Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 48 GẶP LẠI CHỒNG CŨ
CHƯƠNG 48: GẶP LẠI CHỒNG CŨ
Bùi Minh lập tức liếc sang. Nhìn theo ánh mắt anh, tôi mới phát hiện tay mình đang nắm chặt lấy cánh tay Bùi Minh.
Đúng là đi vệ sinh cần phải có người giúp đỡ...
Tôi bỗng chốc không biết nói gì.
“Nếu anh không nghe thấy tiếng động rồi qua xem thì giờ em đã ngã rồi.”
“Ồ.” Nói như vậy thì vừa rồi Bùi Minh cũng chưa ngủ à? Tôi không cảm kích anh mà lại suy nghĩ miên man.
Tôi buông cánh tay của Bùi Minh ra, túm lấy cái nạng rồi xua tay nói: “Cảm ơn anh đã nhiệt tình giúp đỡ, giờ tôi có thể tự thân vận động được.”
Bùi Minh lạnh lùng lừ mắt, cứ thế lẳng lặng nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi cũng trừng mắt lại, đang định nói gì đó thì Bùi Minh đã tranh lời: “Ngoan ngoãn nào, xong sớm rồi ngủ sớm.”
Đôi mắt anh ánh lên vẻ dữ tợn, khiến tôi không dám phản bác.
Tôi nuốt nước bọt, thầm nghĩ anh nói cũng đúng. Nếu chỉ vì giận dỗi Bùi Minh mà để bản thân bị ngã, vết thương càng nặng thêm, cuối cùng nằm liệt trên giường vài tháng thì thiệt thân quá.
Bùi Minh dìu tôi đến phòng vệ sinh, tôi xua tay nói: “Bùi Minh, anh giúp đến đây là được rồi. Tiếp theo tôi tự làm được.”
Bùi Minh liếc tôi rồi quay người lại.
Tôi lúng túng hết nhìn cái bồn cầu lại quay sang nhìn tấm lưng của Bùi Minh.
“Sao anh không đi ra?”
“Nhanh lên, lát nữa em giải quyết xong thì anh còn dìu em về.” Giọng nói của Bùi Minh có vẻ mất kiên nhẫn.
Tôi không muốn chút nào hết, ở khoảng cách gần thế này, lúc tôi đi vệ sinh ít nhiều cũng phát ra tiếng nước, để người khác nghe thấy thì xấu hổ quá đi mất.
Bùi Minh lại liếc nhìn tôi, nhướng mày: “Làm sao? Em còn ngại à? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy không?”
Câu nói của anh có chút mờ ám khiến tôi hơi ngượng ngùng, nhưng tôi chẳng thèm đếm xỉa đến nữa, quyết vò mẻ không sợ nứt: “Anh không ra thì tôi sẽ không đi đâu. Chúng ta cứ lằng nhằng thế này thì cả đêm khỏi cần ngủ luôn!”
Tôi chỉ được cái cứng miệng mà thôi, lúc này bàng quang tôi sắp vỡ tung đến nơi, bụng cũng bắt đầu nhói đau.
Ánh mắt Bùi Minh lạnh lùng, có lẽ anh cũng không muốn tốn thời gian với tôi bèn lặng lẽ đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Bùi Minh đứng ở cửa, bóng lưng cao lớn đổ dài trên vách tường, tôi bỗng nổi hứng muốn trêu đùa anh.
“Bịt tai lại.” Tôi yêu cầu.
Tuy không trông thấy sắc mặt của Bùi Minh song tôi vẫn có thể tưởng tượng ra, nhất định lúc này Bùi Minh đang cau chặt mày.
“Đừng nghịch nữa.”
Tôi vẫn giữ tư thế không còn gì để mất đó: “Không ngờ anh lại thích nghe tiếng động khi đi vệ sinh cơ đấy. Hóa ra anh lại có cái sở thích này? Chậc, coi như là biết rồi....”
Tôi cảm thấy bóng lưng Bùi Minh có vẻ sượng cứng: “Em nói linh tinh gì vậy!”
Tôi hừ lạnh: “Thế sao anh không bịt tai lại?”
Người Bùi Minh lại cứng đờ, như thế sắp bị tôi ép đến sụp đổ: “Anh bịt tai được chưa. Nửa đêm nửa hôm, đừng giở trò nữa.”
