nam màu đen.
Lục Tân im lặng nhìn đôi dép lê đó khoảng một phút, sau đó mới đi đi vào trong mấy bước, quay mặt về phía phòng ngủ chính nói: “Dép lê của ba em đến rồi, anh bỏ vào ngăn tủ nhé?”
Anh vừa nói dứt lời, bạn gái đã thở mạnh vì tức giận xuất hiện ở cửa phòng, nhìn anh chằm chằm nói: “Anh lặp lại lần nữa xem?”
Lục Tân cười, tháo cái vòng nhựa buộc giữa hai chiếc dép lê xuống, sau đó bỏ xuống đất muốn đổi dép ngay lập tức.
Hà Diệp: “Đừng đổi vội, em rửa qua đã.”
Hầu hết dép lê mới đều có một mùi đặc trưng, cô có thói quen giặt xong để khô rồi mới dùng.
Lục Tân thu cái chân trái vừa thò ra khỏi chiếc dép lê dùng một lần duy nhất về, khom lưng nhặt dép lê lên, nhìn cô nói: “Em đi nghỉ ngơi đi, để tự anh rửa.”
Mặt Hà Diệp vẫn nóng bừng cả lên, cô nghe lời anh quay về phòng ngủ lần nữa.
Hà Diệp không đóng cửa lại mở để ngỏ cửa ra nên cô có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, vậy nên cũng biết Lục Tân rửa rồi phơi dép lê xong lại đi rửa bát.
Lúc này Hà Diệp mới quay về phòng khách, ngồi lên ghế sô fa, mở kênh điện ảnh lên, cứ chuyển lần lượt từng bộ phim một để chọn.
Lục Tân lau qua sàn nhà phòng bếp một lần rồi mới đi sang chỗ cô đang ngồi.
Hà Diệp hỏi anh: “Buổi tối anh có bận không?”
Lục Tân ngồi xuống chỗ cách cô một chỗ trống, nhìn màn hình tivi nói: “Anh rảnh, em muốn xem phim à?”
Hà Diệp: “Bây giờ mới hơn bảy giờ, cũng không thể giờ này mà đã đi ngủ được.”
Hà Diệp co cái chân trái bị thương lên.
Chỗ bị thương trên chân cô chính là mắt cá chân, hôm nay cô đi một đôi tất màu trắng, tất ngắn nên vừa khéo để lộ một phần làn da được bôi thuốc chỗ mắt cá chân.
Lục Tân liếc mắt nhìn chân cô: “Anh có thể cõng em, cũng có thể lái xe đưa em đi dạo xung quanh, mấy năm nay thành phố An thay đổi rất nhiều.”
Hà Diệp cảm thấy đề nghị này của anh cũng không tệ lắm nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Anh không thích xem phim sao?”
Chẳng lẽ trước đây anh dẫn cô đến rạp chiếu phim chỉ vì kiếm cớ để hẹn hò thôi sao?
Lục Tân nhìn sang phía cửa ra vào, không thèm để ý nói: “Tình ngay lý gian, với tư cách bạn trai có tiền án, anh phải chủ động tránh hiềm nghi.”
Hà Diệp: “...”
Dường như ngay khi anh vừa nói câu này, căn nhà mới quen thuộc với cô đột nhiên biến thành nhà họ Lục sáu năm về trước, rèm cửa đóng kín, đèn cũng tắt đi, cảnh tượng anh đè chặt cô xuống ghế sofa lại hiện lên.
Hà Diệp quay sang nhìn về phía ban công, nắm chặt điều khiển tivi đang cầm trong tay nói: “Vậy em cũng không đi đâu cả, anh đi đi.”
Chỉ là cô cảm thấy anh cực khổ chạy đến nhà cô rồi lại cất công nấu cơm giúp cô, vừa ăn xong bữa cơm cô đã đuổi anh đi thì có phần quá vô tình nên cô cảm thấy cùng nhau xem phim cũng rất tốt.
Nhưng anh lại cứ phải nhắc đến chuyện này.
Lục Tân quay sang chỗ cô, giải thích nói: “Đó là do anh sợ ngồi ở đây thời gian dài với em, em sẽ nhớ đến những chuyện không vui kia.”
