Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25 THƠM THƠM THÌ KHÔNG ĐAU NỮA
CHƯƠNG 25: THƠM THƠM THÌ KHÔNG ĐAU NỮA
Anh thấy tôi không nói gì, hình như nghĩ tôi vẫn còn đau nhưng xấu hổ không dám nói, anh bèn cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên gò má sưng tấy của tôi.
“Thơm thơm thì không đau nữa.”
Anh cười, đường nét khuôn mặt lạnh lùng dường như cũng mềm mại theo, làm trái tim tôi nhảy nhót liên hồi.
Nó giống như một thứ kẹo độc, nhìn thì tưởng ngọt ngào nhưng thực ra là ăn mòn xương tủy. Tôi biết tôi nhất định phải duy trì khoảng cách với Bùi Minh, không thể để mập mờ như này nữa...
Tôi tránh xa khỏi Bùi Minh, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Bùi, hôm nay anh đã giúp tôi, tôi rất cảm ơn anh, cảm ơn anh từ tận đáy lòng. Nhưng tôi nghĩ, cho dù tôi hậu tạ anh bất cứ món đồ gì anh cũng chẳng vừa mắt đâu, đúng không? Sau này trong công việc nếu anh có điều gì cần tôi giúp thì cứ việc nói ra, tôi nhất định sẽ giúp anh đến cùng.”
Tôi cố ý nhấn mạnh là trong công việc, không để ý đến sự dịu dàng trong mắt Bùi Minh đã biến mất, nét mặt anh dần lạnh đi.
Tôi cố hết sức phủi sạch quan hệ với Bùi Minh, đúng vậy, tôi sợ rồi.
Không khí dần trở nên lạnh giá, ngay cả hô hấp cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Bùi Minh nhìn tôi vô cùng lạnh nhạt.
Tôi giả bộ không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ấy, tiếp tục nói: “Còn nữa, anh đã từng đưa tôi sáu trăm triệu, bây giờ tôi chỉ có năm trăm triệu thôi. Tôi sẽ gửi chi phiếu qua đường bưu điện đến nhà anh, một trăm triệu còn lại đợi tôi góp đủ tiền nhất định sẽ trả cho anh đầu tiên...”
“Lâm Đông Mỹ, sao cô lại nóng lòng phủi sạch quan hệ với tôi đến vậy?” Bùi Minh âm u nhìn tôi.
Bị Bùi Minh vạch trần suy nghĩ, tôi cũng không chột dạ né tránh mà nhìn thẳng Bùi Minh.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi không xứng với anh.”
Vào lúc này, tôi chỉ ước thà rằng Bùi Minh vẫn như lần đầu tiên gặp tôi, nhìn tôi bằng vẻ lạnh lùng, khinh bỉ.
Chí ít dáng vẻ đó... tôi sẽ không sợ chính mình sa vào đôi mắt ấy.
“À.”
Tôi nghe thấy Bùi Minh phát ra một tiếng cười lạnh: “Đúng là không biết phải trái.”
Bùi Minh tiến lên, hung hăng đè tôi lên trên tường, tôi giống như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, bất luận vùng vẫy ra sao cũng không thoát khỏi cái lồng tên Bùi Minh ấy.
Mặt tôi đỏ lên, thở hổn hển: “Tổng giám đốc Bùi, anh có ý gì?”
“Chẳng lẽ cô không hiểu à?” Bùi Minh lạnh lùng bóp cằm tôi, “Hay là kí ức đêm đó đối với cô chưa đủ sâu sắc?”
Nhớ lại đêm đó, mặt tôi lập tức trắng bệch!
Bùi Minh cười, nhưng tôi lại cảm thấy nụ cười đó không có chút độ ấm nào, nội tâm cũng thấy lạnh toát.
“Xem ra cô đã nhớ ra rồi. Đối với những người phụ nữ không biết phải trái như cô, có lẽ trực tiếp một chút, cô mới dễ dàng đón nhận...”
