Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 94 CHÚNG TA LẠI SINH MỘT LẦN NỮA NHÉ
CHƯƠNG 94: CHÚNG TA LẠI SINH MỘT LẦN NỮA NHÉ
Tôi hít vào thật sâu, mãi mới thu lại ánh mắt quá mức khó tưởng tượng nổi của mình: “Ăn cơm thôi.”
Bữa tối do dì Lý chuẩn bị sẵn, tôi và Bùi Minh cùng nhau ăn cơm.
Vết thương của Bùi Minh đã đỡ hơn nhiều, ít nhất anh có thể tự ăn cơm, không sợ ảnh hưởng đến vết thương nữa rồi.
Hai chúng tôi cứ thế ngồi đối diện nhau, ăn uống trong im lặng.
Cẩn thận nghĩ lại, tôi và Bùi Minh có rất ít khi yên bình ăn cơm với nhau như lúc này. Cho dù thời điểm năm xưa chúng tôi còn chưa ly hôn, tuy rằng chúng tôi sống cùng nhau nhưng trong lòng mỗi người đều có cách trở, không tài nào ôm ấp thân mật với nhau.
Dì Lý đứng ở cửa nhìn chúng tôi, vui mừng lau nước mắt.
Lúc tôi ra ngoài rửa bát, nghe thấy dì nói chuyện với Tây Tây ở ngoài hành lang: “Haizzz, tôi thấy cậu Bùi và cô Lâm về với nhau, quả thật trải qua quá nhiều gian truân. Thật tốt khi trong lòng họ đều có đối phương. Hôm nay là một khởi đầu tốt.”
Tôi thàm lắc đầu, giả vờ như không nghe được, cứ thế giữ im lặng.
Bùi Minh hồi phục rất nhanh. Anh làm đúng như lời mình đã nói, không hỏi hôm ấy Từ Hùng nói gì với tôi. Chẳng qua Bùi Minh vẫn còn lo lắng về những hành động của tôi.
Thỉnh thoảng tôi đi ăn, mất hơi nhiều thời gian một chút là Bùi Minh lại căng thẳng, quấn lấy tôi hỏi tôi đi đâu.
Hôm nay, tôi đẩy Bùi Minh đi dạo trong sân bệnh viện. Bang Bang ôm một con búp bê, vui vẻ chạy tới chỗ chúng tôi.
“Dì!” Giọng Bang Bang lảnh lót.
Tôi hiếm khi cười vui vẻ thế này: “Bang Bang có mũ mới à, đẹp quá!”
Bang Bang sờ chiếc mũ màu hồng phấn bảo bối trên đầu: “Là dì điều dưỡng trưởng tặng cho cháu.”
Nhìn Bang Bang nở nụ cười tựa thiên sứ, trái tim tôi như được chữa lành. Nếu bé con của tôi còn sống, nhất định cũng đáng yêu như cô bé.
Bang Bang chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn Bùi Minh đang ngồi trên xe lăn: “Chú à, chú là bạn trai của dì ạ?”
Tôi ngượng ngùng, đúng là trẻ con vô tâm vô tư, đang định sửa lời cho cô bé thì Bùi Minh bật cười, tiếng cười cực kỳ thoải mái: “Chú không phải bạn trai của dì Đông Mỹ cháu, chú là chồng dì ấy.”
“Anh nói linh tinh gì đó?” Tôi lườm Bùi Minh.
“Chồng và bạn trai có gì khác nhau ạ?” Bang Bang ngây thơ hỏi tôi.
Tôi bị hỏi khó, không biết giải thích với Bang Bang ra sao, sợ nói nhầm lại dạy sai trẻ con.
“Chồng là cả đời phải chăm sóc cho dì cháu.” Bùi Minh buồn cười, đôi mắt nhìn Bang Bang chất chứa yêu thương.
Đôi mắt đen láy của Bang Bang chợt vụt sáng tựa vì sao trên bầu trời đêm: “Nói như vậy, chú muốn ở cả đời bên dì cháu sao?”
Tôi mặt đỏ tới mang tai. Bùi Minh nói gì với trẻ con thế? Thật sự dạy bậy đứa bé rồi. Sao có thể nói những điều này với đứa trẻ bốn tuổi chứ!
“Đúng.” Bùi Minh cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Òa...” Bang Bang vui sướng vỗ bàn tay bé nhỏ.
