Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Yêu em càng lâu tôi càng thụ động
Sáng hôm sau, Hứa Tùy thức dậy, cảm giác cả người giống như bị ném vào máy giặt, nước trong người đều rút hết, cả người không có chút sức lực nào.
Cô cố hết sức ngồi dậy ngồi bên giường, cổ họng khô khốc, muốn tìm nước uống thì nhìn thấy đầu giường có thuốc hạ sốt, còn có một ly nước đã nguội lạnh từ lâu.
Hứa Tùy kinh ngạc, đêm qua cô sốt cao ngất xỉu, ý thức không rõ ràng lắm, mơ mơ màng màng nhớ có một người vẫn luôn chăm sóc cô.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hứa Tùy suy nghĩ một hồi, hôm qua Lương Sảng nói buổi tối muốn tới nhà cô lấy đồ? Liệu có phải là cô ấy không, hay là người tốt bụng nào đó dưới lầu. Nghĩ vậy, cô cầm lấy điện thoại gửi voice chat cho cô ấy:
[Sảng Sảng, đêm qua tớ bị bệnh, có phải là cậu chăm sóc tớ không? Hay là người khác? Nếu là cậu thì cậu vất vả rồi, hôm nào mời cậu ăn cơm nha.]
Qua thật lâu, Lương Sảng mới trả lời lại bằng voice chat cho cô.
Giọng điệu cô ấy có hơi hàm hồ, nói chuyện ngập ngừng đứt quãng: “À... Đúng, không có việc gì đâu, cuối tuần cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hứa Tùy cũng cảm thấy may mắn vì hôm nay là cuối tuần, cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Sốt cao chính là như vậy, tới nhanh đi cũng nhanh. Thứ hai, Hứa Tùy lặp tức đi làm với trạng thái đầy tinh thần.
Buổi sáng, Hứa Tùy xách túi note màu trắng, áo khoác len màu camel và giày đi làm vào văn phòng bệnh viện, đến nơi mới phát hiện đồng nghiệp không ngồi trong văn phòng làm việc của mình mà đều tập trung trước quầy lễ tân, nhìn màn hình máy tính của y tá trực, không biết đang thảo luận gì.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Này, mọi người đang làm gì vậy?” Hứa Tùy đi tới, cười hỏi.
“Thới tới nha, Bệnh viện Phổ Nhân chúng ta vậy mà lại có một minh tinh lớn đến.” Một bác sĩ tiếp lời.
“Hử?”
“Diệp Tái Ninh đó, chính là vị siêu mẫu nổi tiếng quốc tế, đến bệnh viện chúng ta làm phẫu thuật, bao trọn phòng VIP trên tầng cao nhất rồi.”
“Chậc chậc, làm ngôi sao đúng là có thật nhiều tiền.” Giọng Triệu Thư Nhi đầy ngưỡng mộ.
“Nghe nói cô ấy muốn làm phẫu thuật khối u vú, không biết ai may mắn đây.” Y tá Hà nghĩ một chút rồi nói: “Không phải là bác sĩ Hứa đó chứ.”
Hứa Tùy được gọi tên, trong lòng nhảy dựng, cô cười cười bước tới: “Lịch phẫu thuật nửa tháng tới của tôi xếp đầy rồi, hơn nữa trình độ của tôi còn chưa đủ, có lẽ cô ấy muốn một chuyên gia nào đó, ví dụ như giáo sư Phương, hay là phó viện trưởng ấy.”
Hàn Mai nói: “Này, cô đoán hay thật, cô ấy gọi giáo sư Phương đấy.”
Khóe miệng Hứa Tùy nhếch lên, thuận tay đặt ở trên bàn đang định chuẩn bị rời đi.
Một đồng nghiệp đã gọi cô lại: “Bác sĩ Hứa, cô không tò mò xem một minh tinh lớn trông như thế nào sao?”
Hứa Tùy quay đầu lại liếc nhìn lại camera giám sát, một người trong phòng đang dựa vào đường, Diệp Tái Ninh mặc mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, khẩu trang che khuất khuôn mặt to bằng bàn tay, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách. Cho dù có ăn mặc kín mít thế nào, vẫn không che được dáng người yêu kiều của cô ấy.
Cô thu hồi tầm mắt, cười: “Tôi không tò mò lắm, vì tôi cũng không đến đó, bệnh nhân nằm giường 24 đã sốt ruột rồi.”
Bởi vì Diệp Tái Ninh tới Phổ Nhân làm phẫu thuật, cả một buổi sáng, tâm trạng Hứa Tùy cũng có chút hoảng hốt.
Đến nỗi cô suýt bị phỏng khi đổ nước sôi vào, ngay cả chữ ký của bác sĩ ngay dòng cuối cùng của báo cáo ca bệnh của bệnh nhân của ký sai.
Hứa Tùy đặt bút lên bàn, dựa lưng trên ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng vừa đau khổ vừa chua xót.
Nhưng Hứa Tùy nhắc nhở chính mình, chuyện này chẳng sao cả. Diệp Tái Ninh đã không thể làm cô tổn thương nữa rồi.
Thứ tư, thời tiết trong veo, nhiệt độ tiết trời bắt đầu ấm trở lại.
Trên bàn làm việc của Hứa Tùy dưỡng một cây Lan Hổ Bì, mấy chiếc lá cuộn tròn mấy ngày trước cũng từ từ duỗi ra.
Trong giờ nghỉ trưa, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rồi chiếu vào góc bàn.
Hứa Tùy đang cầm bình tưới nhỏ tưới hoa thì bất chợt y tá trưởng gõ cửa, trên tay cầm cặp tài liệu, nói: “Bác sĩ Hứa, bệnh nhân phòng bệnh VIP 703 nói muốn gặp mặt cô”
“703?” Hứa Tùy buông bình tưới xuống, cô rất nhạy cảm với con số này, mấy ngày trước cô nhìn thấy số phòng bệnh này trên bàn trực ở quầy lễ tân y tá, là phòng của Diệp Tái Ninh.
Xem một cái liền hình thành ấn tượng trong đầu.
Hứa Tùy lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp với y tá trưởng đang đứng ở cửa: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi y tá trưởng rời đi, Hứa Tùy lấy ra một bông hoa tulip trong bình, bước ra khỏi văn phòng.
Hứa Tùy đi thang máy lên phòng VIP 703, đưa tay đút túi quần, gập ngón tay gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng nữ truyền từ bên trong ra.
Hứa Tùy đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Diệp Tái Ninh trên giường bệnh và trợ lý đang ngồi cắt trái cây cho cô ấy.
