Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 10. CÔ DÁM BỎ THUỐC CHO TÔI
CHƯƠNG 10. CÔ DÁM BỎ THUỐC CHO TÔI
“Tôi cần tiền…” Giọng tôi khàn khàn khô khốc, giải thích cũng chẳng có sức thuyết phục.
Bùi Minh lạnh lùng ngắt lời, “Lâm Đông Mỹ, tôi nói rồi, tôi ghét nhất là phản bội. Sau chuyện ngày hôm nay cô cũng không cần về chỗ tôi nữa. Bẩn nhà tôi. Giao dịch của chúng ta hết hiệu lực từ bây giờ.”
Anh ta nói xong rồi bỏ đi.
Tôi nhìn gương mặt với vành mắt đỏ hồng trong gương, cười không thành tiếng.
Tôi nói với bản thân mình, tôi không làm chuyện gì vô nhân tính cả, tôi không thể khóc.
Trở về gian phòng đó, lão doanh nhân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi tôi có phải không thoải mái không, sao đi lâu như vậy, còn gọi tôi rót nước cho Bùi Minh.
Không dễ gì mới xong việc, tôi chỉnh trang lại rồi chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ.
Trong hành lang, Bùi Minh đang dựa vào tường, anh ta mặc áo măng tô màu xám, đang hút thuốc. Từ xa nhìn lại trông giống một bức tranh thời thượng.
Tôi cúi đầu không dám nói gì với anh ta.
Lúc đi ngang qua anh ta, cổ tay bỗng nhiên bị anh ta túm chặt, sau đó bị ấn lên tường.
“Lâm Đông Mỹ, cô muốn leo lên giường tôi thế sao?” Giọng của Bùi Minh thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt, âm vọng vang lên trong hành lang trống trải, hàm chứa sự chế giễu cùng lạnh lùng.
Đèn trong hành lang rất sáng, Bùi Minh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, vẻ châm chọc ánh lên dưới ánh đèn trông cực kỳ nhức mắt.
“Tôi không biết anh nói cái gì, thả tôi ra!” Tôi giãy dụa nhưng đổi lại là sự giam cầm chặt hơn.
Ánh mắt Bùi Minh càng lạnh, “Không cần giả vờ giả vịt với tôi, cốc nước tôi uống vừa nãy bị bỏ thuốc, ngoài cô ra còn ai động đến nước tôi uống?”
Thế tôi mới phát hiện ra gương mặt của Bùi Minh đỏ một cách bất thường, hơi thở cũng gấp gáp, lúc nhìn tôi, trong mắt anh ta lóe lên ngọn lửa nào đó.
Nước…
Tôi nhớ lại lão già kia không ngừng gọi tôi rót nước cho Bùi Minh, còn ánh mắt dị thường lúc lão rời đi.
Tôi giật mình, vội gàng giải thích chuyện này không liên quan đến tôi. Nhưng dường như Hứa Minh đã kết luận là do tôi làm nên không cho tôi cơ hội giải thích.
Giọng của Bùi Minh trầm thấp lạnh băng, từng từ từng từ nện vào tai tôi.
Anh ta quẳng tôi lên giường trong một căn phòng nào đó, tôi liều mạng chống cự, dường như anh ta đã mất kiên nhẫn, giật cà vạt ra trói tay tôi lại.
Tôi như cá nằm trên thớt, không có bất kỳ vuốt ve âu yếm nào, anh ta kéo hai chân tôi ra, xông thẳng vào trong.
Tôi đau đến mức muốn cuộn người lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sự đau đớn này hơn xa nỗi đau lúc anh ta “kiểm tra”.
Không một chút thương tiếc, không một chút tình cảm, tất cả chỉ để trút bỏ dục vọng.
Thậm chí lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chỉ nhìn thấy sự khắc nghiệt và lạnh lùng sau khi dục vọng được trút bỏ.
Bùi Minh tắm rửa xong đi ra, trên người khoác áo choàng tắm rộng rãi, thấp thoáng thấy cơ bắp rắn chắc hiện rõ vẻ nam tính của người đàn ông này.
Bùi Minh lấy một bình thuốc từ trong túi áo khoác, vỏ ngoài viết thuốc chống dị ứng, đang định dùng thì lại phát hiện ra đã hết thuốc.
Anh ta lầm bầm nguyền rủa, quăng bình thuốc vào thùng rác, đưa cho tôi một tấm chi phiếu ba trăm triệu.
