Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 90 ĐỒ MI, ANH Ở ĐÂY
CHƯƠNG 90: ĐỒ MI, ANH Ở ĐÂY
Bùi Minh nghe vậy, những đốm sáng như những vì sao trong mắt anh vụt tắt. “Em không nấu cũng được. Vậy ngày mai em có thể đến thăm anh chứ?”
Niềm mong chờ ẩn sâu trong đôi mắt anh, anh muốn giấu nó thật kỹ để tránh bị tôi phát hiện. Đối với tôi, anh luôn là người cao quý, không thèm ngó ngàng đến mọi thứ xung quanh, tôi chưa từng thấy anh phải hèn mọn cầu xin ai đó thế này.
Bùi Minh như vậy khiến tôi mềm lòng, tôi phải kiềm chế lắm mới không gật đầu: “Mai à... hình như mai em bận...”
Cả tôi và anh đều biết, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Bùi Minh im lặng, mãi sau anh mới mỉm cười: “Ừ, vậy chờ khi nào em rảnh thì tính vậy.”
“Ừ.”
Trước khi tôi đi, Bùi Minh lại gọi tôi lần nữa. Tôi tưởng anh có điều gì muốn nói, nhưng Bùi Minh chỉ liên tục nhắc tôi: “Nhớ phải gọi cho Thôi Ân, bảo cậu ta sắp xếp và bảo vệ an toàn cho em.”
Tôi càng nghe càng thấy đau lòng: “Vâng.”
Ra khỏi phòng bệnh mà lòng tôi nặng trĩu. Về đến nhà, tôi lập tức gọi cho Thôi an.
Thôi Ân nghe máy, nói với tôi bằng giọng rất lịch sự: “Cô Lâm phải không ạ?”
Tôi chỉ ừ.
Thôi Ân sắp xếp cho tôi một căn hộ mới, căn hộ ấy thuộc khu đô thị quản lý thông minh, phải quét thẻ mới vào được, điều kiện an ninh cực tốt, bảo vệ trực 24/24.
Vì an toàn của bản thân nên tôi cũng không làm bộ làm tịch từ chối. Thôi Ân bảo tôi căn hộ đã trang trí xong hết rồi, có thể dọn vào ở luôn mà không cần dọn dẹp vệ sinh gì hết.
Cùng ngày hôm đó, tôi chuyển đến căn hộ Bùi Minh sắp xếp cho tôi.
Căn hộ này có cảm giác rất ấm áp, tôi rất thích, Thôi Ân quả là một người có tâm. Bảo sao Bùi Minh lại tin tưởng Thôi Ân đến thế.
Tôi vừa dọn đến đó không lâu thì vệ sĩ Bùi Minh thuê cho tôi cũng đến.
Tên cô ấy là Tây Tây, cái tên yểu điệu không giống như vẻ ngoài của cô ấy. Tây Tây rất cao, khoảng 1m8. Khuôn mặt của cô có nét dịu dàng như mỹ nhân Giang Nam vậy. Tây Tây vốn là lính đặc chủng, có gì đó ở cô ấy khiến người ta phải kiêng sợ.
“Tây Tây ngủ cạnh phòng tôi nhé.” Đột nhiên phải ở chung nhà với một người không quen, tôi thấy hơi ngại.
Chắc Tây Tây cũng nhận ra điều đó nên nói: “Cô Lâm đừng ngại, cứ coi tôi như không khí là được.”
Giọng của Tây Tây đều đều, rất có phong thái của một người lính.
Tôi gật đầu: “Làm phiền cô rồi.”
Dù đã có Tây Tây nhưng tôi vẫn sợ tên fan cuồng Vương Sang của Lục Mạnh Chu lắm, nên bình thường tôi rất ít khi đi ra ngoài, chỉ thi thoảng ra công viên hít thở không khí.
Sau khi chuyển tới đó, tôi không đi thăm Bùi Minh lần nào nữa.
Dì Lý gọi cho tôi, đại loại là tình trạng của Bùi Minh không ổn lắm, tâm trạng u uất sẽ ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục, mong tôi bớt chút thời gian qua thăm anh.
Tôi cố nhẫn tâm từ chối, chỉ bảo dì Lý chăm sóc tốt cho anh.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngồi ngây ra một lúc lâu. Có lẽ, tôi thực sự là một người đàn bà nhẫn tâm.