“Vân Đóa, em ra ngoài trước đi.” Diệp Tái Ninh nói với cô gái kia.
“Dạ được, chị Ninh Ninh, có chuyện gì gọi em nha.” Trợ lý đặt quả táo xuống.
Cô trợ lý khi đi ngang qua Hứa Tùy còn một nở nụ cười thân thiện, lúc ra ngoài còn nhân tiện đóng cửa lại.
Diệp Tái Ninh nằm trên giường bệnh, bởi vì vừa mới phẫu thuật xong, sức sống bị suy giảm nghiêm trọng, mắt thường cũng có thể thấy được cả người cô ấy tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, không còn một chút khí chất nào.
Hứa Tùy nhìn cô ấy, hỏi: “Cô có ổn không?”
Diệp Tái Ninh nhìn cô rồi đột nhiên cười ra tiếng, nhiều năm không gặp, Hứa Tùy vẫn là một người dịu dàng tốt bụng như vậy.
Nếu đổi lại là cô, nếu cô bị thương và gặp lại người kia, cô sẽ chỉ vào mặt người kia rồi túm tóc, mắng nhiếc người kia là đồ khốn nạn.
Cô cướp bạn trai tôi, chúc cô chết không được tử tế.
Nhưng Hứa Tùy không làm thế.
Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa cô và Hứa Tùy.
Cho nên Chu Kinh Trạch mới nguyện ý che chở cô ấy.
Diệp Tái Ninh mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn người trước mắt.
Hứa Tùy mặc một chiếc áo blouse trắng, người gầy, hai xương quai xanh tựa như vầng trăng lưỡi liềm, rất nhỏ, làn da trắng nõn, buộc một kiểu tóc đuôi ngựa thấp, cánh môi hồng hào, đôi mắt vẫn trong suốt như cũ, nhưng cũng nhiều thêm một tia kiên định và trầm tĩnh.
Chỗ ngực phải của cô đựng hai cây bút màu đen như than hoạt tính, một cây bút nước màu đỏ, trên tay cầm một bông hoa Tulip màu cam, đang khom lưng cắm bông vào chiếc bình bên cạnh.
Hứa Tùy từ một thiếu nữ an tĩnh ít nói trở thành một người phụ nữ ưu tú, xinh đẹp, trên người toát ra khí chất hào phóng.
“Cô xinh đẹp hơn rất nhiều đấy.” Diệp Tái Ninh mở miệng khen.
“Cảm ơn.” Hứa Tùy cúi đầu, nghiêm túc tìm một vị trí đẹp đẽ cắm hoa.
Đột nhiên Diệp Tái Ninh ho khan một tiếng, lồng ngực đau đớn từng cơn, cô ấy đau đớn nhíu mi một cái.
“Thật ra hôm nay tôi tìm tới cô, là vì nợ cô một câu xin lỗi sau bao nhiêu năm.” Giọng Diệp Tái Ninh có hơi khàn, giọng điệu trịnh trọng, cô ấy gằn từng chữ: “Thực xin lỗi.”
Hứa Tùy ngừng động tác cắm hoa lại, đúng lúc bị gốc hoa hồng bên cạnh đụng phải, đầu ngón tay đau đớn một trận, lập tức có giọt máu tràn ra ngoài.
Cô không nghĩ tới Diệp Tái Ninh sẽ xin lỗi.
“Đều đã qua rồi, hơn nữa Chu Kinh Trạch cũng không ở chỗ tôi nữa.” Hứa Tùy ngước mắt, một lần nữa đùa nghịch hoa trong bình.
Diệp Tái Ninh lắc đầu, dừng một chút, nói: “Thật ra năm đó có một số việc tôi hẳn là nên nói rõ ràng với cô, nhưng tôi vẫn luôn ở nước ngoài, công việc cũng quá bận, cho nên chuyện thứ nhất trong lần về nước này muốn làm chính là tìm được cô, tới xin lỗi.”
“Thật ra lúc trước khi bọn cô chia tay, cậu Chu đã bị chịu đả kích, khoảng một thời gian rất dài anh ấy đều ở trong trạng thái thất vọng đau khổ, nhất là khi anh ấy biết chuyện này là do tôi làm.” Diệp Tái Ninh cúi đầu cong môi tự giễu, giọng điệu có chút thống khổ: “Anh ấy lập tức đưa tôi về nước Anh.”
“Anh ấy nói không bao giờ muốn gặp tôi nữa.”
“Anh ấy còn nói nếu không có cô, đời này anh ấy cũng sẽ tùy tiện tìm một người kết hôn, nhưng sẽ không bao giờ theo tôi.”
Diệp Tái Ninh biết lời này của Chu Kinh Trạch không phải do tức giận, cho nên lúc cô chân chính nghe được thì cả người toàn bộ đều muốn hỏng mất, cô muốn cầu xin anh tha thứ, nhưng Chu Kinh Trạch quyết tâm muốn dạy dỗ cô.
Diệp Tái Ninh đến bây giờ còn nhớ rõ Chu Kinh Trạch tuyệt tình trong cái sự dịu dàng ấy.
Đôi mày đen và đôi mắt đầy giận dữ cùng sự kìm nén của anh, tựa như một con thú bị mắc bẫy, anh không động thủ nhưng gần như muốn bóp chết cô.
Vào một khắc ấy Diệp Tái Ninh mới biết được, Chu Kinh Trạch trước kia có tình cảm tốt với mình, có lẽ là so với mấy cô gái bình thường thì anh trân trọng, thưởng thức và thương cảm cô hơn.
Hứa Tùy là điểm mấu chốt của anh.
Diệp Tái Ninh cho rằng có thể chạm vào, nhưng sau khi chạm vào rồi mới phát hiện mình sai rồi, sai hoàn toàn.
Sau khi Diệp Tái Ninh bị đưa về nước Anh, cô ấy chỉ cho rằng anh đang tức giận nhất thời mà thôi, cho nên vẫn luôn kiên trì gửi quà và viết thư cho anh, nhưng mỗi lần đều bị trả về.
Mãi cho đến một năm sau, vào dịp lễ Giáng Sinh, Diệp Tái Ninh lấy hết can đảm goi một cuộc cho Chu Kinh Trạch, kết quả điện thoại lại truyền ra một giọng nói nói rằng không có số máy này.
Diệp Tái Ninh lúc này mới bừng tỉnh giấc mộng, cô ấy mới biết được anh sẽ không tha thứ mình nữa.
Về sau Diệp Tái Ninh phát triển sự nghiệp không hài lòng lắm, ở nước ngoài vô cùng cô độc, không có người thân, cũng không có bạn bè, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm.
