Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 86 ANH YÊU EM
CHƯƠNG 86: ANH YÊU EM
Lòng tôi đau đớn tột độ, tôi ôm chặt lấy anh, hận không thể dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho anh...
Chẳng mấy chốc xe cứu thương và cảnh sát đều tới. Điều khiến tôi ngạc nhiên là Từ Hùng cũng đi cùng đội cảnh sát. Anh ấy chỉ huy đồng đội nhanh chóng ổn định lại hiện trường hỗn loạn.
Tác phong của nhân viên cứu hộ rất nhanh, lập tức đưa Bùi Minh lên xe cấp cứu.
Tôi lo lắng cho Bùi Minh nên cũng muốn đi cùng, tuy nhiên Từ Hùng bảo sẽ đích thân lái xe đưa tôi đi, nhân tiện hỏi tôi mấy vấn đề về người bị tình nghi.
Trên đường Từ Hùng hỏi tôi: “Ý của em là tên kia vốn muốn hại em, cuối cùng Bùi Minh bị thương vì cứu em sao?”
Tôi gật đầu, trong lòng vừa bực bội vừa lo lắng, rất sợ Bùi Minh ra đi mãi mãi.
Từ Hùng ngẫm nghĩ chốc lát: “Em nghĩ xem, gần đây em có đắc tội với ai không?”
Tôi cười khổ, người tôi đắc tội không ít, hầu như đều là người nhà họ Bùi. Song tôi không có bằng chứng, cũng không thể chỉ thẳng bọn họ muốn hại tôi.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến lời nói của gã đàn ông kia trước khi bỏ chạy: “Hôm nay coi như mày may mắn, đừng mơ có lần sau.”
Đầu tôi chợt nhớ đến buổi sáng nay trước lúc tôi đến tham gia lễ cưới đã nhận được một gói bưu phẩm, bên trong có một câu “Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày.”
Từ Hùng thấy tôi như nhớ được điều gì, lập tức hỏi: “Sao thế, có phải có manh mối gì không?”
Tôi do dự vài giây rồi kể cho Từ Hùng.
“Em nói gì cơ? Em liên tục bị fan cuồng của Lục Mạnh Chu làm phiền những mấy ngày á, thậm chí bọn chúng còn đe dọa giết em? Sao em không nói với anh?” Từ Hùng thảng thốt kinh khiếp, giọng điệu mang theo chút trách móc.
Tôi biết Từ Hùng muốn tốt cho tôi, thở dài nói: “Em báo cảnh sát rồi, bởi vì chưa trực tiếp bị hại nên bọn em cũng không quan tâm lắm...”
“Đồ ngốc, sau này gặp phải chuyện tương tự thì em cứ trực tiếp nói với anh. Anh Từ của em chính là cảnh sát nhân dân, có chuyện gì anh không thể giúp em kia chứ.”
Tôi cười khổ, không nói gì. Hiện giờ tôi không có tâm trạng làm bất cứ việc gì hết, trong đầu chỉ lo cho an nguy của Bùi Minh.
May mà bệnh viện không quá xa, đường đi cũng tốt nên chẳng bao lâu chúng tôi đã đến nơi.
Tôi nhìn Bùi Minh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, lòng vô cùng căng thẳng, bất an đi qua đi lại ở hành lang ngoài phòng phẫu thuật.
Lúc này, ân oán giữa tôi với Bùi Minh đã bị tôi đã vứt hết khỏi đầu. Tôi chỉ mong anh khỏe lại, chỉ mong anh bình an vô sự.
Anh phải sống sót thì tôi mới có thể tiếp tục hận anh.
Thời gian chờ đợi thường dài đằng đẵng. Lúc này, Từ Hùng luôn bên cạnh tôi, an ủi tôi rằng Bùi Minh là người tốt có trời phù hộ, nhất định sẽ không sao.
Tôi lo lắng, cắn môi đến bật máu. Nhìn thấy bác sĩ mệt mỏi từ phòng phẫu thuật đi ra, tôi vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?”
“Đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi. Phải nói là bệnh nhân khá may mắn, cấp cứu cũng kịp thời. Giờ chỉ cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng là được.”
Tôi chỉ cảm thấy trái tim lo lắng như đặt trên bếp lửa cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều. Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Lúc này, tôi càng nghĩ càng sợ, nếu như tôi không gọi cấp cứu kịp thời, để Bùi Đặng Hưng cho nhân viên y tế xử lý qua loa vết thương của Bùi Minh thì anh sẽ ra sao? Tưởng tượng đến kết quả có thể xảy ra, tôi lại rùng mình một cái.
Tôi vào phòng ICU, nhìn thấy Bùi Minh đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt.
Nhìn anh tiều tụy vô cùng, sắc mặt trắng bệch tựa như tờ giấy. Vết thương ở bụng đã được khâu lại, nhìn thấy mà kinh sợ.
Tôi nhớ lại cảnh cả người Bùi Minh đẫm máu nhưng vẫn mỉm cười nói với tôi, lần này anh đã có thể cứu em rồi...
Tôi xót xa, người đàn ông này... Anh bạc tình, tàn nhẫn, lạnh lùng song rất dịu dàng...
Tôi muốn hận anh nhưng lại bị sự dịu dàng của anh mềm hóa, khiến tôi muốn hận anh cũng không thể...
Tôi mải để ý Bùi Minh, chẳng mảy may chú ý đến Từ Hùng ở bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
“Đừng buồn nữa, Đông Mỹ. Anh ta đã không sao rồi...” Từ Hùng đi tới vỗ bả vai tôi.
Tôi giấu đi cảm xúc trong lòng, cảm kích nói với Từ Hùng: “Anh Từ, cảm ơn anh đã đưa em tới bệnh viện. Anh đi làm việc của mình đi, không cần bên cạnh em đâu.”
Từ Hùng giật mình, trong mắt nhanh chóng lóe lên vẻ hụt hẫng và phức tạp mà tôi không hiểu.
“Vậy cũng được, em đừng để mình mệt quá. Anh về tiếp tục điều tra vụ án. Nếu như có tin tức của kẻ tình nghi anh sẽ lập tức thông báo cho em.”
Tôi gật đầu, cảm ơn anh ấy lần nữa.
Từ Hùng đi xong, còn mình tôi ngồi trong phòng lặng lẽ trông Bùi Minh.
Bên trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ của Bùi Minh và tiếng truyền dịch tí tách.
Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông mà lại đau lòng.
Bùi Minh được đưa vào phòng cấp cứu, ngoài tôi ra thì không có người nhà họ Bùi nào đến.
Ở trong nhà họ Bùi, Bùi Minh giống như người ngoài. Bùi Đặng Hưng thậm chí có thể vì thể diện của nhà họ Bùi mà ngoảnh mặt làm thinh với sự sống chết của anh.
Tôi luôn cảm thấy Bùi Minh ngồi trên cao, sớm đã có tất cả mọi thứ như danh dự, địa vị, tiền tài. Vậy mà, cho đến hôm nay tôi mới biết, anh nhẫn nhục tất cả đau khổ, không thể hiện mặt yếu đuối với người ngoài. Sự quật cường ấy khiến người khác thương tiếc.
Tôi cứ nhìn Bùi Minh như vậy, gục bên giường anh và thiếp đi.
Tôi mơ rất nhiều, trong mơ đều là tôi và Bùi Minh ở chung với nhau. Từ khi tôi rời khỏi nhà họ Bùi, tất cả những việc từ tốt đẹp đến đau đớn này đã bị tôi ném hết ra khỏi đầu. Vậy mà hôm nay nó lại đột nhiên ghé đến giấc mơ của tôi.
