Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 85 MẤT ĐI SỰ QUẬT CƯỜNG VÀ KIÊN CƯỜNG TỪ TRONG XƯƠNG TỦY
CHƯƠNG 85: MẤT ĐI SỰ QUẬT CƯỜNG VÀ KIÊN CƯỜNG TỪ TRONG XƯƠNG TỦY
Tinh!
Thang máy lại trở về chỗ cũ một lần nữa, cửa mở ra, Giản Đường coi như không nhìn thấy Giản Minh Bình, cô nhấc chân đi ra ngoài, nhưng lại bị kéo tay lại: “Đừng, Tiểu Đường, bây giờ em không thể xuống dưới, em, em, em tìm chỗ trốn trước đã.”
“Anh Giản, xin hãy buông tay, tôi còn chuyện gấp phải làm.”
“Đừng Tiểu Đường, bây giờ em mà xuống sẽ bị bọn họ nhìn thấy đấy. Bọn Tiểu Vũ đã họp lớp ở đây hôm nay.” Giản Minh Bình kéo Giản Đường vào thang máy: “Tiểu Đường, em cũng đâu muốn để đám bạn cùng chơi đùa với mình nhìn thấy bộ dạng lúc này của em đâu.”
Hô hấp của Giản Đường bỗng trở nên khó khăn, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi... Lời Giản Minh Bình cứ văng vẳng bên tai, đó là một trong những nỗi ám ảnh của cô – Cô không dám gặp đám bạn khi xưa chơi cùng trong bộ dạng đê tiện như bây giờ.
Tốc độ của cô còn nhanh hơn cả Giản Minh Bình, cô hốt hoảng đưa tay nhấn nút đóng cửa thang máy.
“Ồ, anh Giản đã tìm được gái đẹp rồi sao, lại còn vui vẻ trong thang máy nữa chứ ~” Một giọng nói bông đùa vang lên, cánh cửa thang máy vốn nên đóng lại rồi, bỗng bị một cánh tay nhẹ nhàng ngăn lại, cánh cửa lần nữa mở ra.
Giản Minh Bình lập tức vùi đầu Giản Đường vào ngực anh ta: “Hạ Võ, đừng làm bừa.” Giản Minh Bình đưa tay ngăn cánh tay của Hạ Võ đang đưa đến phía Giản Đường: “Cô ấy xấu hổ, Hạ Võ, phòng trên kia đã xong rồi, cậu lên trước đi.”
Nói rồi, anh ta vừa vùi mặt Giản Đường vào ngực, vừa đưa cô ra ngoài.
“Anh Giản, anh làm gì vậy? Cùng lên đi mà.”
“Tôi có chút việc, mọi người lên trước đi, tôi sẽ lên sau. Hôm nay tôi mời, mọi người vui hết mình đi.”
Thang máy phía sau bỗng truyền đến tiếng huýt sáo: “Nghe kìa, anh Giản nói anh ấy có việc bận kìa, với ai ấy nhỉ? Trong ngực anh ấy đang ôm một em gái đó, anh Giản đúng là ngày càng biết hưởng thụ nhỉ.”
Trước khi của thang máy đóng, Giản Đường còn nghe thấy tiếng mọi người bật cười “Ha ha” khoái trá ở bên ngoài.
Giản Minh Bình đưa cô vào trong góc, “Tiểu Đường, hôm nay em đừng đi làm nữa.”
Trái tim Giản Đường đau thắt lại, chính cô cũng không dám đối mặt với đám bạn trước kia, nhưng trước mặt người cô gọi là “anh trai” suốt hai mươi năm qua, khi nói không nên lời, cánh tay Giản Đường vô thức bấu chặt lấy thịt đùi mới có thể kiềm chế nội tâm không kích động mà hét lên thành lời.
Giản Đường, mày là tội phạm đang bị cải tạo, mày không có người thân, ba năm trước người nhà họ Giản đã bỏ rơi mày, Giản Đường, đừng đau buồn, trong ba năm qua, nước mắt đã chảy đủ, đau đớn trong tim cũng đã cạn mòn rồi... Cô không ngừng thầm khuyên nhủ bản thân mình, lặp đi lặp lại hơn hai mươi lần, cuối cùng…
Giản Đường chậm rãi ngẩng đầu, cô giơ tay đẩy cánh tay của Giản Minh Bình đang ôm lấy vai cô, “Hôm nay không đi làm, còn ngày mai, ngày kia thì sao, ngày nào Đông Kinh còn mở thì họ sẽ còn đến tiêu tiền, không thể chắc chắn ngày khác sẽ đụng mặt họ.”
