Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 88 BUÔNG THA CHO TÔI
CHƯƠNG 88: BUÔNG THA CHO TÔI
Trên ghế sô pha, Anh Cương đang gọi điện thoại, nói gì đó vào điện thoại, sau đó gọi Giản Đường: “Này, Giản Đường, cô đoán xem tôi vừa gọi điện thoại cho ai?” Anh Cương cười xấu xa, hai mắt lóe sáng: “Anh trai cô đó, cô đoán xem anh trai cô nói gì? Anh ta nói nhà họ Giản không có người tên Giản Đường. Ha ha, Giản Đường, cô thật đáng thương, giết chết bạn thân nhất của mình thì được gì chứ? Viên Miên đúng là gặp vận đen tám đời mới trở thành bạn thân với cô!”
Nói đến đây, ánh mắt Anh Cương hiện lên sự tức giận, nhìn thẳng vào mắt Giản Đường, giống như muốn chặt Giản Đường thành tám khúc.
Giản Đường cúi thấp đầu, người khác không thấy được ánh mắt của cô.
Cô không phản bác, cô biết Anh Cương thích Hạ Viên Miên… Cô cũng không giải thích, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, không ai tin cô thì cô giải thích làm gì?
Mà sâu trong đáy lòng, cô vẫn buồn phiền vì lời nói của Giản Minh Bình.
Giản Đường khẽ cười một tiếng, không biết là đang cười chính mình, hay cười Anh Cương, hay là cười Giản Minh Bình. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, đầu gối co lại.
Tô Mịch gọi lớn: “Giản Đường, đừng.”
“Rầm!”
Tiếng đầu gối va chạm xuống đất rất lớn, Giản Đường quỳ thẳng xuống, mảnh thủy tinh trên sàn cắm thẳng vào đầu gối cô, không phải cô không đau, nhưng cô chỉ giương mắt nhìn về phía Hạ Võ: “Mau thả chị Mịch ra.”
Đôi mắt đẹp của Tô Mịch trừng lớn.
Hạ Võ nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cười to: “Ha ha! Giản Đường kiêu ngạo nhất thành phố S đây sao? Ha ha… Quỳ xuống rồi? Ha ha ha ha… Giản Đường, cô cũng có ngày hôm nay sao? Cô có nhớ không, lúc trước tôi ra sức theo đuổi cô, nhưng cô lại chỉ nói một câu lạnh lùng: “Anh không xứng với tôi!” để đuổi tôi đi, khiến tôi trở thành cho cười cho toàn bộ thành phố S!”
Hắn nhìn Giản Đường, đáy mắt có khoái cảm của việc trả thù:
“Giản Đường, Giản Đường, Giản Đường! Cô cũng có ngày hôm nay sao? Cô đã từng nghĩ đến chuyện luân hồi báo ứng, quả báo đúng người chưa?”
Hắn cầm lấy chi phiếu trên bàn, lùi về sau bốn, năm bước, giơ chi phiếu trong tay lên:
“Muốn tiền sao? Cô bò qua đây, tiền ở ngay chỗ này.” Hắn đưa tay chỉ vào đũng quần mình: “Cô bò qua nơi này thì một tỷ rưỡi này sẽ là của cô! Tôi nói sẽ giữ lời!”
Năm đó, một câu không xứng của Giản Đường đã làm mất mặt mũi của hắn, hôm nay, Hạ Võ hắn sẽ lấy một tỷ rưỡi để làm Giản Đường mất mặt.
“Giản Đường, đừng!” Tô Mịch hối hận rồi, cô thật sự hối hận rồi.
Giản Đường ngước mắt lên, nhìn lướt qua chi phiếu một tỷ rưỡi trong tay Hạ Võ, bên tai cô là giọng nói của Tô Mịch.
Ánh mắt cô lóe sáng, đột nhiên, Giản Đường chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Mịch.
