Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 13 CHỈ CẦN CÓ TIỀN AI CŨNG ĐƯỢC_
CHƯƠNG 13: CHỈ CẦN CÓ TIỀN AI CŨNG ĐƯỢC?
"Bùi Minh, anh làm gì thế."
Tôi kinh hoảng hét lên, không ngờ Bùi Minh lại làm như thế, tôi cố hết sức giãy dụa, ngay cả giày cao gót cũng bị văng mất một chiếc.
Bùi Minh cáu kỉnh dùng một tay giữ chặt tay tôi trên đỉnh đầu, có lẽ do máy sưởi bật quá lớn nên anh ta bực dọc nới lỏng cà vạt, tôi còn tưởng anh ta muốn trói tôi một lần nữa, mặt mày liền xám ngoét lại: "Bùi Minh, anh đừng có mà trói tôi một lần nữa."
Bùi Minh nhướng mày chế giễu: "Hả? Cô còn nhớ à? Tôi còn tưởng cô đã quên sạch tôi rồi."
Giọng nói anh ta không lớn không nhỏ vừa đủ nghe, tôi quay mặt nhìn ra ngoài trong vô thức.
Bên ngoài, Lý Nhân đang ngồi trên sô pha buồn chán xem một quyển tạp chí.
Cũng may hình như anh ấy không nghe thấy, tôi không muốn để người khác phát hiện chuyện giữa tôi và Bùi Minh.
Hành động này của tôi khiến Bùi Minh nổi giận, mặt anh ta sa sầm, hung hăng bóp cằm quay mặt tôi lại: "Sao thế, nằm dưới tôi rồi còn nhớ thương người đàn ông bên ngoài sao?"
Tôi thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Bùi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Lâm Đông Mỹ, không ngờ tôi lại khinh thường cô rồi, nhanh như thế mà đã quấn lên người đàn ông khác, hay có thể nói, chỉ cần có tiền thì ai cũng được?"
Lời châm chọc của Bùi Minh khiến cả người tôi run rẩy, giờ tôi chỉ muốn nhào tới tát cho anh ta một bạt tai, trong mắt anh ta tôi mãi mãi chỉ là một đứa con gái hèn mọn, không bằng thứ giẻ rách.
Tôn nghiêm của tôi chỉ là thứ bùn nhão anh ta có thể tùy ý chà đạp.
"Bùi Minh! Anh đừng có sỉ nhục tôi như thế!" Tôi giận đỏ mặt mày.
"Tôi sỉ nhục cô?" Bùi Minh nhướng mày, "Cô và Lý Nhân liếc mắt đưa tình ngay trước mặt tôi, coi tôi là thằng mù à?"
Tay Bùi Minh dần trượt xuống cặp đùi trơn bóng mịn màng của tôi, tay anh ta rất lạnh, khiến tôi không khỏi rùng mình.
"Hôm nay cô ăn mặc như thế là muốn quyến rũ Lý Nhân, hay quyến rũ tôi?"
Tôi vừa giận lại vừa sợ, tôi sợ Bùi Minh phát rồ muốn tôi ngay trong văn phòng, hai cảm xúc cực đoan giày vò khến tôi như mất đi lý trí, biết rõ không nên chọc tới Bùi Minh lại vẫn lì lợm nói: "Hừ, anh đừng tự kỷ, anh chẳng là cái thá gì hết? Dù đàn ông trên thế giới này chết sạch tôi cũng không thèm anh đâu!"
Ánh mắt Bùi Minh lạnh lẽo: "Ý cô là Lý Nhân tốt hơn tôi."
"Đâu chỉ tốt hơn, mà là tốt hơn gấp trăm gấp nghìn lần."
"Thằng đó tốt hơn tôi chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng tốt hơn."
Tôi giận đến mức máu xông lên não, thậm chí không hề kiêng kỵ lời nói, trong lòng chỉ muốn trả thù Bùi Minh.
Tôi không chú ý tới ánh mắt u ám đầy giận dữ của Bùi Minh, không khí trong phòng như kết một tầng băng.
"Nói như thế, cô và Lý Nhân lên giường rồi sao?"
Từng chữ thốt ra đều lạnh như băng.
