Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139: Phiên xét xử
Anh nói rằng Victor đã bảo anh phải làm thế ư?! - Tường Vy vẫn còn bất ngờ vô cùng sau khi nghe Alpha nói về cuộc điện thoại giữa anh và Victor ngày hôm ấy.
Alpha chỉ lặng lẽ gật đầu, cô tiểu thư vẫn cứ đứng đó mà cắn môi đầy băn khoăn, đôi mày cứ chau lại.
- Nhưng sao anh ấy lại làm thế? Anh ấy luôn nói rằng không muốn liên quan tới ba mà...! - Cô tròn mắt ngạc nhiên.
- Anh nghĩ việc này em phải tự nói chuyện với Victor thôi... - Alpha chẹp miệng nói, đúng vậy, tốt nhất là tự hai người nói chuyện với nhau, chứ những người ngoài như Alpha đây thì sao biết được cặn kẽ mọi chuyện được.
- Lúc này anh có gọi thử cho cả Victor và Erena, nhưng cả hai đều tắt máy, em hãy gọi lại sau vậy. Trước mắt cứ lo chuyện phiên tòa đi đã. - Anh đặt nhẹ tay lên vai cô mà an ủi, Tường Vy có đưa ánh mắt đầy khó xử lên nhìn anh rồi cũng lẳng lặng gật đầu, thở dài một tiếng.
____
Tất cả mọi người đã có mặt trong căn phòng xét xử từ 7 rưỡi sáng, là một vụ án được xét xử công khai nên ai muốn xem cũng đều có thể tới. Chính bởi vậy nên cánh phóng viên và nhà báo đã đến rất đông, không ngừng chụp ảnh.
Anh theo sát cô, tay anh nắm lấy tay cô, dìu cô ngồi vào hàng ghế thứ hai, Alpha khẽ đưa mắt nhìn sang người con gái ấy, ánh mắt cô nhìn xung quanh đầy vẻ lo lắng, thân người cũng hơi run lên. Sao cô có thể bình tĩnh được khi ba cô sắp bị đưa ra xét xử trước bao nhiêu con người ở đây, hơn nữa, phía sau lưng cô còn có một số lớn các cổ đông của tập đoàn cũng tới xem phiên xét xử này.
Đồng hồ điểm đúng 8 giờ, ông Phúc Thạch được áp giải vào trong và đứng trước vành móng ngựa, tất cả máy quay của giới truyền thông lập tức chĩa vào phía ông, tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên khắp căn phòng. Tường Vy nhướn người nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng đó mà trong lòng khẽ nhói lên, ông đã sút cân đi rất nhiều, nhìn dáng vẻ gầy guộc ấy mà cô không khỏi đau lòng.
Phiên tòa được bắt đầu, cả căn phòng giờ chỉ còn lời nói của thẩm phán, một bầu không khí căng thẳng bao phủ quanh đây khiến ai nấy cũng đều toát mồ hôi.
Ngay khi thẩm phán đưa ra câu hỏi dành cho ông Phúc Thạch, nếu ông nhận tất cả những cáo buộc ấy về ông đều là sự thật thì sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật, lúc đó có lẽ bản án mà ông nhận được sẽ được giảm nhẹ hơn, còn nếu ông từ chối nhận lỗi thì phiên tòa xét xử sẽ phải rời sang một ngày khác, cho đến khi cơ quan chức năng tìm được đủ bằng chứng thì phiên tòa mới được mở lại, nhưng nếu tới lúc đó thì ông sẽ phải nhận một bản án thích đáng, không thể được giảm nhẹ.
Nhưng với dáng vẻ hiện tại của ông Phúc Thạch, có giống như là ông ta sắp nhận tội không?
Tường Vy lo lắng tới nỗi mồ hôi chảy thành dòng trên gương mặt nhỏ nhắn, hai tay cô bấu chặt vào đùi, răng cắn chặt môi tới mức rỉ máu.
- Ba... - Cô mấp máy môi kèm theo tiếng sụt sịt nhỏ nhỏ.
Bỗng chợt ông Phúc Thạch giật mình một cái, cảm nhận được như một dòng điện đang chạy dọc sống lưng mình. Ông ngẩng mặt, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng ấy, cuối cùng tầm nhìn cũng thu hẹp vào người con gái đang ngồi ở hàng ghế thứ 2 ấy.
