Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 95 THỨ CÔ NÊN TRẢ CŨNG ĐÃ TRẢ ĐỦ RỒI
CHƯƠNG 95: THỨ CÔ NÊN TRẢ CŨNG ĐÃ TRẢ ĐỦ RỒI
Giản Chương Đằng cúp điện thoại, ông ta đột nhiên xuống giường, cầm lấy áo ngủ và mặc lên người.
Bà Giản còn mơ màng buồn ngủ, hỏi chồng: “Có chuyện gì vậy ông?”
“Chuyện gì à?” Giản Chương Đằng tức giận: “Đứa con gái ngoan của bà đã đi làm đĩ rồi kìa!”
Ầm!
Bà Giản nghe như có tiếng sấm bên tai!
Bà vội vàng ngồi dậy: “Ông nói cái gì?”
Nhất định là bà nghe nhầm rồi.
“Ông cố Hạ đích thân gọi điện thoại tới nói, Hạ Vũ tận mắt nhìn thấy đứa con gái tội lỗi kia đang mua vui cho người ta ở Đông Kinh đấy!”
Bà Giản không tin: “Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Tiểu Đường là đứa có lòng tự trọng cao như vậy, nó tuyệt đối không thể đi làm chuyện này được! Có phải thằng bé nhà họ Hạ đã nhìn nhầm hay không?”
“Ông cố Hạ đã đích thân gọi điện thoại tới, bà nói thử xem có nhầm được không?” Sắc mặt Giản Chương Đằng tái mét.
“Đã khuya thế này rồi, ông tính làm gì?” Bà Giản nắm chặt cổ tay ông Giản: “Chương Đằng, muộn thế này rồi, ông còn tính làm gì?”
Giản Chương Đằng đã sắp năm mươi tuổi nhưng vẫn còn giữ được phong độ. Hai bên tóc mai bạc trắng không hề làm giảm đi sức hấp dẫn của đàn ông, trái lại càng thêm chín chắn. Không thể không nói, Giản Chương Đằng là một người đàn ông hấp dẫn. Nhìn ông ta là có thể thấy được lúc trẻ, ông ta cũng là người phong độ và hào phóng.
Nhưng lúc này, gương mặt có in dấu vết thời gian nhưng không bớt vẻ hấp dẫn đầy nam tính của Giản Chương Đằng lại đang xám xịt.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng: “Ba năm trước, nó mang tai họa ngập đầu tới cho nhà họ Giản, làm cho nhà họ Giản thành trò cười ở đất Thượng Hải này.
“Ba năm trôi qua, khó khăn lắm mới làm cho chuyện kia dần dần lắng xuống, nhà họ Giản cũng khôi phục lại sự thịnh vượng của lúc trước. Nhưng nó lại chạy đến Đông Kinh làm đĩ, lại biến nhà họ Giản thành trò cười của Thượng Hải. Tại sao nó không chịu buông tha cho nhà họ Giản chứ?”
“Giản Chương Đằng tôi đã gây ra tội gì mà lại sinh ra một đứa con gây họa như vậy!”
“Nó đi giết người, còn hãm hại người bạn đã từng lớn lên với mình!”
“Nó có thích Thẩm Tư Cương thì cũng không thể ra tay với Hạ Viên Miên được. Nó không suy nghĩ tới chuyện Hạ Viên Miên là người Thẩm Tư Cương để ý. Nó chỉ biết có mình mà không để ý cả gia tộc!”
“Bây giờ nó ra tù rồi mà không chịu thay đổi, lại còn tệ hại hơn, không ngờ nó có thể đến Đông Kinh mua vui cho kẻ khác!”
“Chương Đằng, ông đừng tức giận, có lẽ... có lẽ con bé cũng có nỗi khổ nào đó.” Gương mặt bà Giản đầy chua xót. Giản Đường tốt xấu gì cũng là đứa con do bà sinh ra: “Chương Đằng, ông suy nghĩ lại xem. Từ nhỏ, Con bé Tiểu Đường đã rất kiêu ngạo, nó làm sao có thể sa đọa tới mức trở thành... trở thành, trở thành loại phụ nữ bẩn thỉu kia được?”
Dù thế nào thì bà Giản cũng không tin con mình sẽ đi tới Đông Kinh làm cái nghề đó.
“Chương Đằng, phải điều tra rõ ràng về chuyện này đã. Ông không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của thằng nhóc Hạ Vũ kia được.”