Khi cảm giác được cơn giận của Bùi Minh, lòng tôi dâng lên nỗi sung sướng vì trả được thù, trước giờ chỉ có anh ta sỉ nhục tôi, Lâm Đông Mỹ tôi lại không phải là thứ yếu đuối tùy ý người ta bắt nạt, phải đâm cho anh ta hai nhát mới thoải mái được.
Tôi cười: "Tổng giám đốc Bùi, tôi và Lý Nhân lên giường hay chưa liên quan quái gì tới anh? Thỏa thuận giữa chúng ta chẳng phải đã bị anh xé bỏ rồi sao, anh và tôi có quan hệ gì nữa đâu? Đừng nói tôi và Lý Nhân không có gì, dù có thì sao, tới phiên anh hỏi đấy?"
Thấy Bùi Minh im lặng, tôi nhếch mày nở nụ cười mỉa mai: "Hay là anh yêu tôi rồi."
"Yêu cô? Đừng có mơ mộng thế." Bùi Minh nhíu mày chán ghét nhìn tôi.
Nói thật, tôi rất tự biết mình, tôi chưa bao giờ nghĩ Bùi Minh sẽ thích một đứa con gái bình thường như tôi, thế nhưng tôi không ngại nói những lời như thế, chỉ cần chọc tức Bùi Minh là được rồi.
"Không yêu tôi? Tổng giám đốc Bùi, cơ thể anh đã bán đứng anh rồi."
Tôi hất ánh mắt về phía túp lều nhỏ bên dưới Bùi Minh, "Miệng anh nói không, nhưng cơ thể lại rất thành thật."
Mấy lời thoại máu chó ngôn tình thế này khiến Bùi Minh cực kỳ khó chịu, anh ta thả tôi ra lạnh lùng nói: "Đừng có mơ mộng hão huyền, tôi sẽ không yêu cô."
Tôi cười khô khốc: "Tôi không hề mơ mộng, là cơ thể tổng giám đốc Bùi khiến người ta hiểu lầm."
Bùi Minh híp mắt không nói lời nào, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm tôi.
Tôi vờ như không thấy cúi xuống nhặt chiếc giày cao gót trên sàn.
Lúc tôi đi giày, Bùi Minh đột nhiên nói: "Lần sau đừng khoe đùi trước người đàn ông khác."
Tôi chẳng nói gì, lại nghe Bùi Minh nói tiếp: "Lý Nhân lén nhìn đùi cô mấy lần."
"Bùi Minh, anh làm gì thế."
Tôi kinh hoảng hét lên, không ngờ Bùi Minh lại làm như thế, tôi cố hết sức giãy dụa, ngay cả giày cao gót cũng bị văng mất một chiếc.
Bùi Minh cáu kỉnh dùng một tay giữ chặt tay tôi trên đỉnh đầu, có lẽ do máy sưởi bật quá lớn nên anh ta bực dọc nới lỏng cà vạt, tôi còn tưởng anh ta muốn trói tôi một lần nữa, mặt mày liền xám ngoét lại: "Bùi Minh, anh đừng có mà trói tôi một lần nữa."
Bùi Minh nhướng mày chế giễu: "Hả? Cô còn nhớ à? Tôi còn tưởng cô đã quên sạch tôi rồi."
Giọng nói anh ta không lớn không nhỏ vừa đủ nghe, tôi quay mặt nhìn ra ngoài trong vô thức.
Bên ngoài, Lý Nhân đang ngồi trên sô pha buồn chán xem một quyển tạp chí.
Cũng may hình như anh ấy không nghe thấy, tôi không muốn để người khác phát hiện chuyện giữa tôi và Bùi Minh.
Hành động này của tôi khiến Bùi Minh nổi giận, mặt anh ta sa sầm, hung hăng bóp cằm quay mặt tôi lại: "Sao thế, nằm dưới tôi rồi còn nhớ thương người đàn ông bên ngoài sao?"
Tôi thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Bùi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Lâm Đông Mỹ, không ngờ tôi lại khinh thường cô rồi, nhanh như thế mà đã quấn lên người đàn ông khác, hay có thể nói, chỉ cần có tiền thì ai cũng được?"
Lời châm chọc của Bùi Minh khiến cả người tôi run rẩy, giờ tôi chỉ muốn nhào tới tát cho anh ta một bạt tai, trong mắt anh ta tôi mãi mãi chỉ là một đứa con gái hèn mọn, không bằng thứ giẻ rách.
Tôn nghiêm của tôi chỉ là thứ bùn nhão anh ta có thể tùy ý chà đạp.
