Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 12 HAI NGƯỜI THÂN NHAU QUÁ
CHƯƠNG 12: HAI NGƯỜI THÂN NHAU QUÁ
Tôi cứng đơ mặt, biết Bùi Minh đang ám chỉ cái đêm quan hệ thể xác ấy.
Tôi vội liếc nhìn Lý Nhân sợ anh ta phát hiện, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn như thường: "Có thể quen biết với người như tổng giám đốc Bùi là vinh hạnh của tôi."
Lý Nhân tựa hồ cho rằng việc tôi quen với Bùi Minh rất có lợi cho cuộc đàm phán hôm nay, anh cười vui vẻ: "Nếu mọi người đã là người quen thì cũng không cần nói nhiều nữa, Đông Mỹ, em trình bày cho tổng giám đốc Bùi dự án thiết kế thời trang nữ mùa xuân năm sau của công ty chúng ta đi."
Tôi để ý, khi Lý Nhân gọi tôi là Đông Mỹ thì Bùi Minh hơi nhíu mày.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, tim tôi như lệch đi một nhịp, chỉ đành cúi đầu lật hồ sơ thiết kế trong tay.
Dự án thiết kế mùa xuân năm sau là dự án chủ lực trọng yếu nhất của công ty chúng tôi, tôi cũng là một trong những nhà thiết kế chính.
Tôi trình bày rất lưu loát, khi tôi mới gặp Bùi Minh, trong mắt anh ta tôi thấp kém chẳng bằng một hạt cát, vậy mà giờ tôi lại đại diện công ty đường đường chính chính bình đẳng nói chuyện với Bùi Minh.
Tôi cảm thấy chưa bao giờ tự tin và hưng phấn như thế.
Trong lúc tôi nói, Lý Nhân châm trà cho tôi mấy lần, tôi cười nói cám ơn, sau khi nói xong, Lý Nhân nhìn tôi với ánh mắt khen ngợi khiến tôi lại tự tin thêm gấp bội.
Bùi Minh ung dung nhìn tôi nói đầy ẩn ý: "Cô Lâm và tổng giám đốc Lý rất thân thiết thì phải."
Tôi và Lý Nhân đều không nghĩ tới Bùi Minh lại nói một câu không liên quan không đầu không đuôi ngay sau khi tôi vừa báo cáo xong như thế.
Lý Nhân lập tức đỡ lời: "Đương nhiên rồi, tổng giám đốc Bùi mắt sáng như đuốc, Đông Mỹ là nhà thiết kế chủ lực của công ty chúng tôi, dự án thiết kế đầu xuân này cô ấy là một trong những người chủ chốt."
Bùi Minh cười nhạt: "Dự án của các anh tập trung vào thị trường trung cao cấp phải không? Tôi không có hứng thú lắm với thị trường giá rẻ đó đâu."
Bùi Minh dường như đang khiêu khích Lý Nhân, từng chữ anh ta nói ra đều gắt cực như muốn đâm vào lòng tự tôn của Lý Nhân, Lý Nhân hơi lúng túng, tuy tức nhưng không dám hé răng.
Tôi cũng rối lên, nếu không có cách cứu vãn thì dự án này coi như xong rồi, bộ phận thiết kế cực khổ một tuần tăng ca coi như xôi hỏng bỏng không.
Tôi mặc kệ Lý Nhân vội nói: "Tổng giám đốc Bùi, đối tượng của dự án công ty chúng tôi là nhóm học sinh khoảng 15-25 tuổi, mà đối tượng này cũng là lực lượng khách hàng mua sôi động nhất, đồng thời chúng tôi còn áp dụng hình thức bán hàng trực tuyến và đẩy mạnh quảng cáo, chấp nhận lãi ít để thu về số lượng tiêu thụ, như vậy nền tảng của dự án này sẽ vững chắc hơn những dự án nhắm vào thị trường cao cấp đầy nguy hiểm kia."
Bùi Minh nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt anh ta sâu như biển, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Rất lâu sau đó, khi tôi ở bên Bùi Minh và hiểu rõ anh mới biết ánh mắt ấy là ánh mắt muốn chiếm hữu.