Tôi nhéo mạnh một cái vào lưng Bùi Minh rồi nói với cô bé: “Bang Bang, đừng nghe chú Bùi nói bậy. Mấy chuyện này đều vô căn cứ hết!”
Bang Bang khó hiểu nhìn Bùi Minh, dường như không biết rốt cuộc tôi và Bùi Minh ai nói thật.
Bùi Minh khẽ thì thầm bên tai tôi: “Bang Bang còn nhỏ vậy, sao em có thể phá vỡ kế hoạch của anh, để cô bé cho rằng người lớn đang nói dối hả?”
“Tại anh ăn nói vớ vẩn đấy!” Rốt cuộc ai mới là người khởi xướng hả! Tôi lừ mắt. Nghĩ đến tâm trí trưởng thành của Bang Bang, tôi không tiếp tục hạ bệ Bùi Minh nữa.
“Dì Đông Mỹ của cháu ngại ngùng đó, biết không? Cô ấy ngại thừa nhận thôi.”
Tôi nghe Bùi Minh nói vậy, lúc nhìn Bang Bang lần nữa, cô bé đang tỏ vẻ “thì ra là vậy”. Tôi thật sự muốn giết Bùi Minh, hận không thể để anh nằm liệt trên giường mấy ngày nữa.
Tôi cùng Bùi Minh chơi với Bang Bang chốc lát thì điều dưỡng trưởng gọi Bang Bang đi truyền hóa chất rồi.
Tôi nhìn bóng lưng Bang Bang, lòng vô cùng chua xót. Thảo nào Bang Bang luôn đội mũ, bởi vì hóa trị sẽ bị rụng tóc. Cô bé mới bốn tuổi, còn nhỏ như vậy lại bị bệnh tật đau ốm hành hạ.
Song Bang Bang không hề có lấy một câu oán trách trời đất, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, thậm chí chính cảm xúc vui vẻ của cô đã cảm hóa tôi và Bùi Minh.
Một đứa bé bị bệnh đã cứu hai người trưởng thành khỏe mạnh là chúng tôi đây.
“Bang Bang rất đáng yêu.” Bùi Minh nhìn theo cô bé với vẻ mặt trìu mến.
Tôi cười nhạt: “Nếu con chúng ta còn sớm, có lẽ cũng đáng yêu như Bang Bang vậy.”
Bang Bang sững sờ, đôi mắt anh đang nhìn tôi thoáng vẻ đau thương, sau cùng áy náy khép hờ mắt.
“Xin lỗi...”
“Đã qua cả rồi.”
Vết thương đã để lại sẹo, bất kể tương lai thế nào cũng không có cách nào chữa lành.
“Con của chúng ta cũng là bé gái sao?” Bùi Minh hỏi.
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Đúng vậy. Cũng là con gái. Em quên mất, anh làm bố mà còn chưa cả nhìn mặt con lần cuối cùng, làm sao biết nó là con gái phải không?”
Vẻ mặt Bùi Minh vừa bi thương vừa hổ thẹn, lòng tôi cũng đau nhói như bị kim châm.
Hai chúng tôi đều im lặng, đều không nói về đề tài này nữa.
Đúng vậy, luôn có nỗi đau không tài nào biến mất theo dòng chảy thời gian. Giống như chuyện đứa bé, thời gian càng lâu, nỗi đau này sẽ biến thành vết thương trí mạng, khiến chúng tôi đau đến mức không muốn sống.
Đúng lúc này, điều dưỡng trưởng đi tới: “Cô Lâm, tôi đã liên lạc với viện trưởng của cô nhi viện, cô có muốn gặp không.”
Bùi Minh liếc tôi: “Em muốn giúp đỡ cô nhi viện à?”
Tôi lắc đầu: “Gì mà giúp đỡ, em không vĩ đại đến thế, chỉ muốn hết mình giúp đỡ đứa bé kia thôi.”
Bùi Minh gật đầu, nói với điều dưỡng trưởng: “Anh cũng đi xem. Nếu tình hình là thật, cũng tính luôn anh một phần.”
Điều dưỡng trưởng nghe Bùi Minh sẵn lòng hỗ trợ cô nhi viện thì cực kỳ mừng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Viện trưởng của cô nhi viện là một thanh niên gần ba mươi tuổi. Anh ta đeo kính, mặc quần áo hơi cũ, thoạt nhìn dáng vẻ hiền hậu, ánh mắt rất ôn hòa.
