Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 96. TRONG LÒNG EM, ANH THẤP KÉM ĐẾN VẬY SAO_
CHƯƠNG 96. TRONG LÒNG EM, ANH THẤP KÉM ĐẾN VẬY SAO?
Bang Bang vốn rất ngoan, tôi chưa bao giờ thấy cô bé quấy khóc. Nhưng bây giờ Bang Bang khóc lóc nức nở không chịu nín, cho dù tôi dỗ dành thế nào cũng chẳng được.
Điều dưỡng trưởng gọi Bang Bang đi hóa trị, cô bé khóc nằng nặc, nhất quyết không chịu đi.
Tôi cảm thấy bất lực, không biết tại sao Bang Bang bình thường vẫn rất ngoan ngoãn mà hôm nay đột nhiên lại quấy khóc như thế.
Bùi Minh bình tĩnh nhìn Bang Bang: “Bang Bang, có phải con không muốn rời khỏi bệnh viện?”
Bang Bang gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi tèm lem, tôi vội vàng lấy khăn giấy lau cho bé, quay ra nhìn Bùi Minh. Ý muốn hỏi anh xem rốt cuộc là như thế nào.
“Bởi vì rời khỏi bệnh viện rồi, con sẽ không gặp được người mình thích nữa đúng không?”
Bang Bang càng khóc dữ hơn.
Tay tôi cũng run run.
Bùi Minh yêu thương lau nước mắt cho cô bé: “Chú rất hiểu, bởi vì chúc cũng không muốn rời khỏi bệnh viện.”
Bang Bang ngừng khóc, dường như cô bé bị thu hút bởi những gì Bùi Minh nói, nước mắt ngừng rơi.
Bé con chớp chớp đôi mắt to đen láy, đôi mắt ngân ngấn giọt lệ.
“Bởi vì… nếu chú rời khỏi bệnh viện, thì người quan trọng nhất của chú cũng rời khỏi chú.”
Cô bé ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Bùi Minh không chớp mắt.
Bùi Minh cười cười, nói tiếp: “Vì muốn ở lại bên cạnh người mình thích, chú cũng giống con. Con không muốn chữa bệnh, chú… chú cũng tự tay rút dây truyền dịch ra, dội trà vào vết thương, cố ý để vết thương bị nhiễm trùng.”
Tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn Bùi Minh. Trong lòng tôi như bị ngàn vạn mũi kim đâm phải, đau đớn đến quặn thắt.
Hóa ra… Bùi Minh bị nhiễm trùng không phải là ngoài ý muốn. Lúc tự đổ tách trà vào vết thương của mình, anh có tâm trạng thế nào?
Khi đó anh đã phải vào phòng cấp cứu vì vết thương nhiễm trùng nghiêm trọng, bị hoại tử một vùng lớn, thập tử nhất sinh mới giữ được mạng sống. Nguy hiểm như thế mà anh vẫn làm được, khi mở mắt ra cứ coi như chẳng có vấn đề gì, còn mỉm cười với tôi.
Tôi ôm chặt lồng ngực mình, bảo với trái tim đang quặn thắt vì đau lòng rằng đừng đau nữa, đừng đau khổ nữa…
Bùi Minh à Bùi Minh, sao anh phải làm vậy?
“Thế sau đó thì sao?” Bang Bang mở to đôi mắt sáng trong của mình nhìn Bùi Minh hết sức nghiêm túc: “Chú có giữ được người mình thích không?”
Từ góc nhìn của tôi nhìn thấy đôi mắt của Bang Bang giống với Bùi Minh vô cùng, như thể cùng được đúc ra từ một khuôn. Đôi mắt đen láy, trong suốt, vẻ mặt chăm chú…
“Cô ấy đã ở lại nhưng mà cô ấy rồi sẽ đi.” Bùi Minh nói rất bình tĩnh.
“Tại sao lại thế?” Vành mắt của Bang Bang lại đỏ lên, không dễ gì cô bé mới nín giờ lại chuẩn bị khóc đến nơi.
“Bởi vì bố giữ được cô ấy lại bằng bệnh tật của mình. Chỉ cần chú khỏi bệnh rồi, cô ấy sẽ bỏ đi không chút do dự.”
Bang Bang là một đứa trẻ thông minh, sau khi nghe Bùi Minh nói thế, cô bé cũng biết Bùi Minh đang nói về chuyện của nó.
