Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 83 TỪ ĐỊA NGỤC LÊN TỚI TRẦN GIAN RỒI LẠI BỊ ĐÀY XUỐNG RẤT HUNG HĂNG
CHƯƠNG 83: TỪ ĐỊA NGỤC LÊN TỚI TRẦN GIAN RỒI LẠI BỊ ĐÀY XUỐNG RẤT HUNG HĂNG
“Tiểu Đường, em thay đổi rồi.”
Sắc mặt Giản Đường bỗng trở nên khó coi: “chị Mịch...”
“Tiểu Đường, em không phát hiện ra sao? Biểu cảm trên mặt em không còn cứng đờ nữa, trước đây, trên khuôn mặt em chỉ nhìn thấy sự đờ đẫn, không hề có sức sống.” Tô Mịch nhìn Giản Đường: “Nhưng bây giờ, em khiến chị cảm thấy em đã giống người sống hơn rồi.”
Giản Đường há miệng, cô muốn nói gì.
“Tiểu Đường, là ai, là ai đã khiến em hoạt bát có sức sống như vậy, là anh Kane kia sao?” Nhưng Tô Mịch không hề có ý chúc phúc Giản Đường, khuôn mặt cô lập tức nghiêm túc, trách móc Giản Đường:
“Nhưng anh ta không có ý tốt đâu!”
Cho nên, đây có còn là chuyện tốt không?
Sự thay đổi của Giản Đường, trong mắt cô, người khiến Giản Đường thay đổi lại là người đàn ông có mục đích không đơn giản, ban đầu muốn tiếp cận Tiểu Đường.
Giản Đường không nói gì.
Tô Mịch nghiêm khắc tức giận thốt lên: “Tiểu Đường, đồng ý với chị Mịch, đừng gặp anh ta nữa, chị Mịch sẽ chuyển ký túc xá mới cho em ngay trong hôm nay.”
“Không!” Giản Đường lập tức ngẩng đầu nói, nhưng lúc cô nói ra thì liền nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tô Mịch, cô mạnh mẽ nắm chặt tay lại: “chị Mịch, em không muốn đổi ký túc xá. chị Mịch, em đồng ý với chị, một khi đủ mười năm tỷ thì em sẽ không gặp anh ta nữa.”
Tô Mịch tức giận, cắn răng nói: “Giản Đường, em đừng có hối hận!” Tô Mịch giận dữ nhìn Giản Đường, lớn tiếng quát, cô không muốn gặp Giản Đường nữa nên liền quay người đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Trước bàn làm việc, Giản Đường đứng lẻ loi ở đó, bên tai vẫn vang lên tiếng nói của Tô Mịch, cô thầm than... Đương nhiên cô biết, mục đích Kane tiếp cận cô không hề đơn giản, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì mà Kane tiếp cận cô nhưng cô vẫn nhìn ra.
“Nhưng, em cũng biết là mình tham lam, em cũng muốn cảm giác được máu, nước mắt như mọi người.” Kane có mục đích khác, đương nhiên cô biết, cũng nên tránh xa người đàn ông nguy hiểm này xa một chút… Nhưng sự xuất hiện của anh ta lại khiến cô cảm nhận được mình đang sống trên thế giới này, có cảm giác mình là người sống.
Trước đây có động cũng không dám động đến vết thương, khi bị chạm vào thì cũng chỉ cố nhẫn nhịn … Vết thương đó, trước kia có muốn cũng không dám động đến, nhưng đến nay thì đã đủ can đảm chịu đau để chạm vào nó.
Vậy thì, người kia thì sao? Có phải cô có thể dần xóa bỏ đi hình bóng anh trong sâu thẳm trái tim mình, dù yêu hay hận… Có lẽ là được, giống như vết thương trên trán vậy, gần như không còn cảm giác thấy nó nữa?
Kane... Cô biết, người này là thuốc độc, nhưng dù là thuốc độc thì cô cũng muốn uống, thực ra không phải vì tình yêu, mà là bởi vì... Cô đã sống trong địa ngục tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời quá lâu rồi. Mà trái tim của cô đã bắt đầu tham lam muốn được sống dưới ánh sáng mặt trời như bao người bình thường khác.
