Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Trên khu vực cao nhất của đài quan sát, bốn con người chia làm hai phe chĩa súng vào nhau.
Tần Thiên Hàn lạnh lẽo nhìn Tiêu Nam Hiên đang dùng thái độ cợt nhả với mình.Thiên Kỳ cao lãnh liếc mắt nhìn Doãn Bối Ưu lúc này như thú hoang khát máu. Một góc khác, Thiên Tuệ đang căng thẳng từng giây ngắm mục tiêu.
“Ép họ đến sát kính hơn đi.”
Thiên Tuệ thì thầm vào điện thoại.
Tiêu Nam Hiên và Doãn Bối Ưu đã phát hiện ra vị trí cô ngắm bắn, tất nhiên sẽ có đề phòng mà đứng lùi vào trong tối hơn. Càng ngày càng khó rồi, Tiêu Nam Hiên và Doãn Bối Ưu càng lùi vào trong tối, không những tăng thêm khoảng cách mà còn tạo thêm khó khăn cho cô vì thiếu ánh sáng. Nhưng bắt buộc lần này không thể bắn hụt nữa được, cô phải bắn trúng, bắt buộc phải trúng.
Thiên Kỳ nghe xong liền làm liều tiến về trước vài bước, tay vẫn nắm chắc khẩu súng trong tay.
Đoàng.
Tiêu Nam Hiên bắn một phát trước mũi giày Thiên Kỳ, đe doạ cô không được bước tới. Hắn ta biết Thiên Tuệ đang ở đâu và ý định của hai người là gì? Và tất nhiên, cho dù nó là gì thì hắn ta không thể để cho nó thành sự thật được.
“Các người không tò mò vì sao tôi lại nhắm vào các người sao?”
Tiêu Nam Hiên hừ lạnh rồi nói.
“Hoắc Thành.”
Tần Thiên Hàn không chút do dự mà trả lời luôn.
Anh chắc chắn khẳng định Tiêu Nam Hiên chính là con trai của Hoắc Thành năm đó. Anh đã cố gắng tìm thêm tài liệu về Hoắc Hựu cũng chính là con trai của Hoắc Thành như tất cả điều biến mất một cách vô lí, giống như cậu bé đó chưa từng tồn tại. Ngày mà Hoắc Hựu chết, đúng một tháng sau đã có một cậu bé bằng tuổi cậu được nhận nuôi vào Tiêu gia với cái tên Tiêu Nam Hiên. Mọi hồ sơ lúc nhỏ của Tiêu Nam Hiên ở cô nhi viện đều bị xoá sạch, những người từng chăm sóc anh ta đều bị biến mất không rõ lý do. Mọi thứ quá trùng hợp đến mức khiến người ta sinh nghi trong lòng.
“Chính xác.”
Tiêu Nam Hiên nở một nụ cười lạnh gáy.
Người đàn ông lái xe đâm mẹ Tần Thiên Hàn năm đó không ai khác chính là Hoắc Thành. Ông ấy là bị ép.
Hoắc Thành vốn là phó tổng cho Tần thị dưới trướng Tần Thế Hạo, vợ ông là Ngôn Tố. Năm đó Ngôn Tố không hiểu sao lại mất tích, sau nhiều lần tìm kiếm thì mọi nỗ lực đều vô ích. Không lâu sau, một cuộc gọi lạ đến ngỏ ý muốn thương lượng, bên kia nói sẽ thả người ra nên Hoắc Thành chịu nộp ra hồ sơ mật của Tần thị.
