Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 98. EM MUỐN ĐI THÌ CỨ ĐI
CHƯƠNG 98. EM MUỐN ĐI THÌ CỨ ĐI
“Vậy…” Dì Lý sốt sắng, nhưng dì ấy chỉ là người ngoài cuộc, chung quy cũng không tiện nói gì.
“Thế này đi, cô Lâm, tôi thấy đồ đạc của cô cũng nhiều lắm, hay là để tôi xách giúp cô nhé?”
Tôi vốn dĩ định từ chối, nói thật đồ đạc của tôi cũng không nhiều, một mình tôi xách cũng không vấn đề gì. Huống chi, còn có Tây Tây giúp tôi nữa.
Nhưng tôi nhìn dì Lý nhiệt tình như vậy, cũng có chút không dám cự tuyệt, tôi sợ mình mà từ chối, dì Lý lại cằn nhằn mãi không thôi.
Lúc đi khỏi đây, tôi vô tình liếc trộm Bùi Minh, không ngờ bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn tôi.
Tôi hơi ngại ngùng, nhìn trộm người khác lại bị người ta bắt được ngay tại trận là xấu hổ nhất. Thế nhưng Bùi Minh lại không trêu ghẹo tôi, chỉ gật đầu chào tôi với vẻ rất tự nhiên.
“Tạm biệt.” Anh khách sáo nói.
Tim tôi đau xót, song tôi vẫn lịch sự gật đầu với Bùi Minh.
Tôi đi thăm Bang Bang trước, trò chuyện với cô bé một lúc lâu. Cô bé nắm chặt lấy tay tôi hỏi đi hỏi lại, lần này tôi đi rồi có trở về thăm cô bé nữa không.
Tôi đau lòng vuốt ve gương mặt trái xoan của Bang Bang: “Bang Bang ngoan, mẹ Lâm chỉ đi công tác thôi, xong việc rồi sẽ nhanh chóng về thăm Bang Bang. con phải ngoan đó biết chưa?”
Thế rồi Bang Bang mới yên tâm gật đầu.
Dì Lý tiễn tôi ra khỏi phòng bệnh, đi ra đến ngoài sân, đột nhiên dì Lý nói với tôi: “Cô Lâm, có một câu không biết tôi có nên nói hay không.”
“Có chuyện gì dì cứ nói.” Tôi dừng bước, nhìn sang dì Lý.
Dì Lý nói: “Cô Lâm, mấy ngày hôm nay cô ở trong bệnh viện, tôi thấy bình thường rất ít khi cô lên mạng, có lẽ có một số chuyện cô không biết.”
Tôi cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trong hôn lễ của cậu Bùi…” Nói đến đây, dì Lý ngập ngừng, lén liếc tôi một cái, thấy tôi vẫn bình thường mới nói tiếp: “Hôm hôn lễ của cậu Bùi xảy ra chuyện ấy? Video quay lại cảnh hôm đó đã bị tung lên mạng rồi.”
Những điều đó tôi đều biết. Bời vì sức hút của Lục Mạnh Chu rất lớn, chính vì vậy mà chuyện này suýt chút nữa làm Facebook tắc nghẽn. Có điều, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?
“Sau đó, cô Lâm bận chăm sóc cậu Bùi nên không chú ý đến tin tức bên ngoài. Nhưng chuyện đó giờ đã ầm ĩ vô cùng, thậm chí cư dân mạng còn đào ra chuyện tình cảm của cậu Bùi và cô Lục Mạnh Chu, còn moi được cả chuyện của cô nữa.”
Tôi sững người, đột nhiên có dự cảm không lành.
“Phóng viên đang nháo nhào đi tìm cô. Cho nên tôi khuyên cô Lâm tạm thời đừng rời khỏi bệnh viện thì tốt hơn, cứ tránh ở bệnh viện một khoảng thời gian.
Tôi nheo mắt đánh giá dì Lý: “Tại sao chuyện lớn như vậy mà vừa nãy dì không nói trong phòng bệnh?”
