Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 91 TỰ TAY XÉ NÁT HI VỌNG
CHƯƠNG 91: TỰ TAY XÉ NÁT HI VỌNG
Một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cằm của cô và nâng lên, ép cô phải ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trai lại ở gần trong gang tấc
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tư Cương nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô. “Giản Đường, tôi cho cô một cơ hội lựa chọn, cô đến bệnh viện hay đến ngân hàng?”
Mặt anh ở rất gần nên Giản Đường có thể thấy rõ từng cọng lông tơ trên mặt anh, ánh mắt cô vẫn quật cường và kiên định: “Tôi muốn đến ngân hàng.” Cô nói rõ ràng từng chữ một, hoàn toàn không có ý định sẽ nhượng bộ.
“Cô đã thiếu một quả thận mà vẫn còn dám uống rượu à.” Giọng nói u ám của người đàn ông lạnh lùng nhắc nhở: “Cô không muốn sống nữa sao?”
“Tôi muốn đến ngân hàng!”
“Cô không cần sống nữa, cũng muốn đến ngân hàng sao?”
Cô nhìn người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, nói với vẻ hờ hững: “Đúng.” Đây cũng không phải lần đầu tiên cô đánh cược với tính mạng của mình, hơn nữa đó cũng chỉ là hai chai rượu whisky. Bàn tay cô không tự chủ được liền nắm chặt lấy cổ áo comple của anh. Cô không biết người đàn ông kia đã nhìn thấy tất cả.
Đôi mắt hẹp dài của anh lạnh lùng lướt qua bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo comple của mình. Trên bàn tay kia đã nổi gân xanh.
Thẩm Tư Cương lại nhìn chằm chằm vào gương mặt cô với ánh mắt khó hiểu. Anh đang suy nghĩ: Lúc trước, người phụ nữ này rất thích xuất hiện trước mặt anh, chỉ cần anh nhìn cô một cái thì cô sẽ vui vẻ suốt một ngày.
Nhưng trong lúc anh không để ý, tất cả những điều đó đã thay đổi rồi.
Cho dù là... không thể sống được nữa, cô cũng muốn đến ngân hàng, cũng muốn tránh né anh sao?
Trong đôi mắt anh dường như hiện ra sự điên cuồng, anh nặng nề nhìn gương mặt của Giản Đường, đôi mắt ấy càng thêm sâu thẳm và khó hiểu hơn.
“Giản Đường, cô thật sự gấp đến mức muốn đến ngân hàng ngay à? Cô thật sự gấp đến mức muốn trốn thoát khỏi tôi ngay như vậy à?”
Không phải như vậy, không được phép như vậy!
Giữa bọn họ, người có thể nói hai từ “kết thúc” chỉ có thể là anh thôi!
Hai ngón tay thon dài của anh kẹp lấy tấm séc trong tay cô, khẽ vẩy một cái: “Cho dù cô đi tới ngân hàng thì có thể làm được gì chứ? Bây giờ ngân hàng đã đóng cửa, cây ATM có thể chuyển tiền vào tấm séc được à?”
ATM có thể chuyển tiền vào tấm séc được sao?... Đương nhiên không thể!
Giản Đường ngẩn người như bị sét đánh!
Cô ngây người nhìn vào tấm séc được kẹp giữa hai ngón tay của anh... Lẽ nào cô dốc lòng để có được tấm séc, nhưng thật ra nó chỉ là một tờ giấy thôi sao?
Lẽ nào... cô nhẫn nhịn chịu đựng tất cả, chỉ vì một tờ giấy ư?
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cầu xin anh. Chúng đều là tiền cả, mười lăm tỷ không thiếu một xu. Ngày hôm nay hay ngày mai chuyển vào thẻ ngân hàng thì có gì khác nhau đâu?”
Cô nói xong lại muốn quỳ xuống: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cầu xin anh, tôi quỳ xuống trước mặt anh đấy. Tôi không còn gì nữa, tôi chỉ còn lại hai cái đầu gối này, tôi cũng cho anh nốt. Tôi có thể đưa cho anh thứ cuối cùng tôi có, tất cả đều cho anh, chỉ cần một câu nói của anh thôi, tôi chỉ cần tự do! Tôi có thể rời khỏi nơi này...”
“Vù.”
Thẩm Tư Cương thờ ơ lạnh nhạt, anh hất ngón tay ném tấm séc trong tay vào mặt Giản Đường: “Thứ đồ cuối cùng của cô sao? Chẳng lẽ không phải là tự do à?”
Đầu gối? Đó là thứ cuối cùng cô có thể cho anh à?