“Tôi không cần.” Tôi nói.
“Chê ít à?”
Anh ta nhướng mày, lại viết thêm một tấm chi phiếu ba trăm triệu nữa, “Đủ chưa?”
Tôi cảm tưởng như bị người ta tát cho hai cái đau điếng, sống mũi bỏng rát, máu dồn lên mặt, dòng nước mắt ấm áp chảy xuống gối.
Tôi muốn bảo vệ chút lòng tự trọng đã nát vụn đó, nhưng trong mắt anh ta lại chỉ là lòng tham không đáy.
“Tôi không phải là gái.” Tôi cắn răng bật ra từng chữ, mỗi một chữ đều là đắng cay, không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài.
Bùi Minh im lặng nhìn tôi một lúc lâu.
Dường như có một bàn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi.
“Cầm lấy đi, coi như tiền tôi cho cô mua thuốc. Cô cầm lấy làm buôn bán gì đó cũng tốt, gửi ngân hàng cũng tôi. Sau này cô tự giải quyết cho tốt.”
Tôi không nói gì, lặng yên không động đậy.
Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Minh đã sớm rời khỏi đây, tôi ngồi dậy đi tắm rửa.
Tôi quăng hai tấm chi phiếu vào thùng rác, một lúc sau lại run rẩy lục ra.
Mẹ tôi còn đang đợi tôi cầm tiền đến cứu mạng, tôi căn bản không có quyền lợi cự tuyệt hai tấm chi phiếu này.
Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, tin nhắn của Quách Tuyền đến.
“Doanh nhân đó cực kỳ không hài lòng về cậu, chỉ trả mười triệu, tớ đã chuyển cho cậu rồi đấy, cậu kiểm tra đi.”
Theo sau đó là tin nhắn của ngân hàng.
Chuyện Bùi Minh bị bỏ thuốc 80% là có liên quan đến lão doanh nhân nọ. Lão ta bảo tôi rót nước cho Bùi Minh hết lần này đến lần khác, nếu nói nước bị bỏ thuốc thì kẻ tình nghi lớn nhất là lão ta.
Mà bạn thân của tôi… tôi thật sự không muốn tin chuyện này có liên quan đến cô ấy.
“Tôi cần tiền…” Giọng tôi khàn khàn khô khốc, giải thích cũng chẳng có sức thuyết phục.
Bùi Minh lạnh lùng ngắt lời, “Lâm Đông Mỹ, tôi nói rồi, tôi ghét nhất là phản bội. Sau chuyện ngày hôm nay cô cũng không cần về chỗ tôi nữa. Bẩn nhà tôi. Giao dịch của chúng ta hết hiệu lực từ bây giờ.”
Anh ta nói xong rồi bỏ đi.
Tôi nhìn gương mặt với vành mắt đỏ hồng trong gương, cười không thành tiếng.
Tôi nói với bản thân mình, tôi không làm chuyện gì vô nhân tính cả, tôi không thể khóc.
Trở về gian phòng đó, lão doanh nhân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi tôi có phải không thoải mái không, sao đi lâu như vậy, còn gọi tôi rót nước cho Bùi Minh.
Không dễ gì mới xong việc, tôi chỉnh trang lại rồi chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ.
Trong hành lang, Bùi Minh đang dựa vào tường, anh ta mặc áo măng tô màu xám, đang hút thuốc. Từ xa nhìn lại trông giống một bức tranh thời thượng.
Tôi cúi đầu không dám nói gì với anh ta.
Lúc đi ngang qua anh ta, cổ tay bỗng nhiên bị anh ta túm chặt, sau đó bị ấn lên tường.
“Lâm Đông Mỹ, cô muốn leo lên giường tôi thế sao?” Giọng của Bùi Minh thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt, âm vọng vang lên trong hành lang trống trải, hàm chứa sự chế giễu cùng lạnh lùng.
Đèn trong hành lang rất sáng, Bùi Minh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, vẻ châm chọc ánh lên dưới ánh đèn trông cực kỳ nhức mắt.
“Tôi không biết anh nói cái gì, thả tôi ra!” Tôi giãy dụa nhưng đổi lại là sự giam cầm chặt hơn.
Ánh mắt Bùi Minh càng lạnh, “Không cần giả vờ giả vịt với tôi, cốc nước tôi uống vừa nãy bị bỏ thuốc, ngoài cô ra còn ai động đến nước tôi uống?”
