Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-326
Chương 326
Chương 326: Trong trò chơi này tôi thua rồi.
Liên tiếp 3 ngày, người đó không bước nửa bước ra khỏi cửa nhà.
Trầm Tam và Trầm Tư như vị thân canh cửa, trái phải mỗi bên một người đứng canh, vẻ mặt không có biểu cả.
Nơi ở ban đầu đã bị phá hủy gần hết rồi, cô lại một lần nữa bước chân vào biệt thự nhà họ Trâm.
Trong hoa viên to lớn, không có tiếng chim hót và hương thơm của hoa. Người quản gia trong biệt thự đang rất tận tâm với công việc, dường như mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng.
Ngoài Trầm Tam và Trầm Tư, cô không nói một câu nào với những người khác.
Quản gia trong nhà, khi gặp cô thường sẽ cung kính lễ phép với cô.
Tai của cô dường như để trang trí, miệng của cô cũng trở thành vật để trang trí.
Người làm trong nhà, có người nhìn rất quen mặt nhưng cũng có người lạ mặt. Nhưng bất luận dù là ai, thi khi gặp cô thường sẽ cung kính cúi đầu với cô, sau đó mới rời đi.
Chỉ có khi ở trong vườn, là khi cô mới không cảm thấy phiền phức.
Nhưng mà mùa này, hao và cây đã héo cô rồi, không hề có màu sắc.
Các cành cây bị đông lạnh vẫn có một chút lốm đốm màu xanh.
Ngoài những thứ đó ra, cũng không có một người nào để nói chuyện… Nói gì tới động vật.
Giây phút này, cô lại nghĩ tới người đó đã nói, lúc anh ấy cô đơn, anh ấy sẽ nói chuyện với cá trong ao.
Nhưng mà… Đó cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Trong mảnh sân to lớn, vẫn chỉ có một mình hình bóng của cô.
Người đàn ông đó, nửa tháng rồi cũng chưa thấy xuất hiện ở trước mặt cô. Thỉnh thoảng Trâm Nhị trở về nhà cũng chỉ cầm đi một vài bộ quần áo, sau đó lại vội vàng rời đi.
Sự bối rối trên gương mặt của Trầm Tam và Trầm Tư dần dần trở nên nghiêm nghị hơn.
Cô không thể đoán ra được, tại sao hai người này lại như vậy.
Vào một ngày mùa đông, cánh cổng sắt màu đen của biệt thư nhà họ Trầm được mở ra, cô đứng ở tầng hai nhìn ra xa, cô nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc đang tiến vào.
Anh ấy… Cuối cùng cũng trở về.
Thu hồi tầm mắt lại, cô không biết phải đối diện với người đàn ông này như thế nào.
Thời gian trôi qua từng chút một, người quản gia đứng ở bên ngoài cửa cung kính mời cô xuống lầu.
Cô muốn nói, có thể không gặp người đó được không.
Nhưng quản gia đã xoay người rời đi rồi.
Sau khi chần chừ một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định đi xuống lầu dưới.
Cô tự cười trong lòng… Không biết từ lúc nào cô lại học được cách kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cô tự chế giêu bản thân mình, và rôi nụ cười đó đã được cô che giấu trên gương mặt của mình.
Ở cầu thang, một dáng người cao lớn đang đứng ở đó.
Là người đàn ông đó Người đó đang đứng ở đó, hơi hơi nghiêng căm, yên lặng nhìn cô.
Giây phút này, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện.
Người đàn ông đó tựa như một bức tranh tĩnh lặng, anh lặng lẽ đứng trong tranh, người trong tranh lặng lẽ đứng nhìn cô.
Trâm Nhị vẫn cung kính đứng phía sau người đàn ông đó, tựa như một người vệ sĩ từ xa Người đàn ông đó nhìn cô một lúc, sau đó giơ tay vây gọi cô: “Lại đây.”
