Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Cô Cảm Thấy Bản Thân Thật Nực Cười
Châu Kinh Trạch sững người một lúc mới phản ứng lại, thiếu nữ chủ động, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được chứ.
Hứa Tuỳ vừa bước vào cửa nhà vệ sinh, chớp mắt liền bị người ta đè lên cửa, Châu Kinh Trạch sát lại gần, anh giữ tay cô kéo lên đỉnh đầu, sau đó đè cô lên tường, nghiêng đầu hôn cô.
Hơi nóng trong nhà vệ sinh mù mịt, nước đọng trên tường vì chịu tác động lực nên lung lay như muốn nứt vỡ. Hứa Tuỳ mất kiểm soát, cô ngậm chặt miệng, phát ra âm thanh ấm ức qua kẽ răng, hốc mặt ươn ướt đỏ quạch.
Châu Kinh Trạch miễn cưỡng buông cô ra, anh bóp nhẹ một cái, nói: "Ông đây sẽ đợi tới lúc em đồng ý."
Hứa Tuỳ đi tắm, hơn một tiếng sau mới ra ngoài, cô sửa sang lại quần áo rồi đổi tới lượt Châu Kinh Trạch đi tắm. Trời rét căm căm vậy mà anh lại dội thẳng nước lạnh lên người, khó khăn lắm mới gạt được nỗi bứt rứt khó chịu trong lòng đi.
Dựa vào lời khuyên của Quan Hướng Phong, phải để Châu Kinh Trạch làm quen với không gian kín mỗi ngày, như vậy thì bệnh tình mới trị khỏi được. Hứa Tuỳ chọn một căn phòng có không gian rất nhỏ trong nhà anh, ánh sáng tối, thoạt nhìn ngột ngạt không có gì sách bằng, song lại rất hữu ích để trị liệu.
Châu Kinh Trạch chuyển một chiếc giường xếp vào bên trong.
Đêm khuya, cửa phòng đóng chặt, đèn tắt, Hứa Tuỳ cảm nhận được rõ ràng cả người Châu Kinh Trạch cứng đờ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Hứa Tuỳ do dự, sau đó cô luồn vào trong lòng anh, mặt áp lên lồng ngực anh, nói khẽ:
"Không sao đâu."
Bị bệnh không sao cả, gặp phải những chuyện không tốt kia cũng chẳng sao, sau này đã có em bầu bạn bên cạnh anh.
Châu Kinh Trạch dần thả lỏng tinh thần, anh giơ tay xoa đầu cô, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Liên tục một tuần, hầu như ngày nào Hứa Tuỳ cũng đều ở cạnh anh, cô luôn ghi chép lại những phản ứng sinh lý và tâm lý khi anh tiến vào hoàn cảnh căng thẳng mỗi đêm.
Hứa Tuỳ rất thích khoảng thời gian này, như thể toàn thế giới chỉ còn lại mỗi hai người họ. Ban ngày họ ở rịt trong nhà chơi game xem phim, đến lúc chập tối thì hai người cùng nhau dắt chó và mèo đi dạo.
Châu Kinh Trạch đưa cô đi nếm thử món ăn ngon ẩn giấu của từng nhà trong ngõ Hổ Phách, mỗi hộ gia đình ở đây đều chứng kiến anh trưởng thành, nói chuyện cũng thân thiện tự nhiên hơn, thấy anh nắm tay một cô gái hiền lành ngoan ngoãn thì hỏi: "Tiểu Châu, bạn gái cháu hả."
"Vâng, vợ của cháu."
Hứa Tuỳ ở nhà Châu Kinh Trạch một tuần, đã đến lúc cô phải về nhà rồi. Sau khi về đến Lệ Ảnh, Hứa Tuỳ chỉ có thể dựa vào di động để liên lạc với Châu Kinh Trạch, cô chưa bao giờ giống như hiện tại cả, mong đợi Tết đến, sau đó kết thúc kỳ nghỉ Đông là có thể nhanh chóng quay lại trường.
Muốn gặp anh sớm một chút.
Kỳ học mới bắt đầu, Hứa Tuỳ chìm đắm trong tình yêu, ngoại trừ lúc lên lớp, thời gian còn lại cô và Châu Kinh Trạch đều ở cạnh nhau. Đối với cô mà nói, Châu Kinh Trạch mới lạ, nguy hiểm, chưa rõ, và có cả sức hấp dẫn.
Hứa Tuỳ giống như một tờ giấy trắng tinh sạch sẽ, không ngừng bị gột rửa.
Châu Kinh Trạch không giống học sinh tốt theo nghĩa truyền thống, anh tự do lại mang theo một vẻ xấu xa vô lại, vì muốn ngắm mặt trời mọc mà sẽ gọi cô ra ngoài lúc nửa đêm, lén trở cô hóng gió trên đường quốc lộ, sau khi ngắm xong sẽ đưa cô về để lên lớp.
Anh đưa cô đi nhảy bungee, nhảy dù, làm những chuyện mà trước giờ cô không dám làm trong suốt 20 năm qua.
Song trong lòng Hứa Tuỳ luôn âm ỉ một loại cảm giác không yên, đợi tới lúc cô phản ứng lại được thì đã bị giáo viên gọi đến phòng làm việc rồi.
