Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 80 CHUYẾN SĂN MỒI NÀY TRỞ NÊN NHÀM CHÁN RỒI
CHƯƠNG 80: CHUYẾN SĂN MỒI NÀY TRỞ NÊN NHÀM CHÁN RỒI
Khuôn mặt Kane so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn, vẻ mặt anh ta gió nhẹ mây bay, không nhìn ra được gì.
Anh ta chỉ nhìn Giản Đường, trong lòng cảm thấy... có lẽ chuyến săn mồi này có thể kết thúc rồi.
Giản Đường có thể yêu tiền, cô yêu tiền thì anh ta mới có thể uy hiếp, mới có thể lặp đi lặp lại để tiếp cận cô, từng chút từng chút một săn bắt con mồi.
Trong trò chơi săn bắn này, tiền là mồi nhử, mà cô chính là con mồi.
Cuộc săn bắn thú vị chính là quá trình con mồi giãy giụa.
Thế nhưng thời điểm cô mở miệng đòi tiền anh ta... Kane cảm thấy trò chơi săn bắn này có thể kết thúc vì... quá tầm thường.
“Không còn sớm nữa, tôi đi trước.” Kane phủi phủi quần Tây nhẹ nhàng tạm biệt.
Giản Đường mím chặt môi nói: “Tôi tiễn anh.”
“Không cần.” Giọng nói lạnh nhạt, chỉ sợ dưới tình huống này bất kì người nào cũng cảm thấy bối rối.
Anh ta thể hiện quá rõ.
“Không, vẫn nên tiễn anh.”
Giản Đường đóng cửa lại, đây là lần đầu tiên cô đưa anh ta xuống lầu, anh ta đã tới mấy lần cô chỉ tiễn tới trước cửa ký túc xá, hôm nay ngoại lệ tiễn anh ta xuống lầu.
“Cô Giản.” Kane đột nhiên nở nụ cười, giữa hàng lông mày hiện lên sự thiếu kiên nhẫn: “16 tỷ, tôi có. Thế nhưng tôi không muốn cho cô... Bởi vì ngay vừa rồi bát mì hành phi trước mặt đã không đáng ba trăm triệu rồi.”
16 tỷ đối với Kane căn bản chẳng thấm vào đâu, lấy một ví dụ đơn giản, một chiếc xe của anh ta cũng đã vượt qua cái giá này.
Đột nhiên cảm thấy dạ dày buồn nôn, bát mì hành vừa rồi thoáng chốc đã biến chất.
Giản Đường trầm mặc, đột nhiên cô nở nụ cười: “Anh Kane, tôi chưa từng nói là bữa ăn khuya của tôi đáng giá 300 triệu. Là anh tự nguyện đưa cho tôi, anh cho rằng đáng giá, còn tôi thì cần tiền, rất rất cần nên tôi liền nhận.”
Cớ sao tự mình biết rõ đây là cuộc trao đổi không ngang bằng mà còn nhận lấy?
Anh có vẻ đã quên, tôi chính là đứa con gái vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được.
Tôi cần tiền, cần 16 tỷ, 16 tỷ này quan trọng đến mức nào?
Nếu như tôi không trả nổi tiền trong thời gian quy định sẽ phải mất đi một thứ rất quan trọng.
“Không liên quan đến tôi.” Kane mặt vô cảm.... Cuộc săn bắn chấm dứt.
Anh ta đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, quấy rầy cô Giản lâu như vậy, từ nay về sau không cần gặp lại nữa.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế mới đưa anh xuống dưới lầu.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảm ơn anh Kane, còn nữa, anh nói sai một chỗ.” Cô nhàn nhạt nói.
“Chúng ta chỉ là người xa lạ, vì vậy, không có ‘về sau’.”
Về sau, là để lại cho người quan trọng.
Giản Đường nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo kín quần áo trên người quay lại chầm chậm đi lên hành lang.
Kane đột nhiên kéo cô lại: “Lời này của cô là ý gì? Cái gì cơ, cô nghĩ như vậy vì thế mới đưa tôi xuống dưới lầu?”
Kane càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lời này của cô, là có ý gì?...Giống như người vừa mở miệng hỏi anh ta 16 tỷ không phải là cô vậy.
Là sự sĩ diện đơn thuần, hay là...
“Mời anh buông tay, quyết định của chúng ta giống nhau, vậy hà tất phải truy cứu xem tôi có ý gì?”
Có ý gì có quan trọng không?
Dù sao, cô cũng không muốn gặp lại anh ta, mà anh ta, cũng hiểu được không nên dây dưa thêm gì nữa.