Vẻ mặt của dì Lý có chút ngỡ ngàng, ấp úng nói: “Cậu Bùi đang trong lúc hồi phục, tôi sợ cậu ấy nghe thấy chuyện này, tâm trạng sẽ trở nên tồi tệ, ảnh hưởng đến quá trình chữa trị.”
Nói rồi, dì Lý lén lút nhìn tôi, thấy tôi vẫn rất bình tĩnh, chẳng mảy may giận dữ mới yên tâm.
“Dì làm thế là rất đúng.” Tôi gật đầu với dì Lý, không hề tức giận về chuyện dì Lý giấu diếm.
Dì ấn vốn là người giúp việc mà Bùi Minh mời đến, tuy rằng bình thường tôi tiếp xúc với dì ấy nhiều hơn nhưng dù sao cũng không so được với ông chủ là Bùi Minh, dì ấy nghiêng về phía Bùi Minh cũng là chuyện dễ hiểu.
“Thế nên… cô Lâm, cô quyết định ở lại sao?” Dì Lý hỏi thử.
“Không cần thiết. Cái gì nên đối mặt thì sớm muộn cũng phải làm. Bùi Minh giao cho dì chăm sóc.”
Tôi không nói nữa, vòng qua dì Lý đi thẳng ra ngoài. Tây Tây thấy tôi đi cũng đi sát theo tôi.
Đến cửa bệnh viện, tôi nhìn thấy vài chiếc xe bus mini đang đậu trước cổng.
Vùa nhìn thấy tôi bước ra khỏi bệnh viện, đám phóng viên trên xe đã ùa đến, chĩa máy ảnh máy quay về phía tôi.
“Cô Lâm, trên mạng đang bàn tán rằng việc phá hoại buổi hôn lễ của Lục Mạnh Chu là do một tay cô sắp xếp. Xin hỏi có thật chuyện này liên quan đến cô không?”
“Nghe nói lúc cô kết hôn với tổng giám đốc Bùi nhờ cái thai trong bụng, chuyện này có thật không?”
“Tuy rằng cô và ngài Bùi đã ly hôn nhưng vẫn quay về làm kẻ thứ ba, chen chân vào hôn nhân của ngài Bùi và cô Lục đúng không?”
Các kiểu câu hỏi tọc mạch dồn về phía tôi.
Tôi bị đám phóng viên vây kín, đèn flash nhấp nháy chiếu lên mặt tôi khiến tôi không tài nào mở mắt nổi.
Tây Tây mặt mũi lạnh tanh, đi đến chắn trước mặt tôi, ngăn đám phóng viên tiếp cận tôi quá gần.
Cô ấy vừa ngăn cản đám phóng viên vừa cố hết sức tách bọn họ ra xa, mở ra một lối đi, lôi tôi ra khỏi đám phóng viên đang ùa đến bao vây.
Cho dù dì Lý đã báo trước với tôi để tôi chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn thấy cảnh này tôi vẫn không ngờ được, mắt trợn tròn ngây ngẩn.
Tôi thật sự đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Lục Mạnh Chu.
Hoặc phải nói, tôi không ngờ chuyện này sau bao nhiêu ngày âm ỉ lại có thể bùng cháy, trở nên “nóng” như thế này.
“Xin lỗi, chúng tôi không biết gì cả.” Tây Tây lạnh lùng nói, cố gắng tách đám người ra.
Tây Tây là lính đặc chủng, lực tay của cô ấy tuyệt đối không hề nhẹ. Chỉ một quãng đường ngắn ngủi vài trăm mét mà chúng tôi mất vài phút mới qua được.
Đám phóng viên vẫn không chịu từ bỏ ý định, cho dù tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, bọn họ vẫn cứ vác camera đuổi theo điên cuồng chụp tôi. Nhìn một đống ống kính đen ngòm, tôi cảm thấy mình như thể bị một con thú dữ màu đen theo dõi, có thể nuốt chửng tôi bất kỳ lúc nào.
Thấy sắp đến bên chỗ xe đỗ, đột nhiên có một cái máy quay lao thẳng về phía đầu tôi!