Giọng nói trâm thấp thuộc về người đàn ông đó, nhưng lại mang một chút ấm áp.
Cô trầm mặc một chút, cô biết răng bản thân mình không thoát được Nhấc bàn chân lên.
Giống như một thập kỷ, cô cho răng người đàn ông đó tính tình không tốt, không đủ kiên nhần sẽ giục cô. Nhưng mà tất cả lại nằm ngoài dự đoán của cô, anh lặng lẽ đứng ở cầu thang nhìn cô bước tới bên anh như một con ốc sên Giây phút này đột nhiên có cảm giác, giống như, người đó đã đợi cô cả một thập kỷ, rất lâu rất lâu rồi.
Chỉ là suy nghĩ này vừa mới nổi lên tong đầu của cô, cô đã lập tức xua tan nó… Thật là ngây thơ mà Hơn nữa… Cô không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào nữa Một thập kỷ lâu như thế nào thì cô không biết.
Nhưng mà khi mà cô bước tới trước mặt anh thì bàn chân đã sưng phù lên rồi, cô lặng lẽ đứng trước mặt anh. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng mà vần có thể cảm nhận được ánh mắt xuyên qua đỉnh đầu cô.
Có lẽ vì tò mò, hoặc có lẽ đầu của cô bị ngấm nước rồi, cho nên cô hơi ngẩng đầu lên nhìn trộm… Và không thể rời tâm mặt đi được nữa Cô đã bị thu hút bở cảm xúc phong phú và phức tạp trong đồi mắt của anh.
Dịu dàng, bịn rịn, lưu luyến, với cả… Còn cái gì nữa nhỉ?
Cô vận dụng tất cả vốn từ vựng mà mình đã học để tìm ra từ có thể hình dung được… Nhưng mà, cô lục tung đầu óc cũng không thể tìm ra được từ nào phù hợp với ánh mặt đó.
Trong đôi mặt của cô, dần dần trở nên bối rối Cô không thể hiểu nổi ánh mặt của người này.
Vừa cảm thấy rất quen thuộc, lại cảm thấy rất xa lạ.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trên trán Gô.
Anh nhẹ nhàng xoa những vết xẹo không thể nào biến mất được kia.
“Lúc đó chắc là rất đau.”
Người đó dịu dàng hỏi cô.
Cô cảm thấy khó chịu với sự dịu dàng này, do đó cô đưa tay lên đấy bàn tay của anh ta, không khách khí nói: “Không đau”
Cơ thể của cô đã từng trải qua những đau khổ còn đau đớn hơn vết thương này nhiều.
Hỏi cô có đau không… Giả vờ cái gì cơ chứ.
Lúc đó, cô nghĩ như vậy.
Một vết sưng đỏ lập tức xuất hiện trên mu bàn tay của người đàn ông.
Trầm Nhị trừng mắt tức giận, nhưng người đàn ông vây tay: “Mọi người ra ngoài hết đi”
Trầm Nhị không cam tâm rời đi, lúc này đây, tất cả người làm và quản gia trong nhà đều rời đi.
Trong nháy mắt, phòng khách to lớn chỉ còn lại anh và cô.
Người đàn ông giơ tay xoa mu bàn tay bị sưng phồng, dịu dàng nói: “Không bị thương”
Cô không biết phải làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này.
Giọng nói của người đó lại vang lên một lần nữa: “Anh vần nhớ bữa tiệc sinh nhật năm 18 tuổi của em. Lúc đó bộ dạng của em thường phồng mồm giơ móng vuốt không thèm để anh vào trong mắt. Anh vẫn nhớ em của lúc đó giống như một con hổ con cười lộ ra chiếc răng nanh… Có chút rất thú vị”
“Tôi không nhớ những điều đó nữa rồi”
Cô chỉ muốn hát những giai điệu ngược lại với anh.
