Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 84 TIỂU ĐƯỜNG, EM SỐNG TỐT KHÔNG
CHƯƠNG 84: TIỂU ĐƯỜNG, EM SỐNG TỐT KHÔNG
Sự ra đi của Kane đã mang theo cả chút linh hồn khó khăn lắm mới bò từ địa ngục lên được đi, mang đi hoàn toàn.
Không ngừng động đến vết thương của người khác, thực chất chính là tạo thêm vết thương thuộc về bản thân trên vết thương cũ của người ta.
Kane là một cao thủ tình trường, anh ta biết rõ, anh ta không ngừng chạm đến vết thương của Giản Đường, chẳng những đã kích thích vết thương của cô mà đối với Giản Đường mà nói, chỉ là âm thầm thay đổi điều gì đó, Giản Đường không biết nhưng Kane lại hiểu rõ.
Kane rất độc ác, mặc dù không thể ăn cay nhưng mỗi lần cô nấu mì cay hay chua thì anh ta đều ăn không còn lại một sợi nào.
Cho nên trò chơi đi săn này, anh ta đã thắng. Thắng một cách triệt để, không để lại một chút đất dung thân cho Giản Đường.
...
“Tiền, đã gom đủ chưa?”
Ngày hôm sau, Tô Mịch gọi Giản Đường tới phòng làm việc.
Giản Đường lắc đầu.
Tô Mịch nhíu mày: “Em không nói với anh ta sao?”
Giản Đường vẫn lắc đầu như cũ.
Tô Mịch đã hiểu.
“Người bình thường chúng ta không hiểu được suy nghĩ của người có tiền đâu. Giản Đường, em hối hận không?” Rất rõ ràng, Tô Mịch đã đoán ra điều gì đó: “Giản Đường, chị nói với em một tin xấu, Tổng giám được Thẩm vừa gọi điện thoại đến nói anh ta sẽ đến muộn một chút.
Chị lại nói thêm với em một tin tốt, em có thêm một giờ đồng hồ để kiếm thêm tiền.”
Tô Mịch cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian: “Giản Đường, chị có một tỉ rưỡi nhưng chị không dám đưa em.” Tô Mịch rất thản nhiên, cô không hề áy này, cô đã giấu Giản Đường về sự tồn tại của số tiền này, đây đã là cực hạn cô có thể làm được rồi.
“Cảm ơn chị, chị Mịch. Em biết chị đã giúp em rất nhiều. Nhưng tổng giám đốc Thẩm… Em hiểu anh ta. Cho nên, nếu em là chị thì em cũng sẽ lựa chọn giống vậy.”
...
Đi thang máy lên tầng trên, khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài có một người đang đứng, Giản Đường cứng đờ người.
Lúc này, người ngoài cửa cũng kinh ngạc nhìn Giản Đường trong thang máy.
“Tiểu Đường…” Người ngoài cửa thất thần nhìn Giản Đường, nhỏ giọng gọi.
Bộp!
Mặt Giản Đường tái nhợt: “Chào anh, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Tiểu Đường gì cả.”
Cô nói xong, lập tức đưa tay ra ấn nút đóng cửa.
“Đợi đã, đợi đã!” Người ngoài của chen vào, rất vội vã, lập tức tóm lấy tay Giản Đường: “Tiểu Đường, Tiểu Đường, em là Tiểu Đường mà, anh không thể nào nhận nhầm.”
“Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi.”
“Tiểu Đường, em có hóa thành tro thì anh cũng nhận ra em. Tiểu Đường, anh xin lỗi em…”
Một tiếng “anh” này khiến trái tim Giản Đường tâm run lên.
“Tôi không phải, tôi không quen anh, anh à.”
“Tiểu Đường, em sống ổn không? Anh rất nhớ em, anh vô dụng, anh xin lỗi em, ngày nào anh cũng hối hận, Tiểu Đường, em ở trong… nơi đó, có ai ức hiếp em không, sao lại, sao lại tiều tụy đến vậy chứ?”