Cô biết, dạo gần đây, cô đã ngày càng giống người sống hơn, chứ không còn là một cái xác biết thở, cô biết, tất cả những thay đổi này bắt đầu từ khi hàng tối Kane xuất hiện trước cửa ký túc xá, mà mỗi lần rời đi đều hôn lên trán cô.
Thời hạn hẹn với Thẩm Tư Cương sắp tới, đếm ngược còn hai ngày nữa, Kane vẫn như thường ngày, lúc chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại: “Đợi chút.”
“Hả? Có việc gì không?”
Anh ta quay đầu nhìn cô gái đang im lặng phía sau, mặc dù không nói gì nhưng hai ngày nay cô càng trở nên trầm hơn, khuôn mặt đầy tâm sự, anh ta không hỏi cũng bởi vì muốn cô tự mình nói ra.
“Tôi…” Giản Đường đứng trước mặt Kane, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cảm giác ướt át, khiến cô càng thêm thấp thỏm.
“Cô cái gì chứ? Cô Giản, không sao hết, cô nói đi. Tôi đang nghe đây.”
Người đàn ông trước mặt, vô cùng ga lăng, vô cùng tao nhã, nhưng lúc này, khi đứng trước mặt anh ta cô không thể nói lên lời những điều bản thân ấp ủ đã lâu.
“Cô Giản, nếu không có việc gì, hôm nay tôi mệt rồi, tôi đi trước đây.”
Kane nói xong thì định quay người.
Tay áo bỗng bị kéo lại, anh ta nhìn xuống, một cánh tay đang nắm lấy tay áo anh ta, Kane nhìn theo cánh tay đó, nhìn lên trên, đột nhiên!
Mí mắt anh ta khẽ động đậy.
Người con gái trước mặt anh ta, một tay nắm tay áo anh ta, một tay vén tóc để lộ vết sẹo xấu xí trên trán ra, quay đi hướng khác, không nói gì cả.
Nhưng thực ra, hành động của cô đã thể hiện ý muốn của bản thân.
Đôi mắt màu cà phê của Kane híp lại, một lát sau, đôi môi mỏng mới khẽ mở ra: “Cô muốn gì?”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng hỏi.
Dưới ánh đèn của ký túc xá, khuôn mặt của Giản Đường có chút trắng bệch. Cô vẫn không nhìn thẳng vào Kane, quay mặt đi, chỉ dùng một cánh tay vén tóc trên trán lên, khiến vết sẹo xấu xí kia xuất hiện vô cùng rõ ràng trước mắt Kane:
“Một tỉ rưỡi, Anh Kane… Tôi muốn nhận trước một tỉ rưỡi của ngày mai.”
Kane đã hiểu, cô gái này đang dùng nụ hôn của ngày mai để lấy trước một tỉ rưỡi.
Đột nhiên, Kane bật cười: “Gameover. Cô Giản, cô đã không đáng một xu nữa rồi.”
Khi cô chủ động vứt bỏ sự kiên cường trước mặt anh ta, khi cô chủ động hạ mình: “Thứ đáng giá nhất trên người cô chính là vết sẹo người khác muốn động cũng không thể động đến được, đó là sức hút nhất của cô, nhưng bây giờ cô đã dùng nó để đổi lấy tiền thì nó đã không còn hấp dẫn tôi nữa. Cho nên cô Giản, tôi vốn cho rằng cô là cô gái thú vị, thì ra, cô cũng như những người khác.” Khuôn mặt đẹp đẽ của Kane lộ ra vẻ châm biếm: “Vô cùng tục tĩu.”
Đến một câu “Tạm biệt” Kane cũng không thèm nói, anh ta cứ thế biến mất trong tầm mắt của cô.
Còn Giản Đường, cô không hề đau thương cực độ vì bị đả kích nặng nề.
