Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 89 HẠ VIÊN MIÊN KHÔNG VÔ TỘI
CHƯƠNG 89: HẠ VIÊN MIÊN KHÔNG VÔ TỘI
“Cô còn nhớ trước đây đã ép Viên Miên cạn một chai rượu Whisky không? Giản Đường, cô Giản, khi đó cô có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không.”
Giản Đường nhìn ra vẻ mặt căm ghét của Anh Cương, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu: “Tôi? Ép? Viên Miên? Uống một chai rượu Whisky?”
Cô biến mỗi từ thành câu hỏi, chuyện ép buộc này cô chẳng thèm làm, huống chi là dùng thủ đoạn thấp hèn đối với Hạ Viên Miên, ép Hạ Viên Miên uống cạn một chai rượu Whisky.
Chuyện như vậy cô chưa từng làm.
“Giả ngốc? Cô Giản, khi đó cô oai cỡ nào, ghen tỵ với Viên Miên, cố ý dùng phép khích tướng với Viên Miên, để Viên Miên không thể không uống một hơi cạn sạch. Cô cho rằng chuyện này không ai nhìn thấy, người khác sẽ không biết sao?”
Giản Đường đột nhiên dửng dưng cắt ngang Anh Cương, giọng nói gằn lại:
“Không có, chuyện anh nói tôi chưa từng làm.”
“Xùy…” Hai mắt Anh Cương hận không thể độc ác hơn, trừng Giản Đường: “Cô đang nói tôi vu oan cho cô? Hay là nói Viên Miên dối trá? Năm đó Viên Miên uống say như chết trên đường, may là được tôi bắt gặp, nếu không còn không biết xảy ra chuyện gì!
Giản Đường, cô là nói Viên Miên giả vờ say rượu, hay là chuyện tôi tận mắt chứng kiến là giả?”
Giản Đường như bị sét đánh!
Con ngươi chợt rút lại… Viên Miên đã uống say như chết, bị Anh Cương gặp được?
“Viên Miên… nói ư?” Vẻ mặt cô bất chợt kỳ lạ.
Anh Cương chính là không ưa cái vẻ như vậy của cô: “Cô thật biết giả vờ! Năm đó đã biết giả vờ! Cô cho rằng cô tốt trước mặt Viên Miên như vậy, sau lưng lại làm những chuyện bẩn thỉu, cô cho rằng có thể lừa được người khác? Trên cánh tay, trên đùi của Viên Miên còn có vết máu ứ đọng, chuyện này là thế nào?”
“Anh nghĩ tôi như vậy sao? Anh cho là tôi khắc nghiệt với Hạ Viên Miên?” Cô gái quỳ dưới đất, tia sáng trong ánh mắt càng ngày càng ảm đạm… Trên trán cô có một sự đau xót và mệt mỏi rã rời không nói nên lời.
Nhưng rất nhanh nó đã biến mất không thấy tung tích… Có một chuyện, thực ra cũng đã đoán được.
Ba năm rồi, bao nhiêu tối bị còng tay ở nhà vệ sinh, bao nhiêu đêm khó có thể chợp mắt, thở cũng không thông, chỉ có thể dựa vào góc ngơ ngác nhìn trần nhà vệ sinh… Ngoài sự yên ắng, vắng lặng, đờ đẫn thì chính là đờ đẫn, những buổi tối không tìm được bất kỳ chuyện nào có thể làm… Lẽ nào còn chưa đủ để cô hiểu những chuyện trước kia cô chưa kịp nhìn rõ sao?
Cô tốn ba năm nghĩ đi nghĩ lại, lúc đầu vốn là để tìm ra chứng cứ chứng minh bản thân oan uổng.
Nhưng càng nghĩ nhiều cô lại càng tỉnh ra. Đến cuối cùng khi cô suy đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra kia một lần nữa đã không còn là vì tìm ra chứng cứ chứng minh bản thân vô tội, mà là để chứng minh mình đã đoán sai.
Không nói mà chỉ cười nhẹ, khóe miệng cô khẽ cong lên một nụ cười, vị đắng tràn ra trong miệng… Cuối cùng thì cô vẫn đoán đúng.
Từ khi Anh Cương bắt đầu lên án cô, Giản Đường đã biết trong ba năm này mình đã làm một chuyện thật nực cười, thật đáng thương, đáng buồn biết bao – cô lại vì chứng minh mình đoán sai, vì chứng minh Hạ Viên Miên vô tội mà giày vò mình nhớ lại những ký ức không quá rõ ràng của cô.
Cô ngốc ư?
Cô ngốc!
Nếu không trong ba năm đó, rõ ràng đã sớm nhận ra Hạ Viên Miên “không sạch sẽ” mà vẫn cứ nhớ lại quá khứ, muốn từ trong trí nhớ ở quá khứ tìm được căn cứ chứng minh Hạ Viên Miên “vô tội”, dùng để phủ định những nghi vấn mơ hồ sâu trong lòng mình.
