Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 61 ĐÓ LÀ MỘT SỰ DỊU DÀNG ĐẾN MỨC KỲ QUẶC.
CHƯƠNG 61: ĐÓ LÀ MỘT SỰ DỊU DÀNG ĐẾN MỨC KỲ QUẶC.
Thẩm Tư Cương giật mình, tim như đập lệch một nhịp, “Giản Đường, cho dù cô có tin hay không nhưng chuyện này có hiểu nhầm.”
Hiểu nhầm?
Giản Đường nhìn Thẩm Tư Cương, thế mà anh ta lại nói chuyện này có hiểu nhầm.
“Có phải là Tổng giám đốc Thẩm muốn nói chuyện này không liên quan gì đến anh?” Cô không biết nên khóc hay nên cười, cô chỉ cảm thấy tim mình đau đến mức sắp không thở nổi nữa.
“Tổng giám đốc Thẩm anh tin được không? Không có lệnh từ anh, ai lại dám làm những chuyện đó với tôi?”
Gương mặt của Thẩm Tư Cương sầm xuống… đúng thế! Không có lệnh của anh, ai dám làm thế với cô ấy?
Chẳng lẽ đúng như Bạch Dương Hàng đã nói, ba năm trước, thái độ của anh với cô và thái độ của anh đối với toàn bộ sự việc đã quyết định hoàn cảnh và tất cả những gì Giản Đường trải qua trong ba năm nay?
Thế nên đám người đó mới đối xử với cô không chút kiêng nể gì?
Thẩm Tư Cương ngẩng lên nhìn cô: “Nếu như tôi nói…”
“Anh không cần phải nói gì cả. Anh nói gì tôi cũng tin, thật đấy.” Giản Đường cười khẽ. Tin và không tin, có quan trọng không?
Thẩm Tư Cương nhìn gương mặt hiện rõ ba chữ ‘không tin anh’ của Giản Đường, đột nhiên siết chặt nắm đấm, những lời chuẩn bị để giải thích lại nuốt ngược vào bụng.
“Được, nếu như cô đã thích đi làm như thế vậy thì cứ cố gắng làm việc đi, trong vòng một tháng, chuyển 16 tỷ rưỡi vào thẻ, tôi sẽ thả cô đi. Bằng không thì cô đi đến đâu cũng vô ích thôi.” Thẩm Tư Cương nói với Giản Đường bằng gương mặt lạnh băng.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh nói đúng lắm, tôi vẫn còn nợ anh 16 tỷ rưỡi, anh còn bắt tôi trả sạch trong vòng một tháng.” Giản Đường nói, “Vậy thì, tổng giám đốc Thẩm, tôi đi làm đây.”
Thẩm Tư Cương tức tối, đôi mắt càng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, cô ấy muốn trả hết nợ nhanh đến thế, muốn rời xa anh đến thế sao?!
Tại sao?
Có phải là vì Lục Sinh?
Chỉ trong giây lát, đủ loại cảm xúc tức giận, đố kị, buồn bực, đau lòng, tất cả đan xen vào nhau như một bảng pha màu.
Mà Thẩm Tư Cương lại chẳng hề cảm nhận đựợc sự thay đổi trong lòng mình, anh chỉ biết, Giản Đường khiến anh bực bội, khiến anh phiền lòng.
Cô ấy đi rồi, anh mới lấy điện thoại gọi cho Tô Mịch: “Đứa con gái đáng chết đó sắp đến Đông Kinh đi làm, Thẩm Đệ Nhất có thuốc ngủ, khi cô ta đến rồi, cô lừa cô ta uống thuốc ngủ.”
“…Tổng giám đốc Thẩm, anh đang nói đến ai thế?” Tô Mịch chẳng hiểu ra làm sao.
“Giản Đường!”
Ớ, sao giận dữ thế? Hình như Sếp bị Giản Đường chọc tức?
“Không có việc gì mà uống thuốc ngủ… không được ổn lắm đâu ạ?”
“Cô hỏi cô ta xem, sốt 38 độ 3 còn đi làm có ổn hay không?”
“Á, tôi hiểu rồi, lát nữa Giản Đường đến tôi sẽ pha thuốc ngủ vào nước nóng cho cô ấy uống.”
Tô Mịch hiểu, Giản Đường quả đúng là kiểu người cần tiền không cần mạng.