Hô hấp của Tô Mịch ngừng lại, đồng tử cũng co lại.
Giản Đường nhìn Tô Mịch. Xin lỗi, em có con đường mà em phải đi, còn có rất nhiều chuyện em cần làm, em phải thoát khỏi thế lực của người kia…
Giản Đường hít sâu, sau đó nhắm mắt lại… Cũng có gì ghê gớm đâu, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô quỳ xuống, dù sao… cô cũng đã sớm không còn gì nữa rồi.
Là ai thì cũng có gì khác nhau?
Ha ha…
Lại là tiếng chén rượu rơi xuống đất, Tô Mịch lớn giọng mắng: “Cậu Hạ, cậu có thù oán gì với Giản Đường mà phải hèn hạ như vậy?”
“Bốp!” Hạ Võ đánh Tô Mịch một bạt tai, trái tim Giản Đường khẽ thắt lại, lạnh lùng ngẩng đầu: “Đừng đụng vào chị ấy.”
Cô nói xong, đầu gối khẽ dịch chuyển về phía trước, mỗi lần dịch chuyển thì mảnh thủy tinh kia lại đâm càng sâu hơn vào da thịt cô. Tô Mịch muốn bước lên nhưng lại bị những người khác cản lại: “Quản lí Tô cứ ở đây nhìn là được, nếu như chọc tới cậu Hạ nhà chúng tôi thì Giản Đường nhà cô lại phải chịu đau khổ rồi.”
Vừa giống uy hiếp, vừa giống cảnh cáo, cũng giống như lời nhắc nhở khiến Tô Mịch nghe xong rất nóng ruột nhưng cũng không dám làm loạn.
“Các người làm như thế thì ông chủ của chúng tôi sẽ tức giận!”
“Được, ông chủ các cô là ai vậy? Nếu hắn ta thật sự tức giận thì cô cứ nói tên mấy anh em chúng tôi ra.” Hắn cũng không tin, ở thành phố S này còn có người dám đối đầu với liên minh mấy gia tộc của bọn họ.
Không ai ngốc đến mức vì một nhân viên quèn trong công ty mà đắc tội gia tộc của mấy người bọn họ.
Tuy chỉ cách khoảng bốn, năm bước, nhưng mỗi lần Giản Đường di chuyển lại giống như quỳ trên mũi dao.
Trán cô toát mồ hôi lạnh, lưng áo đã ướt sũng.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Võ.
“Chui đi!”
“Chui đi!”
“Mau chui đi!”
Trong phòng vang lên âm thanh nối tiếp nhau, ai cũng bảo cô chui qua…
Tô Mịch vừa nói: “Giản Đường, đừng!” thì đã bị đám người kia dùng tay che miệng.
“Chui! Chui! Chui!”
Cả đám đều cười trên nỗi đau của người khác, ánh mắt ai cũng như hổ đói rình mồi, Giản Đường ưỡn thẳng lưng lên, nhưng cả người lại vô cùng căng thẳng… Một tỷ rưỡi, chỉ cần chui một cái là có một tỷ rưỡi rồi! Đây là cô kiếm được lời mà, không phải sao? Nhưng vì sao trái tim cô lại đau đớn như vậy?
Giản Đường, Giản Đường, mày chính là tội phạm đang phải cải tạo, mày còn muốn có tôn nghiêm sao?
Những thứ xa xỉ như này, mày đã sớm không còn rồi, mày còn kiêu ngạo gì chứ?
Đã làm đĩ thì phải làm một con đĩ tiêu chuẩn!
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cô chậm rãi cong lưng lên, cúi người xuống, nằm rạp dưới chân Hạ Võ, hai tay chống lên mặt đất, tay phải tiến lên thì chân phải tiến lên, tay trái lên trước thì chân trái cũng lên theo, từng bước một, bò qua hai chân Hạ Võ…
Không sao, không sao cả… Chuyện này thì có đáng gì đâu?