Thấy Bùi Minh nghe lời đưa tay lên bịt tai, tôi không khỏi cười thầm. Cảm giác đàn áp được anh khiến lòng tôi sung sướng.
Tôi nhanh chóng cởi quần rồi ngồi lên bồn cầu, giải quyết nỗi buồn xong thật thoải mái, cả người như được giải thoát.
Xong xuôi, tôi từ từ vịn tường đứng lên, đang muốn đi rửa tay thì nhớ tới ban nãy Bùi Minh dìu mình nên nạng vẫn để ở bên ngoài.
Không còn cách nào khác, tôi đành mặt dày nhờ Bùi Minh vào đỡ tôi rửa tay.
Thực ra vừa rồi tôi chỉ để ý đến sự thoải mái của mình mà quên mất âm thanh kia khá to, chẳng biết Bùi Minh có nghe thấy hay không.
Tôi lén nhìn Bùi Minh, lại phát hiện ra khóe miệng anh còn vương nét cười.
“Anh cười gì chứ?” Tôi nhướng mày hỏi.
“Cái cần nghe đã nghe hết rồi.” Bùi Minh đột nhiên trêu.
Mặt tôi nóng bừng, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ nào để chui xuống. Tuy nhiên miệng thì vẫn không chịu thua: “Xem ra đúng là anh có sở thích đặc biệt.”
Bùi Minh nhíu mày không chấp nhặt với tôi, anh đỡ tôi đến bên cạnh bồn rửa tay rồi buông tay ra để tôi tự rửa.
Tôi mất đi chỗ dựa, người hơi lảo đảo. Đột nhiên, một bàn tay vững chãi ôm lấy eo tôi, giữ thân thể đang lắc lư của tôi.
Tay anh nóng rực, nơi anh chạm vào giống như bùng cháy vậy, đây là cảm giác nóng bỏng mà tôi rất quen thuộc.
Không phải anh... Có phản ứng chứ?
Tôi không nhịn được thầm mắng Bùi Minh là cầm thú, nghe thấy người ta đi vệ sinh mà cũng có phản ứng được? Không phải anh có sở thích quái đản gì đó chứ?
Tôi vờ như không phát hiện ra điều khác thường của Bùi Minh. Rửa tay xong, anh lấy khăn rồi lau tay cho tôi. Từng động tác của anh rất tỉ mỉ, vậy mà lại khiến lòng tôi chua xót. Có phải lúc ở bên cạnh Đường Hương, anh cũng chu đáo, tỉ mỉ như này không?
Bùi Minh dìu tôi ra khỏi toilet, lòng tôi tựa như kim châm, đau đến mức tôi cảm thấy khó thở.
Mặc dù tôi đã có thể đi lại nhưng vẫn phải chống nạng, để tránh bị thương lần nữa, tôi quyết định dưỡng thương tại ở nhà họ Bùi.
Dì Lý mà Bùi Minh thuê lúc trước cũng ở lại nhà họ Bùi tiếp tục chăm sóc tôi. Tuy rằng tôi và Bùi Minh sống cùng một phòng nhưng không ngủ chung giường. Hai chúng tôi giống như người lạ ngủ trong cùng một phòng, nước sông không phạm nước giếng. Tôi ngủ trên giường to còn anh kiếm một chiếc giường nhỏ ở đâu đó đặt trong phòng.
Hôm nay Bùi Minh về rất muộn. Tôi đi lại khó khăn nên nằm ì trên giường đọc tiểu thuyết máu chó bằng iPad.
Nghe tiếng Bùi Minh về, tôi vờ thờ ơ không quan tâm, thế mà vẫn không kiềm được dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ anh.
Ừm, anh tháo cà vạt treo lên mắc áo, rót một cốc cà phê, sau đó... đi đến trước mặt tôi.
Tim tôi bỗng nhiên đập rộn rã, tôi ấn lồng ngực mình để dằn nó lại, sợ gây tiếng động quá mạnh khiến Bùi Minh nghe thấy.
Bùi Minh đứng sau lưng tôi, cất giọng trầm khàn: “Chân đỡ hơn chưa?”
