Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 89 BÙI MINH GHEN
CHƯƠNG 89: BÙI MINH GHEN
Tôi ôm ngực, nhìn Bùi Minh: “Vậy anh có nghi ngờ ai không?”
Bùi Minh không nói gì, khuôn mặt anh lạnh tanh.
Không thấy anh trả lời, tôi thấp thỏm vô cùng, nhìn xung quanh rồi đi ra đóng cửa, sau đó thì thầm với anh: “Hay là... bố anh?”
Bùi Minh ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được sự sắc bén thoáng qua trong mắt anh. Tôi rùng mình, cũng nghĩ nói vậy không ổn cho lắm bèn vội vàng chữa lời: “Tôi chỉ đoán vậy thôi, anh đừng để tâm.”
“Tuy bố anh cũng không tốt đẹp gì, nhưng bố coi danh dự của nhà họ Bùi như sinh mạng, bố sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự nhà mình đâu.”
“Không phải Lương Bích Nhược cũng không phải bố anh, vậy nhà họ Bùi cũng còn mấy người nữa đâu. Hay anh nghĩ chuyện này không phải do người trong nhà làm?”
Tôi chất vấn anh gay gắt. Tôi biết Bùi Minh không có ý gì, anh cũng là người nhà họ Bùi, anh nghĩ cho họ cũng không có gì khó hiểu cả. Nhưng thấy anh cứ khư khư bảo vệ người nhà mình, tôi khó chịu như bị phản bội vậy.
Bùi Minh thấy tôi tức giận thì thở dài: “Anh đâu có ý đó, nhưng giờ không có chứng cứ gì, cứ nghi hết người này đến người khác như vậy chỉ thêm loạn...”
“Rõ ràng anh đang nói đỡ cho nhà họ Bùi!” Tôi kích động ngắt lời anh.
Bùi Minh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Đông Mỹ, anh hứa, chỉ cần anh điều tra ra được kẻ nào đã hại con chúng ta thì dù kẻ đó là ai, anh cũng không bỏ qua cho kẻ đó.”
Tôi bình tĩnh hơn khi có được lời hứa của Bùi Minh, đang định nói tiếp thì chuông điện thoại reo lên. Tôi lấy điện thoại ra xem, là Từ Hùng gọi đến. Tôi liếc Bùi Minh một cái rồi nhấc máy.
Từ Hùng nói với tôi chuyện fan cuồng của Lục Mạnh Chu đâm người ta trong hôn lễ.
“Bọn anh điều tra ra thân phận của kẻ tình nghi rồi, hắn là Vương Sang, một kẻ vô công rồi nghề, từng có tiền án tiền sự. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã hắn rồi, nhưng năng lực phản điều tra của Vương Sang khá mạnh, cứ như đang chơi mèo vờn chuột với cảnh sát. Mấy ngày rồi mà bọn anh vẫn chưa có manh mối gì về hắn.”
“Xét từ hành vi gửi thư đe dọa cho em thì kẻ tình nghi hẳn là một người cực kỳ cố chấp. Lần trước hại em không thành công, chắc chắn sau này hắn còn hại em lần nữa. Đông Mỹ, em ra ngoài phải cẩn thận đấy.”
Tôi rùng mình, tên Vương Sang ấy thoắt ẩn thoắt hiện, lúc trước hắn đâm Bùi Minh đã khiến tôi vô cùng ám ảnh.
Từ Hùng nói thêm: “Anh thấy trị an ở khu em cũng khá tốt nhưng vẫn có lỗ hổng để kẻ gian lọt vào. Hay em chuyển đến chỗ anh đi?”
“Chuyển qua chỗ anh á?” Tôi kêu lên.
Từ Hùng có ý gì?
Tôi thốt lên câu đó xong cũng phát hiện mình phản ứng hơi quá. Tôi khẽ liếc Bùi Minh, thấy anh bình tĩnh xem tạp chí, khuôn mặt bình tĩnh như không có chuyện gì, cứ như tôi không tồn tại trong phòng vậy.
Thấy Bùi Minh không phản ứng gì, tôi cũng yên tâm phần nào, quay ra hỏi Từ Hùng: “Anh Từ... anh bảo chuyển qua chỗ anh là sao?”
Tôi không chú ý bàn tay đang cầm tạp chí của Bùi Minh hơi siết lại.
