Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 6. BÙI MINH ANH CŨNG BỊ LÃNH CẢM TÌNH DỤC_
CHƯƠNG 6. BÙI MINH ANH CŨNG BỊ LÃNH CẢM TÌNH DỤC?
“Kết hôn…” Giọng tôi run run, dù Bùi Minh đã nói qua với tôi về điều kiện giao dịch, nhưng tôi vẫn rất bất ngờ.
Bùi Minh nhướng mày, “Sao? Cô không muốn?”
Tôi vội lắc đầu.
Thành thật mà nói, điều kiện của tôi kém xa Bùi Minh, huống chi tôi đã có một đời chồng. Với điều kiện của Bùi Minh thì muốn kiểu phụ nữ nào mà không có?
Bùi Minh thấy tôi không nói gì thì cười, “Hay là cô sợ tôi chạm vào cô?”
Trong giọng cười của anh ta có chút khinh bỉ, hiển nhiên là anh ta coi thường tôi. Ít nhiều gì tôi cũng có lòng tự trọng, nuốt nước miếng, tôi nói, “Tổng giám đốc Bùi nhầm rồi, tôi cảm thấy với điều kiện của anh thì chẳng thiếu người muốn kết hôn với anh, tại sao phải chọn tôi?”
Bùi Minh thản nhiên nói, “Tôi có chướng ngại trong việc tiếp xúc với nữ giới.”
“Cái gì?” Tôi thất thanh hét lên, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá liền quay ra nhìn Bùi Minh với vẻ dè dặt, “Thế có nghĩa là gì?”
“Tức là dị ứng với phụ nữ.” Bùi Minh giải thích bằng vẻ mặt vô cảm.
Tôi ngẩn ra, buột miệng hỏi, “Thế có khác gì lãnh cảm tình dục không?”
Vừa thốt ra câu đó tôi đã hối hận, thực ra cụm "lãnh cảm tình dục" đã làm tôi tổn thương quá nhiều, trong lúc nhất thời tôi đã buột miệng nói mà không suy nghĩ.
“Lãnh cảm tình dục?”
Bùi Minh nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng, anh ta áp sát gần tôi, một tay bóp cằm tôi, một tay túm lấy cổ tay tôi, thân thể chúng tôi dán sát vào nhau, thậm chí còn cảm giác được cơ bắp rắn chắc của anh dưới lớp quần áo.
Chắc là do chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông, tự dưng trong lòng tôi lúc này lại cảm thấy trơ trẽn vô cùng.
“Lâm Đông Mỹ, đừng so sánh tôi với thằng chồng rác rưởi của cô. Cái từ ‘lãnh cảm tình dục’ này đối với đàn ông bình thường mà nói chẳng qua chỉ là một trò đùa. Cô đang muốn tôi chứng minh cho cô thấy?”
Tôi vội vàng lắc đầu, không dám tưởng tượng xem Bùi Minh sẽ dùng cách gì để chứng minh cho tôi thấy anh ta không bị lãnh cảm tình dục.
“Huống hồ, tuy tôi dị ứng với đại đa số phụ nữ, nhưng lại không dị ứng với cô.”
Tôi sững người, đây chính là lý do mà Bùi Minh tìm tôi để làm giao dịch này? Nói như thế thì lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lúc tôi chạm vào anh ta, anh ta nói rằng mình không có phản ứng chính là đang chỉ việc anh ta không dị ứng với tôi?
Phụ nữ là động vật thích hư vinh, tôi cũng không phải ngoại lệ.
Cho dù tôi không có cảm tình gì đặc biệt với Bùi Minh, nhưng có thể trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng một người đàn ông ưu tú quả thật khiến tôi có chút cảm giác hư vinh.
Dường như Bùi Minh nhìn ra tôi đang mơ màng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng có ảo tưởng hão huyền, tôi sẽ không chạm vào cô đâu.”
Sự khinh bỉ hiện rõ trong lời nói của Bùi Minh khiến tôi cảm thấy rất khốn quẫn, như thể lòng tự trọng của mình bị người ta đạp xuống đáy bùn.
Miếng thịt để trên thớt còn có người nhìn một cái. Lâm Đông Mỹ tôi tốt xấu gì cũng là một cô gái không tồi, tại sao lại bị người ta ghét đến thế?
