Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 15 CHUYỆN TRƯỚC ĐÂY CHỈ LÀ QUÁ KHỨ
CHƯƠNG 15: CHUYỆN TRƯỚC ĐÂY CHỈ LÀ QUÁ KHỨ
"Tôi sẽ đầu tư, nhưng không phải vì dự án của bên cô mà là vì thiết kế này của cô, cô rất giỏi." Bùi Minh khen ngợi.
Tôi biết Bùi Minh là người tự cao tự đại, anh ta không bới lông tìm vết đã tốt lắm rồi, muốn anh ta khen còn khó hơn lên trời.
Vì thế khi nhận được lời khen đáng kinh ngạc của Bùi Minh, trong lòng tôi không khỏi đắc ý và hãnh diện.
Ai bảo anh ta trước đây khinh thường tôi? Giờ đã phục chưa?
"Lâm Đông Mỹ, cô còn chỗ nào có thể khiến tôi bất ngờ nữa đây? Tôi càng ngày càng mong đợi rồi đấy." Bùi Minh nhìn tôi đầy ẩn ý.
Trái tim tôi đập liên hồi, trong đầu không khỏi nhớ lại đêm hôm đó, tôi cảm kích đổi chủ đề: "Thế có nghĩa tổng giám đốc Bùi đã đồng ý đầu tư rồi ?"
“Ngày mai tôi sẽ ký hợp đồng với tổng giám đốc Lý, vốn đầu tư sẽ chuyển tới sớm thôi."
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Bùi Minh, tôi cố gắng đè nén cơn kích động muốn gọi điện thoại cho Lý Nhân báo tin cho anh ta.
Lúc này trời đã tối, Bùi Minh hỏi tôi có muốn đi ăn cơm không, trong lòng tôi thầm nghĩ, Bùi Minh nói gì thì nói cũng là nhà đầu tư của dự án bên công ty tôi, hợp đồng còn chưa ký, nếu tôi từ chối quá thẳng sẽ làm anh ta mất mặt, lỡ anh ta hối hận thì sao, chỉ là ăn cơm có lẽ cũng không sao.
Tôi đấu tranh tư tưởng một lúc mới đồng ý.
Tôi và Bùi Minh tìm một nhà hàng ở gần đó, ăn được một nửa thì có lẽ do uống nhiều nước trà nên tôi phải vào nhà vệ sinh.
Khi đi ngang sảnh, tôi nhìn thấy nhà Hà Tân Thanh cũng đang ăn ở đây, bọn họ mở một phòng VIP cùng ăn uống rất vui vẻ.
"Hà Tân Thanh, xem ra anh sống rất thoải mái." Tôi dựa vào bên cửa lạnh lùng nhìn người chồng cũ, toàn thân tôi run rẩy vì giận dữ, "Hà Tân Thanh, anh làm điều ác như thế mà không sợ báo ứng sao?"
Hà Tân Thanh còn chưa mở miệng, Hà Thục Vân mẹ hắn ta đã sồn sồn nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt tôi mắng.
"Cái đồ vứt đi như mày sao lòng dạ độc ác như thế, con tao còn chưa tính sổ chuyện mày bỏ trốn, mày còn không biết thức thời lại dám tới đây mắng con tao?"
Nhìn thấy vẻ mặt cay nghiệt của Hà Thục Vân, tôi không khỏi nhớ tới người bố đã mất của tôi.
Cuộc hôn nhân của tôi và Hà Tân Thanh là do bố tôi sắp xếp, ông ấy nói với tôi Hà Tân Thanh tuy nhà nghèo nhưng lại chịu thương chịu khó, là một hạt giống tốt, lúc đó tôi thấy Hà Tân Thanh nho nhã thư sinh mới có thiện cảm, cũng không phản đối sắp xếp của bố.
Hà Thục Vân luôn cảm thấy tôi không xứng với con bà ta.
Hà Tân Thanh là sinh viên đại học đầu tiên ở vùng thôn quê đó, dù chỉ là một đại học bình thường nhưng cũng đủ để vinh quy bái tổ, được cả làng kính sợ.
