Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 68 NỖI HẬN CỦA TẦN MẠN MẠN.
CHƯƠNG 68. NỖI HẬN CỦA TẦN MẠN MẠN.
Giờ phút này Tần Mạn Mạn cũng không dễ chịu.
Trước mặt chính là người mà cô ta thường xuyên mong nhớ.
Nhưng, dường như không giống với trong tưởng tượng của cô ta lắm.
Khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười nhạt, kéo chiếc trường kỷ theo phong cách Bắc Âu tối giản lại, ngồi đối diện với Tần Mạn Mạn, “Ngồi.”Anh ta chỉ vào một bên khác.
Lúc này vẻ mặt của Tần Mạn Mạn cực kỳ không tốt, bị dìm trong nước bốn phút khiến cô ta cảm thấy thần chết đang vẫy gọi mình.
“Anh Tiêu, tôi…”
“Suỵt ~” Người đàn ông ngồi trên trường kỷ bỗng nhiên giơ một ngón tay lên miệng: “Đừng nói chuyện, để tôi nhìn cô cho kỹ nào.”
Giọng của Tiêu Hoành đầy mê hoặc, ngay đến nụ cười nhếch mép cũng đang mê hoặc Tần Mạn Mạn, Tần Mạn Mạn đỏ mặt, tim cô ta đập thình thịch… Anh Tiêu có ý gì vậy?
Anh ấy nói, muốn nhìn mình cho kỹ… là có ý gì vậy?
Trong đầu cô ta lướt qua vô số đáp án, Tần Mạn Mạn căng thẳng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hoành.
Vừa ngẩng lên liền bắt gặp đôi mắt chăm chú… Anh Tiêu đang chăm chú nhìn mình kìa.
Dường như cùng lúc trong đầu Tần Mạn Mạn hiện lên một câu nói.
Mái tóc của cô gái ướt đẫm, yếu đuối ngồi quỳ trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen bóng, mái tóc ướt đẫm còn đang nhỏ nước, những giọt nước rơi xuống thấm ướt quần áo trên người cô.
Dưới lớp quần áo ướt đẫm là thân hình như ẩn như hiện, dáng vẻ ngoan ngoãn thuần khiết lúc này lại càng khiết người ta rung động.
Đột nhiên Tiêu Hoành động đậy!
Anh ta bất thình lình ghé sát mặt lại, Tần Mạn Mạn giật mình, ngẩng lên, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Hoành, tim cô ta đập như trống dồn.
“Anh Tiêu…”
Cô ta đỏ mặt xấu hổ cất tiếng gọi, ngay sau đó!
“Ha~ Thật sự là không nhìn ra dưới gương mặt ngây thơ này lại là một trái tim đen sì như nước cống đấy.”
Thoắt cái gương mặt Tần Mạn Mạn đã cứng lại, màu đỏ trên gò má lập tức biến mất.
Cánh môi cô ta run lẩy bẩy, cô ta tức run người, “Thật quá đáng, anh Tiêu, anh thật quá đáng.”
“Cô đừng khóc, tôi ghét nhất là con gái khóc lóc thút thít.”
Tần Mạn Mạn im bặt, cắn môi tức giận mở to mắt nhìn trừng trừng vào anh.
Tiêu Hoành đứng dậy, “Cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?”
Lại là trừng phạt!
“Tại sao? Tôi có đắc tội gì với anh đâu?” Tần Mạn Mạn tức tối.
Tiêu Hoành ‘chậc’ một cái, nhìn cô ta bằng ánh mắt “Sao cô lại hỏi một vấn đề ngu ngốc thế”, “Cô hãm hại Giản Đường, chẳng phải là đắc tội với tôi còn gì?”
Tại sao lại là Giản Đường?
Tại sao ai cũng ‘Giản Đường Giản Đường Giản Đường’, chưa hết à!
Rốt cuộc cô ta có cái gì tốt chứ?? Anh Tiêu cũng thế, mà ông chủ cũng vậy, sao ai cũng giúp đỡ cô ta vậy?!
Tần Mạn Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt cô ta lóe lên sự đố kị, “Giản Đường không phải là đứa tốt lành gì! Anh Tiêu đừng có bị cô ta lừa!