Nghe anh nói anh lo nghĩ cho mình như vậy, lỗ tai Hà Diệp nóng lên, buồn bực nói: “Em hoàn toàn không nhớ đến những chuyện đó đâu, anh cũng đừng nhắc lại nữa.”
Lục Tân: “Anh có thể hiểu thành bây giờ em cũng coi như đã tin tưởng anh rồi không?”
Hà Diệp gật gật đầu, anh cũng ngốc nghếch lắm cơ, lần trước cũng vì quá tham lam h@m muốn cơ thể cô nên mới bị cô đá thế mà vẫn không rút kinh nghiệm, vừa quay lại với nhau đã chứng nào tật nấy lại làm như thế rồi.
Lục Tân suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho cô: [Cho dù em có thể tin tưởng anh nhưng em cũng phải chú ý giữ khoảng cách với anh đấy. Người giảm béo sẽ không ăn bánh gatô nhưng chuyện này không có nghĩa người đó không muốn ăn.]
Hà Diệp cầm điện thoại lên, sau khi đọc tin nhắn xong cả người như muốn bốc hỏa.
Tổ trưởng: [Đi mặc áo khoác vào đi, anh dẫn em đi ngắm cảnh đêm của thành phố An.]
Hà Diệp thấy anh nhắn muốn dẫn mình đi chơi vẫn giữa nguyên tư thế ngồi quay lưng lại với anh, nhắn tin trả lời: [Không đi.]
Tổ trưởng: [Vậy thì xem phim nhé.]
Hà Diệp: [Không xem.]
Tổ trưởng: [Đừng cáu kỉnh nữa, em để áo khoác ở đâu, anh lấy giúp em.]
Hà Diệp không khỏi nhìn về phía cái mắc áo được để ở đầu kia ghế sô fa, trên mắc áo treo một cái áo khoác dày.
Lục Tân cũng nhìn theo hướng nhìn của cô nên cũng trông thấy cái áo, anh đứng lên đi lấy áo khoác, sau đó lại đi đến bên cạnh cô.
Hà Diệp nhận lấy, cúi đầu mặc vào.
Đợi cô mặc xong, Lục Tân đã lấy đôi giày màu trắng đến, anh ngồi quỳ một gối trước sofa, cởi dây giày ra rồi nâng chân cô lên xỏ giày vào như thế người bán hàng ở tiệm giày.
Anh bạn trai tỉ mỉ săn sóc như thế này, ai còn có thể thật sự cứ giận dỗi anh nữa chứ?
Hà Diệp lần lượt xỏ chân vào.
Lục Tân lại quay sang chỗ khác, quay lưng về phía cô.
Hà Diệp bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện nên hỏi anh: “Hình như anh đi bộ đến đây mà đúng không?”
Lục Tân: “Anh lái xe đến siêu thị rồi đỗ xe ở lề đường bên cửa đông.”
Hà Diệp: “... Để em nói với bảo vệ một tiếng, anh lái xe đến chỗ đậu xe của em đi, đỡ phải cõng em đi xa như vậy.”
Đối với cô mà nói, chuyện được anh cõng đến cõng đi trong khu chung cư cũng khiến cô thấy rất lúng túng.
Lục Tân: “Thế cũng được, vậy em cứ ở nhà chờ anh trước nhé.”
-
Thành phố An rất lớn, những địa điểm có cảnh đêm đẹp đáng để ngắm cũng rất nhiều, mỗi khi lái xe gặp được cảnh đêm nào vô cùng đẹp, Lục Tân sẽ đỗ xe lại ven đường, cõng Hà Diệp rồi tìm một cái ghế để ngồi xuống.
Hai người họ cứ đi dạo ngắm cảnh đêm thành phố như thế đến hơn mười giờ tối Lục Tân mới đưa Hà Diệp về.
Lúc vào thang máy, anh để Hà Diệp xuống, vừa ra khỏi thang máy anh lại cõng Hà Diệp lên.
Từ chỗ thang máy đến cửa phòng 901 cũng chỉ có vài chục bước chân.
Lúc đứng hẳn hoi trên mặt đất lần nữa, Hà diệp nhìn xuống chân mình, nhỏ giọng nói: “Hi vọng đến sáng sớm mai sẽ hết đau.”
Anh bạn trai đứng đối diện cô không lên tiếng tiếp lời.
