Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 81 CHỈ CẦN SĂN MỒI KHÔNG CẦN THẬT LÒNG
CHƯƠNG 81: CHỈ CẦN SĂN MỒI KHÔNG CẦN THẬT LÒNG
Cánh tay kia, vén tóc xòa xuống trên trán cô, cô có ngu thì cũng biết được người này muốn làm gì!
“Anh Kane, con người anh có biết tôn trọng ý muốn của người khác không vậy?”
“Người?” Cánh môi mềm mỏng của Kane khẽ động đậy: “Không phải cô nói rồi sao, cô làm gái, có thể làm bất cứ điều gì vì tiền mà.
“Mặc dù không phải người Trung Quốc nhưng tôi từng nghe qua người một câu nói của nước các người: Làm gái điếm thì không cần lập đền thờ trinh tiết. Nói vậy có đúng không?”
Hờ~
Trái tim Giản Đường chợt đau nhói, đáy lòng lập tức kêu lên một tiếng tự giễu... Quả nhiên cô đã nhạy cảm quá rồi, đến gái điếm cô cũng đã làm rồi, còn làm ra vẻ gì chứ.
Nhưng đôi bàn tay bị vắt ra sau lưng vẫn, siết chặt, lúc này, cô không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay nữa.
“Ở đâu cũng được, nhưng ở đây thì không được.” Cô kiên cường đối diện với anh ta, đôi mắt đỏ ngầu, không hề chớp mắt: “Không được là không được.”
“Nếu tôi nhất quyết muốn ở đây thì sao?”
Giản Đường khẽ cụp mi mắt, không nói lời nào... Kane chỉ cảm thấy, giờ phút này, cơ thể người phụ nữ này như đang phát sáng... Trên đời này, sao lại có người phụ nữ như vậy chứ! ?
Vô cùng hèn mọn, nhưng cũng rất kiêu ngạo.
Rốt cuộc thì thứ gì đã tạo ra một người đàn bà như vậy chứ?
Một giây trước cô khiến người ta cảm thấy chán nản, cảm thấy tục tĩu, nhưng một giây sau, người ta lại như có một cái nhìn mới về cô, khiến người khác chói mắt, không thể mở mắt ra được.
Cánh môi nhẹ nhàng mà đụng vào vết thương kia, rõ ràng Kane cảm nhận được, cơ thể người con gái này đang run lên, đến lớp da dưới môi anh ta cũng đang run lên... Rốt cuộc, vết thương này do đâu mà có chứ?
Đến cùng thì vết thương kia do ai gây ra vậy chứ... Nếu như, nếu như anh ta cũng có thể tạo ra vết thương khắc cốt ghi tâm, một vết thương đến chạm cô cũng không muốn cho chạm vào như vậy trên người cô thì thật tốt biết bao.
Bàn tay của Giản Đường nắm càng chặt hơn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, có máu, tràn ra, tí tách... Rơi xuống đất.
Cuối cùng, Kane buông Giản Đường ra.
“Bốp!”
Một cái tiếng bạt tai lanh lảng vang lên, trên hành lang khuya vắng như càng thêm rõ hơn.
Khuôn mặt của Kane nghiêng sang một bên, thật lâu sau mới chậm rãi đưa tay lên, còn không dám tin sờ vào gò má của mình: “A~”
“Cái tát này của cô mạnh quá đấy.”
Bàn tay Giản Đường run rẩy, nhưng hai mắt lại rất kiên định, có cảm giác vui vẻ khi trả được thù: “Anh Kane thích xát muối vào vết thương của người khác như vậy thì bây giờ chắc anh cũng đã biết được, vết thương bị xát muối sẽ đau đó.”
Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến phản ứng của Kane, chỉ tức giận xoay người, sải bước lên tầng.
Kane vẫn đứng ngây người trên cầu thang, bàn tay vuốt gò má đang đau đớn, không đuổi theo, nhưng đôi mắt lại hiện lên ánh nhìn khó hiểu, anh ta nhìn theo bóng lưng của cô mãi cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Anh ta đi xuống tầng dưới, ra khỏi tiểu khu, bước lên chiếc xe thể thao đỗ bên đường, khuôn mặt đau rát.