Tôi khá kinh ngạc, trước kia tôi vẫn cho rằng viện trưởng của cô nhi viện phải là ông bà lão tóc hoa râm, không ngờ lại là người đàn ông trẻ tuổi 27, 28 tuổi.
Tôi cũng gặp không ít đàn ông lịch sự, ví dụ như Bùi Dân chẳng hạn, nhưng đều là vẻ lịch sự bề ngoài thôi, còn bên trong phóng túng không kiềm chế được. Tuy nhiên người trước mắt đây khiến tôi có cảm giác dịu dàng từ trong ra ngoài.
Anh ta tên Âu Duyệt Linh, không giỏi ăn nói lắm, gần như chủ yếu là điều dưỡng trưởng nói còn anh ta thỉnh thoảng mới gật đầu.
Thật ra tôi có ấn tượng rất tốt về Âu Duyệt Linh, anh ta thật sự hợp với từ “dịu dàng như nước”, không có góc cạnh sắc bén nào, dường như có thể bao dung mọi thứ.
Điều dưỡng trưởng nói, trước đây Âu Duyệt Linh từng làm tình nguyện viên ở châu Phi, sau khi về nước liền xây dựng cô nhi viện. Nhưng bởi vì các khoản chi tiêu của cô nhi viện rất lớn nên bình thường, Âu Duyệt Linh ngoại trừ chăm sóc bọn trẻ thì còn làm một vài công việc khác.
“Anh Âu Dương, xin hỏi trong cô nhi viện có bao nhiêu bé?” Tôi hỏi.
“Hiện tại tính cả Bang Bang thì có tổng cộng sáu cháu. Cháu lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất là một tuổi.” Âu Duyệt Linh trả lời.
“Còn có cả bé một tuổi ư?” Tôi hơi kinh ngạc.
“Vâng, mấy tháng trước cháu bị ném xuống sông. Đúng lúc tôi đang tản bộ dọc bờ sông thì vô tình nhặt được. Khi đó toàn thân đứa bé bị lạnh đến tim tái, chút nữa thì ngừng thở. Lúc tôi đưa cháu về cô nhi viện cũng không hy vọng lắm cháu có thể sống lại, không ngờ cháu phúc lớn mạng lớn, còn sống đến tận bây giờ.
Khi nhắc đến đứa bé, vẻ mặt Âu Duyệt Linh nở nụ cười bình yên, đường nét góc cạnh gương mặt mềm dịu: “Cháu bé rất đáng yêu, là con trai, hơn nữa còn rất thông minh, bây giờ cũng có thể bập bẹ vài câu rồi.”
Nghe thấy đứa bé bị ném xuống sông, tôi không khỏi đau đớn, kẻ vứt bỏ kia thật quá tàn nhẫn, đúng là không bằng súc vật.
“Đứa trẻ đáng yêu như vậy, sau bố mẹ nó nhẫn tâm vứt bỏ cơ chứ!” Tôi tức giận không thôi, lên tiếng chỉ trích.
Âu Duyệt Linh lắc đầu: “Cháu sinh non nên cơ thể hơi yếu. Có lẽ gia đình cháu nghèo túng, còn không nuôi nổi thân huống chi là trẻ con.”
Nhắc đến sinh non, tôi lập tức nhớ đến con yêu của tôi đã rời khỏi nhân thế vì sinh non, tâm tình càng thêm nặng nề.
Bùi Minh khẽ vỗ tay tôi, nhìn về phía Âu Duyệt Linh: “Chúng tôi đã biết tình hình của cô nhi viện, thế này đi, tôi và Đông Mỹ lấy danh nghĩa của hai chúng tôi, tặng cho cô nhi viện một tỷ trước đã.”
Bùi Minh nắm nay tôi khiến tôi cực kỳ mấy tự nhiên. Tôi đang định rút tay lại thì nghe Bùi Minh nói muốn trợ giúp cô nhi viện. Tôi thoáng khựng lại, thầm nghĩ thôi vậy, trước mặt Âu Duyệt Linh và điều dưỡng trưởng cũng không nên rạch ròi quá.
Âu Duyệt Linh cười như gió thoảng mây trôi: “Không cần đưa tiền. Tôi mở cô nhi viện không phải vì tiền hỗ trợ, chỉ cần đảm bảo tiền sinh hoạt học hành cho bọn nhỏ đến khi trưởng thành là đủ rồi. Những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề, những đứa bé như vậy rất khó được gia đình bình thường nhận nuôi.”