Hà Diệp ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt một mí đen nhánh của anh.
Nhưng cô lại thua trận ngay lập tức, cô quay sang nhìn khóa cửa bằng vân tay, luống cuống đến nỗi không kịp lựa lời mà đã hỏi luôn: “Anh còn muốn…”
Mới nói được mấy chữ, cô chợt nhớ đến cuộc tranh luận bánh ga tô vừa nãy của anh, cô lại không thể nói tiếp được nữa.
Lục Tân tự động tiếp lời cô: “Muộn quá rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé, sáng mai lúc nào em dậy nói cho anh biết mọt tiếng, anh sẽ mang bữa sáng đến cho em.”
Hà Diệp gật gật đầu.
Lục Tân nhắc nhở: “Đi vào đi, em đi vào rồi anh sẽ đi.”
Hà Diệp mở khóa cửa rồi đẩy cửa ra.
Anh vẫn đang đứng ngay đằng sau nhìn cô, do anh không nói thêm gì cả nên dường như cô cũng chả có lý do gì để tiếp tục kéo dài thời gian.
Bước vào nhà rồi, Hà Diệp quay người lại, nhìn vào ngực anh.
“Ngủ ngon.”
Lục Tân nhỏ giọng nói, sau đó chủ động đặt tay lên tay nắm cửa, đóng cửa lại từ bên ngoài giúp cô.
Hà Diệp: “...”
Cô cứ đứng đấy lắng nghe tiếng bước chân rời đi xa dần của anh vang lên bên ngoài.
Hà Diệp nghe rồi lại bật cười, bật đèn lên, chầm chậm đi vào bên trong.
Sau khi vệ sinh cá nhân rửa mặt, đánh răng xong, Hà Diệp chui vào chăn, muốn lướt điện thoại, vừa mở một cái app này ra thứ đầu tiên đập vào mắt cô lại là thực đơn giảm béo được đẩy lên trang đầu.
Hà Diệp lại không nhịn được nảy sinh lòng nghi ngờ không biết những phần mềm này có cài cắm thiết bị nghe trộm không. Nếu không sao trước đây nó không đẩy mà phải đến hôm nay, đúng cái hôm Lục Tân nói mấy từ “Giảm béo, bánh gatô”, nó lại cái này chứ?
Hà Diệp bỏ điện thoại xuống.
Cô bắt đầu nhớ lại tất cả biểu hiện của Lục Tân kể từ khi hai người quay lại với nhau, bỗng nhiên cô thấy có hơi buồn cười.
Được rồi cứ giảm đi, trái lại cô cũng muốn xem xem anh có thể kiên trì được bao lâu.
Nhân lúc anh đang bận rộn nấu ăn, Hà Diệp lặng lẽ đi đến chỗ cửa trước, nhìn giày của Lục Tân, sau đó để đôi dép lê của ba ở bên cạnh để tiện so sánh.
Trông size chân của Lục Tân và ba không khác nhau là mấy.
Trong lòng cô cũng chắc chắn đáp án hơn, Hà Diệp để lại đôi dép lê của ba vào trong tủ giày, nhận thấy cơm tối cũng sắp xong, cô đi đến phòng ăn đối diện phòng bếp rồi ngồi xuống.
Lục Tân thấy cô ngồi xuống thì nhìn sang bên này hai lần.
Hà Diệp cứ lướt điện thoại, đến lúc Lục Tân đi ra, cô mới tắt điện thoại đi, để nó sang một bên, nhìn chằm chằm vào áo sơ mi trắng Lục Tân đang mặc.
“Sao anh không mặc tạp dề vào? Cũng không sợ bắn dầu vào áo à.”
“Anh không mặc vừa.”
Lục Tân đưa đũa cho cô, ngồi xuống chỗ đối diện cô đang ngồi.
Lúc có chuyện chính đáng phải làm, Hà Diệp cũng không quá căng thẳng khi đối mặt với anh như lúc bình thường, đặc biệt là khi trước mắt cô đang có một món cá kho có màu sắc hấp dẫn khiến người ta muốn ăn ngay lập tức, món này khiến cô nhớ tới món Lục Tân đưa đến siêu thị vào năm lớp mười hai.
