Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 64 CÔ VÀ TIÊU HOÀNH ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ
CHƯƠNG 64: CÔ VÀ TIÊU HOÀNH ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ
Tần Mạn Mạn ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Cho dù là vào thời khắc này, trên gương mặt của Tần Mạn Mạn vẫn đỏ lên.
Cô ta nhìn Tiêu Hoành với vẻ căng thẳng, “Anh… anh Tiêu.”
Chớp mắt, cô ta hy vọng Tiêu Hoành có thể cứu mình ra.
Tiêu Hoành đặt ly rượu trong tay xuống, anh ta cũng nhìn Tần Mạn Mạn, đột nhiên bật cười. Tim Tần Mạn Mạn đập thình thịch, có chút kích động… quả nhiên là anh Tiêu vẫn còn nhớ mình.
“Tổng giám đốc Thẩm, cô ta là ai?”
Trong một khoảnh khắc, Tần Mạn Mạn nghi ngờ tai mình có vấn đề. Dường như cô ta đang ngâm người trong một bồn nước đá.
Thẩm Tư Cương tao nhã bắt chéo chân ngồi trên sô pha: “Cô ta ấy à. Cô ta nói rằng cô ta thích Tiêu Hoành. Tôi nghĩ, một cô gái ngây thơ trong sáng thế này phải lòng anh, là bạn bè từ nhỏ, thế nào thì tôi cũng phải đưa cô ta đến cho cậu cả nhà họ Tiêu xem, mất công anh Tiêu đây bỏ lỡ mất tình yêu đích thực.”
Nếu như Thẩm Tư Cương muốn làm cho Tiêu Hoành ghê tởm, vậy thì Tiêu Hoành chỉ có thể nói… anh ta thật sự bị câu nói của Thẩm Tư Cương làm cho ghê tởm.
Bỏ lỡ mất tình yêu đích thực?
Ai?
“Cái thứ đồ chơi này sao có thể trở thành tình yêu đích thực của Tiêu Hoành tôi được?”
Miệng Tần Mạn Mạn run lẩy bẩy, cô ta không ngờ, bản thân mình lại tồi tệ như thế trong mắt Tiêu Hoành.
“Được rồi, người tôi đã mang đến cho anh rồi, chuyện này cũng không thể cứ thế mà cho qua được.” Thẩm Tư Cương búng tay nghe tách một tiếng, “Thẩm Đệ Nhất, lấy cái thùng to nhất trong nhà anh Tiêu ra đây, đổ đầy nước vào.”
Tiêu Hoành không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy, “Từ từ đã!” mặt anh ta lạnh băng: “Thẩm Tư Cương, đây là nhà tôi, ai cho phép anh tùy tiện động vào đồ vật trong nhà tôi.”
Thẩm Tư Cương chầm chậm đan tay vào nhau, nhìn về phía Tiêu Hoành đang lạnh mặt:
“Đây là nhà anh, cho nên tôi không thể tùy tiện động đến đồ đạc trong nhà anh.” Thẩm Tư Cương thong thả nói, bất thình lình gương mặt anh tràn đầy hung ác.
“Giản Đường là người của tôi, ai cho phép anh động đến cô ấy!”
Bình thường Tiêu Hoành vẫn luôn hi hi ha ha cười chợt, lúc này anh ta cũng chỉ nhướng mày rồi nheo mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở sô pha.
“Thế nên hôm nay anh đến đây là vì Giản Đường?”
Anh ta hỏi.
Thẩm Tư Cương nhếch môi cười: “Đúng mà cũng không đúng.”
Vừa nói anh vừa hất cằm chỉ vào Tần Mạn Mạn, “Tôi không quan tâm tại sao anh ghét cô ta như vậy. Anh muốn dạy dỗ cô ta hay muốn chơi chết cô ta, tôi càng không quan tâm. Nhưng Tiêu Hoành, anh ăn vụng không biết chùi mép sao?”
