Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Chủ Động Hôn Anh, Phát Ra Một Tiếng "Chụt"
Dứt lời, bầu không khí như ngưng đọng.
Hứa Tuỳ lặng lẽ kéo ông tay áo Châu Kinh Trạch, không ngờ anh lại vòng tay nắm chặt lấy tay cô không cho cô tách ra. Thịnh Ngôn Gia liếc thấy động tác của hai người thì càng thêm kích động, cậu gào lên: "Em không chấp nhận!"
"Anh, anh đào chân tường của em!"
Châu Kinh Trạch uống ngụm nước, anh nhướng mày, giọng điệu bá đạo lại ngạo nghễ: "Cô ấy vẫn luôn là của anh, đâu ra chuyện anh đào chân tường của em."
Hốc mắt Thịnh Ngôn Gia đỏ quạch, cậu bịt tai: "Em không nghe!"
"Em có chị dâu rồi, nên vui mới phải." Châu Kinh Trạch nói đúng trọng tâm.
Thịnh Ngôn Gia sụp đổ, cậu hét lên một tiếng rồi nằm rạp xuống bàn. Cô Thịnh chẳng buồn quan tâm đến con trai út đang gây chuyện, bà kinh ngạc nhìn hai người, hỏi: "Hai đứa yêu nhau rồi hả?"
Hứa Tuỳ khó khăn lắm mới tách được tay Châu Kinh Trạch ra, cô nói: "Đúng vậy ạ."
"Chết tiệt! Thế há chẳng phải hời cho thằng nhóc này quá sao?" Cô Thịnh kích động bật ra một câu nói bậy.
Thịnh Nam Châu bất lực đỡ trán: "Mẹ, mẹ chú ý hình tượng chút đi, con trai út của mẹ vẫn là trẻ vị thành niên đấy."
Mặc dù như vậy song cô Thịnh cũng vẫn rất vui vì chuyện hai người hẹn hò, bà uống tận mấy ly rượu. Lúc hai người chuẩn bị rời đi, cô Thịnh kéo Hứa Tuỳ qua một bên nói chuyện, Châu Kinh Trạch ở ngoài sân đợi cô.
Cô Thịnh vỗ nhẹ vào tay Hứa Tuỳ: "Cô Thịnh không coi cháu là người ngoài, cô tận mắt chứng kiến thằng nhóc đó từ nhỏ đến lớn, mặc dù tính khí hơi xấu một chút nhưng nó là đứa rất ổn định, hiền lành, cháu quan tâm tới nó nhiều hơn nhé."
"Vâng ạ." Hứa Tuỳ gật đầu.
Trên đường về trường, hai người ngồi sau xe taxi, phong cảnh bên ngoài cửa sổ như thước phim điện ảnh không ngừng tụt lùi. Hễ đến mùa đông là tay chân Hứa Tuỳ lại lạnh cóng, Châu Kinh Trạch nắm tay cô, anh truyền nhiệt độ từ lòng bàn tay qua cho cô từng chút một.
Châu Kinh Trạch xoa nhẹ ngón tay cô, anh hỏi: "Lúc nãy cô Thịnh nói gì với em vậy?"
"Cô ấy nói..." Hứa Tuỳ vùi hết mặt vào trong cổ áo len, cô đảo mắt một vòng, "Cô ấy nói anh đào hoa lắm, không đáng tin cậy."
Châu Kinh Trạch nghe vậy cũng không tức giận, anh cười: "Được, vậy sau này anh sẽ cố đáng tin cậy hơn một chút."
***
Mùa đông năm nay trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ đến gần, đám sinh viên lại bắt đầu một trận đại chiến học thuộc lòng mới. Bất kể là sinh viên nghiêm túc học hành, hay sát nút mới cầu trời khấn phật, thì trên ghế đá trong sân trường, hành lang trong toà dạy học luôn nhìn thấy được những bóng dáng tích cực ôn tập bài vở.
"Mình không muốn thi lại." Hồ Thiến Tây ôm sách vở dày sụ kêu gào thống khổ.
Hứa Tuỳ ôn tập cũng tạm ổn, nhưng cô phát hiện kể từ sau khi yêu đương, độ tập trung đã giảm đi một ít.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Hứa Tuỳ vốn nên lập tức về nhà, nhưng cô muốn ở bên Châu Kinh Trạch thêm mấy ngày rồi mới quay về.
Hơn nữa, cô cũng không yên tâm về bệnh tình của Châu Kinh Trạch.
Sau khi thi xong, Hứa Tuỳ nói dối mẹ Hứa, lúc cô gọi điện thoại cho mẹ Hứa tim đập nhanh lên tận 120. Sau khi cuộc gọi được kết nối, mẹ Hứa hỏi cô: "Alo! Nhất Nhất, con mua vé về chưa?"
"Alo! Mẹ, con mua vé rồi." Hứa Tuỳ căng thẳng nuốt nước bọt, "Nhưng giáo viên để con theo dõi một dự án y học, có lẽ sẽ mất một tuần."
"Ồ vậy à, vậy khi nào con về thì nói với mẹ, mẹ đi đón con." Mẹ Hứa thấy là chuyện của trường thì không có chút nghi ngờ nào.
"Vâng."
Ngắt máy, Hứa Tuỳ thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy nói dối thật không dễ dàng chút nào.
Châu Kinh Trạch biết cô đã bàn bạc xong xuôi thì gửi một tin nhắn qua cho cô, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự vô lại của anh:
Zjz: [Ngủ với anh à?]
Hứa Tuỳ trả lời: [Không thèm.]
Lúc trường học khoá cổng, Châu Kinh Trạch lái xe đến đón cô, anh bỏ hành lý vào cốp xe, Hứa Tuỳ mở cửa ghế lái phụ, cô vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Kratos và mèo cam ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau.
Ánh mắt Hứa Tuỳ vụt qua tia bất ngờ, cô ngồi vào trong vẫy tay với chúng, Kratos Đại Nhân giơ móng vuốt không ngừng cào lên ghế, nó muốn nhảy vào lòng cô, 1017 kêu mấy tiếng meo meo với cô rồi lại ngồi im tại chỗ một cách lạnh lùng.
"Cạch" – cửa xe được đóng lại, Châu Kinh Trạch nghiêng người ngồi vào trong. Anh liếc nhìn Kratos đang hưng phấn quá độ, sau đó huýt sáo.
Kratos lập tức thu chân lại, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Châu Kinh Trạch đưa Hứa Tuỳ đến nhà anh, khi đang định cùng cô ăn cơm thì lại nhận được điện thoại của ông ngoại. Sau khi ngắt máy, anh cầm bật lửa và bao thuốc trên bàn lên định rời đi.
Tầm nhìn của Châu Kinh Trạch khựng lại trên người Hứa Tuỳ, anh ngập ngừng: "Tối nay anh phải đến nhà ông ngoại một chuyến, em..."
"Em không sao, anh đi đi." Hứa Tuỳ nói.
Châu Kinh Trạch gật đầu: "Được, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Nói đoạn, Châu Kinh Trạch xoay người rời đi, chợt Hứa Tuỳ như nhớ ra gì đó, cô đuổi theo anh, nói với lên: "Tối nay em..."
Tiếc là Châu Kinh Trạch đi quá vội vàng, căn bản chẳng nghe rõ được gì cả, ngoài sân truyền đến tiếng nổ máy vang dội của động cơ, câu nói "tối nay em có tiệc liên hoan, có lẽ sẽ về muộn một chút" cũng mắc lại trong cổ họng của Hứa Tuỳ.
Mỗi một học kỳ sau khi kết thúc, trong khoa sẽ tổ chức liên hoan một lần, Hứa Tuỳ rất ít khi tham gia. Lần này cô về nhà muộn nên đã bị Lương Sảng kéo đi bằng được.
Lương Sảng lôi kéo cầu khẩn Hứa Tùy rất lâu, cô ấy nói vị nam khách mời mà mình thích thầm cũng sẽ đến, vậy nên muốn cô nhất định phải cùng cô ấy đi đến buổi liên hoan này. Hứa Tuỳ chỉ đành đồng ý.