“Đúng rồi, cũng đừng sắp xếp công việc cho cô ấy.” Muốn trả hết nợ, muốn rời khỏi anh? Nằm mơ cũng không có đâu!
“… vâng, tôi biết rồi ạ. Nhưng cô ấy vẫn còn làm ở Đông Kinh, còn là phòng PR nữa, cũng không thể để cô ấy ngồi không, người khác thấy thế lâu dần cũng nói ra nói vào.”
“Ai nói linh tinh thì sa thải luôn, cái này mà cũng cần tôi dạy cô à?”
Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói.
“…”
Dù sao anh cũng là sếp, anh nói được là được? Anh có lấy cả cái Đông Kinh này ra nghịch cũng là chuyện của anh, sếp vui là được.
Tô Mịch nghĩ, có những lúc cái vị Thẩm Tư Cương này thật sự là… nhiều tiền quá không biết làm gì.
Giản Đường đi đến Đông Kinh, vừa mới bước vào cửa đã bị Tô Mịch gọi lại.
“Giản Đường, em đến phòng làm việc của chị một chuyến.”
Cô im lặng đi theo Tô Mịch, đi thang máy lên trên vào phòng làm việc của Tô Mịch.
“chị Mịch, có chuyện gì không ạ? Có phải là có việc không ạ?”
Cánh tay chuẩn bị cầm cốc lên của Tô Mịch run rẩy… cô sợ con bé ngốc này rồi đấy, câu này sắp thành câu cửa miệng của nó rối.
“Tiểu Đường, ngồi xuống trước đã.” Cô đi rót nước cho Giản Đường, nửa viên thuốc ngủ được lặng lẽ thả vào trong cốc, cô rót nước nóng vào trước, lắc lên để thuốc tan, sau đó mới rót nước lạnh vào.
“Ừ, uống ngụm nước trước đã.”
“Vâng, cám ơn chị Mịch.” Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện đến nay, cô vẫn luôn cảm thấy khát nước, cốc nước này của chị Mịch đến rất đúng lúc. “Đúng lúc em đang khát, chị Mịch thật tốt.”
Tô Mịch đứng bên cạnh cười có vẻ gượng gạo… ngốc quá, em đừng có ngây thơ vậy chứ, sếp bảo chị cho em uống thuốc ngủ đấy, em đừng có nghĩ linh tinh chứ.
Liếc thấy cốc nước của Giản Đường đã cạn hết, lại đưa cốc cho mình: “chị Mịch, còn nữa không ạ?”
“À… còn! Còn còn!” Nhất định phải có!
Giản Đường uống liền hai cốc nước một lúc mới cảm thấy đỡ khát.
“chị Mịch, có việc chưa ạ?”
Tô Mịch nhức đầu, cô thật sự sợ câu này của Giản Đường… Trước đấy đã sợ rồi, có phải trong đầu con bé này chỉ còn có tiền thôi không đấy?
“Tạm thời không.” Có cũng không dám giao cho em, đích thân sếp dặn, không được sắp việc cho em.
Dù có thương Giản Đường đến mấy, Tô Mịch cũng không dám làm trái với mệnh lệnh của Thẩm Tư Cương.
Cô đi theo Thẩm Tư Cương, dần dần mới có địa vị của hôm nay, cô đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn và năng lực của Thẩm Tư Cương… cô cũng sợ mà.
“chị Mịch, sao em cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ?” Giản Đường vừa nói, hai mắt vừa sụp xuống buồn ngủ.
“Sốt thường vậy đó, em nên đến bệnh viện khám tử tế mới phải, mà không thì cũng nên nghỉ ở nhà.” Tô Mịch sờ trán Giản Đường, “Dù em có đến Đông Kinh cũng có được gì đâu, tạm thời không có việc cho em làm. Đến cũng chỉ mất công, như thế này đi, bây giờ em ở chỗ chị ngủ một lúc đi.”
“Ừm… nhưng tổng giám đốc Thẩm bảo em phải trả hết 16 tỷ trong vòng một tháng… chị Mịch, em đi rửa mặt cái đã.”
Hiển nhiên là Giản Đường đã bắt đầu lơ mơ, Tô Mịch thấy cô vẫn đang cố gắng chống chịu.
Trong đầu lại nghĩ đến những gì Giản Đường vừa nói, Sếp muốn Giản Đường trả hết 16 tỷ rưỡi trong vòng một tháng?... chẳng trách lại không cho Giản Đường làm bất cứ nhiệm vụ nào!