Anh đừng thấy bên ngoài cô ta thật thà vậy mà nhầm, thực ra cô ta rất tồi tệ, cô ta chỉ đang giả vờ đáng thương mà thôi.”
Tiêu Hoành đột nhiên đứng dậy, hai tay đút túi áo, cụp mắt nhìn Tần Mạn Mạn dưới chân mình, thản nhiên nói:
“Tôi biết nên trừng phạt cô thế nào rồi.”
Nếu như đáng thương có thể giả vờ thì khi đứng trước mặt anh ta cô gái ấy đã chẳng căng lên như dây đàn, hơn nữa sau khi anh ta phát hiện ra bí mật của cô ấy, lại căng thẳng đến mức đó.
Cô nên xốc áo lên, nói cho cả thế giới biết, mau đến đây mà xem này, tôi thiếu một quả thận này, tôi đáng thương lắm này, mọi người mau thương xót cho tôi đi.
Nhưng Giản Đường không thế, cô gái đó giấu kín bí mật của mình, không cho bất kỳ ai dễ dàng tiếp xúc với nó.
Nếu không phải là Tiêu Hoành tình cờ phát hiện ra, thì cô có thể giấu kín bí mật này cả đời.
Giơ tay lên gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau, có hai gã đàn ông lực lưỡng, mặt mũi lạnh tanh đẩy cửa bước vào.
Tiêu Hoành chỉ vào Tần Mạn Mạn đang sõng xoài trên mặt đất , “Cô Tần muốn học lặn, các anh đưa cô ta đến bể bơi sau vườn giúp cô ta một chút.”
Hai gã đàn ông đều là người nhanh nhẹn, bể bơi làm sao mà lặn được?
Ngay lập tức liền hiểu ý của Tiêu Hoành, bọn họ không quan tâm đến Tần Mạn Mạn đang giãy giụa bèn kéo Tần Mạn Mạn ra sau vườn.
“Anh Tiêu! Anh Tiêu! Anh không thể đối xử như vậy với tôi được! Anh không thể! Tôi sẽ kiện anh, tôi sẽ kiện anh, tôi nhất định sẽ kiện anh!”
Nhưng người đàn ông cô ta hằng mong nhớ chỉ thong dong đút hai tay vào túi hất hàm ra lệnh cho hai gã đàn ông, “Đừng chơi chết cô ta, tôi không muốn mất thời gian giải quyết phiền toái không cần thiết.”
“Vâng, thưa cậu.”
“Cô Tần, tôi đã nói với cô chưa nhỉ, cô thật…” Tiêu Hoành ‘ha’ một tiếng nhẹ bẫng, “Khiến người ta buồn nôn.”
Tiêu Hoành hiểu Thẩm Tư Cương, sau khi thấy Thẩm Tư Cương chỉ trừng phạt Tần Mạn Mạn một cách qua loa, sau đó liền rời đi, lúc đó Tiêu Hoành còn tưởng: ‘đúng là mặt trời mọc đằng tây, Thẩm Tư Cương đổi tính làm ‘người lương thiện một ngày’ rồi à, thế mà lại chỉ quăng người cho anh ta rồi chạy mất.
Tiêu Hoành và Thẩm Tư Cương từ nhỏ vừa là bạn vừa là địch. Có câu nói thế này, người hiểu bạn nhất không phải là người thân của bạn mà là kẻ địch của bạn.
Thẩm Tư Cương chỉ trừng phạt cô ta một cách qua loa rồi đi mất, vậy thì Tiêu Hoành cũng không có lý do chơi chết cô ta.
Không thể không nói trên thế giới này, quả thật Tiêu Hoành còn hiểu Thẩm Tư Cương hơn vô số người.
Giản Đường bảo Thẩm Tư Cương không giết chết Tần Mạn Mạn, Thẩm Tư Cương liền quăng Tần Mạn Mạn đến trước mặt Tiêu Hoành, “Này, chuyện này do anh làm xong không dọn sạch sẽ, tôi đưa đến cho anh rồi đấy, Tiêu Hoành, anh tự mà giải quyết đi.”
Nếu như anh ta đã không thể tự tay giết chết Tần Mạn Mạn, vậy thì Tiêu Hoành cũng không thể giết chết Tần Mạn Mạn.
