Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 75. GIẢN ĐƯỜNG BỊ ĐIÊN RỒI, THẨM TƯ CƯƠNG BỊ ĐIÊN RỒI
CHƯƠNG 75. GIẢN ĐƯỜNG BỊ ĐIÊN RỒI, THẨM TƯ CƯƠNG BỊ ĐIÊN RỒI
Thượng đế rất thiên vị người đàn ông này, ngay đến bàn tay anh ta cũng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Giản Đường trợn trừng mắt, nhìn Thẩm Tư Cương đứng ở cuối giường, những ngón tay thon dài cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi một.
Cô lùi về phía sau theo bản năng, mãi cho đến khi lưng chạm đến đầu giường, đôi mắt xếch hẹp dài của người đàn ông lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống cô, những ngón tay thon dài bắt đầu thong thả cởi từng cúc áo, cho dù cô có rụt người về sau như thế nào thì người đàn ông đứng cuối giường vẫn lạnh tanh, không hề dao động mảy may.
Theo bản năng, cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn đang mở, cô bất thình lình bò dậy nhảy xuống giường chạy như bay về phía cửa!
Chỉ tiếc rằng, hai chân cô chỉ vừa mới chạm đất đã bị một cánh tay túm chặt.
Thẩm Tư Cương đưa một tay túm chặt lấy bả vai cô, một lần nữa ấn cô xuống giường, khống chế không cho Giản Đường ngồi dậy, một tay khác vòng qua chốt thắt lưng da, cởi quần cô ra.
Nhịp thở của Giản Đường ngay lập tức trở nên hỗn loạn, đồng tử dại ra mất tiêu cự, đôi môi run rẩy mấy máy vài lần nhưng lại không thốt lên được bất cứ từ gì.
Hơi thở rất hỗn loạn, cô đột nhiên hét lên: “Đi ra! Đi ra!”
Người đàn ông đó vẫn không hề động đậy, thân hình cao lớn đè lên người cô.
“Anh đi ra! Anh đi ra!” Gương mặt cô bắt đầu run lên không thể khống chế nổi, đưa tay đẩy anh ra.
Đương nhiên lại dễ dàng bị anh túm lấy tay khóa lại trên đỉnh đầu.
Cô muốn khóc lại muốn cười.
Đây là cái gì?
Đây là cái gì chứ?
“Tôi là điếm.”
“Tôi có thể vì tiền mà làm bất cứ thứ gì!”
“Tôi hèn hạ!”
“Tôi dơ bẩn!”
“Thẩm Tư Cương! Là anh nói thế! Chính anh đã nói! Anh quên rồi ư!? Quên rồi sao?”
“Anh nói anh chê tôi bẩn, anh nói tuyệt đối không động vào tôi đến lần thứ hai cơ mà!
Anh nói tôi khiến anh buồn nôi, anh nói anh chán ngấy tôi rồi mà!
Anh nói thế cơ mà!
Tất cả đều là do anh nói!
Là anh nói đấy!
Anh quên rồi sao?
Anh quên rồi sao?!”
Tại sao anh có thể!
Tại sao anh có thể quên nhanh như thế!?
Dễ dàng làm tổn thương tôi, lại dễ dàng quên đi như vậy?
Rọet một tiếng quần áo của cô đã nhanh chóng biến thành mớ vải vụn.
Tiếng vải rách khiến Giản Đường ngẩn ra mất mấy giây, đột nhiên không biết cô lấy đâu ra sức lực, giãy thoát khỏi sự kiềm chế của Thẩm Tư Cương, cô dùng hết sức với lấy cái áo sơ mi đã cởi hết cúc rồi túm chặt lấy người anh, sau đó ngẩng đầu, hung ác cắn vào vai Thẩm Tư Cương!
Cô cắn rất mạnh, khóe môi cô nhanh chóng trào ra những vệt máu... là máu của anh.
Thẩm Tư Cương nhíu mày, cụp mắt nhìn mái tóc đen của cô, anh không động đậy.