Thế tôi mới phát hiện ra gương mặt của Bùi Minh đỏ một cách bất thường, hơi thở cũng gấp gáp, lúc nhìn tôi, trong mắt anh ta lóe lên ngọn lửa nào đó.
Nước…
Tôi nhớ lại lão già kia không ngừng gọi tôi rót nước cho Bùi Minh, còn ánh mắt dị thường lúc lão rời đi.
Tôi giật mình, vội gàng giải thích chuyện này không liên quan đến tôi. Nhưng dường như Hứa Minh đã kết luận là do tôi làm nên không cho tôi cơ hội giải thích.
Giọng của Bùi Minh trầm thấp lạnh băng, từng từ từng từ nện vào tai tôi.
Anh ta quẳng tôi lên giường trong một căn phòng nào đó, tôi liều mạng chống cự, dường như anh ta đã mất kiên nhẫn, giật cà vạt ra trói tay tôi lại.
Tôi như cá nằm trên thớt, không có bất kỳ vuốt ve âu yếm nào, anh ta kéo hai chân tôi ra, xông thẳng vào trong.
Tôi đau đến mức muốn cuộn người lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sự đau đớn này hơn xa nỗi đau lúc anh ta “kiểm tra”.
Không một chút thương tiếc, không một chút tình cảm, tất cả chỉ để trút bỏ dục vọng.
Thậm chí lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chỉ nhìn thấy sự khắc nghiệt và lạnh lùng sau khi dục vọng được trút bỏ.
Bùi Minh tắm rửa xong đi ra, trên người khoác áo choàng tắm rộng rãi, thấp thoáng thấy cơ bắp rắn chắc hiện rõ vẻ nam tính của người đàn ông này.
Bùi Minh lấy một bình thuốc từ trong túi áo khoác, vỏ ngoài viết thuốc chống dị ứng, đang định dùng thì lại phát hiện ra đã hết thuốc.
Anh ta lầm bầm nguyền rủa, quăng bình thuốc vào thùng rác, đưa cho tôi một tấm chi phiếu ba trăm triệu.
“Tôi không cần.” Tôi nói.
“Chê ít à?”
Anh ta nhướng mày, lại viết thêm một tấm chi phiếu ba trăm triệu nữa, “Đủ chưa?”
Tôi cảm tưởng như bị người ta tát cho hai cái đau điếng, sống mũi bỏng rát, máu dồn lên mặt, dòng nước mắt ấm áp chảy xuống gối.
Tôi muốn bảo vệ chút lòng tự trọng đã nát vụn đó, nhưng trong mắt anh ta lại chỉ là lòng tham không đáy.
“Tôi không phải là gái.” Tôi cắn răng bật ra từng chữ, mỗi một chữ đều là đắng cay, không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài.
Bùi Minh im lặng nhìn tôi một lúc lâu.
Dường như có một bàn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi.
“Cầm lấy đi, coi như tiền tôi cho cô mua thuốc. Cô cầm lấy làm buôn bán gì đó cũng tốt, gửi ngân hàng cũng tôi. Sau này cô tự giải quyết cho tốt.”
Tôi không nói gì, lặng yên không động đậy.
Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Minh đã sớm rời khỏi đây, tôi ngồi dậy đi tắm rửa.
Tôi quăng hai tấm chi phiếu vào thùng rác, một lúc sau lại run rẩy lục ra.
Mẹ tôi còn đang đợi tôi cầm tiền đến cứu mạng, tôi căn bản không có quyền lợi cự tuyệt hai tấm chi phiếu này.
Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, tin nhắn của Quách Tuyền đến.
“Doanh nhân đó cực kỳ không hài lòng về cậu, chỉ trả mười triệu, tớ đã chuyển cho cậu rồi đấy, cậu kiểm tra đi.”
Theo sau đó là tin nhắn của ngân hàng.
Chuyện Bùi Minh bị bỏ thuốc 80% là có liên quan đến lão doanh nhân nọ. Lão ta bảo tôi rót nước cho Bùi Minh hết lần này đến lần khác, nếu nói nước bị bỏ thuốc thì kẻ tình nghi lớn nhất là lão ta.
Mà bạn thân của tôi… tôi thật sự không muốn tin chuyện này có liên quan đến cô ấy.