Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
657.
Những người đấy bị khí thế lạnh lẽo của anh làm hoảng sợ, kéo quần chạy đi không kịp.
Ầm ~
Cửa lại bị đạp ra.
Trong tích tắc, nhà vệ sinh trở nên im lặng.
Im đến nỗi có chút kinh dị.
Cố Hoan lúc này mới dám thò đầu ra từ trong lòng anh.
Mếu miệng không bằng lòng và nói:
- Giờ anh thả tôi xuống được rồi chứ?
Bắc Minh Mặc nhếch mày.
Không báo trước, cô bị anh quẳng thẳng tay lên bàn đá chậu rửa tay!
Không chút thương tiếc!
- Ao ....
Cố Hoan đau đớn la lên một tiếng.
Cặp mông mềm mại của cô, cặp mông chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần hình T.
Khi tiếp xúc với mặt đá lạnh ngắt của bàn đá chậu rửa tay, da thịt cô bị lạnh thấu xương ngay lúc đó.
Thế nhưng, tiếng cô rên, khi lọt vào tai anh, chỉ cảm thấy dâm đãng.
- Đã “phục vụ” đến yến tiệc sang trọng này luôn rồi sao, cô à, xem ra khẩu vị của cô cũng không nhỏ!
Giọng điệu chế giễu của anh, kéo cô trở lại với hiện thực trong tích tắc.
Cố Hoan nhìn vào đôi mắt diều hâu của anh!
- Quý ngài, rất cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, nhưng tôi nhấn mạnh một lần nữa, tôi – không – phải – đến – đây – phục – vụ!
Dương như cô đang nghiến chặt răng, thốt ra từng chữ từng chữ một để nói hết câu.
Cố Hoan không thèm đếm xỉa đến tên khùng điên này, nắm chặt cái áo khoác vest to trên người.
Vội vàng nhảy xuống từ trên bàn đá chậu rửa tay ----
Nhưng bị anh đứng thẳng người, chặn ngay lối đi.
Đôi môi mỏng của anh nở nụ cười nham hiểm.
Cánh tay săn chắc như sắt thép chống lên trên tấm gương sau lưng cô.
Vây cô lại trong lòng của anh.
- Còn biết cảm ơn tôi hả? Sao, không phải nói bản mặt bị liệt này chích nhiều HA quá sao?
Lời nói nghe như tán dóc nhỏ nhẹ.
Nhưng lại sóng lớn dâng trào!
Trong lòng Cố Hoan lúc này sợ hãi như đang nổ bom.
Cô cố gắng trừng to mắt, nuốt một ngụm nước bọt.
Quả nhiên, cô biết ngay người đàn ông này không thể nào vô duyên vô cớ cứu cô ....
Đối mặt với gương mặt tuấn tú càng ngày càng sát lại gần ấy, cô cố nén lại nhịp tim đang đập loạn xạ.
Cười qua loa hai tiếng:
- Thưa ngài, cái đó, ngài đại nhân bất kế tiểu nhân quá, không nên tính toán với tiểu nữ như tôi ....
Nếu như sớm biết anh ta là Tổng tài của Bắc Minh Thị, đánh chết cô cũng không dám đụng chạm đến.
- ‘Tiểu’ nữ ?
Mắt anh vô tình nhìn qua phần nhô lên bên trong áo khoác.
Lạnh lùng cười nhạo một tiếng, một tay trắng trợn đưa vào trong mảnh vải che thân của cô ...
- Tôi lại muốn biết, cô ‘tiểu’ (nhỏ) như thế nào.....
Ý thức được sự nham hiểm của anh ta, Cố Hoan bỗng rùng người.
- A ... không được....
Cô tránh né quơ tay theo phản xạ.
Thế nhưng, hoàn hoàn không chống lại được sức mạnh trời sinh của anh ta.
Cổ tay cô bị bàn tay to lực lưỡng còn lại của anh ta nắm lại dễ dàng trong nháy mắt.
Tiếp theo sau, kéo lên cao, qua khỏi vai, ép ra đằng sau lưng, tựa lên tấm gương.