Thẩm Tư Cương cố nén cơn giận, anh cảm thấy gần như không thở nổi... Thứ cuối cùng cô có thể cho anh lại là hai đầu gối có thể quỳ xuống trước bất kỳ người nào sao?
Lúc trước, cô dành cho anh sự si mê, lưu luyến và tình yêu. Lưu luyến, si mê cũng được, tình yêu cũng được, cô vẫn kiêu ngạo chói mắt, biết trân trọng bản thân mình.
Mà hôm nay, cô đang nói gì vậy?
Thứ cuối cùng có thể cho anh lại là đầu gối?
Đầu gối của chó sao!
Cô vẫn muốn rời khỏi anh!
Anh không cho phép!
Anh quyết không cho phép!
Anh không rõ vì sao mình lại muốn ngăn cản, không cho cô rời khỏi mình. Trong tiềm thức, chỉ cần anh nghĩ đến chuyện này là lại bức bối đến mức phát điên.
Anh không biết vì sao mình lại như vậy, nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Không cho phép chính là không cho phép!
Khuôn mặt của Giản Đường trắng bệch... Cô hiểu rồi, cô đã hiểu hết cả rồi.
“Tự do, Giản Đường, tốt nhất cô nên nhớ kỹ một chuyện, thứ tự do này, tôi nói cô không có thì cô sẽ không thể có được đâu!”
Tô Mịch đang lái xe mà trong lòng sợ hãi vô cùng.
Căm hận đến mức nào mà có thể hành hạ một người như vậy?
“Tô Mịch, tăng tốc độ lên.” Người đàn ông không nhìn người phụ nữ bên cạnh nữa, ngón tay lộ rõ những khớp xương kia móc điện thoại di động ra rồi ấn nút gọi: “Lập tức đến bệnh viện, cô ấy uống chút rượu.”
“Ai?”
“Giản Đường.”
Người ở bên đầu điện thoại kia nổi giận: “Cái gì? Cô ấy dám uống rượu à? Cô ấy không muốn sống nữa sao?”
“Bây giờ tôi dẫn cô ấy qua đó. Anh chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nói xong, Bạch Dương Hàng ở đầu điện thoại bên kia còn muốn nói hôm nay mình không trực, kết quả người ta đã trực tiếp cúp điện thoại rồi.
Bạch Dương Hàng vội vàng nhảy ra khỏi chăn: “Khốn thật!”
Má nó, đúng là loại bạn bè xấu xa!
Trong xe, Giản Đường nhặt tấm séc kia lên, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn tấm séc. Bỗng nhiên cô mỉm cười... Thẩm Tư Cương, anh biết không?
Anh có biết vì tấm séc này mà tôi phải trải qua những chuyện gì không?
“chị Mịch, chị mở cửa sổ đi.” Trong xe vang lên giọng nói chậm rãi ồm ồm của cô.
Tô Mịch do dự một lát mới nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi ý của Thẩm Tư Cương.
Ở ghế sau, Thẩm Tư Cương khẽ híp mắt rồi liếc Giản Đường, anh khẽ gật đầu. Tô Mịch ấn nút điều khiển, cửa kính phía sau từ từ hạ xuống.
Cô dè dặt liếc nhìn gương chiếu hậu, nhưng vừa liếc thì suýt quên cả thở!
Người phụ nữ ngồi phía sau rất bình tĩnh, xé tấm séc trên tay thành hai mảnh, sau đó lại thành bốn mảnh, bốn mảnh biến thành tám mảnh... Tấm séc mười bảy tỷ kia đã bị hai tay cô xé thành từng mảnh vụn. Cô nắm chặt đống giấy vụn kia trong tay rồi đưa ra ngoài cửa sổ, bàn tay chợt mở ra, những mảnh giấy vụn bị gió thổi bay.
Tô Mịch sợ hãi, đôi mắt run run: “Em điên rồi à? Em quên rằng, để có được tấm séc này, em đã phải khổ sở ra sao à? Sao em có thể biến nó thành đống giấy vụn như vậy hả?”
Từ đầu đến cuối, Giản Đường không hề chớp mắt lấy một cái, gương mặt cô bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Nghe thấy lời nói của Tô Mịch, cô mới chậm rãi liếc nhìn rồi thản nhiên nói ba chữ: “Không quan trọng.”
Không quan trọng!
Sao có thể không quan trọng được chứ?
Tô Mịch rất tức giận, nhưng cô lại lặng thinh khi nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của cô gái ngồi phía sau.
