Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Là mèo của hai người
Châu Kinh Trạch nói câu này không có chủ ngữ, rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Trái tim của Hứa Tùy đập rộn ràng, đại não trống rỗng, cả người đờ đẫn:
"Hả?"
Châu Kinh Trạch thấy vành tai của Hứa Tùy ửng hồng, tưởng rằng cô ngại, anh nhướng chân mày: "Đúng là rất được săn đón."
Hóa ra chủ ngữ không phải anh, đó chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi. Hứa Tùy thầm thở phào trong lòng, song đồng thời cũng dấy lên một tia lạc lõng. Hứa Tùy vựng lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Không có đâu."
Buổi tối Hứa Tùy về đến ký túc xá, vừa mở cửa, Hồ Thiến Tây lao lên phía trước còn nhanh hơn cả 1017, cô ấy lắc lắc cánh tay cô, hỏi:
"Thế nào rồi?"
Hứa Tùy tách tay cô ấy ra, uống mấy ngụm nước trước, dưới ánh mắt quan sát gắt gao của Hồ Thiến Tây, cô chậm rãi lên tiếng:
"Không thế nào cả, chỉ ăn một bữa cơm rất bình thường, cậu của cậu chỉ coi mình là bạn thôi."
Hồ Thiến Tây lộ vẻ thất vọng: "Từ trước đến giờ trực giác của mình luôn rất chuẩn, lần này sai thật sao?"
Hứa Tùy không đáp lại cô ấy, cô kéo ghế ra ngồi xuống, vừa đọc lướt qua nội dung trong sách, vừa làm bài tập, thế nhưng lại chẳng tập trung được chút nào. Hồ Thiến Tây nằm bò trên chăn, đột nhiên mở miệng, hỏi một câu thăm dò:
"Có phải cậu... thích Châu Kinh Trạch không?"
Hứa Tùy nghe thấy lời này thì nguệch một dòng chữ màu đỏ rất đậm lên trên trang giấy trắng, cô bình ổn lại tâm trạng: "Sao cậu biết?"
"Ánh mắt, ánh mắt của cậu nhìn cậu ấy, với cả Tùy Tùy à, mình nhận ra cậu nhìn bề ngoài thì hiền lành ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại lạnh lùng xa cách. Thế mà ở trước mặt cậu ấy lại rất dễ đỏ mặt." Hồ Thiến Tây nói.
Hứa Tùy tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt, ai ngờ vẫn bị người ta nhìn ra.
Thích một người, sao có thể che giấu được đây.
Hồ Thiến Tây là một trong số ít những người bạn của cô, hơn nữa... có một người có thể lắng nghe, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, dẫu sao yêu thầm một người thật sự quá đau khổ. Hứa Tùy gật đầu: "Phải, vậy cậu..."
"Yên tâm, mình nhất định sẽ giữ bí mật." Hồ Thiến Tây làm một động tác dính chặt miệng bằng băng dính.
Hai người đang nói chuyện thì Lương Sảng xách đồ ăn khuya quay về, cô ấy lắc lắc hộp đồ ăn nhanh với Hứa Tùy: "Cục cưng à, lúc nãy đến nhà ăn mua đồ ăn khuya thì nhìn thấy có há cảo nhân rau củ mà cậu thích ăn nên mình đã mua về cho cậu một suất."
"Woa~, cảm ơn cậu nhé." Hứa Tùy vui vẻ nhận lấy hộp đồ ăn.
Mặc dù chuyện Hứa Tùy yêu thầm Châu Kinh Trạch đã bị bại lộ, nhưng không hề có bất cứ sự thay đổi nào, bởi vì học kỳ này sắp sửa kết thúc rồi, mọi người đều đang điên đầu ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi.
Ở trường Đại học Y Khoa, bất luận Hứa Tùy dậy sớm đến mức nào thì vị trí trong thư viện vĩnh viễn bị chiếm hết, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu có phải những người này sống ở thư viện không? Thỉnh thoảng Hứa Tùy chỉ có thể ngồi ở vị trí ngoài hành lang.
Nhưng gió ngoài hành lang vừa lạnh vừa dồn dập, Hứa Tùy ngồi một lần liền không chịu được nữa.
Hồ Thiến Tây thấy Hứa Tùy quay về với sắc mặt nhợt nhạt thì lo lắng nói: "Cậu đừng đi nữa, chúng ta ra ngoài tìm một quán cà phê ôn bài đi, mình biết một quán cà phê mèo, không gian thoải mái mà còn có rất nhiều mèo nữa."
"Được." Hứa Tùy gật đầu.
Vừa nhắc đến mèo, 1017 nằm bò trên đùi Hồ Thiến Tây, hệt như cuộn len mà dính chặt lấy cô ấy, nó có vẻ khá bất mãn, nheo khóe mắt kêu một tiếng "meo~"
"Ai da." Hồ Thiến Tây ngồi xổm xuống nựng mặt 1017, sau đó ngẩng đầu nói với Hứa Tùy, "Hay là chúng ta mang nó theo cùng nhé, chắc nó cũng chán lắm rồi."
Hứa Tùy còn chưa lên tiếng, 1017 đã lập tức lăn từ trên người Hồ Thiến Tây xuống dưới, rồi lăn tới cạnh chân cô như một quả cam tròn trịa, hiển nhiên là con mèo thuộc dạng gió chiều nào theo chiều đấy.
"Cũng được." Hứa Tùy nói.
Cô ngồi xổm xuống bế mèo cam mập vào trong lòng, kỳ nghỉ Đông cô phải về nhà, mà mẹ cô lại dị ứng với lông mèo, không biết phải làm sao mới ổn đây.