Lúc ấy Diệp Tái Ninh thật sự rất muốn Chu Kinh Trạch, cô nửa đêm mất ngủ, bò dậy ăn một viên kẹo mới yên ổn nhắm mắt lại, nhưng vẫn như cũ không ngủ được, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ thế nhưng là một mảng mơ hồ.
Cảm xúc trên người cô bỗng nhiên hỏng mất, từ trên giường bò dậy, vừa khóc vừa viết một email cho Chu Kinh Trạch, thừa nhận lỗi lầm với anh, nói nguyện ý xin lỗi Hứa Tùy, còn nói gần đây mình thật sự không ổn, bị mắc chứng trầm cảm.
Cô thậm chí hạ thấp mình như hạt bụi, Diệp Tái Ninh viết trên email: ‘Chỉ cần anh tới nhìn em một cái thôi, muốn em làm cái gì cũng được.’
Sau khi gửi email đi, vẫn như đá chìm đáy biển.
Cảm xúc Diệp Tái Ninh luôn ở trong trạng thái lo âu phập phồng, mỗi ngày đều ngóng trông Chu Kinh Trạch trả lời thư của mình.
Mỗi ngày điều đầu tiên cô làm từ bệnh viện trị liệu trở về đó chính là xem email đã được đáp lại hay chưa, thẳng cho đến ngày thứ mười, cô tận mắt nhìn thấy bức thư từ trạng thái chưa đọc biến thành đã đọc.
Nhưng Chu Kinh Trạch không có trả lời, có liếc mắt một cái cũng không tới nhìn mình.
Đây là sự trừng phạt dành cho cô.
“Lúc tôi quen Chu, anh ấy còn khá nhỏ tuổi, đúng lúc mẹ anh ấy vừa mới qua đời không bao lâu, tôi còn lớn hơn anh ấy một tuổi, lại ra ngoài xã hội sớm hơn anh ấy, lúc đó đã xảy ra chuyện này, tôi cũng chỉ đúng lúc giúp anh ấy một cái, anh ấy cứ cảm thấy mắc nợ tôi, cho nên mới sẽ dung túng mọi chuyện với tôi.”
Sắc mặt Diệp Tái Ninh tái nhợt, nhớ lại chuyện này biểu tình có hơi thống khổ không chịu được.
Bởi vì trong tình yêu, đâu ai muốn thừa nhận mình thất bại.
Diệp Tái Ninh giương mắt bắt được biểu cảm nghi hoặc của Hứa Tùy, hỏi: “Không thể nào, anh ấy còn chưa nói chuyện gì với cô sao?”
Hứa Tùy lắc đầu, cô không biết lúc trước Chu Kinh Trạch đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nhớ rõ lúc trước gửi sai tin nhắn, cô bị nhận thành Diệp Tái Ninh, hai người xảy ra hiểu lầm. Chu Kinh Trạch xin lỗi, nói anh cũng có một mặt đen tối, sợ cô biết được.
Diệp Tái Ninh gật đầu, bỗng nhiên có chút hỏng mất, tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô ấy vẫn thở dài: “Vậy thì anh ấy thật là... Yêu cô đến điên rồi.”
Đồng tử Hứa Tùy co rút, cô bỗng run sợ. Có người nói cho cô, nhiều năm như vậy, anh còn yêu cô, một lòng đến già.
Cô đột nhiên không thích ứng nổi.
Tựa như bạn nỗ lực muốn một đóa hoa, một đóa thuộc về chính bạn. Có người lại nguyện ý băng xuyên qua sa mạc, trèo đèo lội suối, đem một bó hoa đến trước mặt bạn.
Bởi vì thích bạn, cho nên mặc kệ xa xôi ngàn dặm.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh Diệp Tái Ninh, cảm xúc Hứa Tùy vẫn luôn sa sút.
Bất thình lình ngay lúc này, Lương Sảng gọi tới, Hứa Tùy nhấn nút nghe, cô điều chỉnh giọng điệu một chút rồi nói chuyện: “Alo, làm sao vậy?”
Lương Sảng có hơi ngượng ngùng, ấp a ấp úng, thở dài một hơi: “Tùy Tùy, thật ra... Ngày cậu bị ốm ấy, người chăm sóc cậu không phải là tớ, hẳn là Chu Kinh Trạch đấy. Hôm đó anh ta còn gọi điện cho tớ, phỏng chừng muốn tớ tới chăm sóc cậu, nhưng tối hôm đó tớ uống quá nhiều...”
“Sau đó gần đây không phải là mỗi lần tớ thấy anh ta đều khó chịu sao, cho nên ngày hôm sau lúc cậu nhắn tin cảm ơn tớ, tớ cũng nhận luôn phần tâm ý này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy rất không tốt, hu hu, tớ cũng không biết rốt cuộc anh ta có ý gì, hự hự, tóm lại, chị em, thực xin lỗi.”
“Được rồi, tớ đã biết, không sao cả.” Hứa Tùy nhẹ giọng nói.
Gọi điện thoại xong, Hứa Tùy suy nghĩ, hóa ra ngày đó người chăm sóc cô thế nhưng là anh?
Vừa nghĩ tới thấy cũng có logic, trong khoảng thời gian này, vì sợ cô gặp nguy hiểm cho nên mỗi buổi tối người đi theo phía sau cô cũng là Chu Kinh Trạch.
Trong nhất thời, nỗi lòng cô thật phức tạp. Sau khi biết những chuyện này, không biết nên khóc hay nên cười.
Buổi tối, đúng lúc lại có liên hoan của ban, sau khi một đám người ăn bữa tiệc tôm hùm xong, lại tiếp tục chiến đấu với các chiến trường trong hội sở Hồng Hạc.
Trên đường, Hứa Tùy ngồi ở hàng xe phía sau, bên người là đồng nghiệp của cô, Triệu Thư Nhi.
Triệu Thư Nhi thấy trạng thái Hứa Tùy có chút không thích hợp, đẩy đẩy cánh tay cô, hỏi: “Cô thất tình à? Sao sắc mặt kém thế.”
Khóe miệng Hứa Tùy nâng lên tạo một nụ cười: “So với thất tình càng phức tạp hơn.”
“À, không sao, trong chốc lát dùng giọng rống ra hết đi, lúc hát Karaoke hai chúng ta cùng nhau hát một bài, phát tiết, trút hết ra.”
“Được.” Hứa Tùy gật đầu.
Đoàn người đi vào hội sở Hồng Hạc, sau khi vào phòng bao, các đồng nghiệp lập tức giải phóng tính cách trời sinh nguyên bản của bản thân, ai chơi trò chơi thì chơi trò chơi, ai ca hát thì ca hát, nháo thành một đoàn.