“Anh vân nhớ, vào một buổi chiều mùa hè, tôi năm nghỉ mát dưới gốc cây, lúc đó em tưởng rằng anh đã ngủ rồi nên hôn trộm lên môi anh”
“Tôi không nhớ” Cô không thừa nhận.
Người đàn ông nghe thấy thế chỉ cười một tiếng.
“Anh vân nhớ ngày lê tình nhân, em học những người con gái khác làm socola, bỏ trộm vào trong cặp sách của anh”
“Cuối cùng cho chó ăn”
Tiếng cười của người đàn ông vang lên, cho thấy anh bị cô làm cho cười: “Không phải, socola mà em làm, chó nhà tôi cũng chán ghét.”
“Đúng đúng, anh cũng vẫn luôn chán ghét tôi” Bất giác cô bị anh lừa, khó chịu phụ họa thêm.
“Không, về sau anh đã ăn nó” Người đàn ông thu lại nụ cười ở trên gương mặt, dưới đáy mặt là sự trân thành, nhưng vần mang nét cười.
“Sau đó anh phải truyền nước 3 ngày vì bị viên dạ dày và bụng cũng bị đau 3 ngày.”
Còn có chuyện này sao?
Cô rất muốn châm chọc anh ngậm máu phun người. Nhưng mà trong ký ức lại có một chuyện, đó là khi cô tới nhà họ Trầm, người giúp việc của nhà họ Trầm đã nói, cậu chủ nhà họ ăn phải đồ ăn bị hỏng nên là phải nhập viện “Anh nhớ, khi anh thi đánh bóng chuyền, em đã chụp trộm tôi rất nhiều ảnh” Nói xong, người đàn ông giơ tay về phía cô: “Ảnh đâu? Vật nên trở về với chủ chứ”
“.,. Vất đi rồi”
Người đàn ông nghe thấy như vậy, liên nhìn cô chăm chăm.
Cô gần như bị thái bộ và lời nói của anh làm cho hoảng loạn rồi.
€ô tức giận nói: “Trầm Tu Cẩn! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Hồi tưởng lại ký ức sao?”
Chương 326: Trong trò chơi này tôi thua rồi.
Liên tiếp 3 ngày, người đó không bước nửa bước ra khỏi cửa nhà.
Trầm Tam và Trầm Tư như vị thân canh cửa, trái phải mỗi bên một người đứng canh, vẻ mặt không có biểu cả.
Nơi ở ban đầu đã bị phá hủy gần hết rồi, cô lại một lần nữa bước chân vào biệt thự nhà họ Trâm.
Trong hoa viên to lớn, không có tiếng chim hót và hương thơm của hoa. Người quản gia trong biệt thự đang rất tận tâm với công việc, dường như mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng.
Ngoài Trầm Tam và Trầm Tư, cô không nói một câu nào với những người khác.
Quản gia trong nhà, khi gặp cô thường sẽ cung kính lễ phép với cô.
Tai của cô dường như để trang trí, miệng của cô cũng trở thành vật để trang trí.
Người làm trong nhà, có người nhìn rất quen mặt nhưng cũng có người lạ mặt. Nhưng bất luận dù là ai, thi khi gặp cô thường sẽ cung kính cúi đầu với cô, sau đó mới rời đi.
Chỉ có khi ở trong vườn, là khi cô mới không cảm thấy phiền phức.
Nhưng mà mùa này, hao và cây đã héo cô rồi, không hề có màu sắc.
Các cành cây bị đông lạnh vẫn có một chút lốm đốm màu xanh.
Ngoài những thứ đó ra, cũng không có một người nào để nói chuyện… Nói gì tới động vật.
Giây phút này, cô lại nghĩ tới người đó đã nói, lúc anh ấy cô đơn, anh ấy sẽ nói chuyện với cá trong ao.
Nhưng mà… Đó cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Trong mảnh sân to lớn, vẫn chỉ có một mình hình bóng của cô.