Giản Chương Đằng cười lạnh: “Tôi sẽ tìm người điều tra rõ ràng, xem nó lại gây ra chuyện tệ hại gì cho nhà họ Giản nữa.” Ông ta nói xong, hất mạnh tay bà Giản ra, quay người đi về phía phòng làm việc: “Hôm nay tôi sẽ ngủ trong phòng làm việc.”
Sau khi ông ta lạnh lùng ném lại một câu, liền bỏ mặc bà Giản lại một mình với gương mặt đầy cay đắng.
Giản Chương Đằng đi tới phòng làm việc, ông ta lấy điện thoại di động ra rồi trực tiếp liên lạc với một số điện thoại: “Con bé kia ra tù rồi, anh giúp tôi điều tra xem sau khi ra khỏi tù nó đi đâu và đã làm những gì. Có thể điều tra được bao nhiêu thì cố gắng điều tra giúp tôi. Tôi muốn biết tất cả.”
Còn đám người Hạ Vũ ở chỗ Thẩm Tư Cương cũng không thỏa mái gì, bọn họ bị “dạy dỗ” một trận, sau đó mới được đám người Thẩm Đệ Nhất “đích thân” đưa từng người về nhà.
Thẩm Đệ Nhất không hiểu: “Boss, nếu cậu đã căm ghét cô Giản như vậy, vì sao còn muốn ra mặt giúp cô ấy nữa.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông cũng lóe lên sự nghi ngờ rồi lập tức biến mất, nhanh tới mức ngay cả anh cũng không phát hiện ra. Anh nheo mắt lại rồi hờ hững nói: “Tôi dạy dỗ bọn họ là vì tôi không thích bọn họ, không liên quan gì tới người phụ nữ kia.”
...
Trong bệnh viện
Bạch Dương Hàng kiểm tra cho Giản Đường lần cuối: “Được rồi, cô có thể ra viện. Giản Đường, sau này cô đừng lấy tính mạng của mình ra đùa nữa.”
Bạch Dương Hàng vốn không muốn nói với Giản Đường những điều này, nhưng không biết vì sao khi thấy cô cứ cúi đầu im lặng, anh đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện trong phòng của Thẩm Tư Cương ở tầng 28 Đông Kinh ngày đó.
Bạch Dương Hàng liếc nhìn Giản Đường và nói: “Nếu đã ra tù rồi, cô hãy cố gắng sống cho tốt đi. Chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua, cái cô phải trả thì cũng đã trả rồi. Cho dù... ba năm trong tù không thể bù đắp lại được mạng sống của một người. Nhưng... cô cũng đã mất rất nhiều thứ.”
Cô gái vẫn luôn cúi đầu im lặng kia đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên: “Những điều nên trả lại…đều đã trả rồi ư?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Dương Hàng nghe được chút… giễu cợt từ trong giọng nói khàn khàn khó nghe đó?
Anh nghi ngờ nhìn về phía Giản Đường, trong mắt có chút cân nhắc: “Cô... có ý gì?”
Khóe miệng Giản Đường thoáng động, cô lại hờ hững cúi đầu xuống: “Không có ý gì cả.”
Bạch Dương Hàng cảm thấy không hiểu nổi... Lẽ nào vừa rồi mình đã nghe nhầm sao?
“Sau này... cô cứ nghe lời Thẩm Tư Cương, như vậy cô cũng bớt phải chịu đau khổ.”
Giản Đường mỉm cười nhưng chẳng ư hử gì cả.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô có tội, tất cả mọi người đều cho rằng cô giết người, tất cả đều cho rằng ba năm này của cô là đang chuộc tội... Ai tới nói cho cô biết, cô đã phạm tội gì? Cô phải chuộc tội vì điều gì đi?
Tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Viên Miên bị chết oan uổng, bị chết một cách vô tội. Tất cả đều cảm thấy Giản Đường cô bị trừng phạt là đúng tội... Một người, hai người đều mắng cô là kẻ lòng dạ ác độc... Nhưng có người nào trong số bọn họ thật sự nhìn thấy cô giết người, cô hại chết Hạ Viên Miên chưa?
Cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Gần đây... cô rất dễ mệt. Giản Đường giơ tay xoa nhẹ vào mi tâm, cố gắng giảm bớt sự mệt mỏi.
“Còn nữa... thật ra, Thẩm Tư Cương rất...” Quan tâm cô... lời đã nói đến miệng nhưng Bạch Dương Hàng lại cảm thấy không thích hợp nên dừng lại, anh đổi đề tài: “Không có gì, sau này cô cố gắng sống cho tốt đi.”