Nhưng lúc này tôi còn chưa hiểu, chỉ cho rằng lời tôi nói đã khiến Bùi Minh có hứng thú, thế là tôi vắt hết óc để trình bày diễn giải hình thức thu lợi của dự án này.
Tôi nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, Bùi Minh đưa qua một tách trà, tôi liền uống một ngụm lớn làm ngọt giọng.
Bùi Minh thản nhiên nhìn tôi: "Không ngờ nhà thiết kế Lâm là một tay đàm phán có nghề, lời cô nói cũng làm tôi hơi dao động, cô giỏi đấy, nhà thiết kế Lâm à."
Tôi hơi sững người nhưng vẫn lễ phép nói: "Cám ơn."
"Chỉ cần cô có thể thiết kế cho tôi một bộ quần áo khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ đồng ý đầu tư vào dự án này." Bùi Minh nói.
"Tổng giám đốc Bùi, anh nói thật sao?" Tôi mừng rõ kích động bật dậy.
Bùi Minh liếc qua cặp đùi tôi rồi thong thả uống một ngụm rượu vang, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Chắc như đinh đóng cột."
Tôi và Lý Nhân đều vui mừng nhìn nhau cười, công sức cực khổ bao lâu nay của chúng tôi cuối cùng cũng không uổng phí.
Lý Nhân thầm đưa tay dưới bàn muốn đập tay ăn mừng với tôi, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều liền vui vẻ đập tay với anh ta.
Tôi không hề biết hành động này của tôi và Lý Nhân không trốn được ánh mắt của Bùi Minh.
Đôi mắt Bùi Minh lóe lên một tia lạnh lẽo sắc lẹm.
Thiết kế quần áo cho Bùi Minh cần phải có số đo, khi tôi đề nghị thì Bùi Minh rất thoải mái cho tôi lấy số đo.
Tôi và Bùi Minh bước vào văn phòng của anh ta.
Bùi Minh cởi áo vest ngoài ra, tiện tay mắc lên giá quần áo, sau đó anh ta quay lại nhìn tôi.
"Phiền anh rồi."
Tôi cầm thước đo, vừa lại gần thì Bùi Minh đột nhiên ôm lấy eo tôi, đè tôi trên bàn làm việc.
Tôi cứng đơ mặt, biết Bùi Minh đang ám chỉ cái đêm quan hệ thể xác ấy.
Tôi vội liếc nhìn Lý Nhân sợ anh ta phát hiện, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn như thường: "Có thể quen biết với người như tổng giám đốc Bùi là vinh hạnh của tôi."
Lý Nhân tựa hồ cho rằng việc tôi quen với Bùi Minh rất có lợi cho cuộc đàm phán hôm nay, anh cười vui vẻ: "Nếu mọi người đã là người quen thì cũng không cần nói nhiều nữa, Đông Mỹ, em trình bày cho tổng giám đốc Bùi dự án thiết kế thời trang nữ mùa xuân năm sau của công ty chúng ta đi."
Tôi để ý, khi Lý Nhân gọi tôi là Đông Mỹ thì Bùi Minh hơi nhíu mày.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, tim tôi như lệch đi một nhịp, chỉ đành cúi đầu lật hồ sơ thiết kế trong tay.
Dự án thiết kế mùa xuân năm sau là dự án chủ lực trọng yếu nhất của công ty chúng tôi, tôi cũng là một trong những nhà thiết kế chính.
Tôi trình bày rất lưu loát, khi tôi mới gặp Bùi Minh, trong mắt anh ta tôi thấp kém chẳng bằng một hạt cát, vậy mà giờ tôi lại đại diện công ty đường đường chính chính bình đẳng nói chuyện với Bùi Minh.
Tôi cảm thấy chưa bao giờ tự tin và hưng phấn như thế.
Trong lúc tôi nói, Lý Nhân châm trà cho tôi mấy lần, tôi cười nói cám ơn, sau khi nói xong, Lý Nhân nhìn tôi với ánh mắt khen ngợi khiến tôi lại tự tin thêm gấp bội.
Bùi Minh ung dung nhìn tôi nói đầy ẩn ý: "Cô Lâm và tổng giám đốc Lý rất thân thiết thì phải."