Đồng tử ông giãn ra, ánh mắt hơi run lên, đôi mắt của cô đượm buồn, long lanh nhìn về phía ông, trong tâm can của người đàn ông trung niên này lập tức cảm thấy cắn rứt. Ông biết nếu ông không nhận tội bây giờ thì sẽ có những bất lợi như thế nào, không chỉ là với ông, mà còn ảnh hưởng tới cô con gái độc nhất của ông.
Ông quay ngoắt mặt lại đối diện với thẩm phán, trong lòng vẫn còn băn khoăn trăn trở, chần chừ một hồi lâu. Ông đã nhờ luật sư An Đông chuyển lời tới Alpha rằng phải giữ cho Tường Vy không được tới phiên xét xử ngày hôm nay, vậy mà giờ đây cô lại ngồi ở đó cạnh Alpha, để ông phải cảm thấy do dự như thế này.
Cảm xúc và luồng suy nghĩ trong ông giờ đây thật sự rất hỗn độn, ông vừa cảm thấy thương con gái mình, lại vừa cảm thấy tức tối khi nhìn thấy cô và anh ngồi cạnh nhau như vậy, vô tình gợi lại cái giây phút cô đã phản bội lại ông để cứu lấy Alpha ra khỏi quyền kiểm soát của ông.
Nhưng sau một thời gian chần chừ, cuối cùng ông Phúc Thạch cũng đã chịu nhận tội về phía mình, điều đó khiến một số người, trong đó có vị tổng giám đốc của Venela, ông Quang Hùng vô cùng ngạc nhiên bởi điều đó thật khác với tính cách của ông Phúc Thạch.
Với những tội danh rất nặng của ông Phúc Thạch như biển thủ công quỹ lên tới con số hàng chục tỷ đồng, hối lộ quan chức cấp cao với số tiền lớn, vi phạm điều khoản hợp đồng,.. ông đã nhận về cho mình thời gian 31 năm tù giam, nhưng cùng với những lời lập luận hết sức chặt chẽ mà vị luật sư nổi tiếng tài giỏi An Đông dùng để bảo vệ cho thân chủ của mình, và việc ông Phúc Thạch đã trả được tiền bồi thường đúng hạn cho các dân cư của Golden Star nên được giảm án còn 26 năm 8 tháng tù giam.
Phiên tòa kết thúc ngay sau đó, ông Phúc Thạch đưa áp giải ra phía ngoài cửa, cánh phóng viên cũng bâu kín quanh, khi đi qua hai người kia, ông cũng không quên đưa mắt lườm nhẹ rồi bước tiếp, chẳng hề nói thêm một lời nào, mặc cho cô con gái thì cứ nhướn cổ nhìn theo bóng lưng ông đang bị áp giải đi, ánh mắt trầm xuống đau buồn.
Alpha cũng chỉ biết giữ im lặng trong tình cảnh thế này, anh đặt nhẹ tay lên vai cô rồi dìu cô ra ngoài cửa, tránh xa khỏi đám đông cho dễ thở.
Cô đứng đối diện với anh, cố điều chỉnh nhịp thở của mình bởi cảm xúc của cô được đẩy lên rất cao, dẫn tới việc hụt hơi. Chợt một cổ đông bước gần tới chỗ hai người, Alpha thấy vậy liền cúi đầu chào.
- Hôm nay tiểu thư không cần tới công ty nữa, mọi hoạt động của tiểu thư và tổng giám đốc làm để tranh cử vị trí chủ tịch đều phải tạm ngưng lại để các cổ đông xem xét và suy nghĩ. Quyết định sẽ được đưa ra vào cuộc họp cổ đông lúc 2 giờ chiều mai. - Ông nói như căn dặn. - Dạ vâng. Cảm ơn ông. - Tường Vy cúi đầu nhẹ nhàng, người đàn ông đó mỉm cười hài lòng rồi liền quay lưng bỏ đi.
Alpha lặng người nhìn xuống người con gái đang suy sụp ấy, một tay anh liền đặt lên vai cô, ngữ điệu cũng cất lên như an ủi.
- Bây giờ em phải mạnh mẽ lên, đây không phải lúc để em yếu đuối. Em phải làm vực dậy Venela, không phải sao?
Câu nói của anh như thức tỉnh con người cô, Tường Vy từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt anh hừng hực sự quyết tâm, cô nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy mà liền cảm nhận được một ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy lên trong mình. Đúng vậy, đây đâu phải lúc cô tỏ ra yếu đuối như thế này cơ chứ?
Chợt có tiếng giày cao gót chạm xuống sàn ngày một to dần, dĩ nhiên cả hai người đều nhận thấy cái tiếng đó đang tiến tới chỗ mình.