Tôi bị đám người ùn đến bao vây, như thể một con cá mòi bị ép trong cái hộp, không có một cái khe hở nào, căn bản không thể trốn tránh.
Tôi kinh hoàng nhìn cái máy quay đang lao đến, nhưng ánh mắt tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt lành lạnh của một tên đàn ông.
Gã không cao lắm, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ được đè thấp nên không nhìn rõ mặt. Chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của gã đang nhoẻn một nụ cười tàn nhẫn.
Tôi rùng mình ớn lạnh!
Gã đàn ông đó chính là Vương Sang! Fan não tàn của Lục Mạnh Chu!
Nhìn thấy cái máy quay sắp nện vào trán, tôi vô thức nhắm mắt lại. Cơn đau trong dự đoán không hề xuất hiện.
Tôi ngẩng lên nhìn, thấy Tây Tây đang cầm tay tôi lôi xềnh xệch sang một bên. Cái máy quay rơi xuống bên chân Tây Tây, vỡ nát tung tóe.
Gã Vương Sang thấy chuyện không thành lập tức bỏ chạy.
Ở đây quá nhiều người, Vương Sang là một kẻ rất đỗi tầm thường. Gã lách người một cái lập tức lẩn vào đám đông. Nhưng tất cả những chuyện này làm sao qua được mắt Tây Tây?
Tây Tây xuất thân từ lính đặc chủng, cô ấy nheo mắt nhìn, ánh mắt lướt quá đám người, lập tức tìm thấy tung tích của Vương Sang.
Thân hình của Tây Tây khựng lại, dường như định tìm Vương Sang để tính sổ, đích thân tóm gã.
Tôi vội vàng kéo Tây Tây lại: “Tây Tây, giờ chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Chuyện của Vương Sang cứ giao cho cảnh sát.”
Tôi đưa mắt ra hiệu cho cô ấy để ý đám phóng viên xung quanh.
Đám phóng viên này như thể một lũ ruồi thấy trứng vỡ, hưng phấn cầm máy ảnh chụp điên cuồng. Nghề nghiệp khiến bọn họ trở nên nhạy cảm phát giác được chuyện vừa nãy tôi suýt nữa bị một cái máy quay nện vào đầu không hề đơn giản.
Nghe thấy tôi nói vậy, Tây Tây không chút do dự thay đổi mục tiêu, kéo tôi lên xe.
Chúng tôi vừa vào trong xe, Tây Tây liền dẫm mạnh chân ga, chiếc xe vọt lên rẽ đám đông thành một con đường, phóng đi như bay.
Từ trong kính chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy vẫn có rất nhiều phóng viên chưa chịu từ bỏ ý định, chĩa máy ảnh về chiếc xe, chụp lia lịa.
Tôi cảm giác mệt mỏi vô cùng, xoa xoa cái đầu đau nhức. Tôi lấy lọ thuốc vẫn luôn mang theo người đổ ra uống một viên, thế mới cảm thấy khá hơn một chút.
Lúc sau, tôi lại nhớ đến gã Vương Sang.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện nên rất an toàn, song vẫn không dám sơ suất, luôn luôn đề phòng gã ta. Không ngờ Vương Sang lại lẫn trong đám phóng viên.
Nếu như không có Tây Tây thì…
Không, tôi thầm thở dài. Phải nói là nếu như không nhờ Bùi Minh tìm được một vệ sĩ như Tây Tây cho tôi, chắc tôi đã bị cái máy quay đó đập cho vỡ đầu rồi.
“Cô Lâm, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tôi day day huyệt thái dương đau nhức, cố gắng lấy lại tinh thần.
“Đến phố Nam Đại.”
Phố Nam Đại không phải nơi tôi ở, cũng không phải chung cư mà Bùi Minh tìm cho tôi.
Tây Tây có một điểm rất tốt, hoặc do đó tố chất của những người từng làm lính như cô ấy, đó là giữ im lặng tuyệt đối với những điều không nên hỏi.