Người đó ôm chặt hai vao Giản Đường, kích động nói: “Để anh nhìn em thử xem, Tiểu Đường nhà ta xanh xao quá…”
“Đừng nói nữa! Tôi nói anh im miệng!” Giản Đường cảm lại mất không thể không chế cảm xúc... Sao anh ta lại dám nói ra những lời quan tâm đến cô như vậy chứ?
“Anh nhớ tôi? Anh hối hận ư? Ba năm trời, trong ba năm qua người nhà họ Giản các người có ai đến thăm tôi lấy một lần không?
Tôi có ổn hay không ư? Tôi có ổn hay không anh nhìn còn không biết sao?”
Còn dám hỏi có ai bắt nạt cô không ư?
Ha ha ha ha...
“Tiểu Đường, xin lỗi...”
Ai muốn anh ta xin lỗi chứ?
“Trong ba năm qua, anh và những người khác trong nhà họ Giản, nếu có ai đến tù thăm tôi thì tôi đều rất cảm ơn. Anh Giản à, đừng nói xin lỗi, giữ chúng ta không tồn tại câu “Xin lỗi”, xin anh tránh đường, đừng chặn đường kiếm tiền của tôi.”
“Kiếm... tiền? Kiếm tiền gì?” Anh trai của Giản Đường - Giản Minh Bình không hiểu chuyện gì.
Giản Đường đột nhiên quay đầu, nhìn anh cô rồi nở nụ cười: “Đương nhiên là kiếm tiền của đàn ông rồi, anh Giản à, anh cho rằng tôi đến Đông Kinh để chơi giống anh chắc?
Anh Giản, anh sai rồi, tôi ở đây làm việc, tiền kiếm ra là thứ tiền đi lấy lòng khách, khiến khách vui vẻ mà có!”
Giản Minh Bình như không còn nhận ra Giản Đường nữa, vừa tức vừa giận: “Tiểu Đường, sao em có thể kiếm loại tiền này chứ? Sao em lại có thể làm chuyện này? Sao em lại sa đọa đến mức này chứ!”
“Em lừa anh, Tiểu Đường, em lừa anh đúng không? Em là người vô cùng tự tin, là người kiêu ngạo đến mức dám hỗn hào trước mặt Thẩm Tư Cương. Anh không tin, không tin em lại biến thành loại người vì tiền mà bất chấp như vậy!”
Ken két một tiếng, Giản Đường như nghe thấy cả tiếng răng của mình vỡ nát!
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, Giản Đường nhắm mắt lại, lúc mở ra, cô cố gắng kìm nén những tổn thương và đau đớn, những phẫn nộ và giận dữ, cố gắng giữ vững lý trí của mình.
“Nể mặt chúng ta có cùng dòng máu, chúng ta cùng lớn lên, tôi làm em gái anh bao năm nay, tôi mượn anh một tỉ rưỡi.”
“Em muốn... Một tỉ rưỡi làm cái gì chứ?”
“Tôi nợ Thẩm Tư Cương.” Giản Đường thản nhiên nói: “Anh Giản, đối với anh mà nói, một tỉ rưỡi đâu đáng gì đâu. Nhưng bây giờ tôi đang rất cần một tỉ rưỡi. Nể mặt tôi từng là em gái anh, anh giúp tôi một lần đi.”
Nếu có thể, Giản Đường không muốn gặp bất cứ người nào nhà họ Giản, càng không muốn mở miệng vay tiền người nhà họ Giản... Nhưng chọn một trong hai thì so với Thẩm Tư Cương cô muốn tự do hơn, Giản Đường suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng cũng mở miệng mượn anh trai mình.
Cô cho rằng, lần này cô có thể kiếm được đủ mười năm tỉ trước khi Thẩm Tu Cẩm đến, sau đó trả anh chuộc lại tự do của bản thân rồi.