Một giây sau, môi của Bùi Minh ấn lên môi tôi, mang theo cơn thịnh nộ ngầm, bá đạo xâm nhập vào miệng tôi, tuyên bố ham muốn chiếm hữu đối với tôi.
Đây là nụ hôn cực kì có tính xâm chiếm.
Tôi kinh sợ không thôi, đang định cắn anh thì Bùi Minh đã thả môi tôi ra, chuyển hướng sang cổ tôi.
Anh cắn mạnh lên cổ tôi như đang trả thù, tôi đau đến tê dại. Nhưng hình như anh lại đau lòng, đổi sang thương tiếc hôn lên cổ tôi.
Trong đầu tôi có một giọng nói đang dụ dỗ, bảo tôi đừng nghĩ gì nữa, tiếp tục trầm luân với người đàn ông này đi, cho dù đây chỉ là một cuộc vui chóng tàn...
Vậy nhưng lại có một giọng nói khác nhắc nhở tôi, nếu như lần này còn buông thả bản thân thì chỉ sợ sau này sẽ không còn đường lui nữa...
“Bùi Minh! Anh buông tôi ra! Chúng ta không thể như vậy!” Tôi hét lên, thân thể ra sức vùng vẫy.
“Hửm?” Bùi Minh hôn cổ tôi, trong giọng nói mang theo chất khàn khàn nồng đậm, rất quyến rũ, “Xem ra cơ thể em thành thật hơn đấy.”
“Không được...”
Giọng nói của tôi vô lực, thậm chí ngay cả chính bản thân tôi cũng không dám tin vào điều đó. Trong lúc giãy dụa, sơ mi của tôi bị tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn. Con ngươi của Bùi Minh lại trầm xuống, hít thở nặng nhọc: “Đông Mỹ, em đang mời chào tôi sao?”
“Không...”
Thanh âm tôi vừa thoát ra, ngay cả tôi cũng giật mình, người tôi giống như bị rút hết sức, mềm yếu vô lực.
Anh cười nhẹ, khẽ nói bên tai tôi: “Ừm, tôi biết rồi.”
Anh thấy tôi không nói gì, hình như nghĩ tôi vẫn còn đau nhưng xấu hổ không dám nói, anh bèn cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên gò má sưng tấy của tôi.
“Thơm thơm thì không đau nữa.”
Anh cười, đường nét khuôn mặt lạnh lùng dường như cũng mềm mại theo, làm trái tim tôi nhảy nhót liên hồi.
Nó giống như một thứ kẹo độc, nhìn thì tưởng ngọt ngào nhưng thực ra là ăn mòn xương tủy. Tôi biết tôi nhất định phải duy trì khoảng cách với Bùi Minh, không thể để mập mờ như này nữa...
Tôi tránh xa khỏi Bùi Minh, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Bùi, hôm nay anh đã giúp tôi, tôi rất cảm ơn anh, cảm ơn anh từ tận đáy lòng. Nhưng tôi nghĩ, cho dù tôi hậu tạ anh bất cứ món đồ gì anh cũng chẳng vừa mắt đâu, đúng không? Sau này trong công việc nếu anh có điều gì cần tôi giúp thì cứ việc nói ra, tôi nhất định sẽ giúp anh đến cùng.”
Tôi cố ý nhấn mạnh là trong công việc, không để ý đến sự dịu dàng trong mắt Bùi Minh đã biến mất, nét mặt anh dần lạnh đi.
Tôi cố hết sức phủi sạch quan hệ với Bùi Minh, đúng vậy, tôi sợ rồi.
Không khí dần trở nên lạnh giá, ngay cả hô hấp cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Bùi Minh nhìn tôi vô cùng lạnh nhạt.
Tôi giả bộ không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ấy, tiếp tục nói: “Còn nữa, anh đã từng đưa tôi sáu trăm triệu, bây giờ tôi chỉ có năm trăm triệu thôi. Tôi sẽ gửi chi phiếu qua đường bưu điện đến nhà anh, một trăm triệu còn lại đợi tôi góp đủ tiền nhất định sẽ trả cho anh đầu tiên...”
“Lâm Đông Mỹ, sao cô lại nóng lòng phủi sạch quan hệ với tôi đến vậy?” Bùi Minh âm u nhìn tôi.
Bị Bùi Minh vạch trần suy nghĩ, tôi cũng không chột dạ né tránh mà nhìn thẳng Bùi Minh.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi không xứng với anh.”
Vào lúc này, tôi chỉ ước thà rằng Bùi Minh vẫn như lần đầu tiên gặp tôi, nhìn tôi bằng vẻ lạnh lùng, khinh bỉ.
Chí ít dáng vẻ đó... tôi sẽ không sợ chính mình sa vào đôi mắt ấy.
“À.”
Tôi nghe thấy Bùi Minh phát ra một tiếng cười lạnh: “Đúng là không biết phải trái.”
Bùi Minh tiến lên, hung hăng đè tôi lên trên tường, tôi giống như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, bất luận vùng vẫy ra sao cũng không thoát khỏi cái lồng tên Bùi Minh ấy.
Mặt tôi đỏ lên, thở hổn hển: “Tổng giám đốc Bùi, anh có ý gì?”
“Chẳng lẽ cô không hiểu à?” Bùi Minh lạnh lùng bóp cằm tôi, “Hay là kí ức đêm đó đối với cô chưa đủ sâu sắc?”
Nhớ lại đêm đó, mặt tôi lập tức trắng bệch!
Bùi Minh cười, nhưng tôi lại cảm thấy nụ cười đó không có chút độ ấm nào, nội tâm cũng thấy lạnh toát.
“Xem ra cô đã nhớ ra rồi. Đối với những người phụ nữ không biết phải trái như cô, có lẽ trực tiếp một chút, cô mới dễ dàng đón nhận...”
Một giây sau, môi của Bùi Minh ấn lên môi tôi, mang theo cơn thịnh nộ ngầm, bá đạo xâm nhập vào miệng tôi, tuyên bố ham muốn chiếm hữu đối với tôi.
Đây là nụ hôn cực kì có tính xâm chiếm.
Tôi kinh sợ không thôi, đang định cắn anh thì Bùi Minh đã thả môi tôi ra, chuyển hướng sang cổ tôi.
Anh cắn mạnh lên cổ tôi như đang trả thù, tôi đau đến tê dại. Nhưng hình như anh lại đau lòng, đổi sang thương tiếc hôn lên cổ tôi.
Trong đầu tôi có một giọng nói đang dụ dỗ, bảo tôi đừng nghĩ gì nữa, tiếp tục trầm luân với người đàn ông này đi, cho dù đây chỉ là một cuộc vui chóng tàn...
Vậy nhưng lại có một giọng nói khác nhắc nhở tôi, nếu như lần này còn buông thả bản thân thì chỉ sợ sau này sẽ không còn đường lui nữa...
“Bùi Minh! Anh buông tôi ra! Chúng ta không thể như vậy!” Tôi hét lên, thân thể ra sức vùng vẫy.
“Hửm?” Bùi Minh hôn cổ tôi, trong giọng nói mang theo chất khàn khàn nồng đậm, rất quyến rũ, “Xem ra cơ thể em thành thật hơn đấy.”
“Không được...”
Giọng nói của tôi vô lực, thậm chí ngay cả chính bản thân tôi cũng không dám tin vào điều đó. Trong lúc giãy dụa, sơ mi của tôi bị tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn. Con ngươi của Bùi Minh lại trầm xuống, hít thở nặng nhọc: “Đông Mỹ, em đang mời chào tôi sao?”
“Không...”
Thanh âm tôi vừa thoát ra, ngay cả tôi cũng giật mình, người tôi giống như bị rút hết sức, mềm yếu vô lực.
Anh cười nhẹ, khẽ nói bên tai tôi: “Ừm, tôi biết rồi.”