Nhưng tôi không thể bắt đầu với Bùi Minh lần nữa được, không thể làm lỡ dở đôi bên.
Tối hôm đó, tôi ngủ không được ngon giấc. Trái tim tôi cứ như bị trăm ngàn con kiến bu vào cắn, khiến tôi đau đớn không chịu nổi.
Hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Dì Lý à, sao vậy dì?” Vì ngủ không ngon giấc nên đầu óc tôi đang lơ mơ.
“Cô Lâm mau đến bệnh viện một chuyến đi! Vết thương của cậu Bùi chuyển biến xấu, giờ các bác sĩ đang cấp cứu. Cô mau đến thăm cậu ấy đi!” Dì Lý cuống cuồng nói với tôi.
Tim tôi như ngừng đập, cơn buồn ngủ bị cuốn bay trong nháy mắt: “Anh ấy không sao chứ?”
“Dì cũng không biết, vẫn còn đang cấp cứu...”
Lòng tôi nóng như lửa đốt, vội vàng ngắt điện thoại rồi chạy tới bệnh viện,
Tây Tây ở phòng cạnh tôi, vừa nghe được tiếng mở cửa, cô ấy bèn đứng dậy. Thấy tôi chạy ra cửa như ma đuổi, cô ấy gọi theo: “Cô Lâm đi đâu thế?”
“Tôi phải đến bệnh viện...”
“Cô còn mặc đồ ngủ kìa.”
Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc, thì ra tôi vẫn mặc đồ ngủ, tóc tai thì bù xù. Vừa nghe tin Bùi Minh xảy ra chuyện, tôi không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh, để biết rằng anh vẫn ổn.
Tôi vội vàng thay quần áo rồi đến bệnh viện. Tây Tây đã xuống gara lấy xe.
“Cô Lâm lên xe đi, chỗ này bắt xe không tiện lắm.”
Khi thấy Tây Tây lái xe ra, tôi đã hiểu vì sao Bùi Minh lại để cô ấy theo tôi. Tây Tây rất ít nói, cảm giác tồn tại của cô ấy khá thấp nên khiến người ta nghĩ cô ấy không nhanh nhẹn. Nhưng cô ấy không hề ngốc nghếch, ví dụ như hiện tại, phải nói là Tây Tây rất có năng lực.
Tôi đè nén mọi suy nghĩ trong lòng rồi lên xe.
Tây Tây lái xe rất nhanh, nhưng xe chạy rất êm, không hề xóc nảy. Một lần nữa, tôi phải thán phục tố chất nghề nghiệp của cô ấy.
Không lâu sau, chúng tôi đến bệnh viện. Tôi vội vàng chạy đến cửa phòng bệnh. Dì Lý đang lo lắng đi qua đi lại ngoài hành lang, dì ấy vừa thấy tôi thì đi tới cầm chặt tay tôi.
“Cô Lâm, cuối cùng thì cô cũng tới rồi.”
“Sao lại thế này?” Tôi hỏi: “Mấy hôm trước gọi điện, dì bảo tình trạng của anh ấy vẫn ổn cơ mà?”
“Do cậu Bùi không gặp được cô nên ngày nào cũng buồn rầu, một phần cũng do áp lực lớn nên ảnh hưởng tới quá trình hồi phục, vết thương bị nhiễm trùng...”
Tôi nghe xong thì giận tím mặt: “Dì Lý! Dì chăm sóc Bùi Minh kiểu gì vậy? Sao đột nhiên lại bị nhiễm trùng chứ?”
“Dì xin lỗi...” Dì Lý lau nước mắt rồi cúi đầu với tôi.
Thấy dì như vậy, tôi lại không nhẫn tâm mắng mỏ trách cứ dì. Tôi biết, vết thương của Bùi Minh đột nhiên bị nhiễm trùng hoàn toàn không liên quan gì đến dì Lý, do tôi quá nóng nảy mới trút giận lên dì mà thôi...
Tôi lắc đầu rồi ngồi xuống ghế hành lang, hai tay ôm lấy mặt.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.
Tôi đang rất sợ hãi và không ngừng tự trách bản thân, Bùi Minh đỡ nhát dao đó cho tôi, cứu mạng tôi, vì sao tôi lại không ở bên chăm sóc anh chứ? Nếu tôi chăm sóc thì có lẽ anh đã không thành ra như vậy...