Tôi giật thót, nói thật, tôi thật lòng khâm phục Âu Duyệt Linh, anh ta chẳng hề ra vẻ khách sáo dối trá mà thật sự suy nghĩ cho bọn nhỏ và cũng khinh thường tham lam những đồng tiền kia.
Tôi và Bùi Minh nhìn nhaum đều thấy hảo cảm dành cho Âu Duyệt Linh trong đôi mắt nhau. Rất hiếm khi chúng tôi đều nhất trí với nhau như bây giờ.
“Vậy thì đảm bảo chi phí cho bọn trẻ. Hơn nữa, tôi sẽ nhờ người chọn mua sữa tươi, quần áo, sách vở và đồ dùng sinh hoạt cho bọn nhỏ. Các cháu không chỉ học tập thật giỏi mà phải ăn no mặc ấm mới được.”
Nghe vậy, Âu Duyệt Linh nở nụ cười điềm đạm đơn thuần với tôi, sau đó gật đầu: “Cảm ơn.”
Tôi cũng khẽ mỉm cười đáp lại.
Sau khi thảo luận vài chi tiết còn lại với Âu Duyệt Linh xong, thấy sắc trời không còn sớm nữa, bấy giờ chúng tôi mới ra về.
Tôi đẩy Bùi Minh về phòng bệnh. Dọc đường đi, Bùi Minh vẫn cúi đầu trầm ngâm, hình như đang suy nghĩ gì đó. Mà tôi cũng đang bộn bề tâm sự. Hôm nay tôi làm những điều này không cần danh tiếng tốt, chỉ mong ân đức mà tôi tích góp có thể hồi đáp lên con gái đã qua đời.
Đi tới sân nhỏ, bóng đêm đen đặc, ánh đèn màu cam dìu dịu thắp sáng trong lòng người, mang đến cảm giác ấm áp yên bình.
Tôi nghe thấy giọng Bùi Minh cũng dịu dàng như ánh đèn vậy: “Bọn trẻ rất đáng yêu, phải không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Vậy... chúng ta lại sinh một lần nữa nhé.” Bùi Minh đề nghị.
Tôi hít vào thật sâu, mãi mới thu lại ánh mắt quá mức khó tưởng tượng nổi của mình: “Ăn cơm thôi.”
Bữa tối do dì Lý chuẩn bị sẵn, tôi và Bùi Minh cùng nhau ăn cơm.
Vết thương của Bùi Minh đã đỡ hơn nhiều, ít nhất anh có thể tự ăn cơm, không sợ ảnh hưởng đến vết thương nữa rồi.
Hai chúng tôi cứ thế ngồi đối diện nhau, ăn uống trong im lặng.
Cẩn thận nghĩ lại, tôi và Bùi Minh có rất ít khi yên bình ăn cơm với nhau như lúc này. Cho dù thời điểm năm xưa chúng tôi còn chưa ly hôn, tuy rằng chúng tôi sống cùng nhau nhưng trong lòng mỗi người đều có cách trở, không tài nào ôm ấp thân mật với nhau.
Dì Lý đứng ở cửa nhìn chúng tôi, vui mừng lau nước mắt.
Lúc tôi ra ngoài rửa bát, nghe thấy dì nói chuyện với Tây Tây ở ngoài hành lang: “Haizzz, tôi thấy cậu Bùi và cô Lâm về với nhau, quả thật trải qua quá nhiều gian truân. Thật tốt khi trong lòng họ đều có đối phương. Hôm nay là một khởi đầu tốt.”
Tôi thàm lắc đầu, giả vờ như không nghe được, cứ thế giữ im lặng.
Bùi Minh hồi phục rất nhanh. Anh làm đúng như lời mình đã nói, không hỏi hôm ấy Từ Hùng nói gì với tôi. Chẳng qua Bùi Minh vẫn còn lo lắng về những hành động của tôi.
Thỉnh thoảng tôi đi ăn, mất hơi nhiều thời gian một chút là Bùi Minh lại căng thẳng, quấn lấy tôi hỏi tôi đi đâu.
Hôm nay, tôi đẩy Bùi Minh đi dạo trong sân bệnh viện. Bang Bang ôm một con búp bê, vui vẻ chạy tới chỗ chúng tôi.