Lúc hai người ra ngoài, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, rất nhẹ, giống như lông vũ trong suốt. Bất cứ nơi nào nằm trong tầm mắt đều được phủ một lớp tuyết trắng xóa, hệt như sa vào thế giới Ngân hà vậy.
Bọn họ đi đến quán cà phê mèo mà Hồ Thiến Tây nói, đẩy cửa, bên trong gần như ngồi chật ních toàn sinh viên đại học.
Mọi người ngồi cùng nhau, gọi một cốc cà phê là có thể học bài hết cả một buổi chiều, lúc nghỉ ngơi hoặc mệt rồi còn có thể đùa nghịch với những chú mèo trên quầy bar.
Cũng may vẫn còn mấy vị trí trống, Hồ Thiến Tây đi tới quầy bán đồ gọi cà phê, Hứa Tùy ngồi ở vị trí trong góc, thả 1017 từ trong cặp sách ra ngoài.
Cô tưởng rằng 1017 sẽ chạy đi chơi, ai ngờ Hứa Tùy vừa mới mở máy tính, mèo con liền nhảy dựng lên theo chân bàn, lòng bàn tay mũm mĩm đặt ở hai bên hệt như đút tay vào túi, sau đó tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại để ngủ.
Sao lại có con mèo lười vậy chứ, Hứa Tùy phì cười.
Sau khi mọi thứ đều ổn thỏa đâu vào đấy, Hứa Tùy dồn hết mọi tập trung vào việc ôn bài vở, bẵng một cái mà cốc cà phê bên cạnh đã vơi đi một nửa. Ba tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, Hứa Tùy học quá lâu nên có chút mệt mỏi, cô giơ tay xoa bóp chiếc cổ đã cứng ngắc, ánh mắt vô tình quét sang bên cạnh.
Trái tim hẫng mất một nhịp, mèo đâu rồi?!
Hứa Tùy chống tay lên bàn nhìn xuống dưới, không có bóng dáng của 1017, nhìn xung quanh cũng không thấy đâu. Hứa Tùy gấp gáp nói: "Tây Tây, không thấy mèo đâu nữa?"
"Hả?" Hồ Thiến Tây nhìn xung quanh theo bản năng, trấn an cô, "Cậu đừng lo lắng, chắc vẫn trong quán cà phê thôi, hai đứa mình chia nhau ra tìm đi."
Hứa Tùy gật đầu, lạc mất mèo khiến cô chẳng còn quan tâm đến việc da mặt mỏng nữa, cô cúi người nhỏ giọng gọi tên của 1017. Lúc Hứa Tùy đang tìm mèo còn không cẩn thận đụng phải sách của một cô gái ở bàn bên cạnh, sách và bút thi nhau rơi xuống đất.
Hứa Tùy nhặt sách và bút lên, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đang tìm một con mèo cam, cậu có nhìn thấy không?"
Cô gái nhận lấy cuốn sách, đáp: "Ban nãy tôi có nhìn thấy, hình như nó đi tới chỗ gần cửa sổ rồi."
Sau khi cảm ơn xong, Hứa Tùy đi về hướng Tây Nam gần cửa sổ, cô vừa cúi thấp người vừa nhỏ giọng "meo~~~" hòng dụ nó ra ngoài, cuối cùng cô trông thấy 1017 đang ngồi ở trên đùi của một chàng trai, da bụng lật ngược lại, trông vô cùng khoan khoái.
"Meo~~~ 1017, qua đây mau." Hứa Tùy nhỏ giọng kêu một tiếng.
Kết quả, vừa ngước mắt lên Hứa tùy liền chạm phải một đôi đồng tử đen láy sâu hút, tầm mắt hướng lên trên, gương mặt của chàng trai khôi ngô tuấn tú, một tay ôm mèo, một tay chống trên bàn, đang xoay bút cái được cái không. Ngay lúc này, anh đang nhìn cô với một nụ cười nửa miệng.
Người này không phải Châu Kinh Trạch thì còn có thể là ai?
Anh đang vuốt ve mèo con thì nghe thấy một tiếng kêu "meo" vô cùng bùi tai, anh cúi đầu nheo mắt nhìn cô, tầm mắt hơi hướng xuống dưới một chút, Hứa Tùy mặc áo len trắng, búi tóc củ tỏi, đôi mắt trong veo sáng ngời ngước nhìn anh, cô ngồi xổm dưới đất, hệt như muốn bò tới bên chân anh vậy, khiến cổ họng người ta ngứa ngáy.
Châu Kinh Trạch nhướng mày: "Mèo của cậu à?"
"Đúng vậy, mèo của mình." Hứa Tùy đứng dậy.
Đầu lưỡi của Châu Kinh Trạch áp vào má trái, ngữ khí uể oải lại lưu manh: "Là mèo của mình."
Giờ khắc này, 1017 thấy thế thì rúc vào người Châu Kinh Trạch, anh cũng tiện thể ôm lấy nó, đôi tay với các khớp xương rõ ràng vuốt ve nhẹ nhàng mèo của cô. Hứa Tùy đột nhiên ngưỡng mộ với mèo con, đồng thời cũng thầm mắng trong lòng một câu "con mèo vô ơn".
"Của cậu ư?" Ánh mắt Hứa Tùy nghi hoặc, ngữ khí ngập ngừng, song thái độ rất kiên định, "Nó là mèo của mình!"
Thịnh Nam Châu ngồi học bài ở phía đối diện không nhìn nổi dáng vẻ trêu chọc con gái của Châu Kinh Trạch nữa, anh ấy lên tiếng giải thích: "Con mèo này là 'Uy', là con mèo đi lạc ba tháng trước của Châu Kinh Trạch."