Sự chỉ trích trong câu nói của Thẩm Tư Cương đã quá hiển nhiên, mà giọng điệu lạnh như băng của anh làm cho Tiêu Hoành phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Ý của anh là gì?” Sao lại liên quan đến đứa con gái đang nằm trên đất kia.
“Đỗ Lập Quần.” Thẩm Tư Cương chỉ bật ra ba chữ. Ánh mắt anh lướt về phía Tiêu Hoành, chỉ vào Tần Mạn Mạn, “Hiểu chưa?”
Nói đến đó, Tiêu Hoành còn gì mà không hiểu, lại chẳng có gì có thể che giấu.
Nhưng anh ta thực sự không hiểu, tại sao đứa con gái đang nằm trên mặt đất kia lại có liên quan đến Thẩm Tư Cương.
“Tôi biết cô ta là nhân viên trong Đông Kinh của anh.” Sau một hồi cân nhắc Tiêu Hoành cảm thấy có thể là vì anh ta đã động đến nhân viên của Thẩm Tư Cương, với tính cách ngang ngược của Thẩm Tư Cương, nói không chừng cũng sẽ làm ra những việc như thế.
“Nhưng chẳng phải là cô ta không có việc gì sao? Cũng chưa chết.”
Giờ phút này Tần Mạn Mạn nằm liệt trên mặt đất.
Đến bây giờ mà cô ta còn không hiểu nữa thì cô ta thật sự quá ngốc.
Hóa ra là thật, người đàn ông mà mình nhớ mong trông ngóng thực sự đã cố ý sắp đặt lừa cô ta vào bẫy, trong đầu cô ta hiện lên gương mặt đau đớn giãy dụa không thở nổi của Giản Đường trong tủ nước trong suốt điên cuồng đập thành tủ cầu cứu… cô ta run lẩy bẩy!
Nếu như không phải may mắn thì người phải trải qua những thứ đó chính là cô ta!
“Thẩm Đệ Nhị, cậu nói cho anh ta nghe.”
Thẩm Đệ Nhị máy móc lên tiếng, thuật lại một cách đơn giản chuyện xảy ra ngày hôm đó cho Tiêu Hoành nghe.
Sau khi nghe xong, Tiêu Hoành siết chặt nắm đấm, nhìn sang Tần Mạn Mạn đang nằm dưới đất. Giờ phút này đầu óc anh ta rất hỗn loạn… không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói, “Tiêu Hoành, anh làm gì với đứa con gái này, thậm chí giết chết cô ta, tôi cũng không quan tâm. Nhưng làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, đừng để sai sót.” Thẩm Tư Cương nghĩ đến Giản Đường, “Hôm đó nếu không phải tôi quay về đúng lúc thì Giản Đường đã chết rồi.”
Tiêu Hoành vội hỏi: “Giản Đường sao rồi?”
“Cô ấy rất tốt, chuyện của cô ấy không cần anh lo.” Thẩm Tư Cương thản nhiên nói, “Anh cũng nhớ lấy cho tôi, sau này đừng có động đến cô ấy. Cô ấy là của Thẩm Tư Cương tôi đây, cho dù tôi không muốn cũng không cần người khác quan tâm hộ.”
Thẩm Tư Cương dứt lời, Tiêu Hoành đã tức điên!
“Thẩm Tư Cương, anh nghĩ mình là ai? Anh cho rằng cả thiên hạ này phải nghe theo anh sao? Anh nói cô ấy là đồ của Thẩm Tư Cương anh thì cô ấy là của anh chắc? Nếu như cô ấy là của anh thật, vậy anh có biết là thân thể của cô ấy khác với người bình thường?”
Chỉ đơn thuần là vì cố ý khích bác Thẩm Tư Cương, nhưng câu nói này của anh ta chẳng khác gì chọc phải tổ ong vò vẽ.
Đôi mắt của Thẩm Tư Cương lạnh băng băng, anh đột ngột đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Hoành, gương mặt tràn đầy sát khí, hỏi: “Nói! Anh biết những gì?”
