Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: (Ngoại truyện) Một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to
Năm hai sau khi đám cưới thế kỉ của Thiên Tuệ và Tần Thiên Hàn diễn ra, Tần gia lại được một phen nhộn nhịp vì tiệc mừng tuổi cho một cặp long phụng. Tần Bắc Viện hôm nay rất lắm người ra kẻ vào, tất cả mọi người đều tất bận.
Tần Thiên Hàn loay hoay phân việc cho người làm. Cặp long phụng này là hai đứa nhỏ nhất của Tần gia nên rất được yêu thương, đến cả anh cũng không dám xem thường. Bỗng dưng Thiên Tịnh An từ đâu chạy lại ôm chân anh, mếu máo đòi bế. Tần Thiên Hàn thấy nước mắt cô bé kìm lòng không nổi nên hết cách đành chịu thua.
"Anh tình chiều con bé mãi à."
Thiên Tuệ từ trên lầu đi xuống, một tay bế một bé gái, tay còn lại dắt theo một bé trai. Hai đứa trẻ này là nhân vật chính trong buổi tiệc ngày hôm nay, cặp song sinh bảo bối của Tần gia, Tần Cảnh-Tần Ái Huệ.
"Con anh thì anh chiều thôi mà."
Tần Thiên Hàn tuy nói thế nhưng hành động thì đang bỏ Thiên Tịnh An xuông.
Rất nhanh chóng, các khách mời đều có mặt. Trong buổi tiệc này hầu hết đều là người quen biết cả, hai anh họ của Thiên Tuệ cũng cố gắng bỏ việc mà đến. Hikashi cùng Tần Hữu Tình dắt Kiyoshi bước vào trong. Đã rất lâu hai người không trở về Tần gia, lần cuối cùng hai người có mặt ở đây có lẽ là sau đám cưới của Thiên Tuệ một tuần, tính đến hiện tại cũng đã hơn ba năm rồi. Kiyoshi, con trai hai người cũng đã ba tuổi nhưng chưa từng một lần về nhà ngọai. Đôi mắt long lanh của cậu bé đảo một vòng trong biệt thự. Kiyoshi, con trai hai người cũng đã ba tuổi nhưng chưa từng một lần về nhà ngoại. Điều này cũng là do lịch trình quá dày đặc của Hikashi, đã rất nhiều lần anh bảo muốn bỏ việc để về chơi một tháng nhưng Tần Hữu Tình lại không muốn làm lỡ công việc của anh nên không chịu.
“Bác ơi, Tịnh An muốn được bế.”
Thiên Tịnh An rời bỏ Tần Thiên Hàn mà xông thẳng đến chỗ Hikashi. Tuy là Hikashi rất ít khi về nhưng vì đặc thù nghề nghiệp nên Thiên Tuệ nên cô rất hay bay qua bay lại từ Trung sang Nhật. Thỉnh thoảng lại có dắt theo Thiên Tịnh An, mỗi lần cô bé đến đều được các bác cưng chiều đủ thứ nên rất nhanh đã thích nghi được.
“Tịnh An, con có thể đưa em Kiyoshi ra ngoài dạo một lát được không?”
Tần Hữu Tình thấy cảnh này hơi sai sai nên lập tức tren một món mồi ngon khác cho cô bé.
Tần Ái Huệ trên tay Thiên Tuệ vừa thấy Tần Thiên Hàn ngay lập tức bật chế độ mè nheo. Thiên Tuệ thấy thế đành lắc đầu bất lực, hết chị rồi đến em, bám ai không bám lại đi bám ba nó. Một ngày hai mươi tư giờ, hai chị em chúng bám Tần Thiên Hàn hết hai mươi ba giờ và năm mươi chín phút rồi. Thậm chí đến lúc ngủ cũng không tha. Nhiều khi cô gọi anh là “chồng ơi” chúng nó cũng không cho luôn. Cái thứ ngang ngược này không lẽ là di truyền từ cô mà ra sao?