Với thân phân phận là phó tổng và sự tín nhiệm của Tần Thế Hạo dành cho mình, Hoắc Thành dễ dàng tìm thấy những thông tin quan trọng đó. Tuy nhiên, không biết vì một lí do nào đó, bên kia sau khi nhận được tài liệu không chịu thả Ngôn Tố ra mà tiếp tục dùng chúng để uy hiếp ông, muốn ông ta giết chết người thừa kế của Tần thị cũng chính là Tần Thiên Hàn lúc này còn chưa chào đời. Hoắc Thành vì hết đường lui mà buộc phải nghe theo lời chúng, lái xe đâm Iris Collin cũng chính là Tần phu nhân lúc bấy giờ, khi đó bà còn đang mang thai chín tháng. Chẳng may lúc tai nạn đó lại bị chứng kiến bởi Keiko Natusmi và bà là nhân chứng duy nhất. Nhờ đó, cảnh sát đã nhanh chóng tìm ra người lái chiếc xe đó là Hoắc Thành và tìm đến nhà ông ta. Khi đến nơi thì mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi. Căn nhà bị khoá kín, Hoắc Thành được tìm thấy bên trong nhà với tình trạng đang treo cổ lơ lửng, thi thể đang bắt đầu mục rửa. Riêng về phần Hoắc Hựu thì không một ai biết. Sau vài lần khám xét qua loa thì cảnh sát kết luận cái chết của Hoắc Thành là do hoang mang tột độ đâm ra ý định tự tử và không hề giải thích gì thêm.
Cái chết của Hoắc Thành đã làm chấn động thành phố K lúc bấy giờ, cũng chính là dấu mốc cho sự trưởng thành hơn của Tần Thế Hạo. Vụ án khép lại, không một ai nghĩ đến chuyện nó có oan tình, không một ai biết rằng sự thật đằng sau không giống bên phía cảnh sát kết luận và không một ai nghĩ rằng, Hoắc Hựu còn sống cũng chính là Tiêu Nam Hiên lúc này.
“Hà cớ gì anh lại muối Tiêu gia sụp đổ chứ?”
Thiên Kỳ nheo mắt nghi ngờ hỏi.
Những chuyện Tiêu Nam Hiên làm suy cho cũng mà nói lại chính là đòn giáng nặng nề nhất lên Tiêu gia và Tiêu thị. Anh ta vốn rất nhạy bén nhưng lại mắc phải các lỗi cơ bản rất nhiều lần, điều này đã cho cô một suy nghĩ điên rồ “hay là anh ta đang muốn huỷ hoại Tiêu thị?”. Dù sao thì Tiêu gia đã nuôi nấn anh ta từ năm lên bốn đến lúc trưởng thành như bây giờ, không công sinh thì cũng là công dưỡng, anh ta làm thế thì khác gì ăn cháo đá bát chứ.
“Chính Tiêu gia đã ra tay.”
Sáu chữ mà Tiêu Nam Hiên chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng được nói ra.
Sau khi Hoắc Thành chết, Tiêu lão gia đã đến cô nhi viện với ý định nhận nuôi một đứa trẻ. Ngay từ khi ông ta vừa bước vào, anh ta đã nhận ra ngay. Khuông mặt đó, giọng nó đó, cách ăn nói đó anh ta không thể nào quên được. Chính ngay giây phút đó, anh đã học cách trở thành một đứa trẻ ngoan, học cách cư xử đúng mực, dẹp đi cái tính bất đồng kia với hi vọng có thể trở thành con nuôi của ông ta. Không ngoài mong đợi, ba tháng sau ông ta chọn anh ta để nhận nuôi. Trong suốt hai mươi tám năm ấy, không một ngày nào mà anh ta không nghĩ đến chuyện làm sao mới có thể khiến Tiêu gia tán gia bại sản, không một đêm nào là anh không mơ đến cảnh tự mình giết chết lão ta.
Đáng hận hơn, khi anh biết mẹ mình cũng chính là Ngôn Tố đã trải qua nhưng gì. Ông ta bắt cóc bà chỉ vì vô tình thấy bà vừa mắt, muốn giở chút trò đồi bại nhưng không ngờ gặp phải kháng cự kịch liệt, trong lúc sơ suất đã một nhát đâm chết bà ấy. Sau khi ngộ ra, không những không có tâm lí hối cải mà còn tiếp tục giao hoan với tử thi, thậm chí còn chụp hình một cách rất bệnh hoạn. Anh ta tự hỏi: “liệu ông ta có còn là người không?”.
“Nếu là như thế thì Keiko Natusmi có liên quan gì?”
Tần Thiên Hàn lên tiếng.
Nếu như theo lời Tiêu Nam Hiên nói thì không phải là mẹ Thiên Tuệ vô tội sao? Vậy thì lí do gì khiến hai chị em cô bị lôi vào chuyện này?
