Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: CỨ COI NHƯ CHƯA TỪNG C
**********
Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc bị ai nhìn vào bản thân đang mặc váy cưới lộng lẫy trong gương
Tô Văn Thiên ở bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn, nói với cô bằng giọng cảnh cáo. "Mày đừng có giở trò! Lấy chồng thì phải có dáng vẻ của lấy chồng. Nhà họ Lộ là dòng họ lớn, đến lúc đó mày sẽ được hưởng hết mọi giàu sang, đừng có bày cái bộ mặt đưa đám ấy ra nữa!"
Vân Cẩm hừ một tiếng rồi nói: "Nếu không phải Tiểu Noãn không đồng ý thì mày nghĩ chuyện tốt như thế này sẽ đến lượt mày chắc?"
Đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, Tô Bắc hít sâu một hơi thì thấy Tô Vân Thiên và Vân Cẩm đã vội vàng chạy ra ngoài.
Cửa phòng bị đẩy ra, một đôi giày da hãng Silvano Lattanz được làm thủ công xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tô Bắc không xa lạ gì với đôi giày đó, bởi nó là đôi giày mà tổng thống các nước thường đi, là mặt hàng xa xỉ không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Người đi vào là một người đàn ông tuấn tú già dặn, anh ta không cảm xúc nhìn Tô Bắc rồi nói: "Chào cô Tô, tôi là Vân Phàm, trợ lý của anh Lộ. Tôi đến đây là để thay anh ấy đón dâu."
Tô Bắc suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cô là người bị ép cưới, còn đối phương thì lại tìm người đi đón dâu hộ, đúng là trời sinh một cặp mà
Nếu như Vân Phàm chỉ là người đón dâu hộ thì Tô Bắc cũng không muốn làm khó anh ta, cô nói: "Vậy thì đi thôi" Vân Phàm hơi ngạc nhiên, bởi dù sao chuyện lớn như cưới hỏi như thế này thì hai bên đều phải tham gia, bản thân mình thay anh Lê đi đón dầu đã là rất không tôn trọng nhà gái rồi, nếu chuyện này xảy ra ở những gia đình bình thường thì có lẽ đã sớm làm ầm ĩ lên rồi! Mà người phụ nữ trước mắt lại không hề để ý khiến cho Vân Phàm rất nể phục, anh bước lên phía trước dẫn đường, đưa Tô Bắc vào trong xe hoa.
Đưa mắt nhìn, hàng xe sang nhãn hiệu Maybach xếp đầy đường, chiếc nào cũng là bản limited, chiếc nào cũng là sự bổ trí đảng cấp!
Tô Bắc im lặng cả một ngày trời để mặc cho người ta sắp đặt.
Sau khi đến nhà họ Lộ, cô bị ép đổi sang đội mũ phượng, còn phải trùm đầu bằng khăn màu đỏ không thể nào truyền thống hơn nữa, nhưng lúc diễn ra lễ cưới thì chỉ có một mình cô.
Không có bố mẹ hai bên, không có chồng, một mình cô hoàn thành mọi nghi thức trước ánh nhìn chòng chọc của bao người, giống như một trò cười vậy!
Ngôi trong căn phòng cưới mờ tối, tâm trạng của Tô Bắc trở nên bí bách, cơ thể cô vừa nặng nề lại vừa phải kìm nén giống như đang đeo chì.
Cô ngồi trong phòng khoảng hai giờ đồng hồ mới nghe thấy tiếng bước chân đang chầm chậm đi tới. Cô căng thẳng tới mức túm chặt góc áo.
Lộ Nam nhíu mày nhìn người phụ nữ đang đội khăn trùm đầu, bà nội đã sắp xếp lễ cưới xung hỉ lại còn bày đặt thế này, nhìn qua giống như cúng tế vậy!
May mà bệnh tình của em gái đã bắt đầu có chuyển biến tốt, cho nên ngồi cùng người phụ nữ này cũng không đến mức khó chịu lắm. "Khăn trùm đầu của cô chẳng nhẽ còn định chờ tôi bỏ ra giùm cho à?" Giọng nói trầm thấp của Lộ Nam mang theo sự lạnh lùng và xa cách khiến Tô Bắc tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không vì công ty của cô tôi thì ai thèm trùm cái khăn rách này rồi lại để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm chứ
Nhưng khoảnh khắc bỏ khăn che đầu xuống, Tô Bắc đã lập tức sừng lại. Khuôn mặt này hoàn toàn không đáng sợ như lời đồn mà ngược lại còn rất đẹp trai là đang khác.
Ngoại hình và vóc dáng này chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng đã có thể khiến cho người ta không thể rời mắt rồi!