“Cô có thể suy nghĩ cẩn thận.” Bùi Minh buông tôi ra, lấy khăn giấy lau tay, có lẽ là do chứng dị ứng với phụ nữ nên sau khi đụng vào phụ nữ phải lau sạch sẽ.
Nhưng mà hành động này lại khiến tôi hơi bực bội.
Hóa ra trong mắt Bùi Minh tôi là một cái thùng rác khổng lồ?
Tôi cố nhịn cảm giác phẫn nộ vì lòng tự trọng bị sỉ nhục xuống, cúi đầu im lặng một lúc rồi đồng ý.
Từ lúc tôi bắt đầu bước chân vào căn phòng đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Chuyện đã đến nước này, có không đồng ý cũng không được.
“Lâm Đông Mỹ phải không? Trên đời này tôi ghét nhất là bị người khác phản bội. Mong rằng cô có thể tuân thủ giao ước, ngoan ngoãn nghe lời an phận thủ thường. Nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là địa ngục chân chính.”
Khi nói câu cuối cùng Bùi Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, sự tàn nhẫn quỷ quyệt trong mắt anh ta khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Tôi run rẩy lên xe của Bùi Minh, trên đường đi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ bay vụt qua, tôi không biết rốt cục điều gì đang chờ đợi tôi ở phía trước nữa.
“Sau này cô tạm thời ở lại chỗ của tôi.”
Bùi Minh tiện tay khóa của xe, tôi nhìn qua gara, ngoại trừ một chiếc Bentley ra thì còn một chiếc Porsche.
Tôi theo sau Bùi Minh, cẩn trọng hỏi: “Bình thường có cần tôi làm gì không?”
“Cô biết làm gì?” Bùi Minh hỏi.
Tôi nói mình biết làm việc nhà, Bùi Minh cười giễu: “Không cần, có người đến dọn dẹp theo giờ."
Giọng điệu của anh ta rất thản nhiên, thậm chí còn không có tình cảm gì, nhưng tôi luôn cảm thấy những gì anh ta nói đều có vẻ miệt thị và kiêu ngạo. Chắc là anh ta xem thường tôi, trong mắt anh ta tôi chính là loại phụ nữ tiếp cận anh ta vì tiền, ngay đến người dọn dẹp theo giờ của nhà anh ta cũng không bằng.
Bùi Minh ấn mật mã của căn hộ chung cư, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, người anh ta bỗng cứng đờ, mặt mũi sầm sì như thể sắp nổi bão đến nơi.
“A Minh, anh về rồi à, em làm món anh thích nhất này…”
Một cô gái ăn mặc trang điểm tinh xảo đứng trước mặt Bùi Minh cười duyên dáng.
Nếu nói một cách công bằng thì đây là một cô gái rất xinh đẹp, rực rỡ tươi tắn, dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Cô gái đó nhìn thấy tôi đứng đằng sau lưng Bùi Minh thì nụ cười ngọt ngào chợt cứng đờ.
Tôi xấu hổ vô cùng, có lẽ cô gái này có quan hệ sâu sắc với Bùi Minh, vậy chuyện tôi đột nhiên xuất hiện ở đây là thế nào?
“Đường Hương, sao cô lại ở đây?” Ánh mắt của Bùi Minh lạnh băng.
“Mật mã nhà anh chưa bao giờ thay đổi.” Đường Hương cười khẽ, dịu dàng động lòng người, cô ta chuyển ánh nhìn về phía tôi, trong mắt ẩn giấu sự sắc bén, “Đây là…”
“Vị hôn thê của tôi.” Bùi Minh thản nhiên nói.
Tôi có thể cảm giác được ánh mắt của Đường Hương đang nhìn tôi chỉ trong phúc chốc đã trở nên bén ngót. Tôi chợt cảm thấy chột dạ, ngại ngùng cúi đầu xuống.
“Đứng lề mề ở cửa làm gì, còn không mau vào đi.” Giọng Bùi Minh có vẻ không vui.
Tôi vội vàng đổi giày, ngây ngô đứng ngoài phòng khách, luống cuống đến mức tay chân không biết để đâu nữa. Mãi cho đến khi Bùi Minh bảo tôi ngồi, tôi mới ngồi xuống trong tâm trạng thấp thỏm.
Nhưng tôi còn chưa ngồi xong thì Đường Hương đã đi đến.