“Tiêu gia là kẻ cầm đâu. Tần gia là kẻ không lo suy xét rõ ràng mà đã kết tội. Keiko Natusmi là kẻ tiếp tay cho Tần gia. Tất cả đều có tội. ”
Ánh mắt Tiêu Nam Hiên hiện rõ sự tức giận. Bao nhiêu phẫn uất bấy lâu nay trong anh ta bị dồn nén lại, bây giờ giống như giọt nước tràn ly. Sự kiên nhẫn cuối cùng của anh ta cũng đã biến mất, trực tiếp dành lấy điều khiển trong tay Doãn Bối Ưu, không chút do dự ấn vào. Anh ta vốn đã không còn nghĩ mình có thể sống sau khi xử lí họ nên đã chuẩn bị hai quả bom ngay trên đường đi lên khu vực quan sát, thứ mà anh ta vừa ấn cũng chính là kíp nổ xa của chúng.
Đoàng.
Một tiếng nổ lớn vọng lên, mang theo sức nóng kinh người và vài âm thanh đổ bể. Ngọn lửa nhanh chóng lan đến khu vực quan sát, cả toà tháp nghiêng hẳn về một bên, kính an toàn bao quanh cũng vì chấn động này mà vỡ vụn.
Thiên Kỳ nhanh tay lợi dụng thời cơ nổ một phát súng kết liễu Doãn Bối Ưu ngay lập tức. Tiêu Nam Hiên vốn đang đứng ngay hướng đài quan sát đang nghiêng mà còn không có chỗ bám nên nhanh chóng rơi khỏi đó.
Tần Thiên Hàn và Thiên Kỳ nhanh chóng tìm cách thoát thân. Anh lấy cuộn dây cứu hoả rồi buộc chặt vào một cột sắt gần đó và ra hiệu cho Thiên Kỳ đu xuống trước.
truyện tiên hiệp hay
Thiên Kỳ cầm lấy một đầu ống dây rồi nhảy xuống dưới. Đoạn dây cũng tương đối dài nên khi đu xuống cô chỉ còn cách mặt đất chừng hai mét.
Sau khi thấy Thiên Kỳ nhảy xuống dưới an toàn, Tần Thiên Hàn mới bắt đầu thu dây và đu xuống dưới. Ngọn lửa bắt đầu bùng lên nhanh hơn, thoắt một cái đã liếm đến vị trí cột dây. Ống dây dưới tác động trực tiếp của lửa, cộng thêm Tần Thiên Hàn sức nặng của Tần Thiên Hàn nên cũng chẳng trụ được bao lâu, sau hai phút đã đứt lìa. Lúc này Tần Thiên Hàn còn đang treo mình trên không lập tức bị rơi thẳng xuống dưới. Bên dưới vốn đã rất hoảng loạn khi thấy Tiêu Nam Hiên và Doãn Bối Ưu thân thể không còn nguyên vẹn, bây giờ lại thêm một Tần Thiên Hàn đột ngột rơi xuống rồi bất tỉnh thì lại càng thêm nhốn nháo.
Thiên Tuệ lúc này mới từ trong đài quan sát đi ra. Trong lúc ngắm bắn cô đã phát hiện ra một quả bom được đặt trên đường đi lên, biết được đây là tác phẩm của Tiêu Nam Hiên nên mới liều mình bỏ vị trí mà chạy đến đây để gỡ. Nhưng điều cô không ngờ nhất chính là việc không chỉ có một mà là có đến hai quả bom được đặt ở hai vị trí khác nhau. Cái cô vừa gỡ chính là quả bên dưới, cách đó không xa còn một quả nữa nhưng có lẽ là vì trời quá tối nên cô không thấy được nó lúc ngắm bắn. Thiên Tuệ vừa cướp được một khẩu súng từ thi thể của một ai đó, đang định chạy lên thì nghe tiếng phát nổ, dự đoán rằng bản thân không thể lên cao được nữa nên cô đành quay lưng đi xuống. Lúc gần đến nơi cô đã thấy Thiên Kỳ đáp đất an toàn nên trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, ngay sau đó lại là một bóng đen tiếp theo rơi xuống. Trong lòng cô ngay lúc đó chẳng khác nào như nồi nước đang sôi, trái tim cô suýt đã ngừng đập. Đó không phải, đó không phải là Tần Thiên Hàn của cô, vĩnh viễn không phải là anh.