Cô chỉ đứng yên lặng ở cửa, cơn gió lạnh giác trên hành lang thổi lên mặt cô, cô gần như không cảm thấy gì hết… Đối với Kane, cô không yêu, thậm chí… Cô dám mở miệng nói bán thân mượn tiền với Kane, nhưng cô không thể nói với Tiêu Hoành.
Chẳng qua.. Giản Đường xoa trán, đội nhiên cảm thấy thật nực cười, thứ đáng giá nhất trên người cô, suy cho cùng lại là thứ người đó ban cho.
Cô lại nhìn hành lang không người, đột nhiên khẽ bật cười, tự nói với bản thân: “Dù là thuốc độc, tôi cũng uống, bởi vì thứ thuốc độc này đã giúp tôi nhận ra bản thân đang sống dưới ánh mắt trời trong giây lát.”
Giản Đường rất cảm ơn Kane, anh ta đã lôi cô tư địa ngục lên trần gian, sau đó lại đẩy cô trời lại địa ngục một lần nữa.
Cô nói, không sao.
Nhưng cô đã sinh lòng tham, rõ ràng bản thân chỉ có thể sống trong địa ngục nhưng cô lại vọng tưởng bản thân có thể sống dưới ánh mặt trời.
Rõ ràng Kane là thuốc độc nhưng cô lại tình nguyện uống vào. Là cô quá tham lam, quá khao khát cảm giác có máu, có nước mắt chỉ người sống mới có.
Cho nên…
“Mày đáng đời, Giản Đường ạ.” Cô nói với bản thân mình, muốn thay đổi dấu vết cả đời có muốn xóa cũng không được này ư. Nhìn đi, quên mất cả bản thân mình, ham muốn thứ không thuộc về mình thì sẽ không có kết cục tốt đâu… Tại sao cô mãi vẫn không học được vậy!
Chẳng qua…
“Tiền à, thật là khó kiếm ~”
Ngày mai, Thẩm Tư Cương sẽ đến tìm mình rồi.
Kane rời đi, cảm thấy có chút chán nản.
“Lục Sinh, tôi muốn đổi con mồi.” Giống như mọi lần, mỗi khi trò chơi săn mồi kết thúc, Kane đều nói với ban thân của mình – Lục Sinh.
“Tiểu Đường, em thay đổi rồi.”
Sắc mặt Giản Đường bỗng trở nên khó coi: “chị Mịch...”
“Tiểu Đường, em không phát hiện ra sao? Biểu cảm trên mặt em không còn cứng đờ nữa, trước đây, trên khuôn mặt em chỉ nhìn thấy sự đờ đẫn, không hề có sức sống.” Tô Mịch nhìn Giản Đường: “Nhưng bây giờ, em khiến chị cảm thấy em đã giống người sống hơn rồi.”
Giản Đường há miệng, cô muốn nói gì.
“Tiểu Đường, là ai, là ai đã khiến em hoạt bát có sức sống như vậy, là anh Kane kia sao?” Nhưng Tô Mịch không hề có ý chúc phúc Giản Đường, khuôn mặt cô lập tức nghiêm túc, trách móc Giản Đường:
“Nhưng anh ta không có ý tốt đâu!”
Cho nên, đây có còn là chuyện tốt không?
Sự thay đổi của Giản Đường, trong mắt cô, người khiến Giản Đường thay đổi lại là người đàn ông có mục đích không đơn giản, ban đầu muốn tiếp cận Tiểu Đường.
Giản Đường không nói gì.
Tô Mịch nghiêm khắc tức giận thốt lên: “Tiểu Đường, đồng ý với chị Mịch, đừng gặp anh ta nữa, chị Mịch sẽ chuyển ký túc xá mới cho em ngay trong hôm nay.”
“Không!” Giản Đường lập tức ngẩng đầu nói, nhưng lúc cô nói ra thì liền nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tô Mịch, cô mạnh mẽ nắm chặt tay lại: “chị Mịch, em không muốn đổi ký túc xá. chị Mịch, em đồng ý với chị, một khi đủ mười năm tỷ thì em sẽ không gặp anh ta nữa.”