Tây Tây lái xe đưa tôi đến phố Đại Nam.
Bởi cảnh tượng kinh hoàng vừa nãy trước cổng bệnh viện, giờ tôi cũng coi như biết mình đã trở thành người nổi tiếng rồi.
Phố Đại Nam có một văn phòng thám tử tư rất nổi tiếng, trước đây tôi từng liên lạc với văn phòng thám tử tư này.
Tôi đưa cho vị thám tử tư đó một tờ giấy nhỏ: “Ông Triệu, nhờ ông điều tra hộ tôi người này của nhà họ Bùi. Tôi muốn có tài liệu chi tiết từ khi người này ra đời. Anh ta đã làm những gì, bị bệnh gì, cho dù là một trận cảm cũng phải điều tra rõ ràng. Tiền không thành vấn đề.”
Ông Triệu do Molly giới thiệu cho tôi, cô ấy nói rằng đây là thám tử tư nổi tiếng nhất ở Vũ Hán.
Tôi muốn đích thân kiểm tra xem những gì Từ Hùng tra được có thật hay không. Rốt cuộc cái chết của mẹ tôi có liên quan gì đến người này không.
Sau đó tôi bảo Tây Tây đưa tôi về chung cư.
Vì lo lắng gã fan não tàn Vương Sang báo thù, mấy ngày sau đó gần như tôi không ra khỏi nhà.
Trong lúc tôi đang đợi tin tức từ văn phòng thám tử thì điện thoại đổ chuông, không ngờ là Bùi Minh gọi đến.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
Giọng của anh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy.
“Đông Mỹ, ngày mai anh và Bang Bang sẽ lên bàn mổ.”
“Sao lại nhanh thế?” Tôi hơi kinh ngạc, sức khỏe của Bùi Minh chưa khôi phục hoàn toàn, tôi nhớ lúc tôi đi, bác sĩ từng nói với tôi đợi tình hình của Bùi Minh ổn định hơn, ngừng thuốc rồi mới tiến hành ghép tủy cơ mà.
“Bang Bang không đợi được nữa rồi.”
“Vậy…” Dì Lý sốt sắng, nhưng dì ấy chỉ là người ngoài cuộc, chung quy cũng không tiện nói gì.
“Thế này đi, cô Lâm, tôi thấy đồ đạc của cô cũng nhiều lắm, hay là để tôi xách giúp cô nhé?”
Tôi vốn dĩ định từ chối, nói thật đồ đạc của tôi cũng không nhiều, một mình tôi xách cũng không vấn đề gì. Huống chi, còn có Tây Tây giúp tôi nữa.
Nhưng tôi nhìn dì Lý nhiệt tình như vậy, cũng có chút không dám cự tuyệt, tôi sợ mình mà từ chối, dì Lý lại cằn nhằn mãi không thôi.
Lúc đi khỏi đây, tôi vô tình liếc trộm Bùi Minh, không ngờ bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn tôi.
Tôi hơi ngại ngùng, nhìn trộm người khác lại bị người ta bắt được ngay tại trận là xấu hổ nhất. Thế nhưng Bùi Minh lại không trêu ghẹo tôi, chỉ gật đầu chào tôi với vẻ rất tự nhiên.
“Tạm biệt.” Anh khách sáo nói.
Tim tôi đau xót, song tôi vẫn lịch sự gật đầu với Bùi Minh.
Tôi đi thăm Bang Bang trước, trò chuyện với cô bé một lúc lâu. Cô bé nắm chặt lấy tay tôi hỏi đi hỏi lại, lần này tôi đi rồi có trở về thăm cô bé nữa không.
Tôi đau lòng vuốt ve gương mặt trái xoan của Bang Bang: “Bang Bang ngoan, mẹ Lâm chỉ đi công tác thôi, xong việc rồi sẽ nhanh chóng về thăm Bang Bang. con phải ngoan đó biết chưa?”
Thế rồi Bang Bang mới yên tâm gật đầu.