Nhưng lúc nghe thấy ba chữ “Thẩm Tư Cương”, mặt Giản Minh Bình liền biến sắc: “... Xin lỗi.”
Lỗ tai Giản Đường ong ong, cô không tin được nhìn anh trai mình: “Anh vừa nói cái gì?”
“Trước đây anh Thẩm chuyển lời đến nhà họ Giản, hoặc là nhà họ Giản không có người tên Giản Đường, hoặc là thành phố S không có nhà họ Giản.” Giản Minh Bình vừa hổ thẹn vừa khó xử: “Tiểu Đường, xin lỗi… Mẹ đã nhiều tuổi rồi, đâu thể chịu khổ được.”
Giản Đường ngây ngốc nhìn Giản Minh Bình một lúc lâu, trong đầu chỉ nghĩ đến những lời Giản Minh Bình nói... Một lát sau, cô mới mặt không đổi sắc gục đầu xuống: “Không làm khó dễ anh Giản nữa.”
“Tiểu Đường, em đừng như vậy, anh… cũng hết cách rồi. Đừng trách anh.” Anh ta nói, mím chặt môi, lấy ví trong người ra, rút một xấp tiền, chắc cũng có khoảng trăm triệu, đưa cho Giản Đường: “Chỗ tiền này, em giữ lại mua chút đồ cho bản thân đi.”
Giản Đường đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển, cũng không nhận chỗ tiền kia.
Giản Minh Bình nắm tay Giản Đường, nhét tiền vào lòng bàn tay cô: “Tiểu Đường, đừng ngang bướng. Ý tốt của người khác, em phải nhận, đừng ngang bướng như xưa nữa.”
Giản Đường nhìn số tiền trong tay, trái tim đau nhói, đau đến nói mặt cắt không còn một giọt máu…
“Anh à, tôi là gái ngành không sai, nhưng tiền của nhà họ Giản, tôi không thèm!” Giọng nói giận dữ vang lên, “Xoạt” một tiếng, tiền trong tay Giản Đường bay đầy trời rồi chầm chậm rơi xuống.
“Hơn nữa, đây là lần cuối tôi gọi anh là anh.”
Sự ra đi của Kane đã mang theo cả chút linh hồn khó khăn lắm mới bò từ địa ngục lên được đi, mang đi hoàn toàn.
Không ngừng động đến vết thương của người khác, thực chất chính là tạo thêm vết thương thuộc về bản thân trên vết thương cũ của người ta.
Kane là một cao thủ tình trường, anh ta biết rõ, anh ta không ngừng chạm đến vết thương của Giản Đường, chẳng những đã kích thích vết thương của cô mà đối với Giản Đường mà nói, chỉ là âm thầm thay đổi điều gì đó, Giản Đường không biết nhưng Kane lại hiểu rõ.
Kane rất độc ác, mặc dù không thể ăn cay nhưng mỗi lần cô nấu mì cay hay chua thì anh ta đều ăn không còn lại một sợi nào.
Cho nên trò chơi đi săn này, anh ta đã thắng. Thắng một cách triệt để, không để lại một chút đất dung thân cho Giản Đường.
...
“Tiền, đã gom đủ chưa?”
Ngày hôm sau, Tô Mịch gọi Giản Đường tới phòng làm việc.
Giản Đường lắc đầu.
Tô Mịch nhíu mày: “Em không nói với anh ta sao?”
Giản Đường vẫn lắc đầu như cũ.
Tô Mịch đã hiểu.
“Người bình thường chúng ta không hiểu được suy nghĩ của người có tiền đâu. Giản Đường, em hối hận không?” Rất rõ ràng, Tô Mịch đã đoán ra điều gì đó: “Giản Đường, chị nói với em một tin xấu, Tổng giám được Thẩm vừa gọi điện thoại đến nói anh ta sẽ đến muộn một chút.
Chị lại nói thêm với em một tin tốt, em có thêm một giờ đồng hồ để kiếm thêm tiền.”
