Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 19 NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG BIẾT THỨC THỜI
CHƯƠNG 19: NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG BIẾT THỨC THỜI
Bữa cơm này tôi ăn trong tâm trạng thấp thỏm không yên.
Sau khi ăn xong, Bùi Minh đi nhà vệ sinh, tôi cũng nhân cơ hội đi theo.
Bùi Minh tất nhiên là nhìn thấy tôi, anh ta ôm tay biếng nhác cười: "Đi chung không?"
Mặt tôi xám xịt nghiến răng nghiến lợi: "Bùi Minh! Vừa rồi anh làm gì tôi vậy?"
Bùi Minh thản nhiên cười: "Không có gì, thấy cô và Lý Nhân thân thiết nên không vui tí thôi."
Tôi bị Bùi Minh làm tức điên, quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới tôi bèn thấp giọng: "Hôm đó chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện sao? Chúng ta đường ai nấy đi, sau này như người dưng?"
"Hả?" Bùi Minh kêu lên, "Đó chí là cô tự biên tự diễn, tôi không nhớ là tôi có đồng ý."
Một cảm giác bất lực đột nhiên dâng lên trong lòng tôi, dù tôi có nói gì, làm gì, thì trước mặt người đàn ông này cũng đều vô dụng.
Tôi tựa như Tôn Ngộ Không trong tay Phật Tổ, bị đùa giỡn làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay.
"Rốt cuộc anh muốn làm sao?" Giọng tôi đầy bất lực và sốt ruột.
Bùi Minh nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ.
"Lâm Đông Mỹ, tôi đối xử với cô thế nào đều là tôi tự nguyện, không tới phiên cô chỉ tay năm ngón."
Từng chữ chứa đầy sự kiêu ngạo và ngang ngược không thể chống cự.
Môi tôi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng khí thế mạnh mẽ của Bùi Minh khiến tôi không hé môi được lời nào.
"Ngoài ra, còn có một chuyện tôi muốn cảnh cáo cô." Bùi Minh lạnh nhạt nói, "Công ty Tường Thái là hang ổ lang sói ăn tươi nuốt sống người ta, người như cô lỡ rớt vào thì sẽ bị ăn ngay cả xương cũng không còn, tôi khuyên cô nên rời khỏi sớm đi."
Chú Lý có ơn với tôi, lúc tôi gặp khó khăn chỉ có chú ấy giúp đỡ, sao tôi có thể nghi ngờ chú Lý. Còn Bùi Minh, anh ta ba lần bảy lượt đùa giỡn tôi, lần này anh ta lại muốn làm gì?
"Không phiền tổng giám đốc Bùi lo lắng."
Tôi không hề để tâm tới lời cảnh cáo của Bùi Minh, tôi nói xong, không thèm nhìn Bùi Minh mà quay người bỏ đi, đằng sau vang lên giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Bùi Minh.
"Đúng là người phụ nữ không biết thức thời."
Lúc đó tôi còn cho rằng Bùi Minh chỉ muốn đùa giỡn với tôi, nhưng không ngờ lời cảnh cáo đó lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Trong công ty không biết từ lúc nào lại bắt đầu có lời đồn.
Nói tôi vì lấy được tiền thưởng của dự án đầu tư mà không tiếc bán cơ thể lên giường với Bùi Minh.
Thậm chí tôi còn nhiều lần nghe được đám phụ nữ cùng văn phòng ở trong nhà vệ sinh kể về tôi bằng giọng the thé, miêu tả sinh động tôi làm sao leo lên giường của Bùi Minh, tôi cởi đồ bán mình thế nào, nói tựa như bọn họ tận mắt nhìn thấy vậy.
Tất cả mọi người trong công ty đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, các đồng nghiệp nữ thì ghen ghét đố kỵ, đồng nghiệp nam thì mặt mày bỉ ổi.
Tôi cũng không biết đã nói với bản thân bao nhiêu lần là đừng để ý tới cách nhìn của người khác, nhưng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hiểu Uyên khoe khoang sợi dây chuyền bạch kim trên tay cô ta là cậu Lý tặng khiến đám phụ nữ hò hét hâm mộ.
Molly thò đầu ra khinh bỉ: "Đông Mỹ, chẳng phải công ty chúng ta vừa lấy được một dự án đầu tư lớn sao? Cậu chủ Lý của chúng ta giờ có tiền rồi liền tặng cho Hiểu Uyên bao nhiêu đồ quý giá..."
Nói tới đây Molly hơi ngập ngừng mang chút áy náy: "Xin lỗi, Đông Mỹ, trước đây tớ còn muốn tác hợp cậu và Lý Nhân, nào ngờ tên Lý Nhân xuống cấp như thế, chưa gì đã quấn lấy Hiểu Uyên, nghe nói giờ Lý Nhân bao nuôi Hiểu Uyên rồi đây...."
"Không sao." Tôi lắc đầu, "Tớ chưa bao giờ có ý định với Lý Nhân."
Tôi và Lý Nhân chỉ có thể miễn cưỡng xem là bạn bè, chuyện riêng của anh ta tôi không muốn hỏi tới, cũng không có quyền hỏi tới.
Tôi chỉ nghĩ tới lời Bùi Minh từng nói, tài chính của công ty Tường Thái là một đống hổ lốn, tiền đầu tư của Bùi Minh là dùng vào khai thác dự án, không ngờ Lý Nhân lại rút ruột số tiền đầu tư để bao nuôi gái.