Tôi là một người đàn bà nhẫn tâm và ích kỷ... Tôi không có tư cách để mắng mỏ dì Lý. Vì đúng như lời dì ấy nói, tại tôi không ở bên nên tâm trạng của Bùi Minh mới không tốt, ảnh hưởng đến quá trình điều trị, dẫn đến nhiễm trùng...
Tây Tây đến bên tôi, cô ấy không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Tôi đứng bật dậy đi tới trước mặt bác sĩ: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi ạ? Bùi Minh sẽ không sao chứ?”
Bác sĩ mệt mỏi kéo khẩu trang xuống: “Chúng tôi đã xử lý phần nhiễm trùng của bệnh nhân. Nhưng trong một thời gian ngắn mà bệnh nhân phải tiến hành phẫu thuật những hai lần nên khá mệt, sau này phải để bệnh nhân được nghỉ ngơi và chăm sóc kỹ càng mới được. Nếu tình trạng này xảy ra thêm một lần nữa, sợ là...”
Bác sĩ bỏ ngỏ câu nói. Dì Lý đã khóc không thành tiếng, cứ lẩm bẩm ông trời phù hộ.
Tôi còn đang ngây người chưa phản ứng lại được, trái tim luôn căng thẳng cuối cùng đã có thể thở phào, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Khi ngồi chờ trong hành lang, mỗi một phút giây đều là một lần tôi tự trách bản thân mình.
“Cảm ơn...” Tôi thì thào. Tôi không biết tôi đang cảm ơn bác sĩ, hay cảm ơn Bùi Minh nữa.
Bùi Minh, cảm ơn vì anh vẫn còn sống.
Anh còn sống, em mới không tuyệt vọng. Anh còn sống, em mới không hận bản thân mình hơn. Anh còn sống... Thì dù không thể yêu nhau, thì trái tim em vẫn còn có anh.
Tôi ngồi cạnh Bùi Minh, nhìn anh nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt.
Khi anh bị Vương Sang đâm rồi nhập viện, mặt anh trắng bệch như giấy. Anh bây giờ gầy hơn trước rất nhiều, hai má hóp lại, trông tiều tụy vô cùng.
Trái tim tôi như tan nát, nước mắt lại đong đầy khóe mi.
Xin lỗi... Xin lỗi, xin lỗi...
Tôi khẽ nói hết lần này đến lần khác.
Do tôi lòng dạ sắt đá mới khiến anh phải chịu khổ nhiều như vậy, phải chịu đựng nỗi đau da thịt, bị dao đâm dao khoét, đau đớn biết nhường nào...
Tôi cầm lấy tay Bùi Minh. Bàn tay của anh rất to, trước đây tôi từng cảm thấy an toàn khi nắm tay anh. Nhưng giờ bàn tay ấy lạnh như một tảng băng, dù nắm chặt và sưởi ấm cho anh cũng vô dụng.
Tôi cứ ngồi cạnh Bùi Minh và nắm chặt tay anh.
Thời gian vẫn không ngừng trôi đi, tôi chẳng hề buồn ngủ mà cũng không dám ngủ. Tôi sợ rằng, nếu mình ngủ thiếp, Bùi Minh sẽ lại xảy ra chuyện gì đó...
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, tôi đột nhiên cảm giác được bàn tay Bùi Minh động đậy.
Tôi run lên, khẽ gọi anh: “Bùi Minh?”
Trong bóng đêm, Bùi Minh chầm chậm mở mắt, như mở ra chiếc hộp pandora bí mật, đôi mắt đen láy của anh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối tăm.
“Ừ.”
Giọng nói hơi trầm của anh vang lên trong đêm như một bản nhạc làm say lòng người, tôi không kiềm được khóe mắt cay cay.
“Bùi Minh...” Tôi nghẹn ngào gọi tên anh lần nữa.
“Ừ.”
“Bùi Minh, Bùi Minh...” Tôi gọi tên anh mải miết, muốn được nghe tiếng anh thật nhiều thật nhiều.
“Đông Mỹ, anh ở đây.”
Chỉ một câu ngắn ngủi với giọng nói yếu ớt lại bao hàm sức mạnh kiên cường, khiến người ta yên tâm đến vậy.