“Nhờ phúc của anh.” Tôi quay lưng về phía của Bùi Minh, mắt vẫn dán vào màn hình iPad nhưng chẳng lọt chữ nào vào đầu.
“Em định chiến tranh lạnh với anh đến bao giờ?”
Tôi cười xòa: “Chiến tranh lạnh gì cơ? Chẳng phải chúng ta chỉ ký hợp đồng hôn nhân thôi sao? Anh muốn tôi phải có thái độ thế nào?”
Bùi Minh im lặng chốc lát.
Thật sự bây giờ tôi rất muốn quay đầu lại, nhìn xem rốt cuộc sắc mặt Bùi Minh ra sao. Không khí như thể ngưng đọng tại giây phút này, chỉ còn lại tiếng kim giây chuyển động.
Tôi chờ đợi lời nói tiếp theo của Bùi Minh, chiến tranh lạnh mấy ngày nay không phải hành hạ Bùi Minh mà là tự hành hạ bản thân.
Tôi hi vọng anh có thể giải thích với tôi, cho dù chỉ là một cái cớ cho có lệ thì tôi sẽ lập tức tha thứ cho anh.
Lòng tôi thấp kém như bùn lầy vậy, nào dám cao giá với ai. Nhưng tôi không ngờ Bùi Minh lại chuyển đề tài.
“Lúc chúng ta kết hôn, chẳng phải em có nhắc về việc đòi lại xưởng may sao?”
Nghe thấy xưởng may của bố, tôi không khỏi dao động, quay người lại.
“Xưởng may của bố tôi làm sao?”
“Anh lấy lại toàn bộ cổ phần của Hà Tân Thanh và hẹn hắn ký bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần rồi, mai em đi ký đi.”
Tôi ngây người, không biết Bùi Minh có ý gì.
Bùi Minh lặng lẽ quan sát tôi, trong bóng đêm, đôi mắt anh sâu thẳm, mang theo vẻ kiên định nào đó.
“Ký tên tôi ư.”
Đầu óc tôi bừng tỉnh: “Ý anh là... Để tôi đứng tên xưởng may sao?”
“Ừm.”
“Tại sao?” Giọng tôi khàn khàn tựa sa mạc khô cằn.
Bùi Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi bật cười, cười như điên như ngộ vậy. Đây chính là cách bồi thường mà Bùi Minh nói ư? Bởi vì áy náy lúc đó không thể cứu tôi sao? Tôi nên cười đúng không? Ít nhất giá trị của tôi trong lòng Bùi Minh tăng lên rồi nhỉ? Trước đây anh dùng sáu trăm sáu mươi triệu để an ủi tôi, giờ lại dùng cả một xưởng may cơ à.
Khóe môi tôi ngày càng nhoẻn cong, thậm chí còn cười ra tiếng.
Trong bóng đêm, tôi không thể thấy rõ mặt Bùi Minh, chỉ biết anh nhíu mày nói: “Em cười gì?”
Tôi cười đến chảy cả nước mắt: “Bùi Minh, thực sự tôi phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh giúp tôi lấy lại xưởng may ấy. Nếu không có anh thì chắc một người bình thường như tôi đừng hòng lấy lại tâm huyết cả đời của bố.”
Bùi Minh rất nhạy bén, cảm nhận được tâm trạng của tôi: “Em không vui sao?”
Tôi cúi thấp đầu, nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng, lau giọt lệ bên khóe mi: “Tôi vui chứ, sao lại không vui? Nếu đã lấy lại được xưởng may của bố thì cuối cùng tôi cũng không phải thẹn với bố nữa rồi.”
Bùi Minh cau mày, không nói gì hết. Tôi giấu đi nụ cười giễu cợt bên khóe môi, quay người không nhìn anh nữa.
Hôm sau, tôi đi đến chỗ hẹn với Hà Tân Thanh.
Nhà họ Bùi có lái xe riêng, vì chân tôi chưa thể tự đi lại được nên Bùi Minh bảo lái xe đến đón tôi.
Dì Lý vừa dìu tôi ra cửa thì một chiếc Lincoln Limousine đã đỗ ở đó từ lâu.
Nhà họ Bùi không hổ là gia đình có máu mặt ở Vũ Hán, xe dành cho lái xe cũng xịn thế này.