Giản Đường cắn hết vết này đến vết khác, vết nào cũng rướm máu.
Mỗi một vết cắn, dường như cô đều cảm thấy vô cùng vui sướng… Thẩm Tư Cương, tôi hỏi anh có đau hay không!
Mỗi một lần cắn cô dường như lại càng đau… Thẩm Tư Cương, chúng ta cùng nếm thử cảm giác này đi.
Trong lòng cô đau mà vui sướng, cắn xé bả vai anh hết vết này đến vết khác.
Mà bả vai anh đã không có chỗ nào lành lặn.
Thẩm Tư Cương cụp mắt, liếc nhìn bả vai mình toàn dấu răng của cô.
Dường như cô đã mệt mỏi, phủ phục trên vai anh, thở dốc, thở xong lại tiếp tục cắn tiếp.
Thẩm Tư Cương vẫn ngồi im, hai tay anh ôm eo cô, đỡ lấy thân thể của cô như thể đang giúp cô hành hạ bản thân mình.
Mãi cho đến khi cô thực sự mệt mỏi, lực cắn cũng yếu đi, anh đột nhiên ấn Giản Đường lên giường một lần nữa.
Tay anh xé rách lớp phòng ngự cuối cùng của cô.
Anh cúi đầu, nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống khắp người cô, dù cô có giãy giụa nhưng bàn tay anh ấn chặt không cho cô động đậy, mà đôi môi nóng rực hung tàn chiếm đoạt từng tấc da thịt trên cơ thể cô, người cô tràn ngập dấu hôn của anh.
Ngay đến mu bàn chân anh cũng không bỏ qua!
Giản Đường vừa tức vừa xấu hổ, vừa hận lại không biết làm thế nào, bối rối vô cùng!
“Bỏ ra! Bỏ!” Cô đạp, trong lòng rung động! Đây là chân mà! Là chân mà!
Anh điên rồi!
Thẩm Tư Cương điên rồi!
Tuyệt đối không thể ở lại đây nữa, không thể để anh ta lại tổn thương mình nữa, tuyệt đối không thể điên cùng với anh ta được nữa!
Cô vừa đạp anh vừa muốn nhảy xuống giường, thoát ra khỏi sự khống chế của anh, nhưng bàn tay anh như cái kìm sắt túm chặt lấy chân cô, anh đưa mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn Giản Đường với vẻ khó hiểu, cúi đầu hôn khẽ lên mu bàn chân cô.
Đúng lúc sắc mặt của Giản Đường giống như cái bảng pha màu, người đàn ông đó đột nhiên nằm xuống kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Từ đầu đến cuối, anh không nói một câu nào, nhưng sau khi nằm xuống lại ôm Giản Đường vào lòng, nói một cách tiết kiệm lời:“Ngủ.”“…” Không hiểu…
Một lúc sau…
“Tôi có ký túc xá.” Giản Đường thản nhiên nói.
“Ngủ.”
“Tôi là điếm, là đồ khốn, tôi bẩn, tôi làm người ta buồn nôn.”
“Ngủ đi.” Anh mở mắt, đôi mắt đen thẳm nhìn người con gái trong lòng một cái rồi lại nhắm lại.
Lại một lúc nữa trôi qua.
Anh lại lần nữa mở mắt nhìn người con gái trong lòng, giọng nói lành lạnh vanh lên.
“Tốt nhất là cô nên nói một lần cho hết.”
Sự nhẫn nại của anh đã cạn kiệt rồi.
“Tôi…” Cô cảm thấy giờ phút này Thẩm Tư Cương rất khó trao đổi, rất khó hiểu, “Tôi chưa tắm…”Vừa nói xong cô đã tự chửi mình một trận… cái này mà tính là lý do à?
Eo bị siết chặt, Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói một câu.
“Vừa hay tôi cũng chưa tắm. Thế là hòa.” Anh lạnh lùng nói: “Cô có ngủ hay không, không ngủ thì làm.”