Anh ta lại sờ lên mặt “A ~” một cái tiếng, “Thật đau quá đi.”
Cầm điện thoại di động lên, anh ta không thèm để ý bây giờ là mấy giờ mà trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Sinh.
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Đầu giây bên kia truyền đến câu hỏi đầy bất mãn.
Kane không thèm bận tâm, nói với người ở đầu dây bên kia:
“Tôi bị đánh rồi.”
“Đối phương là ai? Có mấy người, có thể đối phó lại không?” Nói rồi, trong điện thoại truyền đến tiếng người kia đang mặc đồ.
“Một người.”
“Một người?” Lục Sinh nhấc điện thoại lên, nhíu mày... Ai vậy? Có thể một mình mà đánh thắng Kane, cả thành phố S, trong đầu Lục Sinh chỉ có thể nghĩ đến một người, nghĩ một hồi hắn mới do dự nói: “... Thẩm Tư Cương?”
Không phải hắn khinh thường những người khác, nhưng chuyện đánh người này, không chỉ nhìn về mặt vũ lực, còn phải xem cả thế lực sau lưng.
Với thân phận của Kane, cùng với khả năng đánh đấm giỏi như vậy, dù ở đâu thì người có thể đánh thắng được Kane nếu không có thế lực thì cũng không được.
“Không phải, tôi bị đánh một bạt tai.”
“...” Đánh một bạt tai? Sao nghe có vẻ khonog giống phong cách đánh nhau của đàn ông nhỉ: “... Ai đánh?” Trong lòng Lục Sinh thầm thấy lạ.
“Con mồi, chính con mồi chúng ta từng nhắc đến đó, A Sinh, càng ngày tôi càng có hứng thú với con mồi này rồi, nếu... nếu như cũng có thể tạo nên một viết thương khắc cốt ghi tâm không ai được phép động vào như vậy trên người cô ấy thì...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Sinh ngắt đoạn:
“Kane, cậu có biết cậu đang làm gì không hả!” Lục Sinh trước giờ chưa từng nghiêm túc như bây giờ: “Cậu đang chơi với lửa đó!”
“Được rồi, tôi sắp lái xe rồi, cúp máy đây.”
“Cậu mau dừng lại, nghe rõ chưa, mau dừng...” Lời Lục Sinh chỉ mới nói được một nửa thì đã nghe thấy tiếng “Tút tút tút” liên hồi.
Hắn hung hăng ném điện thoại trong tay lên đệm.
Một con mồi?
Chỉ là một con mồi thôi sao?
Một con mồi mà lại khiến Kane trở nên khác thường như vậy sao?
Chí ít, hắn chưa từng thấy Kane chỉ vì một “con mồi” mà trở nên khác thường như vậy!
“Mẹ kiếp!” Lục Sinh hung hăng chửi một câu, hắn nhìn điện thoại trên giường, một lần nữa cầm lên, gửi một tin nhắn cho Kane: Mau dừng tay lại đi! Đừng để cậu biến thành tôi thứ hai!
Mà đúng lúc này Kane đang đi đến chỗ đèn đỏ, anh ta tiện tay mở ra xem, sau khi xem xong liền nhếch miệng cười: “Dừng lại ư? Cuộc đi săn ngày càng thú vị như vậy, sao có thể dừng chứ?”
Còn về câu nói “Đừng biến bản thân thành tôi thứ hai” của Lục Sinh, anh ta vốn không hề bận tâm.
Lục Sinh là Lục Sinh, anh ta là anh ta, Lục Sinh thật lòng, nhưng anh ta thì không.
Ấn một chiếc nút, nóc xe thể thao mở ra, xe chạy như bay, gió trước mặt gào thét, đêm khuya đường vắng bóng người, Kane đón gió trời, hướng mặt ra đường hét lớn:
JustOnlyGame!
Kane Veloci chỉ cần săn mồi, chỉ có trò chơi, không hề thật lòng!