Cô bé tủi thân gục đầu, cắn môi: “Nhưng mà… con không nỡ xa cô với chú, không nỡ xa cô điều dưỡng trưởng…”
Bùi Minh khẽ cười: “Thế cho nên nếu muốn để người mình thích ở lại bên cạnh mình mãi mãi thì phải cố gắng bằng cách hơn thế nữa.”
“Cách đó là cách gì ạ?” Sự tò mò của Bang Bang bị Bùi Minh khơi lên.
“Bang Bang, chẳng phải chú đã nói với con là sau này con có thể gọi chú là bố Bùi, gọi dì Lâm là mẹ sao?”
Bang Bang trợn tròn mắt, dường như không hiểu lắm.
Câu nói đó của Bùi Minh đập mạnh vào trái tim tôi, dường như tim gan trong cơ thể tôi đều bị xô lệch. Tôi nhìn Bùi Minh với vẻ không thể tin nổi.
“Bang Bang, con có thích chú và dì Đông Mỹ trở thành bố mẹ của con không?”
Đôi mắt trong suốt long lanh của Bống Bồng mở to, nhìn Bùi Minh chăm chú. Một lúc lâu sau, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của cô bé.
Cô bé gật đầu thật mạnh, nước mắt không ngừng rơi nói: “Muốn ạ… bố Bùi, mẹ Lâm…”
Tôi đứng bên cạnh lau nước mắt.
Tôi biết, Bang Bang vẫn luôn trông có vẻ rất tươi sáng, nhưng thực ra cô bé là một đứa bé rất nhạy cảm và yếu đuối.
Tuy rằng Bùi Minh đã từng nói để Bang Bang gọi chúng tôi là ba mẹ nhưng Bang Bang chưa một lần gọi chúng tôi như thế.
Cô bé vui thầm trong lòng, điều dưỡng trường nói với tôi, Bang Bang ôm lấy đồ chơi mà chúng tôi tặng cho, luôn miệng gọi bố mẹ nhưng chưa lần nào cô bé dám gọi thẳng chúng tôi bằng bố mẹ.
Bởi vì bé con tự ti và nhạy cảm, nó sợ nếu nó gọi như thế chúng tôi sẽ không vui.
Cô bé tự ti đến mức đó, chỉ dám hạnh phúc một cách thầm lặng.
“Bang Bang, con có chịu sống với bố Bùi mẹ Lâm mãi mãi không?”
“Có ạ, con có ạ…” Bang Bang òa khóc gật đầu. Chắc cô bé nghĩ chúng tôi không thích trẻ con hay khóc, nên vội vàng lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều.
Bỗng nhiên Bùi Minh quay sang, đôi mắt đen thẳm của anh lặng lẽ nhìn tôi, như thể một xoáy nước trông có vẻ yên bình nhưng lại muốn nuốt chửng lấy tôi: “Đông Mỹ, em có đồng ý không?”
Tôi kinh ngạc sững người, nhìn Bùi Minh một lúc lâu. Đây chính là Bùi Minh. Một người đàn ông thủ đoạn cao siêu, lòng dạ thâm sâu khó dò lại độc ác tàn nhẫn.
Vì phản đối cuộc hôn nhân gượng ép mà anh ta có thể dồn Lục Mạnh Chu vào đường cùng. Vì muốn tôi chăm sóc anh ta có thể đưa mình lên bàn mổ trong cảnh thập tử nhất sinh.
Bây giờ vì để tôi ở lại bên anh, anh lại lợi dụng Bang Bang.
Anh muốn nhận nuôi Bang Bang, dùng cô bé để giữ chân tôi.
Lúc này tôi thật sự có chút nghi ngờ, sự yêu thương của Bùi Minh đối với Bang Bang là thật hay chỉ là một nước cờ của anh. Người đàn ông này yêu sâu sắc nhưng cũng bạc bẽo lắm.
Bang Bang nhìn tôi bằng vẻ mặt tràn đầy mong chờ.
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng, yếu đuối, khẩn cầu còn pha chút tự tin của Bang Bang, tôi thật sự không nỡ cự tuyệt cô bé. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm làm tổn thương một đứa trẻ? Đứa trẻ mà tôi yêu thương, thậm chí còn coi như con đẻ?