Lúc ca hát còn rất vui vẻ, cộng thêm bầu không khí cãi cọ ồn ào xung quanh, cảm xúc trầm lắng của Hứa Tùy dù nhiều hay ít cũng đã tốt hơn một chút.
Hứa Tùy hát xong một bài hát, Triệu Thư Nhi cũng bắt đầu lên hát.
Cô thoáng nhìn qua, là một bản song ca kinh điển của Ngũ Bách và Từ Giai Oánh ——《 Passive 》
Hứa Tùy đưa micro cho cô ấy rồi nhảy xuống ghế kê chân cao, mới vừa uống một ngụm nước đã có người vỗ lưng cô.
Triệu Thư Nhi đưa micro tới, giọng điệu nôn nóng: “Cô giúp tôi hát trước đi, tôi phải nghe điện thoại của darling.”
“Nhưng mà….”
Micro được nhét vào trong tay Hứa Tùy, cô còn chưa nói xong, Triệu Thư Nhi đã vội vã chạy ngay ra ngoài.
Hứa Tùy đành phải ngồi trên ghế kê chân cao một lần nữa, nhìn màn hình.
Trong buổi biểu diễn đầy hoành tráng tại đây, nhịp nhạc vừa vang lên, Từ Giai Oánh lập tức bật ra một tràng cười sảng khoái.
Hứa Tùy đi theo nhịp nhàng chậm rãi hát, cô thật ra không quen thuộc bài hát này lắm, nghe qua, có ấn tượng, nhưng không nhớ được lời.
Không biết tại sao, đến đoạn sau Hứa Tùy càng hát, âm thanh càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát nhìn chằm chằm màn hình luôn, không hát nữa.
Toàn bộ KTV đều vang lại giọng hát gốc.
Ánh đèn đỏ lờ mờ, xung quanh ồn ào không chịu nổi, có người bởi vì chơi trò chơi thắng mà thét chói tai, có người bởi vì thua mà bán thảm, còn đang quỵt nợ.
Không khí vô cùng ầm ĩ, mỗi người đắm chìm vào thế giới trước mắt chính mình, dồn hết tâm huyết và sự tập trung cao độ, không ai chú ý tới Hứa Tùy có chút không thích hợp.
Cô ngồi ở trên ghế kê chân cao, đưa lưng về phía mọi người, nghe hát, nước mắt đột nhiên không kịp phòng bị mà rơi xuống, một giọt lại một giọt, lông mi, chóp mũi, đều ửng hồng.
Từ Giai Oánh đang ở ‘The Savior of the Day’, dùng một ánh mắt như nhìn thấu hết thảy, cõi lòng vẫn còn tràn đầy tâm sự thiếu nữ mà hát:
Tôi có thể xa em trong một thời gian dài,
Dù cho ngày tháng trôi qua từng ngày như vậy.
Khiến cho bản thân bận rộn có thể là một cái cớ,
Chạy trốn tất cả những điểm yếu nỗi nhớ về em.
Tôi có thể học được cách thờ ơ với em,
Nhưng sao không học được cách thu tình yêu lại.
Đối mặt với em là tra tấn lớn nhất dành cho tôi,
Mấy năm nay tôi vẫn thủy chung không nói.
Yêu em càng lâu, tôi càng trở nên thụ động,
Chỉ vì tình yêu của em không có chỗ cố định.
Là chính em, người đã làm nên trái tim tôi,
Chậm rãi lùi bước đến một góc em không thể thấy.
Hứa Tùy rốt cuộc không chịu nổi nữa, đặt micro qua bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài.
Hứa Tùy thuộc loại người vừa khóc một cái thì không dễ gì dừng lại được, cô không muốn ở trước mặt đồng nghiệp khóc nên chạy ra ngoài, chỉ muốn rửa mặt sau khi khóc xong trong phòng vệ sinh làm mình bình tĩnh lại một chút.
Cô cũng không biết mình bị làm sao thế này.
Có lẽ là vì nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới sau khi chia tay nhiều năm như vậy, cô dường như đã làm rất tốt, chưa từng liên lạc anh, cũng rất ít nhớ anh.
Cô bọc bản thân mình trong một cái kén nhộng.
Nhưng nhiều năm như vậy, có khi đêm khuya nhìn vào một bức ảnh, một chồng sách bài tập hồi cấp ba, cô bỗng nhiên rơi nước mắt.
Không người nào biết được.
Có một số người, ở một góc nào đó trong lòng, căn bản không dám đụng vào.
Hứa Tùy vẫn luôn cúi đầu, hướng đến phương hướng nhà vệ sinh rồi cứ đi, không ngờ không cẩn thận đâm phải một lồng ngực ấm áp.
“A không…” Mặt Hứa Tùy đầy nước mắt ngẩng đầu.
Chu Kinh Trạch ngậm một điếu thuốc trong miệng, đôi mắt đen tuyền sắc bén không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô.
Thấy Hứa Tùy khóc đến hai mắt đỏ bừng, tâm anh đột nhiên đau xót, mày nhăn lại, thanh âm thâm trầm nặng nề: “Sao lại khóc, ai làm khó em sao?”
“Không.” Hứa Tùy hít cái mũi một chút.
Cô cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt còn dính trên lông mi: “Tôi đi rửa mặt cái thôi.”
Nói xong, Hứa Tùy lập tức từ trong lòng anh chạy đi.
Chu Kinh Trạch nhìn bóng lưng cô, tự giễu cười.
Đếm một chút.
Vừa rồi, tổng cộng cô đã nói ba câu với anh.
Chu Kinh Trạch trở lại phòng bao một lần nữa, anh đi tới trước cửa nhưng lại do dự, cuối cùng đi đến cuối hành lang hút một điếu thuốc.
Bọn họ bên trong đang chơi mạt chược, đã có ba còn thiếu một, Thịnh Nam Châu chờ đến mấy cũng không đợi người vào, cho nên cậu ta ra ngoài tìm một vòng.
Thịnh Nam Châu tìm được Chu Kinh Trạch ở cửa sổ hành lang, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Còn đúng đây hút thuốc? Tớ ra ngoài hình như mới thấy Hứa Tùy cũng ở chỗ này đấy, chắc là liên hoan với đồng nghiệp, không đi tìm cô ấy sao?”
Chu Kinh Trạch muốn nói vừa rồi bọn anh cũng đã gặp mặt, nhưng cuộc gặp này so với không gặp cũng chẳng khác gì nhau.
Vì thế anh cái gì cũng không nói, ngậm điếu thuốc trong miệng, giật giật khóe miệng, chậm chạp lên tiếng:
“Thì sao, người ta cũng không còn thích tớ nữa.”