“Cô có thể ra ngoài được không, tôi có chuyện cần nói với A Minh.”
Giọng cô ta rất dịu dàng nhưng lại thể hiện rõ thái độ không cho phép từ chối. Nói thật thì hai người này nhìn là đã biết có vấn đề rồi, tôi cũng không muốn làm con kỳ đà cản mũi hai người.
Tôi nhìn về phía Bùi Minh, đợi chỉ thị của anh ta, anh ta lạnh lùng nói, “Em là vị hôn thê của anh, người phải ra ngoài không phải là em.”
Vẻ mặt của Đường Hương lập tức trở nên rất khó coi, cô ta đi đến trước mặt Bùi Minh, “Anh nói thật sao?”
Bùi Minh coi Đường Hương như không khí, quay sang hỏi tôi, “Muốn uống gì?”
Bầu không khí nặng nề, con kỳ đà cản mũi là tôi đây ngay đến thở cũng thấy khó khăn.
Tôi không dám yêu cầu nhiều, nói rằng chỉ cần nước lọc đơn giản là được rồi.
Nhưng Bùi Minh lại muốn thể hiện ra rằng mình quan tâm đến vị hôn thê nhiều thế nào, anh ta cười dịu dàng, “Trời lạnh, uống sữa nóng nhé.” Thậm chí còn đích thân đi rót sữa cho tôi, tôi không cảm thấy vui vẻ sung sướng gì mà ngược lại còn đứng ngồi không yên.
Anh ta định đẩy tôi xuống hố lửa à!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đường Hương lại chĩa mũi dùi về phía tôi.
“Mấy ngày qua cô vẫn luôn ở bên cạnh A Minh?”
Giọng điệu của Đường Hương tràn ngập thù địch, tôi thật sự không biết trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng.
Đúng lúc này Bùi Minh bê một cốc sữa nóng đến, tôi thở phào một cái, vội bước đến đón lấy, ngẩng đầu tu ừng ực.
“Sao, cô Đường có hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi?” Bùi Minh thản nhiên nói.
“Khụ khụ…”
Tôi uống hơi vội, khóe miệng còn dính vết sữa.
Bùi Minh thong thả lau vết sữa trên mép tôi, cười khẽ, “Em đang quyến rũ anh đấy à?”
Câu nói của anh ta đang ám chỉ điều gì đó.
“Kết hôn…” Giọng tôi run run, dù Bùi Minh đã nói qua với tôi về điều kiện giao dịch, nhưng tôi vẫn rất bất ngờ.
Bùi Minh nhướng mày, “Sao? Cô không muốn?”
Tôi vội lắc đầu.
Thành thật mà nói, điều kiện của tôi kém xa Bùi Minh, huống chi tôi đã có một đời chồng. Với điều kiện của Bùi Minh thì muốn kiểu phụ nữ nào mà không có?
Bùi Minh thấy tôi không nói gì thì cười, “Hay là cô sợ tôi chạm vào cô?”
Trong giọng cười của anh ta có chút khinh bỉ, hiển nhiên là anh ta coi thường tôi. Ít nhiều gì tôi cũng có lòng tự trọng, nuốt nước miếng, tôi nói, “Tổng giám đốc Bùi nhầm rồi, tôi cảm thấy với điều kiện của anh thì chẳng thiếu người muốn kết hôn với anh, tại sao phải chọn tôi?”
Bùi Minh thản nhiên nói, “Tôi có chướng ngại trong việc tiếp xúc với nữ giới.”
“Cái gì?” Tôi thất thanh hét lên, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá liền quay ra nhìn Bùi Minh với vẻ dè dặt, “Thế có nghĩa là gì?”
“Tức là dị ứng với phụ nữ.” Bùi Minh giải thích bằng vẻ mặt vô cảm.
Tôi ngẩn ra, buột miệng hỏi, “Thế có khác gì lãnh cảm tình dục không?”
Vừa thốt ra câu đó tôi đã hối hận, thực ra cụm "lãnh cảm tình dục" đã làm tôi tổn thương quá nhiều, trong lúc nhất thời tôi đã buột miệng nói mà không suy nghĩ.
“Lãnh cảm tình dục?”
Bùi Minh nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng, anh ta áp sát gần tôi, một tay bóp cằm tôi, một tay túm lấy cổ tay tôi, thân thể chúng tôi dán sát vào nhau, thậm chí còn cảm giác được cơ bắp rắn chắc của anh dưới lớp quần áo.