“Cô cười đi, Giản Đường, cô cười đi, cô đang cười cái gì? Cô cười Viên Miên đã chết, cô cười kế sách của cô được như ý? Giản Đường, cô thật vô liêm sỉ! Cô còn cười! Không cho cô cười!” Anh Cương nhìn cô gái quỳ dưới đất trước mặt, khóe miệng nở nụ cười quái đản không nói nên lời, bị chọc giận, trong lòng bất giác chầm chậm bốc hỏa.
Cô ngửa đầu nhìn Anh Cương cười, không có một tiếng cười vang nào, cười như vậy khiến lòng người kinh tởm, nụ cười đó kỳ lạ không nói nên lời, Anh Cương cũng được, Hạ Viên Miên cũng được, những người khác cũng được, đều đã nhìn thấu sự hốt hoảng trong lòng người khác.
Cô gái kia cuối cùng há miệng, tiếng hét to kích động thần kinh mọi người ở đây:
“Anh Cương, cảm ơn. Tôi cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh.” Là anh kéo tôi ra khỏi ảo tưởng, khiến rốt cuộc tôi cũng bằng lòng nhìn thẳng vào sự nghi ngờ sâu trong lòng đối với Hạ Viên Miên.
Cáo buộc của Anh Cương, cô chưa từng làm, sự tức giận của Anh Cương rõ ràng như thế, chứng minh điều gì?
Chứng minh Hạ Viên Miên thật sự nói dối chuyện không có thực này với Anh Cương.
Chuyện năm đó có vô số điểm đáng ngờ, cô không hề làm gì cả, cuối cùng lại thành “chứng cứ gây bất lợi cho cô”, cái gọi là “chứng cứ” là thứ gì? Chính là trong di động của Hạ Viên Miên, đã ghi lại những tin nhắn và cuộc nói chuyện với cô trước khi cô ta gặp chuyện không may!
Khi đó chưa bao giờ nghĩ đến Hạ Viên Miên.
Cô thật sự cảm ơn Anh Cương.
Nhưng lời này lọt vào tai những người khác lại như mượn cớ gây chuyện.
Anh Cương thẹn quá hóa giận, câu “cảm ơn” của Giản Đường đã hoàn toàn làm thần kinh anh ta vỡ tung: “Cảm ơn? Cô nói cảm ơn?” Anh ta đang sỉ nhục cô đấy, cô còn nói “cảm ơn?”
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Đưa tay túm tóc Giản Đường, thô lỗ cầm một chai rượu trong tay đưa đến trước mặt Giản Đường: “Được, cô muốn cảm ơn tôi thì cạn sạch chai rượu này đi. Cô cạn sạch chai rượu này rồi, tôi lập tức bảo các anh em ở đây xóa bỏ toàn bộ ảnh và video trong điện thoại.”
“Thế nào, công bằng chứ, năm đó cô ép Viên Miên uống cạn một chai rượu Whisky, hôm nay cô cũng cạn sạch một chai Whisky. Anh Cương tôi xin thề ở đây, sau này sẽ không làm phiền cô nữa.” Sắc mặt Anh Cương thật ghê tởm: “Sao, uống hay không uống?”
Uống, hay không uống?
Giản Đường cúi mắt nhìn chai rượu Whisky kia im lặng.
Tô Mịch bị bịt miệng, trợn to hai mắt ư ư, không phát ra được câu nào.
“Tôi chưa từng làm vậy. Tôi cũng không thể uống rượu.” Cô từ từ giải thích, cô chưa từng làm, chưa làm là chưa làm. Cô cũng không thể uống rượu, lúc trước cô vì điều gì mới có thể nhịn được nhiều sự nhục nhã, chịu đựng sự cười nhạo như vậy, đi làm những việc không ai muốn làm… Vì không uống một ngụm rượu cô có thể quỳ xuống, có thể bước vào nước để cược mạng sống, có thể hát đến hỏng cả giọng, có thể làm vô số chuyện, duy nhất chỉ không thể uống rượu.
“Tôi không uống rượu.” Cô ngẩng đầu lên, nói vô cùng chậm, lại vô cùng chắc chắn: “Tổng giám đốc đã đồng ý với tôi, không uống rượu.”
“Ha ha ha… Tôi đúng là lần đầu tiên nghe nói làm việc này mà không uống rượu, Giản Đường, cô tưởng rằng cô là cô Giản, muốn làm gì thì làm cái đó, không muốn làm gì thì sẽ không làm cái đó sao? Ha ha.” Anh Cương lấy di động ra, giơ một video vừa mới quay trong điện thoại lên, cho Giản Đường nhìn.