Cô vẫn đang nhìn đ ĩa cá này, Lục Tân đã cầm đôi đũa thứ ba lên, gắp một khúc giữa ít xương nhất của con cá lên cho cô: “Em nếm thử đi, không biết có tiền bộ không nữa.”
Hà Diệp nghĩ thầm, cho dù tài nấu nướng của anh có tiến bộ đi chăng nữa nhưng cũng cách sáu năm rồi, cô cũng chẳng nhớ nổi hương vị món cá năm đó nữa rồi. Chuyện cô nhớ chỉ là từng có một chuyện như vậy, đồng thời một chút rung động của tuổi dậy thì cũng quay trở về theo ký ức này.
Cô gắp một miếng lên ăn, thịt cá rất mềm lại vô cùng tươi, ăn rất ngon.
Cô tò mò hỏi: “Mấy năm qua anh cũng thường xuyên tự nấu cơm sao?”
Lục Tân: “Việc học bận quá nên anh chủ yếu ăn ở căng tin.”
Hà Diệp cụp mắt, thật ra ít nhiều gì cô cũng đoán được đáp án rồi.
Mặc dù hai người họ học khác trường đại học nhưng hàng năm Hà Diệp đều sẽ chú ý những sinh viên tham gia thi đấu cuộc thi người máy nên cũng sẽ trông thấy báo đài đưa tin đội của Lục Tân giành được giải thưởng. Có một số báo đài còn thực hiện một số câu hỏi phỏng vấn cụ thể cho từng thành viên trong đội Lục Tân, vậy nên cho dù Châu Hướng Minh không kể lại, Hà Diệp cũng biết Lục Tân chỉ dùng khoảng thời gian bốn năm đã học xong bằng đại học và bằng thạc sĩ chuyên ngành máy tính.
Cho dù anh có là sinh viên xuất sắc nhưng muốn có được những thành tích này ở môi trường đại học toàn người giỏi như Thanh Hoa, tất nhiên cũng phải tận dụng hết sức từng phút từng giây.
“Bây giờ anh còn liên lạc với bạn cùng phòng thời đại học không?”
Hà Diệp thoải mái trò chuyện.
Lục Tân: “Hồi học đại học, anh thuê phòng ở ngoài, không ở ký túc xá.”
Hà Diệp nghe anh nói vậy hết sức bất ngờ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Tân nhìn sang chỗ khác lảng tránh cái nhìn của cô: “Anh không quen cuộc sống tập thể ở ký túc xá.”
Anh đóng khung ảnh chụp của cô lại để ở bàn ăn, đầu giường, để ở những nơi mà anh có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Nếu sống ở ký túc xá, anh mà làm như thế sẽ khiến mấy bạn cùng phòng khác nhìn thấy rồi bàn tán.
Hà Diệp nghĩ đến số tiền tiết kiệm anh từng tiết lộ cho cô, anh chính là con cưng của trời không thiếu tiền bạc nên cũng sẽ có yêu cầu tương đối cao về điều kiện nơi ăn chốn ở của mình.
“Quan hệ của em với bạn cùng phòng như thế nào?” Lục Tân hỏi ngược lại cô.
Hà Diệp cười cười: “Cũng không tệ lắm nhưng mấy cậu ấy đều không đến thành phố An để phát triển sự nghiệp, sau khi tốt nghiệp đại học bọn em cũng không gặp nhau nhiều.”
Có những mối quan hệ đã định trước sẽ dần trở nên phai nhạt theo sự xa gần của khoảng cách, giống như hồi cô học lớp mười hai quan hệ giữa cô và người bạn cùng bàn là Ngô Viên Viên cũng rất tốt nhưng sau khi lên đại học cũng không liên lạc nhiều với nhau.
Lục Tân đột nhiên có điện thoại gọi đến, anh nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn sang Hà Diệp.
Là Châu Hướng Minh gọi điện thoại tới.
Lục Tân: “Em muốn anh nhận không?”
Hà Diệp gảy khúc cá trong bát: “Tùy anh thôi, anh muốn nói với cậu ấy thì nhớ nhắc cậu ấy đừng đi nói lung tung cho mấy người ba em biết.”
