Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 60 NỖI ĐAU DO ANH TA GÂY RA, ANH TA LẠI TỰ TAY XÁT MUỐI VÀO
CHƯƠNG 60. NỖI ĐAU DO ANH TA GÂY RA, ANH TA LẠI TỰ TAY XÁT MUỐI VÀO
Giản Đường ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh, có lẽ là vì quá mệt, hoặc có thể là sốt cao quá nên sức khỏe cô rất yếu.
Lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà màu trắng, giờ phút này cô vẫn còn đang mơ hồ không biết mình đang ở đâu.
“Cô tỉnh rồi à?”
Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên.
Tim Giản Đường giật bắn, cô vô thức quay lại nhìn, người đàn ông nho nhã kia ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường cô, trong tay cầm một tập chứng từ.
Lúc Giản Đường nhìn sang, đúng lúc đôi mắt xếch của anh thoáng ngước lên liếc về phía cô, “Có đói không?”
Hỏi một câu rồi anh quay lại với đống chứng từ của mình.
Môi Giản Đường khô khốc, cô nghiêng đầu liếc nhìn xung quanh, “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi đến bệnh viện, xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”
Thẩm Tư Cương siết bộ hồ sơ trong tay, sao anh luôn cảm thấy cái giọng khàn khàn này khiến anh không được thoải mái.
Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, xin lỗi… ngoài những lời này ra cô không còn gì khác muốn nói với mình sao?
Người đàn ông không nói gì, Giản Đường cụp mắt không nhìn anh nữa.
“Soạt”, tiếng giấy lật sang trang.
“soạt”, lại thêm một tiếng nữa.
Soạt soạt soạt…
Thẩm Tư Cương không nói gì, Giản Đường cũng không nói gì, chỉ có tiếng lật giấy soạt soạt.
Ngượng ngập nhưng lại có chút hài hòa.
Không một ai phá vỡ bầu không khí kỳ quái này cả.
Cuối cùng vẫn là Giản Đường không kìm được.
“Tổng giám đốc Thẩm.”
Cô khẽ gọi.
Người đàn ông ngồi bên giường vẫn cứ chăm chú làm việc của mình, chẳng phản ứng gì với tiếng cô gọi.
Giản Đường: “…”
Một lúc lâu sau, Giản Đường lại càng không kiềm chế được: “Tổng giám đốc Thẩm?”
Lần này giọng cô to hơn một chút.
Nhưng đáp lại lời cô chỉ có tiếng lật giấy loạt soạt.
“…” Lại một lúc nữa trôi qua, “Tổng giám đốc Thẩm?” Lần này cuối cùng giọng nói cũng to hơn hẳn.
“Có chuyện gì?” Anh để bộ chứng từ trên tay xuống, nhướng mày nhìn về phía Giản Đường.
“Tần Mạn Mạn không sao chứ?”
Bùm!
Bùng nổ!
Thẩm Tư Cương có tốt tính và nhẫn nại đến mấy, giờ phút này nghe Giản Đường hỏi cũng tức điên!
“Giản Đường, bệnh thánh mẫu của cô nặng lắm rồi đó? Bản thân mình thành ra thế này, tỉnh lại còn đi quan tâm đến người khác?”
Giản Đường cắn môi, nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Cương, “Tổng giám đốc Thẩm sai rồi, tôi đang cầu xin hộ cô ta, xin anh tha cho cô ta một mạng, cho cô ta một cơ thể hoàn chỉnh. Những chuyện khác thì xin tùy anh.”
“Tôi còn tưởng rằng cô đã thánh mẫu đến độ có thể làm chị em tốt với kẻ lúc nào cũng muốn hãm hại mình cơ đấy.” Giọng anh đầy châm chọc.
Giản Đường không phản bác, chỉ nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Cương, “Cô ta là nhân viên của anh, tổng giám đốc Thẩm cứ tùy ý trừng phạt cô ta. Tôi chỉ xin anh lần này tha cho cô ta một mạng. Còn về sau này Tần Mạn Mạn có chọc đến anh, anh muốn xử lý cô ta thế nào. Tôi đảm bảo sẽ không nói đỡ cho cô ta nữa.” Cô lại lần nữa nhấn mạnh, “Cả đời này của tôi không muốn nợ thêm một cái mạng.”
Cảm giác ấy giống như gánh trên vai một món nợ khổng lồ.
Thẩm Tư Cương nhìn cô gái nằm trên giường với vẻ mặt phức tạp.
“Cô cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao, Giản Đường?”
“Cuối cùng cô cũng đã thừa nhận nợ người khác một cái mạng?”
“Giản Đường, cô đừng thừa nhận.”