Không ngủ thì làm…
Giản Đường không ngốc đến mức câu này mà cũng không hiểu.
Cô vô thức mím chặt môi, không nói câu nào.
Thẩm Tư Cương của bây giờ không thể nói chuyện được, cũng rất khó hiểu.
Không lâu sau, Giản Đường nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, có hơi sững sờ nhìn gương mặt bình tĩnh trong khi ngủ của anh… Thật là chỉ ngủ thôi sao?
Cô cẩn thận đẩy cánh tay đang ôm siết mình ra, nhưng cho dù dùng hết sức cũng không thể đẩy ra được.
Cuối cùng đành thất bại bỏ cuộc, cô ngước mắt ngây người nhìn lên trần nhà, thật kỳ lạ, Thẩm Tư Cương hôm nay kỳ lạ đến mức khó hiểu, Giản Đường nói với mình, đừng nghĩ nữa. Ai mà biết được anh ta lại đang có trò mới gì để trừng phạt cô.
Không nghĩ nữa là đúng.
Có lẽ là vì rất mệt nên nghe nhịp thở đều đặn của người bên cạnh… Giản Đường càng lúc càng cảm thấy mí mắt nặng nề.
Bất tri bất giác, hơi thở cô cũng trở nên đều đều.
Trong đêm tối, Thẩm Tư Cương mở mắt, anh khom người nhìn cô gái đã thiếp đi trong ngự mình, ánh mắt liếc đến cần cổ đầy dấu hôn của cô, mắt anh lại càng u tối, không nhìn ra anh đang nghĩ gì, anh lại lần nữa nhắm mắt lại.
Thẩm Tư Cương không ngờ Giản Đường sẽ hành động như thế, trên bả vai anh là một loạt dấu răng cùng vết máu… anh cũng không biết tại sao mình để mặc cho cô cắn, tại sao anh như thể phát điên hôn khắp người cô.
Thẩm Tư Cương nói với mình, ‘Không cần nghĩ nữa, ai biết hôm nay mình chập mất dây thần kinh nào mới nổi điên cùng cô ta.
Thượng đế rất thiên vị người đàn ông này, ngay đến bàn tay anh ta cũng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Giản Đường trợn trừng mắt, nhìn Thẩm Tư Cương đứng ở cuối giường, những ngón tay thon dài cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi một.
Cô lùi về phía sau theo bản năng, mãi cho đến khi lưng chạm đến đầu giường, đôi mắt xếch hẹp dài của người đàn ông lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống cô, những ngón tay thon dài bắt đầu thong thả cởi từng cúc áo, cho dù cô có rụt người về sau như thế nào thì người đàn ông đứng cuối giường vẫn lạnh tanh, không hề dao động mảy may.
Theo bản năng, cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn đang mở, cô bất thình lình bò dậy nhảy xuống giường chạy như bay về phía cửa!
Chỉ tiếc rằng, hai chân cô chỉ vừa mới chạm đất đã bị một cánh tay túm chặt.
Thẩm Tư Cương đưa một tay túm chặt lấy bả vai cô, một lần nữa ấn cô xuống giường, khống chế không cho Giản Đường ngồi dậy, một tay khác vòng qua chốt thắt lưng da, cởi quần cô ra.
Nhịp thở của Giản Đường ngay lập tức trở nên hỗn loạn, đồng tử dại ra mất tiêu cự, đôi môi run rẩy mấy máy vài lần nhưng lại không thốt lên được bất cứ từ gì.
Hơi thở rất hỗn loạn, cô đột nhiên hét lên: “Đi ra! Đi ra!”
Người đàn ông đó vẫn không hề động đậy, thân hình cao lớn đè lên người cô.
“Anh đi ra! Anh đi ra!” Gương mặt cô bắt đầu run lên không thể khống chế nổi, đưa tay đẩy anh ra.