Bảy giờ tối, Hứa Tuỳ sửa soạn đơn giản, cô thoa chút má hồng để tăng thêm khí sắc rồi ra ngoài. Khi chạm mặt Lương Sảng, cô thoáng kinh ngạc: "Sảng Sảng, lần đầu tiên thấy cậu sửa soạn tỉ mỉ vậy đấy."
Từ trước đến giờ Lương Sảng đều đi theo con đường cool ngầu, phong cách trung tính, hôm nay cô ấy làm tóc, móng tay, khoác trên mình chiếc áo màu be phối với chân váy nhung màu đen, vừa khí chất vừa xinh đẹp.
Lương Sảng khoác tay cô: "Haiz, chỉ có thể nói mặt mũi của vị nam khách mời này quá lớn."
Hai người đi đến quán karaoke TG mà trong khoa nói, mở cửa phòng bao, mọi người đang gõ cốc chơi trò chơi, thoải mái lại náo nhiệt. Trong trường học, trong phòng thí nghiệm, họ là những sinh viên nghiêm túc tìm kiếm tri thức, còn khi cởi bỏ áo blouse, họ vẫn luôn là những thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, thích vui đùa.
"Lương Sảng, đây... đây là cậu sao? Không lẽ mình ôn bài vở bị hoa mắt chóng mặt rồi?" Có chàng trai đẩy gọng kính.
Lương Sảng kéo Hứa Tuỳ ngồi xuống, cô ấy để túi xách sang một bên, cười nói: "Chính là chị đây."
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, có người nhận ra Hứa Tuỳ ngồi bên cạnh Lương Sảng thì huýt sáo: "Hứa Tuỳ của lớp một khoa Lâm sàng, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Điểm trái ngược của Hứa Tuỳ đó là nếu ở trước mặt người mình thích sẽ dễ căng thẳng và xấu hổ, còn với người ngoài thì cô lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
Hứa Tuỳ mỉm cười: "Có khoa trương đến mức ấy không? Chỉ là đến kỳ nghỉ rồi mình phải về nhà sớm thôi."
"Có! Cậu biết vì sao mọi người lại gọi cậu là nữ thần nhà ăn không? Bởi vì ngoài nơi học tập ra thì nơi mọi người trông thấy cậu nhiều nhất chính là ở nhà ăn. Hơn nữa, bình thường cũng không thấy cậu tham gia câu lạc bộ hay bất cứ hoạt động xã giao nào." Có người chen miệng nói.
Hứa Tuỳ ngẩn người, cô nghe người khác nói vậy, ngẫm nghĩ hình như đúng là thế thật. Cô nhấp một ngụm đồ uống, nói đùa: "Có lẽ là do mình quá vô vị."
Bọn họ chơi game một lúc, cửa phòng bao một lần nữa bị đẩy ra, có hai chàng trai một trước một sau đi vào, vóc dáng đều khá cao. Người phía trước mặc áo khoác màu xanh lam đậm, dáng vẻ khôi ngôi tuấn tú, trong tay cầm một chiếc ô màu xanh lam, người phía sau thì thấp hơn một chút, mặc áo len màu đỏ, mặt mày anh tuấn, sáng sủa rạng rỡ.
"Chính là anh ấy!" Lương Sảng tức khắc trở nên rụt rè, thấp giọng nói khẽ.
"Là ai?" Hứa Tuỳ hỏi.
"Người đằng trước, mặc áo khoác màu xanh lam đậm."
Hứa Tuỳ ngước mắt nhìn, hai người một trước một sau đi vào, có người thấy họ cầm ô thì hỏi: "Bên ngoài đổ mưa sao?"
"Mưa lẫn tuyết, đường hơi khó đi." Chàng trai mặc áo khoác màu xanh lam cười đáp.
Chàng trai mặc áo len đỏ suốt dọc đường đều run cầm cập, cậu ta thấy bên cạnh Hứa Tuỳ có chỗ trống thì bèn ngồi xuống, nói: "Đúng là không dễ đi chút nào."
"Mẹ kiếp! May mà mùa đông sắp qua rồi." Có người tiếp lời.
Chàng trai mặc áo len màu đỏ cúi người rút khăn giấy ở trên bàn để lau nước còn đọng trên người, vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Tuỳ thì hơi ngạc nhiên: "Ấy, em từng gặp chị thì phải? Hứa Tuỳ đúng không ạ, hôm đó em gặp chị ở phòng khám tư vấn của anh Quan."
"Chào em." Hứa Tuỳ lịch sự tiếp lời.
Hôm ấy cô đến và đi quá vội vàng, hình như không có ấn tượng gì nhiều về chàng trai này.
Song chàng trai áo len đỏ lại rất nhiệt tình, cậu ta chủ động tự giới thiệu: "Chào chị, em tên là Vệ Du, sinh viên năm nhất khoa Y học Lâm sàng, chúng ta có thể coi là đồng môn, em có thể gọi chị là đàn chị chứ?"
"Có thể." Hứa Tuỳ gật đầu.
Thời gian tiếp theo, phần lớn mọi người đều vừa chơi game vừa nói chuyện, giữa chừng còn khóc lóc thảm thiết với mấy nam sinh viên đại học đang ca hát. Vệ Du vô cùng niềm nở với Hứa Tuỳ, không phải lấy đồ ăn vặt cho cô thì là dạy cô chơi game. Truyện Đô Thị
Còn biểu hiện của Hứa Tuỳ thì vẫn luôn lãnh đạm, rất có chừng mực.
Giữa chừng có người nói về việc đón Tết xong quay lại đã là học kỳ sau của năm hai, năm ba chỉ còn là vấn đề chớp mắt mà thôi. Có người nói: "Này, các cậu biết không? Nghe đàn anh đàn chị khoá trước nói mỗi năm trường đều có vài suất giao lưu trao đổi một năm với đại học B Hong Kong cho sinh viên năm ba đấy, hình như khoa chúng ta có hai suất, không biết có phải thật không."
"Là thật đấy, giáo sư của bọn này đã tiết lộ trước một chút rồi. Đại học B tốt mà, đỉnh của đỉnh, không phải có câu nói này sao, thành tích giống nhau, cho dù cậu lọt vào được trường đại học thuộc top 3 trong nước thì cũng chưa chắc đã bước vào được Học viện Y của đại học B." Có người nói.
"Không biết ai sẽ giành được cơ hội hiếm có này đây." Chàng trai đeo kính nói với giọng điệu ngưỡng mộ, đột nhiên cậu ta di chuyển ánh mắt tới Hứa Tuỳ, "Hứa Tuỳ, mình nghĩ cậu có thể."
"Đúng, học sinh xuất sắc trong khoa không phải đang có một người ngồi ở đây với chúng ta sao?" Có người phụ hoạ.
"Mình?" Hứa Tuỳ sững sờ, cô cắn một miếng hoa quả, "Chưa từng nghĩ đến."
Với lại, Hong Kong hơi xa.
Mọi người trò chuyện thêm một lúc rồi lại chuyển sang chủ đề khác. Hứa Tuỳ cảm thấy buồn chán, cô chọn một bài hát, vừa ngồi lên trên ghế chân cao chuẩn bị hát thì Vệ Du cầm di động của cô đi tới, ánh đèn xanh đỏ chéo nhau, xung quanh tối dần, biểu cảm của cậu ta có chút kỳ quái cùng buồn bã: "Đàn chị, điện thoại của chị."
Hứa Tuỳ nhận lấy di động, là Châu Kinh Trạch gọi đến, cô nhảy khỏi ghế, không hề chú ý đến biểu cảm của Vệ Du, cô cầm di động vội vàng đi ra bên ngoài.
Hứa Tuỳ đi tới hành lang, cũng xem như đã ngăn cách được phần nào tiếng ồn ở trong phòng bao rồi, cô đứng ở trước cửa sổ nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng "tách" của bật lửa.
"Em ăn cơm chưa?" Giọng Châu Kinh Trạch hơi khàn.
"Em ăn rồi." Hứa Tuỳ nói.
Bên ngoài tối đen như mực, tầng mây đè xuống nặng trĩu, gió tuyết đan xen, khiến người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo hiu đìu. Có cơn gió thổi đến, phả vào mặt từng trận rét lạnh, cô kiễng chân đóng cửa sổ lại.