Tuy rằng Tiêu Hoành không biết tại sao Thẩm Tư Cương lần này hành xử khác với mọi khi, nhưng theo nguyên tắc địch bất động ta bất động… vậy thì được, chuyện mà Thẩm Tư Cương không làm thì Tiêu Hoành tôi đây cũng không làm.
Cả hai người này đều không phải là kẻ hiền lành.
Tiêu Hoành ngồi trong phòng khách, anh không đi ra bể bơi ở vườn sau, cầm điếu xì gà trong tay đưa lên miệng rít một ngụm, nhìn cái ti vi không biết đang phát cái gì.
Hơn nửa tiếng sau.
Hai người đàn ông vạm vỡ kia quay lại, “Thưa cậu, chúng tôi đã giúp cô gái kia học lặn theo đúng như lời dặn dò của cậu, nhưng cô gái kia quá ngốc, sặc nước quá nhiều, nên giờ không thể học tiếp được ạ.”
“Cô ta đâu?” Tiêu Hoành thản nhiên hỏi, thậm chí ánh mắt anh ta còn không rời khỏi cái ti vi.
“Ở vườn sau ạ.
Tiêu Hoành ồ một tiếng, đưa tay lên xem đồng hồ, “Cũng không còn sớm nữa rồi, đưa cô Tần về đi.”
“Vâng thưa cậu.”
…
Đêm khuya, một cô gái bị vứt lại trước cổng sắt của biệt thự.
Cả người Tần Mạn Mạn đều đau đớn, đặc biệt là cổ họng bị sặc đến mức đau rát. Cả người cô ta ướt sũng, gió đêm thổi đến, Tần Mạn Mạn lạnh run đi đến bên vệ đường.
Vẻ mặt cô ta tràn ngập hận thù trông rất đáng sợ, giống như một con thú hoang muốn nuốt chửng tất cả, ‘Giản Đường! Tất cả là do Giản Đường!
Đều là do cô ta! Không có cô ta mình sẽ không phải chịu hành hạ nhiều như vậy!
Cô ta nói rằng sẽ cầu xin cho mình, đều là lừa đảo hết! Giả dối!
Đứa con gái đó căn bản không hề cầu xin cho mình!
Giờ phút này Tần Mạn Mạn cũng không dễ chịu.
Trước mặt chính là người mà cô ta thường xuyên mong nhớ.
Nhưng, dường như không giống với trong tưởng tượng của cô ta lắm.
Khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười nhạt, kéo chiếc trường kỷ theo phong cách Bắc Âu tối giản lại, ngồi đối diện với Tần Mạn Mạn, “Ngồi.”Anh ta chỉ vào một bên khác.
Lúc này vẻ mặt của Tần Mạn Mạn cực kỳ không tốt, bị dìm trong nước bốn phút khiến cô ta cảm thấy thần chết đang vẫy gọi mình.
“Anh Tiêu, tôi…”
“Suỵt ~” Người đàn ông ngồi trên trường kỷ bỗng nhiên giơ một ngón tay lên miệng: “Đừng nói chuyện, để tôi nhìn cô cho kỹ nào.”
Giọng của Tiêu Hoành đầy mê hoặc, ngay đến nụ cười nhếch mép cũng đang mê hoặc Tần Mạn Mạn, Tần Mạn Mạn đỏ mặt, tim cô ta đập thình thịch… Anh Tiêu có ý gì vậy?
Anh ấy nói, muốn nhìn mình cho kỹ… là có ý gì vậy?
Trong đầu cô ta lướt qua vô số đáp án, Tần Mạn Mạn căng thẳng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hoành.
Vừa ngẩng lên liền bắt gặp đôi mắt chăm chú… Anh Tiêu đang chăm chú nhìn mình kìa.
Dường như cùng lúc trong đầu Tần Mạn Mạn hiện lên một câu nói.
Mái tóc của cô gái ướt đẫm, yếu đuối ngồi quỳ trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen bóng, mái tóc ướt đẫm còn đang nhỏ nước, những giọt nước rơi xuống thấm ướt quần áo trên người cô.
Dưới lớp quần áo ướt đẫm là thân hình như ẩn như hiện, dáng vẻ ngoan ngoãn thuần khiết lúc này lại càng khiết người ta rung động.