Tiếng bước chân ấy cuối cùng cũng dừng lại ngay bên cạnh họ, Alpha ngẩng mặt lên nhìn người đó, ánh mắt dần thay đổi, một cái nhìn không mấy thoải mái, có chút dè chừng.
- Chuyện của ba cậu thành ra thế này... cậu ổn chứ? - Giọng người nữ ấy cất lên khiến Tường Vy giật bắn mình, lập tức ngẩng mặt nhìn lên, đồng tử cô giãn ra, mắt trợn tròn nhìn người con gái ấy, những nếp nhăn trên trán xô lại đầy tức giận.
Người con gái ấy với mái tóc được cắt ngắn ngang vai, nhuộm màu vàng hoe, gương mặt được trang điểm kĩ càng, trên người bận một chiếc váy bó sát lấy người, khoét sâu làm hở ra vài chỗ rất bạo, thu hút được ánh nhìn của những người xung quanh. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là người thuộc giới thượng lưu, ăn chơi sa hoa.
- Mình cũng rất sốc khi nghe được tin trên tivi, nên hôm đó mới gọi ngay cho cậu...! - Cô ta bĩu mỗi nói với giọng trầm xuống như đượm buồn, nhưng tất cả những gì Tường Vy thấy lúc này chỉ là sự giả tạo.
Cô nắm chặt hai bàn tay lại, răng nghiến lên ken két, trong thâm tâm cảm thấy rất khó chịu.
"Ngọc Linh... cô...!"
- Mình cũng không ngờ ba cậu lại làm chuyện đó...! - Linh khẽ chẹp miệng, ánh mắt gian xảo nhìn lên cô "bạn thân", rồi sau đó liền nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
- Ô, anh là người đàn ông ngày hôm đó? - Linh nhướn mày nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
- Tôi là Ngọc Linh, bạn thân của Vy, đồng thời cũng là người kế thừa tập đoàn thời trang Miles. - Cô ta hất mặt nhìn cô "bạn thân", đồng thời giơ tay ra về phía Alpha và ngỏ ý muốn bắt tay.
Tường Vy nắm chặt tay lại mà nghiến răng ken két, ánh mắt liếc nhìn người con gái kia trông cũng thật đáng sợ. Về phần Alpha, anh vẫn chẳng biểu hiện một biểu cảm nào khác, lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống bàn tay của cô gái kia đang giơ ra về phía mình, bất giác bàn tay anh cũng giơ lên.
Nhưng thay vì bắt tay với cô gái đó, anh lại nắm chặt lấy bàn tay của người con gái đang đứng bên cạnh mình, hành động trong chớp nhoáng ấy khiến cả Tường Vy lẫn Linh phải tròn mắt ngạc nhiên.
- Thay vì mỉa móc, xỉa xói Vy và chuyện của ba cô ấy thì cô nên cảm thấy biết ơn chứ? Nhờ có vụ việc lùm xùm này nên chuyện của tập đoàn Miles mới ít được công chúng biết tới. Nhưng trong thời gian ngắn sẽ tới lượt thôi. - Alpha nói một cách thẳng thừng, tay nắm chặt lấy tay Tường Vy, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào người con gái với dáng vẻ coi bộ sang trọng kia.
- Chuyện gì cơ?! - Ngọc Linh tròn mắt ngạc nhiên, ngữ điệu cất lên có phần hoảng hốt.
- Thì chuyện tập đoàn Miles dùng vải nhập lậu để làm ra sản phẩm, hơn nữa còn sao chép ý tưởng của các công ty khác bên nước ngoài ấy. - Alpha nhướn mày nói như khiêu khích.
Ngọc Linh nghe tới đó liền bàng hoàng vô cùng, lập tức quay lưng bỏ đi, vừa hoang mang lo sợ mà cũng vừa tức giận vô cùng khi bị đẩy vào một tình thế hết sức khó xử.
Tường Vy vẫn hằm hằm ánh mắt nhìn theo bóng lưng người con gái đó, trong lòng vẫn thầm uất ức.
- Cô ta đúng thật là đồ hai mặt mà... từ chuyện của Minh Huy là em đã biết cô ta chả tốt đẹp gì...! - Cô nghiến răng lại mà nói đầy tức giận, Alpha cũng chỉ lặng im mà lắng nghe cô nói tiếp.
- Trong lúc em vừa chia tay với Huy thì chửi bới hắn ta không ra gì, vậy mà ngay sau đó đã hú hí với nhau ngay được...! Đúng là...! Cô ta cũng chỉ hợp với những thứ em chơi chán rồi bỏ đi thôi! - Tường Vy hất mặt đầy vênh váo rồi nói, nhưng chợt bàn tay của mình bị nắm chặt hơn, nhận thấy điều bất thường, cô liền chau mày lại mà nhìn sang người đàn ông ấy.