Nhất thời, Hứa Tùy chưa kịp phản ứng lại được, ý là con mèo mà cô nhặt về là con mèo đi lạc của Châu Kinh Trạch hả? Hồ Thiến Tây ở đằng sau đi tới đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại này, có ý ám chỉ, nói:
"Đừng tranh cãi nữa, đó là mèo của hai người mà."
Nghe thấy cụm từ "hai người" này, lông mi của Hứa Tùy bất giác run lên, cô không nói gì. Hồ Thiến Tây kéo ghế ra ngồi xuống, tiếp tục nói: "Hai cậu cũng tới đây học bài sao?"
"Đúng thế, mẹ kiếp, trong thư viện đông nghịt người." Thịnh Nam Châu đáp, "Cơ mà tới chỗ này, ông Châu cũng thu hút con gái quá, cậu ấy vừa mới ngồi xuống mà đã có mấy cô gái đi tới xin Wechat của cậu ấy rồi."
"Chẹp." Hồ Thiến Tây cảm thán một câu, chỉ vào con mèo, "Nhưng mà cậu à, cháu không ngờ nó lại chính là Uy."
"Ừa." Châu Kinh Trạch uể oải đáp, ngước mắt nhìn Hứa Tùy, "Cậu nuôi nó khéo quá, béo lên nhiều rồi."
Lúc mới nhặt nó về, con mèo cam này còn rất gầy gò, không ngờ ba tháng không gặp Hứa Tùy đã nuôi nó béo hệt như quả bóng. Giọng điệu của Châu Kinh Trạch trầm thấp, xen lẫn chút ý cười:
"Yên tâm, cậu nói sao thì chính là như thế."
Hứa Tùy thở phào một hơi, cô nhìn Châu Kinh Trạch ôm mèo con, lấy hết dũng khí mở miệng: "Nghỉ Đông mình không thể mang nó về nhà được, cậu có thể giúp mình nuôi nó không?"
Châu Kinh Trạch đang định lên tiếng thì một cô gái với vóc dáng cao ráo, diện mạo thanh tú bước tới, khi cô ấy đến gần, đuôi tóc xoăn dài còn vô tình quẹt qua mặt Hứa Tùy.
Trong thứ mùi thơm như muốn dìm chết người ta này, Hứa Tùy nghe thấy cô gái phóng khoáng mở miệng nói: "Chào cậu, có thể làm quen không? Nhà mình cũng có một con mèo, là giống mèo Burmilla thuần chủng, bọn nó có thể chơi cùng với nhau."
Cô gái đứng trước mặt Châu Kinh Trạch một cách hết sức tự nhiên, Hứa Tùy ngồi bên cạnh cụp mắt, dáng vẻ vờ như thản nhiên gấp hạc giấy, rõ ràng đã gấp không biết bao nhiêu lần rồi thế mà giờ đây lại chẳng gấp được tử tế, hàng lông mi đen dày của cô cụp xuống giống như đang đấu tranh, cô gỡ giấy ra, rồi lại gấp lại theo nếp gấp.
Châu Kinh Trạch dựa vào ghế, chống một chân xuống đất, ánh mắt dừng trên người cô chưa tới một giây đã lại thu về, ngữ khí vừa cợt nhả vừa hống hách:
"Không thì hơn, mèo của tôi khá hoang dã, sẽ cắn người."
Ý từ chối rõ như ban ngày, cô gái thất vọng, nhún vai chỉ đành rời đi. Hứa Tùy cảm thấy trái tim mình như vừa từ trên không trung cao vời vợi rơi xuống.
...
Cuối tháng một, kỳ thi cuối kỳ kết thúc thuận lợi. Ngày rời khỏi trường, Hứa Tùy thu dọn đồ đạc xong xuôi, kéo theo một chiếc va li và mang mèo con tới trước cổng nhà Châu Kinh Trạch.
Kratos Đại Nhân vừa nhìn thấy Hứa Tùy là sủa mừng tới tấp, nó còn vẫy đuôi đi vòng xung quanh cô. Khoảng thời gian trước luyện tập ban nhạc ở nhà Châu Kinh Trạch, Hứa Tùy thường xuyên mang bò khô, đồ chơi tới đây chơi cùng với nó. Thế nên Kratos Đại Nhân có biểu hiện này cũng không có gì kỳ lạ.
Châu Kinh Trạch nhìn dáng vẻ xun xoe của nó thì đá thẳng cho nó một cái, anh lấy tay chỉ nó: "Mày đừng quên ai là người đi theo hốt cứt cho mày mỗi ngày."
Kratos Đại Nhân rên ư ử một tiếng, chỉ đành hạ đuôi xuống một cách không nỡ, không dám nịnh nọt nữa.
Châu Kinh Trạch chuyển tầm mắt lên người Hứa Tùy, thấy cô còn mang cả ổ mèo qua thì cảm thấy buồn cười:
"Hứa Tùy, trước kia mình từng nuôi nó, nên mấy thứ đó vẫn chưa vứt đi."
Ngụ ý là nói cô đã lo lắng quá rồi, Hứa Tùy ngại ngùng, Châu Kinh Trạch để cô đi vào trong, còn đặc biệt đun một ấm nước sôi, còn mình thì lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh ra uống.
"1017 hay ốm vặt, nó dị ứng với phấn hoa, cậu...để ý kỹ tới nó chút nhé." Hứa Tùy dặn dò.
"Được." Châu Kinh Trạch đồng ý.