Người đàn ông đó, nửa tháng rồi cũng chưa thấy xuất hiện ở trước mặt cô. Thỉnh thoảng Trâm Nhị trở về nhà cũng chỉ cầm đi một vài bộ quần áo, sau đó lại vội vàng rời đi.
Sự bối rối trên gương mặt của Trầm Tam và Trầm Tư dần dần trở nên nghiêm nghị hơn.
Cô không thể đoán ra được, tại sao hai người này lại như vậy.
Vào một ngày mùa đông, cánh cổng sắt màu đen của biệt thư nhà họ Trầm được mở ra, cô đứng ở tầng hai nhìn ra xa, cô nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc đang tiến vào.
Anh ấy… Cuối cùng cũng trở về.
Thu hồi tầm mắt lại, cô không biết phải đối diện với người đàn ông này như thế nào.
Thời gian trôi qua từng chút một, người quản gia đứng ở bên ngoài cửa cung kính mời cô xuống lầu.
Cô muốn nói, có thể không gặp người đó được không.
Nhưng quản gia đã xoay người rời đi rồi.
Sau khi chần chừ một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định đi xuống lầu dưới.
Cô tự cười trong lòng… Không biết từ lúc nào cô lại học được cách kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cô tự chế giêu bản thân mình, và rôi nụ cười đó đã được cô che giấu trên gương mặt của mình.
Ở cầu thang, một dáng người cao lớn đang đứng ở đó.
Là người đàn ông đó Người đó đang đứng ở đó, hơi hơi nghiêng căm, yên lặng nhìn cô.
Giây phút này, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện.
Người đàn ông đó tựa như một bức tranh tĩnh lặng, anh lặng lẽ đứng trong tranh, người trong tranh lặng lẽ đứng nhìn cô.
Trâm Nhị vẫn cung kính đứng phía sau người đàn ông đó, tựa như một người vệ sĩ từ xa Người đàn ông đó nhìn cô một lúc, sau đó giơ tay vây gọi cô: “Lại đây.”
Giọng nói trâm thấp thuộc về người đàn ông đó, nhưng lại mang một chút ấm áp.
Cô trầm mặc một chút, cô biết răng bản thân mình không thoát được Nhấc bàn chân lên.
Giống như một thập kỷ, cô cho răng người đàn ông đó tính tình không tốt, không đủ kiên nhần sẽ giục cô. Nhưng mà tất cả lại nằm ngoài dự đoán của cô, anh lặng lẽ đứng ở cầu thang nhìn cô bước tới bên anh như một con ốc sên Giây phút này đột nhiên có cảm giác, giống như, người đó đã đợi cô cả một thập kỷ, rất lâu rất lâu rồi.
Chỉ là suy nghĩ này vừa mới nổi lên tong đầu của cô, cô đã lập tức xua tan nó… Thật là ngây thơ mà Hơn nữa… Cô không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào nữa Một thập kỷ lâu như thế nào thì cô không biết.
Nhưng mà khi mà cô bước tới trước mặt anh thì bàn chân đã sưng phù lên rồi, cô lặng lẽ đứng trước mặt anh. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng mà vần có thể cảm nhận được ánh mắt xuyên qua đỉnh đầu cô.
Có lẽ vì tò mò, hoặc có lẽ đầu của cô bị ngấm nước rồi, cho nên cô hơi ngẩng đầu lên nhìn trộm… Và không thể rời tâm mặt đi được nữa Cô đã bị thu hút bở cảm xúc phong phú và phức tạp trong đồi mắt của anh.
Dịu dàng, bịn rịn, lưu luyến, với cả… Còn cái gì nữa nhỉ?
Cô vận dụng tất cả vốn từ vựng mà mình đã học để tìm ra từ có thể hình dung được… Nhưng mà, cô lục tung đầu óc cũng không thể tìm ra được từ nào phù hợp với ánh mặt đó.
Trong đôi mặt của cô, dần dần trở nên bối rối Cô không thể hiểu nổi ánh mặt của người này.