Tôi mơ thấy tôi và Bùi Minh sống chung, mơ thấy anh cầu hôn tôi, mơ thấy chúng tôi từ ngọt ngào đến bi thương, cãi nhau rồi làm hòa, mơ thấy anh nắm lấy bả vai tôi, mắt đỏ ngầu chất vấn tôi rốt cuộc có bao nhiêu người đàn ông...
Nước mắt tôi lăn dài trên gò má, tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng lau cho tôi.
Tôi ngủ chập chờn nên lập tức tỉnh dậy Bùi Minh đã tỉnh lại, đang giơ tay ra, khó khăn lau nước mắt cho tôi.
Anh thấy tôi tỉnh, trong ánh mắt lạnh lùng thêm chút dịu dàng: “Vừa rồi sao em lại khóc?”
Tôi sờ mặt, phát hiện ra nước mắt đã đầy mặt.
Tôi cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong lòng: “Em nhớ đến bố mẹ nên hơi buồn...”
Tôi nói dối, bởi vì tôi không muốn Bùi Minh biết, trong giấc mơ và trong đầu tôi đều là anh.
Sao tôi lại thảm hại như thế? Đến hận anh cũng không làm được, chỉ có thể dùng lời nói dối để lừa anh, cũng là tiếp tục lừa chính bản thân mình.
Bùi Minh gật đầu: “Đợi anh khỏe hơn sẽ cùng em về thăm bố mẹ.”
“Không cần đâu.” Tôi bày ra thái độ lạnh lùng xa cách, “Em nghĩ bố mẹ em không muốn gặp anh.”
Bùi Minh im lặng.
Tôi thấy anh thoáng buồn, khuôn mặt trắng bệch của người bệnh vửa mới thoát khỏi cái chết. Trái tim như bị dao đâm mạnh một nhát, đau đến mức tôi không thể thở nổi.
“Xin lỗi em.” Bùi Minh nói.
“Anh có gì không phải với em à?” Tôi dùng giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc nào, che giấu đi sự bi thương và khó chịu trong lòng.
“Lúc mẹ em mất anh không thể ở bên cạnh em.”
Lòng tôi điên cuồng muốn hét lên.
Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!
“Lúc em tổn thương, anh không thể bảo vệ em...”
“Lúc video kia tung ra, anh cũng không tin tưởng em. Thực ra anh biết em không thể làm ra loại việc đó. Em là một cô gái tốt, luôn giữ mình trong sạch. Nhưng anh... đố kỵ đến phát điên, căm ghét Bùi Dân chạm vào em, căm ghét em có nhiều người đàn ông thích như vậy. Anh không khống chế được bản thân mình làm em tổn thương...”
“Đừng nói nữa!”
Tôi chẳng quan tâm mình đang ở trong bệnh viện, dùng toàn bộ sức lực mà hét lên.
“Giờ nói những điều này có tác dụng gì!” Nước mắt tôi tuôn rơi.
“Chúng ta bắt đầu lại đi.” Con ngươi đen láy của Bùi Minh bình tĩnh nhìn tôi. Giống như một viên kim cương đen sáng nhất, cho dù ở trong màn đêm vẫn phát ra ánh sáng rung động lòng người.
“Không thể nữa rồi...” Tôi run rẩy, lắc đầu từ chối.
“Anh sẽ thay đổi.” Bùi Minh gằn từng tiếng. Tôi biết người đàn ông này luôn nói được làm được.
Anh nói sửa thì nhất định sẽ sửa.
Tôi chảy nước mắt, lắc đầu.
“Tại sao?”
Tôi không nói, nước mắt chảy vào miệng tôi, mùi vị mặn chát, nhưng không bằng nỗi đau trong tim tôi.
“Bởi vì Từ Hùng sao?” Mắt Bùi Minh đột nhiên sầm xuống.
“Không liên quan gì đến Từ Hùng.”
“Nếu như em để ý đến quá khứ, anh sẽ sửa, sẽ tốt với em hơn. Nếu như em để ý nhà họ Bùi... Anh cũng có thể vì em mà rời khỏi nhà họ Bùi.”