Chắc là do chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông, tự dưng trong lòng tôi lúc này lại cảm thấy trơ trẽn vô cùng.
“Lâm Đông Mỹ, đừng so sánh tôi với thằng chồng rác rưởi của cô. Cái từ ‘lãnh cảm tình dục’ này đối với đàn ông bình thường mà nói chẳng qua chỉ là một trò đùa. Cô đang muốn tôi chứng minh cho cô thấy?”
Tôi vội vàng lắc đầu, không dám tưởng tượng xem Bùi Minh sẽ dùng cách gì để chứng minh cho tôi thấy anh ta không bị lãnh cảm tình dục.
“Huống hồ, tuy tôi dị ứng với đại đa số phụ nữ, nhưng lại không dị ứng với cô.”
Tôi sững người, đây chính là lý do mà Bùi Minh tìm tôi để làm giao dịch này? Nói như thế thì lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lúc tôi chạm vào anh ta, anh ta nói rằng mình không có phản ứng chính là đang chỉ việc anh ta không dị ứng với tôi?
Phụ nữ là động vật thích hư vinh, tôi cũng không phải ngoại lệ.
Cho dù tôi không có cảm tình gì đặc biệt với Bùi Minh, nhưng có thể trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng một người đàn ông ưu tú quả thật khiến tôi có chút cảm giác hư vinh.
Dường như Bùi Minh nhìn ra tôi đang mơ màng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng có ảo tưởng hão huyền, tôi sẽ không chạm vào cô đâu.”
Sự khinh bỉ hiện rõ trong lời nói của Bùi Minh khiến tôi cảm thấy rất khốn quẫn, như thể lòng tự trọng của mình bị người ta đạp xuống đáy bùn.
Miếng thịt để trên thớt còn có người nhìn một cái. Lâm Đông Mỹ tôi tốt xấu gì cũng là một cô gái không tồi, tại sao lại bị người ta ghét đến thế?
“Cô có thể suy nghĩ cẩn thận.” Bùi Minh buông tôi ra, lấy khăn giấy lau tay, có lẽ là do chứng dị ứng với phụ nữ nên sau khi đụng vào phụ nữ phải lau sạch sẽ.
Nhưng mà hành động này lại khiến tôi hơi bực bội.
Hóa ra trong mắt Bùi Minh tôi là một cái thùng rác khổng lồ?
Tôi cố nhịn cảm giác phẫn nộ vì lòng tự trọng bị sỉ nhục xuống, cúi đầu im lặng một lúc rồi đồng ý.
Từ lúc tôi bắt đầu bước chân vào căn phòng đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Chuyện đã đến nước này, có không đồng ý cũng không được.
“Lâm Đông Mỹ phải không? Trên đời này tôi ghét nhất là bị người khác phản bội. Mong rằng cô có thể tuân thủ giao ước, ngoan ngoãn nghe lời an phận thủ thường. Nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là địa ngục chân chính.”
Khi nói câu cuối cùng Bùi Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, sự tàn nhẫn quỷ quyệt trong mắt anh ta khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Tôi run rẩy lên xe của Bùi Minh, trên đường đi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ bay vụt qua, tôi không biết rốt cục điều gì đang chờ đợi tôi ở phía trước nữa.
“Sau này cô tạm thời ở lại chỗ của tôi.”
Bùi Minh tiện tay khóa của xe, tôi nhìn qua gara, ngoại trừ một chiếc Bentley ra thì còn một chiếc Porsche.
Tôi theo sau Bùi Minh, cẩn trọng hỏi: “Bình thường có cần tôi làm gì không?”
“Cô biết làm gì?” Bùi Minh hỏi.
Tôi nói mình biết làm việc nhà, Bùi Minh cười giễu: “Không cần, có người đến dọn dẹp theo giờ."
Giọng điệu của anh ta rất thản nhiên, thậm chí còn không có tình cảm gì, nhưng tôi luôn cảm thấy những gì anh ta nói đều có vẻ miệt thị và kiêu ngạo. Chắc là anh ta xem thường tôi, trong mắt anh ta tôi chính là loại phụ nữ tiếp cận anh ta vì tiền, ngay đến người dọn dẹp theo giờ của nhà anh ta cũng không bằng.