"Bùi Minh! Anh đừng có sỉ nhục tôi như thế!" Tôi giận đỏ mặt mày.
"Tôi sỉ nhục cô?" Bùi Minh nhướng mày, "Cô và Lý Nhân liếc mắt đưa tình ngay trước mặt tôi, coi tôi là thằng mù à?"
Tay Bùi Minh dần trượt xuống cặp đùi trơn bóng mịn màng của tôi, tay anh ta rất lạnh, khiến tôi không khỏi rùng mình.
"Hôm nay cô ăn mặc như thế là muốn quyến rũ Lý Nhân, hay quyến rũ tôi?"
Tôi vừa giận lại vừa sợ, tôi sợ Bùi Minh phát rồ muốn tôi ngay trong văn phòng, hai cảm xúc cực đoan giày vò khến tôi như mất đi lý trí, biết rõ không nên chọc tới Bùi Minh lại vẫn lì lợm nói: "Hừ, anh đừng tự kỷ, anh chẳng là cái thá gì hết? Dù đàn ông trên thế giới này chết sạch tôi cũng không thèm anh đâu!"
Ánh mắt Bùi Minh lạnh lẽo: "Ý cô là Lý Nhân tốt hơn tôi."
"Đâu chỉ tốt hơn, mà là tốt hơn gấp trăm gấp nghìn lần."
"Thằng đó tốt hơn tôi chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng tốt hơn."
Tôi giận đến mức máu xông lên não, thậm chí không hề kiêng kỵ lời nói, trong lòng chỉ muốn trả thù Bùi Minh.
Tôi không chú ý tới ánh mắt u ám đầy giận dữ của Bùi Minh, không khí trong phòng như kết một tầng băng.
"Nói như thế, cô và Lý Nhân lên giường rồi sao?"
Từng chữ thốt ra đều lạnh như băng.
Khi cảm giác được cơn giận của Bùi Minh, lòng tôi dâng lên nỗi sung sướng vì trả được thù, trước giờ chỉ có anh ta sỉ nhục tôi, Lâm Đông Mỹ tôi lại không phải là thứ yếu đuối tùy ý người ta bắt nạt, phải đâm cho anh ta hai nhát mới thoải mái được.
Tôi cười: "Tổng giám đốc Bùi, tôi và Lý Nhân lên giường hay chưa liên quan quái gì tới anh? Thỏa thuận giữa chúng ta chẳng phải đã bị anh xé bỏ rồi sao, anh và tôi có quan hệ gì nữa đâu? Đừng nói tôi và Lý Nhân không có gì, dù có thì sao, tới phiên anh hỏi đấy?"
Thấy Bùi Minh im lặng, tôi nhếch mày nở nụ cười mỉa mai: "Hay là anh yêu tôi rồi."
"Yêu cô? Đừng có mơ mộng thế." Bùi Minh nhíu mày chán ghét nhìn tôi.
Nói thật, tôi rất tự biết mình, tôi chưa bao giờ nghĩ Bùi Minh sẽ thích một đứa con gái bình thường như tôi, thế nhưng tôi không ngại nói những lời như thế, chỉ cần chọc tức Bùi Minh là được rồi.
"Không yêu tôi? Tổng giám đốc Bùi, cơ thể anh đã bán đứng anh rồi."
Tôi hất ánh mắt về phía túp lều nhỏ bên dưới Bùi Minh, "Miệng anh nói không, nhưng cơ thể lại rất thành thật."
Mấy lời thoại máu chó ngôn tình thế này khiến Bùi Minh cực kỳ khó chịu, anh ta thả tôi ra lạnh lùng nói: "Đừng có mơ mộng hão huyền, tôi sẽ không yêu cô."
Tôi cười khô khốc: "Tôi không hề mơ mộng, là cơ thể tổng giám đốc Bùi khiến người ta hiểu lầm."
Bùi Minh híp mắt không nói lời nào, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm tôi.
Tôi vờ như không thấy cúi xuống nhặt chiếc giày cao gót trên sàn.
Lúc tôi đi giày, Bùi Minh đột nhiên nói: "Lần sau đừng khoe đùi trước người đàn ông khác."
Tôi chẳng nói gì, lại nghe Bùi Minh nói tiếp: "Lý Nhân lén nhìn đùi cô mấy lần."