“Giản Đường, ba năm trước cô có thể cắn chặt răng không chịu thừa nhận, ba năm sau cũng đừng thừa nhận.” “Làm sao? Bị tòa án lương tâm giày vò sao?”
Giản Đường cụp mắt, hàng mi dài che giấu vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, cũng che giấu tất cả với thế giới bên ngoài.
Câu này ba năm trước Thẩm Tư Cương nói với cô, cô nhất định sẽ giải thích, nhất định sẽ kiên quyết giải thích cho bằng được.
Nhưng hôm nay của ba năm sau, cô sẽ không giải thích.
Giản Đường không còn là Giản Đường nữa rồi, Giản Đường không có kiêu ngạo, không có linh hồn, một Giản Đường không có linh hồn có còn là Giản Đường nữa hay không?
Chỉ là vừa khéo cô và con gái cả nhà họ Giản, Giản Đường trùng tên mà thôi.
“Nói đi, tôi bảo cô nói, cô không có gì muốn giải thích sao?” Gương mặt người đàn ông lạnh lẽo phủ đầy buốt giá, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đó lại hiện lên chút mong chờ mà chính anh cũng không biết, anh đang mong cô giải thích.
Dù cô tùy tiện giải thích vài lời, anh cũng thấy dễ chịu hơn.
Giản Đường vẫn lặng thinh… giải thích?
Ba năm trước, cô quỳ trước cổng sắt biệt thự nhà họ Thẩm, quỳ cả một đêm mưa đổi lấy năm phút để anh nghe mình giải thích.
Mà hôm nay có gì mà giải thích?
“Tù tôi cũng đã vào rồi. Trừng phạt tôi cũng đã chịu rồi.” Giản Đường chậm rãi lên tiếng, chất giọng khàn khàn khiến người nghe cảm thấy khó chịu, “Giải thích với không giải thích, đã trở thành chuyện thừa thãi rồi.”
Ánh mắt cô bỗng chuyển sang phía Thẩm Tư Cương, “Hay là tổng giám đốc Thẩm định quăng tôi vào đó một lần nữa? Lần này bao lâu? Ba năm, năm năm, hay mười năm?”
Đáy mắt cô lạnh lẽo dường như cô không để ý, chuyện này đối với cô mà nói lại quan trọng vôi cùng, nhưng trong mắt cô chẳng chút để tâm.
Gương mặt Thẩm Tư Cương cứng đờ, nheo mắt nhìn cô gái trên giường, dường như có vẻ không vui.
“Đúng, giải thích và không giải thích đã trở thành chuyện dư thừa, chính miệng cô thừa nhận cô nợ một cái mạng.” Ánh mắt của Thẩm Tư Cương lạnh lăng, “Vậy cô chuẩn bị dùng cái gì để trả món nợ đó!”
“Dùng nửa đời sau để trả, đủ chưa?” Giản Đường thản nhiên nói, “Nếu vẫn chưa hết, tôi có thể lấy kiếp sau, kiếp sau nữa đẻ trả, cứ tiếp tục như thế, rồi sẽ có một ngày nào đó tôi trả hết.”
Cô lại không nói, cái mạng mà tôi mang nợ chẳng liên quan gì đến Hạ Viên Miên.
Bởi vì cô đã nói rồi, nhưng anh không tin.
“Tổng giám đốc Thẩm, mấy giờ rồi?”
“Năm rưỡi.”
Giản Đường ồ lên một tiếng, “Vậy tôi phải đi làm đây.”
Nói rồi cô giở chăn lên chuẩn bị xuống giường.
Thẩm Tư Cương ấn cô lại nói, “Hôm nay tôi cho phép cô nghỉ ốm.”
“Tôi không cần nghỉ ốm.”
Thẩm Tư Cương bỗng nhiên nheo mắt, “Không cần? Giản Đường cơ thể này của cô thiếu cái gì cô không biết sao? Cô không cần nghỉ ngơi? Hả?”
Giản Đường như thể bị sét đánh!
Cô mở mắt trừng trừng, tay siết lại thành nắm đấm!
Nhưng dù vậy cũng không đủ để kiềm chế bàn tay đang run lẩy bẩy!
Anh ta thế mà lại nói ra!
Anh ta đứng ngay trước mặt cô nói ra chuyện mà cô không muốn người khác biết nhất!
Mà kẻ đầu têu chuyện này chính là anh ta!
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đương nhiên biết tôi thiếu cái gì! Không cần anh nhắc!” ngay đến cả hơi thở của cô cũng run lên, mắt vằn tia máu.
“Tất cả những thứ này đều phải cám ơn sự chăm sóc của anh, đều nhờ công anh cả. Anh không cần phải nhắc đi nhắc lại với tôi, tôi đã được anh ‘chăm sóc’ thế nào đâu!”
Phẫn nộ, đau khổ, khó chịu!