Dì Lý tiễn tôi ra khỏi phòng bệnh, đi ra đến ngoài sân, đột nhiên dì Lý nói với tôi: “Cô Lâm, có một câu không biết tôi có nên nói hay không.”
“Có chuyện gì dì cứ nói.” Tôi dừng bước, nhìn sang dì Lý.
Dì Lý nói: “Cô Lâm, mấy ngày hôm nay cô ở trong bệnh viện, tôi thấy bình thường rất ít khi cô lên mạng, có lẽ có một số chuyện cô không biết.”
Tôi cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trong hôn lễ của cậu Bùi…” Nói đến đây, dì Lý ngập ngừng, lén liếc tôi một cái, thấy tôi vẫn bình thường mới nói tiếp: “Hôm hôn lễ của cậu Bùi xảy ra chuyện ấy? Video quay lại cảnh hôm đó đã bị tung lên mạng rồi.”
Những điều đó tôi đều biết. Bời vì sức hút của Lục Mạnh Chu rất lớn, chính vì vậy mà chuyện này suýt chút nữa làm Facebook tắc nghẽn. Có điều, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?
“Sau đó, cô Lâm bận chăm sóc cậu Bùi nên không chú ý đến tin tức bên ngoài. Nhưng chuyện đó giờ đã ầm ĩ vô cùng, thậm chí cư dân mạng còn đào ra chuyện tình cảm của cậu Bùi và cô Lục Mạnh Chu, còn moi được cả chuyện của cô nữa.”
Tôi sững người, đột nhiên có dự cảm không lành.
“Phóng viên đang nháo nhào đi tìm cô. Cho nên tôi khuyên cô Lâm tạm thời đừng rời khỏi bệnh viện thì tốt hơn, cứ tránh ở bệnh viện một khoảng thời gian.
Tôi nheo mắt đánh giá dì Lý: “Tại sao chuyện lớn như vậy mà vừa nãy dì không nói trong phòng bệnh?”
Vẻ mặt của dì Lý có chút ngỡ ngàng, ấp úng nói: “Cậu Bùi đang trong lúc hồi phục, tôi sợ cậu ấy nghe thấy chuyện này, tâm trạng sẽ trở nên tồi tệ, ảnh hưởng đến quá trình chữa trị.”
Nói rồi, dì Lý lén lút nhìn tôi, thấy tôi vẫn rất bình tĩnh, chẳng mảy may giận dữ mới yên tâm.
“Dì làm thế là rất đúng.” Tôi gật đầu với dì Lý, không hề tức giận về chuyện dì Lý giấu diếm.
Dì ấn vốn là người giúp việc mà Bùi Minh mời đến, tuy rằng bình thường tôi tiếp xúc với dì ấy nhiều hơn nhưng dù sao cũng không so được với ông chủ là Bùi Minh, dì ấy nghiêng về phía Bùi Minh cũng là chuyện dễ hiểu.
“Thế nên… cô Lâm, cô quyết định ở lại sao?” Dì Lý hỏi thử.
“Không cần thiết. Cái gì nên đối mặt thì sớm muộn cũng phải làm. Bùi Minh giao cho dì chăm sóc.”
Tôi không nói nữa, vòng qua dì Lý đi thẳng ra ngoài. Tây Tây thấy tôi đi cũng đi sát theo tôi.
Đến cửa bệnh viện, tôi nhìn thấy vài chiếc xe bus mini đang đậu trước cổng.
Vùa nhìn thấy tôi bước ra khỏi bệnh viện, đám phóng viên trên xe đã ùa đến, chĩa máy ảnh máy quay về phía tôi.
“Cô Lâm, trên mạng đang bàn tán rằng việc phá hoại buổi hôn lễ của Lục Mạnh Chu là do một tay cô sắp xếp. Xin hỏi có thật chuyện này liên quan đến cô không?”
“Nghe nói lúc cô kết hôn với tổng giám đốc Bùi nhờ cái thai trong bụng, chuyện này có thật không?”