Bây giờ cô chỉ muốn có một tình yêu đơn giản không xô bồ với Lục Tân, nếu nói cho người lớn hai bên gia đình biết quá sớm, họ sẽ quan tâm vấn đề khi nào hai người kết hôn hơn.
Hà Diệp không muốn bị người lớn trong nhà thúc dục, cho dù bọn họ chỉ thuận miệng hỏi thôi cô cũng không muốn.
Lục Tân gật đầu, ấn nghe điện thoại.
Giọng nói buồn bã ỉu xìu của Châu Hướng Minh vang lên: “Cậu đã ăn cơm chưa? Buổi tối hẹn gặp nhau không?”
Lục Tân nhìn cô bạn gái đang ngồi đối diện mình, thản nhiên nói: “Đang ăn cơm.”
Châu Hướng Minh: “Cậu đang ở bên Hiểu Phong Nhã Cư hay đang ở Vọng Triều Phủ.”
Lục Tân cười: “Tôi đang ở Đan Quế Gia Viên.”
Châu Hướng Minh kinh ngạc “à” một tiếng nhưng vẫn chưa phản ứng kịp: “Cậu đang ở quán cơm nhỏ bên ngoài Đan Quế Gia Viên sao?”
Lục Tân: “Tôi ở bên trong.”
Hà Diệp trừng mắt liếc anh một cái, muốn công khai thì nói thẳng luôn đi lại còn vòng vo tam quốc như thế làm gì không biết.
Bên phía Châu Hướng Minh cuối cùng cũng bẻ cua bắt được sóng, anh ấy thốt ra ba câu “Mẹ kiếp” liên tiếp, có lẽ do quá hâm mộ và ghen tị nên thốt ra đủ lời lẽ th ô tục bậy bạ.
Lục Tân nghe thấy anh ấy nói bậy thì nhíu mày ngắt lời Châu Hướng Minh: “Đừng có nói bây từ bậy bạ nữa, Hà Diệp có thể nghe thấy đấy.”
Châu Hướng Minh: “... Không phải chứ, Hà Diệp, sao cậu lại đồng ý cậu ấy nhanh như vậy chứ? Cậu ấy chính là cháu trai…”
Lục Tân dứt khoát cúp máy.
Châu Hướng Minh bị anh dập máy vẫn kiên trì gọi lại, anh lại tiếp tục cúp máy không nghe. Hai người họ cứ lặp lại hành động ấu trĩ đó ba lần, sau ba lần liên tiếp bị dập máy Châu Hướng Minh mới từ bỏ hoàn toàn, đổi sang gửi tin nhắn thoại cho Hà Diệp.
Hà Diệp còn chưa kịp bấm vào để nghe xem anh ấy nói gì đã liếc mắt nhìn thấy Lục Tân đang gửi tin nhắn bằng văn bản cho Châu Hướng Minh.
Hà Diệp muốn nhìn xem anh soạn tin nhắn ra sao nhưng Lục Tân che lại không cho cô nhìn.
Cô lại nhìn khung chat trên máy mình, mấy tin nhắn Châu Hướng Minh vừa gửi cho cô thế mà đã được anh ấy thu hồi.
Hà Diệp: “... Có phải anh bảo cậu ấy thu hồi tin nhắn đúng không, sợ cậu ấy nói lịch sử đen tối của anh cho em biết chứ gì?”
Lục Tân mím môi không nói gì.
Thấy anh im lặng, Hà Diệp giật mình: “Anh có lịch sử đen tối thật sao?”
Lục Tân đột nhiên cười, ngước mắt lên nhìn cô: “Lịch sử đen tối lớn nhất của anh có lẽ chỉ có em biết thôi.”
Hà Diệp: “...”
Lần này cô cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.
Lục Tâm cũng im lặng gắp thức ăn cho cô vài lần, sau khi ăn xong anh cũng tự giác bưng bát đũa vào phòng bếp rửa sạch.
Hà Diệp ngồi bên cạnh bàn ăn, vừa định mở điện thoại ra kiểm tra tiến độ giao hàng thì đột nhiên bộ đàm gác cổng chợt vang lên.
Lục Tân quay đầu lại.
Cửa kéo được mở ra, Hà Diệp nhìn thẳng vào anh, giải thích nói: “Em đặt hàng trên mạng.”