Bùi Minh nghe vậy, những đốm sáng như những vì sao trong mắt anh vụt tắt. “Em không nấu cũng được. Vậy ngày mai em có thể đến thăm anh chứ?”
Niềm mong chờ ẩn sâu trong đôi mắt anh, anh muốn giấu nó thật kỹ để tránh bị tôi phát hiện. Đối với tôi, anh luôn là người cao quý, không thèm ngó ngàng đến mọi thứ xung quanh, tôi chưa từng thấy anh phải hèn mọn cầu xin ai đó thế này.
Bùi Minh như vậy khiến tôi mềm lòng, tôi phải kiềm chế lắm mới không gật đầu: “Mai à... hình như mai em bận...”
Cả tôi và anh đều biết, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Bùi Minh im lặng, mãi sau anh mới mỉm cười: “Ừ, vậy chờ khi nào em rảnh thì tính vậy.”
“Ừ.”
Trước khi tôi đi, Bùi Minh lại gọi tôi lần nữa. Tôi tưởng anh có điều gì muốn nói, nhưng Bùi Minh chỉ liên tục nhắc tôi: “Nhớ phải gọi cho Thôi Ân, bảo cậu ta sắp xếp và bảo vệ an toàn cho em.”
Tôi càng nghe càng thấy đau lòng: “Vâng.”
Ra khỏi phòng bệnh mà lòng tôi nặng trĩu. Về đến nhà, tôi lập tức gọi cho Thôi an.
Thôi Ân nghe máy, nói với tôi bằng giọng rất lịch sự: “Cô Lâm phải không ạ?”
Tôi chỉ ừ.
Thôi Ân sắp xếp cho tôi một căn hộ mới, căn hộ ấy thuộc khu đô thị quản lý thông minh, phải quét thẻ mới vào được, điều kiện an ninh cực tốt, bảo vệ trực 24/24.
Vì an toàn của bản thân nên tôi cũng không làm bộ làm tịch từ chối. Thôi Ân bảo tôi căn hộ đã trang trí xong hết rồi, có thể dọn vào ở luôn mà không cần dọn dẹp vệ sinh gì hết.
Cùng ngày hôm đó, tôi chuyển đến căn hộ Bùi Minh sắp xếp cho tôi.
Căn hộ này có cảm giác rất ấm áp, tôi rất thích, Thôi Ân quả là một người có tâm. Bảo sao Bùi Minh lại tin tưởng Thôi Ân đến thế.
Tôi vừa dọn đến đó không lâu thì vệ sĩ Bùi Minh thuê cho tôi cũng đến.
Tên cô ấy là Tây Tây, cái tên yểu điệu không giống như vẻ ngoài của cô ấy. Tây Tây rất cao, khoảng 1m8. Khuôn mặt của cô có nét dịu dàng như mỹ nhân Giang Nam vậy. Tây Tây vốn là lính đặc chủng, có gì đó ở cô ấy khiến người ta phải kiêng sợ.
“Tây Tây ngủ cạnh phòng tôi nhé.” Đột nhiên phải ở chung nhà với một người không quen, tôi thấy hơi ngại.
Chắc Tây Tây cũng nhận ra điều đó nên nói: “Cô Lâm đừng ngại, cứ coi tôi như không khí là được.”
Giọng của Tây Tây đều đều, rất có phong thái của một người lính.
Tôi gật đầu: “Làm phiền cô rồi.”
Dù đã có Tây Tây nhưng tôi vẫn sợ tên fan cuồng Vương Sang của Lục Mạnh Chu lắm, nên bình thường tôi rất ít khi đi ra ngoài, chỉ thi thoảng ra công viên hít thở không khí.
Sau khi chuyển tới đó, tôi không đi thăm Bùi Minh lần nào nữa.
Dì Lý gọi cho tôi, đại loại là tình trạng của Bùi Minh không ổn lắm, tâm trạng u uất sẽ ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục, mong tôi bớt chút thời gian qua thăm anh.
Tôi cố nhẫn tâm từ chối, chỉ bảo dì Lý chăm sóc tốt cho anh.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngồi ngây ra một lúc lâu. Có lẽ, tôi thực sự là một người đàn bà nhẫn tâm.