Từ Hùng sững người rồi bật cười: “Ha ha, anh nói thế làm em hiểu lầm đúng không? Anh chỉ thấy trị an ở khu em không an toàn lắm, bên anh là khu của công an tường đồng vách sắt. Nhà anh đang thừa một phòng, nếu em không chê thì qua anh ở ít hôm...”
“Vậy...”
Nói thật là tôi cũng muốn thế. Tôi rất sợ tên fan cuồng Vương Sang ấy, nếu có thể chuyển đến khu nhà dành cho công an thì sẽ an toàn hơn nhiều. Nhưng như vậy sẽ gây phiền phức cho Từ Hùng, tôi đã phiền anh ấy rất nhiều rồi.
Tôi đang phân vân có nên đồng ý hay không thì Bùi Minh bỗng gọi: “Đông Mỹ, anh khát quá, rót anh cốc nước đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Bùi Minh, anh đã để tạp chí xuống và đang nhìn tôi với vẻ khiêu khích.
Từ Hùng ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy câu vừa rồi: “Sao thế, Đông Mỹ, anh Bùi ở chỗ em à?”
“Dạ...”
Từ Hùng vờ ho một tiếng: “Sao thế? Em ở bệnh viện chăm anh ta à?”
“Không ạ, dì Lý chăm anh ấy. Nay em tới thăm rồi hỏi anh ấy chút chuyện thôi.”
“À...” Từ Hùng có vẻ thoải mái hơn sau câu nói của tôi: “Vậy em đồng ý không?”
Thật ra tôi cũng muốn, chắc không còn nơi nào trong thành phố này an toàn hơn khu dành cho công an nữa. Nhưng ở nhà Từ Hùng thì hơi ngại, tôi nghĩ nếu vào ở thì nhất định phải trả tiền thuê cho anh ấy. Nếu sau này anh ấy muốn tôi giúp gì thì tôi sẽ không từ chối.
Tôi đang định đồng ý thì Bùi Minh lên tiếng: “Khu nhà cảnh sát phải là người nhà mới được vào ở, em là người nhà của Từ Hùng à?”
Tôi ngớ người nhìn Bùi Minh. Bùi Minh vẫn hờ hững như thế, tôi chẳng thể tìm được bất kỳ cảm xúc lạ thường nào từ anh, bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt trên người anh càng khiến anh trở nên lạnh lùng hơn.
Nhưng tôi nhìn thấy cuốn tạp chí khốn khổ đang bị anh siết trong tay. Xem ra anh cũng không bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài cho lắm.
Lời của Bùi Minh cũng lọt vào ống nghe, tôi cảm giác Từ Hùng hơi khựng một chút rồi có phần bất đắc dĩ đáp: “Anh Bùi cũng quan tâm nhiều ghê, hai người ly hôn rồi mà nhỉ? Sao cứ như trẻ con muốn giữ lấy em thế?”
Tôi như bị đánh thức bởi câu nói của Bùi Minh. Ở nhà của Từ Hùng đương nhiên sẽ rất an toàn. Song tôi đâu thể cứ ru rú trong nhà không ra khỏi cửa mãi chứ? Quan trọng hơn là, tôi không phải người nhà của Từ Hùng. Tuy tôi và anh ấy không làm điều gì sai thì cũng chẳng việc gì phải sợ, nhưng không thể tránh được người đời nghi ngờ và đàm tiếu.
Từ Hùng lại là một cảnh sát, danh dự rất quan trọng...
“Anh Từ, em xin lỗi. Em nghĩ không nên làm phiền anh thêm nữa.” Tôi đáp.
“Ừm, em chắc chứ? Quan trọng là em được an toàn tôi, còn anh cũng không thấy phiền gì hết.” Từ Hùng có chút thất vọng.
Tôi định đáp lại anh ấy thì Bùi Minh lại nói chen vào: “Cảnh sát Từ cứ yên tâm. Tôi sẽ thuê vệ sĩ cho Đông Mỹ. Lúc trước tôi đã liên hệ với họ rồi, họ đều xuất thân là lính đặc chủng, tôi nghĩ năng lực cũng không thua kém gì anh đâu.”
Dù đứng cách một khoảng xa nhưng tôi vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng và sự ghen tuông trong giọng nói của anh. Rõ ràng anh đang cố tình khiêu khích chứ có phải nói chuyện bình thường gì đâu.