Thẩm Tư Cương, nỗi đau mà anh gây ra cho tôi, giờ chính tay anh lại xát muối lên nó!
Giản Đường ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh, có lẽ là vì quá mệt, hoặc có thể là sốt cao quá nên sức khỏe cô rất yếu.
Lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà màu trắng, giờ phút này cô vẫn còn đang mơ hồ không biết mình đang ở đâu.
“Cô tỉnh rồi à?”
Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên.
Tim Giản Đường giật bắn, cô vô thức quay lại nhìn, người đàn ông nho nhã kia ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường cô, trong tay cầm một tập chứng từ.
Lúc Giản Đường nhìn sang, đúng lúc đôi mắt xếch của anh thoáng ngước lên liếc về phía cô, “Có đói không?”
Hỏi một câu rồi anh quay lại với đống chứng từ của mình.
Môi Giản Đường khô khốc, cô nghiêng đầu liếc nhìn xung quanh, “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi đến bệnh viện, xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”
Thẩm Tư Cương siết bộ hồ sơ trong tay, sao anh luôn cảm thấy cái giọng khàn khàn này khiến anh không được thoải mái.
Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, xin lỗi… ngoài những lời này ra cô không còn gì khác muốn nói với mình sao?
Người đàn ông không nói gì, Giản Đường cụp mắt không nhìn anh nữa.
“Soạt”, tiếng giấy lật sang trang.
“soạt”, lại thêm một tiếng nữa.
Soạt soạt soạt…
Thẩm Tư Cương không nói gì, Giản Đường cũng không nói gì, chỉ có tiếng lật giấy soạt soạt.
Ngượng ngập nhưng lại có chút hài hòa.
Không một ai phá vỡ bầu không khí kỳ quái này cả.
Cuối cùng vẫn là Giản Đường không kìm được.
“Tổng giám đốc Thẩm.”
Cô khẽ gọi.
Người đàn ông ngồi bên giường vẫn cứ chăm chú làm việc của mình, chẳng phản ứng gì với tiếng cô gọi.
Giản Đường: “…”
Một lúc lâu sau, Giản Đường lại càng không kiềm chế được: “Tổng giám đốc Thẩm?”
Lần này giọng cô to hơn một chút.
Nhưng đáp lại lời cô chỉ có tiếng lật giấy loạt soạt.
“…” Lại một lúc nữa trôi qua, “Tổng giám đốc Thẩm?” Lần này cuối cùng giọng nói cũng to hơn hẳn.
“Có chuyện gì?” Anh để bộ chứng từ trên tay xuống, nhướng mày nhìn về phía Giản Đường.
“Tần Mạn Mạn không sao chứ?”
Bùm!
Bùng nổ!
Thẩm Tư Cương có tốt tính và nhẫn nại đến mấy, giờ phút này nghe Giản Đường hỏi cũng tức điên!
“Giản Đường, bệnh thánh mẫu của cô nặng lắm rồi đó? Bản thân mình thành ra thế này, tỉnh lại còn đi quan tâm đến người khác?”
Giản Đường cắn môi, nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Cương, “Tổng giám đốc Thẩm sai rồi, tôi đang cầu xin hộ cô ta, xin anh tha cho cô ta một mạng, cho cô ta một cơ thể hoàn chỉnh. Những chuyện khác thì xin tùy anh.”
“Tôi còn tưởng rằng cô đã thánh mẫu đến độ có thể làm chị em tốt với kẻ lúc nào cũng muốn hãm hại mình cơ đấy.” Giọng anh đầy châm chọc.
Giản Đường không phản bác, chỉ nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Cương, “Cô ta là nhân viên của anh, tổng giám đốc Thẩm cứ tùy ý trừng phạt cô ta. Tôi chỉ xin anh lần này tha cho cô ta một mạng. Còn về sau này Tần Mạn Mạn có chọc đến anh, anh muốn xử lý cô ta thế nào. Tôi đảm bảo sẽ không nói đỡ cho cô ta nữa.” Cô lại lần nữa nhấn mạnh, “Cả đời này của tôi không muốn nợ thêm một cái mạng.”
Cảm giác ấy giống như gánh trên vai một món nợ khổng lồ.
Thẩm Tư Cương nhìn cô gái nằm trên giường với vẻ mặt phức tạp.
“Cô cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao, Giản Đường?”
“Cuối cùng cô cũng đã thừa nhận nợ người khác một cái mạng?”
“Giản Đường, cô đừng thừa nhận.”
“Giản Đường, ba năm trước cô có thể cắn chặt răng không chịu thừa nhận, ba năm sau cũng đừng thừa nhận.” “Làm sao? Bị tòa án lương tâm giày vò sao?”