Tiêu Hoành thấy Thẩm Tư Cương phẫn nộ, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng Tiêu Hoành ranh ma cỡ nào chứ, từ xưa đến giờ Thẩm Tư Cương vui buồn đều không thể hiện ra mặt, nhưng bây giờ anh ta lại giận dữ vì chuyện này, đánh mất sự bình tĩnh lạnh lùng vốn có.
Nghe câu hỏi của Thẩm Tư Cương, lại nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh, chỉ trong nháy mắt Tiểu Hảnh đã hiểu ra, Thẩm Tư Cương chắc chắn cũng biết sự thiếu hụt trong cơ thể Giản Đường.
Cụp mắt xuống che giấu toan tính đang hiện lên trong đó, khi ngẩng lên lần nữa, Tiêu Hoành lại càng thong dong: “Nên biết thì đều biết cả. Tôi không chỉ biết cơ thể cô ấy khác với người thường ở chỗ nào, còn từng sờ rồi.” Vừa nói, Tiêu Hoành nở một nụ cười ác ý, dí sát vào phía Thẩm Tư Cương, “Ở… trên lưng phía bên trái.”
Gương mặt tuấn tú như điêu khắc của Thẩm Tư Cương bùng lên cơn giận dữ, sau đó dần dần lụi đi, nhưng trong đôi mắt đen láy là cái tĩnh lặng trước cơn bão.
Anh nhìn Tiêu Hoành một lúc lâu, cuối cùng, đôi môi mỏng chậm rãi mấp máy, “Lần cuối cùng.”
Một câu không đầu không đuôi nhung Tiêu Hoành hiểu… Thẩm Tư Cương đang cảnh cáo anh ta, đây là lần cuối cùng, bảo anh ta đừng có bất kỳ ý nghĩ gì với Giản Đường nữa.
Bằng không, lần sau sẽ là đao kiếm gặp nhau.
Thẩm Tư Cương rất rõ ràng, chính anh đã lấy lần đầu tiên của Giản Đường, cho dù hôm nay Tiêu Hoành có nói gì đều không thay đổi được sự thật này.
Nhưng bất kể lời của Tiêu Hoành có bao nhiêu phần là thật, cho dù Tiêu Hoành làm sao mà biết được cơ thể của cô ấy có thiếu sót gì, giờ phút này Thẩm Tư Cương chỉ hận không thể quăng hết tất cả ở đây để quay về lôi cô ấy đến trước mặt hỏi rõ xem tại sao Tiêu Hoành lại biết được?
Khóe mắt anh liếc nhìn Tần Mạn Mạn, Thẩm Đệ Nhất cũng đã quay lại, “Sếp, đã đổ đầy nước rồi ạ.”
“Thẩm Đệ Nhất, xử lý đi.” Thẩm Đệ Nhất đi theo Thẩm Tư Cương lâu nhất, anh vừa ra lệnh là Thẩm Đệ Nhất liền hiểu, ngay lập tức anh ta túm lấy Tần Mạn Mạn đang bò trên mặt đất, dìm đầu Tần Mạn Mạn vào trong thùng nước.
“Ư! Ư ư!”
Tần Mạn Mạn giãy dụa.
Thẩm Tư Cương giơ tay lên vừa xem đồng hồ, vừa lạnh lùng đếm: “Một, hai… bốn phút, đến giờ rồi.”
Nghe thế Thẩm Đệ Nhất mới kéo Tần Mạn Mạn từ trong thùng nước ra, trước đó mặc cho Tần Mạn Mạn vùng vẫy thế nào, sau cùng thậm chí còn không còn sức để vùng vẫy, Thẩm Đệ Nhất vẫn bất động.
Thẩm Tư Cương túm lấy cánh tay của Tần Mạn Mạn, quăng cô ta vào trong lòng Tiêu Hoành, “Tiếp sau đây thì để cô ta lại cho cậu cả Tiêu thương hoa tiếc ngọc.”
Nói rồi, anh xoay người quay đi, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Anh muốn về hỏi xem rốt cuộc giữa cô ấy và Tiêu Hoành đã làm những gì rồi, tại sao Tiêu Hoành lại biết cơ thể cô có thiếu sót.