Sắc mặt của anh lúc này thật khác lạ, đôi mày nhướn lên, ánh mắt nhìn xuống cô như có một sự ẩn ý nào đó, cho thấy sự không hài lòng, nhưng sao cô lại thấy cả một chút ngông nghênh.
- Chơi chán rồi cơ à? - Alpha chẹp miệng rồi nói với ngữ điệu khinh khỉnh, tay cũng tự giác bỏ tay cô ra, thản nhiên đút vào túi quần.
Tường Vy bất ngờ vô cùng với hành động và thái độ ấy của anh, lát sau cũng nhanh chóng hiểu được ẩn ý, liền ra sức bao biện.
- Không phải! Không phải là "chơi" hay gì! Chỉ là cách nói thôi! - Cô biện minh trong sự bối rối, lời nói cất lên cũng lúng túng vô cùng.
- Anh đâu có ý kiến gì? - Anh hỏi với giọng thản nhiên, một tay giơ lên gãi mũi, đồng thời quay lưng bỏ đi.
Tường Vy nhìn thái độ giận dỗi lúc này của anh có phần sợ hãi, nhưng phần thích thú lại nhiều hơn, là anh đang ghen với bạn trai cũ của cô hay sao?
- Này...! Ý em không phải thế thật mà! Mà anh đang ghen đấy à? - Cô lon ton chạy theo sau anh, khẽ nhoẻn miệng cười đầy tinh nghịch.
- Anh có sao? - Anh vẫn giữ giọng thản nhiên ấy.
- Thôi mà...! - Tường Vy vẫn ra sức nũng nịu, hai tay bấu nhẹ vào ống tay áo của anh.
Chợt người đàn ông đứng khựng lại khi nhận được một cuộc điện thoại, điều đó khiến cô cũng bất ngờ theo.
- Alo? - Anh cất giọng đầy hoài nghi, sau khi lắng nghe đối phương nói qua điện thoại, sắc mặt anh lập tức thay đổi rõ rệt.
- Sao?! Mẹ tôi tỉnh lại ư?! - Anh tròn mắt ngạc nhiên rồi thốt lên, sau đó liền liếc nhìn cô.
- Được rồi! Tôi đến ngay! - Anh trả lời gấp gáp rồi cúp máy ngay sau đó, Tường Vy cũng vì lo lắng mà chạy đi ngay sau anh.
____
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, cả hai người cùng nhau chạy vào, trên giường bệnh lúc này là người phụ nữ ấy đang trong trạng thái tỉnh táo, hai mắt bà mở ra và còn nhìn được xung quanh.
- Mẹ...! - Anh thốt lên đầy bất ngờ rồi tiến đến trước mặt bà.
- Mẹ có nhận ra con không? - Anh nhướn mày hỏi bà, đôi mắt mở to nhìn vào người phụ nữ ấy, coi bộ rất chờ đợi câu trả lời.
Nhưng bà vẫn chỉ nhìn anh, một ánh mắt xa lạ, miệng cũng không mấp máy lấy một chút nào. Alpha có phần cảm thấy hụt hẫng, bà không nhận ra anh sao?
- Bác sĩ, chuyện này là sao? - Anh ngơ ngác quay sang hỏi người đàn ông trung niên đang khoác trên mình chiếc áo blu trắng.
Cả Tường Vy, Alpha và vị bác sĩ, cả ba người họ cùng ra ngoài hành lang để trao đổi qua về tình trạng của bệnh nhân.
- Đó chỉ là sự mất trí nhớ tạm thời thôi, do dư chấn của việc bất tỉnh một thời gian lâu như vậy, nhưng kết quả sức khỏe của bệnh nhân đang theo chiều hướng tích cực nên việc phục hồi trí nhớ cũng sẽ nhanh thôi, nếu sức khỏe cải thiện thêm nữa thì có thể cho xuất viện trong khoảng thời gian không xa. - Vị bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng rồi vỗ nhẹ vào vai anh.
Nghe được thông tin ấy, trong lòng anh như vỡ òa trong niềm hạnh phúc, vậy là ổn rồi, cuối cùng thì sức khỏe của bà cũng ổn hơn, và thật tuyệt vời khi bà đã tỉnh dậy sau từng ấy năm.