Tôi lo Bùi Minh sẽ chọc giận Từ Hùng nên vội vàng nói: “Anh Từ, Bùi Minh nói đùa đấy. Anh cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Vậy nhé, anh đi làm việc đi ạ, em không làm phiền anh nữa.”
Tôi nói xong thì cúp điện thoại luôn, sợ Bùi Minh lại nói ra mấy lời sốc óc chọc giận Từ Hùng. Tôi đi về phía Bùi Minh rồi hỏi anh: “Em nói này anh Bùi, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Anh chẳng muốn làm gì cả.” Bùi Minh tỏ ra rất vô tội, hiển nhiên coi những hành động vừa rồi của mình là chuyện quá bình thường.
Tôi day thái dương: “Sao anh phải khiêu khích anh Từ thế? Anh ấy chỉ muốn tốt cho em thôi mà.”
“Ồ? Có à?” Bùi Minh nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, cầm tạp chí trên giường lên xem tiếp.
Người đàn ông này quá vô lý, khiêu khích gây hấn với người khác xong còn giả ngơ như việc mình làm bình thường lắm vậy.
“Tóm lại, anh ấy chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh Từ là người tốt, em mong sau này, hai người gặp nhau, anh đừng có thái độ gay gắt như vừa rồi nữa.”
“Vừa rồi anh đâu có gặp anh ta.” Bùi Minh sửa lời tôi.
Nếu Bùi Minh không bị thương thì tôi đã đánh anh một trận rồi.
Bùi Minh là một người tinh ý, anh biết tôi bực bội vì thái độ của anh, nếu cứ giả ngây giả ngô tiếp thì sẽ lại cãi nhau, vì thế anh vội đổi đề tài.
Bùi Minh lấy một tấm danh thiếp từ ngăn kéo ra đưa cho tôi.
“Gì vậy?” Tôi hỏi rồi cầm danh thiếp lên xem, trên đó là số điện thoại của Thôi Ân - thư ký của Bùi Minh.
“Đó là số điện thoại cá nhân của Thôi Ân, cậu ta là thư ký của anh. Nếu em có yêu cầu gì hoặc muốn điều tra gì thì cứ gọi cho cậu ta. Đảm bảo hiệu quả hơn Từ Hùng gấp vạn lần. Ngoài ra, anh đã bảo cậu ta sắp xếp cho em một vệ sĩ nữ, em chỉ cần gọi cho Thôi Ân, những chuyện khác thì cứ để cậu ta lo là được. Em sẽ an toàn hơn là ở cùng tên Từ Hùng bụng dạ khó lường kia nhiều.”
Bùi Minh một câu hai câu đều nhắc đến Từ Hùng, còn nói anh ấy bụng dạ khó lường khiến tôi càng bực hơn.
“Bùi Minh, anh một vừa hai phải thôi, anh Từ là ân nhân của em đấy!”
“Ân nhân?” Bùi Minh nhep mắt: “Như nào? Anh ta giúp được em những gì rồi?”
Năm ấy, khi tôi bị người ta kéo tới phòng khám để phá thai, chính Từ Hùng đã cứu tôi. Sau khi tôi trở lại Vũ Hán, Từ Hùng còn luôn giúp tôi điều tra. Nhưng tôi không muốn nói cho Bùi Minh biết những chuyện đó.
Bùi Minh híp mắt nhìn tôi, ánh mắt anh như có khả năng xuyên thấu, đọc được những điều mà tôi không nói.
Không khí ngột ngạt lại bao trùm căn phòng.
“Vậy đi, em về đây.” Tôi hít sâu một hơi rồi cất hộp canh trên đầu giường, chuẩn bị đi về.
Bùi Minh nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đen như mực: “Canh tiết lợn ngon lắm.”
Tôi ngẩn ra, mãi sau mới đáp: “Anh thích ăn à? Vậy em đưa công thức cho dì Lý, để sau này dì ấy nấu cho anh ăn nhé.” Tôi nói vậy là muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây.
Bùi Minh nhìn tôi một lúc xong nói: “Anh chỉ muốn ăn canh em làm thôi.”
Tôi cười: “Anh cứ yên tâm, dì Lý nấu ăn ngon lắm. Chỉ cần có công thức là dì ấy sẽ làm được thôi, còn làm ngon hơn cả em đấy, chắc chắn sẽ làm anh vừa lòng.”