“Ấn xuống nút này, video này sẽ trực tiếp gửi cho danh sách bạn bè của tôi. Sao hả, thật sự không uống sao?”
“Cô còn nhớ trước đây đã ép Viên Miên cạn một chai rượu Whisky không? Giản Đường, cô Giản, khi đó cô có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không.”
Giản Đường nhìn ra vẻ mặt căm ghét của Anh Cương, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu: “Tôi? Ép? Viên Miên? Uống một chai rượu Whisky?”
Cô biến mỗi từ thành câu hỏi, chuyện ép buộc này cô chẳng thèm làm, huống chi là dùng thủ đoạn thấp hèn đối với Hạ Viên Miên, ép Hạ Viên Miên uống cạn một chai rượu Whisky.
Chuyện như vậy cô chưa từng làm.
“Giả ngốc? Cô Giản, khi đó cô oai cỡ nào, ghen tỵ với Viên Miên, cố ý dùng phép khích tướng với Viên Miên, để Viên Miên không thể không uống một hơi cạn sạch. Cô cho rằng chuyện này không ai nhìn thấy, người khác sẽ không biết sao?”
Giản Đường đột nhiên dửng dưng cắt ngang Anh Cương, giọng nói gằn lại:
“Không có, chuyện anh nói tôi chưa từng làm.”
“Xùy…” Hai mắt Anh Cương hận không thể độc ác hơn, trừng Giản Đường: “Cô đang nói tôi vu oan cho cô? Hay là nói Viên Miên dối trá? Năm đó Viên Miên uống say như chết trên đường, may là được tôi bắt gặp, nếu không còn không biết xảy ra chuyện gì!
Giản Đường, cô là nói Viên Miên giả vờ say rượu, hay là chuyện tôi tận mắt chứng kiến là giả?”
Giản Đường như bị sét đánh!
Con ngươi chợt rút lại… Viên Miên đã uống say như chết, bị Anh Cương gặp được?
“Viên Miên… nói ư?” Vẻ mặt cô bất chợt kỳ lạ.
Anh Cương chính là không ưa cái vẻ như vậy của cô: “Cô thật biết giả vờ! Năm đó đã biết giả vờ! Cô cho rằng cô tốt trước mặt Viên Miên như vậy, sau lưng lại làm những chuyện bẩn thỉu, cô cho rằng có thể lừa được người khác? Trên cánh tay, trên đùi của Viên Miên còn có vết máu ứ đọng, chuyện này là thế nào?”
“Anh nghĩ tôi như vậy sao? Anh cho là tôi khắc nghiệt với Hạ Viên Miên?” Cô gái quỳ dưới đất, tia sáng trong ánh mắt càng ngày càng ảm đạm… Trên trán cô có một sự đau xót và mệt mỏi rã rời không nói nên lời.
Nhưng rất nhanh nó đã biến mất không thấy tung tích… Có một chuyện, thực ra cũng đã đoán được.
Ba năm rồi, bao nhiêu tối bị còng tay ở nhà vệ sinh, bao nhiêu đêm khó có thể chợp mắt, thở cũng không thông, chỉ có thể dựa vào góc ngơ ngác nhìn trần nhà vệ sinh… Ngoài sự yên ắng, vắng lặng, đờ đẫn thì chính là đờ đẫn, những buổi tối không tìm được bất kỳ chuyện nào có thể làm… Lẽ nào còn chưa đủ để cô hiểu những chuyện trước kia cô chưa kịp nhìn rõ sao?
Cô tốn ba năm nghĩ đi nghĩ lại, lúc đầu vốn là để tìm ra chứng cứ chứng minh bản thân oan uổng.
Nhưng càng nghĩ nhiều cô lại càng tỉnh ra. Đến cuối cùng khi cô suy đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra kia một lần nữa đã không còn là vì tìm ra chứng cứ chứng minh bản thân vô tội, mà là để chứng minh mình đã đoán sai.
Không nói mà chỉ cười nhẹ, khóe miệng cô khẽ cong lên một nụ cười, vị đắng tràn ra trong miệng… Cuối cùng thì cô vẫn đoán đúng.
Từ khi Anh Cương bắt đầu lên án cô, Giản Đường đã biết trong ba năm này mình đã làm một chuyện thật nực cười, thật đáng thương, đáng buồn biết bao – cô lại vì chứng minh mình đoán sai, vì chứng minh Hạ Viên Miên vô tội mà giày vò mình nhớ lại những ký ức không quá rõ ràng của cô.
Cô ngốc ư?
Cô ngốc!
Nếu không trong ba năm đó, rõ ràng đã sớm nhận ra Hạ Viên Miên “không sạch sẽ” mà vẫn cứ nhớ lại quá khứ, muốn từ trong trí nhớ ở quá khứ tìm được căn cứ chứng minh Hạ Viên Miên “vô tội”, dùng để phủ định những nghi vấn mơ hồ sâu trong lòng mình.