Anh ngửa cổ uống một hớp nước lạnh, có giọt nước men theo khóe môi anh chảy xuống dưới yết hầu, đường vòng cung nhô lên rõ ràng, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa quyến rũ. Hứa Tùy không dám nhìn tiếp, chỉ đành cúi đầu chơi với mèo con.
"Hôm nay cậu về à?" Châu Kinh Trạch nhìn thấy va li đặt cạnh chân cô.
"Nhà cậu ở đâu?"
Hứa Tùy cười nói: "Giang Nam, một cổ trấn tên là Lệ Ảnh, nơi đó rất đẹp, có cơ hội cậu có thể tới đó chơi."
Châu Kinh Trạch gật đầu, vặn chặt nắp chai nước rồi để lên bàn, thản nhiên nói: "Ở phương Nam à, cách Kinh Bắc rất xa, sao cậu lại chạy tới nơi xa như vậy để học Đại học?"
Đương nhiên là vì cậu rồi.
Hứa Tùy nhìn anh, suýt thì buột miệng nói ra câu này, sau cùng cô đổi ý: "Bởi vì cấp ba chuyển trường tới đây nên quen rồi, với cả mình thích tuyết."
Hai người trò chuyện một lúc, Hứa Tùy căn dặn Châu Kinh Trạch những điều cần chú ý khi chăm sóc 1017, cuối cùng liếc nhìn thời gian thì giật bắn mình: "Làm phiền cậu chăm sóc tốt cho 1017 nhé, mình phải đi đến ga tàu cao tốc đây."
Hứa Tùy vội vàng đứng dậy, kéo theo va li đi ra bên ngoài. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp gọi ngược cô lại. Hứa Tùy quay đầu, phát hiện không biết Châu Kinh Trạch đã thay xong quần áo từ khi nào, anh mặc áo gió đen, đi giày quân đội, vừa đẹp trai mà lại vừa toát lên vẻ hoang dã phóng khoáng.
Ngẩng đầu, đầu ngón tay thon dài của anh móc một chùm chìa khóa: "Mình tiễn cậu."
"Cảm ơn."
Trời lại đổ tuyết, Châu Kinh Trạch lái xe đưa Hứa Tùy đến ga tàu cao tốc. Trong xe rất ấm áp, Hứa Tùy ngồi trên ghế lái phụ, gò má trắng ngần vì hơi nóng mà ửng lên hai áng mây hồng.
Cô nhìn những bông tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, hỏi: "Cậu thường làm gì trong kỳ nghỉ vậy?"
Châu Kinh Trạch lái xe, ngữ khí vô tư không kiêng kỵ điều gì: "Trượt tuyết, nhảy bungee, đua xe, cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì sẽ chơi cái đó."
"Nhưng những trò này không phải rất nguy hiểm sao?"
"Bởi vì mình không quan tâm, chẳng có ai bận lòng nên chỉ có thể phung phí thời gian, ngẫm nghĩ nếu có một ngày chết trên đại lộ hoàng hôn thì cũng coi như đáng rồi." Châu Kinh Trạch nói câu này nửa thật nửa giả, giọng điệu thoải mái.
Một mặt anh thật sự là người sống trên thế giới này, sống một mình mà chết cũng một mình, thậm chí không được ai ghi nhớ, âu cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Dù sao thì mẹ của anh cũng chính là như vậy.
Châu Kinh Trạch lái xe, đôi tay với các khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói của Hứa Tùy:
"Bình minh cũng đẹp không kém gì hoàng hôn, đợi thêm đi."
Châu Kinh Trạch sững người, nghe vậy thì chầm chậm mỉm cười: "Được."
"Suy cho cùng, cậu nói những lời này ở trước mặt một bác sĩ tương lai là phạm phải đại kỵ rồi." Hứa Tùy cười nói đùa.
Lái xe mất gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến được ga tàu cao tốc. Ga tàu cao tốc đông nghịt người, dòng chữ màu đỏ hiển thị trên bảng thông báo trong đại sảnh cho thấy chuyến tàu cao tốc mà Hứa Tùy ngồi đang chuẩn bị vào ga để soát vé.
Trước khi tạm biệt, nghĩ đến việc không được gặp Châu Kinh Trạch trong suốt kỳ nghỉ Đông, Hứa Tùy cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô ngước mắt, ngữ khí dè dặt: "Lúc nghỉ Đông mình có thể xem... mèo con không?"
"Được chứ, tới lúc đó mình sẽ gửi ảnh và video cho cậu xem." Ngữ khí của Châu Kinh Trạch tản mạn.
Một đoạn video ghi lại cảnh người nhân viên ngọt ngào dẫn hành khách vào trong ga soát vé vang lên trong đại sảnh, Hứa Tùy vẫy tay với anh, xoay người đi vào trong cửa ga.
"Hứa Tùy." Châu Kinh Trạch gọi cô.
Hứa Tùy đứng trong dòng người quay đầu, Châu Kinh Trạch cách cô một khoảng, anh mặc áo khoác màu đen, bả vai vẫn còn dính những hạt tuyết, đám đông đi qua đi lại vội vàng sau lưng anh tự động mờ đi.
Một người là chàng trai với vẻ mặt tản mạn, phong độ nổi bật, một người thì ánh mắt mông lung, tầm nhìn của hai người chạm nhau giữa không trung, giống như bức ảnh được tự động lấy nét vậy.
Một tay Châu Kinh Trạch cầm điếu thuốc, ngữ khí uể oải. Đôi môi mỏng hơi rướn lên:
"Cô giáo Tiểu Hứa, năm sau gặp lại."
Hứa Tùy mỉm cười, cô nhìn Châu Kinh Trạch, nụ cười nơi khóe môi càng ngày càng rạng rỡ.
