Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 73. NGHE chị Mịch KHUYÊN MỘT CÂU, TRÁNH XA NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ RA
CHƯƠNG 73. NGHE chị Mịch KHUYÊN MỘT CÂU, TRÁNH XA NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ RA.
“chị Mịch, cho chị này.”
Tô Mịch sững ra một lát nhìn tập tiền mặt trên bàn, trong đầu trống rỗng một lúc: “Ở đâu ra vậy?”
Phản ứng đầu tiên chính là ai sắp xếp công việc cho Giản Đường vậy?
Giản Đường không nghĩ nhiều, kể lại chuyện tối hôm qua cho Tô Mịch nghe, sau khi nghe xong hàng lông mày của Tô Mịch nhăn tít lại.
“Là anh ta à?” Cô ấy nhìn sang Giản Đường, “Tiểu Đường, chẳng phải chị đã nói với em là đừng đến gần người nọ mà?”
“Nhưng mà anh ta cho em tiền.”
Nhưng mà anh ta cho em tiền… nếu như là người không hiểu Giản Đường không biết còn nghĩ đến những chuyện xấu xa gì, bất kỳ ai nghe được câu này đều cho rằng Giản Đường là một đứa con gái hám tiền.
Trong lúc nhất thời, Tô Mịch không biết nói gì.
Cô hiểu quá rõ cô gái trước mặt mình đứng trong góc như thể chẳng có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng cũng biết rõ, cô gái ấy bướng bỉnh đến mức nào.
“Giản Đường, lại đây.” Tô Mịch nhìn Giản Đường, cảm thấy có một số việc cần phải nhắc nhở cô ấy, cô giơ tay nắm chặt lấy vai Giản Đường, kéo Giản Đường đến trước mặt mình:
“Em nghe lời chị, sau này đừng có bất kỳ quan hệ gì đến anh ta nữa. Tuy rằng chị Mịch chưa nhìn đời được bao nhiêu, nhưng trong Đông Kinh này lại gặp không biết bao nhiêu loại đàn ông rồi.
Giản Đường, cái vị Kane mà em nói đến đó, em phải đảm bảo với chị Mịch là không được gặp lại hắn ta nữa, cho dù hắn ta có cho em tiền.”
Giản Đường im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói với Tô Mông bằng vẻ chân thành, “chị Mịch, em không làm được.”
Tô Mịch túm chặt lấy bả vai Giản Đường, “Em nghe chị Mịch nói một lần này đi.”Giản Đường kiên quyết lắc đầu, “Em xin lỗi, chị Mịch, em không làm được, em cần tiền. Tổng giám đốc Thẩm nói, trong vòng một tháng trả hết 16 tỷ cho anh thì em có thể tự do chọn lựa đi hay ở lại, anh ta sẽ không làm khó em nữa.
chị Mịch, anh ta nói được là làm được.
Nửa đời trước của em đã phí hoài vì anh ta rồi, nửa đời sau có thể đừng để anh ta xuất hiện nữa được không?”
Giản Đường cũng không nói tường tận những ân oán giữa cô và Thẩm Tư Cương, Tô Mịch không hỏi cô cũng không nói.
Nhưng mà, cuộc đời này, nửa trước đâu đâu cũng có bóng dáng của Thẩm Tư Cương, nửa đời sau cô sợ rồi, mệt rồi, chản rồi, phiền rồi, muốn buông xuôi rồi.
Thực ra, cuộc sống không có Thẩm Tư Cương không khó chịu đựng như cô đã tưởng tượng.
Cuộc sống trong tù không có Thẩm Tư Cương, ba năm ấy vẫn trôi qua.
“chị Mịch, em biết chị cũng chỉ vì muốn tốt cho em, em cũng biết cái vị Kane đó vô cùng nguy hiểm. Nhưng chị Mịch, chị có còn nhớ ngày đầu tiên em bước vào đây làm việc đã nói gì với chị không?”
Em nói rằng, nếu có thể bán được, em cũng vui lòng nằm ngửa ra đón khách.”
Trong mắt cô hiện lên sự đắng chát, ngẩng lên là sự chắc chắn như đinh đóng cột.
“Cho nên, cho dù vị Kane kia muốn làm gì, cho dù anh ta có mục đích gì, kể cả anh ta có sở thích kỳ quái gì đi nữa, chỉ cần em vẫn còn em đều có thể… bán. Bao gồm cả cái thân xác tàn tạ này của em, thậm chí, một bên thận còn lại.”
Cô không biết mình nói như vậy chị Mịch có hiểu không.