“Dì!” Giọng Bang Bang lảnh lót.
Tôi hiếm khi cười vui vẻ thế này: “Bang Bang có mũ mới à, đẹp quá!”
Bang Bang sờ chiếc mũ màu hồng phấn bảo bối trên đầu: “Là dì điều dưỡng trưởng tặng cho cháu.”
Nhìn Bang Bang nở nụ cười tựa thiên sứ, trái tim tôi như được chữa lành. Nếu bé con của tôi còn sống, nhất định cũng đáng yêu như cô bé.
Bang Bang chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn Bùi Minh đang ngồi trên xe lăn: “Chú à, chú là bạn trai của dì ạ?”
Tôi ngượng ngùng, đúng là trẻ con vô tâm vô tư, đang định sửa lời cho cô bé thì Bùi Minh bật cười, tiếng cười cực kỳ thoải mái: “Chú không phải bạn trai của dì Đông Mỹ cháu, chú là chồng dì ấy.”
“Anh nói linh tinh gì đó?” Tôi lườm Bùi Minh.
“Chồng và bạn trai có gì khác nhau ạ?” Bang Bang ngây thơ hỏi tôi.
Tôi bị hỏi khó, không biết giải thích với Bang Bang ra sao, sợ nói nhầm lại dạy sai trẻ con.
“Chồng là cả đời phải chăm sóc cho dì cháu.” Bùi Minh buồn cười, đôi mắt nhìn Bang Bang chất chứa yêu thương.
Đôi mắt đen láy của Bang Bang chợt vụt sáng tựa vì sao trên bầu trời đêm: “Nói như vậy, chú muốn ở cả đời bên dì cháu sao?”
Tôi mặt đỏ tới mang tai. Bùi Minh nói gì với trẻ con thế? Thật sự dạy bậy đứa bé rồi. Sao có thể nói những điều này với đứa trẻ bốn tuổi chứ!
“Đúng.” Bùi Minh cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Òa...” Bang Bang vui sướng vỗ bàn tay bé nhỏ.
Tôi nhéo mạnh một cái vào lưng Bùi Minh rồi nói với cô bé: “Bang Bang, đừng nghe chú Bùi nói bậy. Mấy chuyện này đều vô căn cứ hết!”
Bang Bang khó hiểu nhìn Bùi Minh, dường như không biết rốt cuộc tôi và Bùi Minh ai nói thật.
Bùi Minh khẽ thì thầm bên tai tôi: “Bang Bang còn nhỏ vậy, sao em có thể phá vỡ kế hoạch của anh, để cô bé cho rằng người lớn đang nói dối hả?”
“Tại anh ăn nói vớ vẩn đấy!” Rốt cuộc ai mới là người khởi xướng hả! Tôi lừ mắt. Nghĩ đến tâm trí trưởng thành của Bang Bang, tôi không tiếp tục hạ bệ Bùi Minh nữa.
“Dì Đông Mỹ của cháu ngại ngùng đó, biết không? Cô ấy ngại thừa nhận thôi.”
Tôi nghe Bùi Minh nói vậy, lúc nhìn Bang Bang lần nữa, cô bé đang tỏ vẻ “thì ra là vậy”. Tôi thật sự muốn giết Bùi Minh, hận không thể để anh nằm liệt trên giường mấy ngày nữa.
Tôi cùng Bùi Minh chơi với Bang Bang chốc lát thì điều dưỡng trưởng gọi Bang Bang đi truyền hóa chất rồi.
Tôi nhìn bóng lưng Bang Bang, lòng vô cùng chua xót. Thảo nào Bang Bang luôn đội mũ, bởi vì hóa trị sẽ bị rụng tóc. Cô bé mới bốn tuổi, còn nhỏ như vậy lại bị bệnh tật đau ốm hành hạ.
Song Bang Bang không hề có lấy một câu oán trách trời đất, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, thậm chí chính cảm xúc vui vẻ của cô đã cảm hóa tôi và Bùi Minh.
Một đứa bé bị bệnh đã cứu hai người trưởng thành khỏe mạnh là chúng tôi đây.
“Bang Bang rất đáng yêu.” Bùi Minh nhìn theo cô bé với vẻ mặt trìu mến.
Tôi cười nhạt: “Nếu con chúng ta còn sớm, có lẽ cũng đáng yêu như Bang Bang vậy.”