Giản Đường nghe vậy, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, gần như muốn cào rách da thịt... Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Dương Hàng với ánh mắt kiên định, hỏi:
“Bạch Dương Hàng, nếu như tôi nói cái chết của Hạ Viên Miên không liên quan gì tới tôi. Ba năm trước đây, tôi chưa từng lập kế hãm hại Hạ Viên Miên, anh có tin không?”
“Nếu như tôi nói chuyện ba năm trước đây là do Hạ Viên Miên tự làm tự chịu, cô ta gặp xui xẻo cũng là đáng đời, anh có tin không!”
“Nếu như tôi nói, từ đầu đến cuối, khi không có ai Hạ Viên Miên luôn than phiền với tôi là cô ta không thích Thẩm Tư Cương, anh có tin không?”
“Nếu như tôi nói, Hạ Viên Miên mới là kẻ trơ tráo nhất, cô ta xuống địa ngục cũng là đáng đời, anh có tin không?”
Giọng điệu của cô khàn khàn và khó nghe, vô cùng vội vàng, hình như nóng lòng muốn thuyết phục Bạch Dương Hàng, muốn có được sự tin tưởng của anh. Bạch Dương Hàng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Ánh mắt của cô quá thuần túy, quá kiên định, khiến anh muốn tin tưởng cô!
Nhưng mà!
“Giản Đường, tôi vốn cho rằng cuộc sống ba năm ở trong tù chỉ khiến cô bị đả kích lớn, trở nên sợ hãi và rụt rè không còn chút tôn nghiêm nào. Nhưng tôi không ngờ sau ba năm ra tù, cô lại có thể trở nên đáng ghét như vậy!... Không, có lẽ đây là bộ mặt thật của cô!”
“Đúng vậy! Đây mới là bộ mặt thật của cô. Nhiều năm qua, cô đã thành công lừa gạt tất cả mọi người!”
“Nếu như đây không phải là bộ mặt thật của cô, thì làm sao cô có thể làm ra chuyện ác độc như vậy vào ba năm trước!”
“Giản Đường, tôi không thể thông cảm với cô được nữa.”
Bạch Dương Hàng nhìn Giản Đường với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, hoàn toàn không giống với ánh mắt khi nhìn một “con người.” Anh nói xong thì quay người bước ra ngoài cửa.
Bạch Dương Hàng nắm lấy chốt cửa rồi kéo mạnh ra, đột nhiên anh ngây người!
Ngoài cửa, một luồng hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt anh.
Thẩm Tư Cương!
Giản Chương Đằng cúp điện thoại, ông ta đột nhiên xuống giường, cầm lấy áo ngủ và mặc lên người.
Bà Giản còn mơ màng buồn ngủ, hỏi chồng: “Có chuyện gì vậy ông?”
“Chuyện gì à?” Giản Chương Đằng tức giận: “Đứa con gái ngoan của bà đã đi làm đĩ rồi kìa!”
Ầm!
Bà Giản nghe như có tiếng sấm bên tai!
Bà vội vàng ngồi dậy: “Ông nói cái gì?”
Nhất định là bà nghe nhầm rồi.
“Ông cố Hạ đích thân gọi điện thoại tới nói, Hạ Vũ tận mắt nhìn thấy đứa con gái tội lỗi kia đang mua vui cho người ta ở Đông Kinh đấy!”
Bà Giản không tin: “Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Tiểu Đường là đứa có lòng tự trọng cao như vậy, nó tuyệt đối không thể đi làm chuyện này được! Có phải thằng bé nhà họ Hạ đã nhìn nhầm hay không?”
“Ông cố Hạ đã đích thân gọi điện thoại tới, bà nói thử xem có nhầm được không?” Sắc mặt Giản Chương Đằng tái mét.
“Đã khuya thế này rồi, ông tính làm gì?” Bà Giản nắm chặt cổ tay ông Giản: “Chương Đằng, muộn thế này rồi, ông còn tính làm gì?”
Giản Chương Đằng đã sắp năm mươi tuổi nhưng vẫn còn giữ được phong độ. Hai bên tóc mai bạc trắng không hề làm giảm đi sức hấp dẫn của đàn ông, trái lại càng thêm chín chắn. Không thể không nói, Giản Chương Đằng là một người đàn ông hấp dẫn. Nhìn ông ta là có thể thấy được lúc trẻ, ông ta cũng là người phong độ và hào phóng.
Nhưng lúc này, gương mặt có in dấu vết thời gian nhưng không bớt vẻ hấp dẫn đầy nam tính của Giản Chương Đằng lại đang xám xịt.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng: “Ba năm trước, nó mang tai họa ngập đầu tới cho nhà họ Giản, làm cho nhà họ Giản thành trò cười ở đất Thượng Hải này.