Gió gào thét trên đỉnh đầu, khiến tóc anh ta rối tung lên... Nhưng không sao cả.
...
Giản Đường lại nhìn thấy người này ở trước của ký túc xá.
“Không phải đã nói rồi sao, đừng có đến nữa. Đừng gặp nhau nữa.” Gần đây, vì tiền cô đã đủ đau đầu rồi. Cô còn cho rằng chắc đầu óc mình có vấn đề rồi, hôm đó có con rùa vàng ở ngay trước mắt thì không muốn, trong lúc bản thân đang nghèo kiết xác thì cô lại đuổi kho vàng đi mất.
Cô có cảm giác vết thương trên trán kia đã bắt đầu nóng lên.
“Đói rồi.” Giọng nói ấm áp của Kane nói một cách ngắn gọn, một tờ chi phiếu một tỉ rưỡi được đưa tới trước mặt Giản Đường, ngờ vực hỏi: “Thật sự muốn từ chối triệt để vậy sao? Đến chết vẫn muốn giữ sĩ diện hả?”
“Cô thiếu một tỉ rưỡi đúng không? Một tỉ rưỡi này rất quan trọng với cô? Quan trọng hơn cả mạng sống nhỉ? Cô thật sự không suy nghĩ lại sao?” Lúc Kane nói ra những lời này thì trong lòng Giản Đường cũng hơi dao động.
“Thực ra... Dù tôi muốn động vào vết thương của cô thì đã sao chứ, cô có thể tránh mà, cô có thể tránh một lần thì sau này tôi sẽ không động đến nữa.”
Đây là một cuộc giao dịch.
Đối với người nào cũng đều công bằng cả.
Thứ Kane muốn là cảm giác vui vẻ khi đi săn.
Thứ Giản Đường muốn là tiền.
“Thực ra, cô biết đó, dù cô có đồng ý với tôi hay không thì tôi cũng sẽ khiến cô chịu thua. Không gặp cô ở đây thì tôi cũng có thể đến Đông Kinh gặp cô.”
Đê tiện! Giản Đường nổi giận trong lòng!
Cánh tay kia, vén tóc xòa xuống trên trán cô, cô có ngu thì cũng biết được người này muốn làm gì!
“Anh Kane, con người anh có biết tôn trọng ý muốn của người khác không vậy?”
“Người?” Cánh môi mềm mỏng của Kane khẽ động đậy: “Không phải cô nói rồi sao, cô làm gái, có thể làm bất cứ điều gì vì tiền mà.
“Mặc dù không phải người Trung Quốc nhưng tôi từng nghe qua người một câu nói của nước các người: Làm gái điếm thì không cần lập đền thờ trinh tiết. Nói vậy có đúng không?”
Hờ~
Trái tim Giản Đường chợt đau nhói, đáy lòng lập tức kêu lên một tiếng tự giễu... Quả nhiên cô đã nhạy cảm quá rồi, đến gái điếm cô cũng đã làm rồi, còn làm ra vẻ gì chứ.
Nhưng đôi bàn tay bị vắt ra sau lưng vẫn, siết chặt, lúc này, cô không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay nữa.
“Ở đâu cũng được, nhưng ở đây thì không được.” Cô kiên cường đối diện với anh ta, đôi mắt đỏ ngầu, không hề chớp mắt: “Không được là không được.”
“Nếu tôi nhất quyết muốn ở đây thì sao?”
Giản Đường khẽ cụp mi mắt, không nói lời nào... Kane chỉ cảm thấy, giờ phút này, cơ thể người phụ nữ này như đang phát sáng... Trên đời này, sao lại có người phụ nữ như vậy chứ! ?
Vô cùng hèn mọn, nhưng cũng rất kiêu ngạo.
Rốt cuộc thì thứ gì đã tạo ra một người đàn bà như vậy chứ?
Một giây trước cô khiến người ta cảm thấy chán nản, cảm thấy tục tĩu, nhưng một giây sau, người ta lại như có một cái nhìn mới về cô, khiến người khác chói mắt, không thể mở mắt ra được.