Chắc chắn rồi, năm sau gặp lại nhé.
~Hết chương 22~
"Hả?"
Châu Kinh Trạch thấy vành tai của Hứa Tùy ửng hồng, tưởng rằng cô ngại, anh nhướng chân mày: "Đúng là rất được săn đón."
Hóa ra chủ ngữ không phải anh, đó chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi. Hứa Tùy thầm thở phào trong lòng, song đồng thời cũng dấy lên một tia lạc lõng. Hứa Tùy vựng lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Không có đâu."
Buổi tối Hứa Tùy về đến ký túc xá, vừa mở cửa, Hồ Thiến Tây lao lên phía trước còn nhanh hơn cả 1017, cô ấy lắc lắc cánh tay cô, hỏi:
"Thế nào rồi?"
Hứa Tùy tách tay cô ấy ra, uống mấy ngụm nước trước, dưới ánh mắt quan sát gắt gao của Hồ Thiến Tây, cô chậm rãi lên tiếng:
"Không thế nào cả, chỉ ăn một bữa cơm rất bình thường, cậu của cậu chỉ coi mình là bạn thôi."
Hồ Thiến Tây lộ vẻ thất vọng: "Từ trước đến giờ trực giác của mình luôn rất chuẩn, lần này sai thật sao?"
Hứa Tùy không đáp lại cô ấy, cô kéo ghế ra ngồi xuống, vừa đọc lướt qua nội dung trong sách, vừa làm bài tập, thế nhưng lại chẳng tập trung được chút nào. Hồ Thiến Tây nằm bò trên chăn, đột nhiên mở miệng, hỏi một câu thăm dò:
"Có phải cậu... thích Châu Kinh Trạch không?"
Hứa Tùy nghe thấy lời này thì nguệch một dòng chữ màu đỏ rất đậm lên trên trang giấy trắng, cô bình ổn lại tâm trạng: "Sao cậu biết?"
"Ánh mắt, ánh mắt của cậu nhìn cậu ấy, với cả Tùy Tùy à, mình nhận ra cậu nhìn bề ngoài thì hiền lành ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại lạnh lùng xa cách. Thế mà ở trước mặt cậu ấy lại rất dễ đỏ mặt." Hồ Thiến Tây nói.
Hứa Tùy tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt, ai ngờ vẫn bị người ta nhìn ra.
Thích một người, sao có thể che giấu được đây.
Hồ Thiến Tây là một trong số ít những người bạn của cô, hơn nữa... có một người có thể lắng nghe, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, dẫu sao yêu thầm một người thật sự quá đau khổ. Hứa Tùy gật đầu: "Phải, vậy cậu..."
"Yên tâm, mình nhất định sẽ giữ bí mật." Hồ Thiến Tây làm một động tác dính chặt miệng bằng băng dính.
Hai người đang nói chuyện thì Lương Sảng xách đồ ăn khuya quay về, cô ấy lắc lắc hộp đồ ăn nhanh với Hứa Tùy: "Cục cưng à, lúc nãy đến nhà ăn mua đồ ăn khuya thì nhìn thấy có há cảo nhân rau củ mà cậu thích ăn nên mình đã mua về cho cậu một suất."
"Woa~, cảm ơn cậu nhé." Hứa Tùy vui vẻ nhận lấy hộp đồ ăn.
Mặc dù chuyện Hứa Tùy yêu thầm Châu Kinh Trạch đã bị bại lộ, nhưng không hề có bất cứ sự thay đổi nào, bởi vì học kỳ này sắp sửa kết thúc rồi, mọi người đều đang điên đầu ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi.
Ở trường Đại học Y Khoa, bất luận Hứa Tùy dậy sớm đến mức nào thì vị trí trong thư viện vĩnh viễn bị chiếm hết, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu có phải những người này sống ở thư viện không? Thỉnh thoảng Hứa Tùy chỉ có thể ngồi ở vị trí ngoài hành lang.
Nhưng gió ngoài hành lang vừa lạnh vừa dồn dập, Hứa Tùy ngồi một lần liền không chịu được nữa.
Hồ Thiến Tây thấy Hứa Tùy quay về với sắc mặt nhợt nhạt thì lo lắng nói: "Cậu đừng đi nữa, chúng ta ra ngoài tìm một quán cà phê ôn bài đi, mình biết một quán cà phê mèo, không gian thoải mái mà còn có rất nhiều mèo nữa."
"Được." Hứa Tùy gật đầu.
Vừa nhắc đến mèo, 1017 nằm bò trên đùi Hồ Thiến Tây, hệt như cuộn len mà dính chặt lấy cô ấy, nó có vẻ khá bất mãn, nheo khóe mắt kêu một tiếng "meo~"
"Ai da." Hồ Thiến Tây ngồi xổm xuống nựng mặt 1017, sau đó ngẩng đầu nói với Hứa Tùy, "Hay là chúng ta mang nó theo cùng nhé, chắc nó cũng chán lắm rồi."
Hứa Tùy còn chưa lên tiếng, 1017 đã lập tức lăn từ trên người Hồ Thiến Tây xuống dưới, rồi lăn tới cạnh chân cô như một quả cam tròn trịa, hiển nhiên là con mèo thuộc dạng gió chiều nào theo chiều đấy.
"Cũng được." Hứa Tùy nói.
Cô ngồi xổm xuống bế mèo cam mập vào trong lòng, kỳ nghỉ Đông cô phải về nhà, mà mẹ cô lại dị ứng với lông mèo, không biết phải làm sao mới ổn đây.