Năm đó khi bàn chuyện hôn sự giữa tôi và Hà Tân Thanh, Hà Thục Vân nói rằng con trai bà ta tài giỏi anh tuấn, một mình bà ta nuôi lớn đứa con ưu tú như vậy rất vất vả, nếu tôi muốn gả cho Hà Tân Thanh thì phải có hai căn nhà, một chiếc xe làm của hồi môn, nhà xe đều phải đứng tên bà ta và con trai, sau khi kết hôn phải giao quyền quản lý tài chính và thẻ lương hàng tháng cho Hà Tân Thanh, lý do là vì con trai bà ta học ngành tài chính, giỏi về việc quản lý tiền bạc.
Lúc đó tôi từng lý luận chuyện này với Hà Thục Vân, cuối cùng cãi nhau tưng bừng với bà ta, có lẽ từ lúc đó Hà Thục Vân đã chán ghét tôi.
Tôi còn tưởng yêu cầu của Hà Thục Vân sẽ khiến bố mẹ hủy bỏ hôn sự, ai ngờ người bố đã cai thuốc từ lâu của tôi lại đóng cửa nhốt mình trong phòng hút thuốc cả một đêm, sau đó đồng ý với bà ta.
Cuối cùng Hà Tân Thanh còn gài tôi vào thế ngoại tình, đuổi tôi khỏi nhà, bố tôi giận dữ lên cơn đau tim, đêm đó xuất huyết não mà mất.
Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ lúc bố tôi hấp hối đã nắm chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đục ngầu đầy tơ máu hỏi tôi tại sao lại phản bội Hà Tân Thanh.
Ông thậm chí còn chưa nghe tôi giải thích đã nhắm mắt xuôi tay.
Nghĩ tới chuyện trước đây, cổ họng tôi như tức nghẹn, tôi cố gắng nén giận lạnh lùng nói với Hà Thục Vân: "Hà Thục Vân, bà cũng có tốt đẹp gì, đều là cá mè một lứa cả thôi, tôi và con trai bà đều giống nhau, các người yên tâm, những gì các người nợ nhà họ Lâm chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ đòi cả nợ lẫn lãi."
"Con nhóc khốn kiếp, mày dám uy hiếp tao? Hôm nay tao phải tế mày lên!" Hà Thục Vân nghe tôi nhắc tới nhà họ Lâm thì mặt đầy căm hận, bà ta giơ cây gậy trong tay muốn đập lên người tôi.
"Tôi sẽ đầu tư, nhưng không phải vì dự án của bên cô mà là vì thiết kế này của cô, cô rất giỏi." Bùi Minh khen ngợi.
Tôi biết Bùi Minh là người tự cao tự đại, anh ta không bới lông tìm vết đã tốt lắm rồi, muốn anh ta khen còn khó hơn lên trời.
Vì thế khi nhận được lời khen đáng kinh ngạc của Bùi Minh, trong lòng tôi không khỏi đắc ý và hãnh diện.
Ai bảo anh ta trước đây khinh thường tôi? Giờ đã phục chưa?
"Lâm Đông Mỹ, cô còn chỗ nào có thể khiến tôi bất ngờ nữa đây? Tôi càng ngày càng mong đợi rồi đấy." Bùi Minh nhìn tôi đầy ẩn ý.
Trái tim tôi đập liên hồi, trong đầu không khỏi nhớ lại đêm hôm đó, tôi cảm kích đổi chủ đề: "Thế có nghĩa tổng giám đốc Bùi đã đồng ý đầu tư rồi ?"
“Ngày mai tôi sẽ ký hợp đồng với tổng giám đốc Lý, vốn đầu tư sẽ chuyển tới sớm thôi."
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Bùi Minh, tôi cố gắng đè nén cơn kích động muốn gọi điện thoại cho Lý Nhân báo tin cho anh ta.
Lúc này trời đã tối, Bùi Minh hỏi tôi có muốn đi ăn cơm không, trong lòng tôi thầm nghĩ, Bùi Minh nói gì thì nói cũng là nhà đầu tư của dự án bên công ty tôi, hợp đồng còn chưa ký, nếu tôi từ chối quá thẳng sẽ làm anh ta mất mặt, lỡ anh ta hối hận thì sao, chỉ là ăn cơm có lẽ cũng không sao.
Tôi đấu tranh tư tưởng một lúc mới đồng ý.