Tần Thiên Hàn lạnh lẽo nhìn Tiêu Nam Hiên đang dùng thái độ cợt nhả với mình.Thiên Kỳ cao lãnh liếc mắt nhìn Doãn Bối Ưu lúc này như thú hoang khát máu. Một góc khác, Thiên Tuệ đang căng thẳng từng giây ngắm mục tiêu.
“Ép họ đến sát kính hơn đi.”
Thiên Tuệ thì thầm vào điện thoại.
Tiêu Nam Hiên và Doãn Bối Ưu đã phát hiện ra vị trí cô ngắm bắn, tất nhiên sẽ có đề phòng mà đứng lùi vào trong tối hơn. Càng ngày càng khó rồi, Tiêu Nam Hiên và Doãn Bối Ưu càng lùi vào trong tối, không những tăng thêm khoảng cách mà còn tạo thêm khó khăn cho cô vì thiếu ánh sáng. Nhưng bắt buộc lần này không thể bắn hụt nữa được, cô phải bắn trúng, bắt buộc phải trúng.
Thiên Kỳ nghe xong liền làm liều tiến về trước vài bước, tay vẫn nắm chắc khẩu súng trong tay.
Đoàng.
Tiêu Nam Hiên bắn một phát trước mũi giày Thiên Kỳ, đe doạ cô không được bước tới. Hắn ta biết Thiên Tuệ đang ở đâu và ý định của hai người là gì? Và tất nhiên, cho dù nó là gì thì hắn ta không thể để cho nó thành sự thật được.
“Các người không tò mò vì sao tôi lại nhắm vào các người sao?”
Tiêu Nam Hiên hừ lạnh rồi nói.
“Hoắc Thành.”
Tần Thiên Hàn không chút do dự mà trả lời luôn.
Anh chắc chắn khẳng định Tiêu Nam Hiên chính là con trai của Hoắc Thành năm đó. Anh đã cố gắng tìm thêm tài liệu về Hoắc Hựu cũng chính là con trai của Hoắc Thành như tất cả điều biến mất một cách vô lí, giống như cậu bé đó chưa từng tồn tại. Ngày mà Hoắc Hựu chết, đúng một tháng sau đã có một cậu bé bằng tuổi cậu được nhận nuôi vào Tiêu gia với cái tên Tiêu Nam Hiên. Mọi hồ sơ lúc nhỏ của Tiêu Nam Hiên ở cô nhi viện đều bị xoá sạch, những người từng chăm sóc anh ta đều bị biến mất không rõ lý do. Mọi thứ quá trùng hợp đến mức khiến người ta sinh nghi trong lòng.
“Chính xác.”
Tiêu Nam Hiên nở một nụ cười lạnh gáy.
Người đàn ông lái xe đâm mẹ Tần Thiên Hàn năm đó không ai khác chính là Hoắc Thành. Ông ấy là bị ép.
Hoắc Thành vốn là phó tổng cho Tần thị dưới trướng Tần Thế Hạo, vợ ông là Ngôn Tố. Năm đó Ngôn Tố không hiểu sao lại mất tích, sau nhiều lần tìm kiếm thì mọi nỗ lực đều vô ích. Không lâu sau, một cuộc gọi lạ đến ngỏ ý muốn thương lượng, bên kia nói sẽ thả người ra nên Hoắc Thành chịu nộp ra hồ sơ mật của Tần thị.
Với thân phân phận là phó tổng và sự tín nhiệm của Tần Thế Hạo dành cho mình, Hoắc Thành dễ dàng tìm thấy những thông tin quan trọng đó. Tuy nhiên, không biết vì một lí do nào đó, bên kia sau khi nhận được tài liệu không chịu thả Ngôn Tố ra mà tiếp tục dùng chúng để uy hiếp ông, muốn ông ta giết chết người thừa kế của Tần thị cũng chính là Tần Thiên Hàn lúc này còn chưa chào đời. Hoắc Thành vì hết đường lui mà buộc phải nghe theo lời chúng, lái xe đâm Iris Collin cũng chính là Tần phu nhân lúc bấy giờ, khi đó bà còn đang mang thai chín tháng. Chẳng may lúc tai nạn đó lại bị chứng kiến bởi Keiko Natusmi và bà là nhân chứng duy nhất. Nhờ đó, cảnh sát đã nhanh chóng tìm ra người lái chiếc xe đó là Hoắc Thành và tìm đến nhà ông ta. Khi đến nơi thì mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi. Căn nhà bị khoá kín, Hoắc Thành được tìm thấy bên trong nhà với tình trạng đang treo cổ lơ lửng, thi thể đang bắt đầu mục rửa. Riêng về phần Hoắc Hựu thì không một ai biết. Sau vài lần khám xét qua loa thì cảnh sát kết luận cái chết của Hoắc Thành là do hoang mang tột độ đâm ra ý định tự tử và không hề giải thích gì thêm.