Hai chân dài giữ lại đôi chân không an phận của cô.
Giữ cô cố định!
Không nhúc nhích được!
Mặt Cố Hoan liền trắng bệch.
Cơn giận lại lần nữa sôi sục lên, giọng nói run rẩy không nhịn được liền thét lớn:
- Bắc Minh Mặc, tôi cảnh cáo anh không được làm bậy!
Xưng hô bất thình lình của cô, khiến ánh mắt anh lạnh hơn!
- Tốt lắm, còn biết tôi là ai! Nhưng, dám cảnh cáo tôi như vậy, phụ nữ, cô là người đầu tiên!
Nói xong ---
Xoạc ~
Những đốt ngón tay chắc khỏe đột nhiên kéo áo khoác che trên người cô ra thô bạo!
Hai khối cầu óng ánh, xuất hiện trước mắt anh không một mảnh vải che đậy.
Bộc toạc ngoài không khí, tức khắc đứng dáng hẳn lên.
Bàn tay to của anh ta, lạnh lùng đặt trọn lên quả đồi tròn của cô.
Thâm hiểm khiêu khích đầu nhụy hoa của cô.
Không gian ám muội bao trùm xung quanh hai người ......
Anh nhân lúc đấy, xé miếng keo che đầu nhụy của cô ra.
Vẻ hồng hào đầy đặn ấy trần truồng ra trước mắt anh.
Áng mắt anh rung động, lóe qua một tia hoa lửa.
Ngón tay học theo động tác của cô lúc nãy đã ngắt mặt anh, không,
chính xác hơn là động tác mạnh mẽ hơn, tàn bạo hơn cô!
- Chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám đụng đến mặt tôi, cô vẫn là người đầu tiên!
Trên mặt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc, là sự u ám nặng nề.
Trong nháy mắt, tay của anh chạm vào nước da của cô.
Từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới ....
Khi đến thân dưới của cô ----
Cố Hoan khép chặt chân lại theo phản xạ.
- Đừng làm thế .... xin anh ...
Giọng nói run rẩy ấy, giống như năm năm trước.
Tay anh bỗng dừng lại một nhịp!
Ngước đôi mắt đen thẳm ấy lên, như muốn từ khuôn mặt trắng toát của cô, tìm thấy manh mối gì đó.
Nhưng cũng không phát hiện điều gì khác lạ.
- Bây giờ biết sợ rồi sao? Hả?
Anh đột nhiên xé toạc mảnh vải mỏng trên eo cô.
Dang rộng chân cô ra.
Cứ thế mà lồ lộ.
Không hề báo trước.
Như một sự trả thù biến thái.
Không ai dám diễu võ dương oai trước mặt anh.
Không ai dám khiêu khích Bắc Minh Mặc anh.
Huống chi, cô ta trong mắt anh, cô không phải là một phụ nữ sạch sẽ.
Nhưng cô lại chạm đến giới hạn của anh!
Đôi mắt lạnh lùng nhíu lại.
Ngón tay anh đưa vào trong.
- Ư ....
Cố Hoan chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng càng ngày càng nặng, hô hấp càng ngày càng yếu.
Cắn chặt môi gượng ép bản thân cố nhịn.
Cô chỉ là ngắt mặt anh ta một cái thôi mà ...
Anh ta có cần phải nắm lấy nơi mềm yếu nhất của cô không chịu thả ra như vậy không?
Đột nhiên lĩnh ngộ ----
Cô đã đắc tội với một người đàn ông đáng sợ thế nào!
Anh ta nhìn có vẻ bình tĩnh.
Nhìn tưởng như bình lặng không sóng gió.
Nhưng lại nhân lúc bạn không phòng bị, tấn công khí thế đùng đùng, tàn nhẫn phản kích lại!
- Dừng .... dừng tay.....
Cố Hoan rất muốn phản kháng, nhưng đầu óc càng ngày càng nặng.
Cơ thể càng ngày càng mất sức ....
Thậm chí cô còn vì ngón tay của anh ta, mà cảm thấy hưng phấn!
Trời ơi, cô bị sao thế này?