Anh tựa lưng vào tường mà thở dài ra đầy nhẹ nhõm, Tường Vy thấy vậy cũng chập chững bước đến bên anh, khẽ vòng tay ôm nhẹ lấy.
Alpha chỉ lặng lẽ gật đầu, cô tiểu thư vẫn cứ đứng đó mà cắn môi đầy băn khoăn, đôi mày cứ chau lại.
- Nhưng sao anh ấy lại làm thế? Anh ấy luôn nói rằng không muốn liên quan tới ba mà...! - Cô tròn mắt ngạc nhiên.
- Anh nghĩ việc này em phải tự nói chuyện với Victor thôi... - Alpha chẹp miệng nói, đúng vậy, tốt nhất là tự hai người nói chuyện với nhau, chứ những người ngoài như Alpha đây thì sao biết được cặn kẽ mọi chuyện được.
- Lúc này anh có gọi thử cho cả Victor và Erena, nhưng cả hai đều tắt máy, em hãy gọi lại sau vậy. Trước mắt cứ lo chuyện phiên tòa đi đã. - Anh đặt nhẹ tay lên vai cô mà an ủi, Tường Vy có đưa ánh mắt đầy khó xử lên nhìn anh rồi cũng lẳng lặng gật đầu, thở dài một tiếng.
____
Tất cả mọi người đã có mặt trong căn phòng xét xử từ 7 rưỡi sáng, là một vụ án được xét xử công khai nên ai muốn xem cũng đều có thể tới. Chính bởi vậy nên cánh phóng viên và nhà báo đã đến rất đông, không ngừng chụp ảnh.
Anh theo sát cô, tay anh nắm lấy tay cô, dìu cô ngồi vào hàng ghế thứ hai, Alpha khẽ đưa mắt nhìn sang người con gái ấy, ánh mắt cô nhìn xung quanh đầy vẻ lo lắng, thân người cũng hơi run lên. Sao cô có thể bình tĩnh được khi ba cô sắp bị đưa ra xét xử trước bao nhiêu con người ở đây, hơn nữa, phía sau lưng cô còn có một số lớn các cổ đông của tập đoàn cũng tới xem phiên xét xử này.
Đồng hồ điểm đúng 8 giờ, ông Phúc Thạch được áp giải vào trong và đứng trước vành móng ngựa, tất cả máy quay của giới truyền thông lập tức chĩa vào phía ông, tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên khắp căn phòng. Tường Vy nhướn người nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng đó mà trong lòng khẽ nhói lên, ông đã sút cân đi rất nhiều, nhìn dáng vẻ gầy guộc ấy mà cô không khỏi đau lòng.
Phiên tòa được bắt đầu, cả căn phòng giờ chỉ còn lời nói của thẩm phán, một bầu không khí căng thẳng bao phủ quanh đây khiến ai nấy cũng đều toát mồ hôi.
Ngay khi thẩm phán đưa ra câu hỏi dành cho ông Phúc Thạch, nếu ông nhận tất cả những cáo buộc ấy về ông đều là sự thật thì sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật, lúc đó có lẽ bản án mà ông nhận được sẽ được giảm nhẹ hơn, còn nếu ông từ chối nhận lỗi thì phiên tòa xét xử sẽ phải rời sang một ngày khác, cho đến khi cơ quan chức năng tìm được đủ bằng chứng thì phiên tòa mới được mở lại, nhưng nếu tới lúc đó thì ông sẽ phải nhận một bản án thích đáng, không thể được giảm nhẹ.
Nhưng với dáng vẻ hiện tại của ông Phúc Thạch, có giống như là ông ta sắp nhận tội không?
Tường Vy lo lắng tới nỗi mồ hôi chảy thành dòng trên gương mặt nhỏ nhắn, hai tay cô bấu chặt vào đùi, răng cắn chặt môi tới mức rỉ máu.
- Ba... - Cô mấp máy môi kèm theo tiếng sụt sịt nhỏ nhỏ.
Bỗng chợt ông Phúc Thạch giật mình một cái, cảm nhận được như một dòng điện đang chạy dọc sống lưng mình. Ông ngẩng mặt, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng ấy, cuối cùng tầm nhìn cũng thu hẹp vào người con gái đang ngồi ở hàng ghế thứ 2 ấy.
Đồng tử ông giãn ra, ánh mắt hơi run lên, đôi mắt của cô đượm buồn, long lanh nhìn về phía ông, trong tâm can của người đàn ông trung niên này lập tức cảm thấy cắn rứt. Ông biết nếu ông không nhận tội bây giờ thì sẽ có những bất lợi như thế nào, không chỉ là với ông, mà còn ảnh hưởng tới cô con gái độc nhất của ông.