Lục Tân nghe cô bảo cô đặt đồ ăn thì lập tức lau khô tay, bước nhanh đến trước bộ đàm, người đứng dưới lầu quả nhiên là anh trai shipper, anh nhấn nút mở khóa cửa rồi mới đứng sang bên hỏi cô bạn gái của mình: “Em mua gì thế?”
Hà Diệp: “Vật dụng hằng ngày thôi, em về phòng sạc điện thoại đây, lát nữa anh nhận hàng nhé.”
Nói xong, cô thong thả đi về phòng ngủ chính.
Lục Tân dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất, sau đó lại nhìn vào cánh cửa, tạm thời anh cũng không đoán ra được cô mua vật dùng hằng ngày gì mà sẽ khiến cô kiếm cớ né tránh không nói ra.
Thứ duy nhất anh có thể nghĩ ra là vật dụng con gái hay dùng khi kỳ kinh nguyệt đến nhưng với tính cách của cô thì không thể nào cô lại bảo anh nhận hộ.
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Trước khi đối phương nhấn chuông cửa, Lục Tân đã mở cửa ra trước.
Anh trai giao hàng đứng ngoài cửa sửng sốt đứng ngây người ra, sau đó nhìn lại biển số phòng trên cửa, xác nhận lại với Lục Tân: “Ông Hà?”
Lục Tân đoán tên cô dùng để đặt hàng chính là tên của ba mình.
Anh gật đầu, nhận lấy chiếc túi mua sắm đi siêu thị từ trong tay nhân viên giao hàng, sau khi nói cảm ơn lại đóng cửa lại.
Trong túi mua sắm là một đôi dép lê dành cho nam màu đen.
Lục Tân im lặng nhìn đôi dép lê đó khoảng một phút, sau đó mới đi đi vào trong mấy bước, quay mặt về phía phòng ngủ chính nói: “Dép lê của ba em đến rồi, anh bỏ vào ngăn tủ nhé?”
Anh vừa nói dứt lời, bạn gái đã thở mạnh vì tức giận xuất hiện ở cửa phòng, nhìn anh chằm chằm nói: “Anh lặp lại lần nữa xem?”
Lục Tân cười, tháo cái vòng nhựa buộc giữa hai chiếc dép lê xuống, sau đó bỏ xuống đất muốn đổi dép ngay lập tức.
Hà Diệp: “Đừng đổi vội, em rửa qua đã.”
Hầu hết dép lê mới đều có một mùi đặc trưng, cô có thói quen giặt xong để khô rồi mới dùng.
Lục Tân thu cái chân trái vừa thò ra khỏi chiếc dép lê dùng một lần duy nhất về, khom lưng nhặt dép lê lên, nhìn cô nói: “Em đi nghỉ ngơi đi, để tự anh rửa.”
Mặt Hà Diệp vẫn nóng bừng cả lên, cô nghe lời anh quay về phòng ngủ lần nữa.
Hà Diệp không đóng cửa lại mở để ngỏ cửa ra nên cô có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, vậy nên cũng biết Lục Tân rửa rồi phơi dép lê xong lại đi rửa bát.
Lúc này Hà Diệp mới quay về phòng khách, ngồi lên ghế sô fa, mở kênh điện ảnh lên, cứ chuyển lần lượt từng bộ phim một để chọn.
Lục Tân lau qua sàn nhà phòng bếp một lần rồi mới đi sang chỗ cô đang ngồi.
Hà Diệp hỏi anh: “Buổi tối anh có bận không?”
Lục Tân ngồi xuống chỗ cách cô một chỗ trống, nhìn màn hình tivi nói: “Anh rảnh, em muốn xem phim à?”
Hà Diệp: “Bây giờ mới hơn bảy giờ, cũng không thể giờ này mà đã đi ngủ được.”
Hà Diệp co cái chân trái bị thương lên.
Chỗ bị thương trên chân cô chính là mắt cá chân, hôm nay cô đi một đôi tất màu trắng, tất ngắn nên vừa khéo để lộ một phần làn da được bôi thuốc chỗ mắt cá chân.
Lục Tân liếc mắt nhìn chân cô: “Anh có thể cõng em, cũng có thể lái xe đưa em đi dạo xung quanh, mấy năm nay thành phố An thay đổi rất nhiều.”