Tôi nhìn về phía Bùi Minh, ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh. Trong đôi mắt bình lặng dường như lại ẩn chứa dịu dàng sâu thẳm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấu được người đàn ông này, dù là trước kia hay là bây giờ.
Tôi không trả lời Bùi Minh, chỉ đi đến bên cạnh Bang Bang, ôm siết cô bé vào lòng: “Bang Bang, cho dù thế nào đi nữa, mẹ mãi mãi là mẹ Lâm của con, điều này sẽ không thay đổi.”
“Thật không ạ?”
Tôi nhìn ánh mắt thơ ngây của cô bé, cảm thấy tim mình khó chịu.
“Thật.” Tôi trịnh trọng gật đầu.
“Ngoắc tay nào.” Bang Bang đưa ngón tay nhỏ bé ra. Dường như mọi đứa trẻ đều tin vào điều này.
Tôi cũng giơ tay, tươi cười ngoắc tay với cô bé: “Bang Bang là bé ngoan, sau này con phải ngoan ngoãn điều trị bệnh, biết chưa? Mẹ Lâm thích bé ngoan biết nghe lời.”
“Vâng!” Bang Bang gật đầu lia lịa, đi theo điều dưỡng trưởng.
Điều dưỡng trưởng trao đổi với chúng tôi một vài vấn đề về việc hiến tủy. Bởi vì vết thương của Bùi Minh chưa khỏi hẳn, bình thường vẫn phải uống cho nên chưa thích hợp để hiến tủy vào lúc này.
Cũng may bây giờ bệnh tình của Bang Bang cũng ổn định, có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến lúc vết thương của Bùi Minh khỏi hẳn, dừng thuốc thì bắt đầu cũng được.
Không lâu sau, Âu Duyệt Linh cũng vội vàng chạy đến bệnh viện. Nghe nói tủy của Bùi Minh phù hợp với Bang Bang, hơn nữa anh còn tình nguyện hiến tặng bèn rối rít cảm ơn.
Bùi Minh chỉ cười, anh cũng không để ý đến chuyện này nhiều, chuyển sang nói chuyện với Âu Dương Lâm về vấn đề nhận nuôi.
“Tôi rất có duyên với Bang Bang, cũng rất thích cô bé, hơn nữa tủy của tôi vừa hay cũng phù hợp với cô bé. Anh xem chúng tôi có thể nhận nuôi Bang Bang được không?”
Quả nhiên là nhận nuôi! Vẻ mặt tôi lạnh đi.
“Chuyện này…” Âu Duyệt Linh có vẻ do dự, anh ta nhìn tôi rồi nói với Bùi Minh: “Anh Bùi, anh cũng biết tình hình hiện tại của Bang Bang. Cho dù có anh hiến tủy cho cô bé nhưng chưa chắc phẫu thuật đã thành công, mà dù phẫu thuật thành công, sau này cũng vẫn có khả năng tái phát…”
“Anh Âu Dương, anh hiểu nhầm rồi. Không phải tôi muốn lợi dụng chuyện nhận nuôi để uy hiếp anh. Cho dù việc nhận nuôi này có thành công hay không, tôi vẫn hiến tủy cho Bang Bang. Tôi muốn nhận nuôi cô bé chỉ vì cô bé rất có duyên với tôi, tôi muốn cho cô bé một gia đình trọn vẹn.”
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ phẩm cách của anh Bùi. Tôi cũng tin anh sẽ không làm những chuyện uy hiếp người khác.” Âu Duyệt Linh thở dài: “Là thế này. Cô nhi viện của chúng tôi có tiêu chuẩn rất cao về nhận nuôi. Không cần là nhà giàu có cao sang, nhưng phải có một gia đình hoàn chỉnh. Theo như tôi biết… hai anh chị đã ly hôn rồi, đúng không?”
Tôi không nói gì.
Âu Duyệt Linh nhìn tôi, nhướng mày: “Hay là anh chị tái hôn đi?”
Tôi tiếp tục giữ im lặng, cúi đầu. Bùi Minh cười nói với Âu Duyệt Linh: “Viện trưởng, chuyện này nói sau đi. Tôi chỉ cần anh cho tôi một câu trả lời thôi. Còn cụ thể thì đợi Bang Bang khỏe lại rồi tính sau.”