Đúng vậy, sao có thể không quan trọng được chứ? Cô
đã phải chịu sự sỉ nhục từ những đối tác trước đây, phải xấu hổ khi gặp lại người quen cũ, quỳ xuống trước mặt những kẻ trước kia mình có thể trò truyện ngang hàng, bò qua những mảnh thủy tinh vỡ, chui qua đũng quần, cầu xin tha thứ, thậm chí uống rượu, không tiếc đánh cược tính mạng của mình... Sao có thể không quan trọng được?
Mọi người đều nói Giản Đường yêu tiền, có thể làm mọi thứ vì tiền.
Nhưng mọi chuyện thật sự như vậy sao?
Người đời chỉ thấy cô tươi cười, quỳ trên mặt đất nhặt tiền mà vẫn cười đến sung sướng, bọn họ lại cho rằng khuôn mặt tươi cười là bộ mặt xấu xa của cô.
Nhưng không có lấy một người hỏi cô rằng: Giản Đường, vì sao cô phải làm như thế?
Giản Đường cô không biết đau sao?
Lúc này, Tô Mịch rất hận bản thân mình, cô chợt oán trách Thẩm Tư Cương... Giản Đường đã tự tay xé nát hi vọng của mình. Tô Mịch không dám tưởng tượng gương mặt bình tĩnh này đang che giấu nỗi đau lớn đến mức nào, lại còn tốn biết bao sức lực mới có thể nhịn đau để ra vẻ bình tĩnh như vậy.
Đồ ngốc này xé nát tấm séc kia với tâm trạng gì? Tô Mịch đột nhiên cảm thấy bội phục cô gái này... Tất cả mọi người đều nói Giản Đường tầm thường, thấp hèn, khúm núm. Nhưng cô gái vô cùng kém cỏi trong mắt bọn họ lại kiên cường và nhẫn nhịn hơn rất nhiều người trên đời này.
Đôi mắt Thẩm Tư Cương nhìn Giản Đường. “Sao cô lại xé nó?”
Giản Đường bình tĩnh nói: “Nó chỉ là một mảnh giấy vụn mà thôi.”
Cô đã tốn biết bao sức lực, nhưng thứ nhận được chỉ là một mảnh giấy vụn.
Tuyệt vọng rồi, từ bỏ đi… cô có thể làm gì chứ?
Cô chờ anh chán ghét trò chơi này, chờ anh thả cô ra, để cô được tự do rời đi.
Trước đó, cô sẽ không thể chạy thoát khỏi những xiềng xích này, cô thật sự rất mệt mỏi...
Một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cằm của cô và nâng lên, ép cô phải ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trai lại ở gần trong gang tấc
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tư Cương nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô. “Giản Đường, tôi cho cô một cơ hội lựa chọn, cô đến bệnh viện hay đến ngân hàng?”
Mặt anh ở rất gần nên Giản Đường có thể thấy rõ từng cọng lông tơ trên mặt anh, ánh mắt cô vẫn quật cường và kiên định: “Tôi muốn đến ngân hàng.” Cô nói rõ ràng từng chữ một, hoàn toàn không có ý định sẽ nhượng bộ.
“Cô đã thiếu một quả thận mà vẫn còn dám uống rượu à.” Giọng nói u ám của người đàn ông lạnh lùng nhắc nhở: “Cô không muốn sống nữa sao?”
“Tôi muốn đến ngân hàng!”
“Cô không cần sống nữa, cũng muốn đến ngân hàng sao?”
Cô nhìn người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, nói với vẻ hờ hững: “Đúng.” Đây cũng không phải lần đầu tiên cô đánh cược với tính mạng của mình, hơn nữa đó cũng chỉ là hai chai rượu whisky. Bàn tay cô không tự chủ được liền nắm chặt lấy cổ áo comple của anh. Cô không biết người đàn ông kia đã nhìn thấy tất cả.
Đôi mắt hẹp dài của anh lạnh lùng lướt qua bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo comple của mình. Trên bàn tay kia đã nổi gân xanh.
Thẩm Tư Cương lại nhìn chằm chằm vào gương mặt cô với ánh mắt khó hiểu. Anh đang suy nghĩ: Lúc trước, người phụ nữ này rất thích xuất hiện trước mặt anh, chỉ cần anh nhìn cô một cái thì cô sẽ vui vẻ suốt một ngày.
Nhưng trong lúc anh không để ý, tất cả những điều đó đã thay đổi rồi.
Cho dù là... không thể sống được nữa, cô cũng muốn đến ngân hàng, cũng muốn tránh né anh sao?
Trong đôi mắt anh dường như hiện ra sự điên cuồng, anh nặng nề nhìn gương mặt của Giản Đường, đôi mắt ấy càng thêm sâu thẳm và khó hiểu hơn.