Trên gương mặt của người đàn ông không chút biểu cảm, nhưng đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Tần Mạn Mạn ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Cho dù là vào thời khắc này, trên gương mặt của Tần Mạn Mạn vẫn đỏ lên.
Cô ta nhìn Tiêu Hoành với vẻ căng thẳng, “Anh… anh Tiêu.”
Chớp mắt, cô ta hy vọng Tiêu Hoành có thể cứu mình ra.
Tiêu Hoành đặt ly rượu trong tay xuống, anh ta cũng nhìn Tần Mạn Mạn, đột nhiên bật cười. Tim Tần Mạn Mạn đập thình thịch, có chút kích động… quả nhiên là anh Tiêu vẫn còn nhớ mình.
“Tổng giám đốc Thẩm, cô ta là ai?”
Trong một khoảnh khắc, Tần Mạn Mạn nghi ngờ tai mình có vấn đề. Dường như cô ta đang ngâm người trong một bồn nước đá.
Thẩm Tư Cương tao nhã bắt chéo chân ngồi trên sô pha: “Cô ta ấy à. Cô ta nói rằng cô ta thích Tiêu Hoành. Tôi nghĩ, một cô gái ngây thơ trong sáng thế này phải lòng anh, là bạn bè từ nhỏ, thế nào thì tôi cũng phải đưa cô ta đến cho cậu cả nhà họ Tiêu xem, mất công anh Tiêu đây bỏ lỡ mất tình yêu đích thực.”
Nếu như Thẩm Tư Cương muốn làm cho Tiêu Hoành ghê tởm, vậy thì Tiêu Hoành chỉ có thể nói… anh ta thật sự bị câu nói của Thẩm Tư Cương làm cho ghê tởm.
Bỏ lỡ mất tình yêu đích thực?
Ai?
“Cái thứ đồ chơi này sao có thể trở thành tình yêu đích thực của Tiêu Hoành tôi được?”
Miệng Tần Mạn Mạn run lẩy bẩy, cô ta không ngờ, bản thân mình lại tồi tệ như thế trong mắt Tiêu Hoành.
“Được rồi, người tôi đã mang đến cho anh rồi, chuyện này cũng không thể cứ thế mà cho qua được.” Thẩm Tư Cương búng tay nghe tách một tiếng, “Thẩm Đệ Nhất, lấy cái thùng to nhất trong nhà anh Tiêu ra đây, đổ đầy nước vào.”
Tiêu Hoành không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy, “Từ từ đã!” mặt anh ta lạnh băng: “Thẩm Tư Cương, đây là nhà tôi, ai cho phép anh tùy tiện động vào đồ vật trong nhà tôi.”
Thẩm Tư Cương chầm chậm đan tay vào nhau, nhìn về phía Tiêu Hoành đang lạnh mặt:
“Đây là nhà anh, cho nên tôi không thể tùy tiện động đến đồ đạc trong nhà anh.” Thẩm Tư Cương thong thả nói, bất thình lình gương mặt anh tràn đầy hung ác.
“Giản Đường là người của tôi, ai cho phép anh động đến cô ấy!”
Bình thường Tiêu Hoành vẫn luôn hi hi ha ha cười chợt, lúc này anh ta cũng chỉ nhướng mày rồi nheo mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở sô pha.
“Thế nên hôm nay anh đến đây là vì Giản Đường?”
Anh ta hỏi.
Thẩm Tư Cương nhếch môi cười: “Đúng mà cũng không đúng.”
Vừa nói anh vừa hất cằm chỉ vào Tần Mạn Mạn, “Tôi không quan tâm tại sao anh ghét cô ta như vậy. Anh muốn dạy dỗ cô ta hay muốn chơi chết cô ta, tôi càng không quan tâm. Nhưng Tiêu Hoành, anh ăn vụng không biết chùi mép sao?”
Sự chỉ trích trong câu nói của Thẩm Tư Cương đã quá hiển nhiên, mà giọng điệu lạnh như băng của anh làm cho Tiêu Hoành phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Ý của anh là gì?” Sao lại liên quan đến đứa con gái đang nằm trên đất kia.