Đột nhiên Tiêu Hoành động đậy!
Anh ta bất thình lình ghé sát mặt lại, Tần Mạn Mạn giật mình, ngẩng lên, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Hoành, tim cô ta đập như trống dồn.
“Anh Tiêu…”
Cô ta đỏ mặt xấu hổ cất tiếng gọi, ngay sau đó!
“Ha~ Thật sự là không nhìn ra dưới gương mặt ngây thơ này lại là một trái tim đen sì như nước cống đấy.”
Thoắt cái gương mặt Tần Mạn Mạn đã cứng lại, màu đỏ trên gò má lập tức biến mất.
Cánh môi cô ta run lẩy bẩy, cô ta tức run người, “Thật quá đáng, anh Tiêu, anh thật quá đáng.”
“Cô đừng khóc, tôi ghét nhất là con gái khóc lóc thút thít.”
Tần Mạn Mạn im bặt, cắn môi tức giận mở to mắt nhìn trừng trừng vào anh.
Tiêu Hoành đứng dậy, “Cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?”
Lại là trừng phạt!
“Tại sao? Tôi có đắc tội gì với anh đâu?” Tần Mạn Mạn tức tối.
Tiêu Hoành ‘chậc’ một cái, nhìn cô ta bằng ánh mắt “Sao cô lại hỏi một vấn đề ngu ngốc thế”, “Cô hãm hại Giản Đường, chẳng phải là đắc tội với tôi còn gì?”
Tại sao lại là Giản Đường?
Tại sao ai cũng ‘Giản Đường Giản Đường Giản Đường’, chưa hết à!
Rốt cuộc cô ta có cái gì tốt chứ?? Anh Tiêu cũng thế, mà ông chủ cũng vậy, sao ai cũng giúp đỡ cô ta vậy?!
Tần Mạn Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt cô ta lóe lên sự đố kị, “Giản Đường không phải là đứa tốt lành gì! Anh Tiêu đừng có bị cô ta lừa!
Anh đừng thấy bên ngoài cô ta thật thà vậy mà nhầm, thực ra cô ta rất tồi tệ, cô ta chỉ đang giả vờ đáng thương mà thôi.”
Tiêu Hoành đột nhiên đứng dậy, hai tay đút túi áo, cụp mắt nhìn Tần Mạn Mạn dưới chân mình, thản nhiên nói:
“Tôi biết nên trừng phạt cô thế nào rồi.”
Nếu như đáng thương có thể giả vờ thì khi đứng trước mặt anh ta cô gái ấy đã chẳng căng lên như dây đàn, hơn nữa sau khi anh ta phát hiện ra bí mật của cô ấy, lại căng thẳng đến mức đó.
Cô nên xốc áo lên, nói cho cả thế giới biết, mau đến đây mà xem này, tôi thiếu một quả thận này, tôi đáng thương lắm này, mọi người mau thương xót cho tôi đi.
Nhưng Giản Đường không thế, cô gái đó giấu kín bí mật của mình, không cho bất kỳ ai dễ dàng tiếp xúc với nó.
Nếu không phải là Tiêu Hoành tình cờ phát hiện ra, thì cô có thể giấu kín bí mật này cả đời.
Giơ tay lên gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau, có hai gã đàn ông lực lưỡng, mặt mũi lạnh tanh đẩy cửa bước vào.
Tiêu Hoành chỉ vào Tần Mạn Mạn đang sõng xoài trên mặt đất , “Cô Tần muốn học lặn, các anh đưa cô ta đến bể bơi sau vườn giúp cô ta một chút.”
Hai gã đàn ông đều là người nhanh nhẹn, bể bơi làm sao mà lặn được?
Ngay lập tức liền hiểu ý của Tiêu Hoành, bọn họ không quan tâm đến Tần Mạn Mạn đang giãy giụa bèn kéo Tần Mạn Mạn ra sau vườn.
“Anh Tiêu! Anh Tiêu! Anh không thể đối xử như vậy với tôi được! Anh không thể! Tôi sẽ kiện anh, tôi sẽ kiện anh, tôi nhất định sẽ kiện anh!”