Cánh môi nhẹ nhàng mà đụng vào vết thương kia, rõ ràng Kane cảm nhận được, cơ thể người con gái này đang run lên, đến lớp da dưới môi anh ta cũng đang run lên... Rốt cuộc, vết thương này do đâu mà có chứ?
Đến cùng thì vết thương kia do ai gây ra vậy chứ... Nếu như, nếu như anh ta cũng có thể tạo ra vết thương khắc cốt ghi tâm, một vết thương đến chạm cô cũng không muốn cho chạm vào như vậy trên người cô thì thật tốt biết bao.
Bàn tay của Giản Đường nắm càng chặt hơn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, có máu, tràn ra, tí tách... Rơi xuống đất.
Cuối cùng, Kane buông Giản Đường ra.
“Bốp!”
Một cái tiếng bạt tai lanh lảng vang lên, trên hành lang khuya vắng như càng thêm rõ hơn.
Khuôn mặt của Kane nghiêng sang một bên, thật lâu sau mới chậm rãi đưa tay lên, còn không dám tin sờ vào gò má của mình: “A~”
“Cái tát này của cô mạnh quá đấy.”
Bàn tay Giản Đường run rẩy, nhưng hai mắt lại rất kiên định, có cảm giác vui vẻ khi trả được thù: “Anh Kane thích xát muối vào vết thương của người khác như vậy thì bây giờ chắc anh cũng đã biết được, vết thương bị xát muối sẽ đau đó.”
Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến phản ứng của Kane, chỉ tức giận xoay người, sải bước lên tầng.
Kane vẫn đứng ngây người trên cầu thang, bàn tay vuốt gò má đang đau đớn, không đuổi theo, nhưng đôi mắt lại hiện lên ánh nhìn khó hiểu, anh ta nhìn theo bóng lưng của cô mãi cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Anh ta đi xuống tầng dưới, ra khỏi tiểu khu, bước lên chiếc xe thể thao đỗ bên đường, khuôn mặt đau rát.
Anh ta lại sờ lên mặt “A ~” một cái tiếng, “Thật đau quá đi.”
Cầm điện thoại di động lên, anh ta không thèm để ý bây giờ là mấy giờ mà trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Sinh.
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Đầu giây bên kia truyền đến câu hỏi đầy bất mãn.
Kane không thèm bận tâm, nói với người ở đầu dây bên kia:
“Tôi bị đánh rồi.”
“Đối phương là ai? Có mấy người, có thể đối phó lại không?” Nói rồi, trong điện thoại truyền đến tiếng người kia đang mặc đồ.
“Một người.”
“Một người?” Lục Sinh nhấc điện thoại lên, nhíu mày... Ai vậy? Có thể một mình mà đánh thắng Kane, cả thành phố S, trong đầu Lục Sinh chỉ có thể nghĩ đến một người, nghĩ một hồi hắn mới do dự nói: “... Thẩm Tư Cương?”
Không phải hắn khinh thường những người khác, nhưng chuyện đánh người này, không chỉ nhìn về mặt vũ lực, còn phải xem cả thế lực sau lưng.
Với thân phận của Kane, cùng với khả năng đánh đấm giỏi như vậy, dù ở đâu thì người có thể đánh thắng được Kane nếu không có thế lực thì cũng không được.
“Không phải, tôi bị đánh một bạt tai.”
“...” Đánh một bạt tai? Sao nghe có vẻ khonog giống phong cách đánh nhau của đàn ông nhỉ: “... Ai đánh?” Trong lòng Lục Sinh thầm thấy lạ.
“Con mồi, chính con mồi chúng ta từng nhắc đến đó, A Sinh, càng ngày tôi càng có hứng thú với con mồi này rồi, nếu... nếu như cũng có thể tạo nên một viết thương khắc cốt ghi tâm không ai được phép động vào như vậy trên người cô ấy thì...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Sinh ngắt đoạn:
“Kane, cậu có biết cậu đang làm gì không hả!” Lục Sinh trước giờ chưa từng nghiêm túc như bây giờ: “Cậu đang chơi với lửa đó!”