Nhưng cô vẫn rất quý trọng sự quan tâm không nhiều của chị ấy… nhưng thế nào cũng sẽ khiến chị Mịch thất vọng.
Trong lòng Tô Mịch tự dưng nặng nề, nhớ lại lúc Giản Đường mới bước vào đâu, lần đầu tiên nghe thấy Giản Đường nói câu này, bản thân cũng cảm thấy cô gái không mấy xinh đẹp này cũng tự biết sức mình.
Lúc đó trong lòng cô còn khen Giản Đường biết điều.
Nhưng lúc này, khi lại một lần nữa nghe thấy câu này cô mới hiểu ra đằng sau mỗi một câu nói là sự bất đắc dĩ đến mức nào.
“Em cần tiền, rất cần tiền, em chỉ còn lại cái thân thể rách nát này thôi, cho dù Kane có mục đích xấu xa nhưng thế thì có làm sao? Cái thân thể tàn tạ này của em nếu hắn ta muốn thì cứ việc lấy.”
Ngay cả thở Tô Mịch cũng thấy đau… em còn mỗi cái thân thể tàn tạ này, nếu hắn ta muốn lừa thì có thể lừa được cái gì đây?
“Em giờ đã trắng tay. Em không sợ.”
Giản Đường nói xong câu đó, liền nhờ Tô Mịch chuyển tiền vào thẻ hộ mình, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Để lại một mình Tô Mịch trong phòng làm việc, nhìn chồng tiền mặt trên bàn một lúc lâu, cuối cùng trong đôi mắt cô lóe lên tia sáng, cô cất số tiền vào két, sáu đó lại lấy ra một quyển sổ ghi vài con số.
“Giản Đường, xin lỗi, chị chỉ có thể giúp em được chút việc này thôi.” Thẩm Tư Cương đã nói không sắp xếp công việc cho Giản Đường, thì chắc chắn trong thời gian quy định không cho Giản Đường kiếm đủ 16 tỷ, mà ẩn ý sâu trong đó chính là từ lúc bắt đầu anh ta đã không muốn thả Giản Đường đi rồi.
Chuyện Tô Mịch có thể làm được chỉ là thay Giản Đường tích tiền, cho đến ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tháng của Thẩm Tư Cương, nếu như đủ 16 tỷ rồi, Tô Mịch sẽ chuyển toàn bộ vào thẻ, sau đó đưa thẻ cho Giản Đường.
Như vậy, Giản Đường có thể thẳng lưng ưỡn ngực cầm thẻ đi tìm Thẩm Tư Cương, cô gái ngốc này có lẽ sẽ có lý do và cơ hội để rời đi.
…
Trong phòng vệ sinh, Giản Đường khóa cửa lại, quay lưng lại với cửa phòng vệ sinh, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn trần nhà… những gì chị Mịch nói vẫn vẳng bên tai.
Nhưng mà… mình có còn gì nữa đâu để mà sợ?
Cô cười tự giễu, cầm điện thoại mở lịch ra xem, kỳ hạn một tháng… không biết từ bao giờ một tháng lại ngắn ngủi thế này, 16 tỷ, cô lấy đâu ra 16 tỷ?
Cô không nhìn điện thoại nữa, cúi đầu ra khỏi phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh của tầng chót Đông Kinh là cho cả nam lẫn nữ, nhưng là từng phòng đơn, cũng rất đảm bảo riêng tư.
Cúi đầu đi ra ngoài… ‘bốp’ một cái, cô tông phải một người.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
“Tôi phát hiện ra mỗi lần tôi gặp cô đều nghe thấy cô xin lỗi. Có phải cô rất thích xin lỗi không?” Một giọng nam êm tai vang lên, Giản Đường ngẩng phắt lên, “Là… anh Tiêu à. Xin lỗi, tôi không chú ý nhìn đường nên đâm phải anh.”
Cô xin lỗi xong chuẩn bị đi, lại bị một cánh tay ôm chặt lấy eo, đôi tay đó kéo cô đứng lại, “Này, làm gì mà vừa gặp đã đi thế? Cô ghét tôi thế à?”
Tiêu Hoành ngăn cô lại, hai tay cùng ôm chặt lấy eo cô, kéo cô lại gần phía anh ta.
“Đi thôi, đi ăn cơm với tôi.”
Tùy tiện như thế?
“Xin lỗi anh Tiêu, tôi đang trong giờ làm việc.
“Làm việc có gì thú vị chứ, đi nào, tôi đưa cô đi ăn.”
“Nhưng tôi …”
“Không nhưng nhị gì cả, yên tâm, tôi sẽ xin nghỉ cho cô.”