“Tuy rằng cô và ngài Bùi đã ly hôn nhưng vẫn quay về làm kẻ thứ ba, chen chân vào hôn nhân của ngài Bùi và cô Lục đúng không?”
Các kiểu câu hỏi tọc mạch dồn về phía tôi.
Tôi bị đám phóng viên vây kín, đèn flash nhấp nháy chiếu lên mặt tôi khiến tôi không tài nào mở mắt nổi.
Tây Tây mặt mũi lạnh tanh, đi đến chắn trước mặt tôi, ngăn đám phóng viên tiếp cận tôi quá gần.
Cô ấy vừa ngăn cản đám phóng viên vừa cố hết sức tách bọn họ ra xa, mở ra một lối đi, lôi tôi ra khỏi đám phóng viên đang ùa đến bao vây.
Cho dù dì Lý đã báo trước với tôi để tôi chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn thấy cảnh này tôi vẫn không ngờ được, mắt trợn tròn ngây ngẩn.
Tôi thật sự đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Lục Mạnh Chu.
Hoặc phải nói, tôi không ngờ chuyện này sau bao nhiêu ngày âm ỉ lại có thể bùng cháy, trở nên “nóng” như thế này.
“Xin lỗi, chúng tôi không biết gì cả.” Tây Tây lạnh lùng nói, cố gắng tách đám người ra.
Tây Tây là lính đặc chủng, lực tay của cô ấy tuyệt đối không hề nhẹ. Chỉ một quãng đường ngắn ngủi vài trăm mét mà chúng tôi mất vài phút mới qua được.
Đám phóng viên vẫn không chịu từ bỏ ý định, cho dù tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, bọn họ vẫn cứ vác camera đuổi theo điên cuồng chụp tôi. Nhìn một đống ống kính đen ngòm, tôi cảm thấy mình như thể bị một con thú dữ màu đen theo dõi, có thể nuốt chửng tôi bất kỳ lúc nào.
Thấy sắp đến bên chỗ xe đỗ, đột nhiên có một cái máy quay lao thẳng về phía đầu tôi!
Tôi bị đám người ùn đến bao vây, như thể một con cá mòi bị ép trong cái hộp, không có một cái khe hở nào, căn bản không thể trốn tránh.
Tôi kinh hoàng nhìn cái máy quay đang lao đến, nhưng ánh mắt tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt lành lạnh của một tên đàn ông.
Gã không cao lắm, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ được đè thấp nên không nhìn rõ mặt. Chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của gã đang nhoẻn một nụ cười tàn nhẫn.
Tôi rùng mình ớn lạnh!
Gã đàn ông đó chính là Vương Sang! Fan não tàn của Lục Mạnh Chu!
Nhìn thấy cái máy quay sắp nện vào trán, tôi vô thức nhắm mắt lại. Cơn đau trong dự đoán không hề xuất hiện.
Tôi ngẩng lên nhìn, thấy Tây Tây đang cầm tay tôi lôi xềnh xệch sang một bên. Cái máy quay rơi xuống bên chân Tây Tây, vỡ nát tung tóe.
Gã Vương Sang thấy chuyện không thành lập tức bỏ chạy.
Ở đây quá nhiều người, Vương Sang là một kẻ rất đỗi tầm thường. Gã lách người một cái lập tức lẩn vào đám đông. Nhưng tất cả những chuyện này làm sao qua được mắt Tây Tây?
Tây Tây xuất thân từ lính đặc chủng, cô ấy nheo mắt nhìn, ánh mắt lướt quá đám người, lập tức tìm thấy tung tích của Vương Sang.
Thân hình của Tây Tây khựng lại, dường như định tìm Vương Sang để tính sổ, đích thân tóm gã.
Tôi vội vàng kéo Tây Tây lại: “Tây Tây, giờ chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Chuyện của Vương Sang cứ giao cho cảnh sát.”
Tôi đưa mắt ra hiệu cho cô ấy để ý đám phóng viên xung quanh.