Lúc hai người ra ngoài, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, rất nhẹ, giống như lông vũ trong suốt. Bất cứ nơi nào nằm trong tầm mắt đều được phủ một lớp tuyết trắng xóa, hệt như sa vào thế giới Ngân hà vậy.
Bọn họ đi đến quán cà phê mèo mà Hồ Thiến Tây nói, đẩy cửa, bên trong gần như ngồi chật ních toàn sinh viên đại học.
Mọi người ngồi cùng nhau, gọi một cốc cà phê là có thể học bài hết cả một buổi chiều, lúc nghỉ ngơi hoặc mệt rồi còn có thể đùa nghịch với những chú mèo trên quầy bar.
Cũng may vẫn còn mấy vị trí trống, Hồ Thiến Tây đi tới quầy bán đồ gọi cà phê, Hứa Tùy ngồi ở vị trí trong góc, thả 1017 từ trong cặp sách ra ngoài.
Cô tưởng rằng 1017 sẽ chạy đi chơi, ai ngờ Hứa Tùy vừa mới mở máy tính, mèo con liền nhảy dựng lên theo chân bàn, lòng bàn tay mũm mĩm đặt ở hai bên hệt như đút tay vào túi, sau đó tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại để ngủ.
Sao lại có con mèo lười vậy chứ, Hứa Tùy phì cười.
Sau khi mọi thứ đều ổn thỏa đâu vào đấy, Hứa Tùy dồn hết mọi tập trung vào việc ôn bài vở, bẵng một cái mà cốc cà phê bên cạnh đã vơi đi một nửa. Ba tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, Hứa Tùy học quá lâu nên có chút mệt mỏi, cô giơ tay xoa bóp chiếc cổ đã cứng ngắc, ánh mắt vô tình quét sang bên cạnh.
Trái tim hẫng mất một nhịp, mèo đâu rồi?!
Hứa Tùy chống tay lên bàn nhìn xuống dưới, không có bóng dáng của 1017, nhìn xung quanh cũng không thấy đâu. Hứa Tùy gấp gáp nói: "Tây Tây, không thấy mèo đâu nữa?"
"Hả?" Hồ Thiến Tây nhìn xung quanh theo bản năng, trấn an cô, "Cậu đừng lo lắng, chắc vẫn trong quán cà phê thôi, hai đứa mình chia nhau ra tìm đi."
Hứa Tùy gật đầu, lạc mất mèo khiến cô chẳng còn quan tâm đến việc da mặt mỏng nữa, cô cúi người nhỏ giọng gọi tên của 1017. Lúc Hứa Tùy đang tìm mèo còn không cẩn thận đụng phải sách của một cô gái ở bàn bên cạnh, sách và bút thi nhau rơi xuống đất.
Hứa Tùy nhặt sách và bút lên, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đang tìm một con mèo cam, cậu có nhìn thấy không?"
Cô gái nhận lấy cuốn sách, đáp: "Ban nãy tôi có nhìn thấy, hình như nó đi tới chỗ gần cửa sổ rồi."
Sau khi cảm ơn xong, Hứa Tùy đi về hướng Tây Nam gần cửa sổ, cô vừa cúi thấp người vừa nhỏ giọng "meo~~~" hòng dụ nó ra ngoài, cuối cùng cô trông thấy 1017 đang ngồi ở trên đùi của một chàng trai, da bụng lật ngược lại, trông vô cùng khoan khoái.
"Meo~~~ 1017, qua đây mau." Hứa Tùy nhỏ giọng kêu một tiếng.
Kết quả, vừa ngước mắt lên Hứa tùy liền chạm phải một đôi đồng tử đen láy sâu hút, tầm mắt hướng lên trên, gương mặt của chàng trai khôi ngô tuấn tú, một tay ôm mèo, một tay chống trên bàn, đang xoay bút cái được cái không. Ngay lúc này, anh đang nhìn cô với một nụ cười nửa miệng.
Người này không phải Châu Kinh Trạch thì còn có thể là ai?
Anh đang vuốt ve mèo con thì nghe thấy một tiếng kêu "meo" vô cùng bùi tai, anh cúi đầu nheo mắt nhìn cô, tầm mắt hơi hướng xuống dưới một chút, Hứa Tùy mặc áo len trắng, búi tóc củ tỏi, đôi mắt trong veo sáng ngời ngước nhìn anh, cô ngồi xổm dưới đất, hệt như muốn bò tới bên chân anh vậy, khiến cổ họng người ta ngứa ngáy.
Châu Kinh Trạch nhướng mày: "Mèo của cậu à?"
"Đúng vậy, mèo của mình." Hứa Tùy đứng dậy.
Đầu lưỡi của Châu Kinh Trạch áp vào má trái, ngữ khí uể oải lại lưu manh: "Là mèo của mình."
Giờ khắc này, 1017 thấy thế thì rúc vào người Châu Kinh Trạch, anh cũng tiện thể ôm lấy nó, đôi tay với các khớp xương rõ ràng vuốt ve nhẹ nhàng mèo của cô. Hứa Tùy đột nhiên ngưỡng mộ với mèo con, đồng thời cũng thầm mắng trong lòng một câu "con mèo vô ơn".
"Của cậu ư?" Ánh mắt Hứa Tùy nghi hoặc, ngữ khí ngập ngừng, song thái độ rất kiên định, "Nó là mèo của mình!"
Thịnh Nam Châu ngồi học bài ở phía đối diện không nhìn nổi dáng vẻ trêu chọc con gái của Châu Kinh Trạch nữa, anh ấy lên tiếng giải thích: "Con mèo này là 'Uy', là con mèo đi lạc ba tháng trước của Châu Kinh Trạch."