Vừa nói anh ta vừa kéo Giản Đường đi ra ngoài, không cho cô phân bua thêm gì nữa.
“chị Mịch, cho chị này.”
Tô Mịch sững ra một lát nhìn tập tiền mặt trên bàn, trong đầu trống rỗng một lúc: “Ở đâu ra vậy?”
Phản ứng đầu tiên chính là ai sắp xếp công việc cho Giản Đường vậy?
Giản Đường không nghĩ nhiều, kể lại chuyện tối hôm qua cho Tô Mịch nghe, sau khi nghe xong hàng lông mày của Tô Mịch nhăn tít lại.
“Là anh ta à?” Cô ấy nhìn sang Giản Đường, “Tiểu Đường, chẳng phải chị đã nói với em là đừng đến gần người nọ mà?”
“Nhưng mà anh ta cho em tiền.”
Nhưng mà anh ta cho em tiền… nếu như là người không hiểu Giản Đường không biết còn nghĩ đến những chuyện xấu xa gì, bất kỳ ai nghe được câu này đều cho rằng Giản Đường là một đứa con gái hám tiền.
Trong lúc nhất thời, Tô Mịch không biết nói gì.
Cô hiểu quá rõ cô gái trước mặt mình đứng trong góc như thể chẳng có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng cũng biết rõ, cô gái ấy bướng bỉnh đến mức nào.
“Giản Đường, lại đây.” Tô Mịch nhìn Giản Đường, cảm thấy có một số việc cần phải nhắc nhở cô ấy, cô giơ tay nắm chặt lấy vai Giản Đường, kéo Giản Đường đến trước mặt mình:
“Em nghe lời chị, sau này đừng có bất kỳ quan hệ gì đến anh ta nữa. Tuy rằng chị Mịch chưa nhìn đời được bao nhiêu, nhưng trong Đông Kinh này lại gặp không biết bao nhiêu loại đàn ông rồi.
Giản Đường, cái vị Kane mà em nói đến đó, em phải đảm bảo với chị Mịch là không được gặp lại hắn ta nữa, cho dù hắn ta có cho em tiền.”
Giản Đường im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói với Tô Mông bằng vẻ chân thành, “chị Mịch, em không làm được.”
Tô Mịch túm chặt lấy bả vai Giản Đường, “Em nghe chị Mịch nói một lần này đi.”Giản Đường kiên quyết lắc đầu, “Em xin lỗi, chị Mịch, em không làm được, em cần tiền. Tổng giám đốc Thẩm nói, trong vòng một tháng trả hết 16 tỷ cho anh thì em có thể tự do chọn lựa đi hay ở lại, anh ta sẽ không làm khó em nữa.
chị Mịch, anh ta nói được là làm được.
Nửa đời trước của em đã phí hoài vì anh ta rồi, nửa đời sau có thể đừng để anh ta xuất hiện nữa được không?”
Giản Đường cũng không nói tường tận những ân oán giữa cô và Thẩm Tư Cương, Tô Mịch không hỏi cô cũng không nói.
Nhưng mà, cuộc đời này, nửa trước đâu đâu cũng có bóng dáng của Thẩm Tư Cương, nửa đời sau cô sợ rồi, mệt rồi, chản rồi, phiền rồi, muốn buông xuôi rồi.
Thực ra, cuộc sống không có Thẩm Tư Cương không khó chịu đựng như cô đã tưởng tượng.
Cuộc sống trong tù không có Thẩm Tư Cương, ba năm ấy vẫn trôi qua.
“chị Mịch, em biết chị cũng chỉ vì muốn tốt cho em, em cũng biết cái vị Kane đó vô cùng nguy hiểm. Nhưng chị Mịch, chị có còn nhớ ngày đầu tiên em bước vào đây làm việc đã nói gì với chị không?”
Em nói rằng, nếu có thể bán được, em cũng vui lòng nằm ngửa ra đón khách.”
Trong mắt cô hiện lên sự đắng chát, ngẩng lên là sự chắc chắn như đinh đóng cột.
“Cho nên, cho dù vị Kane kia muốn làm gì, cho dù anh ta có mục đích gì, kể cả anh ta có sở thích kỳ quái gì đi nữa, chỉ cần em vẫn còn em đều có thể… bán. Bao gồm cả cái thân xác tàn tạ này của em, thậm chí, một bên thận còn lại.”
Cô không biết mình nói như vậy chị Mịch có hiểu không.
Nhưng cô vẫn rất quý trọng sự quan tâm không nhiều của chị ấy… nhưng thế nào cũng sẽ khiến chị Mịch thất vọng.
