Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21 NỤ CƯỜI CỦA ANH KINH ĐỘNG CẢ THỜI GIAN
CHƯƠNG 21: NỤ CƯỜI CỦA ANH KINH ĐỘNG CẢ THỜI GIAN
Thỉnh thoảng thư giãn một chút thì có gì mà không được cơ chứ?
Tôi nghĩ, có thể tôi đã bị đè nén quá lâu rồi, nên quá khát vọng được giải tỏa. Có thể là ánh mặt trời ngày hôm ấy làm con người ta say. Có thể đôi mắt của Bùi Minh hôm ấy quá mị hoặc, làm tôi không kìm được mà mê mẩn...
Tôi cứ thế mà lên xe của Bùi Minh, còn anh cũng làm tròn bổn phận, đưa tôi từ đường Tân Giang tới thẳng vườn hoa Lục Tâm.
Bùi Minh mở mui xe ra, tôi học theo trong phim, nhô người ra ngoài, những làn gió ấm áp ù ù thổi qua tai, tôi trước nay chưa từng có cảm giác dễ chịu như vậy, giống như được biến thành một chú chim vui vẻ, ngây ngô hót líu lo.
Bùi Minh cũng không chê tôi quê mùa. Dáng vẻ ngạc nhiên này của tôi không khỏi khiến mấy người lái xe xung quanh liếc mắt mãi không thôi.
Tôi cúi đầu định nói chuyện với Bùi Minh lại phát hiện ra một Bùi Minh trước nay luôn lạnh lùng kia hờ hững nhếch khóe môi, phảng phất nét cười.
Mơ hồ như thể trong một làn sương trắng, một loại ấm áp lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim như bị đụng trúng, lớp băng trong lòng cứ thế ầm ầm rồi vỡ vụn xuống.
Rất nhiều năm sau, tôi chẳng nhớ nổi trời xanh mây trắng trên con đường Tân Giang hay nắng gió êm dịu nơi vườn hoa Lục Tâm hôm ấy, nhưng lại nhớ rõ mồm một nét cười hờ hững trên khuôn mặt Bùi Minh.
Từng đường nét khắc sâu trong trái tim tôi.
“Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?” Bùi Minh ngẩng đầu nhìn tôi nói, nét cười ban nãy như thể đóa phù dung sớm nở tối tàn. Bùi Minh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày, tôi có chút thất vọng vô cớ.
Tôi cũng không biết tại sao, ngẩn người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn Bùi Minh.
Anh dường như lại phảng phất nét cười: “Sao vậy? Bị gió thổi bay mất não rồi à? Hôm nay mặc dù có nắng, nhiệt độ không cao nhưng đừng hóng gió nữa.”
Tôi a một tiếng, ngồi lại vị trí. Đột nhiên nhớ ra câu anh hỏi ban nãy tôi còn chưa trả lời, liền nói: “Tâm trạng tốt lên nhiều rồi.”
Trả lời xong tôi lại có chút ân hận. Cái chủ đề này đã qua từ nãy rồi, tôi còn phải trả lời làm gì chứ? Còn không phải não có vấn đề sao?
Tôi lén nhìn Bùi Minh, thấy anh gật đầu, có vẻ cũng không để ý nhiều. Sau đó anh nhoài người về bên này, tôi giật nảy mình, còn tưởng Bùi Minh cuối cùng cũng lộ ra nguyên hình định làm gì đó với tôi.
Tay Bùi Minh vòng qua người giúp tôi cài dây an toàn.
Tôi nhẹ nhõm thở phào, Bùi Minh cúi đầu liếc tôi một cái: “Căng thẳng cái gì chứ?”
Tôi bị Bùi Minh vạch trần thì ho nhẹ hai tiếng để che đi sự ngượng ngùng.
Bùi Minh nhìn biểu cảm của tôi rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa em về trước.”
Tôi ở chỗ kí túc xá mà công ty sắp xếp, định ngủ lại đó một đêm rồi ngày mai sẽ từ chức.
Lúc chiếc xe lái tới đường Nhân Dân đột nhiên bị tắc lại, Bùi Minh bíp còi mấy lần cũng không thấy động tĩnh gì.
Tôi cũng khó hiểu, bây giờ không phải giờ cao điểm, càng không phải ngày nghĩ lễ gì, sao lại tắc đường chứ?
Tôi kéo cửa xe xuống, không nhìn thì không sao, vừa nhìn cái lại có một sự bất ngờ nho nhỏ.
Gặp “bạn cũ” rồi.