Đương nhiên lại dễ dàng bị anh túm lấy tay khóa lại trên đỉnh đầu.
Cô muốn khóc lại muốn cười.
Đây là cái gì?
Đây là cái gì chứ?
“Tôi là điếm.”
“Tôi có thể vì tiền mà làm bất cứ thứ gì!”
“Tôi hèn hạ!”
“Tôi dơ bẩn!”
“Thẩm Tư Cương! Là anh nói thế! Chính anh đã nói! Anh quên rồi ư!? Quên rồi sao?”
“Anh nói anh chê tôi bẩn, anh nói tuyệt đối không động vào tôi đến lần thứ hai cơ mà!
Anh nói tôi khiến anh buồn nôi, anh nói anh chán ngấy tôi rồi mà!
Anh nói thế cơ mà!
Tất cả đều là do anh nói!
Là anh nói đấy!
Anh quên rồi sao?
Anh quên rồi sao?!”
Tại sao anh có thể!
Tại sao anh có thể quên nhanh như thế!?
Dễ dàng làm tổn thương tôi, lại dễ dàng quên đi như vậy?
Rọet một tiếng quần áo của cô đã nhanh chóng biến thành mớ vải vụn.
Tiếng vải rách khiến Giản Đường ngẩn ra mất mấy giây, đột nhiên không biết cô lấy đâu ra sức lực, giãy thoát khỏi sự kiềm chế của Thẩm Tư Cương, cô dùng hết sức với lấy cái áo sơ mi đã cởi hết cúc rồi túm chặt lấy người anh, sau đó ngẩng đầu, hung ác cắn vào vai Thẩm Tư Cương!
Cô cắn rất mạnh, khóe môi cô nhanh chóng trào ra những vệt máu... là máu của anh.
Thẩm Tư Cương nhíu mày, cụp mắt nhìn mái tóc đen của cô, anh không động đậy.
Giản Đường cắn hết vết này đến vết khác, vết nào cũng rướm máu.
Mỗi một vết cắn, dường như cô đều cảm thấy vô cùng vui sướng… Thẩm Tư Cương, tôi hỏi anh có đau hay không!
Mỗi một lần cắn cô dường như lại càng đau… Thẩm Tư Cương, chúng ta cùng nếm thử cảm giác này đi.
Trong lòng cô đau mà vui sướng, cắn xé bả vai anh hết vết này đến vết khác.
Mà bả vai anh đã không có chỗ nào lành lặn.
Thẩm Tư Cương cụp mắt, liếc nhìn bả vai mình toàn dấu răng của cô.
Dường như cô đã mệt mỏi, phủ phục trên vai anh, thở dốc, thở xong lại tiếp tục cắn tiếp.
Thẩm Tư Cương vẫn ngồi im, hai tay anh ôm eo cô, đỡ lấy thân thể của cô như thể đang giúp cô hành hạ bản thân mình.
Mãi cho đến khi cô thực sự mệt mỏi, lực cắn cũng yếu đi, anh đột nhiên ấn Giản Đường lên giường một lần nữa.
Tay anh xé rách lớp phòng ngự cuối cùng của cô.
Anh cúi đầu, nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống khắp người cô, dù cô có giãy giụa nhưng bàn tay anh ấn chặt không cho cô động đậy, mà đôi môi nóng rực hung tàn chiếm đoạt từng tấc da thịt trên cơ thể cô, người cô tràn ngập dấu hôn của anh.
Ngay đến mu bàn chân anh cũng không bỏ qua!
Giản Đường vừa tức vừa xấu hổ, vừa hận lại không biết làm thế nào, bối rối vô cùng!
“Bỏ ra! Bỏ!” Cô đạp, trong lòng rung động! Đây là chân mà! Là chân mà!
Anh điên rồi!
Thẩm Tư Cương điên rồi!
Tuyệt đối không thể ở lại đây nữa, không thể để anh ta lại tổn thương mình nữa, tuyệt đối không thể điên cùng với anh ta được nữa!