Trong lòng Tô Mịch tự dưng nặng nề, nhớ lại lúc Giản Đường mới bước vào đâu, lần đầu tiên nghe thấy Giản Đường nói câu này, bản thân cũng cảm thấy cô gái không mấy xinh đẹp này cũng tự biết sức mình.
Lúc đó trong lòng cô còn khen Giản Đường biết điều.
Nhưng lúc này, khi lại một lần nữa nghe thấy câu này cô mới hiểu ra đằng sau mỗi một câu nói là sự bất đắc dĩ đến mức nào.
“Em cần tiền, rất cần tiền, em chỉ còn lại cái thân thể rách nát này thôi, cho dù Kane có mục đích xấu xa nhưng thế thì có làm sao? Cái thân thể tàn tạ này của em nếu hắn ta muốn thì cứ việc lấy.”
Ngay cả thở Tô Mịch cũng thấy đau… em còn mỗi cái thân thể tàn tạ này, nếu hắn ta muốn lừa thì có thể lừa được cái gì đây?
“Em giờ đã trắng tay. Em không sợ.”
Giản Đường nói xong câu đó, liền nhờ Tô Mịch chuyển tiền vào thẻ hộ mình, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Để lại một mình Tô Mịch trong phòng làm việc, nhìn chồng tiền mặt trên bàn một lúc lâu, cuối cùng trong đôi mắt cô lóe lên tia sáng, cô cất số tiền vào két, sáu đó lại lấy ra một quyển sổ ghi vài con số.
“Giản Đường, xin lỗi, chị chỉ có thể giúp em được chút việc này thôi.” Thẩm Tư Cương đã nói không sắp xếp công việc cho Giản Đường, thì chắc chắn trong thời gian quy định không cho Giản Đường kiếm đủ 16 tỷ, mà ẩn ý sâu trong đó chính là từ lúc bắt đầu anh ta đã không muốn thả Giản Đường đi rồi.
Chuyện Tô Mịch có thể làm được chỉ là thay Giản Đường tích tiền, cho đến ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tháng của Thẩm Tư Cương, nếu như đủ 16 tỷ rồi, Tô Mịch sẽ chuyển toàn bộ vào thẻ, sau đó đưa thẻ cho Giản Đường.
Như vậy, Giản Đường có thể thẳng lưng ưỡn ngực cầm thẻ đi tìm Thẩm Tư Cương, cô gái ngốc này có lẽ sẽ có lý do và cơ hội để rời đi.
…
Trong phòng vệ sinh, Giản Đường khóa cửa lại, quay lưng lại với cửa phòng vệ sinh, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn trần nhà… những gì chị Mịch nói vẫn vẳng bên tai.
Nhưng mà… mình có còn gì nữa đâu để mà sợ?
Cô cười tự giễu, cầm điện thoại mở lịch ra xem, kỳ hạn một tháng… không biết từ bao giờ một tháng lại ngắn ngủi thế này, 16 tỷ, cô lấy đâu ra 16 tỷ?
Cô không nhìn điện thoại nữa, cúi đầu ra khỏi phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh của tầng chót Đông Kinh là cho cả nam lẫn nữ, nhưng là từng phòng đơn, cũng rất đảm bảo riêng tư.
Cúi đầu đi ra ngoài… ‘bốp’ một cái, cô tông phải một người.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
“Tôi phát hiện ra mỗi lần tôi gặp cô đều nghe thấy cô xin lỗi. Có phải cô rất thích xin lỗi không?” Một giọng nam êm tai vang lên, Giản Đường ngẩng phắt lên, “Là… anh Tiêu à. Xin lỗi, tôi không chú ý nhìn đường nên đâm phải anh.”
Cô xin lỗi xong chuẩn bị đi, lại bị một cánh tay ôm chặt lấy eo, đôi tay đó kéo cô đứng lại, “Này, làm gì mà vừa gặp đã đi thế? Cô ghét tôi thế à?”
Tiêu Hoành ngăn cô lại, hai tay cùng ôm chặt lấy eo cô, kéo cô lại gần phía anh ta.
“Đi thôi, đi ăn cơm với tôi.”
Tùy tiện như thế?
“Xin lỗi anh Tiêu, tôi đang trong giờ làm việc.
“Làm việc có gì thú vị chứ, đi nào, tôi đưa cô đi ăn.”
“Nhưng tôi …”
“Không nhưng nhị gì cả, yên tâm, tôi sẽ xin nghỉ cho cô.”
Vừa nói anh ta vừa kéo Giản Đường đi ra ngoài, không cho cô phân bua thêm gì nữa.