Tôi hồi hộp, không thể tin được mà nhìn Bùi Minh.
“Anh... có ý gì?”
“Anh có thể rời khỏi nhà họ Bùi. Không hỏi và vạch rõ quan hệ với họ. Mấy năm nay việc kinh doanh đều là do mình anh làm, không liên quan gì đến nhà họ Bùi. Anh cũng chẳng thèm nghĩ đến tài sản của họ.. Anh biết em không thích nhà họ Bùi, chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm.”
Chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm.
Lời nói ngọt ngào như mật ngọt phủ lên vết thương của tôi, thu hút đám kiến điên cuồng gặm nhấm!
“Tại sao… anh có thể làm như thế vì em?” Tôi hỏi.
Bùi Minh nghiêm túc nhìn tôi, con ngươi sâu đen in bóng hình tôi.
“Bởi vì, anh yêu em.”
Mấy chữ đơn giản khiến tim tôi vỡ ra thành bột mịn.
“Anh không tin tình yêu, con người luôn thay đổi, tình cảm càng là thứ hư vô mù mịt, chữ yêu này chẳng có chút đáng tin cậy nào cả. Nhưng từ khi em rời đi, anh lại phát hiện mình nhớ em đến phát điên. Muốn gặp em, muốn ôm em, hận không thể tiến vào thân thể em, để em mãi mãi không thể rời xa anh...”
“Anh đến Thành Đô tìm em, lại sợ em nhìn thấy anh sẽ càng tức giận, chỉ dám quanh quẩn dưới nhà em. Bị em phát hiện cũng không dám gặp em, chỉ đành đứng ở nơi xa nhìn em...”
“Đừng nói nữa.”
Tôi tuyệt vọng ngắt lời, “Muộn rồi...”
Tôi ngước mắt lên, con ngươi đỏ rực, lặng lẽ nhìn Bùi Minh, nói từng câu từng chữ: “Con của chúng ta đã không còn rồi! Anh có biết không, lả kẻ làm bố mẹ chúng ta chính tay hại chết nó!”
Lòng tôi đau đớn tột độ, tôi ôm chặt lấy anh, hận không thể dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho anh...
Chẳng mấy chốc xe cứu thương và cảnh sát đều tới. Điều khiến tôi ngạc nhiên là Từ Hùng cũng đi cùng đội cảnh sát. Anh ấy chỉ huy đồng đội nhanh chóng ổn định lại hiện trường hỗn loạn.
Tác phong của nhân viên cứu hộ rất nhanh, lập tức đưa Bùi Minh lên xe cấp cứu.
Tôi lo lắng cho Bùi Minh nên cũng muốn đi cùng, tuy nhiên Từ Hùng bảo sẽ đích thân lái xe đưa tôi đi, nhân tiện hỏi tôi mấy vấn đề về người bị tình nghi.
Trên đường Từ Hùng hỏi tôi: “Ý của em là tên kia vốn muốn hại em, cuối cùng Bùi Minh bị thương vì cứu em sao?”
Tôi gật đầu, trong lòng vừa bực bội vừa lo lắng, rất sợ Bùi Minh ra đi mãi mãi.
Từ Hùng ngẫm nghĩ chốc lát: “Em nghĩ xem, gần đây em có đắc tội với ai không?”
Tôi cười khổ, người tôi đắc tội không ít, hầu như đều là người nhà họ Bùi. Song tôi không có bằng chứng, cũng không thể chỉ thẳng bọn họ muốn hại tôi.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến lời nói của gã đàn ông kia trước khi bỏ chạy: “Hôm nay coi như mày may mắn, đừng mơ có lần sau.”
Đầu tôi chợt nhớ đến buổi sáng nay trước lúc tôi đến tham gia lễ cưới đã nhận được một gói bưu phẩm, bên trong có một câu “Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày.”
Từ Hùng thấy tôi như nhớ được điều gì, lập tức hỏi: “Sao thế, có phải có manh mối gì không?”