Cô cũng đã từng bò qua háng những người trong phòng giam kia rồi, chuyện này thì có đáng là gì?
Nhưng mỗi lần bò qua, những chuyện mà Giản Đường không muốn nhớ kia lại càng hiện lên rõ mồn một.
Trong phòng giam, trong phòng tắm, bọn họ chặn cô ở nơi vắng vẻ, sau đó bắt cô chui qua háng bọn họ, từng bước bò qua. Có vài người có ác ý thì khi cô bò qua sẽ tiểu tiện ở phía trên khiến cô bị nước tiểu phun đầy mặt.
Cô không đồng ý thì sẽ bị bọn họ dùng vòi nước lạnh tra tấn, cho dù là mùa hè hay mùa đông, chỉ cần cô phản kháng thì sẽ bị đối xử bằng thủ đoạn tồi tệ hơn.
Giản Đường không biết mình đã bò qua như thế nào, thân thể cô run rẩy. Giờ phút này gần như khiến cô trở lại cuộc sống trong ngục ba năm trước.
“Ái chà chà, cô Giản kiêu ngạo không ai sánh được lại vì một tỷ rưỡi mà chui qua háng đàn ông sao?”
“Nhanh chụp ảnh lại, nhất định ngày mai sẽ lên trang nhất!”
Sắc mặt Giản Đường tái nhợt, cô cố gắng chống đỡ bản thân mình, cuối cùng nhịn không được, tức giận nói: “Đừng chụp!”
Không thể chụp!
“Cô nói không chụp thì không chụp sao? Cô cho rằng cô vẫn là con gái của tập đoàn Giản Thị sao? Đừng nằm mơ nữa!”
Tô Mịch kinh ngạc, cô giật mình nhìn về phía Giản Đường… Con gái của tập đoàn Giản Thị sao?
Giản Đường?
Nếu như Giản Đường là con gái nhà họ Giản thì sao lại trở thành dáng vẻ như bây giờ?
Không thể tin nổi!
Tiếng chụp ảnh vang lên, phá vỡ lớp ngụy trang kiên cường của Giản Đường, cô chậm rãi ngẩng đầu: “Xin… xin các anh, đừng chụp nữa!”
“Xin? Hạ Võ, anh nghe thấy chưa? Cô Giản vừa mới nói chữ “xin” với chúng ta đó! Đã từng là cô Giản kiêu ngạo nhất Bến Nhà Rồng mà giờ đây lại cầu xin anh!”
“Ha ha ha ha!”
Bốn phía đều vang lên tiếng cười trêu tức, bao phủ xung quanh Giản Đường.
Trên mặt cô chỉ còn lại sự sợ hãi: “Không! Đừng quay chụp!” Cô hét lên, nhưng cô càng phản kháng thì những người cầm điện thoại quay chụp càng nhiều hơn, chụp vô cùng vui vẻ…
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha…”
Từng chuỗi tiếng cười giống như thần chú, khiến hô hấp của Giản Đường càng lúc càng khó khăn, cô liều mạng lắc đầu: “Đừng chụp mà! Đừng chụp mà!”
Không thể chụp! Không thể!
Sự thảm hại của cô lại hiện ra rõ ràng trước mặt những người đã từng cùng cô vui đùa, mà bây giờ bọn họ đều đang cười nhạo cô.
Giản Đường cảm thấy tất cả người và đồ vật ở bốn phía xung quanh đang điên cuồng xoay tròn, cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà xoay tròn, bắt đầu ăn nói lung tung: “Buông tha cho tôi, buông tha cho tôi, cầu xin các người buông tha tôi…”
Tô Mịch thấy Giản Đường như vậy, đau lòng nhắm mắt lại… Giản Đường, đồ ngốc này…
“Đừng chụp sao?” Anh Cương cầm một bình rượu, ngồi xổm uống, đưa tới trước mặt Giản Đường: “Đến đây, uống cạn bình rượu này thì chúng tôi sẽ không quay chụp nữa!”