Cửa xe mở ra, lái xe đi tới.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy lái xe, bỗng sững sờ.
Người lái xe này lại chính là Quách Tuyền, cô bạn từng là bạn thân nhất của tôi!
Lúc Quách Tuyền trông thấy tôi cũng sửng sốt, thật lâu sau mới lên tiếng với vẻ khó tin: “Chẳng lẽ cậu chính là.... Vợ của tổng giám đốc Bùi?”
Dì Lý hơi nhíu mày: “Nói năng với cô chủ kiểu gì thế hả? Không có tí lễ phép nào.”
Tôi xua tay, ý bảo dì Lý là không có gì.
Tôi cũng rất kinh ngạc. Tôi với Quách Tuyền là bạn thân nhiều năm hồi đại học, tình cảm cũng thân thiết, tôi cũng từng hỏi cô ấy làm gì, song cô ấy chỉ bảo là đang làm cho một công ty lớn. Chẳng biết xảy ra chuyện gì mà bây giờ cô ấy lại làm lái xe cho nhà họ Bùi.
Quan hệ của tôi với cô ấy từng rất tốt, song sau chuyện bị gã doanh nhân hại lần trước, tôi nghi ngờ sự việc đó có liên quan đến Quách Tuyền, hơn nữa cô ấy cũng chẳng giải thích với tôi, cứ thế dần dần xa lánh tôi.
Đến lúc kết hôn, tôi cũng không mời Quách Tuyền.
Ánh mắt Quách Tuyền thoáng thay đổi, tôi không hề chú ý đến trong mắt Quách Tuyền chợt lóe lên vài tia u ám. Cô ấy nhìn chằm chằm tôi: “Đông Mỹ, cậu lấy chồng rồi à?”Tôi gật đầu.
“Cưới tổng giám đốc Bùi á?”
Ánh mắt Quách Tuyền có chút sốt ruột.
“Đúng vậy...” Tôi không muốn nói nhiều về những bí mật trong chuyện cưới xin của tôi và Bùi Minh.
Quách Tuyền oán trách: “Đông Mỹ, cậu đúng là quá đáng, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn bè, cậu kết hôn thì cũng không đến mức phải giấu tớ chứ?”
Bùi Minh lập tức liếc sang. Nhìn theo ánh mắt anh, tôi mới phát hiện tay mình đang nắm chặt lấy cánh tay Bùi Minh.
Đúng là đi vệ sinh cần phải có người giúp đỡ...
Tôi bỗng chốc không biết nói gì.
“Nếu anh không nghe thấy tiếng động rồi qua xem thì giờ em đã ngã rồi.”
“Ồ.” Nói như vậy thì vừa rồi Bùi Minh cũng chưa ngủ à? Tôi không cảm kích anh mà lại suy nghĩ miên man.
Tôi buông cánh tay của Bùi Minh ra, túm lấy cái nạng rồi xua tay nói: “Cảm ơn anh đã nhiệt tình giúp đỡ, giờ tôi có thể tự thân vận động được.”
Bùi Minh lạnh lùng lừ mắt, cứ thế lẳng lặng nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi cũng trừng mắt lại, đang định nói gì đó thì Bùi Minh đã tranh lời: “Ngoan ngoãn nào, xong sớm rồi ngủ sớm.”
Đôi mắt anh ánh lên vẻ dữ tợn, khiến tôi không dám phản bác.
Tôi nuốt nước bọt, thầm nghĩ anh nói cũng đúng. Nếu chỉ vì giận dỗi Bùi Minh mà để bản thân bị ngã, vết thương càng nặng thêm, cuối cùng nằm liệt trên giường vài tháng thì thiệt thân quá.
Bùi Minh dìu tôi đến phòng vệ sinh, tôi xua tay nói: “Bùi Minh, anh giúp đến đây là được rồi. Tiếp theo tôi tự làm được.”
Bùi Minh liếc tôi rồi quay người lại.
Tôi lúng túng hết nhìn cái bồn cầu lại quay sang nhìn tấm lưng của Bùi Minh.
“Sao anh không đi ra?”
“Nhanh lên, lát nữa em giải quyết xong thì anh còn dìu em về.” Giọng nói của Bùi Minh có vẻ mất kiên nhẫn.