Cứ như vậy anh tình tôi nguyện, nhất trí với nhau, có gì là không tốt?
Về phần “có ý gì”, còn cần thiết sao?
“Không được.” Trong lòng Kane càng cảm thấy kì quái, “Cô phải nói rõ ràng, nếu không cô đừng hòng đi lên.”
Giản Đường tức giận, người này quá mức ngang ngược.
“Cô không nói cũng chẳng sao, dù sao tôi có rất nhiều thời gian dây dưa cùng cô. Cùng lắm thì dây dưa đến ngày mai cô đi làm, khi đó cô còn không nói thì cũng khỏi cần đi làm.”
Sự bất mãn xông thẳng lên đầu, Giản Đường trầm mặc một lát, trong lòng nghĩ, cô không nói người này thật sự sẽ làm như thế.
“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, 16 tỷ đối với tôi còn quan trọng hơn mạng sống.” Cô chậm rãi nói: “Nhưng dù cho có quan trọng đến vậy, kể cả anh đồng ý cho tôi 16 tỷ quan trọng hơn cả mạng sống này, tôi cũng không muốn tiếp tục để anh đụng chạm đến vết thương của tôi.”
Không chỉ mình anh, ai cũng không thể!
Vì thế tôi cảm thấy sẽ không cần gặp lại anh nữa, tiễn anh xuống lầu coi như là tạm biệt. Cảm ơn tiền của anh, và cả.... cảm ơn đã ăn bát mì hành của tôi.”
Nếu như không có Kane sợ rằng cả đời này cũng sẽ không có ai nguyện nếm thử nó... Cô chỉ coi như thay thế người kia, vậy là cũng đã có người từng thử bát mì hành cô vì người kia mà đi học làm.
“Cảm ơn anh... Mỗi lần đều ăn sạch bát mì kia. Cảm ơn anh.... nó cuối cùng cũng có chút dấu vết tồn tại.”
Cô đem bàn tay to đang đặt trên cánh tay mình kéo xuống, quay lưng vịn hành lang đi lên lầu.
Bỏ lại Kane sắc mặt biến đổi.
Cô nói 16 tỷ là ý này?
Vừa rồi là mình đã hiểu lầm?
Nếu như những lời này đổi lại là người khác nói, Kane sẽ tuyệt đối không tin, sẽ cảm thấy là lời dối, thế nhưng đổi lại là cô, là người phụ nữ này... Trong lòng Kane nói không rõ được là cảm nhận gì.
Bất thình lình anh ta nhấc đôi chân thon dài như gió đuổi theo Giản Đường đang leo cầu thang, anh ta đứng sau cô một bậc thang, từ phía sau bóp chặt cổ Giản Đường.
Kane dù đứng thấp hơn một bậc so với Giản Đường nhưng anh ta vẫn cao hơn cô một chút, cánh tay dài to lớn siết chặt cổ Giản Đường, bả vai cô nặng trĩu xuống, Kane cúi đầu đến bên tai Giản Đường, cực kỳ nguy hiểm nói:
“Nói nhiều tất hớ, cô không nên trả lời tôi, làm cho tôi đối với cô.... càng có hứng thú.”
Giản Đường im lặng, “Không liên quan đến tôi.”
“Cô Giản... cô thật là lạnh lùng.”
Giản Đường trầm mặc không nói, cũng không phản bác.
Cô làm sao có thể không biết bản thân mình lạnh lùng... Ai ở nơi giơ tay không thấy ánh nắng mặt trời 3 năm mà còn có thể nhiệt tình, sôi nổi cơ chứ?
Ở nơi đó, chõ mũi vào việc của người chỉ rước họa vào thân, ví như... A Lộc bởi vì xen vào quá nhiều việc liên quan đến cô, chưa hết ba năm đã hoa tàn dập liễu, còn chưa được thả ra thì đã mất mạng, một sinh mệnh cứ như vậy mà mất đi.
“Đừng gặp lại nhau nữa, anh Kane.”
Cô giơ tay muốn đẩy anh ta ra nhưng chỉ cảm thấy bị người kia mạnh mẽ vòng một cái, một giây sau, hai cánh tay cô bị Kane bắt chéo ra sau lưng.
“Anh muốn gì?”
Kane trả lời Giản Đường bằng cách giơ một bàn tay ra, ngón tay thon đẩy tóc mái của cô sang bên.
Trong lòng Giản Đường hốt hoảng, hai mắt trợn lớn: “Dừng tay! Dừng tay!”