Tô Mịch tức giận, cắn răng nói: “Giản Đường, em đừng có hối hận!” Tô Mịch giận dữ nhìn Giản Đường, lớn tiếng quát, cô không muốn gặp Giản Đường nữa nên liền quay người đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Trước bàn làm việc, Giản Đường đứng lẻ loi ở đó, bên tai vẫn vang lên tiếng nói của Tô Mịch, cô thầm than... Đương nhiên cô biết, mục đích Kane tiếp cận cô không hề đơn giản, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì mà Kane tiếp cận cô nhưng cô vẫn nhìn ra.
“Nhưng, em cũng biết là mình tham lam, em cũng muốn cảm giác được máu, nước mắt như mọi người.” Kane có mục đích khác, đương nhiên cô biết, cũng nên tránh xa người đàn ông nguy hiểm này xa một chút… Nhưng sự xuất hiện của anh ta lại khiến cô cảm nhận được mình đang sống trên thế giới này, có cảm giác mình là người sống.
Trước đây có động cũng không dám động đến vết thương, khi bị chạm vào thì cũng chỉ cố nhẫn nhịn … Vết thương đó, trước kia có muốn cũng không dám động đến, nhưng đến nay thì đã đủ can đảm chịu đau để chạm vào nó.
Vậy thì, người kia thì sao? Có phải cô có thể dần xóa bỏ đi hình bóng anh trong sâu thẳm trái tim mình, dù yêu hay hận… Có lẽ là được, giống như vết thương trên trán vậy, gần như không còn cảm giác thấy nó nữa?
Kane... Cô biết, người này là thuốc độc, nhưng dù là thuốc độc thì cô cũng muốn uống, thực ra không phải vì tình yêu, mà là bởi vì... Cô đã sống trong địa ngục tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời quá lâu rồi. Mà trái tim của cô đã bắt đầu tham lam muốn được sống dưới ánh sáng mặt trời như bao người bình thường khác.
Cô biết, dạo gần đây, cô đã ngày càng giống người sống hơn, chứ không còn là một cái xác biết thở, cô biết, tất cả những thay đổi này bắt đầu từ khi hàng tối Kane xuất hiện trước cửa ký túc xá, mà mỗi lần rời đi đều hôn lên trán cô.
Thời hạn hẹn với Thẩm Tư Cương sắp tới, đếm ngược còn hai ngày nữa, Kane vẫn như thường ngày, lúc chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại: “Đợi chút.”
“Hả? Có việc gì không?”
Anh ta quay đầu nhìn cô gái đang im lặng phía sau, mặc dù không nói gì nhưng hai ngày nay cô càng trở nên trầm hơn, khuôn mặt đầy tâm sự, anh ta không hỏi cũng bởi vì muốn cô tự mình nói ra.
“Tôi…” Giản Đường đứng trước mặt Kane, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cảm giác ướt át, khiến cô càng thêm thấp thỏm.
“Cô cái gì chứ? Cô Giản, không sao hết, cô nói đi. Tôi đang nghe đây.”
Người đàn ông trước mặt, vô cùng ga lăng, vô cùng tao nhã, nhưng lúc này, khi đứng trước mặt anh ta cô không thể nói lên lời những điều bản thân ấp ủ đã lâu.
“Cô Giản, nếu không có việc gì, hôm nay tôi mệt rồi, tôi đi trước đây.”
Kane nói xong thì định quay người.
Tay áo bỗng bị kéo lại, anh ta nhìn xuống, một cánh tay đang nắm lấy tay áo anh ta, Kane nhìn theo cánh tay đó, nhìn lên trên, đột nhiên!
Mí mắt anh ta khẽ động đậy.
Người con gái trước mặt anh ta, một tay nắm tay áo anh ta, một tay vén tóc để lộ vết sẹo xấu xí trên trán ra, quay đi hướng khác, không nói gì cả.
Nhưng thực ra, hành động của cô đã thể hiện ý muốn của bản thân.