Tôi do dự vài giây rồi kể cho Từ Hùng.
“Em nói gì cơ? Em liên tục bị fan cuồng của Lục Mạnh Chu làm phiền những mấy ngày á, thậm chí bọn chúng còn đe dọa giết em? Sao em không nói với anh?” Từ Hùng thảng thốt kinh khiếp, giọng điệu mang theo chút trách móc.
Tôi biết Từ Hùng muốn tốt cho tôi, thở dài nói: “Em báo cảnh sát rồi, bởi vì chưa trực tiếp bị hại nên bọn em cũng không quan tâm lắm...”
“Đồ ngốc, sau này gặp phải chuyện tương tự thì em cứ trực tiếp nói với anh. Anh Từ của em chính là cảnh sát nhân dân, có chuyện gì anh không thể giúp em kia chứ.”
Tôi cười khổ, không nói gì. Hiện giờ tôi không có tâm trạng làm bất cứ việc gì hết, trong đầu chỉ lo cho an nguy của Bùi Minh.
May mà bệnh viện không quá xa, đường đi cũng tốt nên chẳng bao lâu chúng tôi đã đến nơi.
Tôi nhìn Bùi Minh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, lòng vô cùng căng thẳng, bất an đi qua đi lại ở hành lang ngoài phòng phẫu thuật.
Lúc này, ân oán giữa tôi với Bùi Minh đã bị tôi đã vứt hết khỏi đầu. Tôi chỉ mong anh khỏe lại, chỉ mong anh bình an vô sự.
Anh phải sống sót thì tôi mới có thể tiếp tục hận anh.
Thời gian chờ đợi thường dài đằng đẵng. Lúc này, Từ Hùng luôn bên cạnh tôi, an ủi tôi rằng Bùi Minh là người tốt có trời phù hộ, nhất định sẽ không sao.
Tôi lo lắng, cắn môi đến bật máu. Nhìn thấy bác sĩ mệt mỏi từ phòng phẫu thuật đi ra, tôi vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?”
“Đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi. Phải nói là bệnh nhân khá may mắn, cấp cứu cũng kịp thời. Giờ chỉ cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng là được.”
Tôi chỉ cảm thấy trái tim lo lắng như đặt trên bếp lửa cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều. Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Lúc này, tôi càng nghĩ càng sợ, nếu như tôi không gọi cấp cứu kịp thời, để Bùi Đặng Hưng cho nhân viên y tế xử lý qua loa vết thương của Bùi Minh thì anh sẽ ra sao? Tưởng tượng đến kết quả có thể xảy ra, tôi lại rùng mình một cái.
Tôi vào phòng ICU, nhìn thấy Bùi Minh đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt.
Nhìn anh tiều tụy vô cùng, sắc mặt trắng bệch tựa như tờ giấy. Vết thương ở bụng đã được khâu lại, nhìn thấy mà kinh sợ.
Tôi nhớ lại cảnh cả người Bùi Minh đẫm máu nhưng vẫn mỉm cười nói với tôi, lần này anh đã có thể cứu em rồi...
Tôi xót xa, người đàn ông này... Anh bạc tình, tàn nhẫn, lạnh lùng song rất dịu dàng...
Tôi muốn hận anh nhưng lại bị sự dịu dàng của anh mềm hóa, khiến tôi muốn hận anh cũng không thể...
Tôi mải để ý Bùi Minh, chẳng mảy may chú ý đến Từ Hùng ở bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
“Đừng buồn nữa, Đông Mỹ. Anh ta đã không sao rồi...” Từ Hùng đi tới vỗ bả vai tôi.
Tôi giấu đi cảm xúc trong lòng, cảm kích nói với Từ Hùng: “Anh Từ, cảm ơn anh đã đưa em tới bệnh viện. Anh đi làm việc của mình đi, không cần bên cạnh em đâu.”
Từ Hùng giật mình, trong mắt nhanh chóng lóe lên vẻ hụt hẫng và phức tạp mà tôi không hiểu.