Dường như ý kiến đó hợp với suy nghĩ của Âu Duyệt Linh, anh ta gật đầu, đến hỏi điều dưỡng trưởng về tình hình của Bang Bang rồi mới đi thăm cô bé.
Xong xuôi, tôi dìu Bùi Minh chậm rãi quay về phòng bệnh.
Trên đường đi, tâm trạng của tôi nặng nề, không nói một câu nào.
“Sao em im lặng mãi thế?” Bùi Minh hỏi.
“Bùi Minh…” Tôi ngẩng đầu, lằng lặng nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách: “Rốt cuộc anh muốn tàn nhẫn vô tình đến mức nào nữa?”
Bùi Minh thoáng nhướng mày: “Đông Mỹ, em đang nghi ngờ anh điều gì?”
“Tôi nghi ngờ anh cái gì ư?” Tôi sắc bén chất vấn anh: “Anh không rõ sao? Vì muốn giữ tôi lại mà ngay đến đứa bé như Bang Bang mà anh cũng có thể lợi dụng được! Tại sao anh lại nhẫn tâm lợi dụng một đứa trẻ đáng thương như vậy?”
Gương mặt của Bùi Minh lập tức sa sầm. Gương mặt điển trai của anh như thể hòa vào màn đêm, chứa đầy áp lực.
“Trong mắt em, anh lại là người đàn ông ti tiện vô sỉ đến vậy sao?”
“Ha! Anh cũng biết bản thân mình đấy nhỉ!” Tôi mỉa mai: “Nhận nuôi Bang Bang ư? Anh thật sự thích con bé sao? Anh biết làm một người cha, xây dựng một gia đình cần trách nhiệm lớn đến thế nào không? Đừng đem coi con bé ra làm công cụ lợi dụng của anh!”
“Bùi Minh, anh căn bản không xứng làm một người cha!”
Giọng nói đầy mỉa mai của tôi như một con dao sắc bén đâm thẳng về phía Bùi Minh!
Sắc mặt của Bùi Minh lập tức thay đổi, anh bỗng nhiên ép sát về phía tôi. Trong con ngươi đen thẳm, mây đen cuồn cuộn, cảm giác ngột ngạt đè nén tỏa ra từ anh.
“Lâm Đông Mỹ, trong lòng em, anh thấp kém đến vậy sao?”
Bang Bang vốn rất ngoan, tôi chưa bao giờ thấy cô bé quấy khóc. Nhưng bây giờ Bang Bang khóc lóc nức nở không chịu nín, cho dù tôi dỗ dành thế nào cũng chẳng được.
Điều dưỡng trưởng gọi Bang Bang đi hóa trị, cô bé khóc nằng nặc, nhất quyết không chịu đi.
Tôi cảm thấy bất lực, không biết tại sao Bang Bang bình thường vẫn rất ngoan ngoãn mà hôm nay đột nhiên lại quấy khóc như thế.
Bùi Minh bình tĩnh nhìn Bang Bang: “Bang Bang, có phải con không muốn rời khỏi bệnh viện?”
Bang Bang gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi tèm lem, tôi vội vàng lấy khăn giấy lau cho bé, quay ra nhìn Bùi Minh. Ý muốn hỏi anh xem rốt cuộc là như thế nào.
“Bởi vì rời khỏi bệnh viện rồi, con sẽ không gặp được người mình thích nữa đúng không?”
Bang Bang càng khóc dữ hơn.
Tay tôi cũng run run.
Bùi Minh yêu thương lau nước mắt cho cô bé: “Chú rất hiểu, bởi vì chúc cũng không muốn rời khỏi bệnh viện.”
Bang Bang ngừng khóc, dường như cô bé bị thu hút bởi những gì Bùi Minh nói, nước mắt ngừng rơi.
Bé con chớp chớp đôi mắt to đen láy, đôi mắt ngân ngấn giọt lệ.
“Bởi vì… nếu chú rời khỏi bệnh viện, thì người quan trọng nhất của chú cũng rời khỏi chú.”
Cô bé ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Bùi Minh không chớp mắt.
Bùi Minh cười cười, nói tiếp: “Vì muốn ở lại bên cạnh người mình thích, chú cũng giống con. Con không muốn chữa bệnh, chú… chú cũng tự tay rút dây truyền dịch ra, dội trà vào vết thương, cố ý để vết thương bị nhiễm trùng.”
Tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn Bùi Minh. Trong lòng tôi như bị ngàn vạn mũi kim đâm phải, đau đớn đến quặn thắt.
Hóa ra… Bùi Minh bị nhiễm trùng không phải là ngoài ý muốn. Lúc tự đổ tách trà vào vết thương của mình, anh có tâm trạng thế nào?
Khi đó anh đã phải vào phòng cấp cứu vì vết thương nhiễm trùng nghiêm trọng, bị hoại tử một vùng lớn, thập tử nhất sinh mới giữ được mạng sống. Nguy hiểm như thế mà anh vẫn làm được, khi mở mắt ra cứ coi như chẳng có vấn đề gì, còn mỉm cười với tôi.
Tôi ôm chặt lồng ngực mình, bảo với trái tim đang quặn thắt vì đau lòng rằng đừng đau nữa, đừng đau khổ nữa…
Bùi Minh à Bùi Minh, sao anh phải làm vậy?
“Thế sau đó thì sao?” Bang Bang mở to đôi mắt sáng trong của mình nhìn Bùi Minh hết sức nghiêm túc: “Chú có giữ được người mình thích không?”
Từ góc nhìn của tôi nhìn thấy đôi mắt của Bang Bang giống với Bùi Minh vô cùng, như thể cùng được đúc ra từ một khuôn. Đôi mắt đen láy, trong suốt, vẻ mặt chăm chú…
“Cô ấy đã ở lại nhưng mà cô ấy rồi sẽ đi.” Bùi Minh nói rất bình tĩnh.
“Tại sao lại thế?” Vành mắt của Bang Bang lại đỏ lên, không dễ gì cô bé mới nín giờ lại chuẩn bị khóc đến nơi.
“Bởi vì bố giữ được cô ấy lại bằng bệnh tật của mình. Chỉ cần chú khỏi bệnh rồi, cô ấy sẽ bỏ đi không chút do dự.”
Bang Bang là một đứa trẻ thông minh, sau khi nghe Bùi Minh nói thế, cô bé cũng biết Bùi Minh đang nói về chuyện của nó.
Cô bé tủi thân gục đầu, cắn môi: “Nhưng mà… con không nỡ xa cô với chú, không nỡ xa cô điều dưỡng trưởng…”
Bùi Minh khẽ cười: “Thế cho nên nếu muốn để người mình thích ở lại bên cạnh mình mãi mãi thì phải cố gắng bằng cách hơn thế nữa.”
“Cách đó là cách gì ạ?” Sự tò mò của Bang Bang bị Bùi Minh khơi lên.
“Bang Bang, chẳng phải chú đã nói với con là sau này con có thể gọi chú là bố Bùi, gọi dì Lâm là mẹ sao?”
Bang Bang trợn tròn mắt, dường như không hiểu lắm.
Câu nói đó của Bùi Minh đập mạnh vào trái tim tôi, dường như tim gan trong cơ thể tôi đều bị xô lệch. Tôi nhìn Bùi Minh với vẻ không thể tin nổi.
“Bang Bang, con có thích chú và dì Đông Mỹ trở thành bố mẹ của con không?”
Đôi mắt trong suốt long lanh của Bống Bồng mở to, nhìn Bùi Minh chăm chú. Một lúc lâu sau, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của cô bé.
Cô bé gật đầu thật mạnh, nước mắt không ngừng rơi nói: “Muốn ạ… bố Bùi, mẹ Lâm…”
Tôi đứng bên cạnh lau nước mắt.
Tôi biết, Bang Bang vẫn luôn trông có vẻ rất tươi sáng, nhưng thực ra cô bé là một đứa bé rất nhạy cảm và yếu đuối.
Tuy rằng Bùi Minh đã từng nói để Bang Bang gọi chúng tôi là ba mẹ nhưng Bang Bang chưa một lần gọi chúng tôi như thế.
Cô bé vui thầm trong lòng, điều dưỡng trường nói với tôi, Bang Bang ôm lấy đồ chơi mà chúng tôi tặng cho, luôn miệng gọi bố mẹ nhưng chưa lần nào cô bé dám gọi thẳng chúng tôi bằng bố mẹ.
Bởi vì bé con tự ti và nhạy cảm, nó sợ nếu nó gọi như thế chúng tôi sẽ không vui.