Cô nhìn Giản Minh Bình, cô muốn chính tai nghe thử, lúc này, người cô gọi là anh trai suốt hai mươi năm qua sẽ trả lời ra sao, lựa chọn thế nào đây.
“Tiểu Đường, đừng làm ở đây nữa, đổi công việc khác đi.”
“Đổi công viêc khác ư? Anh Giản muốn giới thiệu cho tôi công việc nào đây?” Giản Đường cười kỳ lạ hỏi, đợi xem Giản Minh Bình sẽ dập tắt ngọn lửa cuối cùng trong tim cô như thế nào, dập tắt thật triệt để.
Cô cũng chờ mong Giản Minh Bình sẽ đưa ra quyết định khiến cô không ngờ đến… Nếu thật sự là như vậy, Giản Đường tự nói với mình: Nếu lần này Giản Minh Bình đưa ra cái quyết định khiến cô không ngờ đến đó, vậy thì, cho dù trước kia, lúc trong tù, cô có thất vọng thậm chí là hận người nhà họ Giản đến đâu thì từ nay về sau cô cũng sẽ bỏ qua hết.
Giản Minh Bình im lặng, một lát sau: “Tiểu Đường, anh xin lỗi em... Thẩm Tư Cương rất tàn nhẫn, anh không thể… đem nhà họ Giản ra để đánh cược.”
Đôi mắt Giản Đường bỗng trở nên ảm đạm, đến cùng thì cô cũng không thể đợi được cái quyết định khiến cô không ngờ đến kia của Giản Minh Bình.
“Vậy thì xin lỗi rồi anh Giản, tôi không thể đổi việc khác được.”
Giản Đường thản nhiên từ chối.
Giản Minh Bình lại phiền lòng: “Tiểu Đường, em như vậy là ngang bướng, sao không đổi việc khác mà cứ nhất định muốn làm công việc này chứ?”
“Anh Giản, thứ lỗi cho tôi nhắc nhở anh chút, tôi chỉ là một tội phạm cải tạo, từng ngồi tù. Anh Giản cho rằng tôi có thể làm được việc gì đàng hoàng đây?”
“Giản Đường, trên đời này những người ngồi tù ra đâu chỉ có mình em đâu, tại sao họ vẫn có thể tìm được công việc đàng hoàng để nuôi sống bản thân còn em thì lại nhất quyết muốn ở lại đây mua vui cho người chứ? Tiểu Đường, em sa đọa quá rồi.”
Đôi vai Giản Đường run lên, cô bóp mạnh bắp đùi mình, mới có thể ngăn được bản thân không tát Giản Minh Bình một cái!
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giản Minh Bình, đầy là người cô từng gọi là anh hai mươi năm trời, những ký ức đẹp đẽ khi xưa, anh thương cô, bảo vệ cô, nhường nhịn cô... Thì ra, ba năm nay, người thay đổi không chỉ co cô, còn có cả Giản Minh Bình.
Giản Minh Bình không hiểu vì sao cô em gái đang yên đang lành lại biến thành người cong gái trước mắt, tại sao một Tiểu Đường đầy tự tin, tự trọng lại trở thành một cô gái đê hèn đi mua vui cho đàn ông để kiếm tiền bo như vậy chứ!
“Tiểu Đường, em thay đổi rồi.”
Giản Minh Bình thất vọng nhìn Giản Đường trước mắt anh ta: “Tiểu Đường, trước đây em không như vậy. Nếu bố mẹ nhìn thấy bộ dạng này của em thì sẽ thất vọng lắm đó, sau này em sống ra sao, sống bê bết như một con sâu bọ hay sống đàng hoàng dưới ánh sáng mặt trời, đều là do em lựa chọn.”
Vừa nói, Giản Minh Bình thất vọng lắc đầu, xoay người đi về phía lối ra của Đông Kinh, vừa cầm điện thoại di động lên, vừa gọi điện thoại: “Hạ Võ, tôi có chút việc, hôm nay không vui chơi cùng mọi người được, mọi người chơi hết mình nhé, hóa đơn cứ ghi tên tôi, vậy nhé.”
Ở góc đại sảnh hẻo lánh, Giản Đường lẻ loi đứng sừng sững ở đó như một pho tượng, không hề nhúc nhích.
Nhưng khi đến gần mới thấy bả vai của cô đang run rẩy, cô buông thõng hai cánh tay, nắm chặt thành nắm đấm, cô cúi đầu nhìn đầu ngón chân như thể bên dưới có báu vật đang chờ được nhặt lên... Cô cố gắng kiềm chế để bản thân không hét lên, nhưng trong họng vẫn khẽ rên lên mấy tiếng ưm ưm kỳ quái.