“Tao sống tới từng này tuổi rồi vẫn chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như mày. Con trai mày cũng lớn bằng con gái tao rồi mà mày còn không biết xấu hổ chạy tới đây mà phá hoại gia đình nhà người khác! Một mình mày không biết xấu hổ không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ mày không sợ con cái mày bị hàng xóm láng giềng chê cười sao?”
Một bà khoảng sáu mươi tuổi kích động túm lấy tóc Hà Thục Vân chửi lấy chửi để. Mấy người cả nam lẫn nữ nhìn giống như là con của bà kia xúm lại đấm đá Hà Thục Vân.
“Xin các người, tha cho tôi đi. Lần sau tôi không dám nữa.”
Hà Thục Vân run rẩy co ro trên đất, hai tay ôm lấy ngực, bị mấy người kia dọa tới mức tiểu ra quần.
“Tha cho bà? A, loại người đê tiện như bà thì phải dạy dỗ. Sắp xuống mồ tới nơi rồi còn quyến rũ bố tôi. Còn gửi tin nhắn quấy rối cho ông ấy, bà thật ghê tởm! May mà bố tôi không bị quyến rũ, chủ động đưa điện thoại cho mẹ tôi. Tuổi tác lớn rồi, tôi còn thấy xấu hổ thay bà!”
Mấy người con của bà kia tức giận đánh tới tấp, lại đá một phát vào bụng Hà Thục Vân.
“Ôi trời ơi, tôi không dám nữa, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.” Hà Thục Vân ôm lấy bụng, đau đớn quằn quại trên đất.
Tôi giơ điện thoại quay lại toàn cảnh nãy giờ.
Không ngờ một Hà Thục Vân bình thường hung hăng kiêu ngạo lại có ngày hôm nay, tuổi bằng từng ấy rồi còn làm bồ nhí, phá hoại tình cảm của đôi vợ chồng già nhà người ta.
Bà ta và Trần Mạn Mạn đúng là cùng một giuộc với nhau.
Người qua đường vây quanh thì thào bàn tán: “Mấy chuyện vợ đánh ghen bồ nhí này tôi gặp nhiều rồi. Nhưng đây là lần đầu thấy phụ nữ lớn tuổi thế này còn đi làm bồ nhí. Tuổi này lẽ ra phải coi mọi thứ là phù du hết rồi chứ? Sao vẫn còn không chịu yên phận nhỉ?”
Tôi cười thầm, tâm trạng tốt vô cùng.
Bùi Minh nhíu mày: “Em muốn tung clip này lên mạng à?”
Thỉnh thoảng thư giãn một chút thì có gì mà không được cơ chứ?
Tôi nghĩ, có thể tôi đã bị đè nén quá lâu rồi, nên quá khát vọng được giải tỏa. Có thể là ánh mặt trời ngày hôm ấy làm con người ta say. Có thể đôi mắt của Bùi Minh hôm ấy quá mị hoặc, làm tôi không kìm được mà mê mẩn...
Tôi cứ thế mà lên xe của Bùi Minh, còn anh cũng làm tròn bổn phận, đưa tôi từ đường Tân Giang tới thẳng vườn hoa Lục Tâm.
Bùi Minh mở mui xe ra, tôi học theo trong phim, nhô người ra ngoài, những làn gió ấm áp ù ù thổi qua tai, tôi trước nay chưa từng có cảm giác dễ chịu như vậy, giống như được biến thành một chú chim vui vẻ, ngây ngô hót líu lo.
Bùi Minh cũng không chê tôi quê mùa. Dáng vẻ ngạc nhiên này của tôi không khỏi khiến mấy người lái xe xung quanh liếc mắt mãi không thôi.
Tôi cúi đầu định nói chuyện với Bùi Minh lại phát hiện ra một Bùi Minh trước nay luôn lạnh lùng kia hờ hững nhếch khóe môi, phảng phất nét cười.
Mơ hồ như thể trong một làn sương trắng, một loại ấm áp lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim như bị đụng trúng, lớp băng trong lòng cứ thế ầm ầm rồi vỡ vụn xuống.
Rất nhiều năm sau, tôi chẳng nhớ nổi trời xanh mây trắng trên con đường Tân Giang hay nắng gió êm dịu nơi vườn hoa Lục Tâm hôm ấy, nhưng lại nhớ rõ mồm một nét cười hờ hững trên khuôn mặt Bùi Minh.
Từng đường nét khắc sâu trong trái tim tôi.
“Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?” Bùi Minh ngẩng đầu nhìn tôi nói, nét cười ban nãy như thể đóa phù dung sớm nở tối tàn. Bùi Minh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày, tôi có chút thất vọng vô cớ.
Tôi cũng không biết tại sao, ngẩn người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn Bùi Minh.