Giáo viên chủ nhiệm để kiểu tóc chuẩn Địa Trung Hải, dáng người hơi mập, cả ngày lúc nào cũng cười híp mắt, luôn dịu dàng với học sinh, ông cầm cốc giữ nhiệt, ngữ khí ôn hoà: "Trong nhà em xảy ra chuyện gì à?"
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tuỳ chưa bao giờ để giáo viên và phụ huynh phải lo lắng, cô là một đứa trẻ luôn khiến người ta an lòng. Lớn từng này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị gọi đến phòng giáo viên, cô hơi khó xử:
"Không ạ."
"Vậy thì tốt." Giáo viên chủ nhiệm đặt cốc giữ nhiệt xuống bàn, ông cầm tập tài liệu màu xanh bên cạnh lên lật giở, "Giáo viên hướng dẫn nói với thầy một tuần em xin nghỉ hai lần, tiết công cộng tuần trước em còn vắng mặt một tiết."
"Mặc dù thành tích của em luôn dẫn đầu, nhưng dạo này có dấu hiệu tụt dốc rồi." Giáo viên chủ nhiệm nở nụ cười, ông nhìn cô, vừa nhìn đã rõ: "Dạo này em yêu rồi đúng không?"
"Vâng." Hứa Tuỳ do dự chốc lát.
"Yêu đương là chuyện tốt, thanh niên nên yêu nhiều một chút." Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, ông thổi lá trà trong cốc, "Nhưng em phải cân bằng được việc học và yêu đương chứ, thầy tiết lộ với em một chuyện, hai suất trao đổi giao lưu với đại học B của trường chúng ta, một trong số đó trường có ý định sẽ trao cho em."
Lời đã nói đến mức này, kỳ vọng và những điều chưa nói trong câu của giáo viên đều rất rõ ràng.
Trước khi rời đi Hứa Tuỳ cúi người chào giáo viên, cô đi ra khỏi phòng làm việc, ánh mặt trời chói chang, cô đưa tay che mắt theo bản năng.
Về đến ký túc, Hứa Tuỳ tìm kiếm đại học B, liên kết liên quan hiển thị Hong Kong, nó cách rất xa Kinh Bắc, một Nam một Bắc, Lệ Ảnh ở giữa chếch về phía dưới một chút.
Khí hậu của Hong Kong bốn mùa mát mẻ, nằm ở phía Đông cửa sông Châu Giang, là thành phố tài chính và thương mại quốc tế, trang web xuất hiện đại học B, nhân lực giáo viên hùng hậu, đặc biệt là về mảng thành tựu y học có trình độ nghiên cứu khoa học cực kỳ cao.
Con người hễ còn trẻ là nơi nào cũng muốn đi.
Hứa Tuỳ xem thêm một lúc rồi tắt trang web. Cô giở sách bắt đầu học bài, bất luận thế nào thì bây giờ cô cũng phải kìm nén, bù đắp những thành tích bị tụt dốc, chú tâm vào bài vở nhiều hơn.
Buổi trưa, Hồ Thiến Tây tan học về ký túc, chuyện cô ấy làm đầu tiên chính là bật quạt điện, cô ấy càm ràm: "Cái trường học dởm này đến khi nào mới chịu lắp điều hoà cho chúng ta đây hả?"
Lương Sảng tháo kẹp tóc mái xuống, cô ấy nhai kẹo cao su, nói: "Đợi tới khi cậu tốt nghiệp."
"Đừng nói nữa, mình nóng sắp ngất rồi đây." Hồ Thiến Tây kéo cổ áo quạt mát cho bản thân, cằn nhằn, "Bây giờ mới là tháng năm, vẫn chưa đến hạ chí, mẹ kiếp nóng chết mất."
Hứa Tuỳ đang ghi chép, nghe thấy hai chữ hạ chí thì vô thức nhìn sang quyển lịch trên bàn, ngày 21 tháng 6 được cô dùng bút đỏ khoanh tròn lại.
Hạ chí, sinh nhật Châu Kinh Trạch.
***
Mối quan hệ của Hứa Tuỳ và Châu Kinh Trạch vẫn như cũ không có gì thay đổi, song có mấy lần cô đã từ chối ra ngoài chơi với anh. Cuối tuần, Hứa Tuỳ làm bài tập ở nhà Châu Kinh Trạch.
Châu Kinh Trạch ngồi bên cạnh nghịch di động được một lúc thì cảm thấy buồn chán, thế là anh bắt đầu động tay động chân. Tiếng ve vào mùa hè kêu râm ran, trong phòng nóng nực, có cơn gió mát lùa vào, cánh cửa sổ màu xanh lục đung đưa, loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc.
Hứa Tuỳ đẩy anh ra, cô cầm bút lên, bắt đầu đuổi người: "Em làm xong mấy đề này rồi anh hãy vào."
Châu Kinh Trạch nghiêng đầu mơn trớn cổ cô, anh vừa dùng một tay sờ mó loạn xạ, vừa giật lấy tập đề của cô xem xét một lúc, khàn giọng hỏi:
"Đề quan trọng hay anh quan trọng?"
Hứa Tuỳ không dám trả lời câu hỏi này, trả lời sai là kiểu gì cô cũng bị trừng phạt rất thảm, Hứa Tuỳ chỉ đành nói: "Anh... mà còn như thế này, em sẽ... không đến nữa."