“Vậy cũng được, em đừng để mình mệt quá. Anh về tiếp tục điều tra vụ án. Nếu như có tin tức của kẻ tình nghi anh sẽ lập tức thông báo cho em.”
Tôi gật đầu, cảm ơn anh ấy lần nữa.
Từ Hùng đi xong, còn mình tôi ngồi trong phòng lặng lẽ trông Bùi Minh.
Bên trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ của Bùi Minh và tiếng truyền dịch tí tách.
Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông mà lại đau lòng.
Bùi Minh được đưa vào phòng cấp cứu, ngoài tôi ra thì không có người nhà họ Bùi nào đến.
Ở trong nhà họ Bùi, Bùi Minh giống như người ngoài. Bùi Đặng Hưng thậm chí có thể vì thể diện của nhà họ Bùi mà ngoảnh mặt làm thinh với sự sống chết của anh.
Tôi luôn cảm thấy Bùi Minh ngồi trên cao, sớm đã có tất cả mọi thứ như danh dự, địa vị, tiền tài. Vậy mà, cho đến hôm nay tôi mới biết, anh nhẫn nhục tất cả đau khổ, không thể hiện mặt yếu đuối với người ngoài. Sự quật cường ấy khiến người khác thương tiếc.
Tôi cứ nhìn Bùi Minh như vậy, gục bên giường anh và thiếp đi.
Tôi mơ rất nhiều, trong mơ đều là tôi và Bùi Minh ở chung với nhau. Từ khi tôi rời khỏi nhà họ Bùi, tất cả những việc từ tốt đẹp đến đau đớn này đã bị tôi ném hết ra khỏi đầu. Vậy mà hôm nay nó lại đột nhiên ghé đến giấc mơ của tôi.
Tôi mơ thấy tôi và Bùi Minh sống chung, mơ thấy anh cầu hôn tôi, mơ thấy chúng tôi từ ngọt ngào đến bi thương, cãi nhau rồi làm hòa, mơ thấy anh nắm lấy bả vai tôi, mắt đỏ ngầu chất vấn tôi rốt cuộc có bao nhiêu người đàn ông...
Nước mắt tôi lăn dài trên gò má, tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng lau cho tôi.
Tôi ngủ chập chờn nên lập tức tỉnh dậy Bùi Minh đã tỉnh lại, đang giơ tay ra, khó khăn lau nước mắt cho tôi.
Anh thấy tôi tỉnh, trong ánh mắt lạnh lùng thêm chút dịu dàng: “Vừa rồi sao em lại khóc?”
Tôi sờ mặt, phát hiện ra nước mắt đã đầy mặt.
Tôi cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong lòng: “Em nhớ đến bố mẹ nên hơi buồn...”
Tôi nói dối, bởi vì tôi không muốn Bùi Minh biết, trong giấc mơ và trong đầu tôi đều là anh.
Sao tôi lại thảm hại như thế? Đến hận anh cũng không làm được, chỉ có thể dùng lời nói dối để lừa anh, cũng là tiếp tục lừa chính bản thân mình.
Bùi Minh gật đầu: “Đợi anh khỏe hơn sẽ cùng em về thăm bố mẹ.”
“Không cần đâu.” Tôi bày ra thái độ lạnh lùng xa cách, “Em nghĩ bố mẹ em không muốn gặp anh.”
Bùi Minh im lặng.
Tôi thấy anh thoáng buồn, khuôn mặt trắng bệch của người bệnh vửa mới thoát khỏi cái chết. Trái tim như bị dao đâm mạnh một nhát, đau đến mức tôi không thể thở nổi.
“Xin lỗi em.” Bùi Minh nói.
“Anh có gì không phải với em à?” Tôi dùng giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc nào, che giấu đi sự bi thương và khó chịu trong lòng.
“Lúc mẹ em mất anh không thể ở bên cạnh em.”
Lòng tôi điên cuồng muốn hét lên.
Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!