Anh dường như lại phảng phất nét cười: “Sao vậy? Bị gió thổi bay mất não rồi à? Hôm nay mặc dù có nắng, nhiệt độ không cao nhưng đừng hóng gió nữa.”
Tôi a một tiếng, ngồi lại vị trí. Đột nhiên nhớ ra câu anh hỏi ban nãy tôi còn chưa trả lời, liền nói: “Tâm trạng tốt lên nhiều rồi.”
Trả lời xong tôi lại có chút ân hận. Cái chủ đề này đã qua từ nãy rồi, tôi còn phải trả lời làm gì chứ? Còn không phải não có vấn đề sao?
Tôi lén nhìn Bùi Minh, thấy anh gật đầu, có vẻ cũng không để ý nhiều. Sau đó anh nhoài người về bên này, tôi giật nảy mình, còn tưởng Bùi Minh cuối cùng cũng lộ ra nguyên hình định làm gì đó với tôi.
Tay Bùi Minh vòng qua người giúp tôi cài dây an toàn.
Tôi nhẹ nhõm thở phào, Bùi Minh cúi đầu liếc tôi một cái: “Căng thẳng cái gì chứ?”
Tôi bị Bùi Minh vạch trần thì ho nhẹ hai tiếng để che đi sự ngượng ngùng.
Bùi Minh nhìn biểu cảm của tôi rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa em về trước.”
Tôi ở chỗ kí túc xá mà công ty sắp xếp, định ngủ lại đó một đêm rồi ngày mai sẽ từ chức.
Lúc chiếc xe lái tới đường Nhân Dân đột nhiên bị tắc lại, Bùi Minh bíp còi mấy lần cũng không thấy động tĩnh gì.
Tôi cũng khó hiểu, bây giờ không phải giờ cao điểm, càng không phải ngày nghĩ lễ gì, sao lại tắc đường chứ?
Tôi kéo cửa xe xuống, không nhìn thì không sao, vừa nhìn cái lại có một sự bất ngờ nho nhỏ.
Gặp “bạn cũ” rồi.
“Tao sống tới từng này tuổi rồi vẫn chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như mày. Con trai mày cũng lớn bằng con gái tao rồi mà mày còn không biết xấu hổ chạy tới đây mà phá hoại gia đình nhà người khác! Một mình mày không biết xấu hổ không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ mày không sợ con cái mày bị hàng xóm láng giềng chê cười sao?”
Một bà khoảng sáu mươi tuổi kích động túm lấy tóc Hà Thục Vân chửi lấy chửi để. Mấy người cả nam lẫn nữ nhìn giống như là con của bà kia xúm lại đấm đá Hà Thục Vân.
“Xin các người, tha cho tôi đi. Lần sau tôi không dám nữa.”
Hà Thục Vân run rẩy co ro trên đất, hai tay ôm lấy ngực, bị mấy người kia dọa tới mức tiểu ra quần.
“Tha cho bà? A, loại người đê tiện như bà thì phải dạy dỗ. Sắp xuống mồ tới nơi rồi còn quyến rũ bố tôi. Còn gửi tin nhắn quấy rối cho ông ấy, bà thật ghê tởm! May mà bố tôi không bị quyến rũ, chủ động đưa điện thoại cho mẹ tôi. Tuổi tác lớn rồi, tôi còn thấy xấu hổ thay bà!”
Mấy người con của bà kia tức giận đánh tới tấp, lại đá một phát vào bụng Hà Thục Vân.
“Ôi trời ơi, tôi không dám nữa, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.” Hà Thục Vân ôm lấy bụng, đau đớn quằn quại trên đất.
Tôi giơ điện thoại quay lại toàn cảnh nãy giờ.
Không ngờ một Hà Thục Vân bình thường hung hăng kiêu ngạo lại có ngày hôm nay, tuổi bằng từng ấy rồi còn làm bồ nhí, phá hoại tình cảm của đôi vợ chồng già nhà người ta.
Bà ta và Trần Mạn Mạn đúng là cùng một giuộc với nhau.
Người qua đường vây quanh thì thào bàn tán: “Mấy chuyện vợ đánh ghen bồ nhí này tôi gặp nhiều rồi. Nhưng đây là lần đầu thấy phụ nữ lớn tuổi thế này còn đi làm bồ nhí. Tuổi này lẽ ra phải coi mọi thứ là phù du hết rồi chứ? Sao vẫn còn không chịu yên phận nhỉ?”
Tôi cười thầm, tâm trạng tốt vô cùng.
Bùi Minh nhíu mày: “Em muốn tung clip này lên mạng à?”