Bùi Minh ấn mật mã của căn hộ chung cư, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, người anh ta bỗng cứng đờ, mặt mũi sầm sì như thể sắp nổi bão đến nơi.
“A Minh, anh về rồi à, em làm món anh thích nhất này…”
Một cô gái ăn mặc trang điểm tinh xảo đứng trước mặt Bùi Minh cười duyên dáng.
Nếu nói một cách công bằng thì đây là một cô gái rất xinh đẹp, rực rỡ tươi tắn, dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Cô gái đó nhìn thấy tôi đứng đằng sau lưng Bùi Minh thì nụ cười ngọt ngào chợt cứng đờ.
Tôi xấu hổ vô cùng, có lẽ cô gái này có quan hệ sâu sắc với Bùi Minh, vậy chuyện tôi đột nhiên xuất hiện ở đây là thế nào?
“Đường Hương, sao cô lại ở đây?” Ánh mắt của Bùi Minh lạnh băng.
“Mật mã nhà anh chưa bao giờ thay đổi.” Đường Hương cười khẽ, dịu dàng động lòng người, cô ta chuyển ánh nhìn về phía tôi, trong mắt ẩn giấu sự sắc bén, “Đây là…”
“Vị hôn thê của tôi.” Bùi Minh thản nhiên nói.
Tôi có thể cảm giác được ánh mắt của Đường Hương đang nhìn tôi chỉ trong phúc chốc đã trở nên bén ngót. Tôi chợt cảm thấy chột dạ, ngại ngùng cúi đầu xuống.
“Đứng lề mề ở cửa làm gì, còn không mau vào đi.” Giọng Bùi Minh có vẻ không vui.
Tôi vội vàng đổi giày, ngây ngô đứng ngoài phòng khách, luống cuống đến mức tay chân không biết để đâu nữa. Mãi cho đến khi Bùi Minh bảo tôi ngồi, tôi mới ngồi xuống trong tâm trạng thấp thỏm.
Nhưng tôi còn chưa ngồi xong thì Đường Hương đã đi đến.
“Cô có thể ra ngoài được không, tôi có chuyện cần nói với A Minh.”
Giọng cô ta rất dịu dàng nhưng lại thể hiện rõ thái độ không cho phép từ chối. Nói thật thì hai người này nhìn là đã biết có vấn đề rồi, tôi cũng không muốn làm con kỳ đà cản mũi hai người.
Tôi nhìn về phía Bùi Minh, đợi chỉ thị của anh ta, anh ta lạnh lùng nói, “Em là vị hôn thê của anh, người phải ra ngoài không phải là em.”
Vẻ mặt của Đường Hương lập tức trở nên rất khó coi, cô ta đi đến trước mặt Bùi Minh, “Anh nói thật sao?”
Bùi Minh coi Đường Hương như không khí, quay sang hỏi tôi, “Muốn uống gì?”
Bầu không khí nặng nề, con kỳ đà cản mũi là tôi đây ngay đến thở cũng thấy khó khăn.
Tôi không dám yêu cầu nhiều, nói rằng chỉ cần nước lọc đơn giản là được rồi.
Nhưng Bùi Minh lại muốn thể hiện ra rằng mình quan tâm đến vị hôn thê nhiều thế nào, anh ta cười dịu dàng, “Trời lạnh, uống sữa nóng nhé.” Thậm chí còn đích thân đi rót sữa cho tôi, tôi không cảm thấy vui vẻ sung sướng gì mà ngược lại còn đứng ngồi không yên.
Anh ta định đẩy tôi xuống hố lửa à!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đường Hương lại chĩa mũi dùi về phía tôi.
“Mấy ngày qua cô vẫn luôn ở bên cạnh A Minh?”
Giọng điệu của Đường Hương tràn ngập thù địch, tôi thật sự không biết trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng.
Đúng lúc này Bùi Minh bê một cốc sữa nóng đến, tôi thở phào một cái, vội bước đến đón lấy, ngẩng đầu tu ừng ực.
“Sao, cô Đường có hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi?” Bùi Minh thản nhiên nói.
“Khụ khụ…”
Tôi uống hơi vội, khóe miệng còn dính vết sữa.
Bùi Minh thong thả lau vết sữa trên mép tôi, cười khẽ, “Em đang quyến rũ anh đấy à?”
Câu nói của anh ta đang ám chỉ điều gì đó.