Đám phóng viên này như thể một lũ ruồi thấy trứng vỡ, hưng phấn cầm máy ảnh chụp điên cuồng. Nghề nghiệp khiến bọn họ trở nên nhạy cảm phát giác được chuyện vừa nãy tôi suýt nữa bị một cái máy quay nện vào đầu không hề đơn giản.
Nghe thấy tôi nói vậy, Tây Tây không chút do dự thay đổi mục tiêu, kéo tôi lên xe.
Chúng tôi vừa vào trong xe, Tây Tây liền dẫm mạnh chân ga, chiếc xe vọt lên rẽ đám đông thành một con đường, phóng đi như bay.
Từ trong kính chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy vẫn có rất nhiều phóng viên chưa chịu từ bỏ ý định, chĩa máy ảnh về chiếc xe, chụp lia lịa.
Tôi cảm giác mệt mỏi vô cùng, xoa xoa cái đầu đau nhức. Tôi lấy lọ thuốc vẫn luôn mang theo người đổ ra uống một viên, thế mới cảm thấy khá hơn một chút.
Lúc sau, tôi lại nhớ đến gã Vương Sang.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện nên rất an toàn, song vẫn không dám sơ suất, luôn luôn đề phòng gã ta. Không ngờ Vương Sang lại lẫn trong đám phóng viên.
Nếu như không có Tây Tây thì…
Không, tôi thầm thở dài. Phải nói là nếu như không nhờ Bùi Minh tìm được một vệ sĩ như Tây Tây cho tôi, chắc tôi đã bị cái máy quay đó đập cho vỡ đầu rồi.
“Cô Lâm, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tôi day day huyệt thái dương đau nhức, cố gắng lấy lại tinh thần.
“Đến phố Nam Đại.”
Phố Nam Đại không phải nơi tôi ở, cũng không phải chung cư mà Bùi Minh tìm cho tôi.
Tây Tây có một điểm rất tốt, hoặc do đó tố chất của những người từng làm lính như cô ấy, đó là giữ im lặng tuyệt đối với những điều không nên hỏi.
Tây Tây lái xe đưa tôi đến phố Đại Nam.
Bởi cảnh tượng kinh hoàng vừa nãy trước cổng bệnh viện, giờ tôi cũng coi như biết mình đã trở thành người nổi tiếng rồi.
Phố Đại Nam có một văn phòng thám tử tư rất nổi tiếng, trước đây tôi từng liên lạc với văn phòng thám tử tư này.
Tôi đưa cho vị thám tử tư đó một tờ giấy nhỏ: “Ông Triệu, nhờ ông điều tra hộ tôi người này của nhà họ Bùi. Tôi muốn có tài liệu chi tiết từ khi người này ra đời. Anh ta đã làm những gì, bị bệnh gì, cho dù là một trận cảm cũng phải điều tra rõ ràng. Tiền không thành vấn đề.”
Ông Triệu do Molly giới thiệu cho tôi, cô ấy nói rằng đây là thám tử tư nổi tiếng nhất ở Vũ Hán.
Tôi muốn đích thân kiểm tra xem những gì Từ Hùng tra được có thật hay không. Rốt cuộc cái chết của mẹ tôi có liên quan gì đến người này không.
Sau đó tôi bảo Tây Tây đưa tôi về chung cư.
Vì lo lắng gã fan não tàn Vương Sang báo thù, mấy ngày sau đó gần như tôi không ra khỏi nhà.
Trong lúc tôi đang đợi tin tức từ văn phòng thám tử thì điện thoại đổ chuông, không ngờ là Bùi Minh gọi đến.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
Giọng của anh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy.
“Đông Mỹ, ngày mai anh và Bang Bang sẽ lên bàn mổ.”
“Sao lại nhanh thế?” Tôi hơi kinh ngạc, sức khỏe của Bùi Minh chưa khôi phục hoàn toàn, tôi nhớ lúc tôi đi, bác sĩ từng nói với tôi đợi tình hình của Bùi Minh ổn định hơn, ngừng thuốc rồi mới tiến hành ghép tủy cơ mà.
“Bang Bang không đợi được nữa rồi.”