“Giản Đường, cô thật sự gấp đến mức muốn đến ngân hàng ngay à? Cô thật sự gấp đến mức muốn trốn thoát khỏi tôi ngay như vậy à?”
Không phải như vậy, không được phép như vậy!
Giữa bọn họ, người có thể nói hai từ “kết thúc” chỉ có thể là anh thôi!
Hai ngón tay thon dài của anh kẹp lấy tấm séc trong tay cô, khẽ vẩy một cái: “Cho dù cô đi tới ngân hàng thì có thể làm được gì chứ? Bây giờ ngân hàng đã đóng cửa, cây ATM có thể chuyển tiền vào tấm séc được à?”
ATM có thể chuyển tiền vào tấm séc được sao?... Đương nhiên không thể!
Giản Đường ngẩn người như bị sét đánh!
Cô ngây người nhìn vào tấm séc được kẹp giữa hai ngón tay của anh... Lẽ nào cô dốc lòng để có được tấm séc, nhưng thật ra nó chỉ là một tờ giấy thôi sao?
Lẽ nào... cô nhẫn nhịn chịu đựng tất cả, chỉ vì một tờ giấy ư?
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cầu xin anh. Chúng đều là tiền cả, mười lăm tỷ không thiếu một xu. Ngày hôm nay hay ngày mai chuyển vào thẻ ngân hàng thì có gì khác nhau đâu?”
Cô nói xong lại muốn quỳ xuống: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cầu xin anh, tôi quỳ xuống trước mặt anh đấy. Tôi không còn gì nữa, tôi chỉ còn lại hai cái đầu gối này, tôi cũng cho anh nốt. Tôi có thể đưa cho anh thứ cuối cùng tôi có, tất cả đều cho anh, chỉ cần một câu nói của anh thôi, tôi chỉ cần tự do! Tôi có thể rời khỏi nơi này...”
“Vù.”
Thẩm Tư Cương thờ ơ lạnh nhạt, anh hất ngón tay ném tấm séc trong tay vào mặt Giản Đường: “Thứ đồ cuối cùng của cô sao? Chẳng lẽ không phải là tự do à?”
Đầu gối? Đó là thứ cuối cùng cô có thể cho anh à?
Thẩm Tư Cương cố nén cơn giận, anh cảm thấy gần như không thở nổi... Thứ cuối cùng cô có thể cho anh lại là hai đầu gối có thể quỳ xuống trước bất kỳ người nào sao?
Lúc trước, cô dành cho anh sự si mê, lưu luyến và tình yêu. Lưu luyến, si mê cũng được, tình yêu cũng được, cô vẫn kiêu ngạo chói mắt, biết trân trọng bản thân mình.
Mà hôm nay, cô đang nói gì vậy?
Thứ cuối cùng có thể cho anh lại là đầu gối?
Đầu gối của chó sao!
Cô vẫn muốn rời khỏi anh!
Anh không cho phép!
Anh quyết không cho phép!
Anh không rõ vì sao mình lại muốn ngăn cản, không cho cô rời khỏi mình. Trong tiềm thức, chỉ cần anh nghĩ đến chuyện này là lại bức bối đến mức phát điên.
Anh không biết vì sao mình lại như vậy, nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Không cho phép chính là không cho phép!
Khuôn mặt của Giản Đường trắng bệch... Cô hiểu rồi, cô đã hiểu hết cả rồi.
“Tự do, Giản Đường, tốt nhất cô nên nhớ kỹ một chuyện, thứ tự do này, tôi nói cô không có thì cô sẽ không thể có được đâu!”
Tô Mịch đang lái xe mà trong lòng sợ hãi vô cùng.
Căm hận đến mức nào mà có thể hành hạ một người như vậy?
“Tô Mịch, tăng tốc độ lên.” Người đàn ông không nhìn người phụ nữ bên cạnh nữa, ngón tay lộ rõ những khớp xương kia móc điện thoại di động ra rồi ấn nút gọi: “Lập tức đến bệnh viện, cô ấy uống chút rượu.”
“Ai?”
“Giản Đường.”
Người ở bên đầu điện thoại kia nổi giận: “Cái gì? Cô ấy dám uống rượu à? Cô ấy không muốn sống nữa sao?”
“Bây giờ tôi dẫn cô ấy qua đó. Anh chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nói xong, Bạch Dương Hàng ở đầu điện thoại bên kia còn muốn nói hôm nay mình không trực, kết quả người ta đã trực tiếp cúp điện thoại rồi.
Bạch Dương Hàng vội vàng nhảy ra khỏi chăn: “Khốn thật!”
Má nó, đúng là loại bạn bè xấu xa!