Bang Bang sững sờ, đôi mắt anh đang nhìn tôi thoáng vẻ đau thương, sau cùng áy náy khép hờ mắt.
“Xin lỗi...”
“Đã qua cả rồi.”
Vết thương đã để lại sẹo, bất kể tương lai thế nào cũng không có cách nào chữa lành.
“Con của chúng ta cũng là bé gái sao?” Bùi Minh hỏi.
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Đúng vậy. Cũng là con gái. Em quên mất, anh làm bố mà còn chưa cả nhìn mặt con lần cuối cùng, làm sao biết nó là con gái phải không?”
Vẻ mặt Bùi Minh vừa bi thương vừa hổ thẹn, lòng tôi cũng đau nhói như bị kim châm.
Hai chúng tôi đều im lặng, đều không nói về đề tài này nữa.
Đúng vậy, luôn có nỗi đau không tài nào biến mất theo dòng chảy thời gian. Giống như chuyện đứa bé, thời gian càng lâu, nỗi đau này sẽ biến thành vết thương trí mạng, khiến chúng tôi đau đến mức không muốn sống.
Đúng lúc này, điều dưỡng trưởng đi tới: “Cô Lâm, tôi đã liên lạc với viện trưởng của cô nhi viện, cô có muốn gặp không.”
Bùi Minh liếc tôi: “Em muốn giúp đỡ cô nhi viện à?”
Tôi lắc đầu: “Gì mà giúp đỡ, em không vĩ đại đến thế, chỉ muốn hết mình giúp đỡ đứa bé kia thôi.”
Bùi Minh gật đầu, nói với điều dưỡng trưởng: “Anh cũng đi xem. Nếu tình hình là thật, cũng tính luôn anh một phần.”
Điều dưỡng trưởng nghe Bùi Minh sẵn lòng hỗ trợ cô nhi viện thì cực kỳ mừng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Viện trưởng của cô nhi viện là một thanh niên gần ba mươi tuổi. Anh ta đeo kính, mặc quần áo hơi cũ, thoạt nhìn dáng vẻ hiền hậu, ánh mắt rất ôn hòa.
Tôi khá kinh ngạc, trước kia tôi vẫn cho rằng viện trưởng của cô nhi viện phải là ông bà lão tóc hoa râm, không ngờ lại là người đàn ông trẻ tuổi 27, 28 tuổi.
Tôi cũng gặp không ít đàn ông lịch sự, ví dụ như Bùi Dân chẳng hạn, nhưng đều là vẻ lịch sự bề ngoài thôi, còn bên trong phóng túng không kiềm chế được. Tuy nhiên người trước mắt đây khiến tôi có cảm giác dịu dàng từ trong ra ngoài.
Anh ta tên Âu Duyệt Linh, không giỏi ăn nói lắm, gần như chủ yếu là điều dưỡng trưởng nói còn anh ta thỉnh thoảng mới gật đầu.
Thật ra tôi có ấn tượng rất tốt về Âu Duyệt Linh, anh ta thật sự hợp với từ “dịu dàng như nước”, không có góc cạnh sắc bén nào, dường như có thể bao dung mọi thứ.
Điều dưỡng trưởng nói, trước đây Âu Duyệt Linh từng làm tình nguyện viên ở châu Phi, sau khi về nước liền xây dựng cô nhi viện. Nhưng bởi vì các khoản chi tiêu của cô nhi viện rất lớn nên bình thường, Âu Duyệt Linh ngoại trừ chăm sóc bọn trẻ thì còn làm một vài công việc khác.
“Anh Âu Dương, xin hỏi trong cô nhi viện có bao nhiêu bé?” Tôi hỏi.
“Hiện tại tính cả Bang Bang thì có tổng cộng sáu cháu. Cháu lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất là một tuổi.” Âu Duyệt Linh trả lời.
“Còn có cả bé một tuổi ư?” Tôi hơi kinh ngạc.
“Vâng, mấy tháng trước cháu bị ném xuống sông. Đúng lúc tôi đang tản bộ dọc bờ sông thì vô tình nhặt được. Khi đó toàn thân đứa bé bị lạnh đến tim tái, chút nữa thì ngừng thở. Lúc tôi đưa cháu về cô nhi viện cũng không hy vọng lắm cháu có thể sống lại, không ngờ cháu phúc lớn mạng lớn, còn sống đến tận bây giờ.
