Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Thiên Tuệ và Thiên Kỳ vừa đến hầm để xe thì đã nghe tiếng động cơ chạy.
Sau đó là con xe Audi của Thiên Kỳ lao nhanh ra khỏi dinh thự rồi mất hút trong tầm mắt.
Thiên Tuệ nhanh chóng đuổi theo nhưng vừa ra khỏi dinh thự thì có một chiếc xe khác đã chắn ngang đường đi.
Cô bước xuống xe chạy đến bên cạnh chiếc xe kia rồi gõ nhẹ vào lớp kính.
Kính cửa sổ từ từ hạ xuống, đôi mắt của cô từ tức giận bỗng hoá thành kinh ngạc.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trong xe nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Là Tần Thiên Hàn.
Sao anh lại ở đây?
Đúng ra thì bây giờ anh phải ở Trung Quốc làm việc, sao bỗng dưng lại có mặt tại Nhật Bản xa xôi này.
"Lên xe đi."
Trái với vẻ mặt ngạc nhiên của Thiên Tuệ, Tần Thiên Hàn vẫn rất bình thản nói.
Thiên Tuệ không nói gì nhiều, mở của phụ lái rồi leo lên xe ngay ngắn và ngoan ngoãn.
Người trong xe là Tần Thiên Hàn, người bình thường không ai có thể đứng gần nơi này, ấy vậy mà hôm nay Tần Thiên Hàn lại ngang nhiên xuất hiện ngay trước cổng Dinh thự thì chắc chắn đã có người cho phép.
Và người có quyền hạn cho hay không cho người vào chỉ có thể là Hikashi.
Nếu Hikashi cho phép thì Tần Thiên Hàn đừng nói là vào trước cổng Dinh thự mà có thể vào thẳng bên trong, giả thiết này cũng đồng thời giải thích được vì sao anh lại chặn xe không cho cô đuổi theo Hikashi.
Tần Thiên Hàn bất chợt rướn người qua, hôn lên đôi môi mỏng nhỏ của cô.
Từng chút, từng chút một, gặm nhấm lấy cánh môi hồng.
Như một người quý tộc đang thong thả nhấm nháp lấy bữa tối.
Từng sợi hương mang theo vị gỗ tuyết tùng len lỏi vào từng mạch máu, thấm đẫm trong từng tế bào bên trong một cách thật tinh tế.
Một chút ngông cuồng nhưng lại có một chút chở che, một chút tham lam đi đôi với một chút sẻ chia, mọi tính cách của con người được đan cài vào nhau để tạo nên một Tần Thiên Hàn mà cô yêu.
Thiên Tuệ khẽ khép đôi mi lại, buông thả một chút để bản thân chìm đắm trong vị tình ái mà anh mang đến. Trong cô lúc này chỉ tồn tại anh và ước muốn thời gian ngưng đọng để cái cảm giác bản thân được nâng niu mãi mãi dừng lại trong trái tim.
Anh tạm tha cho cô khi gần như cả hai không còn dưỡng khí.
"Anh không nghĩ là anh hai của em lại không có được lòng tin của em họ mình đây."
Tần Thiên Hàn cắn nhẹ môi dưới của cô rồi nói.
"Không hẳn, chỉ là em hơi..."
Thiên Tuệ có chút ngập ngừng, một phần vì nụ hôn ban nãy và một phần vì cô cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào cho hợp lí.
"Anh Hikashi của em biết suy nghĩ lâu dài, em đừng lo."
Nói rồi Tần Thiên Hàn cho xe chạy theo hướng rời khỏi Dinh thự.
"Sao anh lại ở đây."
Thiên Tuệ chợt nhớ.
"Nhớ em."
Tần Thiên Hàn nghĩ một chút rồi trả lời.
Thực ra ngay sau khi nhận được tin nhắn của cô, anh đã ngay lập tức chuẩn bị bay sang Nhật, máy bay vừa hạ cánh thì anh lại nhận được tin nhắn hình ảnh từ một số máy lạ, nội dung chỉ là một bản đồ 2d được đánh dấu đường đi sẵn, và nơi được đánh dấu không phải đâu xa lạ là chính là Dinh thực xa hoa bậc nhất này của Natusmi.
Tần Thiên Hàn vừa đến thì đã gặp Hikashi lái xe đi ra, anh ta chỉ nhắc anh một câu: 'nếu muốn giữ an toàn có con bé thì không được để con bé đi theo' rồi chạy mất hút.
Một lát sau thì thấy Thiên Tuệ cùng Thiên Kỳ chạy theo sau, trong lúc Thiên Tuệ không để ý đằng sau, anh đã thấy Thiên Kỳ bước lên xe của Tomoe.
"Nói nhớ em mà cũng cần phải suy nghĩ sao?"
Thiên Tuệ bắt đầu hỏi khó.