Vương Thịnh Quân và Bạch Uyển Nhi vừa từ ngoài cổng bước vào thì ngay lập tức bị Thiên Tịnh An lao ra “đột kích”. Lần này mục tiêu của cô bé không còn là phụ huynh nữa, mà là cậu bé Vương Minh Khải. Tần Thiên Hàn ở trong nhà nhìn ra thấy một màn “chào sân” này của cô con gái đầu lòng cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, chủ biết lặng lẽ quay sang nhìn Thiên Tuệ cười cười.
Một gia đình năm người như thế đối với anh và cô là hai chữ hạnh phúc đã trọn vẹn ý nghĩa. Gặp nhau, thương nhau, yêu nhau, bên nhau, tất cả đều là do duyên phận sắp đặt nên. Tuy họ không dành cả thanh xuân cho nhau nhưng thực sự họ đã dành của trái tim của mình cho nhau.
Gọi mối tình đơn phương của Thiên Tuệ dành cho Từ Tuấn Hào là một cuộc tình thanh xuân vườn trường chết yểu. Năm đó cô gặp và yêu anh khi bản thân chưa đủ can đảm để thừa nhận và công khai bảo vệ nó. Đó là một nút thắt trong cô, nó đánh dấu cho cô nhớ rằng bản thân đã vì những điều gì mà mất đi người mình yêu. Còn khi cô gặp Tần Thiên Hàn thì khác, lúc đó cô thực sự đã trưởng thành. Chính nút thắt Từ Tuấn Hào đó đã cho ra một Thiên Tuể trưởng thành hơn trong tình cảm. Cô không còn sợ hãi bất kì điều gì nữa. Yêu thì nói, thích thì làm, không chần chừ rồi lại mất thêm một người nữa.
Để rồi ngày hôm nay, họ về chung một nhà, cùng xây đắp cho nhau một tổ ấm.
———————- End——————————
Tên: Tình yêu từ người đàn ông mang mặt nạ vàng.
Author: Hồng Hạc Tô.
Thể loại: Ngôn tình.
Nam chính: Tần Thiên Hàn.
Nữ chính: Thiên Tuệ.
Nơi đăng: *******, Magatoon.
23-07-21 End.
Tần Thiên Hàn loay hoay phân việc cho người làm. Cặp long phụng này là hai đứa nhỏ nhất của Tần gia nên rất được yêu thương, đến cả anh cũng không dám xem thường. Bỗng dưng Thiên Tịnh An từ đâu chạy lại ôm chân anh, mếu máo đòi bế. Tần Thiên Hàn thấy nước mắt cô bé kìm lòng không nổi nên hết cách đành chịu thua.
"Anh tình chiều con bé mãi à."
Thiên Tuệ từ trên lầu đi xuống, một tay bế một bé gái, tay còn lại dắt theo một bé trai. Hai đứa trẻ này là nhân vật chính trong buổi tiệc ngày hôm nay, cặp song sinh bảo bối của Tần gia, Tần Cảnh-Tần Ái Huệ.
"Con anh thì anh chiều thôi mà."
Tần Thiên Hàn tuy nói thế nhưng hành động thì đang bỏ Thiên Tịnh An xuông.
Rất nhanh chóng, các khách mời đều có mặt. Trong buổi tiệc này hầu hết đều là người quen biết cả, hai anh họ của Thiên Tuệ cũng cố gắng bỏ việc mà đến. Hikashi cùng Tần Hữu Tình dắt Kiyoshi bước vào trong. Đã rất lâu hai người không trở về Tần gia, lần cuối cùng hai người có mặt ở đây có lẽ là sau đám cưới của Thiên Tuệ một tuần, tính đến hiện tại cũng đã hơn ba năm rồi. Kiyoshi, con trai hai người cũng đã ba tuổi nhưng chưa từng một lần về nhà ngọai. Đôi mắt long lanh của cậu bé đảo một vòng trong biệt thự. Kiyoshi, con trai hai người cũng đã ba tuổi nhưng chưa từng một lần về nhà ngoại. Điều này cũng là do lịch trình quá dày đặc của Hikashi, đã rất nhiều lần anh bảo muốn bỏ việc để về chơi một tháng nhưng Tần Hữu Tình lại không muốn làm lỡ công việc của anh nên không chịu.