Trong xe, Giản Đường nhặt tấm séc kia lên, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn tấm séc. Bỗng nhiên cô mỉm cười... Thẩm Tư Cương, anh biết không?
Anh có biết vì tấm séc này mà tôi phải trải qua những chuyện gì không?
“chị Mịch, chị mở cửa sổ đi.” Trong xe vang lên giọng nói chậm rãi ồm ồm của cô.
Tô Mịch do dự một lát mới nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi ý của Thẩm Tư Cương.
Ở ghế sau, Thẩm Tư Cương khẽ híp mắt rồi liếc Giản Đường, anh khẽ gật đầu. Tô Mịch ấn nút điều khiển, cửa kính phía sau từ từ hạ xuống.
Cô dè dặt liếc nhìn gương chiếu hậu, nhưng vừa liếc thì suýt quên cả thở!
Người phụ nữ ngồi phía sau rất bình tĩnh, xé tấm séc trên tay thành hai mảnh, sau đó lại thành bốn mảnh, bốn mảnh biến thành tám mảnh... Tấm séc mười bảy tỷ kia đã bị hai tay cô xé thành từng mảnh vụn. Cô nắm chặt đống giấy vụn kia trong tay rồi đưa ra ngoài cửa sổ, bàn tay chợt mở ra, những mảnh giấy vụn bị gió thổi bay.
Tô Mịch sợ hãi, đôi mắt run run: “Em điên rồi à? Em quên rằng, để có được tấm séc này, em đã phải khổ sở ra sao à? Sao em có thể biến nó thành đống giấy vụn như vậy hả?”
Từ đầu đến cuối, Giản Đường không hề chớp mắt lấy một cái, gương mặt cô bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Nghe thấy lời nói của Tô Mịch, cô mới chậm rãi liếc nhìn rồi thản nhiên nói ba chữ: “Không quan trọng.”
Không quan trọng!
Sao có thể không quan trọng được chứ?
Tô Mịch rất tức giận, nhưng cô lại lặng thinh khi nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của cô gái ngồi phía sau.
Đúng vậy, sao có thể không quan trọng được chứ? Cô
đã phải chịu sự sỉ nhục từ những đối tác trước đây, phải xấu hổ khi gặp lại người quen cũ, quỳ xuống trước mặt những kẻ trước kia mình có thể trò truyện ngang hàng, bò qua những mảnh thủy tinh vỡ, chui qua đũng quần, cầu xin tha thứ, thậm chí uống rượu, không tiếc đánh cược tính mạng của mình... Sao có thể không quan trọng được?
Mọi người đều nói Giản Đường yêu tiền, có thể làm mọi thứ vì tiền.
Nhưng mọi chuyện thật sự như vậy sao?
Người đời chỉ thấy cô tươi cười, quỳ trên mặt đất nhặt tiền mà vẫn cười đến sung sướng, bọn họ lại cho rằng khuôn mặt tươi cười là bộ mặt xấu xa của cô.
Nhưng không có lấy một người hỏi cô rằng: Giản Đường, vì sao cô phải làm như thế?
Giản Đường cô không biết đau sao?
Lúc này, Tô Mịch rất hận bản thân mình, cô chợt oán trách Thẩm Tư Cương... Giản Đường đã tự tay xé nát hi vọng của mình. Tô Mịch không dám tưởng tượng gương mặt bình tĩnh này đang che giấu nỗi đau lớn đến mức nào, lại còn tốn biết bao sức lực mới có thể nhịn đau để ra vẻ bình tĩnh như vậy.
Đồ ngốc này xé nát tấm séc kia với tâm trạng gì? Tô Mịch đột nhiên cảm thấy bội phục cô gái này... Tất cả mọi người đều nói Giản Đường tầm thường, thấp hèn, khúm núm. Nhưng cô gái vô cùng kém cỏi trong mắt bọn họ lại kiên cường và nhẫn nhịn hơn rất nhiều người trên đời này.
Đôi mắt Thẩm Tư Cương nhìn Giản Đường. “Sao cô lại xé nó?”
Giản Đường bình tĩnh nói: “Nó chỉ là một mảnh giấy vụn mà thôi.”
Cô đã tốn biết bao sức lực, nhưng thứ nhận được chỉ là một mảnh giấy vụn.
Tuyệt vọng rồi, từ bỏ đi… cô có thể làm gì chứ?
Cô chờ anh chán ghét trò chơi này, chờ anh thả cô ra, để cô được tự do rời đi.
Trước đó, cô sẽ không thể chạy thoát khỏi những xiềng xích này, cô thật sự rất mệt mỏi...