Châu Kinh Trạch nghe vậy thì buông cô ra, anh nghiêng đầu cài lại cúc áo ngực cho cô, sau đó mặc quần áo vào, cặp mắt đen tuyền quét qua tiêu đề của đề thi trên bàn – kỳ thi mô phỏng.
"Em tham gia thi à?"
"Ừm, em tham gia hai kỳ thi." Hứa Tuỳ mỉm cười, cô nói đại khái, "Bởi vì có phần thưởng."
Dạo này Hứa Tuỳ bận rộn tham gia thi cử, cô cũng chú tâm vào việc học hành nhiều hơn. Song không biết có phải do trước kia cô quá lơ là không mà bây giờ bù lại kiến thức cảm thấy hơi khó nhọc.
Mặc dù mệt, nhưng Hứa Tuỳ vẫn cắn răng chịu đựng. Ban ngày trời còn chưa sáng cô đã chạy tới thư viện, buổi sáng tan học xong buổi chiều lại ở rịt trong phòng thí nghiệm.
Bốn giờ chiều, Hứa Tuỳ đang ghi chép dữ liệu giải phẫu động vật thân mềm, bởi vì sơ ý lỡ tay làm đổ ống nghiệm, dữ liệu thí nghiệm lập tức bị huỷ, điều này ý nghĩa cho việc bọn họ phải làm lại từ đầu.
Hứa Tuỳ liên tục nói xin lỗi, trong lớp có một chàng trai gia cảnh khó khăn, dáng người yếu ớt nhìn chằm chằm vào ống nghiệm bị đổ, cánh môi mấp máy. Bình thường ở trong lớp cậu ta rất kiệm lời, song giờ phút này cậu ta giống như đã nhịn rất lâu rồi.
Ngữ khí của cậu ta mỉa mai: "Cậu có thể mang não rồi hãy vào phòng thí nghiệm không? Chỉ vì sơ xuất của một mình cậu mà bắt tất cả chúng tôi phải hứng chịu sao?"
"Dù sao cậu cũng không phải chưa từng vắng mặt, thiếu luôn thành tích của bài tập lần này là được mà nhỉ?" Chàng trai nói năng cay nghiệt.
Tiếng xin lỗi của Hứa Tuỳ ngưng bặt, cô đổi giọng: "Xin lỗi đã gây ra phiền phức cho mọi người, thí nghiệm này mình sẽ làm, tên thì vẫn sẽ là của mọi người."
Cô cảm thấy không vấn đề gì cả, bản thân phạm lỗi thì bản thân phải tự gánh chịu. Hứa Tuỳ ở lại phòng thí nghiệm một mình, cô bận rộn tới tận tám giờ tối mới làm xong toàn bộ dữ liệu, mệt đến mức mắt đau nhức, không đứng thẳng người dậy được.
Hứa Tuỳ cởi áo blouse, thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi phòng thí nghiệm, cô gửi bài tập qua email cho giáo sư, sau đó ngồi trên hàng ghế dài trong khuôn viên trường.
Chẳng mấy chốc, Châu Kinh Trạch gọi điện thoại đến, Hứa Tuỳ nhấn nút nghe, nói: "Alo."
"Em đang ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng mở bật lửa.
"Ở trường."
Châu Kinh Trạch cười khẽ, anh búng tàn thuốc: "Ngày mai em có đi chơi trốn thoát khỏi mật thất không? Đại Lưu chủ trì."
Hứa Tuỳ ngẫm nghĩ: "Em không có thời gian."
Ý nghĩa khác chính là cô không đi được, Châu Kinh Trạch sững sờ, sau đó nhướng mày: "Tuần này em đã từ chối anh ba lần rồi."
Hứa Tuỳ không trả lời, cô đang nghĩ, bởi vì em không giống anh làm gì cũng có thiên phú tuyệt đối, nhàn nhã thong dong. Còn em, làm gì cũng đều phải nỗ lực hết mình.
Châu Kinh Trạch thấy đầu bên kia điện thoại không nói gì, anh lên tiếng: "Em ăn cơm chưa, anh qua tìm em..."
Hứa Tuỳ bất chợt ngắt lời anh, cô dùng chất giọng mỏi mệt hỏi: "Anh có thể làm chuyện có ý nghĩa hơn không?"
Ngoài ăn ra thì chính là chơi, dẫu sao cuộc đời của anh tiền đồ rộng mở, còn cô phải rất cố gắng mới theo kịp được bước chân của anh.
Dứt lời, bầu không khí như ngưng đọng, nửa câu sau "anh đã mua mì xào tôm mà em thích ăn nhất" cũng không cần thiết phải nói ra nữa.
Châu Kinh Trạch đổi tay nghe điện thoại, tay xách túi đồ ăn siết chặt, anh cười lạnh lùng: "Hẹn hò với anh vô nghĩa như vậy, thế thì ban đầu em nên nhìn cho rõ,"
Nói xong Châu Kinh Trạch ngắt luôn điện thoại. Hứa Tuỳ cầm di động, cô quay về ký túc tắm rửa, sấy tóc, giặt quần áo, sau đó lên giường đi ngủ một cách máy móc.