Cái chết của Hoắc Thành đã làm chấn động thành phố K lúc bấy giờ, cũng chính là dấu mốc cho sự trưởng thành hơn của Tần Thế Hạo. Vụ án khép lại, không một ai nghĩ đến chuyện nó có oan tình, không một ai biết rằng sự thật đằng sau không giống bên phía cảnh sát kết luận và không một ai nghĩ rằng, Hoắc Hựu còn sống cũng chính là Tiêu Nam Hiên lúc này.
“Hà cớ gì anh lại muối Tiêu gia sụp đổ chứ?”
Thiên Kỳ nheo mắt nghi ngờ hỏi.
Những chuyện Tiêu Nam Hiên làm suy cho cũng mà nói lại chính là đòn giáng nặng nề nhất lên Tiêu gia và Tiêu thị. Anh ta vốn rất nhạy bén nhưng lại mắc phải các lỗi cơ bản rất nhiều lần, điều này đã cho cô một suy nghĩ điên rồ “hay là anh ta đang muốn huỷ hoại Tiêu thị?”. Dù sao thì Tiêu gia đã nuôi nấn anh ta từ năm lên bốn đến lúc trưởng thành như bây giờ, không công sinh thì cũng là công dưỡng, anh ta làm thế thì khác gì ăn cháo đá bát chứ.
“Chính Tiêu gia đã ra tay.”
Sáu chữ mà Tiêu Nam Hiên chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng được nói ra.
Sau khi Hoắc Thành chết, Tiêu lão gia đã đến cô nhi viện với ý định nhận nuôi một đứa trẻ. Ngay từ khi ông ta vừa bước vào, anh ta đã nhận ra ngay. Khuông mặt đó, giọng nó đó, cách ăn nói đó anh ta không thể nào quên được. Chính ngay giây phút đó, anh đã học cách trở thành một đứa trẻ ngoan, học cách cư xử đúng mực, dẹp đi cái tính bất đồng kia với hi vọng có thể trở thành con nuôi của ông ta. Không ngoài mong đợi, ba tháng sau ông ta chọn anh ta để nhận nuôi. Trong suốt hai mươi tám năm ấy, không một ngày nào mà anh ta không nghĩ đến chuyện làm sao mới có thể khiến Tiêu gia tán gia bại sản, không một đêm nào là anh không mơ đến cảnh tự mình giết chết lão ta.
Đáng hận hơn, khi anh biết mẹ mình cũng chính là Ngôn Tố đã trải qua nhưng gì. Ông ta bắt cóc bà chỉ vì vô tình thấy bà vừa mắt, muốn giở chút trò đồi bại nhưng không ngờ gặp phải kháng cự kịch liệt, trong lúc sơ suất đã một nhát đâm chết bà ấy. Sau khi ngộ ra, không những không có tâm lí hối cải mà còn tiếp tục giao hoan với tử thi, thậm chí còn chụp hình một cách rất bệnh hoạn. Anh ta tự hỏi: “liệu ông ta có còn là người không?”.
“Nếu là như thế thì Keiko Natusmi có liên quan gì?”
Tần Thiên Hàn lên tiếng.
Nếu như theo lời Tiêu Nam Hiên nói thì không phải là mẹ Thiên Tuệ vô tội sao? Vậy thì lí do gì khiến hai chị em cô bị lôi vào chuyện này?