Đúng vậy, đúng vậy! Giản Minh Bình anh nói không sai, trên đời những người đã từng ngồi tù đi ra ngoài có rất nhiều, có người thì sống bê bết đến tận xương tủy, có người sống bình dị nửa đời sau... Anh tưởng cô không muốn sao! Anh nghĩ cô không muốn được như vậy sao! Anh tưởng cô không muốn mà được à!
Giản Minh Bình, người đã từng ngồi tù đi ra ngoài có rất nhiều, nhưng bọn họ có người nhà, có thân phận, có quá khứ!
Cô thì sao?
Cô thì sao!
Cô có cái gì!
Người không có quá khứ, mới từ trong tù ra, khi ra từ, trên người chỉ có mấy chục nghìn, quần áo rách nát, ngoài chứng minh thư ra thì chẳng có gì cả.
Người nhà, nhà, quá khứ, bạn bè dù không có thì cũng nên có chỗ che gió che mưa chứ, nhưng còn cô, ... Không có gì cả! Cô là một trang giấy viết “Tội phạm đang bị cải tạo”, ngoài ra, không có gì cả.
Trong góc vắng vẻ như mây đen u ám vây quanh, dưới mây đen, cô gái kia run run lấy điện thoại di động của mình ra nhìn, hít mũi một cái, cô lại ngẩng đầu lên, chậm rãi xoay người, nhấc chân, đi về phía thang máy.
Cô sẽ không nhận thua, cho dù chỉ còn bốn mươi phút nữa, cô cũng cố phấn đấu đến cùng… Giản Đường lê bước vào thang máy.
Trên đời này có ai có lòng dạ sắt đá chứ, có ai không biết đau… Nhưng, cô vẫn còn việc quan trọng phải làm. Người sống trong địa ngục, không phải không biết đau mà chỉ là đã mất đi tư cách kêu đau thôi.
Giản Minh Bình, đã đâm một mũi dao thật sâu lên vết thương trên ngực Giản Đường. Còn cô, thời khắc cửa thang má mở ra lần nữa, cô ngẩng đầu, nhìn vào gương trong thang máy, giơ ngón tay lên, kéo má tạo thành một nụ cười, hít mũi một cái, cô thu lại tất cả đau thương, ngẩng đầu lấy lại tinh thần, nói với bản thân: “Còn món nợ khổng lồ một tỉ rưỡi nữa.”
Tinh!
Thang máy lại trở về chỗ cũ một lần nữa, cửa mở ra, Giản Đường coi như không nhìn thấy Giản Minh Bình, cô nhấc chân đi ra ngoài, nhưng lại bị kéo tay lại: “Đừng, Tiểu Đường, bây giờ em không thể xuống dưới, em, em, em tìm chỗ trốn trước đã.”
“Anh Giản, xin hãy buông tay, tôi còn chuyện gấp phải làm.”
“Đừng Tiểu Đường, bây giờ em mà xuống sẽ bị bọn họ nhìn thấy đấy. Bọn Tiểu Vũ đã họp lớp ở đây hôm nay.” Giản Minh Bình kéo Giản Đường vào thang máy: “Tiểu Đường, em cũng đâu muốn để đám bạn cùng chơi đùa với mình nhìn thấy bộ dạng lúc này của em đâu.”
Hô hấp của Giản Đường bỗng trở nên khó khăn, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi... Lời Giản Minh Bình cứ văng vẳng bên tai, đó là một trong những nỗi ám ảnh của cô – Cô không dám gặp đám bạn khi xưa chơi cùng trong bộ dạng đê tiện như bây giờ.
Tốc độ của cô còn nhanh hơn cả Giản Minh Bình, cô hốt hoảng đưa tay nhấn nút đóng cửa thang máy.
“Ồ, anh Giản đã tìm được gái đẹp rồi sao, lại còn vui vẻ trong thang máy nữa chứ ~” Một giọng nói bông đùa vang lên, cánh cửa thang máy vốn nên đóng lại rồi, bỗng bị một cánh tay nhẹ nhàng ngăn lại, cánh cửa lần nữa mở ra.
Giản Minh Bình lập tức vùi đầu Giản Đường vào ngực anh ta: “Hạ Võ, đừng làm bừa.” Giản Minh Bình đưa tay ngăn cánh tay của Hạ Võ đang đưa đến phía Giản Đường: “Cô ấy xấu hổ, Hạ Võ, phòng trên kia đã xong rồi, cậu lên trước đi.”