“Lúc em tổn thương, anh không thể bảo vệ em...”
“Lúc video kia tung ra, anh cũng không tin tưởng em. Thực ra anh biết em không thể làm ra loại việc đó. Em là một cô gái tốt, luôn giữ mình trong sạch. Nhưng anh... đố kỵ đến phát điên, căm ghét Bùi Dân chạm vào em, căm ghét em có nhiều người đàn ông thích như vậy. Anh không khống chế được bản thân mình làm em tổn thương...”
“Đừng nói nữa!”
Tôi chẳng quan tâm mình đang ở trong bệnh viện, dùng toàn bộ sức lực mà hét lên.
“Giờ nói những điều này có tác dụng gì!” Nước mắt tôi tuôn rơi.
“Chúng ta bắt đầu lại đi.” Con ngươi đen láy của Bùi Minh bình tĩnh nhìn tôi. Giống như một viên kim cương đen sáng nhất, cho dù ở trong màn đêm vẫn phát ra ánh sáng rung động lòng người.
“Không thể nữa rồi...” Tôi run rẩy, lắc đầu từ chối.
“Anh sẽ thay đổi.” Bùi Minh gằn từng tiếng. Tôi biết người đàn ông này luôn nói được làm được.
Anh nói sửa thì nhất định sẽ sửa.
Tôi chảy nước mắt, lắc đầu.
“Tại sao?”
Tôi không nói, nước mắt chảy vào miệng tôi, mùi vị mặn chát, nhưng không bằng nỗi đau trong tim tôi.
“Bởi vì Từ Hùng sao?” Mắt Bùi Minh đột nhiên sầm xuống.
“Không liên quan gì đến Từ Hùng.”
“Nếu như em để ý đến quá khứ, anh sẽ sửa, sẽ tốt với em hơn. Nếu như em để ý nhà họ Bùi... Anh cũng có thể vì em mà rời khỏi nhà họ Bùi.”
Tôi hồi hộp, không thể tin được mà nhìn Bùi Minh.
“Anh... có ý gì?”
“Anh có thể rời khỏi nhà họ Bùi. Không hỏi và vạch rõ quan hệ với họ. Mấy năm nay việc kinh doanh đều là do mình anh làm, không liên quan gì đến nhà họ Bùi. Anh cũng chẳng thèm nghĩ đến tài sản của họ.. Anh biết em không thích nhà họ Bùi, chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm.”
Chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm.
Lời nói ngọt ngào như mật ngọt phủ lên vết thương của tôi, thu hút đám kiến điên cuồng gặm nhấm!
“Tại sao… anh có thể làm như thế vì em?” Tôi hỏi.
Bùi Minh nghiêm túc nhìn tôi, con ngươi sâu đen in bóng hình tôi.
“Bởi vì, anh yêu em.”
Mấy chữ đơn giản khiến tim tôi vỡ ra thành bột mịn.
“Anh không tin tình yêu, con người luôn thay đổi, tình cảm càng là thứ hư vô mù mịt, chữ yêu này chẳng có chút đáng tin cậy nào cả. Nhưng từ khi em rời đi, anh lại phát hiện mình nhớ em đến phát điên. Muốn gặp em, muốn ôm em, hận không thể tiến vào thân thể em, để em mãi mãi không thể rời xa anh...”
“Anh đến Thành Đô tìm em, lại sợ em nhìn thấy anh sẽ càng tức giận, chỉ dám quanh quẩn dưới nhà em. Bị em phát hiện cũng không dám gặp em, chỉ đành đứng ở nơi xa nhìn em...”
“Đừng nói nữa.”
Tôi tuyệt vọng ngắt lời, “Muộn rồi...”
Tôi ngước mắt lên, con ngươi đỏ rực, lặng lẽ nhìn Bùi Minh, nói từng câu từng chữ: “Con của chúng ta đã không còn rồi! Anh có biết không, lả kẻ làm bố mẹ chúng ta chính tay hại chết nó!”