Lộ Nam nhíu mày nhìn ánh mặt kinh ngạc của Tô Bắc, anh bước lên phía trước giữ chặt căm cô tỏ vẻ cực kỳ chán ghét rồi lạnh lùng mở miệng: "Nhìn đủ chưa?"
Tô Bắc hơi chấn động, cô cười lạnh nói: "Chẳng lẽ anh không thể gặp người khác à?" "Cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, đừng tưởng có là tiểu thư là ngọc cành vàng của nhà họ Tô thì có thể làm loạn ở chỗ tôi!" Ngữ khí của Lộ Nam càng nặng nề hơn.
Tô Bắc dùng sức hất tay Lộ Nam ra, khinh thường lên tiếng: "Nghe nói anh có bệnh, hôm nay coi như tôi đã được mở mang tầm mắt rồi, không chỉ người có bệnh mà não cũng hỏng luôn rồi thì phải! Nếu đã không muốn cưới thì còn chạy đến sỉ nhục tôi làm gì, rảnh quá à?" "Nếu không phải để xung hỉ cho em gái tôi thì có nghĩ cô có thể bước vào nhà họ Lộ này à?" Lộ Nam dùng sức đề Tô Bắc trên giường, tức đến nghiến răng.
Chưa từng có ai dám ở trước mặt anh nói những lời khó nghe như thế, huống chi người phụ nữ chỉ là cái thứ dùng để giải đen này, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Tô Bắc bị chọc tức đến mức sắp cưới thành tiếng Ngôi trên chiếc giường lạnh lẽo này lâu như thế, đối tượng kết hôn vừa tới thì lại bị sỉ nhục, đến tương đất còn phải tức nữa là Người đàn ông này đúng thật là không thể nào hiểu nổi. "Vậy thì hay quá! Dù sao thì tôi cũng không muốn lấy anh. Nếu anh không muốn cưới tôi không muốn gả, chúng ta đều là người bị điều kiện ngoại cảnh ép buộc, vậy sao chúng ta không làm một thỏa thuận rằng sẽ không làm phiên nhau, cứ coi như đám cưới này chưa từng diễn ra nhỉ?"
Cứ coi như đám cưới này chưa từng diễn ra sao?
Lộ Nam chưa từng nghĩ tới trên đời lại có người phụ nữ lại tránh mình như tranh tà, còn không thèm để ý đến thân phận mợ chủ của nhà họ Lộ này nữa chứ.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Tô Bắc, giống như muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài vậy.
**********
Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc bị ai nhìn vào bản thân đang mặc váy cưới lộng lẫy trong gương
Tô Văn Thiên ở bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn, nói với cô bằng giọng cảnh cáo. "Mày đừng có giở trò! Lấy chồng thì phải có dáng vẻ của lấy chồng. Nhà họ Lộ là dòng họ lớn, đến lúc đó mày sẽ được hưởng hết mọi giàu sang, đừng có bày cái bộ mặt đưa đám ấy ra nữa!"
Vân Cẩm hừ một tiếng rồi nói: "Nếu không phải Tiểu Noãn không đồng ý thì mày nghĩ chuyện tốt như thế này sẽ đến lượt mày chắc?"
Đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, Tô Bắc hít sâu một hơi thì thấy Tô Vân Thiên và Vân Cẩm đã vội vàng chạy ra ngoài.
Cửa phòng bị đẩy ra, một đôi giày da hãng Silvano Lattanz được làm thủ công xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tô Bắc không xa lạ gì với đôi giày đó, bởi nó là đôi giày mà tổng thống các nước thường đi, là mặt hàng xa xỉ không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Người đi vào là một người đàn ông tuấn tú già dặn, anh ta không cảm xúc nhìn Tô Bắc rồi nói: "Chào cô Tô, tôi là Vân Phàm, trợ lý của anh Lộ. Tôi đến đây là để thay anh ấy đón dâu."
Tô Bắc suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cô là người bị ép cưới, còn đối phương thì lại tìm người đi đón dâu hộ, đúng là trời sinh một cặp mà
Nếu như Vân Phàm chỉ là người đón dâu hộ thì Tô Bắc cũng không muốn làm khó anh ta, cô nói: "Vậy thì đi thôi" Vân Phàm hơi ngạc nhiên, bởi dù sao chuyện lớn như cưới hỏi như thế này thì hai bên đều phải tham gia, bản thân mình thay anh Lê đi đón dầu đã là rất không tôn trọng nhà gái rồi, nếu chuyện này xảy ra ở những gia đình bình thường thì có lẽ đã sớm làm ầm ĩ lên rồi! Mà người phụ nữ trước mắt lại không hề để ý khiến cho Vân Phàm rất nể phục, anh bước lên phía trước dẫn đường, đưa Tô Bắc vào trong xe hoa.