Ông quay ngoắt mặt lại đối diện với thẩm phán, trong lòng vẫn còn băn khoăn trăn trở, chần chừ một hồi lâu. Ông đã nhờ luật sư An Đông chuyển lời tới Alpha rằng phải giữ cho Tường Vy không được tới phiên xét xử ngày hôm nay, vậy mà giờ đây cô lại ngồi ở đó cạnh Alpha, để ông phải cảm thấy do dự như thế này.
Cảm xúc và luồng suy nghĩ trong ông giờ đây thật sự rất hỗn độn, ông vừa cảm thấy thương con gái mình, lại vừa cảm thấy tức tối khi nhìn thấy cô và anh ngồi cạnh nhau như vậy, vô tình gợi lại cái giây phút cô đã phản bội lại ông để cứu lấy Alpha ra khỏi quyền kiểm soát của ông.
Nhưng sau một thời gian chần chừ, cuối cùng ông Phúc Thạch cũng đã chịu nhận tội về phía mình, điều đó khiến một số người, trong đó có vị tổng giám đốc của Venela, ông Quang Hùng vô cùng ngạc nhiên bởi điều đó thật khác với tính cách của ông Phúc Thạch.
Với những tội danh rất nặng của ông Phúc Thạch như biển thủ công quỹ lên tới con số hàng chục tỷ đồng, hối lộ quan chức cấp cao với số tiền lớn, vi phạm điều khoản hợp đồng,.. ông đã nhận về cho mình thời gian 31 năm tù giam, nhưng cùng với những lời lập luận hết sức chặt chẽ mà vị luật sư nổi tiếng tài giỏi An Đông dùng để bảo vệ cho thân chủ của mình, và việc ông Phúc Thạch đã trả được tiền bồi thường đúng hạn cho các dân cư của Golden Star nên được giảm án còn 26 năm 8 tháng tù giam.
Phiên tòa kết thúc ngay sau đó, ông Phúc Thạch đưa áp giải ra phía ngoài cửa, cánh phóng viên cũng bâu kín quanh, khi đi qua hai người kia, ông cũng không quên đưa mắt lườm nhẹ rồi bước tiếp, chẳng hề nói thêm một lời nào, mặc cho cô con gái thì cứ nhướn cổ nhìn theo bóng lưng ông đang bị áp giải đi, ánh mắt trầm xuống đau buồn.
Alpha cũng chỉ biết giữ im lặng trong tình cảnh thế này, anh đặt nhẹ tay lên vai cô rồi dìu cô ra ngoài cửa, tránh xa khỏi đám đông cho dễ thở.
Cô đứng đối diện với anh, cố điều chỉnh nhịp thở của mình bởi cảm xúc của cô được đẩy lên rất cao, dẫn tới việc hụt hơi. Chợt một cổ đông bước gần tới chỗ hai người, Alpha thấy vậy liền cúi đầu chào.
- Hôm nay tiểu thư không cần tới công ty nữa, mọi hoạt động của tiểu thư và tổng giám đốc làm để tranh cử vị trí chủ tịch đều phải tạm ngưng lại để các cổ đông xem xét và suy nghĩ. Quyết định sẽ được đưa ra vào cuộc họp cổ đông lúc 2 giờ chiều mai. - Ông nói như căn dặn. - Dạ vâng. Cảm ơn ông. - Tường Vy cúi đầu nhẹ nhàng, người đàn ông đó mỉm cười hài lòng rồi liền quay lưng bỏ đi.
Alpha lặng người nhìn xuống người con gái đang suy sụp ấy, một tay anh liền đặt lên vai cô, ngữ điệu cũng cất lên như an ủi.
- Bây giờ em phải mạnh mẽ lên, đây không phải lúc để em yếu đuối. Em phải làm vực dậy Venela, không phải sao?
Câu nói của anh như thức tỉnh con người cô, Tường Vy từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt anh hừng hực sự quyết tâm, cô nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy mà liền cảm nhận được một ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy lên trong mình. Đúng vậy, đây đâu phải lúc cô tỏ ra yếu đuối như thế này cơ chứ?
Chợt có tiếng giày cao gót chạm xuống sàn ngày một to dần, dĩ nhiên cả hai người đều nhận thấy cái tiếng đó đang tiến tới chỗ mình.
Tiếng bước chân ấy cuối cùng cũng dừng lại ngay bên cạnh họ, Alpha ngẩng mặt lên nhìn người đó, ánh mắt dần thay đổi, một cái nhìn không mấy thoải mái, có chút dè chừng.