Cô cố hết sức ngồi dậy ngồi bên giường, cổ họng khô khốc, muốn tìm nước uống thì nhìn thấy đầu giường có thuốc hạ sốt, còn có một ly nước đã nguội lạnh từ lâu.
Hứa Tùy kinh ngạc, đêm qua cô sốt cao ngất xỉu, ý thức không rõ ràng lắm, mơ mơ màng màng nhớ có một người vẫn luôn chăm sóc cô.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hứa Tùy suy nghĩ một hồi, hôm qua Lương Sảng nói buổi tối muốn tới nhà cô lấy đồ? Liệu có phải là cô ấy không, hay là người tốt bụng nào đó dưới lầu. Nghĩ vậy, cô cầm lấy điện thoại gửi voice chat cho cô ấy:
[Sảng Sảng, đêm qua tớ bị bệnh, có phải là cậu chăm sóc tớ không? Hay là người khác? Nếu là cậu thì cậu vất vả rồi, hôm nào mời cậu ăn cơm nha.]
Qua thật lâu, Lương Sảng mới trả lời lại bằng voice chat cho cô.
Giọng điệu cô ấy có hơi hàm hồ, nói chuyện ngập ngừng đứt quãng: “À... Đúng, không có việc gì đâu, cuối tuần cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hứa Tùy cũng cảm thấy may mắn vì hôm nay là cuối tuần, cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Sốt cao chính là như vậy, tới nhanh đi cũng nhanh. Thứ hai, Hứa Tùy lặp tức đi làm với trạng thái đầy tinh thần.
Buổi sáng, Hứa Tùy xách túi note màu trắng, áo khoác len màu camel và giày đi làm vào văn phòng bệnh viện, đến nơi mới phát hiện đồng nghiệp không ngồi trong văn phòng làm việc của mình mà đều tập trung trước quầy lễ tân, nhìn màn hình máy tính của y tá trực, không biết đang thảo luận gì.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Này, mọi người đang làm gì vậy?” Hứa Tùy đi tới, cười hỏi.
“Thới tới nha, Bệnh viện Phổ Nhân chúng ta vậy mà lại có một minh tinh lớn đến.” Một bác sĩ tiếp lời.
“Hử?”
“Diệp Tái Ninh đó, chính là vị siêu mẫu nổi tiếng quốc tế, đến bệnh viện chúng ta làm phẫu thuật, bao trọn phòng VIP trên tầng cao nhất rồi.”
“Chậc chậc, làm ngôi sao đúng là có thật nhiều tiền.” Giọng Triệu Thư Nhi đầy ngưỡng mộ.
“Nghe nói cô ấy muốn làm phẫu thuật khối u vú, không biết ai may mắn đây.” Y tá Hà nghĩ một chút rồi nói: “Không phải là bác sĩ Hứa đó chứ.”
Hứa Tùy được gọi tên, trong lòng nhảy dựng, cô cười cười bước tới: “Lịch phẫu thuật nửa tháng tới của tôi xếp đầy rồi, hơn nữa trình độ của tôi còn chưa đủ, có lẽ cô ấy muốn một chuyên gia nào đó, ví dụ như giáo sư Phương, hay là phó viện trưởng ấy.”
Hàn Mai nói: “Này, cô đoán hay thật, cô ấy gọi giáo sư Phương đấy.”
Khóe miệng Hứa Tùy nhếch lên, thuận tay đặt ở trên bàn đang định chuẩn bị rời đi.
Một đồng nghiệp đã gọi cô lại: “Bác sĩ Hứa, cô không tò mò xem một minh tinh lớn trông như thế nào sao?”
Hứa Tùy quay đầu lại liếc nhìn lại camera giám sát, một người trong phòng đang dựa vào đường, Diệp Tái Ninh mặc mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, khẩu trang che khuất khuôn mặt to bằng bàn tay, chỉ lộ ra một đôi mắt màu hổ phách. Cho dù có ăn mặc kín mít thế nào, vẫn không che được dáng người yêu kiều của cô ấy.
Cô thu hồi tầm mắt, cười: “Tôi không tò mò lắm, vì tôi cũng không đến đó, bệnh nhân nằm giường 24 đã sốt ruột rồi.”
Bởi vì Diệp Tái Ninh tới Phổ Nhân làm phẫu thuật, cả một buổi sáng, tâm trạng Hứa Tùy cũng có chút hoảng hốt.
Đến nỗi cô suýt bị phỏng khi đổ nước sôi vào, ngay cả chữ ký của bác sĩ ngay dòng cuối cùng của báo cáo ca bệnh của bệnh nhân của ký sai.
Hứa Tùy đặt bút lên bàn, dựa lưng trên ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng vừa đau khổ vừa chua xót.
Nhưng Hứa Tùy nhắc nhở chính mình, chuyện này chẳng sao cả. Diệp Tái Ninh đã không thể làm cô tổn thương nữa rồi.
Thứ tư, thời tiết trong veo, nhiệt độ tiết trời bắt đầu ấm trở lại.
Trên bàn làm việc của Hứa Tùy dưỡng một cây Lan Hổ Bì, mấy chiếc lá cuộn tròn mấy ngày trước cũng từ từ duỗi ra.
Trong giờ nghỉ trưa, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rồi chiếu vào góc bàn.
Hứa Tùy đang cầm bình tưới nhỏ tưới hoa thì bất chợt y tá trưởng gõ cửa, trên tay cầm cặp tài liệu, nói: “Bác sĩ Hứa, bệnh nhân phòng bệnh VIP 703 nói muốn gặp mặt cô”
“703?” Hứa Tùy buông bình tưới xuống, cô rất nhạy cảm với con số này, mấy ngày trước cô nhìn thấy số phòng bệnh này trên bàn trực ở quầy lễ tân y tá, là phòng của Diệp Tái Ninh.
Xem một cái liền hình thành ấn tượng trong đầu.
Hứa Tùy lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp với y tá trưởng đang đứng ở cửa: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi y tá trưởng rời đi, Hứa Tùy lấy ra một bông hoa tulip trong bình, bước ra khỏi văn phòng.
Hứa Tùy đi thang máy lên phòng VIP 703, đưa tay đút túi quần, gập ngón tay gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng nữ truyền từ bên trong ra.
Hứa Tùy đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Diệp Tái Ninh trên giường bệnh và trợ lý đang ngồi cắt trái cây cho cô ấy.
“Vân Đóa, em ra ngoài trước đi.” Diệp Tái Ninh nói với cô gái kia.