“Được rồi, tôi sắp lái xe rồi, cúp máy đây.”
“Cậu mau dừng lại, nghe rõ chưa, mau dừng...” Lời Lục Sinh chỉ mới nói được một nửa thì đã nghe thấy tiếng “Tút tút tút” liên hồi.
Hắn hung hăng ném điện thoại trong tay lên đệm.
Một con mồi?
Chỉ là một con mồi thôi sao?
Một con mồi mà lại khiến Kane trở nên khác thường như vậy sao?
Chí ít, hắn chưa từng thấy Kane chỉ vì một “con mồi” mà trở nên khác thường như vậy!
“Mẹ kiếp!” Lục Sinh hung hăng chửi một câu, hắn nhìn điện thoại trên giường, một lần nữa cầm lên, gửi một tin nhắn cho Kane: Mau dừng tay lại đi! Đừng để cậu biến thành tôi thứ hai!
Mà đúng lúc này Kane đang đi đến chỗ đèn đỏ, anh ta tiện tay mở ra xem, sau khi xem xong liền nhếch miệng cười: “Dừng lại ư? Cuộc đi săn ngày càng thú vị như vậy, sao có thể dừng chứ?”
Còn về câu nói “Đừng biến bản thân thành tôi thứ hai” của Lục Sinh, anh ta vốn không hề bận tâm.
Lục Sinh là Lục Sinh, anh ta là anh ta, Lục Sinh thật lòng, nhưng anh ta thì không.
Ấn một chiếc nút, nóc xe thể thao mở ra, xe chạy như bay, gió trước mặt gào thét, đêm khuya đường vắng bóng người, Kane đón gió trời, hướng mặt ra đường hét lớn:
JustOnlyGame!
Kane Veloci chỉ cần săn mồi, chỉ có trò chơi, không hề thật lòng!
Gió gào thét trên đỉnh đầu, khiến tóc anh ta rối tung lên... Nhưng không sao cả.
...
Giản Đường lại nhìn thấy người này ở trước của ký túc xá.
“Không phải đã nói rồi sao, đừng có đến nữa. Đừng gặp nhau nữa.” Gần đây, vì tiền cô đã đủ đau đầu rồi. Cô còn cho rằng chắc đầu óc mình có vấn đề rồi, hôm đó có con rùa vàng ở ngay trước mắt thì không muốn, trong lúc bản thân đang nghèo kiết xác thì cô lại đuổi kho vàng đi mất.
Cô có cảm giác vết thương trên trán kia đã bắt đầu nóng lên.
“Đói rồi.” Giọng nói ấm áp của Kane nói một cách ngắn gọn, một tờ chi phiếu một tỉ rưỡi được đưa tới trước mặt Giản Đường, ngờ vực hỏi: “Thật sự muốn từ chối triệt để vậy sao? Đến chết vẫn muốn giữ sĩ diện hả?”
“Cô thiếu một tỉ rưỡi đúng không? Một tỉ rưỡi này rất quan trọng với cô? Quan trọng hơn cả mạng sống nhỉ? Cô thật sự không suy nghĩ lại sao?” Lúc Kane nói ra những lời này thì trong lòng Giản Đường cũng hơi dao động.
“Thực ra... Dù tôi muốn động vào vết thương của cô thì đã sao chứ, cô có thể tránh mà, cô có thể tránh một lần thì sau này tôi sẽ không động đến nữa.”
Đây là một cuộc giao dịch.
Đối với người nào cũng đều công bằng cả.
Thứ Kane muốn là cảm giác vui vẻ khi đi săn.
Thứ Giản Đường muốn là tiền.
“Thực ra, cô biết đó, dù cô có đồng ý với tôi hay không thì tôi cũng sẽ khiến cô chịu thua. Không gặp cô ở đây thì tôi cũng có thể đến Đông Kinh gặp cô.”
Đê tiện! Giản Đường nổi giận trong lòng!