Tôi không muốn chút nào hết, ở khoảng cách gần thế này, lúc tôi đi vệ sinh ít nhiều cũng phát ra tiếng nước, để người khác nghe thấy thì xấu hổ quá đi mất.
Bùi Minh lại liếc nhìn tôi, nhướng mày: “Làm sao? Em còn ngại à? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy không?”
Câu nói của anh có chút mờ ám khiến tôi hơi ngượng ngùng, nhưng tôi chẳng thèm đếm xỉa đến nữa, quyết vò mẻ không sợ nứt: “Anh không ra thì tôi sẽ không đi đâu. Chúng ta cứ lằng nhằng thế này thì cả đêm khỏi cần ngủ luôn!”
Tôi chỉ được cái cứng miệng mà thôi, lúc này bàng quang tôi sắp vỡ tung đến nơi, bụng cũng bắt đầu nhói đau.
Ánh mắt Bùi Minh lạnh lùng, có lẽ anh cũng không muốn tốn thời gian với tôi bèn lặng lẽ đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Bùi Minh đứng ở cửa, bóng lưng cao lớn đổ dài trên vách tường, tôi bỗng nổi hứng muốn trêu đùa anh.
“Bịt tai lại.” Tôi yêu cầu.
Tuy không trông thấy sắc mặt của Bùi Minh song tôi vẫn có thể tưởng tượng ra, nhất định lúc này Bùi Minh đang cau chặt mày.
“Đừng nghịch nữa.”
Tôi vẫn giữ tư thế không còn gì để mất đó: “Không ngờ anh lại thích nghe tiếng động khi đi vệ sinh cơ đấy. Hóa ra anh lại có cái sở thích này? Chậc, coi như là biết rồi....”
Tôi cảm thấy bóng lưng Bùi Minh có vẻ sượng cứng: “Em nói linh tinh gì vậy!”
Tôi hừ lạnh: “Thế sao anh không bịt tai lại?”
Người Bùi Minh lại cứng đờ, như thế sắp bị tôi ép đến sụp đổ: “Anh bịt tai được chưa. Nửa đêm nửa hôm, đừng giở trò nữa.”
Thấy Bùi Minh nghe lời đưa tay lên bịt tai, tôi không khỏi cười thầm. Cảm giác đàn áp được anh khiến lòng tôi sung sướng.
Tôi nhanh chóng cởi quần rồi ngồi lên bồn cầu, giải quyết nỗi buồn xong thật thoải mái, cả người như được giải thoát.
Xong xuôi, tôi từ từ vịn tường đứng lên, đang muốn đi rửa tay thì nhớ tới ban nãy Bùi Minh dìu mình nên nạng vẫn để ở bên ngoài.
Không còn cách nào khác, tôi đành mặt dày nhờ Bùi Minh vào đỡ tôi rửa tay.
Thực ra vừa rồi tôi chỉ để ý đến sự thoải mái của mình mà quên mất âm thanh kia khá to, chẳng biết Bùi Minh có nghe thấy hay không.
Tôi lén nhìn Bùi Minh, lại phát hiện ra khóe miệng anh còn vương nét cười.
“Anh cười gì chứ?” Tôi nhướng mày hỏi.
“Cái cần nghe đã nghe hết rồi.” Bùi Minh đột nhiên trêu.
Mặt tôi nóng bừng, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ nào để chui xuống. Tuy nhiên miệng thì vẫn không chịu thua: “Xem ra đúng là anh có sở thích đặc biệt.”
Bùi Minh nhíu mày không chấp nhặt với tôi, anh đỡ tôi đến bên cạnh bồn rửa tay rồi buông tay ra để tôi tự rửa.
Tôi mất đi chỗ dựa, người hơi lảo đảo. Đột nhiên, một bàn tay vững chãi ôm lấy eo tôi, giữ thân thể đang lắc lư của tôi.
Tay anh nóng rực, nơi anh chạm vào giống như bùng cháy vậy, đây là cảm giác nóng bỏng mà tôi rất quen thuộc.
Không phải anh... Có phản ứng chứ?
Tôi không nhịn được thầm mắng Bùi Minh là cầm thú, nghe thấy người ta đi vệ sinh mà cũng có phản ứng được? Không phải anh có sở thích quái đản gì đó chứ?