Tôi và Lý Nhân đều không nghĩ tới Bùi Minh lại nói một câu không liên quan không đầu không đuôi ngay sau khi tôi vừa báo cáo xong như thế.
Lý Nhân lập tức đỡ lời: "Đương nhiên rồi, tổng giám đốc Bùi mắt sáng như đuốc, Đông Mỹ là nhà thiết kế chủ lực của công ty chúng tôi, dự án thiết kế đầu xuân này cô ấy là một trong những người chủ chốt."
Bùi Minh cười nhạt: "Dự án của các anh tập trung vào thị trường trung cao cấp phải không? Tôi không có hứng thú lắm với thị trường giá rẻ đó đâu."
Bùi Minh dường như đang khiêu khích Lý Nhân, từng chữ anh ta nói ra đều gắt cực như muốn đâm vào lòng tự tôn của Lý Nhân, Lý Nhân hơi lúng túng, tuy tức nhưng không dám hé răng.
Tôi cũng rối lên, nếu không có cách cứu vãn thì dự án này coi như xong rồi, bộ phận thiết kế cực khổ một tuần tăng ca coi như xôi hỏng bỏng không.
Tôi mặc kệ Lý Nhân vội nói: "Tổng giám đốc Bùi, đối tượng của dự án công ty chúng tôi là nhóm học sinh khoảng 15-25 tuổi, mà đối tượng này cũng là lực lượng khách hàng mua sôi động nhất, đồng thời chúng tôi còn áp dụng hình thức bán hàng trực tuyến và đẩy mạnh quảng cáo, chấp nhận lãi ít để thu về số lượng tiêu thụ, như vậy nền tảng của dự án này sẽ vững chắc hơn những dự án nhắm vào thị trường cao cấp đầy nguy hiểm kia."
Bùi Minh nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt anh ta sâu như biển, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Rất lâu sau đó, khi tôi ở bên Bùi Minh và hiểu rõ anh mới biết ánh mắt ấy là ánh mắt muốn chiếm hữu.
Nhưng lúc này tôi còn chưa hiểu, chỉ cho rằng lời tôi nói đã khiến Bùi Minh có hứng thú, thế là tôi vắt hết óc để trình bày diễn giải hình thức thu lợi của dự án này.
Tôi nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, Bùi Minh đưa qua một tách trà, tôi liền uống một ngụm lớn làm ngọt giọng.
Bùi Minh thản nhiên nhìn tôi: "Không ngờ nhà thiết kế Lâm là một tay đàm phán có nghề, lời cô nói cũng làm tôi hơi dao động, cô giỏi đấy, nhà thiết kế Lâm à."
Tôi hơi sững người nhưng vẫn lễ phép nói: "Cám ơn."
"Chỉ cần cô có thể thiết kế cho tôi một bộ quần áo khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ đồng ý đầu tư vào dự án này." Bùi Minh nói.
"Tổng giám đốc Bùi, anh nói thật sao?" Tôi mừng rõ kích động bật dậy.
Bùi Minh liếc qua cặp đùi tôi rồi thong thả uống một ngụm rượu vang, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Chắc như đinh đóng cột."
Tôi và Lý Nhân đều vui mừng nhìn nhau cười, công sức cực khổ bao lâu nay của chúng tôi cuối cùng cũng không uổng phí.
Lý Nhân thầm đưa tay dưới bàn muốn đập tay ăn mừng với tôi, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều liền vui vẻ đập tay với anh ta.
Tôi không hề biết hành động này của tôi và Lý Nhân không trốn được ánh mắt của Bùi Minh.
Đôi mắt Bùi Minh lóe lên một tia lạnh lẽo sắc lẹm.
Thiết kế quần áo cho Bùi Minh cần phải có số đo, khi tôi đề nghị thì Bùi Minh rất thoải mái cho tôi lấy số đo.
Tôi và Bùi Minh bước vào văn phòng của anh ta.
Bùi Minh cởi áo vest ngoài ra, tiện tay mắc lên giá quần áo, sau đó anh ta quay lại nhìn tôi.
"Phiền anh rồi."
Tôi cầm thước đo, vừa lại gần thì Bùi Minh đột nhiên ôm lấy eo tôi, đè tôi trên bàn làm việc.