Tôi ôm ngực, nhìn Bùi Minh: “Vậy anh có nghi ngờ ai không?”
Bùi Minh không nói gì, khuôn mặt anh lạnh tanh.
Không thấy anh trả lời, tôi thấp thỏm vô cùng, nhìn xung quanh rồi đi ra đóng cửa, sau đó thì thầm với anh: “Hay là... bố anh?”
Bùi Minh ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được sự sắc bén thoáng qua trong mắt anh. Tôi rùng mình, cũng nghĩ nói vậy không ổn cho lắm bèn vội vàng chữa lời: “Tôi chỉ đoán vậy thôi, anh đừng để tâm.”
“Tuy bố anh cũng không tốt đẹp gì, nhưng bố coi danh dự của nhà họ Bùi như sinh mạng, bố sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự nhà mình đâu.”
“Không phải Lương Bích Nhược cũng không phải bố anh, vậy nhà họ Bùi cũng còn mấy người nữa đâu. Hay anh nghĩ chuyện này không phải do người trong nhà làm?”
Tôi chất vấn anh gay gắt. Tôi biết Bùi Minh không có ý gì, anh cũng là người nhà họ Bùi, anh nghĩ cho họ cũng không có gì khó hiểu cả. Nhưng thấy anh cứ khư khư bảo vệ người nhà mình, tôi khó chịu như bị phản bội vậy.
Bùi Minh thấy tôi tức giận thì thở dài: “Anh đâu có ý đó, nhưng giờ không có chứng cứ gì, cứ nghi hết người này đến người khác như vậy chỉ thêm loạn...”
“Rõ ràng anh đang nói đỡ cho nhà họ Bùi!” Tôi kích động ngắt lời anh.
Bùi Minh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Đông Mỹ, anh hứa, chỉ cần anh điều tra ra được kẻ nào đã hại con chúng ta thì dù kẻ đó là ai, anh cũng không bỏ qua cho kẻ đó.”
Tôi bình tĩnh hơn khi có được lời hứa của Bùi Minh, đang định nói tiếp thì chuông điện thoại reo lên. Tôi lấy điện thoại ra xem, là Từ Hùng gọi đến. Tôi liếc Bùi Minh một cái rồi nhấc máy.
Từ Hùng nói với tôi chuyện fan cuồng của Lục Mạnh Chu đâm người ta trong hôn lễ.
“Bọn anh điều tra ra thân phận của kẻ tình nghi rồi, hắn là Vương Sang, một kẻ vô công rồi nghề, từng có tiền án tiền sự. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã hắn rồi, nhưng năng lực phản điều tra của Vương Sang khá mạnh, cứ như đang chơi mèo vờn chuột với cảnh sát. Mấy ngày rồi mà bọn anh vẫn chưa có manh mối gì về hắn.”
“Xét từ hành vi gửi thư đe dọa cho em thì kẻ tình nghi hẳn là một người cực kỳ cố chấp. Lần trước hại em không thành công, chắc chắn sau này hắn còn hại em lần nữa. Đông Mỹ, em ra ngoài phải cẩn thận đấy.”
Tôi rùng mình, tên Vương Sang ấy thoắt ẩn thoắt hiện, lúc trước hắn đâm Bùi Minh đã khiến tôi vô cùng ám ảnh.
Từ Hùng nói thêm: “Anh thấy trị an ở khu em cũng khá tốt nhưng vẫn có lỗ hổng để kẻ gian lọt vào. Hay em chuyển đến chỗ anh đi?”
“Chuyển qua chỗ anh á?” Tôi kêu lên.
Từ Hùng có ý gì?
Tôi thốt lên câu đó xong cũng phát hiện mình phản ứng hơi quá. Tôi khẽ liếc Bùi Minh, thấy anh bình tĩnh xem tạp chí, khuôn mặt bình tĩnh như không có chuyện gì, cứ như tôi không tồn tại trong phòng vậy.
Thấy Bùi Minh không phản ứng gì, tôi cũng yên tâm phần nào, quay ra hỏi Từ Hùng: “Anh Từ... anh bảo chuyển qua chỗ anh là sao?”
Tôi không chú ý bàn tay đang cầm tạp chí của Bùi Minh hơi siết lại.