Nhưng tôi không thể bắt đầu với Bùi Minh lần nữa được, không thể làm lỡ dở đôi bên.
Tối hôm đó, tôi ngủ không được ngon giấc. Trái tim tôi cứ như bị trăm ngàn con kiến bu vào cắn, khiến tôi đau đớn không chịu nổi.
Hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Dì Lý à, sao vậy dì?” Vì ngủ không ngon giấc nên đầu óc tôi đang lơ mơ.
“Cô Lâm mau đến bệnh viện một chuyến đi! Vết thương của cậu Bùi chuyển biến xấu, giờ các bác sĩ đang cấp cứu. Cô mau đến thăm cậu ấy đi!” Dì Lý cuống cuồng nói với tôi.
Tim tôi như ngừng đập, cơn buồn ngủ bị cuốn bay trong nháy mắt: “Anh ấy không sao chứ?”
“Dì cũng không biết, vẫn còn đang cấp cứu...”
Lòng tôi nóng như lửa đốt, vội vàng ngắt điện thoại rồi chạy tới bệnh viện,
Tây Tây ở phòng cạnh tôi, vừa nghe được tiếng mở cửa, cô ấy bèn đứng dậy. Thấy tôi chạy ra cửa như ma đuổi, cô ấy gọi theo: “Cô Lâm đi đâu thế?”
“Tôi phải đến bệnh viện...”
“Cô còn mặc đồ ngủ kìa.”
Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc, thì ra tôi vẫn mặc đồ ngủ, tóc tai thì bù xù. Vừa nghe tin Bùi Minh xảy ra chuyện, tôi không nghĩ được gì nữa, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh, để biết rằng anh vẫn ổn.
Tôi vội vàng thay quần áo rồi đến bệnh viện. Tây Tây đã xuống gara lấy xe.
“Cô Lâm lên xe đi, chỗ này bắt xe không tiện lắm.”
Khi thấy Tây Tây lái xe ra, tôi đã hiểu vì sao Bùi Minh lại để cô ấy theo tôi. Tây Tây rất ít nói, cảm giác tồn tại của cô ấy khá thấp nên khiến người ta nghĩ cô ấy không nhanh nhẹn. Nhưng cô ấy không hề ngốc nghếch, ví dụ như hiện tại, phải nói là Tây Tây rất có năng lực.
Tôi đè nén mọi suy nghĩ trong lòng rồi lên xe.
Tây Tây lái xe rất nhanh, nhưng xe chạy rất êm, không hề xóc nảy. Một lần nữa, tôi phải thán phục tố chất nghề nghiệp của cô ấy.
Không lâu sau, chúng tôi đến bệnh viện. Tôi vội vàng chạy đến cửa phòng bệnh. Dì Lý đang lo lắng đi qua đi lại ngoài hành lang, dì ấy vừa thấy tôi thì đi tới cầm chặt tay tôi.
“Cô Lâm, cuối cùng thì cô cũng tới rồi.”
“Sao lại thế này?” Tôi hỏi: “Mấy hôm trước gọi điện, dì bảo tình trạng của anh ấy vẫn ổn cơ mà?”
“Do cậu Bùi không gặp được cô nên ngày nào cũng buồn rầu, một phần cũng do áp lực lớn nên ảnh hưởng tới quá trình hồi phục, vết thương bị nhiễm trùng...”
Tôi nghe xong thì giận tím mặt: “Dì Lý! Dì chăm sóc Bùi Minh kiểu gì vậy? Sao đột nhiên lại bị nhiễm trùng chứ?”
“Dì xin lỗi...” Dì Lý lau nước mắt rồi cúi đầu với tôi.
Thấy dì như vậy, tôi lại không nhẫn tâm mắng mỏ trách cứ dì. Tôi biết, vết thương của Bùi Minh đột nhiên bị nhiễm trùng hoàn toàn không liên quan gì đến dì Lý, do tôi quá nóng nảy mới trút giận lên dì mà thôi...
Tôi lắc đầu rồi ngồi xuống ghế hành lang, hai tay ôm lấy mặt.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.
Tôi đang rất sợ hãi và không ngừng tự trách bản thân, Bùi Minh đỡ nhát dao đó cho tôi, cứu mạng tôi, vì sao tôi lại không ở bên chăm sóc anh chứ? Nếu tôi chăm sóc thì có lẽ anh đã không thành ra như vậy...