Nhưng bất kể cô giãy giụa thế nào hai tay của cô vẫn bị Kane bắt chéo sau lưng, giọng nói của Kane vang lên trêu tức: “Đừng lộn xộn, cô trốn không thoát đâu.”
Khuôn mặt Kane so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn, vẻ mặt anh ta gió nhẹ mây bay, không nhìn ra được gì.
Anh ta chỉ nhìn Giản Đường, trong lòng cảm thấy... có lẽ chuyến săn mồi này có thể kết thúc rồi.
Giản Đường có thể yêu tiền, cô yêu tiền thì anh ta mới có thể uy hiếp, mới có thể lặp đi lặp lại để tiếp cận cô, từng chút từng chút một săn bắt con mồi.
Trong trò chơi săn bắn này, tiền là mồi nhử, mà cô chính là con mồi.
Cuộc săn bắn thú vị chính là quá trình con mồi giãy giụa.
Thế nhưng thời điểm cô mở miệng đòi tiền anh ta... Kane cảm thấy trò chơi săn bắn này có thể kết thúc vì... quá tầm thường.
“Không còn sớm nữa, tôi đi trước.” Kane phủi phủi quần Tây nhẹ nhàng tạm biệt.
Giản Đường mím chặt môi nói: “Tôi tiễn anh.”
“Không cần.” Giọng nói lạnh nhạt, chỉ sợ dưới tình huống này bất kì người nào cũng cảm thấy bối rối.
Anh ta thể hiện quá rõ.
“Không, vẫn nên tiễn anh.”
Giản Đường đóng cửa lại, đây là lần đầu tiên cô đưa anh ta xuống lầu, anh ta đã tới mấy lần cô chỉ tiễn tới trước cửa ký túc xá, hôm nay ngoại lệ tiễn anh ta xuống lầu.
“Cô Giản.” Kane đột nhiên nở nụ cười, giữa hàng lông mày hiện lên sự thiếu kiên nhẫn: “16 tỷ, tôi có. Thế nhưng tôi không muốn cho cô... Bởi vì ngay vừa rồi bát mì hành phi trước mặt đã không đáng ba trăm triệu rồi.”
16 tỷ đối với Kane căn bản chẳng thấm vào đâu, lấy một ví dụ đơn giản, một chiếc xe của anh ta cũng đã vượt qua cái giá này.
Đột nhiên cảm thấy dạ dày buồn nôn, bát mì hành vừa rồi thoáng chốc đã biến chất.
Giản Đường trầm mặc, đột nhiên cô nở nụ cười: “Anh Kane, tôi chưa từng nói là bữa ăn khuya của tôi đáng giá 300 triệu. Là anh tự nguyện đưa cho tôi, anh cho rằng đáng giá, còn tôi thì cần tiền, rất rất cần nên tôi liền nhận.”
Cớ sao tự mình biết rõ đây là cuộc trao đổi không ngang bằng mà còn nhận lấy?
Anh có vẻ đã quên, tôi chính là đứa con gái vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được.
Tôi cần tiền, cần 16 tỷ, 16 tỷ này quan trọng đến mức nào?
Nếu như tôi không trả nổi tiền trong thời gian quy định sẽ phải mất đi một thứ rất quan trọng.
“Không liên quan đến tôi.” Kane mặt vô cảm.... Cuộc săn bắn chấm dứt.
Anh ta đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, quấy rầy cô Giản lâu như vậy, từ nay về sau không cần gặp lại nữa.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế mới đưa anh xuống dưới lầu.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảm ơn anh Kane, còn nữa, anh nói sai một chỗ.” Cô nhàn nhạt nói.
“Chúng ta chỉ là người xa lạ, vì vậy, không có ‘về sau’.”
Về sau, là để lại cho người quan trọng.
Giản Đường nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo kín quần áo trên người quay lại chầm chậm đi lên hành lang.
Kane đột nhiên kéo cô lại: “Lời này của cô là ý gì? Cái gì cơ, cô nghĩ như vậy vì thế mới đưa tôi xuống dưới lầu?”
Kane càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lời này của cô, là có ý gì?...Giống như người vừa mở miệng hỏi anh ta 16 tỷ không phải là cô vậy.
Là sự sĩ diện đơn thuần, hay là...
“Mời anh buông tay, quyết định của chúng ta giống nhau, vậy hà tất phải truy cứu xem tôi có ý gì?”
Có ý gì có quan trọng không?
Dù sao, cô cũng không muốn gặp lại anh ta, mà anh ta, cũng hiểu được không nên dây dưa thêm gì nữa.
Cứ như vậy anh tình tôi nguyện, nhất trí với nhau, có gì là không tốt?