Cô vừa đạp anh vừa muốn nhảy xuống giường, thoát ra khỏi sự khống chế của anh, nhưng bàn tay anh như cái kìm sắt túm chặt lấy chân cô, anh đưa mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn Giản Đường với vẻ khó hiểu, cúi đầu hôn khẽ lên mu bàn chân cô.
Đúng lúc sắc mặt của Giản Đường giống như cái bảng pha màu, người đàn ông đó đột nhiên nằm xuống kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Từ đầu đến cuối, anh không nói một câu nào, nhưng sau khi nằm xuống lại ôm Giản Đường vào lòng, nói một cách tiết kiệm lời:“Ngủ.”“…” Không hiểu…
Một lúc sau…
“Tôi có ký túc xá.” Giản Đường thản nhiên nói.
“Ngủ.”
“Tôi là điếm, là đồ khốn, tôi bẩn, tôi làm người ta buồn nôn.”
“Ngủ đi.” Anh mở mắt, đôi mắt đen thẳm nhìn người con gái trong lòng một cái rồi lại nhắm lại.
Lại một lúc nữa trôi qua.
Anh lại lần nữa mở mắt nhìn người con gái trong lòng, giọng nói lành lạnh vanh lên.
“Tốt nhất là cô nên nói một lần cho hết.”
Sự nhẫn nại của anh đã cạn kiệt rồi.
“Tôi…” Cô cảm thấy giờ phút này Thẩm Tư Cương rất khó trao đổi, rất khó hiểu, “Tôi chưa tắm…”Vừa nói xong cô đã tự chửi mình một trận… cái này mà tính là lý do à?
Eo bị siết chặt, Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói một câu.
“Vừa hay tôi cũng chưa tắm. Thế là hòa.” Anh lạnh lùng nói: “Cô có ngủ hay không, không ngủ thì làm.”
Không ngủ thì làm…
Giản Đường không ngốc đến mức câu này mà cũng không hiểu.
Cô vô thức mím chặt môi, không nói câu nào.
Thẩm Tư Cương của bây giờ không thể nói chuyện được, cũng rất khó hiểu.
Không lâu sau, Giản Đường nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, có hơi sững sờ nhìn gương mặt bình tĩnh trong khi ngủ của anh… Thật là chỉ ngủ thôi sao?
Cô cẩn thận đẩy cánh tay đang ôm siết mình ra, nhưng cho dù dùng hết sức cũng không thể đẩy ra được.
Cuối cùng đành thất bại bỏ cuộc, cô ngước mắt ngây người nhìn lên trần nhà, thật kỳ lạ, Thẩm Tư Cương hôm nay kỳ lạ đến mức khó hiểu, Giản Đường nói với mình, đừng nghĩ nữa. Ai mà biết được anh ta lại đang có trò mới gì để trừng phạt cô.
Không nghĩ nữa là đúng.
Có lẽ là vì rất mệt nên nghe nhịp thở đều đặn của người bên cạnh… Giản Đường càng lúc càng cảm thấy mí mắt nặng nề.
Bất tri bất giác, hơi thở cô cũng trở nên đều đều.
Trong đêm tối, Thẩm Tư Cương mở mắt, anh khom người nhìn cô gái đã thiếp đi trong ngự mình, ánh mắt liếc đến cần cổ đầy dấu hôn của cô, mắt anh lại càng u tối, không nhìn ra anh đang nghĩ gì, anh lại lần nữa nhắm mắt lại.
Thẩm Tư Cương không ngờ Giản Đường sẽ hành động như thế, trên bả vai anh là một loạt dấu răng cùng vết máu… anh cũng không biết tại sao mình để mặc cho cô cắn, tại sao anh như thể phát điên hôn khắp người cô.
Thẩm Tư Cương nói với mình, ‘Không cần nghĩ nữa, ai biết hôm nay mình chập mất dây thần kinh nào mới nổi điên cùng cô ta.