Giản Đường cụp mắt, hàng mi dài che giấu vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, cũng che giấu tất cả với thế giới bên ngoài.
Câu này ba năm trước Thẩm Tư Cương nói với cô, cô nhất định sẽ giải thích, nhất định sẽ kiên quyết giải thích cho bằng được.
Nhưng hôm nay của ba năm sau, cô sẽ không giải thích.
Giản Đường không còn là Giản Đường nữa rồi, Giản Đường không có kiêu ngạo, không có linh hồn, một Giản Đường không có linh hồn có còn là Giản Đường nữa hay không?
Chỉ là vừa khéo cô và con gái cả nhà họ Giản, Giản Đường trùng tên mà thôi.
“Nói đi, tôi bảo cô nói, cô không có gì muốn giải thích sao?” Gương mặt người đàn ông lạnh lẽo phủ đầy buốt giá, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đó lại hiện lên chút mong chờ mà chính anh cũng không biết, anh đang mong cô giải thích.
Dù cô tùy tiện giải thích vài lời, anh cũng thấy dễ chịu hơn.
Giản Đường vẫn lặng thinh… giải thích?
Ba năm trước, cô quỳ trước cổng sắt biệt thự nhà họ Thẩm, quỳ cả một đêm mưa đổi lấy năm phút để anh nghe mình giải thích.
Mà hôm nay có gì mà giải thích?
“Tù tôi cũng đã vào rồi. Trừng phạt tôi cũng đã chịu rồi.” Giản Đường chậm rãi lên tiếng, chất giọng khàn khàn khiến người nghe cảm thấy khó chịu, “Giải thích với không giải thích, đã trở thành chuyện thừa thãi rồi.”
Ánh mắt cô bỗng chuyển sang phía Thẩm Tư Cương, “Hay là tổng giám đốc Thẩm định quăng tôi vào đó một lần nữa? Lần này bao lâu? Ba năm, năm năm, hay mười năm?”
Đáy mắt cô lạnh lẽo dường như cô không để ý, chuyện này đối với cô mà nói lại quan trọng vôi cùng, nhưng trong mắt cô chẳng chút để tâm.
Gương mặt Thẩm Tư Cương cứng đờ, nheo mắt nhìn cô gái trên giường, dường như có vẻ không vui.
“Đúng, giải thích và không giải thích đã trở thành chuyện dư thừa, chính miệng cô thừa nhận cô nợ một cái mạng.” Ánh mắt của Thẩm Tư Cương lạnh lăng, “Vậy cô chuẩn bị dùng cái gì để trả món nợ đó!”
“Dùng nửa đời sau để trả, đủ chưa?” Giản Đường thản nhiên nói, “Nếu vẫn chưa hết, tôi có thể lấy kiếp sau, kiếp sau nữa đẻ trả, cứ tiếp tục như thế, rồi sẽ có một ngày nào đó tôi trả hết.”
Cô lại không nói, cái mạng mà tôi mang nợ chẳng liên quan gì đến Hạ Viên Miên.
Bởi vì cô đã nói rồi, nhưng anh không tin.
“Tổng giám đốc Thẩm, mấy giờ rồi?”
“Năm rưỡi.”
Giản Đường ồ lên một tiếng, “Vậy tôi phải đi làm đây.”
Nói rồi cô giở chăn lên chuẩn bị xuống giường.
Thẩm Tư Cương ấn cô lại nói, “Hôm nay tôi cho phép cô nghỉ ốm.”
“Tôi không cần nghỉ ốm.”
Thẩm Tư Cương bỗng nhiên nheo mắt, “Không cần? Giản Đường cơ thể này của cô thiếu cái gì cô không biết sao? Cô không cần nghỉ ngơi? Hả?”
Giản Đường như thể bị sét đánh!
Cô mở mắt trừng trừng, tay siết lại thành nắm đấm!
Nhưng dù vậy cũng không đủ để kiềm chế bàn tay đang run lẩy bẩy!
Anh ta thế mà lại nói ra!
Anh ta đứng ngay trước mặt cô nói ra chuyện mà cô không muốn người khác biết nhất!
Mà kẻ đầu têu chuyện này chính là anh ta!
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đương nhiên biết tôi thiếu cái gì! Không cần anh nhắc!” ngay đến cả hơi thở của cô cũng run lên, mắt vằn tia máu.
“Tất cả những thứ này đều phải cám ơn sự chăm sóc của anh, đều nhờ công anh cả. Anh không cần phải nhắc đi nhắc lại với tôi, tôi đã được anh ‘chăm sóc’ thế nào đâu!”
Phẫn nộ, đau khổ, khó chịu!
Thẩm Tư Cương, nỗi đau mà anh gây ra cho tôi, giờ chính tay anh lại xát muối lên nó!