Về phần “có ý gì”, còn cần thiết sao?
“Không được.” Trong lòng Kane càng cảm thấy kì quái, “Cô phải nói rõ ràng, nếu không cô đừng hòng đi lên.”
Giản Đường tức giận, người này quá mức ngang ngược.
“Cô không nói cũng chẳng sao, dù sao tôi có rất nhiều thời gian dây dưa cùng cô. Cùng lắm thì dây dưa đến ngày mai cô đi làm, khi đó cô còn không nói thì cũng khỏi cần đi làm.”
Sự bất mãn xông thẳng lên đầu, Giản Đường trầm mặc một lát, trong lòng nghĩ, cô không nói người này thật sự sẽ làm như thế.
“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, 16 tỷ đối với tôi còn quan trọng hơn mạng sống.” Cô chậm rãi nói: “Nhưng dù cho có quan trọng đến vậy, kể cả anh đồng ý cho tôi 16 tỷ quan trọng hơn cả mạng sống này, tôi cũng không muốn tiếp tục để anh đụng chạm đến vết thương của tôi.”
Không chỉ mình anh, ai cũng không thể!
Vì thế tôi cảm thấy sẽ không cần gặp lại anh nữa, tiễn anh xuống lầu coi như là tạm biệt. Cảm ơn tiền của anh, và cả.... cảm ơn đã ăn bát mì hành của tôi.”
Nếu như không có Kane sợ rằng cả đời này cũng sẽ không có ai nguyện nếm thử nó... Cô chỉ coi như thay thế người kia, vậy là cũng đã có người từng thử bát mì hành cô vì người kia mà đi học làm.
“Cảm ơn anh... Mỗi lần đều ăn sạch bát mì kia. Cảm ơn anh.... nó cuối cùng cũng có chút dấu vết tồn tại.”
Cô đem bàn tay to đang đặt trên cánh tay mình kéo xuống, quay lưng vịn hành lang đi lên lầu.
Bỏ lại Kane sắc mặt biến đổi.
Cô nói 16 tỷ là ý này?
Vừa rồi là mình đã hiểu lầm?
Nếu như những lời này đổi lại là người khác nói, Kane sẽ tuyệt đối không tin, sẽ cảm thấy là lời dối, thế nhưng đổi lại là cô, là người phụ nữ này... Trong lòng Kane nói không rõ được là cảm nhận gì.
Bất thình lình anh ta nhấc đôi chân thon dài như gió đuổi theo Giản Đường đang leo cầu thang, anh ta đứng sau cô một bậc thang, từ phía sau bóp chặt cổ Giản Đường.
Kane dù đứng thấp hơn một bậc so với Giản Đường nhưng anh ta vẫn cao hơn cô một chút, cánh tay dài to lớn siết chặt cổ Giản Đường, bả vai cô nặng trĩu xuống, Kane cúi đầu đến bên tai Giản Đường, cực kỳ nguy hiểm nói:
“Nói nhiều tất hớ, cô không nên trả lời tôi, làm cho tôi đối với cô.... càng có hứng thú.”
Giản Đường im lặng, “Không liên quan đến tôi.”
“Cô Giản... cô thật là lạnh lùng.”
Giản Đường trầm mặc không nói, cũng không phản bác.
Cô làm sao có thể không biết bản thân mình lạnh lùng... Ai ở nơi giơ tay không thấy ánh nắng mặt trời 3 năm mà còn có thể nhiệt tình, sôi nổi cơ chứ?
Ở nơi đó, chõ mũi vào việc của người chỉ rước họa vào thân, ví như... A Lộc bởi vì xen vào quá nhiều việc liên quan đến cô, chưa hết ba năm đã hoa tàn dập liễu, còn chưa được thả ra thì đã mất mạng, một sinh mệnh cứ như vậy mà mất đi.
“Đừng gặp lại nhau nữa, anh Kane.”
Cô giơ tay muốn đẩy anh ta ra nhưng chỉ cảm thấy bị người kia mạnh mẽ vòng một cái, một giây sau, hai cánh tay cô bị Kane bắt chéo ra sau lưng.
“Anh muốn gì?”
Kane trả lời Giản Đường bằng cách giơ một bàn tay ra, ngón tay thon đẩy tóc mái của cô sang bên.
Trong lòng Giản Đường hốt hoảng, hai mắt trợn lớn: “Dừng tay! Dừng tay!”
Nhưng bất kể cô giãy giụa thế nào hai tay của cô vẫn bị Kane bắt chéo sau lưng, giọng nói của Kane vang lên trêu tức: “Đừng lộn xộn, cô trốn không thoát đâu.”