"Tất nhiên là phải nghĩ...nghĩ xem nói như thế nào để em hiểu rằng anh rất nhớ em."
Tần Thiên Hàn cợt nhả nói.
Anh nhớ cô là có thật chứ không phải là cái cớ nên tính trong trường hợp này thì anh không hề nói sai.
"Mồm mép."
Thiên Tuệ liếc xéo Tần Thiên Hàn, cô không tin mình không thể chặn họng anh.
"Em cũng không cần đến lễ an táng nữa đâu, bây giờ anh đưa quay lại Trung Quốc."
Tần Thiên Hàn thay đổi thái độ, nghiêm túc nói.
"Nhưng mà em cũng nên đợi đến lúc an táng xong xuôi chứ."
Thiên Tuệ với vẻ mặt ái ngại nhìn Tần Thiên Hàn, vấn đề ở đây không phải là cô không muôn về, mà là nếu hai chị em cô không xuất hiện trong lễ an táng thì không hay cho lắm.
"Hikashi và Tomoe đã sắp xếp ổn thoả rồi, ở đây không phải đất nhà, ở càng lâu sẽ càng nguy hiểm."
Nói rồi Tần Thiên Hàn nhấn mạnh chân ga.
Chiếc xe lao đi lao nhanh và mất hút trong đêm tối u ám.
Tần Thiên Hàn muốn đưa cô về lại Trung Quốc tất nhiên Hikashi cũng đã biết hoặc thậm chí là rõ.
Nhưng mặt khác, lúc trưa Tomoe đã nói rõ với cô rằng: Hikashi muốn cô và Thiên Kỳ quay trở về Natusmi thì lí do gì lại bắt hai người quay trở lại Trung Quốc trong khi cô chỉ vừa ở đây chưa được hai tiếng.
Vậy không lẽ 'lệnh' mà Tomoe nhận không phải của Hikashi mà là của một người khác.
Chứng tỏ, Tomoe không hề nhận lời trực tiếp, có thể là từ một ai đó hoặc là bản thân đưa tự ra.
Nhưng lúc nãy qua kính chiếu hậu cô đã thấy Tomoe đưa Thiên Kỳ chạy theo sau cô và Tần Thiên Hàn nên Thiên Tuệ hoàn toàn có thể loại bỏ trường hợp đây là chủ ý cá nhân của Tomoe.
Vậy thì người đã lấy danh nghĩa của Hikashi đòi hai chị em cô đến Nhật chỉ có thể là Naomi hoặc Hayato.
Sau đó là con xe Audi của Thiên Kỳ lao nhanh ra khỏi dinh thự rồi mất hút trong tầm mắt.
Thiên Tuệ nhanh chóng đuổi theo nhưng vừa ra khỏi dinh thự thì có một chiếc xe khác đã chắn ngang đường đi.
Cô bước xuống xe chạy đến bên cạnh chiếc xe kia rồi gõ nhẹ vào lớp kính.
Kính cửa sổ từ từ hạ xuống, đôi mắt của cô từ tức giận bỗng hoá thành kinh ngạc.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trong xe nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Là Tần Thiên Hàn.
Sao anh lại ở đây?
Đúng ra thì bây giờ anh phải ở Trung Quốc làm việc, sao bỗng dưng lại có mặt tại Nhật Bản xa xôi này.
"Lên xe đi."
Trái với vẻ mặt ngạc nhiên của Thiên Tuệ, Tần Thiên Hàn vẫn rất bình thản nói.
Thiên Tuệ không nói gì nhiều, mở của phụ lái rồi leo lên xe ngay ngắn và ngoan ngoãn.
Người trong xe là Tần Thiên Hàn, người bình thường không ai có thể đứng gần nơi này, ấy vậy mà hôm nay Tần Thiên Hàn lại ngang nhiên xuất hiện ngay trước cổng Dinh thự thì chắc chắn đã có người cho phép.
Và người có quyền hạn cho hay không cho người vào chỉ có thể là Hikashi.
Nếu Hikashi cho phép thì Tần Thiên Hàn đừng nói là vào trước cổng Dinh thự mà có thể vào thẳng bên trong, giả thiết này cũng đồng thời giải thích được vì sao anh lại chặn xe không cho cô đuổi theo Hikashi.
Tần Thiên Hàn bất chợt rướn người qua, hôn lên đôi môi mỏng nhỏ của cô.
Từng chút, từng chút một, gặm nhấm lấy cánh môi hồng.
Như một người quý tộc đang thong thả nhấm nháp lấy bữa tối.
Từng sợi hương mang theo vị gỗ tuyết tùng len lỏi vào từng mạch máu, thấm đẫm trong từng tế bào bên trong một cách thật tinh tế.
Một chút ngông cuồng nhưng lại có một chút chở che, một chút tham lam đi đôi với một chút sẻ chia, mọi tính cách của con người được đan cài vào nhau để tạo nên một Tần Thiên Hàn mà cô yêu.