“Dạ được, chị Ninh Ninh, có chuyện gì gọi em nha.” Trợ lý đặt quả táo xuống.
Cô trợ lý khi đi ngang qua Hứa Tùy còn một nở nụ cười thân thiện, lúc ra ngoài còn nhân tiện đóng cửa lại.
Diệp Tái Ninh nằm trên giường bệnh, bởi vì vừa mới phẫu thuật xong, sức sống bị suy giảm nghiêm trọng, mắt thường cũng có thể thấy được cả người cô ấy tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, không còn một chút khí chất nào.
Hứa Tùy nhìn cô ấy, hỏi: “Cô có ổn không?”
Diệp Tái Ninh nhìn cô rồi đột nhiên cười ra tiếng, nhiều năm không gặp, Hứa Tùy vẫn là một người dịu dàng tốt bụng như vậy.
Nếu đổi lại là cô, nếu cô bị thương và gặp lại người kia, cô sẽ chỉ vào mặt người kia rồi túm tóc, mắng nhiếc người kia là đồ khốn nạn.
Cô cướp bạn trai tôi, chúc cô chết không được tử tế.
Nhưng Hứa Tùy không làm thế.
Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa cô và Hứa Tùy.
Cho nên Chu Kinh Trạch mới nguyện ý che chở cô ấy.
Diệp Tái Ninh mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn người trước mắt.
Hứa Tùy mặc một chiếc áo blouse trắng, người gầy, hai xương quai xanh tựa như vầng trăng lưỡi liềm, rất nhỏ, làn da trắng nõn, buộc một kiểu tóc đuôi ngựa thấp, cánh môi hồng hào, đôi mắt vẫn trong suốt như cũ, nhưng cũng nhiều thêm một tia kiên định và trầm tĩnh.
Chỗ ngực phải của cô đựng hai cây bút màu đen như than hoạt tính, một cây bút nước màu đỏ, trên tay cầm một bông hoa Tulip màu cam, đang khom lưng cắm bông vào chiếc bình bên cạnh.
Hứa Tùy từ một thiếu nữ an tĩnh ít nói trở thành một người phụ nữ ưu tú, xinh đẹp, trên người toát ra khí chất hào phóng.
“Cô xinh đẹp hơn rất nhiều đấy.” Diệp Tái Ninh mở miệng khen.
“Cảm ơn.” Hứa Tùy cúi đầu, nghiêm túc tìm một vị trí đẹp đẽ cắm hoa.
Đột nhiên Diệp Tái Ninh ho khan một tiếng, lồng ngực đau đớn từng cơn, cô ấy đau đớn nhíu mi một cái.
“Thật ra hôm nay tôi tìm tới cô, là vì nợ cô một câu xin lỗi sau bao nhiêu năm.” Giọng Diệp Tái Ninh có hơi khàn, giọng điệu trịnh trọng, cô ấy gằn từng chữ: “Thực xin lỗi.”
Hứa Tùy ngừng động tác cắm hoa lại, đúng lúc bị gốc hoa hồng bên cạnh đụng phải, đầu ngón tay đau đớn một trận, lập tức có giọt máu tràn ra ngoài.
Cô không nghĩ tới Diệp Tái Ninh sẽ xin lỗi.
“Đều đã qua rồi, hơn nữa Chu Kinh Trạch cũng không ở chỗ tôi nữa.” Hứa Tùy ngước mắt, một lần nữa đùa nghịch hoa trong bình.
Diệp Tái Ninh lắc đầu, dừng một chút, nói: “Thật ra năm đó có một số việc tôi hẳn là nên nói rõ ràng với cô, nhưng tôi vẫn luôn ở nước ngoài, công việc cũng quá bận, cho nên chuyện thứ nhất trong lần về nước này muốn làm chính là tìm được cô, tới xin lỗi.”
“Thật ra lúc trước khi bọn cô chia tay, cậu Chu đã bị chịu đả kích, khoảng một thời gian rất dài anh ấy đều ở trong trạng thái thất vọng đau khổ, nhất là khi anh ấy biết chuyện này là do tôi làm.” Diệp Tái Ninh cúi đầu cong môi tự giễu, giọng điệu có chút thống khổ: “Anh ấy lập tức đưa tôi về nước Anh.”
“Anh ấy nói không bao giờ muốn gặp tôi nữa.”
“Anh ấy còn nói nếu không có cô, đời này anh ấy cũng sẽ tùy tiện tìm một người kết hôn, nhưng sẽ không bao giờ theo tôi.”
Diệp Tái Ninh biết lời này của Chu Kinh Trạch không phải do tức giận, cho nên lúc cô chân chính nghe được thì cả người toàn bộ đều muốn hỏng mất, cô muốn cầu xin anh tha thứ, nhưng Chu Kinh Trạch quyết tâm muốn dạy dỗ cô.
Diệp Tái Ninh đến bây giờ còn nhớ rõ Chu Kinh Trạch tuyệt tình trong cái sự dịu dàng ấy.
Đôi mày đen và đôi mắt đầy giận dữ cùng sự kìm nén của anh, tựa như một con thú bị mắc bẫy, anh không động thủ nhưng gần như muốn bóp chết cô.
Vào một khắc ấy Diệp Tái Ninh mới biết được, Chu Kinh Trạch trước kia có tình cảm tốt với mình, có lẽ là so với mấy cô gái bình thường thì anh trân trọng, thưởng thức và thương cảm cô hơn.
Hứa Tùy là điểm mấu chốt của anh.
Diệp Tái Ninh cho rằng có thể chạm vào, nhưng sau khi chạm vào rồi mới phát hiện mình sai rồi, sai hoàn toàn.
Sau khi Diệp Tái Ninh bị đưa về nước Anh, cô ấy chỉ cho rằng anh đang tức giận nhất thời mà thôi, cho nên vẫn luôn kiên trì gửi quà và viết thư cho anh, nhưng mỗi lần đều bị trả về.
Mãi cho đến một năm sau, vào dịp lễ Giáng Sinh, Diệp Tái Ninh lấy hết can đảm goi một cuộc cho Chu Kinh Trạch, kết quả điện thoại lại truyền ra một giọng nói nói rằng không có số máy này.
Diệp Tái Ninh lúc này mới bừng tỉnh giấc mộng, cô ấy mới biết được anh sẽ không tha thứ mình nữa.
Về sau Diệp Tái Ninh phát triển sự nghiệp không hài lòng lắm, ở nước ngoài vô cùng cô độc, không có người thân, cũng không có bạn bè, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm.