“Ừm… chị Mịch…”
Nghe thấy giọng nói đầy buồn ngủ của Giản Đường, Tô Mịch cúi xuống xem, được rồi, thuốc phát huy tác dụng rồi.
Cô lấy một cái chăn mỏng từ trong tủ áo ra, cái chăn này bình thường cô vẫn hay dùng lúc ngủ trên sô pha.
Tô Mịch cúi người đắp chăn cho Giản Đường.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, cửa phòng làm việc bị mở ra, Tô Mịch vội vàng đứng dậy, “Tổng giám đốc Thẩm.” Sếp đến, còn có một người khác theo sau nữa, “Xin chào, anh Bạch.”
“Bạch Dương Hàng, truyền nước cho cô ấy đi.”
Bạch Dương Hàng bực bội muốn chết, “Ông đây là bác sĩ, bác sĩ! Mẹ nó chứ, đây là việc của y tá!”
“Ồ ~ Hóa ra ngay cả việc của y tá cậu cũng không làm được.”
“Fuck! Việc truyền nước đơn giản thế này mà ông đây không biết làm? Ông đây mà không làm được á?” Bạch Dương Hàng vò đầu, bực bội, nhưng vẫn quỳ xuống, cầm lấy tay của Giản Đường.
Tất cả đều chuẩn bị xong, đến lúc kim truyền vừa mới đâm vào da thì…
“Bạch Dương Hàng, cậu đừng có đâm vội, cậu nói thật xem rốt cuộc là cậu đã tiêm truyền cho ai bao giờ chưa?”
Bạch Dương Hàng giật bắn, mũi kim trong tay suýt nữa thì đâm trượt mạch máu, người đàn ông đứng bên cạnh thấy vậy lập tức sầm mặt, “Bach Dương Hàng, cậu không biết thì phải nói để tôi còn tìm người khác đừng có cố ra vẻ.”
Ai cố ra vẻ?
Ai cố ra vẻ?
Mẹ nhà cậu đấy, Thẩm Tư Cương, nếu không phải cậu làm tôi giật mình thì tôi đâm nhầm được chắc?
“Cậu đừng có nói gì, Thẩm Tư Cương , ông đây mà không một lần trúng luôn thì ngày mai tôi viết đơn xin từ chức, về nhà làm việc cho ông già ngay lập tức, được chưa?”
Thẩm Tư Cương giật mình, tim như đập lệch một nhịp, “Giản Đường, cho dù cô có tin hay không nhưng chuyện này có hiểu nhầm.”
Hiểu nhầm?
Giản Đường nhìn Thẩm Tư Cương, thế mà anh ta lại nói chuyện này có hiểu nhầm.
“Có phải là Tổng giám đốc Thẩm muốn nói chuyện này không liên quan gì đến anh?” Cô không biết nên khóc hay nên cười, cô chỉ cảm thấy tim mình đau đến mức sắp không thở nổi nữa.
“Tổng giám đốc Thẩm anh tin được không? Không có lệnh từ anh, ai lại dám làm những chuyện đó với tôi?”
Gương mặt của Thẩm Tư Cương sầm xuống… đúng thế! Không có lệnh của anh, ai dám làm thế với cô ấy?
Chẳng lẽ đúng như Bạch Dương Hàng đã nói, ba năm trước, thái độ của anh với cô và thái độ của anh đối với toàn bộ sự việc đã quyết định hoàn cảnh và tất cả những gì Giản Đường trải qua trong ba năm nay?
Thế nên đám người đó mới đối xử với cô không chút kiêng nể gì?
Thẩm Tư Cương ngẩng lên nhìn cô: “Nếu như tôi nói…”
“Anh không cần phải nói gì cả. Anh nói gì tôi cũng tin, thật đấy.” Giản Đường cười khẽ. Tin và không tin, có quan trọng không?
Thẩm Tư Cương nhìn gương mặt hiện rõ ba chữ ‘không tin anh’ của Giản Đường, đột nhiên siết chặt nắm đấm, những lời chuẩn bị để giải thích lại nuốt ngược vào bụng.