Thiên Tuệ khẽ khép đôi mi lại, buông thả một chút để bản thân chìm đắm trong vị tình ái mà anh mang đến. Trong cô lúc này chỉ tồn tại anh và ước muốn thời gian ngưng đọng để cái cảm giác bản thân được nâng niu mãi mãi dừng lại trong trái tim.
Anh tạm tha cho cô khi gần như cả hai không còn dưỡng khí.
"Anh không nghĩ là anh hai của em lại không có được lòng tin của em họ mình đây."
Tần Thiên Hàn cắn nhẹ môi dưới của cô rồi nói.
"Không hẳn, chỉ là em hơi..."
Thiên Tuệ có chút ngập ngừng, một phần vì nụ hôn ban nãy và một phần vì cô cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào cho hợp lí.
"Anh Hikashi của em biết suy nghĩ lâu dài, em đừng lo."
Nói rồi Tần Thiên Hàn cho xe chạy theo hướng rời khỏi Dinh thự.
"Sao anh lại ở đây."
Thiên Tuệ chợt nhớ.
"Nhớ em."
Tần Thiên Hàn nghĩ một chút rồi trả lời.
Thực ra ngay sau khi nhận được tin nhắn của cô, anh đã ngay lập tức chuẩn bị bay sang Nhật, máy bay vừa hạ cánh thì anh lại nhận được tin nhắn hình ảnh từ một số máy lạ, nội dung chỉ là một bản đồ 2d được đánh dấu đường đi sẵn, và nơi được đánh dấu không phải đâu xa lạ là chính là Dinh thực xa hoa bậc nhất này của Natusmi.
Tần Thiên Hàn vừa đến thì đã gặp Hikashi lái xe đi ra, anh ta chỉ nhắc anh một câu: 'nếu muốn giữ an toàn có con bé thì không được để con bé đi theo' rồi chạy mất hút.
Một lát sau thì thấy Thiên Tuệ cùng Thiên Kỳ chạy theo sau, trong lúc Thiên Tuệ không để ý đằng sau, anh đã thấy Thiên Kỳ bước lên xe của Tomoe.
"Nói nhớ em mà cũng cần phải suy nghĩ sao?"
Thiên Tuệ bắt đầu hỏi khó.
"Tất nhiên là phải nghĩ...nghĩ xem nói như thế nào để em hiểu rằng anh rất nhớ em."
Tần Thiên Hàn cợt nhả nói.
Anh nhớ cô là có thật chứ không phải là cái cớ nên tính trong trường hợp này thì anh không hề nói sai.
"Mồm mép."
Thiên Tuệ liếc xéo Tần Thiên Hàn, cô không tin mình không thể chặn họng anh.
"Em cũng không cần đến lễ an táng nữa đâu, bây giờ anh đưa quay lại Trung Quốc."
Tần Thiên Hàn thay đổi thái độ, nghiêm túc nói.
"Nhưng mà em cũng nên đợi đến lúc an táng xong xuôi chứ."
Thiên Tuệ với vẻ mặt ái ngại nhìn Tần Thiên Hàn, vấn đề ở đây không phải là cô không muôn về, mà là nếu hai chị em cô không xuất hiện trong lễ an táng thì không hay cho lắm.
"Hikashi và Tomoe đã sắp xếp ổn thoả rồi, ở đây không phải đất nhà, ở càng lâu sẽ càng nguy hiểm."
Nói rồi Tần Thiên Hàn nhấn mạnh chân ga.
Chiếc xe lao đi lao nhanh và mất hút trong đêm tối u ám.
Tần Thiên Hàn muốn đưa cô về lại Trung Quốc tất nhiên Hikashi cũng đã biết hoặc thậm chí là rõ.
Nhưng mặt khác, lúc trưa Tomoe đã nói rõ với cô rằng: Hikashi muốn cô và Thiên Kỳ quay trở về Natusmi thì lí do gì lại bắt hai người quay trở lại Trung Quốc trong khi cô chỉ vừa ở đây chưa được hai tiếng.
Vậy không lẽ 'lệnh' mà Tomoe nhận không phải của Hikashi mà là của một người khác.
Chứng tỏ, Tomoe không hề nhận lời trực tiếp, có thể là từ một ai đó hoặc là bản thân đưa tự ra.
Nhưng lúc nãy qua kính chiếu hậu cô đã thấy Tomoe đưa Thiên Kỳ chạy theo sau cô và Tần Thiên Hàn nên Thiên Tuệ hoàn toàn có thể loại bỏ trường hợp đây là chủ ý cá nhân của Tomoe.
Vậy thì người đã lấy danh nghĩa của Hikashi đòi hai chị em cô đến Nhật chỉ có thể là Naomi hoặc Hayato.