Đưa mắt nhìn, hàng xe sang nhãn hiệu Maybach xếp đầy đường, chiếc nào cũng là bản limited, chiếc nào cũng là sự bổ trí đảng cấp!
Tô Bắc im lặng cả một ngày trời để mặc cho người ta sắp đặt.
Sau khi đến nhà họ Lộ, cô bị ép đổi sang đội mũ phượng, còn phải trùm đầu bằng khăn màu đỏ không thể nào truyền thống hơn nữa, nhưng lúc diễn ra lễ cưới thì chỉ có một mình cô.
Không có bố mẹ hai bên, không có chồng, một mình cô hoàn thành mọi nghi thức trước ánh nhìn chòng chọc của bao người, giống như một trò cười vậy!
Ngôi trong căn phòng cưới mờ tối, tâm trạng của Tô Bắc trở nên bí bách, cơ thể cô vừa nặng nề lại vừa phải kìm nén giống như đang đeo chì.
Cô ngồi trong phòng khoảng hai giờ đồng hồ mới nghe thấy tiếng bước chân đang chầm chậm đi tới. Cô căng thẳng tới mức túm chặt góc áo.
Lộ Nam nhíu mày nhìn người phụ nữ đang đội khăn trùm đầu, bà nội đã sắp xếp lễ cưới xung hỉ lại còn bày đặt thế này, nhìn qua giống như cúng tế vậy!
May mà bệnh tình của em gái đã bắt đầu có chuyển biến tốt, cho nên ngồi cùng người phụ nữ này cũng không đến mức khó chịu lắm. "Khăn trùm đầu của cô chẳng nhẽ còn định chờ tôi bỏ ra giùm cho à?" Giọng nói trầm thấp của Lộ Nam mang theo sự lạnh lùng và xa cách khiến Tô Bắc tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không vì công ty của cô tôi thì ai thèm trùm cái khăn rách này rồi lại để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm chứ
Nhưng khoảnh khắc bỏ khăn che đầu xuống, Tô Bắc đã lập tức sừng lại. Khuôn mặt này hoàn toàn không đáng sợ như lời đồn mà ngược lại còn rất đẹp trai là đang khác.
Ngoại hình và vóc dáng này chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng đã có thể khiến cho người ta không thể rời mắt rồi!
Lộ Nam nhíu mày nhìn ánh mặt kinh ngạc của Tô Bắc, anh bước lên phía trước giữ chặt căm cô tỏ vẻ cực kỳ chán ghét rồi lạnh lùng mở miệng: "Nhìn đủ chưa?"
Tô Bắc hơi chấn động, cô cười lạnh nói: "Chẳng lẽ anh không thể gặp người khác à?" "Cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, đừng tưởng có là tiểu thư là ngọc cành vàng của nhà họ Tô thì có thể làm loạn ở chỗ tôi!" Ngữ khí của Lộ Nam càng nặng nề hơn.
Tô Bắc dùng sức hất tay Lộ Nam ra, khinh thường lên tiếng: "Nghe nói anh có bệnh, hôm nay coi như tôi đã được mở mang tầm mắt rồi, không chỉ người có bệnh mà não cũng hỏng luôn rồi thì phải! Nếu đã không muốn cưới thì còn chạy đến sỉ nhục tôi làm gì, rảnh quá à?" "Nếu không phải để xung hỉ cho em gái tôi thì có nghĩ cô có thể bước vào nhà họ Lộ này à?" Lộ Nam dùng sức đề Tô Bắc trên giường, tức đến nghiến răng.
Chưa từng có ai dám ở trước mặt anh nói những lời khó nghe như thế, huống chi người phụ nữ chỉ là cái thứ dùng để giải đen này, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Tô Bắc bị chọc tức đến mức sắp cưới thành tiếng Ngôi trên chiếc giường lạnh lẽo này lâu như thế, đối tượng kết hôn vừa tới thì lại bị sỉ nhục, đến tương đất còn phải tức nữa là Người đàn ông này đúng thật là không thể nào hiểu nổi. "Vậy thì hay quá! Dù sao thì tôi cũng không muốn lấy anh. Nếu anh không muốn cưới tôi không muốn gả, chúng ta đều là người bị điều kiện ngoại cảnh ép buộc, vậy sao chúng ta không làm một thỏa thuận rằng sẽ không làm phiên nhau, cứ coi như đám cưới này chưa từng diễn ra nhỉ?"
Cứ coi như đám cưới này chưa từng diễn ra sao?
Lộ Nam chưa từng nghĩ tới trên đời lại có người phụ nữ lại tránh mình như tranh tà, còn không thèm để ý đến thân phận mợ chủ của nhà họ Lộ này nữa chứ.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Tô Bắc, giống như muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài vậy.