Từ Hùng sững người rồi bật cười: “Ha ha, anh nói thế làm em hiểu lầm đúng không? Anh chỉ thấy trị an ở khu em không an toàn lắm, bên anh là khu của công an tường đồng vách sắt. Nhà anh đang thừa một phòng, nếu em không chê thì qua anh ở ít hôm...”
“Vậy...”
Nói thật là tôi cũng muốn thế. Tôi rất sợ tên fan cuồng Vương Sang ấy, nếu có thể chuyển đến khu nhà dành cho công an thì sẽ an toàn hơn nhiều. Nhưng như vậy sẽ gây phiền phức cho Từ Hùng, tôi đã phiền anh ấy rất nhiều rồi.
Tôi đang phân vân có nên đồng ý hay không thì Bùi Minh bỗng gọi: “Đông Mỹ, anh khát quá, rót anh cốc nước đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Bùi Minh, anh đã để tạp chí xuống và đang nhìn tôi với vẻ khiêu khích.
Từ Hùng ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy câu vừa rồi: “Sao thế, Đông Mỹ, anh Bùi ở chỗ em à?”
“Dạ...”
Từ Hùng vờ ho một tiếng: “Sao thế? Em ở bệnh viện chăm anh ta à?”
“Không ạ, dì Lý chăm anh ấy. Nay em tới thăm rồi hỏi anh ấy chút chuyện thôi.”
“À...” Từ Hùng có vẻ thoải mái hơn sau câu nói của tôi: “Vậy em đồng ý không?”
Thật ra tôi cũng muốn, chắc không còn nơi nào trong thành phố này an toàn hơn khu dành cho công an nữa. Nhưng ở nhà Từ Hùng thì hơi ngại, tôi nghĩ nếu vào ở thì nhất định phải trả tiền thuê cho anh ấy. Nếu sau này anh ấy muốn tôi giúp gì thì tôi sẽ không từ chối.
Tôi đang định đồng ý thì Bùi Minh lên tiếng: “Khu nhà cảnh sát phải là người nhà mới được vào ở, em là người nhà của Từ Hùng à?”
Tôi ngớ người nhìn Bùi Minh. Bùi Minh vẫn hờ hững như thế, tôi chẳng thể tìm được bất kỳ cảm xúc lạ thường nào từ anh, bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt trên người anh càng khiến anh trở nên lạnh lùng hơn.
Nhưng tôi nhìn thấy cuốn tạp chí khốn khổ đang bị anh siết trong tay. Xem ra anh cũng không bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài cho lắm.
Lời của Bùi Minh cũng lọt vào ống nghe, tôi cảm giác Từ Hùng hơi khựng một chút rồi có phần bất đắc dĩ đáp: “Anh Bùi cũng quan tâm nhiều ghê, hai người ly hôn rồi mà nhỉ? Sao cứ như trẻ con muốn giữ lấy em thế?”
Tôi như bị đánh thức bởi câu nói của Bùi Minh. Ở nhà của Từ Hùng đương nhiên sẽ rất an toàn. Song tôi đâu thể cứ ru rú trong nhà không ra khỏi cửa mãi chứ? Quan trọng hơn là, tôi không phải người nhà của Từ Hùng. Tuy tôi và anh ấy không làm điều gì sai thì cũng chẳng việc gì phải sợ, nhưng không thể tránh được người đời nghi ngờ và đàm tiếu.
Từ Hùng lại là một cảnh sát, danh dự rất quan trọng...
“Anh Từ, em xin lỗi. Em nghĩ không nên làm phiền anh thêm nữa.” Tôi đáp.
“Ừm, em chắc chứ? Quan trọng là em được an toàn tôi, còn anh cũng không thấy phiền gì hết.” Từ Hùng có chút thất vọng.
Tôi định đáp lại anh ấy thì Bùi Minh lại nói chen vào: “Cảnh sát Từ cứ yên tâm. Tôi sẽ thuê vệ sĩ cho Đông Mỹ. Lúc trước tôi đã liên hệ với họ rồi, họ đều xuất thân là lính đặc chủng, tôi nghĩ năng lực cũng không thua kém gì anh đâu.”
Dù đứng cách một khoảng xa nhưng tôi vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng và sự ghen tuông trong giọng nói của anh. Rõ ràng anh đang cố tình khiêu khích chứ có phải nói chuyện bình thường gì đâu.