“Đỗ Lập Quần.” Thẩm Tư Cương chỉ bật ra ba chữ. Ánh mắt anh lướt về phía Tiêu Hoành, chỉ vào Tần Mạn Mạn, “Hiểu chưa?”
Nói đến đó, Tiêu Hoành còn gì mà không hiểu, lại chẳng có gì có thể che giấu.
Nhưng anh ta thực sự không hiểu, tại sao đứa con gái đang nằm trên mặt đất kia lại có liên quan đến Thẩm Tư Cương.
“Tôi biết cô ta là nhân viên trong Đông Kinh của anh.” Sau một hồi cân nhắc Tiêu Hoành cảm thấy có thể là vì anh ta đã động đến nhân viên của Thẩm Tư Cương, với tính cách ngang ngược của Thẩm Tư Cương, nói không chừng cũng sẽ làm ra những việc như thế.
“Nhưng chẳng phải là cô ta không có việc gì sao? Cũng chưa chết.”
Giờ phút này Tần Mạn Mạn nằm liệt trên mặt đất.
Đến bây giờ mà cô ta còn không hiểu nữa thì cô ta thật sự quá ngốc.
Hóa ra là thật, người đàn ông mà mình nhớ mong trông ngóng thực sự đã cố ý sắp đặt lừa cô ta vào bẫy, trong đầu cô ta hiện lên gương mặt đau đớn giãy dụa không thở nổi của Giản Đường trong tủ nước trong suốt điên cuồng đập thành tủ cầu cứu… cô ta run lẩy bẩy!
Nếu như không phải may mắn thì người phải trải qua những thứ đó chính là cô ta!
“Thẩm Đệ Nhị, cậu nói cho anh ta nghe.”
Thẩm Đệ Nhị máy móc lên tiếng, thuật lại một cách đơn giản chuyện xảy ra ngày hôm đó cho Tiêu Hoành nghe.
Sau khi nghe xong, Tiêu Hoành siết chặt nắm đấm, nhìn sang Tần Mạn Mạn đang nằm dưới đất. Giờ phút này đầu óc anh ta rất hỗn loạn… không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói, “Tiêu Hoành, anh làm gì với đứa con gái này, thậm chí giết chết cô ta, tôi cũng không quan tâm. Nhưng làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, đừng để sai sót.” Thẩm Tư Cương nghĩ đến Giản Đường, “Hôm đó nếu không phải tôi quay về đúng lúc thì Giản Đường đã chết rồi.”
Tiêu Hoành vội hỏi: “Giản Đường sao rồi?”
“Cô ấy rất tốt, chuyện của cô ấy không cần anh lo.” Thẩm Tư Cương thản nhiên nói, “Anh cũng nhớ lấy cho tôi, sau này đừng có động đến cô ấy. Cô ấy là của Thẩm Tư Cương tôi đây, cho dù tôi không muốn cũng không cần người khác quan tâm hộ.”
Thẩm Tư Cương dứt lời, Tiêu Hoành đã tức điên!
“Thẩm Tư Cương, anh nghĩ mình là ai? Anh cho rằng cả thiên hạ này phải nghe theo anh sao? Anh nói cô ấy là đồ của Thẩm Tư Cương anh thì cô ấy là của anh chắc? Nếu như cô ấy là của anh thật, vậy anh có biết là thân thể của cô ấy khác với người bình thường?”
Chỉ đơn thuần là vì cố ý khích bác Thẩm Tư Cương, nhưng câu nói này của anh ta chẳng khác gì chọc phải tổ ong vò vẽ.
Đôi mắt của Thẩm Tư Cương lạnh băng băng, anh đột ngột đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Hoành, gương mặt tràn đầy sát khí, hỏi: “Nói! Anh biết những gì?”
Tiêu Hoành thấy Thẩm Tư Cương phẫn nộ, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng Tiêu Hoành ranh ma cỡ nào chứ, từ xưa đến giờ Thẩm Tư Cương vui buồn đều không thể hiện ra mặt, nhưng bây giờ anh ta lại giận dữ vì chuyện này, đánh mất sự bình tĩnh lạnh lùng vốn có.