“Tiêu gia là kẻ cầm đâu. Tần gia là kẻ không lo suy xét rõ ràng mà đã kết tội. Keiko Natusmi là kẻ tiếp tay cho Tần gia. Tất cả đều có tội. ”
Ánh mắt Tiêu Nam Hiên hiện rõ sự tức giận. Bao nhiêu phẫn uất bấy lâu nay trong anh ta bị dồn nén lại, bây giờ giống như giọt nước tràn ly. Sự kiên nhẫn cuối cùng của anh ta cũng đã biến mất, trực tiếp dành lấy điều khiển trong tay Doãn Bối Ưu, không chút do dự ấn vào. Anh ta vốn đã không còn nghĩ mình có thể sống sau khi xử lí họ nên đã chuẩn bị hai quả bom ngay trên đường đi lên khu vực quan sát, thứ mà anh ta vừa ấn cũng chính là kíp nổ xa của chúng.
Đoàng.
Một tiếng nổ lớn vọng lên, mang theo sức nóng kinh người và vài âm thanh đổ bể. Ngọn lửa nhanh chóng lan đến khu vực quan sát, cả toà tháp nghiêng hẳn về một bên, kính an toàn bao quanh cũng vì chấn động này mà vỡ vụn.
Thiên Kỳ nhanh tay lợi dụng thời cơ nổ một phát súng kết liễu Doãn Bối Ưu ngay lập tức. Tiêu Nam Hiên vốn đang đứng ngay hướng đài quan sát đang nghiêng mà còn không có chỗ bám nên nhanh chóng rơi khỏi đó.
Tần Thiên Hàn và Thiên Kỳ nhanh chóng tìm cách thoát thân. Anh lấy cuộn dây cứu hoả rồi buộc chặt vào một cột sắt gần đó và ra hiệu cho Thiên Kỳ đu xuống trước.
truyện tiên hiệp hay
Thiên Kỳ cầm lấy một đầu ống dây rồi nhảy xuống dưới. Đoạn dây cũng tương đối dài nên khi đu xuống cô chỉ còn cách mặt đất chừng hai mét.
Sau khi thấy Thiên Kỳ nhảy xuống dưới an toàn, Tần Thiên Hàn mới bắt đầu thu dây và đu xuống dưới. Ngọn lửa bắt đầu bùng lên nhanh hơn, thoắt một cái đã liếm đến vị trí cột dây. Ống dây dưới tác động trực tiếp của lửa, cộng thêm Tần Thiên Hàn sức nặng của Tần Thiên Hàn nên cũng chẳng trụ được bao lâu, sau hai phút đã đứt lìa. Lúc này Tần Thiên Hàn còn đang treo mình trên không lập tức bị rơi thẳng xuống dưới. Bên dưới vốn đã rất hoảng loạn khi thấy Tiêu Nam Hiên và Doãn Bối Ưu thân thể không còn nguyên vẹn, bây giờ lại thêm một Tần Thiên Hàn đột ngột rơi xuống rồi bất tỉnh thì lại càng thêm nhốn nháo.
Thiên Tuệ lúc này mới từ trong đài quan sát đi ra. Trong lúc ngắm bắn cô đã phát hiện ra một quả bom được đặt trên đường đi lên, biết được đây là tác phẩm của Tiêu Nam Hiên nên mới liều mình bỏ vị trí mà chạy đến đây để gỡ. Nhưng điều cô không ngờ nhất chính là việc không chỉ có một mà là có đến hai quả bom được đặt ở hai vị trí khác nhau. Cái cô vừa gỡ chính là quả bên dưới, cách đó không xa còn một quả nữa nhưng có lẽ là vì trời quá tối nên cô không thấy được nó lúc ngắm bắn. Thiên Tuệ vừa cướp được một khẩu súng từ thi thể của một ai đó, đang định chạy lên thì nghe tiếng phát nổ, dự đoán rằng bản thân không thể lên cao được nữa nên cô đành quay lưng đi xuống. Lúc gần đến nơi cô đã thấy Thiên Kỳ đáp đất an toàn nên trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, ngay sau đó lại là một bóng đen tiếp theo rơi xuống. Trong lòng cô ngay lúc đó chẳng khác nào như nồi nước đang sôi, trái tim cô suýt đã ngừng đập. Đó không phải, đó không phải là Tần Thiên Hàn của cô, vĩnh viễn không phải là anh.