Hà Diệp cảm thấy đề nghị này của anh cũng không tệ lắm nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Anh không thích xem phim sao?”
Chẳng lẽ trước đây anh dẫn cô đến rạp chiếu phim chỉ vì kiếm cớ để hẹn hò thôi sao?
Lục Tân nhìn sang phía cửa ra vào, không thèm để ý nói: “Tình ngay lý gian, với tư cách bạn trai có tiền án, anh phải chủ động tránh hiềm nghi.”
Hà Diệp: “...”
Dường như ngay khi anh vừa nói câu này, căn nhà mới quen thuộc với cô đột nhiên biến thành nhà họ Lục sáu năm về trước, rèm cửa đóng kín, đèn cũng tắt đi, cảnh tượng anh đè chặt cô xuống ghế sofa lại hiện lên.
Hà Diệp quay sang nhìn về phía ban công, nắm chặt điều khiển tivi đang cầm trong tay nói: “Vậy em cũng không đi đâu cả, anh đi đi.”
Chỉ là cô cảm thấy anh cực khổ chạy đến nhà cô rồi lại cất công nấu cơm giúp cô, vừa ăn xong bữa cơm cô đã đuổi anh đi thì có phần quá vô tình nên cô cảm thấy cùng nhau xem phim cũng rất tốt.
Nhưng anh lại cứ phải nhắc đến chuyện này.
Lục Tân quay sang chỗ cô, giải thích nói: “Đó là do anh sợ ngồi ở đây thời gian dài với em, em sẽ nhớ đến những chuyện không vui kia.”
Nghe anh nói anh lo nghĩ cho mình như vậy, lỗ tai Hà Diệp nóng lên, buồn bực nói: “Em hoàn toàn không nhớ đến những chuyện đó đâu, anh cũng đừng nhắc lại nữa.”
Lục Tân: “Anh có thể hiểu thành bây giờ em cũng coi như đã tin tưởng anh rồi không?”
Hà Diệp gật gật đầu, anh cũng ngốc nghếch lắm cơ, lần trước cũng vì quá tham lam h@m muốn cơ thể cô nên mới bị cô đá thế mà vẫn không rút kinh nghiệm, vừa quay lại với nhau đã chứng nào tật nấy lại làm như thế rồi.
Lục Tân suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho cô: [Cho dù em có thể tin tưởng anh nhưng em cũng phải chú ý giữ khoảng cách với anh đấy. Người giảm béo sẽ không ăn bánh gatô nhưng chuyện này không có nghĩa người đó không muốn ăn.]
Hà Diệp cầm điện thoại lên, sau khi đọc tin nhắn xong cả người như muốn bốc hỏa.
Tổ trưởng: [Đi mặc áo khoác vào đi, anh dẫn em đi ngắm cảnh đêm của thành phố An.]
Hà Diệp thấy anh nhắn muốn dẫn mình đi chơi vẫn giữa nguyên tư thế ngồi quay lưng lại với anh, nhắn tin trả lời: [Không đi.]
Tổ trưởng: [Vậy thì xem phim nhé.]
Hà Diệp: [Không xem.]
Tổ trưởng: [Đừng cáu kỉnh nữa, em để áo khoác ở đâu, anh lấy giúp em.]
Hà Diệp không khỏi nhìn về phía cái mắc áo được để ở đầu kia ghế sô fa, trên mắc áo treo một cái áo khoác dày.
Lục Tân cũng nhìn theo hướng nhìn của cô nên cũng trông thấy cái áo, anh đứng lên đi lấy áo khoác, sau đó lại đi đến bên cạnh cô.
Hà Diệp nhận lấy, cúi đầu mặc vào.
Đợi cô mặc xong, Lục Tân đã lấy đôi giày màu trắng đến, anh ngồi quỳ một gối trước sofa, cởi dây giày ra rồi nâng chân cô lên xỏ giày vào như thế người bán hàng ở tiệm giày.
Anh bạn trai tỉ mỉ săn sóc như thế này, ai còn có thể thật sự cứ giận dỗi anh nữa chứ?
Hà Diệp lần lượt xỏ chân vào.
Lục Tân lại quay sang chỗ khác, quay lưng về phía cô.
Hà Diệp bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện nên hỏi anh: “Hình như anh đi bộ đến đây mà đúng không?”