“Ba năm trôi qua, khó khăn lắm mới làm cho chuyện kia dần dần lắng xuống, nhà họ Giản cũng khôi phục lại sự thịnh vượng của lúc trước. Nhưng nó lại chạy đến Đông Kinh làm đĩ, lại biến nhà họ Giản thành trò cười của Thượng Hải. Tại sao nó không chịu buông tha cho nhà họ Giản chứ?”
“Giản Chương Đằng tôi đã gây ra tội gì mà lại sinh ra một đứa con gây họa như vậy!”
“Nó đi giết người, còn hãm hại người bạn đã từng lớn lên với mình!”
“Nó có thích Thẩm Tư Cương thì cũng không thể ra tay với Hạ Viên Miên được. Nó không suy nghĩ tới chuyện Hạ Viên Miên là người Thẩm Tư Cương để ý. Nó chỉ biết có mình mà không để ý cả gia tộc!”
“Bây giờ nó ra tù rồi mà không chịu thay đổi, lại còn tệ hại hơn, không ngờ nó có thể đến Đông Kinh mua vui cho kẻ khác!”
“Chương Đằng, ông đừng tức giận, có lẽ... có lẽ con bé cũng có nỗi khổ nào đó.” Gương mặt bà Giản đầy chua xót. Giản Đường tốt xấu gì cũng là đứa con do bà sinh ra: “Chương Đằng, ông suy nghĩ lại xem. Từ nhỏ, Con bé Tiểu Đường đã rất kiêu ngạo, nó làm sao có thể sa đọa tới mức trở thành... trở thành, trở thành loại phụ nữ bẩn thỉu kia được?”
Dù thế nào thì bà Giản cũng không tin con mình sẽ đi tới Đông Kinh làm cái nghề đó.
“Chương Đằng, phải điều tra rõ ràng về chuyện này đã. Ông không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của thằng nhóc Hạ Vũ kia được.”
Giản Chương Đằng cười lạnh: “Tôi sẽ tìm người điều tra rõ ràng, xem nó lại gây ra chuyện tệ hại gì cho nhà họ Giản nữa.” Ông ta nói xong, hất mạnh tay bà Giản ra, quay người đi về phía phòng làm việc: “Hôm nay tôi sẽ ngủ trong phòng làm việc.”
Sau khi ông ta lạnh lùng ném lại một câu, liền bỏ mặc bà Giản lại một mình với gương mặt đầy cay đắng.
Giản Chương Đằng đi tới phòng làm việc, ông ta lấy điện thoại di động ra rồi trực tiếp liên lạc với một số điện thoại: “Con bé kia ra tù rồi, anh giúp tôi điều tra xem sau khi ra khỏi tù nó đi đâu và đã làm những gì. Có thể điều tra được bao nhiêu thì cố gắng điều tra giúp tôi. Tôi muốn biết tất cả.”
Còn đám người Hạ Vũ ở chỗ Thẩm Tư Cương cũng không thỏa mái gì, bọn họ bị “dạy dỗ” một trận, sau đó mới được đám người Thẩm Đệ Nhất “đích thân” đưa từng người về nhà.
Thẩm Đệ Nhất không hiểu: “Boss, nếu cậu đã căm ghét cô Giản như vậy, vì sao còn muốn ra mặt giúp cô ấy nữa.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông cũng lóe lên sự nghi ngờ rồi lập tức biến mất, nhanh tới mức ngay cả anh cũng không phát hiện ra. Anh nheo mắt lại rồi hờ hững nói: “Tôi dạy dỗ bọn họ là vì tôi không thích bọn họ, không liên quan gì tới người phụ nữ kia.”
...
Trong bệnh viện
Bạch Dương Hàng kiểm tra cho Giản Đường lần cuối: “Được rồi, cô có thể ra viện. Giản Đường, sau này cô đừng lấy tính mạng của mình ra đùa nữa.”
Bạch Dương Hàng vốn không muốn nói với Giản Đường những điều này, nhưng không biết vì sao khi thấy cô cứ cúi đầu im lặng, anh đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện trong phòng của Thẩm Tư Cương ở tầng 28 Đông Kinh ngày đó.
Bạch Dương Hàng liếc nhìn Giản Đường và nói: “Nếu đã ra tù rồi, cô hãy cố gắng sống cho tốt đi. Chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua, cái cô phải trả thì cũng đã trả rồi. Cho dù... ba năm trong tù không thể bù đắp lại được mạng sống của một người. Nhưng... cô cũng đã mất rất nhiều thứ.”