Nhất thời, Hứa Tùy chưa kịp phản ứng lại được, ý là con mèo mà cô nhặt về là con mèo đi lạc của Châu Kinh Trạch hả? Hồ Thiến Tây ở đằng sau đi tới đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại này, có ý ám chỉ, nói:
"Đừng tranh cãi nữa, đó là mèo của hai người mà."
Nghe thấy cụm từ "hai người" này, lông mi của Hứa Tùy bất giác run lên, cô không nói gì. Hồ Thiến Tây kéo ghế ra ngồi xuống, tiếp tục nói: "Hai cậu cũng tới đây học bài sao?"
"Đúng thế, mẹ kiếp, trong thư viện đông nghịt người." Thịnh Nam Châu đáp, "Cơ mà tới chỗ này, ông Châu cũng thu hút con gái quá, cậu ấy vừa mới ngồi xuống mà đã có mấy cô gái đi tới xin Wechat của cậu ấy rồi."
"Chẹp." Hồ Thiến Tây cảm thán một câu, chỉ vào con mèo, "Nhưng mà cậu à, cháu không ngờ nó lại chính là Uy."
"Ừa." Châu Kinh Trạch uể oải đáp, ngước mắt nhìn Hứa Tùy, "Cậu nuôi nó khéo quá, béo lên nhiều rồi."
Lúc mới nhặt nó về, con mèo cam này còn rất gầy gò, không ngờ ba tháng không gặp Hứa Tùy đã nuôi nó béo hệt như quả bóng. Giọng điệu của Châu Kinh Trạch trầm thấp, xen lẫn chút ý cười:
"Yên tâm, cậu nói sao thì chính là như thế."
Hứa Tùy thở phào một hơi, cô nhìn Châu Kinh Trạch ôm mèo con, lấy hết dũng khí mở miệng: "Nghỉ Đông mình không thể mang nó về nhà được, cậu có thể giúp mình nuôi nó không?"
Châu Kinh Trạch đang định lên tiếng thì một cô gái với vóc dáng cao ráo, diện mạo thanh tú bước tới, khi cô ấy đến gần, đuôi tóc xoăn dài còn vô tình quẹt qua mặt Hứa Tùy.
Trong thứ mùi thơm như muốn dìm chết người ta này, Hứa Tùy nghe thấy cô gái phóng khoáng mở miệng nói: "Chào cậu, có thể làm quen không? Nhà mình cũng có một con mèo, là giống mèo Burmilla thuần chủng, bọn nó có thể chơi cùng với nhau."
Cô gái đứng trước mặt Châu Kinh Trạch một cách hết sức tự nhiên, Hứa Tùy ngồi bên cạnh cụp mắt, dáng vẻ vờ như thản nhiên gấp hạc giấy, rõ ràng đã gấp không biết bao nhiêu lần rồi thế mà giờ đây lại chẳng gấp được tử tế, hàng lông mi đen dày của cô cụp xuống giống như đang đấu tranh, cô gỡ giấy ra, rồi lại gấp lại theo nếp gấp.
Châu Kinh Trạch dựa vào ghế, chống một chân xuống đất, ánh mắt dừng trên người cô chưa tới một giây đã lại thu về, ngữ khí vừa cợt nhả vừa hống hách:
"Không thì hơn, mèo của tôi khá hoang dã, sẽ cắn người."
Ý từ chối rõ như ban ngày, cô gái thất vọng, nhún vai chỉ đành rời đi. Hứa Tùy cảm thấy trái tim mình như vừa từ trên không trung cao vời vợi rơi xuống.
...
Cuối tháng một, kỳ thi cuối kỳ kết thúc thuận lợi. Ngày rời khỏi trường, Hứa Tùy thu dọn đồ đạc xong xuôi, kéo theo một chiếc va li và mang mèo con tới trước cổng nhà Châu Kinh Trạch.
Kratos Đại Nhân vừa nhìn thấy Hứa Tùy là sủa mừng tới tấp, nó còn vẫy đuôi đi vòng xung quanh cô. Khoảng thời gian trước luyện tập ban nhạc ở nhà Châu Kinh Trạch, Hứa Tùy thường xuyên mang bò khô, đồ chơi tới đây chơi cùng với nó. Thế nên Kratos Đại Nhân có biểu hiện này cũng không có gì kỳ lạ.
Châu Kinh Trạch nhìn dáng vẻ xun xoe của nó thì đá thẳng cho nó một cái, anh lấy tay chỉ nó: "Mày đừng quên ai là người đi theo hốt cứt cho mày mỗi ngày."
Kratos Đại Nhân rên ư ử một tiếng, chỉ đành hạ đuôi xuống một cách không nỡ, không dám nịnh nọt nữa.
Châu Kinh Trạch chuyển tầm mắt lên người Hứa Tùy, thấy cô còn mang cả ổ mèo qua thì cảm thấy buồn cười:
"Hứa Tùy, trước kia mình từng nuôi nó, nên mấy thứ đó vẫn chưa vứt đi."
Ngụ ý là nói cô đã lo lắng quá rồi, Hứa Tùy ngại ngùng, Châu Kinh Trạch để cô đi vào trong, còn đặc biệt đun một ấm nước sôi, còn mình thì lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh ra uống.
"1017 hay ốm vặt, nó dị ứng với phấn hoa, cậu...để ý kỹ tới nó chút nhé." Hứa Tùy dặn dò.
"Được." Châu Kinh Trạch đồng ý.
Anh ngửa cổ uống một hớp nước lạnh, có giọt nước men theo khóe môi anh chảy xuống dưới yết hầu, đường vòng cung nhô lên rõ ràng, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa quyến rũ. Hứa Tùy không dám nhìn tiếp, chỉ đành cúi đầu chơi với mèo con.