Đôi mắt màu cà phê của Kane híp lại, một lát sau, đôi môi mỏng mới khẽ mở ra: “Cô muốn gì?”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng hỏi.
Dưới ánh đèn của ký túc xá, khuôn mặt của Giản Đường có chút trắng bệch. Cô vẫn không nhìn thẳng vào Kane, quay mặt đi, chỉ dùng một cánh tay vén tóc trên trán lên, khiến vết sẹo xấu xí kia xuất hiện vô cùng rõ ràng trước mắt Kane:
“Một tỉ rưỡi, Anh Kane… Tôi muốn nhận trước một tỉ rưỡi của ngày mai.”
Kane đã hiểu, cô gái này đang dùng nụ hôn của ngày mai để lấy trước một tỉ rưỡi.
Đột nhiên, Kane bật cười: “Gameover. Cô Giản, cô đã không đáng một xu nữa rồi.”
Khi cô chủ động vứt bỏ sự kiên cường trước mặt anh ta, khi cô chủ động hạ mình: “Thứ đáng giá nhất trên người cô chính là vết sẹo người khác muốn động cũng không thể động đến được, đó là sức hút nhất của cô, nhưng bây giờ cô đã dùng nó để đổi lấy tiền thì nó đã không còn hấp dẫn tôi nữa. Cho nên cô Giản, tôi vốn cho rằng cô là cô gái thú vị, thì ra, cô cũng như những người khác.” Khuôn mặt đẹp đẽ của Kane lộ ra vẻ châm biếm: “Vô cùng tục tĩu.”
Đến một câu “Tạm biệt” Kane cũng không thèm nói, anh ta cứ thế biến mất trong tầm mắt của cô.
Còn Giản Đường, cô không hề đau thương cực độ vì bị đả kích nặng nề.
Cô chỉ đứng yên lặng ở cửa, cơn gió lạnh giác trên hành lang thổi lên mặt cô, cô gần như không cảm thấy gì hết… Đối với Kane, cô không yêu, thậm chí… Cô dám mở miệng nói bán thân mượn tiền với Kane, nhưng cô không thể nói với Tiêu Hoành.
Chẳng qua.. Giản Đường xoa trán, đội nhiên cảm thấy thật nực cười, thứ đáng giá nhất trên người cô, suy cho cùng lại là thứ người đó ban cho.
Cô lại nhìn hành lang không người, đột nhiên khẽ bật cười, tự nói với bản thân: “Dù là thuốc độc, tôi cũng uống, bởi vì thứ thuốc độc này đã giúp tôi nhận ra bản thân đang sống dưới ánh mắt trời trong giây lát.”
Giản Đường rất cảm ơn Kane, anh ta đã lôi cô tư địa ngục lên trần gian, sau đó lại đẩy cô trời lại địa ngục một lần nữa.
Cô nói, không sao.
Nhưng cô đã sinh lòng tham, rõ ràng bản thân chỉ có thể sống trong địa ngục nhưng cô lại vọng tưởng bản thân có thể sống dưới ánh mặt trời.
Rõ ràng Kane là thuốc độc nhưng cô lại tình nguyện uống vào. Là cô quá tham lam, quá khao khát cảm giác có máu, có nước mắt chỉ người sống mới có.
Cho nên…
“Mày đáng đời, Giản Đường ạ.” Cô nói với bản thân mình, muốn thay đổi dấu vết cả đời có muốn xóa cũng không được này ư. Nhìn đi, quên mất cả bản thân mình, ham muốn thứ không thuộc về mình thì sẽ không có kết cục tốt đâu… Tại sao cô mãi vẫn không học được vậy!
Chẳng qua…
“Tiền à, thật là khó kiếm ~”
Ngày mai, Thẩm Tư Cương sẽ đến tìm mình rồi.
Kane rời đi, cảm thấy có chút chán nản.
“Lục Sinh, tôi muốn đổi con mồi.” Giống như mọi lần, mỗi khi trò chơi săn mồi kết thúc, Kane đều nói với ban thân của mình – Lục Sinh.