- Chuyện của ba cậu thành ra thế này... cậu ổn chứ? - Giọng người nữ ấy cất lên khiến Tường Vy giật bắn mình, lập tức ngẩng mặt nhìn lên, đồng tử cô giãn ra, mắt trợn tròn nhìn người con gái ấy, những nếp nhăn trên trán xô lại đầy tức giận.
Người con gái ấy với mái tóc được cắt ngắn ngang vai, nhuộm màu vàng hoe, gương mặt được trang điểm kĩ càng, trên người bận một chiếc váy bó sát lấy người, khoét sâu làm hở ra vài chỗ rất bạo, thu hút được ánh nhìn của những người xung quanh. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là người thuộc giới thượng lưu, ăn chơi sa hoa.
- Mình cũng rất sốc khi nghe được tin trên tivi, nên hôm đó mới gọi ngay cho cậu...! - Cô ta bĩu mỗi nói với giọng trầm xuống như đượm buồn, nhưng tất cả những gì Tường Vy thấy lúc này chỉ là sự giả tạo.
Cô nắm chặt hai bàn tay lại, răng nghiến lên ken két, trong thâm tâm cảm thấy rất khó chịu.
"Ngọc Linh... cô...!"
- Mình cũng không ngờ ba cậu lại làm chuyện đó...! - Linh khẽ chẹp miệng, ánh mắt gian xảo nhìn lên cô "bạn thân", rồi sau đó liền nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
- Ô, anh là người đàn ông ngày hôm đó? - Linh nhướn mày nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
- Tôi là Ngọc Linh, bạn thân của Vy, đồng thời cũng là người kế thừa tập đoàn thời trang Miles. - Cô ta hất mặt nhìn cô "bạn thân", đồng thời giơ tay ra về phía Alpha và ngỏ ý muốn bắt tay.
Tường Vy nắm chặt tay lại mà nghiến răng ken két, ánh mắt liếc nhìn người con gái kia trông cũng thật đáng sợ. Về phần Alpha, anh vẫn chẳng biểu hiện một biểu cảm nào khác, lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống bàn tay của cô gái kia đang giơ ra về phía mình, bất giác bàn tay anh cũng giơ lên.
Nhưng thay vì bắt tay với cô gái đó, anh lại nắm chặt lấy bàn tay của người con gái đang đứng bên cạnh mình, hành động trong chớp nhoáng ấy khiến cả Tường Vy lẫn Linh phải tròn mắt ngạc nhiên.
- Thay vì mỉa móc, xỉa xói Vy và chuyện của ba cô ấy thì cô nên cảm thấy biết ơn chứ? Nhờ có vụ việc lùm xùm này nên chuyện của tập đoàn Miles mới ít được công chúng biết tới. Nhưng trong thời gian ngắn sẽ tới lượt thôi. - Alpha nói một cách thẳng thừng, tay nắm chặt lấy tay Tường Vy, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào người con gái với dáng vẻ coi bộ sang trọng kia.
- Chuyện gì cơ?! - Ngọc Linh tròn mắt ngạc nhiên, ngữ điệu cất lên có phần hoảng hốt.
- Thì chuyện tập đoàn Miles dùng vải nhập lậu để làm ra sản phẩm, hơn nữa còn sao chép ý tưởng của các công ty khác bên nước ngoài ấy. - Alpha nhướn mày nói như khiêu khích.
Ngọc Linh nghe tới đó liền bàng hoàng vô cùng, lập tức quay lưng bỏ đi, vừa hoang mang lo sợ mà cũng vừa tức giận vô cùng khi bị đẩy vào một tình thế hết sức khó xử.
Tường Vy vẫn hằm hằm ánh mắt nhìn theo bóng lưng người con gái đó, trong lòng vẫn thầm uất ức.
- Cô ta đúng thật là đồ hai mặt mà... từ chuyện của Minh Huy là em đã biết cô ta chả tốt đẹp gì...! - Cô nghiến răng lại mà nói đầy tức giận, Alpha cũng chỉ lặng im mà lắng nghe cô nói tiếp.
- Trong lúc em vừa chia tay với Huy thì chửi bới hắn ta không ra gì, vậy mà ngay sau đó đã hú hí với nhau ngay được...! Đúng là...! Cô ta cũng chỉ hợp với những thứ em chơi chán rồi bỏ đi thôi! - Tường Vy hất mặt đầy vênh váo rồi nói, nhưng chợt bàn tay của mình bị nắm chặt hơn, nhận thấy điều bất thường, cô liền chau mày lại mà nhìn sang người đàn ông ấy.