Hôm sau, Hứa Tuỳ ngủ một giấc tỉnh dậy, cô lần tìm di động theo bản năng, Châu Kinh Trạch không gửi bất cứ tin nhắn nào cho cô, Hứa Tuỳ cụp mắt, đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi tinh thần và sức lực của con người tràn đầy, mạch suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Thực ra tối qua khi Hứa Tuỳ nói ra câu đó cô đã rất hối hận, rõ ràng là vấn đề của bản thân, vậy mà lại giận cá chém thớt lên người anh.
Anh không làm sai điều gì cả.
Một sai sót trong thí nghiệm, rõ ràng có thể làm nũng nói với anh rằng mình tủi thân, chứ không phải nói ra câu như thế.
Sau khi tan học, Hứa Tuỳ nghĩ tới nghĩ lui, song cô cảm thấy mình vẫn nên chủ động xin lỗi thì hơn, dù sao cũng là do cô nổi cáu trước. Cô gọi điện thoại cho anh, rất lâu sau mới có người nghe máy.
"Alo." Thanh âm của anh lạnh nhạt, hơi khàn.
"Anh đang làm gì vậy?" Hứa Tuỳ nghĩ mãi song chỉ nghĩ ra được câu mở đầu như thế.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi phần phật, loáng thoáng nghe được giọng của Đại Lưu, "Ông Châu, thầy gọi tập hợp rồi! Vẫn đang à ơi với em Tuỳ à."
Hình như Châu Kinh Trạch đã đổi chỗ nghe điện thoại, tạp âm biến mất, giọng của anh cũng rõ ràng hơn, "Đang tập luyện."
"Ồ, được, vậy anh bận trước đi." Hứa Tuỳ nói.
Đến tận chín giờ tối, Châu Kinh Trạch vẫn không liên lạc với cô.
Hứa Tuỳ ngồi ở bàn học, cô đang đọc sách, song mắt thì cứ chốc chốc lại nhìn di động, cả ngày hôm nay, màn hình di động của cô chưa sáng lên lần nào.
Hứa Tuỳ thở dài, cô đăng nhập vào Wechat, suy nghĩ không biết có nên nhắn tin cho Châu Kinh Trạch không, trong lúc do dự cô lướt vòng bạn bè.
Vừa lướt đã thấy ngay bức hình chụp bọn họ chơi Board Game, trong mấy tấm hình Đại Lưu đăng có một tấm chụp góc nghiêng của Châu Kinh Trạch, đính kèm dòng chữ: [Ông Châu tốn kém rồi.]
Trong hình, đầu ngón tay Châu Kinh Trạch kẹp quân bài, tay còn lại hút thuốc, nét mặt uể oải, xen lẫn vẻ bất cần cùng kiêu ngạo.
Hai người cãi nhau, vậy mà trông anh như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí vẫn còn tâm trạng ra ngoài chơi.
Hàng mi của Hứa Tuỳ thoáng run rẩy, cô cảm thấy bản thân thật nực cười, mọi cảm xúc của cô đều liên quan đến anh, còn Châu Kinh Trạch trời sinh đến cả việc thích người ta cũng luôn mang dáng vẻ thờ ơ.
Cô thoát khỏi vòng bạn bè, những lời đã viết song chưa gửi đi trong khung trò chuyện với Châu Kinh Trạch đều bị cô xoá sạch. Hứa Tuỳ đặt di động sang một bên, cô dự định sẽ chú tâm làm việc của bản thân.
Hồ Thiến Tây từ bên ngoài quay về, vừa khéo bên cạnh bàn Hứa Tuỳ đặt một hộp dưa hấu cắt sẵn, cô không muốn ăn lắm, hỏi: "Tây Tây, cậu ăn dưa hấu không?"
"Mình..." Hồ Thiến Tây nhìn vào mắt Hứa Tuỳ muốn nói lại thôi, do dự một lúc, cô ấy như thể đưa ra quyết định to lớn: "Mình có lời muốn nói với cậu."
"Ừ." Hứa Tuỳ đứng dậy đi cùng cô ấy ra ngoài.
Ngoài hành lang gió thổi vù vù, khiến quần áo treo bên ngoài ký túc xá nữ đung đưa, rất nhiều người vội vàng đóng cửa sổ lại.
Bên kia, Thịnh Nam Châu đẩy cửa sổ trong phòng chơi Board Game, khói thuốc bị gió cuốn đi ít nhiều, anh ấy ghét bỏ nói: "Hút đẫy thuốc vào."
"Nhanh lên, anh Châu, đừng lề mề nữa, đến lượt anh rồi." Có người gọi anh ấy.
Châu Kinh Trạch dựa lưng vào xô pha, anh rút một quân bài, di động để bên cạnh sáng đèn, anh cầm lên mở khoá, là tin nhắn của Diệp Sài Ninh.
N: [Sắp tới sinh nhật cậu rồi nhỉ.]
Châu Kinh Trạch trả lời ngắn gọn: [Hình như vậy.]
Phía bên kia không trả lời lại, Châu Kinh Trạch cũng chẳng để tâm, sau khi chơi xong một ván, giữa chừng anh ra ngoài đi vệ sinh. Di động nằm im lặng trên bàn, một lúc sau, màn hình bật sáng, thanh thông báo nhảy ra tin nhắn của Diệp Sài Ninh:
[Vậy tôi tặng cậu một bất ngờ lớn nhé.]
~Hết chương 45~
Hứa Tuỳ vừa bước vào cửa nhà vệ sinh, chớp mắt liền bị người ta đè lên cửa, Châu Kinh Trạch sát lại gần, anh giữ tay cô kéo lên đỉnh đầu, sau đó đè cô lên tường, nghiêng đầu hôn cô.
Hơi nóng trong nhà vệ sinh mù mịt, nước đọng trên tường vì chịu tác động lực nên lung lay như muốn nứt vỡ. Hứa Tuỳ mất kiểm soát, cô ngậm chặt miệng, phát ra âm thanh ấm ức qua kẽ răng, hốc mặt ươn ướt đỏ quạch.
Châu Kinh Trạch miễn cưỡng buông cô ra, anh bóp nhẹ một cái, nói: "Ông đây sẽ đợi tới lúc em đồng ý."
Hứa Tuỳ đi tắm, hơn một tiếng sau mới ra ngoài, cô sửa sang lại quần áo rồi đổi tới lượt Châu Kinh Trạch đi tắm. Trời rét căm căm vậy mà anh lại dội thẳng nước lạnh lên người, khó khăn lắm mới gạt được nỗi bứt rứt khó chịu trong lòng đi.
Dựa vào lời khuyên của Quan Hướng Phong, phải để Châu Kinh Trạch làm quen với không gian kín mỗi ngày, như vậy thì bệnh tình mới trị khỏi được. Hứa Tuỳ chọn một căn phòng có không gian rất nhỏ trong nhà anh, ánh sáng tối, thoạt nhìn ngột ngạt không có gì sách bằng, song lại rất hữu ích để trị liệu.
Châu Kinh Trạch chuyển một chiếc giường xếp vào bên trong.
Đêm khuya, cửa phòng đóng chặt, đèn tắt, Hứa Tuỳ cảm nhận được rõ ràng cả người Châu Kinh Trạch cứng đờ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Hứa Tuỳ do dự, sau đó cô luồn vào trong lòng anh, mặt áp lên lồng ngực anh, nói khẽ:
"Không sao đâu."
Bị bệnh không sao cả, gặp phải những chuyện không tốt kia cũng chẳng sao, sau này đã có em bầu bạn bên cạnh anh.
Châu Kinh Trạch dần thả lỏng tinh thần, anh giơ tay xoa đầu cô, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Liên tục một tuần, hầu như ngày nào Hứa Tuỳ cũng đều ở cạnh anh, cô luôn ghi chép lại những phản ứng sinh lý và tâm lý khi anh tiến vào hoàn cảnh căng thẳng mỗi đêm.
Hứa Tuỳ rất thích khoảng thời gian này, như thể toàn thế giới chỉ còn lại mỗi hai người họ. Ban ngày họ ở rịt trong nhà chơi game xem phim, đến lúc chập tối thì hai người cùng nhau dắt chó và mèo đi dạo.
Châu Kinh Trạch đưa cô đi nếm thử món ăn ngon ẩn giấu của từng nhà trong ngõ Hổ Phách, mỗi hộ gia đình ở đây đều chứng kiến anh trưởng thành, nói chuyện cũng thân thiện tự nhiên hơn, thấy anh nắm tay một cô gái hiền lành ngoan ngoãn thì hỏi: "Tiểu Châu, bạn gái cháu hả."
"Vâng, vợ của cháu."
Hứa Tuỳ ở nhà Châu Kinh Trạch một tuần, đã đến lúc cô phải về nhà rồi. Sau khi về đến Lệ Ảnh, Hứa Tuỳ chỉ có thể dựa vào di động để liên lạc với Châu Kinh Trạch, cô chưa bao giờ giống như hiện tại cả, mong đợi Tết đến, sau đó kết thúc kỳ nghỉ Đông là có thể nhanh chóng quay lại trường.
Muốn gặp anh sớm một chút.
Kỳ học mới bắt đầu, Hứa Tuỳ chìm đắm trong tình yêu, ngoại trừ lúc lên lớp, thời gian còn lại cô và Châu Kinh Trạch đều ở cạnh nhau. Đối với cô mà nói, Châu Kinh Trạch mới lạ, nguy hiểm, chưa rõ, và có cả sức hấp dẫn.
Hứa Tuỳ giống như một tờ giấy trắng tinh sạch sẽ, không ngừng bị gột rửa.
Châu Kinh Trạch không giống học sinh tốt theo nghĩa truyền thống, anh tự do lại mang theo một vẻ xấu xa vô lại, vì muốn ngắm mặt trời mọc mà sẽ gọi cô ra ngoài lúc nửa đêm, lén trở cô hóng gió trên đường quốc lộ, sau khi ngắm xong sẽ đưa cô về để lên lớp.
Anh đưa cô đi nhảy bungee, nhảy dù, làm những chuyện mà trước giờ cô không dám làm trong suốt 20 năm qua.
Song trong lòng Hứa Tuỳ luôn âm ỉ một loại cảm giác không yên, đợi tới lúc cô phản ứng lại được thì đã bị giáo viên gọi đến phòng làm việc rồi.
Giáo viên chủ nhiệm để kiểu tóc chuẩn Địa Trung Hải, dáng người hơi mập, cả ngày lúc nào cũng cười híp mắt, luôn dịu dàng với học sinh, ông cầm cốc giữ nhiệt, ngữ khí ôn hoà: "Trong nhà em xảy ra chuyện gì à?"
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tuỳ chưa bao giờ để giáo viên và phụ huynh phải lo lắng, cô là một đứa trẻ luôn khiến người ta an lòng. Lớn từng này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị gọi đến phòng giáo viên, cô hơi khó xử:
"Không ạ."
"Vậy thì tốt." Giáo viên chủ nhiệm đặt cốc giữ nhiệt xuống bàn, ông cầm tập tài liệu màu xanh bên cạnh lên lật giở, "Giáo viên hướng dẫn nói với thầy một tuần em xin nghỉ hai lần, tiết công cộng tuần trước em còn vắng mặt một tiết."
"Mặc dù thành tích của em luôn dẫn đầu, nhưng dạo này có dấu hiệu tụt dốc rồi." Giáo viên chủ nhiệm nở nụ cười, ông nhìn cô, vừa nhìn đã rõ: "Dạo này em yêu rồi đúng không?"
"Vâng." Hứa Tuỳ do dự chốc lát.
"Yêu đương là chuyện tốt, thanh niên nên yêu nhiều một chút." Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, ông thổi lá trà trong cốc, "Nhưng em phải cân bằng được việc học và yêu đương chứ, thầy tiết lộ với em một chuyện, hai suất trao đổi giao lưu với đại học B của trường chúng ta, một trong số đó trường có ý định sẽ trao cho em."
Lời đã nói đến mức này, kỳ vọng và những điều chưa nói trong câu của giáo viên đều rất rõ ràng.
Trước khi rời đi Hứa Tuỳ cúi người chào giáo viên, cô đi ra khỏi phòng làm việc, ánh mặt trời chói chang, cô đưa tay che mắt theo bản năng.
Về đến ký túc, Hứa Tuỳ tìm kiếm đại học B, liên kết liên quan hiển thị Hong Kong, nó cách rất xa Kinh Bắc, một Nam một Bắc, Lệ Ảnh ở giữa chếch về phía dưới một chút.
Khí hậu của Hong Kong bốn mùa mát mẻ, nằm ở phía Đông cửa sông Châu Giang, là thành phố tài chính và thương mại quốc tế, trang web xuất hiện đại học B, nhân lực giáo viên hùng hậu, đặc biệt là về mảng thành tựu y học có trình độ nghiên cứu khoa học cực kỳ cao.
Con người hễ còn trẻ là nơi nào cũng muốn đi.
Hứa Tuỳ xem thêm một lúc rồi tắt trang web. Cô giở sách bắt đầu học bài, bất luận thế nào thì bây giờ cô cũng phải kìm nén, bù đắp những thành tích bị tụt dốc, chú tâm vào bài vở nhiều hơn.
Buổi trưa, Hồ Thiến Tây tan học về ký túc, chuyện cô ấy làm đầu tiên chính là bật quạt điện, cô ấy càm ràm: "Cái trường học dởm này đến khi nào mới chịu lắp điều hoà cho chúng ta đây hả?"
Lương Sảng tháo kẹp tóc mái xuống, cô ấy nhai kẹo cao su, nói: "Đợi tới khi cậu tốt nghiệp."
"Đừng nói nữa, mình nóng sắp ngất rồi đây." Hồ Thiến Tây kéo cổ áo quạt mát cho bản thân, cằn nhằn, "Bây giờ mới là tháng năm, vẫn chưa đến hạ chí, mẹ kiếp nóng chết mất."
Hứa Tuỳ đang ghi chép, nghe thấy hai chữ hạ chí thì vô thức nhìn sang quyển lịch trên bàn, ngày 21 tháng 6 được cô dùng bút đỏ khoanh tròn lại.
Hạ chí, sinh nhật Châu Kinh Trạch.
***
Mối quan hệ của Hứa Tuỳ và Châu Kinh Trạch vẫn như cũ không có gì thay đổi, song có mấy lần cô đã từ chối ra ngoài chơi với anh. Cuối tuần, Hứa Tuỳ làm bài tập ở nhà Châu Kinh Trạch.
Châu Kinh Trạch ngồi bên cạnh nghịch di động được một lúc thì cảm thấy buồn chán, thế là anh bắt đầu động tay động chân. Tiếng ve vào mùa hè kêu râm ran, trong phòng nóng nực, có cơn gió mát lùa vào, cánh cửa sổ màu xanh lục đung đưa, loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc.
Hứa Tuỳ đẩy anh ra, cô cầm bút lên, bắt đầu đuổi người: "Em làm xong mấy đề này rồi anh hãy vào."
Châu Kinh Trạch nghiêng đầu mơn trớn cổ cô, anh vừa dùng một tay sờ mó loạn xạ, vừa giật lấy tập đề của cô xem xét một lúc, khàn giọng hỏi:
"Đề quan trọng hay anh quan trọng?"
Hứa Tuỳ không dám trả lời câu hỏi này, trả lời sai là kiểu gì cô cũng bị trừng phạt rất thảm, Hứa Tuỳ chỉ đành nói: "Anh... mà còn như thế này, em sẽ... không đến nữa."
Châu Kinh Trạch nghe vậy thì buông cô ra, anh nghiêng đầu cài lại cúc áo ngực cho cô, sau đó mặc quần áo vào, cặp mắt đen tuyền quét qua tiêu đề của đề thi trên bàn – kỳ thi mô phỏng.
"Em tham gia thi à?"
"Ừm, em tham gia hai kỳ thi." Hứa Tuỳ mỉm cười, cô nói đại khái, "Bởi vì có phần thưởng."
Dạo này Hứa Tuỳ bận rộn tham gia thi cử, cô cũng chú tâm vào việc học hành nhiều hơn. Song không biết có phải do trước kia cô quá lơ là không mà bây giờ bù lại kiến thức cảm thấy hơi khó nhọc.
Mặc dù mệt, nhưng Hứa Tuỳ vẫn cắn răng chịu đựng. Ban ngày trời còn chưa sáng cô đã chạy tới thư viện, buổi sáng tan học xong buổi chiều lại ở rịt trong phòng thí nghiệm.
Bốn giờ chiều, Hứa Tuỳ đang ghi chép dữ liệu giải phẫu động vật thân mềm, bởi vì sơ ý lỡ tay làm đổ ống nghiệm, dữ liệu thí nghiệm lập tức bị huỷ, điều này ý nghĩa cho việc bọn họ phải làm lại từ đầu.
Hứa Tuỳ liên tục nói xin lỗi, trong lớp có một chàng trai gia cảnh khó khăn, dáng người yếu ớt nhìn chằm chằm vào ống nghiệm bị đổ, cánh môi mấp máy. Bình thường ở trong lớp cậu ta rất kiệm lời, song giờ phút này cậu ta giống như đã nhịn rất lâu rồi.
Ngữ khí của cậu ta mỉa mai: "Cậu có thể mang não rồi hãy vào phòng thí nghiệm không? Chỉ vì sơ xuất của một mình cậu mà bắt tất cả chúng tôi phải hứng chịu sao?"
"Dù sao cậu cũng không phải chưa từng vắng mặt, thiếu luôn thành tích của bài tập lần này là được mà nhỉ?" Chàng trai nói năng cay nghiệt.
Tiếng xin lỗi của Hứa Tuỳ ngưng bặt, cô đổi giọng: "Xin lỗi đã gây ra phiền phức cho mọi người, thí nghiệm này mình sẽ làm, tên thì vẫn sẽ là của mọi người."
Cô cảm thấy không vấn đề gì cả, bản thân phạm lỗi thì bản thân phải tự gánh chịu. Hứa Tuỳ ở lại phòng thí nghiệm một mình, cô bận rộn tới tận tám giờ tối mới làm xong toàn bộ dữ liệu, mệt đến mức mắt đau nhức, không đứng thẳng người dậy được.
Hứa Tuỳ cởi áo blouse, thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi phòng thí nghiệm, cô gửi bài tập qua email cho giáo sư, sau đó ngồi trên hàng ghế dài trong khuôn viên trường.
Chẳng mấy chốc, Châu Kinh Trạch gọi điện thoại đến, Hứa Tuỳ nhấn nút nghe, nói: "Alo."
"Em đang ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng mở bật lửa.
"Ở trường."
Châu Kinh Trạch cười khẽ, anh búng tàn thuốc: "Ngày mai em có đi chơi trốn thoát khỏi mật thất không? Đại Lưu chủ trì."
Hứa Tuỳ ngẫm nghĩ: "Em không có thời gian."
Ý nghĩa khác chính là cô không đi được, Châu Kinh Trạch sững sờ, sau đó nhướng mày: "Tuần này em đã từ chối anh ba lần rồi."
Hứa Tuỳ không trả lời, cô đang nghĩ, bởi vì em không giống anh làm gì cũng có thiên phú tuyệt đối, nhàn nhã thong dong. Còn em, làm gì cũng đều phải nỗ lực hết mình.
Châu Kinh Trạch thấy đầu bên kia điện thoại không nói gì, anh lên tiếng: "Em ăn cơm chưa, anh qua tìm em..."
Hứa Tuỳ bất chợt ngắt lời anh, cô dùng chất giọng mỏi mệt hỏi: "Anh có thể làm chuyện có ý nghĩa hơn không?"
Ngoài ăn ra thì chính là chơi, dẫu sao cuộc đời của anh tiền đồ rộng mở, còn cô phải rất cố gắng mới theo kịp được bước chân của anh.
Dứt lời, bầu không khí như ngưng đọng, nửa câu sau "anh đã mua mì xào tôm mà em thích ăn nhất" cũng không cần thiết phải nói ra nữa.
Châu Kinh Trạch đổi tay nghe điện thoại, tay xách túi đồ ăn siết chặt, anh cười lạnh lùng: "Hẹn hò với anh vô nghĩa như vậy, thế thì ban đầu em nên nhìn cho rõ,"
Nói xong Châu Kinh Trạch ngắt luôn điện thoại. Hứa Tuỳ cầm di động, cô quay về ký túc tắm rửa, sấy tóc, giặt quần áo, sau đó lên giường đi ngủ một cách máy móc.
Hôm sau, Hứa Tuỳ ngủ một giấc tỉnh dậy, cô lần tìm di động theo bản năng, Châu Kinh Trạch không gửi bất cứ tin nhắn nào cho cô, Hứa Tuỳ cụp mắt, đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi tinh thần và sức lực của con người tràn đầy, mạch suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Thực ra tối qua khi Hứa Tuỳ nói ra câu đó cô đã rất hối hận, rõ ràng là vấn đề của bản thân, vậy mà lại giận cá chém thớt lên người anh.
Anh không làm sai điều gì cả.
Một sai sót trong thí nghiệm, rõ ràng có thể làm nũng nói với anh rằng mình tủi thân, chứ không phải nói ra câu như thế.
Sau khi tan học, Hứa Tuỳ nghĩ tới nghĩ lui, song cô cảm thấy mình vẫn nên chủ động xin lỗi thì hơn, dù sao cũng là do cô nổi cáu trước. Cô gọi điện thoại cho anh, rất lâu sau mới có người nghe máy.
"Alo." Thanh âm của anh lạnh nhạt, hơi khàn.
"Anh đang làm gì vậy?" Hứa Tuỳ nghĩ mãi song chỉ nghĩ ra được câu mở đầu như thế.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi phần phật, loáng thoáng nghe được giọng của Đại Lưu, "Ông Châu, thầy gọi tập hợp rồi! Vẫn đang à ơi với em Tuỳ à."
Hình như Châu Kinh Trạch đã đổi chỗ nghe điện thoại, tạp âm biến mất, giọng của anh cũng rõ ràng hơn, "Đang tập luyện."
"Ồ, được, vậy anh bận trước đi." Hứa Tuỳ nói.
Đến tận chín giờ tối, Châu Kinh Trạch vẫn không liên lạc với cô.
Hứa Tuỳ ngồi ở bàn học, cô đang đọc sách, song mắt thì cứ chốc chốc lại nhìn di động, cả ngày hôm nay, màn hình di động của cô chưa sáng lên lần nào.
Hứa Tuỳ thở dài, cô đăng nhập vào Wechat, suy nghĩ không biết có nên nhắn tin cho Châu Kinh Trạch không, trong lúc do dự cô lướt vòng bạn bè.
Vừa lướt đã thấy ngay bức hình chụp bọn họ chơi Board Game, trong mấy tấm hình Đại Lưu đăng có một tấm chụp góc nghiêng của Châu Kinh Trạch, đính kèm dòng chữ: [Ông Châu tốn kém rồi.]
Trong hình, đầu ngón tay Châu Kinh Trạch kẹp quân bài, tay còn lại hút thuốc, nét mặt uể oải, xen lẫn vẻ bất cần cùng kiêu ngạo.
Hai người cãi nhau, vậy mà trông anh như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí vẫn còn tâm trạng ra ngoài chơi.
Hàng mi của Hứa Tuỳ thoáng run rẩy, cô cảm thấy bản thân thật nực cười, mọi cảm xúc của cô đều liên quan đến anh, còn Châu Kinh Trạch trời sinh đến cả việc thích người ta cũng luôn mang dáng vẻ thờ ơ.
Cô thoát khỏi vòng bạn bè, những lời đã viết song chưa gửi đi trong khung trò chuyện với Châu Kinh Trạch đều bị cô xoá sạch. Hứa Tuỳ đặt di động sang một bên, cô dự định sẽ chú tâm làm việc của bản thân.
Hồ Thiến Tây từ bên ngoài quay về, vừa khéo bên cạnh bàn Hứa Tuỳ đặt một hộp dưa hấu cắt sẵn, cô không muốn ăn lắm, hỏi: "Tây Tây, cậu ăn dưa hấu không?"
"Mình..." Hồ Thiến Tây nhìn vào mắt Hứa Tuỳ muốn nói lại thôi, do dự một lúc, cô ấy như thể đưa ra quyết định to lớn: "Mình có lời muốn nói với cậu."
"Ừ." Hứa Tuỳ đứng dậy đi cùng cô ấy ra ngoài.
Ngoài hành lang gió thổi vù vù, khiến quần áo treo bên ngoài ký túc xá nữ đung đưa, rất nhiều người vội vàng đóng cửa sổ lại.
Bên kia, Thịnh Nam Châu đẩy cửa sổ trong phòng chơi Board Game, khói thuốc bị gió cuốn đi ít nhiều, anh ấy ghét bỏ nói: "Hút đẫy thuốc vào."
"Nhanh lên, anh Châu, đừng lề mề nữa, đến lượt anh rồi." Có người gọi anh ấy.
Châu Kinh Trạch dựa lưng vào xô pha, anh rút một quân bài, di động để bên cạnh sáng đèn, anh cầm lên mở khoá, là tin nhắn của Diệp Sài Ninh.
N: [Sắp tới sinh nhật cậu rồi nhỉ.]
Châu Kinh Trạch trả lời ngắn gọn: [Hình như vậy.]
Phía bên kia không trả lời lại, Châu Kinh Trạch cũng chẳng để tâm, sau khi chơi xong một ván, giữa chừng anh ra ngoài đi vệ sinh. Di động nằm im lặng trên bàn, một lúc sau, màn hình bật sáng, thanh thông báo nhảy ra tin nhắn của Diệp Sài Ninh:
[Vậy tôi tặng cậu một bất ngờ lớn nhé.]
~Hết chương 45~