Lúc ấy Diệp Tái Ninh thật sự rất muốn Chu Kinh Trạch, cô nửa đêm mất ngủ, bò dậy ăn một viên kẹo mới yên ổn nhắm mắt lại, nhưng vẫn như cũ không ngủ được, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ thế nhưng là một mảng mơ hồ.
Cảm xúc trên người cô bỗng nhiên hỏng mất, từ trên giường bò dậy, vừa khóc vừa viết một email cho Chu Kinh Trạch, thừa nhận lỗi lầm với anh, nói nguyện ý xin lỗi Hứa Tùy, còn nói gần đây mình thật sự không ổn, bị mắc chứng trầm cảm.
Cô thậm chí hạ thấp mình như hạt bụi, Diệp Tái Ninh viết trên email: ‘Chỉ cần anh tới nhìn em một cái thôi, muốn em làm cái gì cũng được.’
Sau khi gửi email đi, vẫn như đá chìm đáy biển.
Cảm xúc Diệp Tái Ninh luôn ở trong trạng thái lo âu phập phồng, mỗi ngày đều ngóng trông Chu Kinh Trạch trả lời thư của mình.
Mỗi ngày điều đầu tiên cô làm từ bệnh viện trị liệu trở về đó chính là xem email đã được đáp lại hay chưa, thẳng cho đến ngày thứ mười, cô tận mắt nhìn thấy bức thư từ trạng thái chưa đọc biến thành đã đọc.
Nhưng Chu Kinh Trạch không có trả lời, có liếc mắt một cái cũng không tới nhìn mình.
Đây là sự trừng phạt dành cho cô.
“Lúc tôi quen Chu, anh ấy còn khá nhỏ tuổi, đúng lúc mẹ anh ấy vừa mới qua đời không bao lâu, tôi còn lớn hơn anh ấy một tuổi, lại ra ngoài xã hội sớm hơn anh ấy, lúc đó đã xảy ra chuyện này, tôi cũng chỉ đúng lúc giúp anh ấy một cái, anh ấy cứ cảm thấy mắc nợ tôi, cho nên mới sẽ dung túng mọi chuyện với tôi.”
Sắc mặt Diệp Tái Ninh tái nhợt, nhớ lại chuyện này biểu tình có hơi thống khổ không chịu được.
Bởi vì trong tình yêu, đâu ai muốn thừa nhận mình thất bại.
Diệp Tái Ninh giương mắt bắt được biểu cảm nghi hoặc của Hứa Tùy, hỏi: “Không thể nào, anh ấy còn chưa nói chuyện gì với cô sao?”
Hứa Tùy lắc đầu, cô không biết lúc trước Chu Kinh Trạch đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nhớ rõ lúc trước gửi sai tin nhắn, cô bị nhận thành Diệp Tái Ninh, hai người xảy ra hiểu lầm. Chu Kinh Trạch xin lỗi, nói anh cũng có một mặt đen tối, sợ cô biết được.
Diệp Tái Ninh gật đầu, bỗng nhiên có chút hỏng mất, tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô ấy vẫn thở dài: “Vậy thì anh ấy thật là... Yêu cô đến điên rồi.”
Đồng tử Hứa Tùy co rút, cô bỗng run sợ. Có người nói cho cô, nhiều năm như vậy, anh còn yêu cô, một lòng đến già.
Cô đột nhiên không thích ứng nổi.
Tựa như bạn nỗ lực muốn một đóa hoa, một đóa thuộc về chính bạn. Có người lại nguyện ý băng xuyên qua sa mạc, trèo đèo lội suối, đem một bó hoa đến trước mặt bạn.
Bởi vì thích bạn, cho nên mặc kệ xa xôi ngàn dặm.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh Diệp Tái Ninh, cảm xúc Hứa Tùy vẫn luôn sa sút.
Bất thình lình ngay lúc này, Lương Sảng gọi tới, Hứa Tùy nhấn nút nghe, cô điều chỉnh giọng điệu một chút rồi nói chuyện: “Alo, làm sao vậy?”
Lương Sảng có hơi ngượng ngùng, ấp a ấp úng, thở dài một hơi: “Tùy Tùy, thật ra... Ngày cậu bị ốm ấy, người chăm sóc cậu không phải là tớ, hẳn là Chu Kinh Trạch đấy. Hôm đó anh ta còn gọi điện cho tớ, phỏng chừng muốn tớ tới chăm sóc cậu, nhưng tối hôm đó tớ uống quá nhiều...”
“Sau đó gần đây không phải là mỗi lần tớ thấy anh ta đều khó chịu sao, cho nên ngày hôm sau lúc cậu nhắn tin cảm ơn tớ, tớ cũng nhận luôn phần tâm ý này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy rất không tốt, hu hu, tớ cũng không biết rốt cuộc anh ta có ý gì, hự hự, tóm lại, chị em, thực xin lỗi.”
“Được rồi, tớ đã biết, không sao cả.” Hứa Tùy nhẹ giọng nói.
Gọi điện thoại xong, Hứa Tùy suy nghĩ, hóa ra ngày đó người chăm sóc cô thế nhưng là anh?
Vừa nghĩ tới thấy cũng có logic, trong khoảng thời gian này, vì sợ cô gặp nguy hiểm cho nên mỗi buổi tối người đi theo phía sau cô cũng là Chu Kinh Trạch.
Trong nhất thời, nỗi lòng cô thật phức tạp. Sau khi biết những chuyện này, không biết nên khóc hay nên cười.
Buổi tối, đúng lúc lại có liên hoan của ban, sau khi một đám người ăn bữa tiệc tôm hùm xong, lại tiếp tục chiến đấu với các chiến trường trong hội sở Hồng Hạc.
Trên đường, Hứa Tùy ngồi ở hàng xe phía sau, bên người là đồng nghiệp của cô, Triệu Thư Nhi.
Triệu Thư Nhi thấy trạng thái Hứa Tùy có chút không thích hợp, đẩy đẩy cánh tay cô, hỏi: “Cô thất tình à? Sao sắc mặt kém thế.”
Khóe miệng Hứa Tùy nâng lên tạo một nụ cười: “So với thất tình càng phức tạp hơn.”
“À, không sao, trong chốc lát dùng giọng rống ra hết đi, lúc hát Karaoke hai chúng ta cùng nhau hát một bài, phát tiết, trút hết ra.”
“Được.” Hứa Tùy gật đầu.
Đoàn người đi vào hội sở Hồng Hạc, sau khi vào phòng bao, các đồng nghiệp lập tức giải phóng tính cách trời sinh nguyên bản của bản thân, ai chơi trò chơi thì chơi trò chơi, ai ca hát thì ca hát, nháo thành một đoàn.