“Được, nếu như cô đã thích đi làm như thế vậy thì cứ cố gắng làm việc đi, trong vòng một tháng, chuyển 16 tỷ rưỡi vào thẻ, tôi sẽ thả cô đi. Bằng không thì cô đi đến đâu cũng vô ích thôi.” Thẩm Tư Cương nói với Giản Đường bằng gương mặt lạnh băng.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh nói đúng lắm, tôi vẫn còn nợ anh 16 tỷ rưỡi, anh còn bắt tôi trả sạch trong vòng một tháng.” Giản Đường nói, “Vậy thì, tổng giám đốc Thẩm, tôi đi làm đây.”
Thẩm Tư Cương tức tối, đôi mắt càng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, cô ấy muốn trả hết nợ nhanh đến thế, muốn rời xa anh đến thế sao?!
Tại sao?
Có phải là vì Lục Sinh?
Chỉ trong giây lát, đủ loại cảm xúc tức giận, đố kị, buồn bực, đau lòng, tất cả đan xen vào nhau như một bảng pha màu.
Mà Thẩm Tư Cương lại chẳng hề cảm nhận đựợc sự thay đổi trong lòng mình, anh chỉ biết, Giản Đường khiến anh bực bội, khiến anh phiền lòng.
Cô ấy đi rồi, anh mới lấy điện thoại gọi cho Tô Mịch: “Đứa con gái đáng chết đó sắp đến Đông Kinh đi làm, Thẩm Đệ Nhất có thuốc ngủ, khi cô ta đến rồi, cô lừa cô ta uống thuốc ngủ.”
“…Tổng giám đốc Thẩm, anh đang nói đến ai thế?” Tô Mịch chẳng hiểu ra làm sao.
“Giản Đường!”
Ớ, sao giận dữ thế? Hình như Sếp bị Giản Đường chọc tức?
“Không có việc gì mà uống thuốc ngủ… không được ổn lắm đâu ạ?”
“Cô hỏi cô ta xem, sốt 38 độ 3 còn đi làm có ổn hay không?”
“Á, tôi hiểu rồi, lát nữa Giản Đường đến tôi sẽ pha thuốc ngủ vào nước nóng cho cô ấy uống.”
Tô Mịch hiểu, Giản Đường quả đúng là kiểu người cần tiền không cần mạng.
“Đúng rồi, cũng đừng sắp xếp công việc cho cô ấy.” Muốn trả hết nợ, muốn rời khỏi anh? Nằm mơ cũng không có đâu!
“… vâng, tôi biết rồi ạ. Nhưng cô ấy vẫn còn làm ở Đông Kinh, còn là phòng PR nữa, cũng không thể để cô ấy ngồi không, người khác thấy thế lâu dần cũng nói ra nói vào.”
“Ai nói linh tinh thì sa thải luôn, cái này mà cũng cần tôi dạy cô à?”
Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói.
“…”
Dù sao anh cũng là sếp, anh nói được là được? Anh có lấy cả cái Đông Kinh này ra nghịch cũng là chuyện của anh, sếp vui là được.
Tô Mịch nghĩ, có những lúc cái vị Thẩm Tư Cương này thật sự là… nhiều tiền quá không biết làm gì.
Giản Đường đi đến Đông Kinh, vừa mới bước vào cửa đã bị Tô Mịch gọi lại.
“Giản Đường, em đến phòng làm việc của chị một chuyến.”
Cô im lặng đi theo Tô Mịch, đi thang máy lên trên vào phòng làm việc của Tô Mịch.
“chị Mịch, có chuyện gì không ạ? Có phải là có việc không ạ?”
Cánh tay chuẩn bị cầm cốc lên của Tô Mịch run rẩy… cô sợ con bé ngốc này rồi đấy, câu này sắp thành câu cửa miệng của nó rối.
“Tiểu Đường, ngồi xuống trước đã.” Cô đi rót nước cho Giản Đường, nửa viên thuốc ngủ được lặng lẽ thả vào trong cốc, cô rót nước nóng vào trước, lắc lên để thuốc tan, sau đó mới rót nước lạnh vào.
“Ừ, uống ngụm nước trước đã.”
“Vâng, cám ơn chị Mịch.” Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện đến nay, cô vẫn luôn cảm thấy khát nước, cốc nước này của chị Mịch đến rất đúng lúc. “Đúng lúc em đang khát, chị Mịch thật tốt.”
Tô Mịch đứng bên cạnh cười có vẻ gượng gạo… ngốc quá, em đừng có ngây thơ vậy chứ, sếp bảo chị cho em uống thuốc ngủ đấy, em đừng có nghĩ linh tinh chứ.