Mặc dù đứng ở ngoài hành lang, song những tiếng hô hào của nam nữ, tiếng tung xúc sắc vẫn lọt qua kẽ hở của phòng bao bay ra ngoài, cách ống nghe, Châu Kinh Trạch nhướng mày, anh dập tắt bật lửa:
"Em đang ở đâu?"
"Quán karaoke." Hứa Tuỳ tiếp lời, thấy đầu bên kia im lặng, cô lại giải thích, "Buổi chiều em muốn nói với anh nhưng anh đi vội quá, là một buổi liên hoan đơn giản trong khoa."
Sợ Châu Kinh Trạch nghĩ nhiều, cô vội vàng chuyển sang chủ đề khác, hỏi: "Anh vẫn đang ở nhà ông ngoại à?"
"Ông ngoại?"
Châu Kinh Trạch rít một hơi thuốc, anh cố tình nhấn mạnh hai chữ này, ngữ điệu nhạt nhoà mang theo ý cười truyền vào trong điện thoại khiến cho tai Hứa Tuỳ sắp tê dại đến nơi.
Bấy giờ Hứa Tuỳ mới phản ứng lại bản thân đã nói gì, cô căng thẳng liếm môi: "Không phải, do em nói nhanh quá, là ông ngoại của anh."
Châu Kinh Trạch nhả một hớp khói trắng, anh đang định lên tiếng thì có một thanh âm hào sảng của con trai truyền đến. Vệ Du vừa đi vệ sinh quay lại, thấy Hứa Tuỳ vẫn đang nghe điện thoại, không biết vô tình hay cố ý mà khi nói giọng còn rất to: "Đàn chị, chị Lương Sảng tìm chị."
Hứa Tuỳ quay đầu đáp: "Ừ, lát nữa chị vào."
"Bên ngoài rét lắm, chị vào nhanh đi, đừng để bị lạnh." Vệ Du quan tâm nói.
"Ừ, cảm ơn em."
Vệ Du đi vào trong, Hứa Tuỳ nói chuyện thêm với Châu Kinh Trạch mấy câu, cô lạnh đến mức co rụt cổ lại, thanh âm yếu ớt: "Em vào đây, bên ngoài lạnh quá, bye bye."
"Ừm." Thanh âm của Châu Kinh Trạch trầm thấp, dường như còn lạnh lùng hơn thường ngày.
Sau khi ngắt máy, Hứa Tuỳ đi vào trong, vừa vào cửa Lương Sảng đã kéo lấy tay cô, mặt cô ấy đỏ lựng như quả táo: "Ban nãy bọn mình không hẹn mà gặp cùng cầm trúng một ly rượu, sau đó tay không may chạm phải nhau, thánh địa ơi đây là sự trùng hợp may mắn gì thế!"
"Hu hu hu, mình kích động quá."
Hứa Tuỳ cười: "Bình tĩnh, hình như anh ấy đi về phía cậu đấy."
"Aaaa..."
Suốt buổi tối, Vệ Du gần như đều vây quanh Hứa Tuỳ, lòng mến mộ đều được người ngoài nhìn thấu. Có người thích thú hỏi: "Không lẽ cậu thích đàn chị Hứa Tuỳ rồi à?"
Vệ Du đang định tiếp lời thì Lương Sảng khoác tay Hứa Tuỳ đã lên tiếng trước: "Haiz, Tuỳ Tuỳ nhà chị có bạn trai rồi, đàn em à em không có cửa đâu."
"Châu Kinh Trạch của Học viện bay Kinh Hàng đúng không?" Có chàng trai hỏi.
Hứa Tuỳ uống ngụm nước, cô đáp: "Đúng vậy."
Vệ Du nghe thế thì nhún vai, điệu bộ chẳng quan tâm lắm, cậu ta tiếp tục nói chuyện với Hứa Tuỳ, cứ chốc chốc lại chị ơi chị à. Hứa Tuỳ lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi: "Em có thể gọi chị là đàn chị, hoặc là Hứa Tuỳ."
Vệ Du ngẩn người, ngay sau đó gật đầu: "Vâng."
Sau đó, Hứa Tuỳ cố ý giữ khoảng cách với Vệ Du, phần lớn thời gian cô đều nghiêng đầu nói chuyện với Lương Sảng, hoặc là chơi game cùng mọi người.
Buổi liên hoan gần đến hồi kết thúc, mọi người không phải gọi xe thì chính là đi chung xe, có người hỏi: "Hứa Tuỳ, cậu về thế nào vậy, bạn trai đến đón à?"
Hứa Tuỳ lắc đầu: "Anh ấy có việc không đến được."
Lương Sảng chơi xúc sắc rất hưng phấn, Hứa Tuỳ không biết chơi nên chỉ đành ngồi gấp hạc giấy một mình. Vệ Du thấy vậy thì rót cho cô một ly rượu, lúc đang định đưa cho cô thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Cô ấy không thể uống rượu."
Một bóng người mang theo cảm giác chèn ép phủ xuống, Vệ Du ngẩng đầu, Châu Kinh Trạch mặc áo khoác có mũ màu đen, bả vai vẫn còn vương ít tuyết trắng, ánh mắt anh giá lạnh, trong miệng ngậm điếu thuốc, đang nhìn thẳng vào cậu ta.
Vệ Du chột dạ rời mắt qua chỗ khác.
Hứa Tuỳ gấp hạc giấy quá chăm chú nên không để ý đến Châu Kinh Trạch đã bước vào, sau khi nghe thấy giọng nói của anh thì sắc mặt cô hiện rõ sự bất ngờ, cô nói: "Anh đến rồi à."
Châu Kinh Trạch dựng chiếc ô cán dài màu đen vào trong góc, tiện tay dập tắt điếu thuốc, sau đó ngồi xuống vị trí giữa Hứa Tuỳ và Vệ Du một cách quang minh chính đại.
Anh vừa ngồi xuống đã lấy một hộp sữa từ trong túi áo ra đưa cho cô: "Của em."
Là sữa tươi vị vải đào mà cô thích uống, còn là sữa nóng. Lúc Hứa Tuỳ cầm hộp sữa thì phát hiện trên quần áo, bả vai anh đều bị ướt, rõ ràng là anh đã vượt gió mưa để đến đây.
"Để em lau cho anh."
Hứa Tuỳ cúi người lấy khăn giấy trên bàn lau tuyết và nước mưa trên bả vai và tay của anh một cách nghiêm túc, lau một hồi thì tay của hai người lại tự nhiên nắm chặt lấy nhau, sau đó là mười ngón tay đan cài.
Vệ Du nhìn động tác thân mật của hai người bên cạnh thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Kể từ lúc Châu Kinh Trạch bước vào là cuộc vui này đã bị anh kiểm soát hoàn toàn, bầu không khí cũng hơi căng thẳng. Mọi người nhiệt tình chào hỏi anh, Châu Kinh Trạch thờ ơ gật đầu.
Anh không quan tâm đến những thứ này, điệu bộ uể oải vùi người vào xô pha, ngón tay nghịch ngợm mái tóc đen dài của Hứa Tuỳ.
Châu Kinh Trạch ngồi cùng cô một lúc, vừa khéo buổi liên hoan cũng kết thúc, anh nắm tay Hứa Tuỳ đi xuống dưới tầng, đột nhiên anh nhớ ra gì đó: "Anh để quên bật lửa trên tầng rồi, đợi anh một lát."
Châu Kinh Trạch lại đi lên tầng 10, anh đẩy cửa phòng bao đi vào trong nhìn xung quanh, chiếc bật lửa màu bạc có khắc tên của anh đang nằm trên mặt bàn, còn Vệ Du thì vẫn ngồi ở một bên vừa xem di động vừa uống nốt ly rượu cuối cùng.
Anh bước thong thả qua đó, lấy bật lửa trên bàn lên, sau đó thẳng người đi ra bên ngoài. Châu Kinh Trạch nhai kẹo bạc hà trong miệng, khi đi qua Vệ Du, anh nghiêng vai, không may đụng phải cậu ta.
Ly rượu trong tay Vệ Du đổ hết lên trên đùi cậu ta, bọt khí vẫn còn phát ra những tiếng xèo xèo, trông cậu ta vừa nhếch nhác vừa thảm hại.
Châu Kinh Trạch để lộ hàm răng trắng sáng, anh cười, nói:
"Xin lỗi, trượt tay."
Vệ Du đè nén những lời mắng chửi trong lồng ngực, Châu Kinh Trạch đi được mấy bước, anh nhớ ra gì đó thế là liền dừng lại, quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu ta:
"Bớt nhớ nhung người con gái của ông đi."
Châu Kinh Trạch gọi một chiếc taxi quay về, trong xe vô cùng ấm áp, còn bên ngoài thì rét lạnh, nước mưa táp lên cửa sổ xe nhỏ giọt xuống dưới giống như chiếc vòng ngọc trai bị đứt dây.
Hứa Tuỳ cầm di động ngồi ở hàng ghế sau, cô phát hiện Vệ Du thông qua một nhóm chat kết bạn được với cô, tin nhắn đi kèm đó là: Xin lỗi đã làm phiền đến đàn chị, em có câu hỏi về học tập muốn thỉnh giáo chị.
Cô do dự chốc lát rồi nhấn đồng ý. Sau khi đồng ý, không ngờ Vệ Du lại thật sự gửi một loạt câu hỏi qua cho cô. Bấy giờ bọn họ vừa khéo đi đến đầu ngõ, về tới nhà còn phải đi bộ một đoạn nữa, thế là Hứa Tuỳ tiện tay trả lời lại tin nhắn.
Vừa mở cửa xe, hạt mưa lạnh giá nghiêng nghiêng hắt đến, Châu Kinh Trạch bật chiếc ô cán dài, anh vừa ôm cô vừa đi về phía trước. Có dòng nước chảy ra khỏi khe của phiến đá trong ngõ, bên tai vang vọng tiếng gió thổi phần phật, ánh đèn rực sáng trông vô cùng ấm áp giữa đêm đen tĩnh mịch này.
Bởi vì Hứa Tuỳ đang đi trên con đường lạnh giá nên không thể gõ chữ, cô chỉ đành một tay giữ di động gửi tin nhắn thoại cho Vệ Du: [Vấn đề học thuộc mà em vừa nói, cách của chị là ngầm vẽ sơ đồ cơ thể người trước, sau đó mới học thuộc, như vậy sẽ dễ hình thành được bộ nhớ chân dung hơn.]
Vệ Du tiếp tục gửi thêm một tin nhắn thoại, chất giọng hào sảng mang cảm giác thiếu niên vô cùng rõ ràng trong đêm đen mưa gió: "Đàn chị, em còn gặp phải một vấn đề khó nữa. Đó là nhiễm trùng vết mổ trong phẫu thuật ngoại khoa, xét theo tỉ lệ nam nữ thì nhóm nào dễ nhiễm trùng hơn ạ?"
Hứa Tuỳ nghĩ một lúc rồi nói: "Nữ giới, liên quan đến độ dày của lớp mỡ dưới da bụng, trước kia chị từng đọc qua tư liệu dẫn chứng, để lúc khác chị tìm rồi gửi cho em sau nhé."
Không biết do Hứa Tuỳ thật sự kiên nhẫn giải đáp vấn đề hay là vì cô quá vô tư mà Vệ Du không còn gửi tin nhắn đến nữa, cô thở phào một hơi, tắt di động. Đi thêm một đoạn là đến cổng nhà, bấy giờ cô mới phát hiện Châu Kinh Trạch ở bên cạnh hình như có gì đó không đúng lắm.
Suốt dọc đường, vì để cô không bị ướt mưa mà Châu Kinh Trạch đã nghiêng hết ô về phía cô, bả vai anh lại một lần nữa bị ướt. Song lần này nghiêm trọng hơn, tóc và áo khoác của anh đều có nước mưa đang nhỏ giọt, trông vô cùng nhếch nhác.
Hứa Tùy đang định nói "để em xem xem", kết quả Châu Kinh Trạch trầm lặng đóng cây ô cán dài màu đen lại, anh bật đèn, đặt chìa khóa ở ngoài huyền quan rồi đi vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, Châu Kinh Trạch ngồi thụp xuống dưới xô pha, 1017 chui tọt vào lòng anh, Kratos Đại Nhân nằm bò bên cạnh. Bả vai Châu Kinh Trạch hơi hạ xuống, anh cúi đầu nghịch di động, dáng vẻ uể oải, cũng chẳng quan tâm đến quần áo ướt sũng ở trên người, không nhìn rõ ra được tâm trạng của anh.
Hứa Tùy cầm một chiếc khăn mặt sạch ở trong phòng tắm ra ngoài, cô chỉ vào tóc anh, nói: "Cần em lau cho anh không?"
Châu Kinh Trạch bất giác muốn từ chối, mãi một lúc sau mới hiểu ra, anh nói: "Em qua đây."
Hứa Tùy đi qua đó, cô cầm khăn mặt lau tóc cho anh. Cô đứng bên cạnh, Châu Kinh Trạch ngồi trên xô pha, chỉ cần anh quay người là có thể giơ tay ôm được ngay eo cô.
Hai người cách nhau rất gần, mùi sữa tắm trên người cô hòa quyện với mùi thơm của sữa len lỏi vào trong mũi từng chút một, thoáng ngứa ngáy, yết hầu của Châu Kinh Trạch chuyển động lên xuống.
Châu Kinh Trạch nhìn tổng thể trông có vẻ rất bình thường, song Hứa Tùy lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hứa Tùy chủ động nói chuyện: "Anh muốn uống nước không?"
"Không."
"Anh ăn cơm chưa?"
"..."
Hứa Tùy lau tóc cho anh, cô nghiêng đầu suy nghĩ, lại tìm chủ đề để nói: "Vậy anh..."
Bất chợt, Châu Kinh Trạch giữ chặt cổ tay trắng ngần nhỏ bé của cô lại, Hứa Tùy bị ép cúi người, cô chạm phải một đôi mắt đen sâu hun hút, hơi thở đan kẽ, sau khi chạm mắt nhau một giây, mạch suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn.
"Hứa Tùy." Châu Kinh Trạch nghiêm túc gọi tên cô, anh nhướng chân mày, thong thả nói, "Anh đang ghen, em không nhận ra à?"
Đại não của Hứa Tùy trống rỗng, cô giải thích: "Không phải, cậu ấy chỉ hỏi em về vấn đề chuyên ngành thôi, em cũng không thể bất lịch sự được."
"Ờ." Châu Kinh Trạch gật đầu một cách vô cảm, anh nhíu mày, hơi kéo cổ tay cô xuống, "Nhưng anh cứ ghen đấy, em nói xem phải làm sao bây giờ?"
Chỉ bằng một cái chớp mắt, cả người Hứa Tùy đã ngồi chọn trên đùi anh, hai người trán kề trán.
Châu Kinh Trạch mang một dáng vẻ ông đây không thích nói lý lẽ, muốn ngồi đó đợi cô dỗ dành.
Hứa Tùy cụp hàng mi đen dài nghiêm túc suy nghĩ, ngữ khí do dự: "Vậy..."
"Hử?"
Châu Kinh Trạch ngẩng đầu khỏi màn hình di động, rất nhanh, Hứa Tùy ôm lấy cổ anh, cô cúi người chủ động hôn vào môi anh một cái, không gian xung quanh yên tĩnh, phát ra một tiếng "chụt" rất rõ ràng.
Vừa chạm nhẹ đã buông, hệt như sương sa, vừa mềm vừa ngọt.
Kratos Đại Nhân nằm bò ở bên chân anh cũng kêu lên một tiếng.
1017 nằm trong lòng Châu Kinh Trạch giương mắt nhìn hai người họ: "Ngược chó thì cũng thôi đi, tại sao lại còn ngược cả mèo nữa hả?"
"Em đi tắm trước đây." Sau khi hôn trộm xong, thanh âm của Hứa Tùy vẫn khá ổn định, cô nhanh chóng xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Châu Kinh Trạch nheo mắt, anh nhìn theo bóng lưng thon gầy của cô, phía sau vành tai trắng ngần đã đỏ ửng một mảng.
~Hết chương 44~
Hứa Tuỳ lặng lẽ kéo ông tay áo Châu Kinh Trạch, không ngờ anh lại vòng tay nắm chặt lấy tay cô không cho cô tách ra. Thịnh Ngôn Gia liếc thấy động tác của hai người thì càng thêm kích động, cậu gào lên: "Em không chấp nhận!"
"Anh, anh đào chân tường của em!"
Châu Kinh Trạch uống ngụm nước, anh nhướng mày, giọng điệu bá đạo lại ngạo nghễ: "Cô ấy vẫn luôn là của anh, đâu ra chuyện anh đào chân tường của em."
Hốc mắt Thịnh Ngôn Gia đỏ quạch, cậu bịt tai: "Em không nghe!"
"Em có chị dâu rồi, nên vui mới phải." Châu Kinh Trạch nói đúng trọng tâm.
Thịnh Ngôn Gia sụp đổ, cậu hét lên một tiếng rồi nằm rạp xuống bàn. Cô Thịnh chẳng buồn quan tâm đến con trai út đang gây chuyện, bà kinh ngạc nhìn hai người, hỏi: "Hai đứa yêu nhau rồi hả?"
Hứa Tuỳ khó khăn lắm mới tách được tay Châu Kinh Trạch ra, cô nói: "Đúng vậy ạ."
"Chết tiệt! Thế há chẳng phải hời cho thằng nhóc này quá sao?" Cô Thịnh kích động bật ra một câu nói bậy.
Thịnh Nam Châu bất lực đỡ trán: "Mẹ, mẹ chú ý hình tượng chút đi, con trai út của mẹ vẫn là trẻ vị thành niên đấy."
Mặc dù như vậy song cô Thịnh cũng vẫn rất vui vì chuyện hai người hẹn hò, bà uống tận mấy ly rượu. Lúc hai người chuẩn bị rời đi, cô Thịnh kéo Hứa Tuỳ qua một bên nói chuyện, Châu Kinh Trạch ở ngoài sân đợi cô.
Cô Thịnh vỗ nhẹ vào tay Hứa Tuỳ: "Cô Thịnh không coi cháu là người ngoài, cô tận mắt chứng kiến thằng nhóc đó từ nhỏ đến lớn, mặc dù tính khí hơi xấu một chút nhưng nó là đứa rất ổn định, hiền lành, cháu quan tâm tới nó nhiều hơn nhé."
"Vâng ạ." Hứa Tuỳ gật đầu.
Trên đường về trường, hai người ngồi sau xe taxi, phong cảnh bên ngoài cửa sổ như thước phim điện ảnh không ngừng tụt lùi. Hễ đến mùa đông là tay chân Hứa Tuỳ lại lạnh cóng, Châu Kinh Trạch nắm tay cô, anh truyền nhiệt độ từ lòng bàn tay qua cho cô từng chút một.
Châu Kinh Trạch xoa nhẹ ngón tay cô, anh hỏi: "Lúc nãy cô Thịnh nói gì với em vậy?"
"Cô ấy nói..." Hứa Tuỳ vùi hết mặt vào trong cổ áo len, cô đảo mắt một vòng, "Cô ấy nói anh đào hoa lắm, không đáng tin cậy."
Châu Kinh Trạch nghe vậy cũng không tức giận, anh cười: "Được, vậy sau này anh sẽ cố đáng tin cậy hơn một chút."
***
Mùa đông năm nay trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ đến gần, đám sinh viên lại bắt đầu một trận đại chiến học thuộc lòng mới. Bất kể là sinh viên nghiêm túc học hành, hay sát nút mới cầu trời khấn phật, thì trên ghế đá trong sân trường, hành lang trong toà dạy học luôn nhìn thấy được những bóng dáng tích cực ôn tập bài vở.
"Mình không muốn thi lại." Hồ Thiến Tây ôm sách vở dày sụ kêu gào thống khổ.
Hứa Tuỳ ôn tập cũng tạm ổn, nhưng cô phát hiện kể từ sau khi yêu đương, độ tập trung đã giảm đi một ít.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Hứa Tuỳ vốn nên lập tức về nhà, nhưng cô muốn ở bên Châu Kinh Trạch thêm mấy ngày rồi mới quay về.
Hơn nữa, cô cũng không yên tâm về bệnh tình của Châu Kinh Trạch.
Sau khi thi xong, Hứa Tuỳ nói dối mẹ Hứa, lúc cô gọi điện thoại cho mẹ Hứa tim đập nhanh lên tận 120. Sau khi cuộc gọi được kết nối, mẹ Hứa hỏi cô: "Alo! Nhất Nhất, con mua vé về chưa?"
"Alo! Mẹ, con mua vé rồi." Hứa Tuỳ căng thẳng nuốt nước bọt, "Nhưng giáo viên để con theo dõi một dự án y học, có lẽ sẽ mất một tuần."
"Ồ vậy à, vậy khi nào con về thì nói với mẹ, mẹ đi đón con." Mẹ Hứa thấy là chuyện của trường thì không có chút nghi ngờ nào.
"Vâng."
Ngắt máy, Hứa Tuỳ thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy nói dối thật không dễ dàng chút nào.
Châu Kinh Trạch biết cô đã bàn bạc xong xuôi thì gửi một tin nhắn qua cho cô, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự vô lại của anh:
Zjz: [Ngủ với anh à?]
Hứa Tuỳ trả lời: [Không thèm.]
Lúc trường học khoá cổng, Châu Kinh Trạch lái xe đến đón cô, anh bỏ hành lý vào cốp xe, Hứa Tuỳ mở cửa ghế lái phụ, cô vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Kratos và mèo cam ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau.
Ánh mắt Hứa Tuỳ vụt qua tia bất ngờ, cô ngồi vào trong vẫy tay với chúng, Kratos Đại Nhân giơ móng vuốt không ngừng cào lên ghế, nó muốn nhảy vào lòng cô, 1017 kêu mấy tiếng meo meo với cô rồi lại ngồi im tại chỗ một cách lạnh lùng.
"Cạch" – cửa xe được đóng lại, Châu Kinh Trạch nghiêng người ngồi vào trong. Anh liếc nhìn Kratos đang hưng phấn quá độ, sau đó huýt sáo.
Kratos lập tức thu chân lại, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Châu Kinh Trạch đưa Hứa Tuỳ đến nhà anh, khi đang định cùng cô ăn cơm thì lại nhận được điện thoại của ông ngoại. Sau khi ngắt máy, anh cầm bật lửa và bao thuốc trên bàn lên định rời đi.
Tầm nhìn của Châu Kinh Trạch khựng lại trên người Hứa Tuỳ, anh ngập ngừng: "Tối nay anh phải đến nhà ông ngoại một chuyến, em..."
"Em không sao, anh đi đi." Hứa Tuỳ nói.
Châu Kinh Trạch gật đầu: "Được, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Nói đoạn, Châu Kinh Trạch xoay người rời đi, chợt Hứa Tuỳ như nhớ ra gì đó, cô đuổi theo anh, nói với lên: "Tối nay em..."
Tiếc là Châu Kinh Trạch đi quá vội vàng, căn bản chẳng nghe rõ được gì cả, ngoài sân truyền đến tiếng nổ máy vang dội của động cơ, câu nói "tối nay em có tiệc liên hoan, có lẽ sẽ về muộn một chút" cũng mắc lại trong cổ họng của Hứa Tuỳ.
Mỗi một học kỳ sau khi kết thúc, trong khoa sẽ tổ chức liên hoan một lần, Hứa Tuỳ rất ít khi tham gia. Lần này cô về nhà muộn nên đã bị Lương Sảng kéo đi bằng được.
Lương Sảng lôi kéo cầu khẩn Hứa Tùy rất lâu, cô ấy nói vị nam khách mời mà mình thích thầm cũng sẽ đến, vậy nên muốn cô nhất định phải cùng cô ấy đi đến buổi liên hoan này. Hứa Tuỳ chỉ đành đồng ý.
Bảy giờ tối, Hứa Tuỳ sửa soạn đơn giản, cô thoa chút má hồng để tăng thêm khí sắc rồi ra ngoài. Khi chạm mặt Lương Sảng, cô thoáng kinh ngạc: "Sảng Sảng, lần đầu tiên thấy cậu sửa soạn tỉ mỉ vậy đấy."
Từ trước đến giờ Lương Sảng đều đi theo con đường cool ngầu, phong cách trung tính, hôm nay cô ấy làm tóc, móng tay, khoác trên mình chiếc áo màu be phối với chân váy nhung màu đen, vừa khí chất vừa xinh đẹp.
Lương Sảng khoác tay cô: "Haiz, chỉ có thể nói mặt mũi của vị nam khách mời này quá lớn."
Hai người đi đến quán karaoke TG mà trong khoa nói, mở cửa phòng bao, mọi người đang gõ cốc chơi trò chơi, thoải mái lại náo nhiệt. Trong trường học, trong phòng thí nghiệm, họ là những sinh viên nghiêm túc tìm kiếm tri thức, còn khi cởi bỏ áo blouse, họ vẫn luôn là những thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, thích vui đùa.
"Lương Sảng, đây... đây là cậu sao? Không lẽ mình ôn bài vở bị hoa mắt chóng mặt rồi?" Có chàng trai đẩy gọng kính.
Lương Sảng kéo Hứa Tuỳ ngồi xuống, cô ấy để túi xách sang một bên, cười nói: "Chính là chị đây."
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, có người nhận ra Hứa Tuỳ ngồi bên cạnh Lương Sảng thì huýt sáo: "Hứa Tuỳ của lớp một khoa Lâm sàng, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Điểm trái ngược của Hứa Tuỳ đó là nếu ở trước mặt người mình thích sẽ dễ căng thẳng và xấu hổ, còn với người ngoài thì cô lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
Hứa Tuỳ mỉm cười: "Có khoa trương đến mức ấy không? Chỉ là đến kỳ nghỉ rồi mình phải về nhà sớm thôi."
"Có! Cậu biết vì sao mọi người lại gọi cậu là nữ thần nhà ăn không? Bởi vì ngoài nơi học tập ra thì nơi mọi người trông thấy cậu nhiều nhất chính là ở nhà ăn. Hơn nữa, bình thường cũng không thấy cậu tham gia câu lạc bộ hay bất cứ hoạt động xã giao nào." Có người chen miệng nói.
Hứa Tuỳ ngẩn người, cô nghe người khác nói vậy, ngẫm nghĩ hình như đúng là thế thật. Cô nhấp một ngụm đồ uống, nói đùa: "Có lẽ là do mình quá vô vị."
Bọn họ chơi game một lúc, cửa phòng bao một lần nữa bị đẩy ra, có hai chàng trai một trước một sau đi vào, vóc dáng đều khá cao. Người phía trước mặc áo khoác màu xanh lam đậm, dáng vẻ khôi ngôi tuấn tú, trong tay cầm một chiếc ô màu xanh lam, người phía sau thì thấp hơn một chút, mặc áo len màu đỏ, mặt mày anh tuấn, sáng sủa rạng rỡ.
"Chính là anh ấy!" Lương Sảng tức khắc trở nên rụt rè, thấp giọng nói khẽ.
"Là ai?" Hứa Tuỳ hỏi.
"Người đằng trước, mặc áo khoác màu xanh lam đậm."
Hứa Tuỳ ngước mắt nhìn, hai người một trước một sau đi vào, có người thấy họ cầm ô thì hỏi: "Bên ngoài đổ mưa sao?"
"Mưa lẫn tuyết, đường hơi khó đi." Chàng trai mặc áo khoác màu xanh lam cười đáp.
Chàng trai mặc áo len đỏ suốt dọc đường đều run cầm cập, cậu ta thấy bên cạnh Hứa Tuỳ có chỗ trống thì bèn ngồi xuống, nói: "Đúng là không dễ đi chút nào."
"Mẹ kiếp! May mà mùa đông sắp qua rồi." Có người tiếp lời.
Chàng trai mặc áo len màu đỏ cúi người rút khăn giấy ở trên bàn để lau nước còn đọng trên người, vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Tuỳ thì hơi ngạc nhiên: "Ấy, em từng gặp chị thì phải? Hứa Tuỳ đúng không ạ, hôm đó em gặp chị ở phòng khám tư vấn của anh Quan."
"Chào em." Hứa Tuỳ lịch sự tiếp lời.
Hôm ấy cô đến và đi quá vội vàng, hình như không có ấn tượng gì nhiều về chàng trai này.
Song chàng trai áo len đỏ lại rất nhiệt tình, cậu ta chủ động tự giới thiệu: "Chào chị, em tên là Vệ Du, sinh viên năm nhất khoa Y học Lâm sàng, chúng ta có thể coi là đồng môn, em có thể gọi chị là đàn chị chứ?"
"Có thể." Hứa Tuỳ gật đầu.
Thời gian tiếp theo, phần lớn mọi người đều vừa chơi game vừa nói chuyện, giữa chừng còn khóc lóc thảm thiết với mấy nam sinh viên đại học đang ca hát. Vệ Du vô cùng niềm nở với Hứa Tuỳ, không phải lấy đồ ăn vặt cho cô thì là dạy cô chơi game. Truyện Đô Thị
Còn biểu hiện của Hứa Tuỳ thì vẫn luôn lãnh đạm, rất có chừng mực.
Giữa chừng có người nói về việc đón Tết xong quay lại đã là học kỳ sau của năm hai, năm ba chỉ còn là vấn đề chớp mắt mà thôi. Có người nói: "Này, các cậu biết không? Nghe đàn anh đàn chị khoá trước nói mỗi năm trường đều có vài suất giao lưu trao đổi một năm với đại học B Hong Kong cho sinh viên năm ba đấy, hình như khoa chúng ta có hai suất, không biết có phải thật không."
"Là thật đấy, giáo sư của bọn này đã tiết lộ trước một chút rồi. Đại học B tốt mà, đỉnh của đỉnh, không phải có câu nói này sao, thành tích giống nhau, cho dù cậu lọt vào được trường đại học thuộc top 3 trong nước thì cũng chưa chắc đã bước vào được Học viện Y của đại học B." Có người nói.
"Không biết ai sẽ giành được cơ hội hiếm có này đây." Chàng trai đeo kính nói với giọng điệu ngưỡng mộ, đột nhiên cậu ta di chuyển ánh mắt tới Hứa Tuỳ, "Hứa Tuỳ, mình nghĩ cậu có thể."
"Đúng, học sinh xuất sắc trong khoa không phải đang có một người ngồi ở đây với chúng ta sao?" Có người phụ hoạ.
"Mình?" Hứa Tuỳ sững sờ, cô cắn một miếng hoa quả, "Chưa từng nghĩ đến."
Với lại, Hong Kong hơi xa.
Mọi người trò chuyện thêm một lúc rồi lại chuyển sang chủ đề khác. Hứa Tuỳ cảm thấy buồn chán, cô chọn một bài hát, vừa ngồi lên trên ghế chân cao chuẩn bị hát thì Vệ Du cầm di động của cô đi tới, ánh đèn xanh đỏ chéo nhau, xung quanh tối dần, biểu cảm của cậu ta có chút kỳ quái cùng buồn bã: "Đàn chị, điện thoại của chị."
Hứa Tuỳ nhận lấy di động, là Châu Kinh Trạch gọi đến, cô nhảy khỏi ghế, không hề chú ý đến biểu cảm của Vệ Du, cô cầm di động vội vàng đi ra bên ngoài.
Hứa Tuỳ đi tới hành lang, cũng xem như đã ngăn cách được phần nào tiếng ồn ở trong phòng bao rồi, cô đứng ở trước cửa sổ nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng "tách" của bật lửa.
"Em ăn cơm chưa?" Giọng Châu Kinh Trạch hơi khàn.
"Em ăn rồi." Hứa Tuỳ nói.
Bên ngoài tối đen như mực, tầng mây đè xuống nặng trĩu, gió tuyết đan xen, khiến người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo hiu đìu. Có cơn gió thổi đến, phả vào mặt từng trận rét lạnh, cô kiễng chân đóng cửa sổ lại.
Mặc dù đứng ở ngoài hành lang, song những tiếng hô hào của nam nữ, tiếng tung xúc sắc vẫn lọt qua kẽ hở của phòng bao bay ra ngoài, cách ống nghe, Châu Kinh Trạch nhướng mày, anh dập tắt bật lửa:
"Em đang ở đâu?"
"Quán karaoke." Hứa Tuỳ tiếp lời, thấy đầu bên kia im lặng, cô lại giải thích, "Buổi chiều em muốn nói với anh nhưng anh đi vội quá, là một buổi liên hoan đơn giản trong khoa."
Sợ Châu Kinh Trạch nghĩ nhiều, cô vội vàng chuyển sang chủ đề khác, hỏi: "Anh vẫn đang ở nhà ông ngoại à?"
"Ông ngoại?"
Châu Kinh Trạch rít một hơi thuốc, anh cố tình nhấn mạnh hai chữ này, ngữ điệu nhạt nhoà mang theo ý cười truyền vào trong điện thoại khiến cho tai Hứa Tuỳ sắp tê dại đến nơi.
Bấy giờ Hứa Tuỳ mới phản ứng lại bản thân đã nói gì, cô căng thẳng liếm môi: "Không phải, do em nói nhanh quá, là ông ngoại của anh."
Châu Kinh Trạch nhả một hớp khói trắng, anh đang định lên tiếng thì có một thanh âm hào sảng của con trai truyền đến. Vệ Du vừa đi vệ sinh quay lại, thấy Hứa Tuỳ vẫn đang nghe điện thoại, không biết vô tình hay cố ý mà khi nói giọng còn rất to: "Đàn chị, chị Lương Sảng tìm chị."
Hứa Tuỳ quay đầu đáp: "Ừ, lát nữa chị vào."
"Bên ngoài rét lắm, chị vào nhanh đi, đừng để bị lạnh." Vệ Du quan tâm nói.
"Ừ, cảm ơn em."
Vệ Du đi vào trong, Hứa Tuỳ nói chuyện thêm với Châu Kinh Trạch mấy câu, cô lạnh đến mức co rụt cổ lại, thanh âm yếu ớt: "Em vào đây, bên ngoài lạnh quá, bye bye."
"Ừm." Thanh âm của Châu Kinh Trạch trầm thấp, dường như còn lạnh lùng hơn thường ngày.
Sau khi ngắt máy, Hứa Tuỳ đi vào trong, vừa vào cửa Lương Sảng đã kéo lấy tay cô, mặt cô ấy đỏ lựng như quả táo: "Ban nãy bọn mình không hẹn mà gặp cùng cầm trúng một ly rượu, sau đó tay không may chạm phải nhau, thánh địa ơi đây là sự trùng hợp may mắn gì thế!"
"Hu hu hu, mình kích động quá."
Hứa Tuỳ cười: "Bình tĩnh, hình như anh ấy đi về phía cậu đấy."
"Aaaa..."
Suốt buổi tối, Vệ Du gần như đều vây quanh Hứa Tuỳ, lòng mến mộ đều được người ngoài nhìn thấu. Có người thích thú hỏi: "Không lẽ cậu thích đàn chị Hứa Tuỳ rồi à?"
Vệ Du đang định tiếp lời thì Lương Sảng khoác tay Hứa Tuỳ đã lên tiếng trước: "Haiz, Tuỳ Tuỳ nhà chị có bạn trai rồi, đàn em à em không có cửa đâu."
"Châu Kinh Trạch của Học viện bay Kinh Hàng đúng không?" Có chàng trai hỏi.
Hứa Tuỳ uống ngụm nước, cô đáp: "Đúng vậy."
Vệ Du nghe thế thì nhún vai, điệu bộ chẳng quan tâm lắm, cậu ta tiếp tục nói chuyện với Hứa Tuỳ, cứ chốc chốc lại chị ơi chị à. Hứa Tuỳ lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi: "Em có thể gọi chị là đàn chị, hoặc là Hứa Tuỳ."
Vệ Du ngẩn người, ngay sau đó gật đầu: "Vâng."
Sau đó, Hứa Tuỳ cố ý giữ khoảng cách với Vệ Du, phần lớn thời gian cô đều nghiêng đầu nói chuyện với Lương Sảng, hoặc là chơi game cùng mọi người.
Buổi liên hoan gần đến hồi kết thúc, mọi người không phải gọi xe thì chính là đi chung xe, có người hỏi: "Hứa Tuỳ, cậu về thế nào vậy, bạn trai đến đón à?"
Hứa Tuỳ lắc đầu: "Anh ấy có việc không đến được."
Lương Sảng chơi xúc sắc rất hưng phấn, Hứa Tuỳ không biết chơi nên chỉ đành ngồi gấp hạc giấy một mình. Vệ Du thấy vậy thì rót cho cô một ly rượu, lúc đang định đưa cho cô thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Cô ấy không thể uống rượu."
Một bóng người mang theo cảm giác chèn ép phủ xuống, Vệ Du ngẩng đầu, Châu Kinh Trạch mặc áo khoác có mũ màu đen, bả vai vẫn còn vương ít tuyết trắng, ánh mắt anh giá lạnh, trong miệng ngậm điếu thuốc, đang nhìn thẳng vào cậu ta.
Vệ Du chột dạ rời mắt qua chỗ khác.
Hứa Tuỳ gấp hạc giấy quá chăm chú nên không để ý đến Châu Kinh Trạch đã bước vào, sau khi nghe thấy giọng nói của anh thì sắc mặt cô hiện rõ sự bất ngờ, cô nói: "Anh đến rồi à."
Châu Kinh Trạch dựng chiếc ô cán dài màu đen vào trong góc, tiện tay dập tắt điếu thuốc, sau đó ngồi xuống vị trí giữa Hứa Tuỳ và Vệ Du một cách quang minh chính đại.
Anh vừa ngồi xuống đã lấy một hộp sữa từ trong túi áo ra đưa cho cô: "Của em."
Là sữa tươi vị vải đào mà cô thích uống, còn là sữa nóng. Lúc Hứa Tuỳ cầm hộp sữa thì phát hiện trên quần áo, bả vai anh đều bị ướt, rõ ràng là anh đã vượt gió mưa để đến đây.
"Để em lau cho anh."
Hứa Tuỳ cúi người lấy khăn giấy trên bàn lau tuyết và nước mưa trên bả vai và tay của anh một cách nghiêm túc, lau một hồi thì tay của hai người lại tự nhiên nắm chặt lấy nhau, sau đó là mười ngón tay đan cài.
Vệ Du nhìn động tác thân mật của hai người bên cạnh thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Kể từ lúc Châu Kinh Trạch bước vào là cuộc vui này đã bị anh kiểm soát hoàn toàn, bầu không khí cũng hơi căng thẳng. Mọi người nhiệt tình chào hỏi anh, Châu Kinh Trạch thờ ơ gật đầu.
Anh không quan tâm đến những thứ này, điệu bộ uể oải vùi người vào xô pha, ngón tay nghịch ngợm mái tóc đen dài của Hứa Tuỳ.
Châu Kinh Trạch ngồi cùng cô một lúc, vừa khéo buổi liên hoan cũng kết thúc, anh nắm tay Hứa Tuỳ đi xuống dưới tầng, đột nhiên anh nhớ ra gì đó: "Anh để quên bật lửa trên tầng rồi, đợi anh một lát."
Châu Kinh Trạch lại đi lên tầng 10, anh đẩy cửa phòng bao đi vào trong nhìn xung quanh, chiếc bật lửa màu bạc có khắc tên của anh đang nằm trên mặt bàn, còn Vệ Du thì vẫn ngồi ở một bên vừa xem di động vừa uống nốt ly rượu cuối cùng.
Anh bước thong thả qua đó, lấy bật lửa trên bàn lên, sau đó thẳng người đi ra bên ngoài. Châu Kinh Trạch nhai kẹo bạc hà trong miệng, khi đi qua Vệ Du, anh nghiêng vai, không may đụng phải cậu ta.
Ly rượu trong tay Vệ Du đổ hết lên trên đùi cậu ta, bọt khí vẫn còn phát ra những tiếng xèo xèo, trông cậu ta vừa nhếch nhác vừa thảm hại.
Châu Kinh Trạch để lộ hàm răng trắng sáng, anh cười, nói:
"Xin lỗi, trượt tay."
Vệ Du đè nén những lời mắng chửi trong lồng ngực, Châu Kinh Trạch đi được mấy bước, anh nhớ ra gì đó thế là liền dừng lại, quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu ta:
"Bớt nhớ nhung người con gái của ông đi."
Châu Kinh Trạch gọi một chiếc taxi quay về, trong xe vô cùng ấm áp, còn bên ngoài thì rét lạnh, nước mưa táp lên cửa sổ xe nhỏ giọt xuống dưới giống như chiếc vòng ngọc trai bị đứt dây.
Hứa Tuỳ cầm di động ngồi ở hàng ghế sau, cô phát hiện Vệ Du thông qua một nhóm chat kết bạn được với cô, tin nhắn đi kèm đó là: Xin lỗi đã làm phiền đến đàn chị, em có câu hỏi về học tập muốn thỉnh giáo chị.
Cô do dự chốc lát rồi nhấn đồng ý. Sau khi đồng ý, không ngờ Vệ Du lại thật sự gửi một loạt câu hỏi qua cho cô. Bấy giờ bọn họ vừa khéo đi đến đầu ngõ, về tới nhà còn phải đi bộ một đoạn nữa, thế là Hứa Tuỳ tiện tay trả lời lại tin nhắn.
Vừa mở cửa xe, hạt mưa lạnh giá nghiêng nghiêng hắt đến, Châu Kinh Trạch bật chiếc ô cán dài, anh vừa ôm cô vừa đi về phía trước. Có dòng nước chảy ra khỏi khe của phiến đá trong ngõ, bên tai vang vọng tiếng gió thổi phần phật, ánh đèn rực sáng trông vô cùng ấm áp giữa đêm đen tĩnh mịch này.
Bởi vì Hứa Tuỳ đang đi trên con đường lạnh giá nên không thể gõ chữ, cô chỉ đành một tay giữ di động gửi tin nhắn thoại cho Vệ Du: [Vấn đề học thuộc mà em vừa nói, cách của chị là ngầm vẽ sơ đồ cơ thể người trước, sau đó mới học thuộc, như vậy sẽ dễ hình thành được bộ nhớ chân dung hơn.]
Vệ Du tiếp tục gửi thêm một tin nhắn thoại, chất giọng hào sảng mang cảm giác thiếu niên vô cùng rõ ràng trong đêm đen mưa gió: "Đàn chị, em còn gặp phải một vấn đề khó nữa. Đó là nhiễm trùng vết mổ trong phẫu thuật ngoại khoa, xét theo tỉ lệ nam nữ thì nhóm nào dễ nhiễm trùng hơn ạ?"
Hứa Tuỳ nghĩ một lúc rồi nói: "Nữ giới, liên quan đến độ dày của lớp mỡ dưới da bụng, trước kia chị từng đọc qua tư liệu dẫn chứng, để lúc khác chị tìm rồi gửi cho em sau nhé."
Không biết do Hứa Tuỳ thật sự kiên nhẫn giải đáp vấn đề hay là vì cô quá vô tư mà Vệ Du không còn gửi tin nhắn đến nữa, cô thở phào một hơi, tắt di động. Đi thêm một đoạn là đến cổng nhà, bấy giờ cô mới phát hiện Châu Kinh Trạch ở bên cạnh hình như có gì đó không đúng lắm.
Suốt dọc đường, vì để cô không bị ướt mưa mà Châu Kinh Trạch đã nghiêng hết ô về phía cô, bả vai anh lại một lần nữa bị ướt. Song lần này nghiêm trọng hơn, tóc và áo khoác của anh đều có nước mưa đang nhỏ giọt, trông vô cùng nhếch nhác.
Hứa Tùy đang định nói "để em xem xem", kết quả Châu Kinh Trạch trầm lặng đóng cây ô cán dài màu đen lại, anh bật đèn, đặt chìa khóa ở ngoài huyền quan rồi đi vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, Châu Kinh Trạch ngồi thụp xuống dưới xô pha, 1017 chui tọt vào lòng anh, Kratos Đại Nhân nằm bò bên cạnh. Bả vai Châu Kinh Trạch hơi hạ xuống, anh cúi đầu nghịch di động, dáng vẻ uể oải, cũng chẳng quan tâm đến quần áo ướt sũng ở trên người, không nhìn rõ ra được tâm trạng của anh.
Hứa Tùy cầm một chiếc khăn mặt sạch ở trong phòng tắm ra ngoài, cô chỉ vào tóc anh, nói: "Cần em lau cho anh không?"
Châu Kinh Trạch bất giác muốn từ chối, mãi một lúc sau mới hiểu ra, anh nói: "Em qua đây."
Hứa Tùy đi qua đó, cô cầm khăn mặt lau tóc cho anh. Cô đứng bên cạnh, Châu Kinh Trạch ngồi trên xô pha, chỉ cần anh quay người là có thể giơ tay ôm được ngay eo cô.
Hai người cách nhau rất gần, mùi sữa tắm trên người cô hòa quyện với mùi thơm của sữa len lỏi vào trong mũi từng chút một, thoáng ngứa ngáy, yết hầu của Châu Kinh Trạch chuyển động lên xuống.
Châu Kinh Trạch nhìn tổng thể trông có vẻ rất bình thường, song Hứa Tùy lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hứa Tùy chủ động nói chuyện: "Anh muốn uống nước không?"
"Không."
"Anh ăn cơm chưa?"
"..."
Hứa Tùy lau tóc cho anh, cô nghiêng đầu suy nghĩ, lại tìm chủ đề để nói: "Vậy anh..."
Bất chợt, Châu Kinh Trạch giữ chặt cổ tay trắng ngần nhỏ bé của cô lại, Hứa Tùy bị ép cúi người, cô chạm phải một đôi mắt đen sâu hun hút, hơi thở đan kẽ, sau khi chạm mắt nhau một giây, mạch suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn.
"Hứa Tùy." Châu Kinh Trạch nghiêm túc gọi tên cô, anh nhướng chân mày, thong thả nói, "Anh đang ghen, em không nhận ra à?"
Đại não của Hứa Tùy trống rỗng, cô giải thích: "Không phải, cậu ấy chỉ hỏi em về vấn đề chuyên ngành thôi, em cũng không thể bất lịch sự được."
"Ờ." Châu Kinh Trạch gật đầu một cách vô cảm, anh nhíu mày, hơi kéo cổ tay cô xuống, "Nhưng anh cứ ghen đấy, em nói xem phải làm sao bây giờ?"
Chỉ bằng một cái chớp mắt, cả người Hứa Tùy đã ngồi chọn trên đùi anh, hai người trán kề trán.
Châu Kinh Trạch mang một dáng vẻ ông đây không thích nói lý lẽ, muốn ngồi đó đợi cô dỗ dành.
Hứa Tùy cụp hàng mi đen dài nghiêm túc suy nghĩ, ngữ khí do dự: "Vậy..."
"Hử?"
Châu Kinh Trạch ngẩng đầu khỏi màn hình di động, rất nhanh, Hứa Tùy ôm lấy cổ anh, cô cúi người chủ động hôn vào môi anh một cái, không gian xung quanh yên tĩnh, phát ra một tiếng "chụt" rất rõ ràng.
Vừa chạm nhẹ đã buông, hệt như sương sa, vừa mềm vừa ngọt.
Kratos Đại Nhân nằm bò ở bên chân anh cũng kêu lên một tiếng.
1017 nằm trong lòng Châu Kinh Trạch giương mắt nhìn hai người họ: "Ngược chó thì cũng thôi đi, tại sao lại còn ngược cả mèo nữa hả?"
"Em đi tắm trước đây." Sau khi hôn trộm xong, thanh âm của Hứa Tùy vẫn khá ổn định, cô nhanh chóng xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Châu Kinh Trạch nheo mắt, anh nhìn theo bóng lưng thon gầy của cô, phía sau vành tai trắng ngần đã đỏ ửng một mảng.
~Hết chương 44~