Trên ghế sô pha, Anh Cương đang gọi điện thoại, nói gì đó vào điện thoại, sau đó gọi Giản Đường: “Này, Giản Đường, cô đoán xem tôi vừa gọi điện thoại cho ai?” Anh Cương cười xấu xa, hai mắt lóe sáng: “Anh trai cô đó, cô đoán xem anh trai cô nói gì? Anh ta nói nhà họ Giản không có người tên Giản Đường. Ha ha, Giản Đường, cô thật đáng thương, giết chết bạn thân nhất của mình thì được gì chứ? Viên Miên đúng là gặp vận đen tám đời mới trở thành bạn thân với cô!”
Nói đến đây, ánh mắt Anh Cương hiện lên sự tức giận, nhìn thẳng vào mắt Giản Đường, giống như muốn chặt Giản Đường thành tám khúc.
Giản Đường cúi thấp đầu, người khác không thấy được ánh mắt của cô.
Cô không phản bác, cô biết Anh Cương thích Hạ Viên Miên… Cô cũng không giải thích, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, không ai tin cô thì cô giải thích làm gì?
Mà sâu trong đáy lòng, cô vẫn buồn phiền vì lời nói của Giản Minh Bình.
Giản Đường khẽ cười một tiếng, không biết là đang cười chính mình, hay cười Anh Cương, hay là cười Giản Minh Bình. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, đầu gối co lại.
Tô Mịch gọi lớn: “Giản Đường, đừng.”
“Rầm!”
Tiếng đầu gối va chạm xuống đất rất lớn, Giản Đường quỳ thẳng xuống, mảnh thủy tinh trên sàn cắm thẳng vào đầu gối cô, không phải cô không đau, nhưng cô chỉ giương mắt nhìn về phía Hạ Võ: “Mau thả chị Mịch ra.”
Đôi mắt đẹp của Tô Mịch trừng lớn.
Hạ Võ nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cười to: “Ha ha! Giản Đường kiêu ngạo nhất thành phố S đây sao? Ha ha… Quỳ xuống rồi? Ha ha ha ha… Giản Đường, cô cũng có ngày hôm nay sao? Cô có nhớ không, lúc trước tôi ra sức theo đuổi cô, nhưng cô lại chỉ nói một câu lạnh lùng: “Anh không xứng với tôi!” để đuổi tôi đi, khiến tôi trở thành cho cười cho toàn bộ thành phố S!”
Hắn nhìn Giản Đường, đáy mắt có khoái cảm của việc trả thù:
“Giản Đường, Giản Đường, Giản Đường! Cô cũng có ngày hôm nay sao? Cô đã từng nghĩ đến chuyện luân hồi báo ứng, quả báo đúng người chưa?”
Hắn cầm lấy chi phiếu trên bàn, lùi về sau bốn, năm bước, giơ chi phiếu trong tay lên:
“Muốn tiền sao? Cô bò qua đây, tiền ở ngay chỗ này.” Hắn đưa tay chỉ vào đũng quần mình: “Cô bò qua nơi này thì một tỷ rưỡi này sẽ là của cô! Tôi nói sẽ giữ lời!”
Năm đó, một câu không xứng của Giản Đường đã làm mất mặt mũi của hắn, hôm nay, Hạ Võ hắn sẽ lấy một tỷ rưỡi để làm Giản Đường mất mặt.
“Giản Đường, đừng!” Tô Mịch hối hận rồi, cô thật sự hối hận rồi.
Giản Đường ngước mắt lên, nhìn lướt qua chi phiếu một tỷ rưỡi trong tay Hạ Võ, bên tai cô là giọng nói của Tô Mịch.
Ánh mắt cô lóe sáng, đột nhiên, Giản Đường chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Mịch.
Hô hấp của Tô Mịch ngừng lại, đồng tử cũng co lại.