Lục Tân: “Anh lái xe đến siêu thị rồi đỗ xe ở lề đường bên cửa đông.”
Hà Diệp: “... Để em nói với bảo vệ một tiếng, anh lái xe đến chỗ đậu xe của em đi, đỡ phải cõng em đi xa như vậy.”
Đối với cô mà nói, chuyện được anh cõng đến cõng đi trong khu chung cư cũng khiến cô thấy rất lúng túng.
Lục Tân: “Thế cũng được, vậy em cứ ở nhà chờ anh trước nhé.”
-
Thành phố An rất lớn, những địa điểm có cảnh đêm đẹp đáng để ngắm cũng rất nhiều, mỗi khi lái xe gặp được cảnh đêm nào vô cùng đẹp, Lục Tân sẽ đỗ xe lại ven đường, cõng Hà Diệp rồi tìm một cái ghế để ngồi xuống.
Hai người họ cứ đi dạo ngắm cảnh đêm thành phố như thế đến hơn mười giờ tối Lục Tân mới đưa Hà Diệp về.
Lúc vào thang máy, anh để Hà Diệp xuống, vừa ra khỏi thang máy anh lại cõng Hà Diệp lên.
Từ chỗ thang máy đến cửa phòng 901 cũng chỉ có vài chục bước chân.
Lúc đứng hẳn hoi trên mặt đất lần nữa, Hà diệp nhìn xuống chân mình, nhỏ giọng nói: “Hi vọng đến sáng sớm mai sẽ hết đau.”
Anh bạn trai đứng đối diện cô không lên tiếng tiếp lời.
Hà Diệp ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt một mí đen nhánh của anh.
Nhưng cô lại thua trận ngay lập tức, cô quay sang nhìn khóa cửa bằng vân tay, luống cuống đến nỗi không kịp lựa lời mà đã hỏi luôn: “Anh còn muốn…”
Mới nói được mấy chữ, cô chợt nhớ đến cuộc tranh luận bánh ga tô vừa nãy của anh, cô lại không thể nói tiếp được nữa.
Lục Tân tự động tiếp lời cô: “Muộn quá rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé, sáng mai lúc nào em dậy nói cho anh biết mọt tiếng, anh sẽ mang bữa sáng đến cho em.”
Hà Diệp gật gật đầu.
Lục Tân nhắc nhở: “Đi vào đi, em đi vào rồi anh sẽ đi.”
Hà Diệp mở khóa cửa rồi đẩy cửa ra.
Anh vẫn đang đứng ngay đằng sau nhìn cô, do anh không nói thêm gì cả nên dường như cô cũng chả có lý do gì để tiếp tục kéo dài thời gian.
Bước vào nhà rồi, Hà Diệp quay người lại, nhìn vào ngực anh.
“Ngủ ngon.”
Lục Tân nhỏ giọng nói, sau đó chủ động đặt tay lên tay nắm cửa, đóng cửa lại từ bên ngoài giúp cô.
Hà Diệp: “...”
Cô cứ đứng đấy lắng nghe tiếng bước chân rời đi xa dần của anh vang lên bên ngoài.
Hà Diệp nghe rồi lại bật cười, bật đèn lên, chầm chậm đi vào bên trong.
Sau khi vệ sinh cá nhân rửa mặt, đánh răng xong, Hà Diệp chui vào chăn, muốn lướt điện thoại, vừa mở một cái app này ra thứ đầu tiên đập vào mắt cô lại là thực đơn giảm béo được đẩy lên trang đầu.
Hà Diệp lại không nhịn được nảy sinh lòng nghi ngờ không biết những phần mềm này có cài cắm thiết bị nghe trộm không. Nếu không sao trước đây nó không đẩy mà phải đến hôm nay, đúng cái hôm Lục Tân nói mấy từ “Giảm béo, bánh gatô”, nó lại cái này chứ?
Hà Diệp bỏ điện thoại xuống.
Cô bắt đầu nhớ lại tất cả biểu hiện của Lục Tân kể từ khi hai người quay lại với nhau, bỗng nhiên cô thấy có hơi buồn cười.
Được rồi cứ giảm đi, trái lại cô cũng muốn xem xem anh có thể kiên trì được bao lâu.