Tôi vờ như không phát hiện ra điều khác thường của Bùi Minh. Rửa tay xong, anh lấy khăn rồi lau tay cho tôi. Từng động tác của anh rất tỉ mỉ, vậy mà lại khiến lòng tôi chua xót. Có phải lúc ở bên cạnh Đường Hương, anh cũng chu đáo, tỉ mỉ như này không?
Bùi Minh dìu tôi ra khỏi toilet, lòng tôi tựa như kim châm, đau đến mức tôi cảm thấy khó thở.
Mặc dù tôi đã có thể đi lại nhưng vẫn phải chống nạng, để tránh bị thương lần nữa, tôi quyết định dưỡng thương tại ở nhà họ Bùi.
Dì Lý mà Bùi Minh thuê lúc trước cũng ở lại nhà họ Bùi tiếp tục chăm sóc tôi. Tuy rằng tôi và Bùi Minh sống cùng một phòng nhưng không ngủ chung giường. Hai chúng tôi giống như người lạ ngủ trong cùng một phòng, nước sông không phạm nước giếng. Tôi ngủ trên giường to còn anh kiếm một chiếc giường nhỏ ở đâu đó đặt trong phòng.
Hôm nay Bùi Minh về rất muộn. Tôi đi lại khó khăn nên nằm ì trên giường đọc tiểu thuyết máu chó bằng iPad.
Nghe tiếng Bùi Minh về, tôi vờ thờ ơ không quan tâm, thế mà vẫn không kiềm được dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ anh.
Ừm, anh tháo cà vạt treo lên mắc áo, rót một cốc cà phê, sau đó... đi đến trước mặt tôi.
Tim tôi bỗng nhiên đập rộn rã, tôi ấn lồng ngực mình để dằn nó lại, sợ gây tiếng động quá mạnh khiến Bùi Minh nghe thấy.
Bùi Minh đứng sau lưng tôi, cất giọng trầm khàn: “Chân đỡ hơn chưa?”
“Nhờ phúc của anh.” Tôi quay lưng về phía của Bùi Minh, mắt vẫn dán vào màn hình iPad nhưng chẳng lọt chữ nào vào đầu.
“Em định chiến tranh lạnh với anh đến bao giờ?”
Tôi cười xòa: “Chiến tranh lạnh gì cơ? Chẳng phải chúng ta chỉ ký hợp đồng hôn nhân thôi sao? Anh muốn tôi phải có thái độ thế nào?”
Bùi Minh im lặng chốc lát.
Thật sự bây giờ tôi rất muốn quay đầu lại, nhìn xem rốt cuộc sắc mặt Bùi Minh ra sao. Không khí như thể ngưng đọng tại giây phút này, chỉ còn lại tiếng kim giây chuyển động.
Tôi chờ đợi lời nói tiếp theo của Bùi Minh, chiến tranh lạnh mấy ngày nay không phải hành hạ Bùi Minh mà là tự hành hạ bản thân.
Tôi hi vọng anh có thể giải thích với tôi, cho dù chỉ là một cái cớ cho có lệ thì tôi sẽ lập tức tha thứ cho anh.
Lòng tôi thấp kém như bùn lầy vậy, nào dám cao giá với ai. Nhưng tôi không ngờ Bùi Minh lại chuyển đề tài.
“Lúc chúng ta kết hôn, chẳng phải em có nhắc về việc đòi lại xưởng may sao?”
Nghe thấy xưởng may của bố, tôi không khỏi dao động, quay người lại.
“Xưởng may của bố tôi làm sao?”
“Anh lấy lại toàn bộ cổ phần của Hà Tân Thanh và hẹn hắn ký bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần rồi, mai em đi ký đi.”
Tôi ngây người, không biết Bùi Minh có ý gì.
Bùi Minh lặng lẽ quan sát tôi, trong bóng đêm, đôi mắt anh sâu thẳm, mang theo vẻ kiên định nào đó.
“Ký tên tôi ư.”
Đầu óc tôi bừng tỉnh: “Ý anh là... Để tôi đứng tên xưởng may sao?”
“Ừm.”
“Tại sao?” Giọng tôi khàn khàn tựa sa mạc khô cằn.