Giản Đường nhìn Tô Mịch. Xin lỗi, em có con đường mà em phải đi, còn có rất nhiều chuyện em cần làm, em phải thoát khỏi thế lực của người kia…
Giản Đường hít sâu, sau đó nhắm mắt lại… Cũng có gì ghê gớm đâu, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô quỳ xuống, dù sao… cô cũng đã sớm không còn gì nữa rồi.
Là ai thì cũng có gì khác nhau?
Ha ha…
Lại là tiếng chén rượu rơi xuống đất, Tô Mịch lớn giọng mắng: “Cậu Hạ, cậu có thù oán gì với Giản Đường mà phải hèn hạ như vậy?”
“Bốp!” Hạ Võ đánh Tô Mịch một bạt tai, trái tim Giản Đường khẽ thắt lại, lạnh lùng ngẩng đầu: “Đừng đụng vào chị ấy.”
Cô nói xong, đầu gối khẽ dịch chuyển về phía trước, mỗi lần dịch chuyển thì mảnh thủy tinh kia lại đâm càng sâu hơn vào da thịt cô. Tô Mịch muốn bước lên nhưng lại bị những người khác cản lại: “Quản lí Tô cứ ở đây nhìn là được, nếu như chọc tới cậu Hạ nhà chúng tôi thì Giản Đường nhà cô lại phải chịu đau khổ rồi.”
Vừa giống uy hiếp, vừa giống cảnh cáo, cũng giống như lời nhắc nhở khiến Tô Mịch nghe xong rất nóng ruột nhưng cũng không dám làm loạn.
“Các người làm như thế thì ông chủ của chúng tôi sẽ tức giận!”
“Được, ông chủ các cô là ai vậy? Nếu hắn ta thật sự tức giận thì cô cứ nói tên mấy anh em chúng tôi ra.” Hắn cũng không tin, ở thành phố S này còn có người dám đối đầu với liên minh mấy gia tộc của bọn họ.
Không ai ngốc đến mức vì một nhân viên quèn trong công ty mà đắc tội gia tộc của mấy người bọn họ.
Tuy chỉ cách khoảng bốn, năm bước, nhưng mỗi lần Giản Đường di chuyển lại giống như quỳ trên mũi dao.
Trán cô toát mồ hôi lạnh, lưng áo đã ướt sũng.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Võ.
“Chui đi!”
“Chui đi!”
“Mau chui đi!”
Trong phòng vang lên âm thanh nối tiếp nhau, ai cũng bảo cô chui qua…
Tô Mịch vừa nói: “Giản Đường, đừng!” thì đã bị đám người kia dùng tay che miệng.
“Chui! Chui! Chui!”
Cả đám đều cười trên nỗi đau của người khác, ánh mắt ai cũng như hổ đói rình mồi, Giản Đường ưỡn thẳng lưng lên, nhưng cả người lại vô cùng căng thẳng… Một tỷ rưỡi, chỉ cần chui một cái là có một tỷ rưỡi rồi! Đây là cô kiếm được lời mà, không phải sao? Nhưng vì sao trái tim cô lại đau đớn như vậy?
Giản Đường, Giản Đường, mày chính là tội phạm đang phải cải tạo, mày còn muốn có tôn nghiêm sao?
Những thứ xa xỉ như này, mày đã sớm không còn rồi, mày còn kiêu ngạo gì chứ?
Đã làm đĩ thì phải làm một con đĩ tiêu chuẩn!
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cô chậm rãi cong lưng lên, cúi người xuống, nằm rạp dưới chân Hạ Võ, hai tay chống lên mặt đất, tay phải tiến lên thì chân phải tiến lên, tay trái lên trước thì chân trái cũng lên theo, từng bước một, bò qua hai chân Hạ Võ…
Không sao, không sao cả… Chuyện này thì có đáng gì đâu?
Cô cũng đã từng bò qua háng những người trong phòng giam kia rồi, chuyện này thì có đáng là gì?