Cô bé tự ti đến mức đó, chỉ dám hạnh phúc một cách thầm lặng.
“Bang Bang, con có chịu sống với bố Bùi mẹ Lâm mãi mãi không?”
“Có ạ, con có ạ…” Bang Bang òa khóc gật đầu. Chắc cô bé nghĩ chúng tôi không thích trẻ con hay khóc, nên vội vàng lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều.
Bỗng nhiên Bùi Minh quay sang, đôi mắt đen thẳm của anh lặng lẽ nhìn tôi, như thể một xoáy nước trông có vẻ yên bình nhưng lại muốn nuốt chửng lấy tôi: “Đông Mỹ, em có đồng ý không?”
Tôi kinh ngạc sững người, nhìn Bùi Minh một lúc lâu. Đây chính là Bùi Minh. Một người đàn ông thủ đoạn cao siêu, lòng dạ thâm sâu khó dò lại độc ác tàn nhẫn.
Vì phản đối cuộc hôn nhân gượng ép mà anh ta có thể dồn Lục Mạnh Chu vào đường cùng. Vì muốn tôi chăm sóc anh ta có thể đưa mình lên bàn mổ trong cảnh thập tử nhất sinh.
Bây giờ vì để tôi ở lại bên anh, anh lại lợi dụng Bang Bang.
Anh muốn nhận nuôi Bang Bang, dùng cô bé để giữ chân tôi.
Lúc này tôi thật sự có chút nghi ngờ, sự yêu thương của Bùi Minh đối với Bang Bang là thật hay chỉ là một nước cờ của anh. Người đàn ông này yêu sâu sắc nhưng cũng bạc bẽo lắm.
Bang Bang nhìn tôi bằng vẻ mặt tràn đầy mong chờ.
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng, yếu đuối, khẩn cầu còn pha chút tự tin của Bang Bang, tôi thật sự không nỡ cự tuyệt cô bé. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm làm tổn thương một đứa trẻ? Đứa trẻ mà tôi yêu thương, thậm chí còn coi như con đẻ?
Tôi nhìn về phía Bùi Minh, ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh. Trong đôi mắt bình lặng dường như lại ẩn chứa dịu dàng sâu thẳm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấu được người đàn ông này, dù là trước kia hay là bây giờ.
Tôi không trả lời Bùi Minh, chỉ đi đến bên cạnh Bang Bang, ôm siết cô bé vào lòng: “Bang Bang, cho dù thế nào đi nữa, mẹ mãi mãi là mẹ Lâm của con, điều này sẽ không thay đổi.”
“Thật không ạ?”
Tôi nhìn ánh mắt thơ ngây của cô bé, cảm thấy tim mình khó chịu.
“Thật.” Tôi trịnh trọng gật đầu.
“Ngoắc tay nào.” Bang Bang đưa ngón tay nhỏ bé ra. Dường như mọi đứa trẻ đều tin vào điều này.
Tôi cũng giơ tay, tươi cười ngoắc tay với cô bé: “Bang Bang là bé ngoan, sau này con phải ngoan ngoãn điều trị bệnh, biết chưa? Mẹ Lâm thích bé ngoan biết nghe lời.”
“Vâng!” Bang Bang gật đầu lia lịa, đi theo điều dưỡng trưởng.
Điều dưỡng trưởng trao đổi với chúng tôi một vài vấn đề về việc hiến tủy. Bởi vì vết thương của Bùi Minh chưa khỏi hẳn, bình thường vẫn phải uống cho nên chưa thích hợp để hiến tủy vào lúc này.
Cũng may bây giờ bệnh tình của Bang Bang cũng ổn định, có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến lúc vết thương của Bùi Minh khỏi hẳn, dừng thuốc thì bắt đầu cũng được.
Không lâu sau, Âu Duyệt Linh cũng vội vàng chạy đến bệnh viện. Nghe nói tủy của Bùi Minh phù hợp với Bang Bang, hơn nữa anh còn tình nguyện hiến tặng bèn rối rít cảm ơn.
Bùi Minh chỉ cười, anh cũng không để ý đến chuyện này nhiều, chuyển sang nói chuyện với Âu Dương Lâm về vấn đề nhận nuôi.
“Tôi rất có duyên với Bang Bang, cũng rất thích cô bé, hơn nữa tủy của tôi vừa hay cũng phù hợp với cô bé. Anh xem chúng tôi có thể nhận nuôi Bang Bang được không?”