Tôi và Bùi Minh tìm một nhà hàng ở gần đó, ăn được một nửa thì có lẽ do uống nhiều nước trà nên tôi phải vào nhà vệ sinh.
Khi đi ngang sảnh, tôi nhìn thấy nhà Hà Tân Thanh cũng đang ăn ở đây, bọn họ mở một phòng VIP cùng ăn uống rất vui vẻ.
"Hà Tân Thanh, xem ra anh sống rất thoải mái." Tôi dựa vào bên cửa lạnh lùng nhìn người chồng cũ, toàn thân tôi run rẩy vì giận dữ, "Hà Tân Thanh, anh làm điều ác như thế mà không sợ báo ứng sao?"
Hà Tân Thanh còn chưa mở miệng, Hà Thục Vân mẹ hắn ta đã sồn sồn nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt tôi mắng.
"Cái đồ vứt đi như mày sao lòng dạ độc ác như thế, con tao còn chưa tính sổ chuyện mày bỏ trốn, mày còn không biết thức thời lại dám tới đây mắng con tao?"
Nhìn thấy vẻ mặt cay nghiệt của Hà Thục Vân, tôi không khỏi nhớ tới người bố đã mất của tôi.
Cuộc hôn nhân của tôi và Hà Tân Thanh là do bố tôi sắp xếp, ông ấy nói với tôi Hà Tân Thanh tuy nhà nghèo nhưng lại chịu thương chịu khó, là một hạt giống tốt, lúc đó tôi thấy Hà Tân Thanh nho nhã thư sinh mới có thiện cảm, cũng không phản đối sắp xếp của bố.
Hà Thục Vân luôn cảm thấy tôi không xứng với con bà ta.
Hà Tân Thanh là sinh viên đại học đầu tiên ở vùng thôn quê đó, dù chỉ là một đại học bình thường nhưng cũng đủ để vinh quy bái tổ, được cả làng kính sợ.
Năm đó khi bàn chuyện hôn sự giữa tôi và Hà Tân Thanh, Hà Thục Vân nói rằng con trai bà ta tài giỏi anh tuấn, một mình bà ta nuôi lớn đứa con ưu tú như vậy rất vất vả, nếu tôi muốn gả cho Hà Tân Thanh thì phải có hai căn nhà, một chiếc xe làm của hồi môn, nhà xe đều phải đứng tên bà ta và con trai, sau khi kết hôn phải giao quyền quản lý tài chính và thẻ lương hàng tháng cho Hà Tân Thanh, lý do là vì con trai bà ta học ngành tài chính, giỏi về việc quản lý tiền bạc.
Lúc đó tôi từng lý luận chuyện này với Hà Thục Vân, cuối cùng cãi nhau tưng bừng với bà ta, có lẽ từ lúc đó Hà Thục Vân đã chán ghét tôi.
Tôi còn tưởng yêu cầu của Hà Thục Vân sẽ khiến bố mẹ hủy bỏ hôn sự, ai ngờ người bố đã cai thuốc từ lâu của tôi lại đóng cửa nhốt mình trong phòng hút thuốc cả một đêm, sau đó đồng ý với bà ta.
Cuối cùng Hà Tân Thanh còn gài tôi vào thế ngoại tình, đuổi tôi khỏi nhà, bố tôi giận dữ lên cơn đau tim, đêm đó xuất huyết não mà mất.
Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ lúc bố tôi hấp hối đã nắm chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đục ngầu đầy tơ máu hỏi tôi tại sao lại phản bội Hà Tân Thanh.
Ông thậm chí còn chưa nghe tôi giải thích đã nhắm mắt xuôi tay.
Nghĩ tới chuyện trước đây, cổ họng tôi như tức nghẹn, tôi cố gắng nén giận lạnh lùng nói với Hà Thục Vân: "Hà Thục Vân, bà cũng có tốt đẹp gì, đều là cá mè một lứa cả thôi, tôi và con trai bà đều giống nhau, các người yên tâm, những gì các người nợ nhà họ Lâm chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ đòi cả nợ lẫn lãi."
"Con nhóc khốn kiếp, mày dám uy hiếp tao? Hôm nay tao phải tế mày lên!" Hà Thục Vân nghe tôi nhắc tới nhà họ Lâm thì mặt đầy căm hận, bà ta giơ cây gậy trong tay muốn đập lên người tôi.