“Bác ơi, Tịnh An muốn được bế.”
Thiên Tịnh An rời bỏ Tần Thiên Hàn mà xông thẳng đến chỗ Hikashi. Tuy là Hikashi rất ít khi về nhưng vì đặc thù nghề nghiệp nên Thiên Tuệ nên cô rất hay bay qua bay lại từ Trung sang Nhật. Thỉnh thoảng lại có dắt theo Thiên Tịnh An, mỗi lần cô bé đến đều được các bác cưng chiều đủ thứ nên rất nhanh đã thích nghi được.
“Tịnh An, con có thể đưa em Kiyoshi ra ngoài dạo một lát được không?”
Tần Hữu Tình thấy cảnh này hơi sai sai nên lập tức tren một món mồi ngon khác cho cô bé.
Tần Ái Huệ trên tay Thiên Tuệ vừa thấy Tần Thiên Hàn ngay lập tức bật chế độ mè nheo. Thiên Tuệ thấy thế đành lắc đầu bất lực, hết chị rồi đến em, bám ai không bám lại đi bám ba nó. Một ngày hai mươi tư giờ, hai chị em chúng bám Tần Thiên Hàn hết hai mươi ba giờ và năm mươi chín phút rồi. Thậm chí đến lúc ngủ cũng không tha. Nhiều khi cô gọi anh là “chồng ơi” chúng nó cũng không cho luôn. Cái thứ ngang ngược này không lẽ là di truyền từ cô mà ra sao?
Vương Thịnh Quân và Bạch Uyển Nhi vừa từ ngoài cổng bước vào thì ngay lập tức bị Thiên Tịnh An lao ra “đột kích”. Lần này mục tiêu của cô bé không còn là phụ huynh nữa, mà là cậu bé Vương Minh Khải. Tần Thiên Hàn ở trong nhà nhìn ra thấy một màn “chào sân” này của cô con gái đầu lòng cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, chủ biết lặng lẽ quay sang nhìn Thiên Tuệ cười cười.
Một gia đình năm người như thế đối với anh và cô là hai chữ hạnh phúc đã trọn vẹn ý nghĩa. Gặp nhau, thương nhau, yêu nhau, bên nhau, tất cả đều là do duyên phận sắp đặt nên. Tuy họ không dành cả thanh xuân cho nhau nhưng thực sự họ đã dành của trái tim của mình cho nhau.
Gọi mối tình đơn phương của Thiên Tuệ dành cho Từ Tuấn Hào là một cuộc tình thanh xuân vườn trường chết yểu. Năm đó cô gặp và yêu anh khi bản thân chưa đủ can đảm để thừa nhận và công khai bảo vệ nó. Đó là một nút thắt trong cô, nó đánh dấu cho cô nhớ rằng bản thân đã vì những điều gì mà mất đi người mình yêu. Còn khi cô gặp Tần Thiên Hàn thì khác, lúc đó cô thực sự đã trưởng thành. Chính nút thắt Từ Tuấn Hào đó đã cho ra một Thiên Tuể trưởng thành hơn trong tình cảm. Cô không còn sợ hãi bất kì điều gì nữa. Yêu thì nói, thích thì làm, không chần chừ rồi lại mất thêm một người nữa.
Để rồi ngày hôm nay, họ về chung một nhà, cùng xây đắp cho nhau một tổ ấm.
———————- End——————————
Tên: Tình yêu từ người đàn ông mang mặt nạ vàng.
Author: Hồng Hạc Tô.
Thể loại: Ngôn tình.
Nam chính: Tần Thiên Hàn.
Nữ chính: Thiên Tuệ.
Nơi đăng: *******, Magatoon.
23-07-21 End.