Sắc mặt của anh lúc này thật khác lạ, đôi mày nhướn lên, ánh mắt nhìn xuống cô như có một sự ẩn ý nào đó, cho thấy sự không hài lòng, nhưng sao cô lại thấy cả một chút ngông nghênh.
- Chơi chán rồi cơ à? - Alpha chẹp miệng rồi nói với ngữ điệu khinh khỉnh, tay cũng tự giác bỏ tay cô ra, thản nhiên đút vào túi quần.
Tường Vy bất ngờ vô cùng với hành động và thái độ ấy của anh, lát sau cũng nhanh chóng hiểu được ẩn ý, liền ra sức bao biện.
- Không phải! Không phải là "chơi" hay gì! Chỉ là cách nói thôi! - Cô biện minh trong sự bối rối, lời nói cất lên cũng lúng túng vô cùng.
- Anh đâu có ý kiến gì? - Anh hỏi với giọng thản nhiên, một tay giơ lên gãi mũi, đồng thời quay lưng bỏ đi.
Tường Vy nhìn thái độ giận dỗi lúc này của anh có phần sợ hãi, nhưng phần thích thú lại nhiều hơn, là anh đang ghen với bạn trai cũ của cô hay sao?
- Này...! Ý em không phải thế thật mà! Mà anh đang ghen đấy à? - Cô lon ton chạy theo sau anh, khẽ nhoẻn miệng cười đầy tinh nghịch.
- Anh có sao? - Anh vẫn giữ giọng thản nhiên ấy.
- Thôi mà...! - Tường Vy vẫn ra sức nũng nịu, hai tay bấu nhẹ vào ống tay áo của anh.
Chợt người đàn ông đứng khựng lại khi nhận được một cuộc điện thoại, điều đó khiến cô cũng bất ngờ theo.
- Alo? - Anh cất giọng đầy hoài nghi, sau khi lắng nghe đối phương nói qua điện thoại, sắc mặt anh lập tức thay đổi rõ rệt.
- Sao?! Mẹ tôi tỉnh lại ư?! - Anh tròn mắt ngạc nhiên rồi thốt lên, sau đó liền liếc nhìn cô.
- Được rồi! Tôi đến ngay! - Anh trả lời gấp gáp rồi cúp máy ngay sau đó, Tường Vy cũng vì lo lắng mà chạy đi ngay sau anh.
____
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, cả hai người cùng nhau chạy vào, trên giường bệnh lúc này là người phụ nữ ấy đang trong trạng thái tỉnh táo, hai mắt bà mở ra và còn nhìn được xung quanh.
- Mẹ...! - Anh thốt lên đầy bất ngờ rồi tiến đến trước mặt bà.
- Mẹ có nhận ra con không? - Anh nhướn mày hỏi bà, đôi mắt mở to nhìn vào người phụ nữ ấy, coi bộ rất chờ đợi câu trả lời.
Nhưng bà vẫn chỉ nhìn anh, một ánh mắt xa lạ, miệng cũng không mấp máy lấy một chút nào. Alpha có phần cảm thấy hụt hẫng, bà không nhận ra anh sao?
- Bác sĩ, chuyện này là sao? - Anh ngơ ngác quay sang hỏi người đàn ông trung niên đang khoác trên mình chiếc áo blu trắng.
Cả Tường Vy, Alpha và vị bác sĩ, cả ba người họ cùng ra ngoài hành lang để trao đổi qua về tình trạng của bệnh nhân.
- Đó chỉ là sự mất trí nhớ tạm thời thôi, do dư chấn của việc bất tỉnh một thời gian lâu như vậy, nhưng kết quả sức khỏe của bệnh nhân đang theo chiều hướng tích cực nên việc phục hồi trí nhớ cũng sẽ nhanh thôi, nếu sức khỏe cải thiện thêm nữa thì có thể cho xuất viện trong khoảng thời gian không xa. - Vị bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng rồi vỗ nhẹ vào vai anh.
Nghe được thông tin ấy, trong lòng anh như vỡ òa trong niềm hạnh phúc, vậy là ổn rồi, cuối cùng thì sức khỏe của bà cũng ổn hơn, và thật tuyệt vời khi bà đã tỉnh dậy sau từng ấy năm.
Anh tựa lưng vào tường mà thở dài ra đầy nhẹ nhõm, Tường Vy thấy vậy cũng chập chững bước đến bên anh, khẽ vòng tay ôm nhẹ lấy.