Tô Mịch cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian: “Giản Đường, chị có một tỉ rưỡi nhưng chị không dám đưa em.” Tô Mịch rất thản nhiên, cô không hề áy này, cô đã giấu Giản Đường về sự tồn tại của số tiền này, đây đã là cực hạn cô có thể làm được rồi.
“Cảm ơn chị, chị Mịch. Em biết chị đã giúp em rất nhiều. Nhưng tổng giám đốc Thẩm… Em hiểu anh ta. Cho nên, nếu em là chị thì em cũng sẽ lựa chọn giống vậy.”
...
Đi thang máy lên tầng trên, khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài có một người đang đứng, Giản Đường cứng đờ người.
Lúc này, người ngoài cửa cũng kinh ngạc nhìn Giản Đường trong thang máy.
“Tiểu Đường…” Người ngoài cửa thất thần nhìn Giản Đường, nhỏ giọng gọi.
Bộp!
Mặt Giản Đường tái nhợt: “Chào anh, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Tiểu Đường gì cả.”
Cô nói xong, lập tức đưa tay ra ấn nút đóng cửa.
“Đợi đã, đợi đã!” Người ngoài của chen vào, rất vội vã, lập tức tóm lấy tay Giản Đường: “Tiểu Đường, Tiểu Đường, em là Tiểu Đường mà, anh không thể nào nhận nhầm.”
“Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi.”
“Tiểu Đường, em có hóa thành tro thì anh cũng nhận ra em. Tiểu Đường, anh xin lỗi em…”
Một tiếng “anh” này khiến trái tim Giản Đường tâm run lên.
“Tôi không phải, tôi không quen anh, anh à.”
“Tiểu Đường, em sống ổn không? Anh rất nhớ em, anh vô dụng, anh xin lỗi em, ngày nào anh cũng hối hận, Tiểu Đường, em ở trong… nơi đó, có ai ức hiếp em không, sao lại, sao lại tiều tụy đến vậy chứ?”
Người đó ôm chặt hai vao Giản Đường, kích động nói: “Để anh nhìn em thử xem, Tiểu Đường nhà ta xanh xao quá…”
“Đừng nói nữa! Tôi nói anh im miệng!” Giản Đường cảm lại mất không thể không chế cảm xúc... Sao anh ta lại dám nói ra những lời quan tâm đến cô như vậy chứ?
“Anh nhớ tôi? Anh hối hận ư? Ba năm trời, trong ba năm qua người nhà họ Giản các người có ai đến thăm tôi lấy một lần không?
Tôi có ổn hay không ư? Tôi có ổn hay không anh nhìn còn không biết sao?”
Còn dám hỏi có ai bắt nạt cô không ư?
Ha ha ha ha...
“Tiểu Đường, xin lỗi...”
Ai muốn anh ta xin lỗi chứ?
“Trong ba năm qua, anh và những người khác trong nhà họ Giản, nếu có ai đến tù thăm tôi thì tôi đều rất cảm ơn. Anh Giản à, đừng nói xin lỗi, giữ chúng ta không tồn tại câu “Xin lỗi”, xin anh tránh đường, đừng chặn đường kiếm tiền của tôi.”
“Kiếm... tiền? Kiếm tiền gì?” Anh trai của Giản Đường - Giản Minh Bình không hiểu chuyện gì.
Giản Đường đột nhiên quay đầu, nhìn anh cô rồi nở nụ cười: “Đương nhiên là kiếm tiền của đàn ông rồi, anh Giản à, anh cho rằng tôi đến Đông Kinh để chơi giống anh chắc?
Anh Giản, anh sai rồi, tôi ở đây làm việc, tiền kiếm ra là thứ tiền đi lấy lòng khách, khiến khách vui vẻ mà có!”
Giản Minh Bình như không còn nhận ra Giản Đường nữa, vừa tức vừa giận: “Tiểu Đường, sao em có thể kiếm loại tiền này chứ? Sao em lại có thể làm chuyện này? Sao em lại sa đọa đến mức này chứ!”