Cô gái vẫn luôn cúi đầu im lặng kia đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên: “Những điều nên trả lại…đều đã trả rồi ư?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Dương Hàng nghe được chút… giễu cợt từ trong giọng nói khàn khàn khó nghe đó?
Anh nghi ngờ nhìn về phía Giản Đường, trong mắt có chút cân nhắc: “Cô... có ý gì?”
Khóe miệng Giản Đường thoáng động, cô lại hờ hững cúi đầu xuống: “Không có ý gì cả.”
Bạch Dương Hàng cảm thấy không hiểu nổi... Lẽ nào vừa rồi mình đã nghe nhầm sao?
“Sau này... cô cứ nghe lời Thẩm Tư Cương, như vậy cô cũng bớt phải chịu đau khổ.”
Giản Đường mỉm cười nhưng chẳng ư hử gì cả.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô có tội, tất cả mọi người đều cho rằng cô giết người, tất cả đều cho rằng ba năm này của cô là đang chuộc tội... Ai tới nói cho cô biết, cô đã phạm tội gì? Cô phải chuộc tội vì điều gì đi?
Tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Viên Miên bị chết oan uổng, bị chết một cách vô tội. Tất cả đều cảm thấy Giản Đường cô bị trừng phạt là đúng tội... Một người, hai người đều mắng cô là kẻ lòng dạ ác độc... Nhưng có người nào trong số bọn họ thật sự nhìn thấy cô giết người, cô hại chết Hạ Viên Miên chưa?
Cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Gần đây... cô rất dễ mệt. Giản Đường giơ tay xoa nhẹ vào mi tâm, cố gắng giảm bớt sự mệt mỏi.
“Còn nữa... thật ra, Thẩm Tư Cương rất...” Quan tâm cô... lời đã nói đến miệng nhưng Bạch Dương Hàng lại cảm thấy không thích hợp nên dừng lại, anh đổi đề tài: “Không có gì, sau này cô cố gắng sống cho tốt đi.”
Giản Đường nghe vậy, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, gần như muốn cào rách da thịt... Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Dương Hàng với ánh mắt kiên định, hỏi:
“Bạch Dương Hàng, nếu như tôi nói cái chết của Hạ Viên Miên không liên quan gì tới tôi. Ba năm trước đây, tôi chưa từng lập kế hãm hại Hạ Viên Miên, anh có tin không?”
“Nếu như tôi nói chuyện ba năm trước đây là do Hạ Viên Miên tự làm tự chịu, cô ta gặp xui xẻo cũng là đáng đời, anh có tin không!”
“Nếu như tôi nói, từ đầu đến cuối, khi không có ai Hạ Viên Miên luôn than phiền với tôi là cô ta không thích Thẩm Tư Cương, anh có tin không?”
“Nếu như tôi nói, Hạ Viên Miên mới là kẻ trơ tráo nhất, cô ta xuống địa ngục cũng là đáng đời, anh có tin không?”
Giọng điệu của cô khàn khàn và khó nghe, vô cùng vội vàng, hình như nóng lòng muốn thuyết phục Bạch Dương Hàng, muốn có được sự tin tưởng của anh. Bạch Dương Hàng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Ánh mắt của cô quá thuần túy, quá kiên định, khiến anh muốn tin tưởng cô!
Nhưng mà!
“Giản Đường, tôi vốn cho rằng cuộc sống ba năm ở trong tù chỉ khiến cô bị đả kích lớn, trở nên sợ hãi và rụt rè không còn chút tôn nghiêm nào. Nhưng tôi không ngờ sau ba năm ra tù, cô lại có thể trở nên đáng ghét như vậy!... Không, có lẽ đây là bộ mặt thật của cô!”
“Đúng vậy! Đây mới là bộ mặt thật của cô. Nhiều năm qua, cô đã thành công lừa gạt tất cả mọi người!”
“Nếu như đây không phải là bộ mặt thật của cô, thì làm sao cô có thể làm ra chuyện ác độc như vậy vào ba năm trước!”
“Giản Đường, tôi không thể thông cảm với cô được nữa.”
Bạch Dương Hàng nhìn Giản Đường với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, hoàn toàn không giống với ánh mắt khi nhìn một “con người.” Anh nói xong thì quay người bước ra ngoài cửa.
Bạch Dương Hàng nắm lấy chốt cửa rồi kéo mạnh ra, đột nhiên anh ngây người!
Ngoài cửa, một luồng hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt anh.
Thẩm Tư Cương!