Nhưng mỗi lần bò qua, những chuyện mà Giản Đường không muốn nhớ kia lại càng hiện lên rõ mồn một.
Trong phòng giam, trong phòng tắm, bọn họ chặn cô ở nơi vắng vẻ, sau đó bắt cô chui qua háng bọn họ, từng bước bò qua. Có vài người có ác ý thì khi cô bò qua sẽ tiểu tiện ở phía trên khiến cô bị nước tiểu phun đầy mặt.
Cô không đồng ý thì sẽ bị bọn họ dùng vòi nước lạnh tra tấn, cho dù là mùa hè hay mùa đông, chỉ cần cô phản kháng thì sẽ bị đối xử bằng thủ đoạn tồi tệ hơn.
Giản Đường không biết mình đã bò qua như thế nào, thân thể cô run rẩy. Giờ phút này gần như khiến cô trở lại cuộc sống trong ngục ba năm trước.
“Ái chà chà, cô Giản kiêu ngạo không ai sánh được lại vì một tỷ rưỡi mà chui qua háng đàn ông sao?”
“Nhanh chụp ảnh lại, nhất định ngày mai sẽ lên trang nhất!”
Sắc mặt Giản Đường tái nhợt, cô cố gắng chống đỡ bản thân mình, cuối cùng nhịn không được, tức giận nói: “Đừng chụp!”
Không thể chụp!
“Cô nói không chụp thì không chụp sao? Cô cho rằng cô vẫn là con gái của tập đoàn Giản Thị sao? Đừng nằm mơ nữa!”
Tô Mịch kinh ngạc, cô giật mình nhìn về phía Giản Đường… Con gái của tập đoàn Giản Thị sao?
Giản Đường?
Nếu như Giản Đường là con gái nhà họ Giản thì sao lại trở thành dáng vẻ như bây giờ?
Không thể tin nổi!
Tiếng chụp ảnh vang lên, phá vỡ lớp ngụy trang kiên cường của Giản Đường, cô chậm rãi ngẩng đầu: “Xin… xin các anh, đừng chụp nữa!”
“Xin? Hạ Võ, anh nghe thấy chưa? Cô Giản vừa mới nói chữ “xin” với chúng ta đó! Đã từng là cô Giản kiêu ngạo nhất Bến Nhà Rồng mà giờ đây lại cầu xin anh!”
“Ha ha ha ha!”
Bốn phía đều vang lên tiếng cười trêu tức, bao phủ xung quanh Giản Đường.
Trên mặt cô chỉ còn lại sự sợ hãi: “Không! Đừng quay chụp!” Cô hét lên, nhưng cô càng phản kháng thì những người cầm điện thoại quay chụp càng nhiều hơn, chụp vô cùng vui vẻ…
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha…”
Từng chuỗi tiếng cười giống như thần chú, khiến hô hấp của Giản Đường càng lúc càng khó khăn, cô liều mạng lắc đầu: “Đừng chụp mà! Đừng chụp mà!”
Không thể chụp! Không thể!
Sự thảm hại của cô lại hiện ra rõ ràng trước mặt những người đã từng cùng cô vui đùa, mà bây giờ bọn họ đều đang cười nhạo cô.
Giản Đường cảm thấy tất cả người và đồ vật ở bốn phía xung quanh đang điên cuồng xoay tròn, cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà xoay tròn, bắt đầu ăn nói lung tung: “Buông tha cho tôi, buông tha cho tôi, cầu xin các người buông tha tôi…”
Tô Mịch thấy Giản Đường như vậy, đau lòng nhắm mắt lại… Giản Đường, đồ ngốc này…
“Đừng chụp sao?” Anh Cương cầm một bình rượu, ngồi xổm uống, đưa tới trước mặt Giản Đường: “Đến đây, uống cạn bình rượu này thì chúng tôi sẽ không quay chụp nữa!”