Nói rồi, anh ta vừa vùi mặt Giản Đường vào ngực, vừa đưa cô ra ngoài.
“Anh Giản, anh làm gì vậy? Cùng lên đi mà.”
“Tôi có chút việc, mọi người lên trước đi, tôi sẽ lên sau. Hôm nay tôi mời, mọi người vui hết mình đi.”
Thang máy phía sau bỗng truyền đến tiếng huýt sáo: “Nghe kìa, anh Giản nói anh ấy có việc bận kìa, với ai ấy nhỉ? Trong ngực anh ấy đang ôm một em gái đó, anh Giản đúng là ngày càng biết hưởng thụ nhỉ.”
Trước khi của thang máy đóng, Giản Đường còn nghe thấy tiếng mọi người bật cười “Ha ha” khoái trá ở bên ngoài.
Giản Minh Bình đưa cô vào trong góc, “Tiểu Đường, hôm nay em đừng đi làm nữa.”
Trái tim Giản Đường đau thắt lại, chính cô cũng không dám đối mặt với đám bạn trước kia, nhưng trước mặt người cô gọi là “anh trai” suốt hai mươi năm qua, khi nói không nên lời, cánh tay Giản Đường vô thức bấu chặt lấy thịt đùi mới có thể kiềm chế nội tâm không kích động mà hét lên thành lời.
Giản Đường, mày là tội phạm đang bị cải tạo, mày không có người thân, ba năm trước người nhà họ Giản đã bỏ rơi mày, Giản Đường, đừng đau buồn, trong ba năm qua, nước mắt đã chảy đủ, đau đớn trong tim cũng đã cạn mòn rồi... Cô không ngừng thầm khuyên nhủ bản thân mình, lặp đi lặp lại hơn hai mươi lần, cuối cùng…
Giản Đường chậm rãi ngẩng đầu, cô giơ tay đẩy cánh tay của Giản Minh Bình đang ôm lấy vai cô, “Hôm nay không đi làm, còn ngày mai, ngày kia thì sao, ngày nào Đông Kinh còn mở thì họ sẽ còn đến tiêu tiền, không thể chắc chắn ngày khác sẽ đụng mặt họ.”
Cô nhìn Giản Minh Bình, cô muốn chính tai nghe thử, lúc này, người cô gọi là anh trai suốt hai mươi năm qua sẽ trả lời ra sao, lựa chọn thế nào đây.
“Tiểu Đường, đừng làm ở đây nữa, đổi công việc khác đi.”
“Đổi công viêc khác ư? Anh Giản muốn giới thiệu cho tôi công việc nào đây?” Giản Đường cười kỳ lạ hỏi, đợi xem Giản Minh Bình sẽ dập tắt ngọn lửa cuối cùng trong tim cô như thế nào, dập tắt thật triệt để.
Cô cũng chờ mong Giản Minh Bình sẽ đưa ra quyết định khiến cô không ngờ đến… Nếu thật sự là như vậy, Giản Đường tự nói với mình: Nếu lần này Giản Minh Bình đưa ra cái quyết định khiến cô không ngờ đến đó, vậy thì, cho dù trước kia, lúc trong tù, cô có thất vọng thậm chí là hận người nhà họ Giản đến đâu thì từ nay về sau cô cũng sẽ bỏ qua hết.
Giản Minh Bình im lặng, một lát sau: “Tiểu Đường, anh xin lỗi em... Thẩm Tư Cương rất tàn nhẫn, anh không thể… đem nhà họ Giản ra để đánh cược.”
Đôi mắt Giản Đường bỗng trở nên ảm đạm, đến cùng thì cô cũng không thể đợi được cái quyết định khiến cô không ngờ đến kia của Giản Minh Bình.
“Vậy thì xin lỗi rồi anh Giản, tôi không thể đổi việc khác được.”
Giản Đường thản nhiên từ chối.
Giản Minh Bình lại phiền lòng: “Tiểu Đường, em như vậy là ngang bướng, sao không đổi việc khác mà cứ nhất định muốn làm công việc này chứ?”
“Anh Giản, thứ lỗi cho tôi nhắc nhở anh chút, tôi chỉ là một tội phạm cải tạo, từng ngồi tù. Anh Giản cho rằng tôi có thể làm được việc gì đàng hoàng đây?”
“Giản Đường, trên đời này những người ngồi tù ra đâu chỉ có mình em đâu, tại sao họ vẫn có thể tìm được công việc đàng hoàng để nuôi sống bản thân còn em thì lại nhất quyết muốn ở lại đây mua vui cho người chứ? Tiểu Đường, em sa đọa quá rồi.”