Khi nhắc đến đứa bé, vẻ mặt Âu Duyệt Linh nở nụ cười bình yên, đường nét góc cạnh gương mặt mềm dịu: “Cháu bé rất đáng yêu, là con trai, hơn nữa còn rất thông minh, bây giờ cũng có thể bập bẹ vài câu rồi.”
Nghe thấy đứa bé bị ném xuống sông, tôi không khỏi đau đớn, kẻ vứt bỏ kia thật quá tàn nhẫn, đúng là không bằng súc vật.
“Đứa trẻ đáng yêu như vậy, sau bố mẹ nó nhẫn tâm vứt bỏ cơ chứ!” Tôi tức giận không thôi, lên tiếng chỉ trích.
Âu Duyệt Linh lắc đầu: “Cháu sinh non nên cơ thể hơi yếu. Có lẽ gia đình cháu nghèo túng, còn không nuôi nổi thân huống chi là trẻ con.”
Nhắc đến sinh non, tôi lập tức nhớ đến con yêu của tôi đã rời khỏi nhân thế vì sinh non, tâm tình càng thêm nặng nề.
Bùi Minh khẽ vỗ tay tôi, nhìn về phía Âu Duyệt Linh: “Chúng tôi đã biết tình hình của cô nhi viện, thế này đi, tôi và Đông Mỹ lấy danh nghĩa của hai chúng tôi, tặng cho cô nhi viện một tỷ trước đã.”
Bùi Minh nắm nay tôi khiến tôi cực kỳ mấy tự nhiên. Tôi đang định rút tay lại thì nghe Bùi Minh nói muốn trợ giúp cô nhi viện. Tôi thoáng khựng lại, thầm nghĩ thôi vậy, trước mặt Âu Duyệt Linh và điều dưỡng trưởng cũng không nên rạch ròi quá.
Âu Duyệt Linh cười như gió thoảng mây trôi: “Không cần đưa tiền. Tôi mở cô nhi viện không phải vì tiền hỗ trợ, chỉ cần đảm bảo tiền sinh hoạt học hành cho bọn nhỏ đến khi trưởng thành là đủ rồi. Những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề, những đứa bé như vậy rất khó được gia đình bình thường nhận nuôi.”
Tôi giật thót, nói thật, tôi thật lòng khâm phục Âu Duyệt Linh, anh ta chẳng hề ra vẻ khách sáo dối trá mà thật sự suy nghĩ cho bọn nhỏ và cũng khinh thường tham lam những đồng tiền kia.
Tôi và Bùi Minh nhìn nhaum đều thấy hảo cảm dành cho Âu Duyệt Linh trong đôi mắt nhau. Rất hiếm khi chúng tôi đều nhất trí với nhau như bây giờ.
“Vậy thì đảm bảo chi phí cho bọn trẻ. Hơn nữa, tôi sẽ nhờ người chọn mua sữa tươi, quần áo, sách vở và đồ dùng sinh hoạt cho bọn nhỏ. Các cháu không chỉ học tập thật giỏi mà phải ăn no mặc ấm mới được.”
Nghe vậy, Âu Duyệt Linh nở nụ cười điềm đạm đơn thuần với tôi, sau đó gật đầu: “Cảm ơn.”
Tôi cũng khẽ mỉm cười đáp lại.
Sau khi thảo luận vài chi tiết còn lại với Âu Duyệt Linh xong, thấy sắc trời không còn sớm nữa, bấy giờ chúng tôi mới ra về.
Tôi đẩy Bùi Minh về phòng bệnh. Dọc đường đi, Bùi Minh vẫn cúi đầu trầm ngâm, hình như đang suy nghĩ gì đó. Mà tôi cũng đang bộn bề tâm sự. Hôm nay tôi làm những điều này không cần danh tiếng tốt, chỉ mong ân đức mà tôi tích góp có thể hồi đáp lên con gái đã qua đời.
Đi tới sân nhỏ, bóng đêm đen đặc, ánh đèn màu cam dìu dịu thắp sáng trong lòng người, mang đến cảm giác ấm áp yên bình.
Tôi nghe thấy giọng Bùi Minh cũng dịu dàng như ánh đèn vậy: “Bọn trẻ rất đáng yêu, phải không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Vậy... chúng ta lại sinh một lần nữa nhé.” Bùi Minh đề nghị.