Liếc thấy cốc nước của Giản Đường đã cạn hết, lại đưa cốc cho mình: “chị Mịch, còn nữa không ạ?”
“À… còn! Còn còn!” Nhất định phải có!
Giản Đường uống liền hai cốc nước một lúc mới cảm thấy đỡ khát.
“chị Mịch, có việc chưa ạ?”
Tô Mịch nhức đầu, cô thật sự sợ câu này của Giản Đường… Trước đấy đã sợ rồi, có phải trong đầu con bé này chỉ còn có tiền thôi không đấy?
“Tạm thời không.” Có cũng không dám giao cho em, đích thân sếp dặn, không được sắp việc cho em.
Dù có thương Giản Đường đến mấy, Tô Mịch cũng không dám làm trái với mệnh lệnh của Thẩm Tư Cương.
Cô đi theo Thẩm Tư Cương, dần dần mới có địa vị của hôm nay, cô đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn và năng lực của Thẩm Tư Cương… cô cũng sợ mà.
“chị Mịch, sao em cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ?” Giản Đường vừa nói, hai mắt vừa sụp xuống buồn ngủ.
“Sốt thường vậy đó, em nên đến bệnh viện khám tử tế mới phải, mà không thì cũng nên nghỉ ở nhà.” Tô Mịch sờ trán Giản Đường, “Dù em có đến Đông Kinh cũng có được gì đâu, tạm thời không có việc cho em làm. Đến cũng chỉ mất công, như thế này đi, bây giờ em ở chỗ chị ngủ một lúc đi.”
“Ừm… nhưng tổng giám đốc Thẩm bảo em phải trả hết 16 tỷ trong vòng một tháng… chị Mịch, em đi rửa mặt cái đã.”
Hiển nhiên là Giản Đường đã bắt đầu lơ mơ, Tô Mịch thấy cô vẫn đang cố gắng chống chịu.
Trong đầu lại nghĩ đến những gì Giản Đường vừa nói, Sếp muốn Giản Đường trả hết 16 tỷ rưỡi trong vòng một tháng?... chẳng trách lại không cho Giản Đường làm bất cứ nhiệm vụ nào!
“Ừm… chị Mịch…”
Nghe thấy giọng nói đầy buồn ngủ của Giản Đường, Tô Mịch cúi xuống xem, được rồi, thuốc phát huy tác dụng rồi.
Cô lấy một cái chăn mỏng từ trong tủ áo ra, cái chăn này bình thường cô vẫn hay dùng lúc ngủ trên sô pha.
Tô Mịch cúi người đắp chăn cho Giản Đường.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, cửa phòng làm việc bị mở ra, Tô Mịch vội vàng đứng dậy, “Tổng giám đốc Thẩm.” Sếp đến, còn có một người khác theo sau nữa, “Xin chào, anh Bạch.”
“Bạch Dương Hàng, truyền nước cho cô ấy đi.”
Bạch Dương Hàng bực bội muốn chết, “Ông đây là bác sĩ, bác sĩ! Mẹ nó chứ, đây là việc của y tá!”
“Ồ ~ Hóa ra ngay cả việc của y tá cậu cũng không làm được.”
“Fuck! Việc truyền nước đơn giản thế này mà ông đây không biết làm? Ông đây mà không làm được á?” Bạch Dương Hàng vò đầu, bực bội, nhưng vẫn quỳ xuống, cầm lấy tay của Giản Đường.
Tất cả đều chuẩn bị xong, đến lúc kim truyền vừa mới đâm vào da thì…
“Bạch Dương Hàng, cậu đừng có đâm vội, cậu nói thật xem rốt cuộc là cậu đã tiêm truyền cho ai bao giờ chưa?”
Bạch Dương Hàng giật bắn, mũi kim trong tay suýt nữa thì đâm trượt mạch máu, người đàn ông đứng bên cạnh thấy vậy lập tức sầm mặt, “Bach Dương Hàng, cậu không biết thì phải nói để tôi còn tìm người khác đừng có cố ra vẻ.”
Ai cố ra vẻ?
Ai cố ra vẻ?
Mẹ nhà cậu đấy, Thẩm Tư Cương, nếu không phải cậu làm tôi giật mình thì tôi đâm nhầm được chắc?
“Cậu đừng có nói gì, Thẩm Tư Cương , ông đây mà không một lần trúng luôn thì ngày mai tôi viết đơn xin từ chức, về nhà làm việc cho ông già ngay lập tức, được chưa?”