Vừa cảm thấy rất quen thuộc, lại cảm thấy rất xa lạ.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trên trán Gô.
Anh nhẹ nhàng xoa những vết xẹo không thể nào biến mất được kia.
“Lúc đó chắc là rất đau.”
Người đó dịu dàng hỏi cô.
Cô cảm thấy khó chịu với sự dịu dàng này, do đó cô đưa tay lên đấy bàn tay của anh ta, không khách khí nói: “Không đau”
Cơ thể của cô đã từng trải qua những đau khổ còn đau đớn hơn vết thương này nhiều.
Hỏi cô có đau không… Giả vờ cái gì cơ chứ.
Lúc đó, cô nghĩ như vậy.
Một vết sưng đỏ lập tức xuất hiện trên mu bàn tay của người đàn ông.
Trầm Nhị trừng mắt tức giận, nhưng người đàn ông vây tay: “Mọi người ra ngoài hết đi”
Trầm Nhị không cam tâm rời đi, lúc này đây, tất cả người làm và quản gia trong nhà đều rời đi.
Trong nháy mắt, phòng khách to lớn chỉ còn lại anh và cô.
Người đàn ông giơ tay xoa mu bàn tay bị sưng phồng, dịu dàng nói: “Không bị thương”
Cô không biết phải làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này.
Giọng nói của người đó lại vang lên một lần nữa: “Anh vần nhớ bữa tiệc sinh nhật năm 18 tuổi của em. Lúc đó bộ dạng của em thường phồng mồm giơ móng vuốt không thèm để anh vào trong mắt. Anh vẫn nhớ em của lúc đó giống như một con hổ con cười lộ ra chiếc răng nanh… Có chút rất thú vị”
“Tôi không nhớ những điều đó nữa rồi”
Cô chỉ muốn hát những giai điệu ngược lại với anh.
“Anh vân nhớ, vào một buổi chiều mùa hè, tôi năm nghỉ mát dưới gốc cây, lúc đó em tưởng rằng anh đã ngủ rồi nên hôn trộm lên môi anh”
“Tôi không nhớ” Cô không thừa nhận.
Người đàn ông nghe thấy thế chỉ cười một tiếng.
“Anh vân nhớ ngày lê tình nhân, em học những người con gái khác làm socola, bỏ trộm vào trong cặp sách của anh”
“Cuối cùng cho chó ăn”
Tiếng cười của người đàn ông vang lên, cho thấy anh bị cô làm cho cười: “Không phải, socola mà em làm, chó nhà tôi cũng chán ghét.”
“Đúng đúng, anh cũng vẫn luôn chán ghét tôi” Bất giác cô bị anh lừa, khó chịu phụ họa thêm.
“Không, về sau anh đã ăn nó” Người đàn ông thu lại nụ cười ở trên gương mặt, dưới đáy mặt là sự trân thành, nhưng vần mang nét cười.
“Sau đó anh phải truyền nước 3 ngày vì bị viên dạ dày và bụng cũng bị đau 3 ngày.”
Còn có chuyện này sao?
Cô rất muốn châm chọc anh ngậm máu phun người. Nhưng mà trong ký ức lại có một chuyện, đó là khi cô tới nhà họ Trầm, người giúp việc của nhà họ Trầm đã nói, cậu chủ nhà họ ăn phải đồ ăn bị hỏng nên là phải nhập viện “Anh nhớ, khi anh thi đánh bóng chuyền, em đã chụp trộm tôi rất nhiều ảnh” Nói xong, người đàn ông giơ tay về phía cô: “Ảnh đâu? Vật nên trở về với chủ chứ”
“.,. Vất đi rồi”
Người đàn ông nghe thấy như vậy, liên nhìn cô chăm chăm.
Cô gần như bị thái bộ và lời nói của anh làm cho hoảng loạn rồi.
€ô tức giận nói: “Trầm Tu Cẩn! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Hồi tưởng lại ký ức sao?”