Quả nhiên là nhận nuôi! Vẻ mặt tôi lạnh đi.
“Chuyện này…” Âu Duyệt Linh có vẻ do dự, anh ta nhìn tôi rồi nói với Bùi Minh: “Anh Bùi, anh cũng biết tình hình hiện tại của Bang Bang. Cho dù có anh hiến tủy cho cô bé nhưng chưa chắc phẫu thuật đã thành công, mà dù phẫu thuật thành công, sau này cũng vẫn có khả năng tái phát…”
“Anh Âu Dương, anh hiểu nhầm rồi. Không phải tôi muốn lợi dụng chuyện nhận nuôi để uy hiếp anh. Cho dù việc nhận nuôi này có thành công hay không, tôi vẫn hiến tủy cho Bang Bang. Tôi muốn nhận nuôi cô bé chỉ vì cô bé rất có duyên với tôi, tôi muốn cho cô bé một gia đình trọn vẹn.”
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ phẩm cách của anh Bùi. Tôi cũng tin anh sẽ không làm những chuyện uy hiếp người khác.” Âu Duyệt Linh thở dài: “Là thế này. Cô nhi viện của chúng tôi có tiêu chuẩn rất cao về nhận nuôi. Không cần là nhà giàu có cao sang, nhưng phải có một gia đình hoàn chỉnh. Theo như tôi biết… hai anh chị đã ly hôn rồi, đúng không?”
Tôi không nói gì.
Âu Duyệt Linh nhìn tôi, nhướng mày: “Hay là anh chị tái hôn đi?”
Tôi tiếp tục giữ im lặng, cúi đầu. Bùi Minh cười nói với Âu Duyệt Linh: “Viện trưởng, chuyện này nói sau đi. Tôi chỉ cần anh cho tôi một câu trả lời thôi. Còn cụ thể thì đợi Bang Bang khỏe lại rồi tính sau.”
Dường như ý kiến đó hợp với suy nghĩ của Âu Duyệt Linh, anh ta gật đầu, đến hỏi điều dưỡng trưởng về tình hình của Bang Bang rồi mới đi thăm cô bé.
Xong xuôi, tôi dìu Bùi Minh chậm rãi quay về phòng bệnh.
Trên đường đi, tâm trạng của tôi nặng nề, không nói một câu nào.
“Sao em im lặng mãi thế?” Bùi Minh hỏi.
“Bùi Minh…” Tôi ngẩng đầu, lằng lặng nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách: “Rốt cuộc anh muốn tàn nhẫn vô tình đến mức nào nữa?”
Bùi Minh thoáng nhướng mày: “Đông Mỹ, em đang nghi ngờ anh điều gì?”
“Tôi nghi ngờ anh cái gì ư?” Tôi sắc bén chất vấn anh: “Anh không rõ sao? Vì muốn giữ tôi lại mà ngay đến đứa bé như Bang Bang mà anh cũng có thể lợi dụng được! Tại sao anh lại nhẫn tâm lợi dụng một đứa trẻ đáng thương như vậy?”
Gương mặt của Bùi Minh lập tức sa sầm. Gương mặt điển trai của anh như thể hòa vào màn đêm, chứa đầy áp lực.
“Trong mắt em, anh lại là người đàn ông ti tiện vô sỉ đến vậy sao?”
“Ha! Anh cũng biết bản thân mình đấy nhỉ!” Tôi mỉa mai: “Nhận nuôi Bang Bang ư? Anh thật sự thích con bé sao? Anh biết làm một người cha, xây dựng một gia đình cần trách nhiệm lớn đến thế nào không? Đừng đem coi con bé ra làm công cụ lợi dụng của anh!”
“Bùi Minh, anh căn bản không xứng làm một người cha!”
Giọng nói đầy mỉa mai của tôi như một con dao sắc bén đâm thẳng về phía Bùi Minh!
Sắc mặt của Bùi Minh lập tức thay đổi, anh bỗng nhiên ép sát về phía tôi. Trong con ngươi đen thẳm, mây đen cuồn cuộn, cảm giác ngột ngạt đè nén tỏa ra từ anh.
“Lâm Đông Mỹ, trong lòng em, anh thấp kém đến vậy sao?”