Bùi Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi bật cười, cười như điên như ngộ vậy. Đây chính là cách bồi thường mà Bùi Minh nói ư? Bởi vì áy náy lúc đó không thể cứu tôi sao? Tôi nên cười đúng không? Ít nhất giá trị của tôi trong lòng Bùi Minh tăng lên rồi nhỉ? Trước đây anh dùng sáu trăm sáu mươi triệu để an ủi tôi, giờ lại dùng cả một xưởng may cơ à.
Khóe môi tôi ngày càng nhoẻn cong, thậm chí còn cười ra tiếng.
Trong bóng đêm, tôi không thể thấy rõ mặt Bùi Minh, chỉ biết anh nhíu mày nói: “Em cười gì?”
Tôi cười đến chảy cả nước mắt: “Bùi Minh, thực sự tôi phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh giúp tôi lấy lại xưởng may ấy. Nếu không có anh thì chắc một người bình thường như tôi đừng hòng lấy lại tâm huyết cả đời của bố.”
Bùi Minh rất nhạy bén, cảm nhận được tâm trạng của tôi: “Em không vui sao?”
Tôi cúi thấp đầu, nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng, lau giọt lệ bên khóe mi: “Tôi vui chứ, sao lại không vui? Nếu đã lấy lại được xưởng may của bố thì cuối cùng tôi cũng không phải thẹn với bố nữa rồi.”
Bùi Minh cau mày, không nói gì hết. Tôi giấu đi nụ cười giễu cợt bên khóe môi, quay người không nhìn anh nữa.
Hôm sau, tôi đi đến chỗ hẹn với Hà Tân Thanh.
Nhà họ Bùi có lái xe riêng, vì chân tôi chưa thể tự đi lại được nên Bùi Minh bảo lái xe đến đón tôi.
Dì Lý vừa dìu tôi ra cửa thì một chiếc Lincoln Limousine đã đỗ ở đó từ lâu.
Nhà họ Bùi không hổ là gia đình có máu mặt ở Vũ Hán, xe dành cho lái xe cũng xịn thế này.
Cửa xe mở ra, lái xe đi tới.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy lái xe, bỗng sững sờ.
Người lái xe này lại chính là Quách Tuyền, cô bạn từng là bạn thân nhất của tôi!
Lúc Quách Tuyền trông thấy tôi cũng sửng sốt, thật lâu sau mới lên tiếng với vẻ khó tin: “Chẳng lẽ cậu chính là.... Vợ của tổng giám đốc Bùi?”
Dì Lý hơi nhíu mày: “Nói năng với cô chủ kiểu gì thế hả? Không có tí lễ phép nào.”
Tôi xua tay, ý bảo dì Lý là không có gì.
Tôi cũng rất kinh ngạc. Tôi với Quách Tuyền là bạn thân nhiều năm hồi đại học, tình cảm cũng thân thiết, tôi cũng từng hỏi cô ấy làm gì, song cô ấy chỉ bảo là đang làm cho một công ty lớn. Chẳng biết xảy ra chuyện gì mà bây giờ cô ấy lại làm lái xe cho nhà họ Bùi.
Quan hệ của tôi với cô ấy từng rất tốt, song sau chuyện bị gã doanh nhân hại lần trước, tôi nghi ngờ sự việc đó có liên quan đến Quách Tuyền, hơn nữa cô ấy cũng chẳng giải thích với tôi, cứ thế dần dần xa lánh tôi.
Đến lúc kết hôn, tôi cũng không mời Quách Tuyền.
Ánh mắt Quách Tuyền thoáng thay đổi, tôi không hề chú ý đến trong mắt Quách Tuyền chợt lóe lên vài tia u ám. Cô ấy nhìn chằm chằm tôi: “Đông Mỹ, cậu lấy chồng rồi à?”Tôi gật đầu.
“Cưới tổng giám đốc Bùi á?”
Ánh mắt Quách Tuyền có chút sốt ruột.
“Đúng vậy...” Tôi không muốn nói nhiều về những bí mật trong chuyện cưới xin của tôi và Bùi Minh.
Quách Tuyền oán trách: “Đông Mỹ, cậu đúng là quá đáng, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn bè, cậu kết hôn thì cũng không đến mức phải giấu tớ chứ?”