Đôi vai Giản Đường run lên, cô bóp mạnh bắp đùi mình, mới có thể ngăn được bản thân không tát Giản Minh Bình một cái!
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giản Minh Bình, đầy là người cô từng gọi là anh hai mươi năm trời, những ký ức đẹp đẽ khi xưa, anh thương cô, bảo vệ cô, nhường nhịn cô... Thì ra, ba năm nay, người thay đổi không chỉ co cô, còn có cả Giản Minh Bình.
Giản Minh Bình không hiểu vì sao cô em gái đang yên đang lành lại biến thành người cong gái trước mắt, tại sao một Tiểu Đường đầy tự tin, tự trọng lại trở thành một cô gái đê hèn đi mua vui cho đàn ông để kiếm tiền bo như vậy chứ!
“Tiểu Đường, em thay đổi rồi.”
Giản Minh Bình thất vọng nhìn Giản Đường trước mắt anh ta: “Tiểu Đường, trước đây em không như vậy. Nếu bố mẹ nhìn thấy bộ dạng này của em thì sẽ thất vọng lắm đó, sau này em sống ra sao, sống bê bết như một con sâu bọ hay sống đàng hoàng dưới ánh sáng mặt trời, đều là do em lựa chọn.”
Vừa nói, Giản Minh Bình thất vọng lắc đầu, xoay người đi về phía lối ra của Đông Kinh, vừa cầm điện thoại di động lên, vừa gọi điện thoại: “Hạ Võ, tôi có chút việc, hôm nay không vui chơi cùng mọi người được, mọi người chơi hết mình nhé, hóa đơn cứ ghi tên tôi, vậy nhé.”
Ở góc đại sảnh hẻo lánh, Giản Đường lẻ loi đứng sừng sững ở đó như một pho tượng, không hề nhúc nhích.
Nhưng khi đến gần mới thấy bả vai của cô đang run rẩy, cô buông thõng hai cánh tay, nắm chặt thành nắm đấm, cô cúi đầu nhìn đầu ngón chân như thể bên dưới có báu vật đang chờ được nhặt lên... Cô cố gắng kiềm chế để bản thân không hét lên, nhưng trong họng vẫn khẽ rên lên mấy tiếng ưm ưm kỳ quái.
Đúng vậy, đúng vậy! Giản Minh Bình anh nói không sai, trên đời những người đã từng ngồi tù đi ra ngoài có rất nhiều, có người thì sống bê bết đến tận xương tủy, có người sống bình dị nửa đời sau... Anh tưởng cô không muốn sao! Anh nghĩ cô không muốn được như vậy sao! Anh tưởng cô không muốn mà được à!
Giản Minh Bình, người đã từng ngồi tù đi ra ngoài có rất nhiều, nhưng bọn họ có người nhà, có thân phận, có quá khứ!
Cô thì sao?
Cô thì sao!
Cô có cái gì!
Người không có quá khứ, mới từ trong tù ra, khi ra từ, trên người chỉ có mấy chục nghìn, quần áo rách nát, ngoài chứng minh thư ra thì chẳng có gì cả.
Người nhà, nhà, quá khứ, bạn bè dù không có thì cũng nên có chỗ che gió che mưa chứ, nhưng còn cô, ... Không có gì cả! Cô là một trang giấy viết “Tội phạm đang bị cải tạo”, ngoài ra, không có gì cả.
Trong góc vắng vẻ như mây đen u ám vây quanh, dưới mây đen, cô gái kia run run lấy điện thoại di động của mình ra nhìn, hít mũi một cái, cô lại ngẩng đầu lên, chậm rãi xoay người, nhấc chân, đi về phía thang máy.
Cô sẽ không nhận thua, cho dù chỉ còn bốn mươi phút nữa, cô cũng cố phấn đấu đến cùng… Giản Đường lê bước vào thang máy.
Trên đời này có ai có lòng dạ sắt đá chứ, có ai không biết đau… Nhưng, cô vẫn còn việc quan trọng phải làm. Người sống trong địa ngục, không phải không biết đau mà chỉ là đã mất đi tư cách kêu đau thôi.
Giản Minh Bình, đã đâm một mũi dao thật sâu lên vết thương trên ngực Giản Đường. Còn cô, thời khắc cửa thang má mở ra lần nữa, cô ngẩng đầu, nhìn vào gương trong thang máy, giơ ngón tay lên, kéo má tạo thành một nụ cười, hít mũi một cái, cô thu lại tất cả đau thương, ngẩng đầu lấy lại tinh thần, nói với bản thân: “Còn món nợ khổng lồ một tỉ rưỡi nữa.”