“Em lừa anh, Tiểu Đường, em lừa anh đúng không? Em là người vô cùng tự tin, là người kiêu ngạo đến mức dám hỗn hào trước mặt Thẩm Tư Cương. Anh không tin, không tin em lại biến thành loại người vì tiền mà bất chấp như vậy!”
Ken két một tiếng, Giản Đường như nghe thấy cả tiếng răng của mình vỡ nát!
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, Giản Đường nhắm mắt lại, lúc mở ra, cô cố gắng kìm nén những tổn thương và đau đớn, những phẫn nộ và giận dữ, cố gắng giữ vững lý trí của mình.
“Nể mặt chúng ta có cùng dòng máu, chúng ta cùng lớn lên, tôi làm em gái anh bao năm nay, tôi mượn anh một tỉ rưỡi.”
“Em muốn... Một tỉ rưỡi làm cái gì chứ?”
“Tôi nợ Thẩm Tư Cương.” Giản Đường thản nhiên nói: “Anh Giản, đối với anh mà nói, một tỉ rưỡi đâu đáng gì đâu. Nhưng bây giờ tôi đang rất cần một tỉ rưỡi. Nể mặt tôi từng là em gái anh, anh giúp tôi một lần đi.”
Nếu có thể, Giản Đường không muốn gặp bất cứ người nào nhà họ Giản, càng không muốn mở miệng vay tiền người nhà họ Giản... Nhưng chọn một trong hai thì so với Thẩm Tư Cương cô muốn tự do hơn, Giản Đường suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng cũng mở miệng mượn anh trai mình.
Cô cho rằng, lần này cô có thể kiếm được đủ mười năm tỉ trước khi Thẩm Tu Cẩm đến, sau đó trả anh chuộc lại tự do của bản thân rồi.
Nhưng lúc nghe thấy ba chữ “Thẩm Tư Cương”, mặt Giản Minh Bình liền biến sắc: “... Xin lỗi.”
Lỗ tai Giản Đường ong ong, cô không tin được nhìn anh trai mình: “Anh vừa nói cái gì?”
“Trước đây anh Thẩm chuyển lời đến nhà họ Giản, hoặc là nhà họ Giản không có người tên Giản Đường, hoặc là thành phố S không có nhà họ Giản.” Giản Minh Bình vừa hổ thẹn vừa khó xử: “Tiểu Đường, xin lỗi… Mẹ đã nhiều tuổi rồi, đâu thể chịu khổ được.”
Giản Đường ngây ngốc nhìn Giản Minh Bình một lúc lâu, trong đầu chỉ nghĩ đến những lời Giản Minh Bình nói... Một lát sau, cô mới mặt không đổi sắc gục đầu xuống: “Không làm khó dễ anh Giản nữa.”
“Tiểu Đường, em đừng như vậy, anh… cũng hết cách rồi. Đừng trách anh.” Anh ta nói, mím chặt môi, lấy ví trong người ra, rút một xấp tiền, chắc cũng có khoảng trăm triệu, đưa cho Giản Đường: “Chỗ tiền này, em giữ lại mua chút đồ cho bản thân đi.”
Giản Đường đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển, cũng không nhận chỗ tiền kia.
Giản Minh Bình nắm tay Giản Đường, nhét tiền vào lòng bàn tay cô: “Tiểu Đường, đừng ngang bướng. Ý tốt của người khác, em phải nhận, đừng ngang bướng như xưa nữa.”
Giản Đường nhìn số tiền trong tay, trái tim đau nhói, đau đến nói mặt cắt không còn một giọt máu…
“Anh à, tôi là gái ngành không sai, nhưng tiền của nhà họ Giản, tôi không thèm!” Giọng nói giận dữ vang lên, “Xoạt” một tiếng, tiền trong tay Giản Đường bay đầy trời rồi chầm chậm rơi xuống.
“Hơn nữa, đây là lần cuối tôi gọi anh là anh.”