"Hôm nay cậu về à?" Châu Kinh Trạch nhìn thấy va li đặt cạnh chân cô.
"Nhà cậu ở đâu?"
Hứa Tùy cười nói: "Giang Nam, một cổ trấn tên là Lệ Ảnh, nơi đó rất đẹp, có cơ hội cậu có thể tới đó chơi."
Châu Kinh Trạch gật đầu, vặn chặt nắp chai nước rồi để lên bàn, thản nhiên nói: "Ở phương Nam à, cách Kinh Bắc rất xa, sao cậu lại chạy tới nơi xa như vậy để học Đại học?"
Đương nhiên là vì cậu rồi.
Hứa Tùy nhìn anh, suýt thì buột miệng nói ra câu này, sau cùng cô đổi ý: "Bởi vì cấp ba chuyển trường tới đây nên quen rồi, với cả mình thích tuyết."
Hai người trò chuyện một lúc, Hứa Tùy căn dặn Châu Kinh Trạch những điều cần chú ý khi chăm sóc 1017, cuối cùng liếc nhìn thời gian thì giật bắn mình: "Làm phiền cậu chăm sóc tốt cho 1017 nhé, mình phải đi đến ga tàu cao tốc đây."
Hứa Tùy vội vàng đứng dậy, kéo theo va li đi ra bên ngoài. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp gọi ngược cô lại. Hứa Tùy quay đầu, phát hiện không biết Châu Kinh Trạch đã thay xong quần áo từ khi nào, anh mặc áo gió đen, đi giày quân đội, vừa đẹp trai mà lại vừa toát lên vẻ hoang dã phóng khoáng.
Ngẩng đầu, đầu ngón tay thon dài của anh móc một chùm chìa khóa: "Mình tiễn cậu."
"Cảm ơn."
Trời lại đổ tuyết, Châu Kinh Trạch lái xe đưa Hứa Tùy đến ga tàu cao tốc. Trong xe rất ấm áp, Hứa Tùy ngồi trên ghế lái phụ, gò má trắng ngần vì hơi nóng mà ửng lên hai áng mây hồng.
Cô nhìn những bông tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, hỏi: "Cậu thường làm gì trong kỳ nghỉ vậy?"
Châu Kinh Trạch lái xe, ngữ khí vô tư không kiêng kỵ điều gì: "Trượt tuyết, nhảy bungee, đua xe, cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì sẽ chơi cái đó."
"Nhưng những trò này không phải rất nguy hiểm sao?"
"Bởi vì mình không quan tâm, chẳng có ai bận lòng nên chỉ có thể phung phí thời gian, ngẫm nghĩ nếu có một ngày chết trên đại lộ hoàng hôn thì cũng coi như đáng rồi." Châu Kinh Trạch nói câu này nửa thật nửa giả, giọng điệu thoải mái.
Một mặt anh thật sự là người sống trên thế giới này, sống một mình mà chết cũng một mình, thậm chí không được ai ghi nhớ, âu cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Dù sao thì mẹ của anh cũng chính là như vậy.
Châu Kinh Trạch lái xe, đôi tay với các khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói của Hứa Tùy:
"Bình minh cũng đẹp không kém gì hoàng hôn, đợi thêm đi."
Châu Kinh Trạch sững người, nghe vậy thì chầm chậm mỉm cười: "Được."
"Suy cho cùng, cậu nói những lời này ở trước mặt một bác sĩ tương lai là phạm phải đại kỵ rồi." Hứa Tùy cười nói đùa.
Lái xe mất gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến được ga tàu cao tốc. Ga tàu cao tốc đông nghịt người, dòng chữ màu đỏ hiển thị trên bảng thông báo trong đại sảnh cho thấy chuyến tàu cao tốc mà Hứa Tùy ngồi đang chuẩn bị vào ga để soát vé.
Trước khi tạm biệt, nghĩ đến việc không được gặp Châu Kinh Trạch trong suốt kỳ nghỉ Đông, Hứa Tùy cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô ngước mắt, ngữ khí dè dặt: "Lúc nghỉ Đông mình có thể xem... mèo con không?"
"Được chứ, tới lúc đó mình sẽ gửi ảnh và video cho cậu xem." Ngữ khí của Châu Kinh Trạch tản mạn.
Một đoạn video ghi lại cảnh người nhân viên ngọt ngào dẫn hành khách vào trong ga soát vé vang lên trong đại sảnh, Hứa Tùy vẫy tay với anh, xoay người đi vào trong cửa ga.
"Hứa Tùy." Châu Kinh Trạch gọi cô.
Hứa Tùy đứng trong dòng người quay đầu, Châu Kinh Trạch cách cô một khoảng, anh mặc áo khoác màu đen, bả vai vẫn còn dính những hạt tuyết, đám đông đi qua đi lại vội vàng sau lưng anh tự động mờ đi.
Một người là chàng trai với vẻ mặt tản mạn, phong độ nổi bật, một người thì ánh mắt mông lung, tầm nhìn của hai người chạm nhau giữa không trung, giống như bức ảnh được tự động lấy nét vậy.
Một tay Châu Kinh Trạch cầm điếu thuốc, ngữ khí uể oải. Đôi môi mỏng hơi rướn lên:
"Cô giáo Tiểu Hứa, năm sau gặp lại."
Hứa Tùy mỉm cười, cô nhìn Châu Kinh Trạch, nụ cười nơi khóe môi càng ngày càng rạng rỡ.
Chắc chắn rồi, năm sau gặp lại nhé.
~Hết chương 22~