Lúc ca hát còn rất vui vẻ, cộng thêm bầu không khí cãi cọ ồn ào xung quanh, cảm xúc trầm lắng của Hứa Tùy dù nhiều hay ít cũng đã tốt hơn một chút.
Hứa Tùy hát xong một bài hát, Triệu Thư Nhi cũng bắt đầu lên hát.
Cô thoáng nhìn qua, là một bản song ca kinh điển của Ngũ Bách và Từ Giai Oánh ——《 Passive 》
Hứa Tùy đưa micro cho cô ấy rồi nhảy xuống ghế kê chân cao, mới vừa uống một ngụm nước đã có người vỗ lưng cô.
Triệu Thư Nhi đưa micro tới, giọng điệu nôn nóng: “Cô giúp tôi hát trước đi, tôi phải nghe điện thoại của darling.”
“Nhưng mà….”
Micro được nhét vào trong tay Hứa Tùy, cô còn chưa nói xong, Triệu Thư Nhi đã vội vã chạy ngay ra ngoài.
Hứa Tùy đành phải ngồi trên ghế kê chân cao một lần nữa, nhìn màn hình.
Trong buổi biểu diễn đầy hoành tráng tại đây, nhịp nhạc vừa vang lên, Từ Giai Oánh lập tức bật ra một tràng cười sảng khoái.
Hứa Tùy đi theo nhịp nhàng chậm rãi hát, cô thật ra không quen thuộc bài hát này lắm, nghe qua, có ấn tượng, nhưng không nhớ được lời.
Không biết tại sao, đến đoạn sau Hứa Tùy càng hát, âm thanh càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát nhìn chằm chằm màn hình luôn, không hát nữa.
Toàn bộ KTV đều vang lại giọng hát gốc.
Ánh đèn đỏ lờ mờ, xung quanh ồn ào không chịu nổi, có người bởi vì chơi trò chơi thắng mà thét chói tai, có người bởi vì thua mà bán thảm, còn đang quỵt nợ.
Không khí vô cùng ầm ĩ, mỗi người đắm chìm vào thế giới trước mắt chính mình, dồn hết tâm huyết và sự tập trung cao độ, không ai chú ý tới Hứa Tùy có chút không thích hợp.
Cô ngồi ở trên ghế kê chân cao, đưa lưng về phía mọi người, nghe hát, nước mắt đột nhiên không kịp phòng bị mà rơi xuống, một giọt lại một giọt, lông mi, chóp mũi, đều ửng hồng.
Từ Giai Oánh đang ở ‘The Savior of the Day’, dùng một ánh mắt như nhìn thấu hết thảy, cõi lòng vẫn còn tràn đầy tâm sự thiếu nữ mà hát:
Tôi có thể xa em trong một thời gian dài,
Dù cho ngày tháng trôi qua từng ngày như vậy.
Khiến cho bản thân bận rộn có thể là một cái cớ,
Chạy trốn tất cả những điểm yếu nỗi nhớ về em.
Tôi có thể học được cách thờ ơ với em,
Nhưng sao không học được cách thu tình yêu lại.
Đối mặt với em là tra tấn lớn nhất dành cho tôi,
Mấy năm nay tôi vẫn thủy chung không nói.
Yêu em càng lâu, tôi càng trở nên thụ động,
Chỉ vì tình yêu của em không có chỗ cố định.
Là chính em, người đã làm nên trái tim tôi,
Chậm rãi lùi bước đến một góc em không thể thấy.
Hứa Tùy rốt cuộc không chịu nổi nữa, đặt micro qua bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài.
Hứa Tùy thuộc loại người vừa khóc một cái thì không dễ gì dừng lại được, cô không muốn ở trước mặt đồng nghiệp khóc nên chạy ra ngoài, chỉ muốn rửa mặt sau khi khóc xong trong phòng vệ sinh làm mình bình tĩnh lại một chút.
Cô cũng không biết mình bị làm sao thế này.
Có lẽ là vì nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới sau khi chia tay nhiều năm như vậy, cô dường như đã làm rất tốt, chưa từng liên lạc anh, cũng rất ít nhớ anh.
Cô bọc bản thân mình trong một cái kén nhộng.
Nhưng nhiều năm như vậy, có khi đêm khuya nhìn vào một bức ảnh, một chồng sách bài tập hồi cấp ba, cô bỗng nhiên rơi nước mắt.
Không người nào biết được.
Có một số người, ở một góc nào đó trong lòng, căn bản không dám đụng vào.
Hứa Tùy vẫn luôn cúi đầu, hướng đến phương hướng nhà vệ sinh rồi cứ đi, không ngờ không cẩn thận đâm phải một lồng ngực ấm áp.
“A không…” Mặt Hứa Tùy đầy nước mắt ngẩng đầu.
Chu Kinh Trạch ngậm một điếu thuốc trong miệng, đôi mắt đen tuyền sắc bén không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô.
Thấy Hứa Tùy khóc đến hai mắt đỏ bừng, tâm anh đột nhiên đau xót, mày nhăn lại, thanh âm thâm trầm nặng nề: “Sao lại khóc, ai làm khó em sao?”
“Không.” Hứa Tùy hít cái mũi một chút.
Cô cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt còn dính trên lông mi: “Tôi đi rửa mặt cái thôi.”
Nói xong, Hứa Tùy lập tức từ trong lòng anh chạy đi.
Chu Kinh Trạch nhìn bóng lưng cô, tự giễu cười.
Đếm một chút.
Vừa rồi, tổng cộng cô đã nói ba câu với anh.
Chu Kinh Trạch trở lại phòng bao một lần nữa, anh đi tới trước cửa nhưng lại do dự, cuối cùng đi đến cuối hành lang hút một điếu thuốc.
Bọn họ bên trong đang chơi mạt chược, đã có ba còn thiếu một, Thịnh Nam Châu chờ đến mấy cũng không đợi người vào, cho nên cậu ta ra ngoài tìm một vòng.
Thịnh Nam Châu tìm được Chu Kinh Trạch ở cửa sổ hành lang, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Còn đúng đây hút thuốc? Tớ ra ngoài hình như mới thấy Hứa Tùy cũng ở chỗ này đấy, chắc là liên hoan với đồng nghiệp, không đi tìm cô ấy sao?”
Chu Kinh Trạch muốn nói vừa rồi bọn anh cũng đã gặp mặt, nhưng cuộc gặp này so với không gặp cũng chẳng khác gì nhau.
Vì thế anh cái gì cũng không nói, ngậm điếu thuốc trong miệng, giật giật khóe miệng, chậm chạp lên tiếng:
“Thì sao, người ta cũng không còn thích tớ nữa.”