Nghe câu hỏi của Thẩm Tư Cương, lại nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh, chỉ trong nháy mắt Tiểu Hảnh đã hiểu ra, Thẩm Tư Cương chắc chắn cũng biết sự thiếu hụt trong cơ thể Giản Đường.
Cụp mắt xuống che giấu toan tính đang hiện lên trong đó, khi ngẩng lên lần nữa, Tiêu Hoành lại càng thong dong: “Nên biết thì đều biết cả. Tôi không chỉ biết cơ thể cô ấy khác với người thường ở chỗ nào, còn từng sờ rồi.” Vừa nói, Tiêu Hoành nở một nụ cười ác ý, dí sát vào phía Thẩm Tư Cương, “Ở… trên lưng phía bên trái.”
Gương mặt tuấn tú như điêu khắc của Thẩm Tư Cương bùng lên cơn giận dữ, sau đó dần dần lụi đi, nhưng trong đôi mắt đen láy là cái tĩnh lặng trước cơn bão.
Anh nhìn Tiêu Hoành một lúc lâu, cuối cùng, đôi môi mỏng chậm rãi mấp máy, “Lần cuối cùng.”
Một câu không đầu không đuôi nhung Tiêu Hoành hiểu… Thẩm Tư Cương đang cảnh cáo anh ta, đây là lần cuối cùng, bảo anh ta đừng có bất kỳ ý nghĩ gì với Giản Đường nữa.
Bằng không, lần sau sẽ là đao kiếm gặp nhau.
Thẩm Tư Cương rất rõ ràng, chính anh đã lấy lần đầu tiên của Giản Đường, cho dù hôm nay Tiêu Hoành có nói gì đều không thay đổi được sự thật này.
Nhưng bất kể lời của Tiêu Hoành có bao nhiêu phần là thật, cho dù Tiêu Hoành làm sao mà biết được cơ thể của cô ấy có thiếu sót gì, giờ phút này Thẩm Tư Cương chỉ hận không thể quăng hết tất cả ở đây để quay về lôi cô ấy đến trước mặt hỏi rõ xem tại sao Tiêu Hoành lại biết được?
Khóe mắt anh liếc nhìn Tần Mạn Mạn, Thẩm Đệ Nhất cũng đã quay lại, “Sếp, đã đổ đầy nước rồi ạ.”
“Thẩm Đệ Nhất, xử lý đi.” Thẩm Đệ Nhất đi theo Thẩm Tư Cương lâu nhất, anh vừa ra lệnh là Thẩm Đệ Nhất liền hiểu, ngay lập tức anh ta túm lấy Tần Mạn Mạn đang bò trên mặt đất, dìm đầu Tần Mạn Mạn vào trong thùng nước.
“Ư! Ư ư!”
Tần Mạn Mạn giãy dụa.
Thẩm Tư Cương giơ tay lên vừa xem đồng hồ, vừa lạnh lùng đếm: “Một, hai… bốn phút, đến giờ rồi.”
Nghe thế Thẩm Đệ Nhất mới kéo Tần Mạn Mạn từ trong thùng nước ra, trước đó mặc cho Tần Mạn Mạn vùng vẫy thế nào, sau cùng thậm chí còn không còn sức để vùng vẫy, Thẩm Đệ Nhất vẫn bất động.
Thẩm Tư Cương túm lấy cánh tay của Tần Mạn Mạn, quăng cô ta vào trong lòng Tiêu Hoành, “Tiếp sau đây thì để cô ta lại cho cậu cả Tiêu thương hoa tiếc ngọc.”
Nói rồi, anh xoay người quay đi, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Anh muốn về hỏi xem rốt cuộc giữa cô ấy và Tiêu Hoành đã làm những gì rồi, tại sao Tiêu Hoành lại biết cơ thể cô có thiếu sót.
Trên gương mặt của người đàn ông không chút biểu cảm, nhưng đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão.