Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 TIN HOT TRÊN FACEBOOK
CHƯƠNG 22: TIN HOT TRÊN FACEBOOK
Tôi mặt mày phấn khởi gật đầu: “Em đợi không nổi nữa rồi, thật muốn nhìn cảnh clip này đứng đầu top tìm kiếm.”
Bùi Minh gật đầu, hỏi tên Facebook của tôi là gì để về sẽ chia sẻ cho tôi. Trong lòng tôi nghĩ được chừng nào hay chừng ấy, Bùi Minh chia sẻ một lần cũng coi như thêm một phần độ hot.
Sau khi về nhà, tôi liền tung clip kia lên mạng.
Qua một đêm tôi xem lại clip đó thì bỗng thấy hơn năm nghìn lượt chia sẻ, thậm chí còn là top tìm kiếm của Facebook.
Tôi rất bất ngờ, tài khoản Facebook này của tôi không hề nổi tiếng, tôi cũng không hề mua lượt tương tác, thế mà lại hot tới mức này.
Tôi nhớ tới việc Bùi Minh nói sẽ chia sẻ liền kích vào xem người chia sẻ, lượt đầu tiên là của một tài khoản 19900505, vừa nhìn đã biết là một tài khoản mới đăng ký.
Tôi vào xem, người này ngoài Facebook của tôi ra thì không có bất kì thông tin nào khác.
Không biết tại sao trong tiềm thức tôi cho rằng đây là tài khoản Facebook của Bùi Minh.
19900505? Tại sao Bùi Minh lại chọn dãy số này? Cái này cũng không giống ngày sinh của anh, anh hẳn là không trẻ như vậy.
Tôi lắc đầu, cũng không quá quan tâm tới chuyện này. Hứng thú lướt đi lướt lại những bình luận, xem cộng đồng mạng phát huy sự thông minh tài trí mà mắng chửi Hà Thục Vân, tôi không khỏi cảm thán, đúng là cao thủ mà.
Hà Tân Thanh rất giữ thể diện, clip này lan truyền rộng ra rồi để xem sau này hắn đối diện thế nào với mọi người xung quanh.
Tôi viết một lá đơn xin từ chức gửi tới phòng làm việc của chú Lý.
Đầu tiên chú Lý vẫn cố giữ tôi lại, thấy tôi cương quyết thế thì cũng vui vẻ ký đơn.
Khoảnh khắc ông ta đưa hợp đồng cho tôi, tôi trông thấy trong mắt ông ta có sự nhẹ nhõm.
Tôi đột nhiên nhớ ra một câu, ăn cháo đá bát. Đối với chú Lý mà nói thì khi đã cầm được hạng mục đầu tư trong tay, tôi đây đã hết giá trị.
Tôi ở lại trong công ty có tác dụng gì nữa chứ? Chỉ giống một khúc xương cá, một biểu tượng của sự sỉ nhục, từng giây từng phút nhắc nhở bọn họ từng bất lực tới nhường nào.
Đồng nghiệp trong công ty đều nhìn tôi với vẻ mặt cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Đây chính là nơi tôi đã từng làm việc, không có chút tình người.
Chỉ có Molly....
Cô ấy nhìn tôi quyến luyến không dứt: “Đông Mỹ, cậu thật sự phải đi sao?”
Trong lúc mà công ty thị phi ngập trời, cô ấy là người duy nhất tin tưởng tôi.
Tôi đi quá đó ôm cô ấy một cái, nở một nụ cười chân thành.
“Có gì thì gọi điện cho tớ, tớ nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Đồ đạc của tôi không nhiều, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong rồi, chỉ có một thùng giấy nhỏ. Molly đi cùng tôi tới kí túc xá để thu dọn hành lý.
Tôi từ chức thì phải chuyển ra khỏi kí túc xá, Molly hỏi tôi nếu như không ngại có thể chuyển đến ở cùng cô ấy, vừa đúng lúc bạn cùng phòng cô ấy có người yêu nên chuyển đi rồi.
Tôi đang lo không có chỗ ở, Molly lại giới thiệu cho tôi vậy không khác gì người chết đuối vớ được cọc.
Tôi biết là Molly có lòng giúp đỡ liền cảm kích nhận lời cô.
Lúc rời khỏi công ty thời trang Tường Thái, trong lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm tới vậy. Tôi nghĩ, may mà hôm qua Bùi Minh đưa tôi đi hóng gió mới khiến tôi thoát ra khỏi nỗi ấm ức này.
Tôi nghĩ tôi và nhà họ Lý chẳng còn nợ nần gì nhau nữa.
Tối đó tôi chuyển đến khu Nam Lâm Uyển nơi Molly thuê phòng, khu nhà này không khí rất trong lành, mặc dù phòng trọ có cũ một chút nhưng khá thanh tịnh, giá cả cũng hợp lý.
Molly rất nhiệt tình, cô ấy giúp tôi thu dọn phòng ốc, mang đồ đạc vào, may mà đồ đạc của tôi cũng không nhiều, hai người chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong.
Tôi mời Molly ăn lẩu xiên que. Phụ nữ ở với nhau khó tránh khỏi việc nói nhiều, càng nói càng vui vẻ, đột nhiên có cảm giác tiếc nuối vì không gặp nhau sớm hơn.
Mặc dù không phải đi làm nhưng sáng hôm sau tôi vẫn dậy sớm bắt xe tới viện thăm mẹ.
Tôi lấy nước ấm lau người cho bà, chải tóc rồi lại cầm lấy tay bà nói chuyện một hồi lâu.
Lúc tôi rời đi thì thấy thang máy đông người, lại nghĩ mình cũng đang ở tầng thấp liền tự đi thang bộ xuống.
Lúc tới tầng bốn đột nhiên gặp Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn từ hành lang đi ra.
“Lâm Đông Mỹ? Là cô à?”
Khoảnh khắc Hà Tân Thanh nhìn thấy tôi, ánh mắt phun ra lửa hận như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.
Tôi cũng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: “Hai người vừa ra khỏi khoa tiết niệu nam phải không? Sao? Hà Tân Thanh, anh mắc bệnh khó nói gì à?”
Tôi mặt mày phấn khởi gật đầu: “Em đợi không nổi nữa rồi, thật muốn nhìn cảnh clip này đứng đầu top tìm kiếm.”
Bùi Minh gật đầu, hỏi tên Facebook của tôi là gì để về sẽ chia sẻ cho tôi. Trong lòng tôi nghĩ được chừng nào hay chừng ấy, Bùi Minh chia sẻ một lần cũng coi như thêm một phần độ hot.
Sau khi về nhà, tôi liền tung clip kia lên mạng.
Qua một đêm tôi xem lại clip đó thì bỗng thấy hơn năm nghìn lượt chia sẻ, thậm chí còn là top tìm kiếm của Facebook.
Tôi rất bất ngờ, tài khoản Facebook này của tôi không hề nổi tiếng, tôi cũng không hề mua lượt tương tác, thế mà lại hot tới mức này.
Tôi nhớ tới việc Bùi Minh nói sẽ chia sẻ liền kích vào xem người chia sẻ, lượt đầu tiên là của một tài khoản 19900505, vừa nhìn đã biết là một tài khoản mới đăng ký.
Tôi vào xem, người này ngoài Facebook của tôi ra thì không có bất kì thông tin nào khác.
Không biết tại sao trong tiềm thức tôi cho rằng đây là tài khoản Facebook của Bùi Minh.
19900505? Tại sao Bùi Minh lại chọn dãy số này? Cái này cũng không giống ngày sinh của anh, anh hẳn là không trẻ như vậy.
Tôi lắc đầu, cũng không quá quan tâm tới chuyện này. Hứng thú lướt đi lướt lại những bình luận, xem cộng đồng mạng phát huy sự thông minh tài trí mà mắng chửi Hà Thục Vân, tôi không khỏi cảm thán, đúng là cao thủ mà.
Hà Tân Thanh rất giữ thể diện, clip này lan truyền rộng ra rồi để xem sau này hắn đối diện thế nào với mọi người xung quanh.
Tôi viết một lá đơn xin từ chức gửi tới phòng làm việc của chú Lý.
Đầu tiên chú Lý vẫn cố giữ tôi lại, thấy tôi cương quyết thế thì cũng vui vẻ ký đơn.
Khoảnh khắc ông ta đưa hợp đồng cho tôi, tôi trông thấy trong mắt ông ta có sự nhẹ nhõm.
Tôi đột nhiên nhớ ra một câu, ăn cháo đá bát. Đối với chú Lý mà nói thì khi đã cầm được hạng mục đầu tư trong tay, tôi đây đã hết giá trị.
Tôi ở lại trong công ty có tác dụng gì nữa chứ? Chỉ giống một khúc xương cá, một biểu tượng của sự sỉ nhục, từng giây từng phút nhắc nhở bọn họ từng bất lực tới nhường nào.
Đồng nghiệp trong công ty đều nhìn tôi với vẻ mặt cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Đây chính là nơi tôi đã từng làm việc, không có chút tình người.
Chỉ có Molly....
Cô ấy nhìn tôi quyến luyến không dứt: “Đông Mỹ, cậu thật sự phải đi sao?”
Trong lúc mà công ty thị phi ngập trời, cô ấy là người duy nhất tin tưởng tôi.
Tôi đi quá đó ôm cô ấy một cái, nở một nụ cười chân thành.
“Có gì thì gọi điện cho tớ, tớ nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Đồ đạc của tôi không nhiều, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong rồi, chỉ có một thùng giấy nhỏ. Molly đi cùng tôi tới kí túc xá để thu dọn hành lý.
Tôi từ chức thì phải chuyển ra khỏi kí túc xá, Molly hỏi tôi nếu như không ngại có thể chuyển đến ở cùng cô ấy, vừa đúng lúc bạn cùng phòng cô ấy có người yêu nên chuyển đi rồi.
Tôi đang lo không có chỗ ở, Molly lại giới thiệu cho tôi vậy không khác gì người chết đuối vớ được cọc.
Tôi biết là Molly có lòng giúp đỡ liền cảm kích nhận lời cô.
Lúc rời khỏi công ty thời trang Tường Thái, trong lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm tới vậy. Tôi nghĩ, may mà hôm qua Bùi Minh đưa tôi đi hóng gió mới khiến tôi thoát ra khỏi nỗi ấm ức này.
Tôi nghĩ tôi và nhà họ Lý chẳng còn nợ nần gì nhau nữa.
Tối đó tôi chuyển đến khu Nam Lâm Uyển nơi Molly thuê phòng, khu nhà này không khí rất trong lành, mặc dù phòng trọ có cũ một chút nhưng khá thanh tịnh, giá cả cũng hợp lý.
Molly rất nhiệt tình, cô ấy giúp tôi thu dọn phòng ốc, mang đồ đạc vào, may mà đồ đạc của tôi cũng không nhiều, hai người chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong.
Tôi mời Molly ăn lẩu xiên que. Phụ nữ ở với nhau khó tránh khỏi việc nói nhiều, càng nói càng vui vẻ, đột nhiên có cảm giác tiếc nuối vì không gặp nhau sớm hơn.
Mặc dù không phải đi làm nhưng sáng hôm sau tôi vẫn dậy sớm bắt xe tới viện thăm mẹ.
Tôi lấy nước ấm lau người cho bà, chải tóc rồi lại cầm lấy tay bà nói chuyện một hồi lâu.
Lúc tôi rời đi thì thấy thang máy đông người, lại nghĩ mình cũng đang ở tầng thấp liền tự đi thang bộ xuống.
Lúc tới tầng bốn đột nhiên gặp Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn từ hành lang đi ra.
“Lâm Đông Mỹ? Là cô à?”
Khoảnh khắc Hà Tân Thanh nhìn thấy tôi, ánh mắt phun ra lửa hận như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.
Tôi cũng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: “Hai người vừa ra khỏi khoa tiết niệu nam phải không? Sao? Hà Tân Thanh, anh mắc bệnh khó nói gì à?”