Cái công ty này đã mục ruỗng từ gốc rồi.
Bữa cơm này tôi ăn trong tâm trạng thấp thỏm không yên.
Sau khi ăn xong, Bùi Minh đi nhà vệ sinh, tôi cũng nhân cơ hội đi theo.
Bùi Minh tất nhiên là nhìn thấy tôi, anh ta ôm tay biếng nhác cười: "Đi chung không?"
Mặt tôi xám xịt nghiến răng nghiến lợi: "Bùi Minh! Vừa rồi anh làm gì tôi vậy?"
Bùi Minh thản nhiên cười: "Không có gì, thấy cô và Lý Nhân thân thiết nên không vui tí thôi."
Tôi bị Bùi Minh làm tức điên, quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới tôi bèn thấp giọng: "Hôm đó chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện sao? Chúng ta đường ai nấy đi, sau này như người dưng?"
"Hả?" Bùi Minh kêu lên, "Đó chí là cô tự biên tự diễn, tôi không nhớ là tôi có đồng ý."
Một cảm giác bất lực đột nhiên dâng lên trong lòng tôi, dù tôi có nói gì, làm gì, thì trước mặt người đàn ông này cũng đều vô dụng.
Tôi tựa như Tôn Ngộ Không trong tay Phật Tổ, bị đùa giỡn làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay.
"Rốt cuộc anh muốn làm sao?" Giọng tôi đầy bất lực và sốt ruột.
Bùi Minh nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ.
"Lâm Đông Mỹ, tôi đối xử với cô thế nào đều là tôi tự nguyện, không tới phiên cô chỉ tay năm ngón."
Từng chữ chứa đầy sự kiêu ngạo và ngang ngược không thể chống cự.
Môi tôi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng khí thế mạnh mẽ của Bùi Minh khiến tôi không hé môi được lời nào.
"Ngoài ra, còn có một chuyện tôi muốn cảnh cáo cô." Bùi Minh lạnh nhạt nói, "Công ty Tường Thái là hang ổ lang sói ăn tươi nuốt sống người ta, người như cô lỡ rớt vào thì sẽ bị ăn ngay cả xương cũng không còn, tôi khuyên cô nên rời khỏi sớm đi."
Chú Lý có ơn với tôi, lúc tôi gặp khó khăn chỉ có chú ấy giúp đỡ, sao tôi có thể nghi ngờ chú Lý. Còn Bùi Minh, anh ta ba lần bảy lượt đùa giỡn tôi, lần này anh ta lại muốn làm gì?
"Không phiền tổng giám đốc Bùi lo lắng."
Tôi không hề để tâm tới lời cảnh cáo của Bùi Minh, tôi nói xong, không thèm nhìn Bùi Minh mà quay người bỏ đi, đằng sau vang lên giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Bùi Minh.
"Đúng là người phụ nữ không biết thức thời."
Lúc đó tôi còn cho rằng Bùi Minh chỉ muốn đùa giỡn với tôi, nhưng không ngờ lời cảnh cáo đó lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Trong công ty không biết từ lúc nào lại bắt đầu có lời đồn.
Nói tôi vì lấy được tiền thưởng của dự án đầu tư mà không tiếc bán cơ thể lên giường với Bùi Minh.
Thậm chí tôi còn nhiều lần nghe được đám phụ nữ cùng văn phòng ở trong nhà vệ sinh kể về tôi bằng giọng the thé, miêu tả sinh động tôi làm sao leo lên giường của Bùi Minh, tôi cởi đồ bán mình thế nào, nói tựa như bọn họ tận mắt nhìn thấy vậy.
Tất cả mọi người trong công ty đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, các đồng nghiệp nữ thì ghen ghét đố kỵ, đồng nghiệp nam thì mặt mày bỉ ổi.
Tôi cũng không biết đã nói với bản thân bao nhiêu lần là đừng để ý tới cách nhìn của người khác, nhưng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hiểu Uyên khoe khoang sợi dây chuyền bạch kim trên tay cô ta là cậu Lý tặng khiến đám phụ nữ hò hét hâm mộ.
Molly thò đầu ra khinh bỉ: "Đông Mỹ, chẳng phải công ty chúng ta vừa lấy được một dự án đầu tư lớn sao? Cậu chủ Lý của chúng ta giờ có tiền rồi liền tặng cho Hiểu Uyên bao nhiêu đồ quý giá..."
Nói tới đây Molly hơi ngập ngừng mang chút áy náy: "Xin lỗi, Đông Mỹ, trước đây tớ còn muốn tác hợp cậu và Lý Nhân, nào ngờ tên Lý Nhân xuống cấp như thế, chưa gì đã quấn lấy Hiểu Uyên, nghe nói giờ Lý Nhân bao nuôi Hiểu Uyên rồi đây...."
"Không sao." Tôi lắc đầu, "Tớ chưa bao giờ có ý định với Lý Nhân."
Tôi và Lý Nhân chỉ có thể miễn cưỡng xem là bạn bè, chuyện riêng của anh ta tôi không muốn hỏi tới, cũng không có quyền hỏi tới.
Tôi chỉ nghĩ tới lời Bùi Minh từng nói, tài chính của công ty Tường Thái là một đống hổ lốn, tiền đầu tư của Bùi Minh là dùng vào khai thác dự án, không ngờ Lý Nhân lại rút ruột số tiền đầu tư để bao nuôi gái.
Cái công ty này đã mục ruỗng từ gốc rồi.