“Cô cười đi, Giản Đường, cô cười đi, cô đang cười cái gì? Cô cười Viên Miên đã chết, cô cười kế sách của cô được như ý? Giản Đường, cô thật vô liêm sỉ! Cô còn cười! Không cho cô cười!” Anh Cương nhìn cô gái quỳ dưới đất trước mặt, khóe miệng nở nụ cười quái đản không nói nên lời, bị chọc giận, trong lòng bất giác chầm chậm bốc hỏa.
Cô ngửa đầu nhìn Anh Cương cười, không có một tiếng cười vang nào, cười như vậy khiến lòng người kinh tởm, nụ cười đó kỳ lạ không nói nên lời, Anh Cương cũng được, Hạ Viên Miên cũng được, những người khác cũng được, đều đã nhìn thấu sự hốt hoảng trong lòng người khác.
Cô gái kia cuối cùng há miệng, tiếng hét to kích động thần kinh mọi người ở đây:
“Anh Cương, cảm ơn. Tôi cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh.” Là anh kéo tôi ra khỏi ảo tưởng, khiến rốt cuộc tôi cũng bằng lòng nhìn thẳng vào sự nghi ngờ sâu trong lòng đối với Hạ Viên Miên.
Cáo buộc của Anh Cương, cô chưa từng làm, sự tức giận của Anh Cương rõ ràng như thế, chứng minh điều gì?
Chứng minh Hạ Viên Miên thật sự nói dối chuyện không có thực này với Anh Cương.
Chuyện năm đó có vô số điểm đáng ngờ, cô không hề làm gì cả, cuối cùng lại thành “chứng cứ gây bất lợi cho cô”, cái gọi là “chứng cứ” là thứ gì? Chính là trong di động của Hạ Viên Miên, đã ghi lại những tin nhắn và cuộc nói chuyện với cô trước khi cô ta gặp chuyện không may!
Khi đó chưa bao giờ nghĩ đến Hạ Viên Miên.
Cô thật sự cảm ơn Anh Cương.
Nhưng lời này lọt vào tai những người khác lại như mượn cớ gây chuyện.
Anh Cương thẹn quá hóa giận, câu “cảm ơn” của Giản Đường đã hoàn toàn làm thần kinh anh ta vỡ tung: “Cảm ơn? Cô nói cảm ơn?” Anh ta đang sỉ nhục cô đấy, cô còn nói “cảm ơn?”
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Đưa tay túm tóc Giản Đường, thô lỗ cầm một chai rượu trong tay đưa đến trước mặt Giản Đường: “Được, cô muốn cảm ơn tôi thì cạn sạch chai rượu này đi. Cô cạn sạch chai rượu này rồi, tôi lập tức bảo các anh em ở đây xóa bỏ toàn bộ ảnh và video trong điện thoại.”
“Thế nào, công bằng chứ, năm đó cô ép Viên Miên uống cạn một chai rượu Whisky, hôm nay cô cũng cạn sạch một chai Whisky. Anh Cương tôi xin thề ở đây, sau này sẽ không làm phiền cô nữa.” Sắc mặt Anh Cương thật ghê tởm: “Sao, uống hay không uống?”
Uống, hay không uống?
Giản Đường cúi mắt nhìn chai rượu Whisky kia im lặng.
Tô Mịch bị bịt miệng, trợn to hai mắt ư ư, không phát ra được câu nào.
“Tôi chưa từng làm vậy. Tôi cũng không thể uống rượu.” Cô từ từ giải thích, cô chưa từng làm, chưa làm là chưa làm. Cô cũng không thể uống rượu, lúc trước cô vì điều gì mới có thể nhịn được nhiều sự nhục nhã, chịu đựng sự cười nhạo như vậy, đi làm những việc không ai muốn làm… Vì không uống một ngụm rượu cô có thể quỳ xuống, có thể bước vào nước để cược mạng sống, có thể hát đến hỏng cả giọng, có thể làm vô số chuyện, duy nhất chỉ không thể uống rượu.
“Tôi không uống rượu.” Cô ngẩng đầu lên, nói vô cùng chậm, lại vô cùng chắc chắn: “Tổng giám đốc đã đồng ý với tôi, không uống rượu.”
“Ha ha ha… Tôi đúng là lần đầu tiên nghe nói làm việc này mà không uống rượu, Giản Đường, cô tưởng rằng cô là cô Giản, muốn làm gì thì làm cái đó, không muốn làm gì thì sẽ không làm cái đó sao? Ha ha.” Anh Cương lấy di động ra, giơ một video vừa mới quay trong điện thoại lên, cho Giản Đường nhìn.
“Ấn xuống nút này, video này sẽ trực tiếp gửi cho danh sách bạn bè của tôi. Sao hả, thật sự không uống sao?”