Tôi là một người đàn bà nhẫn tâm và ích kỷ... Tôi không có tư cách để mắng mỏ dì Lý. Vì đúng như lời dì ấy nói, tại tôi không ở bên nên tâm trạng của Bùi Minh mới không tốt, ảnh hưởng đến quá trình điều trị, dẫn đến nhiễm trùng...
Tây Tây đến bên tôi, cô ấy không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Tôi đứng bật dậy đi tới trước mặt bác sĩ: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi ạ? Bùi Minh sẽ không sao chứ?”
Bác sĩ mệt mỏi kéo khẩu trang xuống: “Chúng tôi đã xử lý phần nhiễm trùng của bệnh nhân. Nhưng trong một thời gian ngắn mà bệnh nhân phải tiến hành phẫu thuật những hai lần nên khá mệt, sau này phải để bệnh nhân được nghỉ ngơi và chăm sóc kỹ càng mới được. Nếu tình trạng này xảy ra thêm một lần nữa, sợ là...”
Bác sĩ bỏ ngỏ câu nói. Dì Lý đã khóc không thành tiếng, cứ lẩm bẩm ông trời phù hộ.
Tôi còn đang ngây người chưa phản ứng lại được, trái tim luôn căng thẳng cuối cùng đã có thể thở phào, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Khi ngồi chờ trong hành lang, mỗi một phút giây đều là một lần tôi tự trách bản thân mình.
“Cảm ơn...” Tôi thì thào. Tôi không biết tôi đang cảm ơn bác sĩ, hay cảm ơn Bùi Minh nữa.
Bùi Minh, cảm ơn vì anh vẫn còn sống.
Anh còn sống, em mới không tuyệt vọng. Anh còn sống, em mới không hận bản thân mình hơn. Anh còn sống... Thì dù không thể yêu nhau, thì trái tim em vẫn còn có anh.
Tôi ngồi cạnh Bùi Minh, nhìn anh nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt.
Khi anh bị Vương Sang đâm rồi nhập viện, mặt anh trắng bệch như giấy. Anh bây giờ gầy hơn trước rất nhiều, hai má hóp lại, trông tiều tụy vô cùng.
Trái tim tôi như tan nát, nước mắt lại đong đầy khóe mi.
Xin lỗi... Xin lỗi, xin lỗi...
Tôi khẽ nói hết lần này đến lần khác.
Do tôi lòng dạ sắt đá mới khiến anh phải chịu khổ nhiều như vậy, phải chịu đựng nỗi đau da thịt, bị dao đâm dao khoét, đau đớn biết nhường nào...
Tôi cầm lấy tay Bùi Minh. Bàn tay của anh rất to, trước đây tôi từng cảm thấy an toàn khi nắm tay anh. Nhưng giờ bàn tay ấy lạnh như một tảng băng, dù nắm chặt và sưởi ấm cho anh cũng vô dụng.
Tôi cứ ngồi cạnh Bùi Minh và nắm chặt tay anh.
Thời gian vẫn không ngừng trôi đi, tôi chẳng hề buồn ngủ mà cũng không dám ngủ. Tôi sợ rằng, nếu mình ngủ thiếp, Bùi Minh sẽ lại xảy ra chuyện gì đó...
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, tôi đột nhiên cảm giác được bàn tay Bùi Minh động đậy.
Tôi run lên, khẽ gọi anh: “Bùi Minh?”
Trong bóng đêm, Bùi Minh chầm chậm mở mắt, như mở ra chiếc hộp pandora bí mật, đôi mắt đen láy của anh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối tăm.
“Ừ.”
Giọng nói hơi trầm của anh vang lên trong đêm như một bản nhạc làm say lòng người, tôi không kiềm được khóe mắt cay cay.
“Bùi Minh...” Tôi nghẹn ngào gọi tên anh lần nữa.
“Ừ.”
“Bùi Minh, Bùi Minh...” Tôi gọi tên anh mải miết, muốn được nghe tiếng anh thật nhiều thật nhiều.
“Đông Mỹ, anh ở đây.”
Chỉ một câu ngắn ngủi với giọng nói yếu ớt lại bao hàm sức mạnh kiên cường, khiến người ta yên tâm đến vậy.