Nhưng người đàn ông cô ta hằng mong nhớ chỉ thong dong đút hai tay vào túi hất hàm ra lệnh cho hai gã đàn ông, “Đừng chơi chết cô ta, tôi không muốn mất thời gian giải quyết phiền toái không cần thiết.”
“Vâng, thưa cậu.”
“Cô Tần, tôi đã nói với cô chưa nhỉ, cô thật…” Tiêu Hoành ‘ha’ một tiếng nhẹ bẫng, “Khiến người ta buồn nôn.”
Tiêu Hoành hiểu Thẩm Tư Cương, sau khi thấy Thẩm Tư Cương chỉ trừng phạt Tần Mạn Mạn một cách qua loa, sau đó liền rời đi, lúc đó Tiêu Hoành còn tưởng: ‘đúng là mặt trời mọc đằng tây, Thẩm Tư Cương đổi tính làm ‘người lương thiện một ngày’ rồi à, thế mà lại chỉ quăng người cho anh ta rồi chạy mất.
Tiêu Hoành và Thẩm Tư Cương từ nhỏ vừa là bạn vừa là địch. Có câu nói thế này, người hiểu bạn nhất không phải là người thân của bạn mà là kẻ địch của bạn.
Thẩm Tư Cương chỉ trừng phạt cô ta một cách qua loa rồi đi mất, vậy thì Tiêu Hoành cũng không có lý do chơi chết cô ta.
Không thể không nói trên thế giới này, quả thật Tiêu Hoành còn hiểu Thẩm Tư Cương hơn vô số người.
Giản Đường bảo Thẩm Tư Cương không giết chết Tần Mạn Mạn, Thẩm Tư Cương liền quăng Tần Mạn Mạn đến trước mặt Tiêu Hoành, “Này, chuyện này do anh làm xong không dọn sạch sẽ, tôi đưa đến cho anh rồi đấy, Tiêu Hoành, anh tự mà giải quyết đi.”
Nếu như anh ta đã không thể tự tay giết chết Tần Mạn Mạn, vậy thì Tiêu Hoành cũng không thể giết chết Tần Mạn Mạn.
Tuy rằng Tiêu Hoành không biết tại sao Thẩm Tư Cương lần này hành xử khác với mọi khi, nhưng theo nguyên tắc địch bất động ta bất động… vậy thì được, chuyện mà Thẩm Tư Cương không làm thì Tiêu Hoành tôi đây cũng không làm.
Cả hai người này đều không phải là kẻ hiền lành.
Tiêu Hoành ngồi trong phòng khách, anh không đi ra bể bơi ở vườn sau, cầm điếu xì gà trong tay đưa lên miệng rít một ngụm, nhìn cái ti vi không biết đang phát cái gì.
Hơn nửa tiếng sau.
Hai người đàn ông vạm vỡ kia quay lại, “Thưa cậu, chúng tôi đã giúp cô gái kia học lặn theo đúng như lời dặn dò của cậu, nhưng cô gái kia quá ngốc, sặc nước quá nhiều, nên giờ không thể học tiếp được ạ.”
“Cô ta đâu?” Tiêu Hoành thản nhiên hỏi, thậm chí ánh mắt anh ta còn không rời khỏi cái ti vi.
“Ở vườn sau ạ.
Tiêu Hoành ồ một tiếng, đưa tay lên xem đồng hồ, “Cũng không còn sớm nữa rồi, đưa cô Tần về đi.”
“Vâng thưa cậu.”
…
Đêm khuya, một cô gái bị vứt lại trước cổng sắt của biệt thự.
Cả người Tần Mạn Mạn đều đau đớn, đặc biệt là cổ họng bị sặc đến mức đau rát. Cả người cô ta ướt sũng, gió đêm thổi đến, Tần Mạn Mạn lạnh run đi đến bên vệ đường.
Vẻ mặt cô ta tràn ngập hận thù trông rất đáng sợ, giống như một con thú hoang muốn nuốt chửng tất cả, ‘Giản Đường! Tất cả là do Giản Đường!
Đều là do cô ta! Không có cô ta mình sẽ không phải chịu hành hạ nhiều như vậy!
Cô ta nói rằng sẽ cầu xin cho mình, đều là lừa đảo hết! Giả dối!
Đứa con gái đó căn bản không hề cầu xin cho mình!