Tôi lo Bùi Minh sẽ chọc giận Từ Hùng nên vội vàng nói: “Anh Từ, Bùi Minh nói đùa đấy. Anh cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Vậy nhé, anh đi làm việc đi ạ, em không làm phiền anh nữa.”
Tôi nói xong thì cúp điện thoại luôn, sợ Bùi Minh lại nói ra mấy lời sốc óc chọc giận Từ Hùng. Tôi đi về phía Bùi Minh rồi hỏi anh: “Em nói này anh Bùi, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Anh chẳng muốn làm gì cả.” Bùi Minh tỏ ra rất vô tội, hiển nhiên coi những hành động vừa rồi của mình là chuyện quá bình thường.
Tôi day thái dương: “Sao anh phải khiêu khích anh Từ thế? Anh ấy chỉ muốn tốt cho em thôi mà.”
“Ồ? Có à?” Bùi Minh nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, cầm tạp chí trên giường lên xem tiếp.
Người đàn ông này quá vô lý, khiêu khích gây hấn với người khác xong còn giả ngơ như việc mình làm bình thường lắm vậy.
“Tóm lại, anh ấy chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh Từ là người tốt, em mong sau này, hai người gặp nhau, anh đừng có thái độ gay gắt như vừa rồi nữa.”
“Vừa rồi anh đâu có gặp anh ta.” Bùi Minh sửa lời tôi.
Nếu Bùi Minh không bị thương thì tôi đã đánh anh một trận rồi.
Bùi Minh là một người tinh ý, anh biết tôi bực bội vì thái độ của anh, nếu cứ giả ngây giả ngô tiếp thì sẽ lại cãi nhau, vì thế anh vội đổi đề tài.
Bùi Minh lấy một tấm danh thiếp từ ngăn kéo ra đưa cho tôi.
“Gì vậy?” Tôi hỏi rồi cầm danh thiếp lên xem, trên đó là số điện thoại của Thôi Ân - thư ký của Bùi Minh.
“Đó là số điện thoại cá nhân của Thôi Ân, cậu ta là thư ký của anh. Nếu em có yêu cầu gì hoặc muốn điều tra gì thì cứ gọi cho cậu ta. Đảm bảo hiệu quả hơn Từ Hùng gấp vạn lần. Ngoài ra, anh đã bảo cậu ta sắp xếp cho em một vệ sĩ nữ, em chỉ cần gọi cho Thôi Ân, những chuyện khác thì cứ để cậu ta lo là được. Em sẽ an toàn hơn là ở cùng tên Từ Hùng bụng dạ khó lường kia nhiều.”
Bùi Minh một câu hai câu đều nhắc đến Từ Hùng, còn nói anh ấy bụng dạ khó lường khiến tôi càng bực hơn.
“Bùi Minh, anh một vừa hai phải thôi, anh Từ là ân nhân của em đấy!”
“Ân nhân?” Bùi Minh nhep mắt: “Như nào? Anh ta giúp được em những gì rồi?”
Năm ấy, khi tôi bị người ta kéo tới phòng khám để phá thai, chính Từ Hùng đã cứu tôi. Sau khi tôi trở lại Vũ Hán, Từ Hùng còn luôn giúp tôi điều tra. Nhưng tôi không muốn nói cho Bùi Minh biết những chuyện đó.
Bùi Minh híp mắt nhìn tôi, ánh mắt anh như có khả năng xuyên thấu, đọc được những điều mà tôi không nói.
Không khí ngột ngạt lại bao trùm căn phòng.
“Vậy đi, em về đây.” Tôi hít sâu một hơi rồi cất hộp canh trên đầu giường, chuẩn bị đi về.
Bùi Minh nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đen như mực: “Canh tiết lợn ngon lắm.”
Tôi ngẩn ra, mãi sau mới đáp: “Anh thích ăn à? Vậy em đưa công thức cho dì Lý, để sau này dì ấy nấu cho anh ăn nhé.” Tôi nói vậy là muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây.
Bùi Minh nhìn tôi một lúc xong nói: “Anh chỉ muốn ăn canh em làm thôi.”
Tôi cười: “Anh cứ yên tâm, dì Lý nấu ăn ngon lắm. Chỉ cần có công thức là dì ấy sẽ làm được thôi, còn làm ngon hơn cả em đấy, chắc chắn sẽ làm anh vừa lòng.”