Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 58 NỖI KHỔ RIÊNG
CHƯƠNG 58: NỖI KHỔ RIÊNG
Ngón tay thon dài đụng phải vết sẹo kia.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác lồi lõm.
Lúc vừa đụng vào vết sẹo kia, ngón tay Thẩm Tư Cương như bị bỏng.
“Thiếu một bộ phận cơ thể như vậy, Thẩm Tư Cương, cậu nói thật đi, cậu làm sao ra tay được hả?” Điện thoại còn chưa ngắt, Bạch Dương Hàng nửa đùa nửa giễu nói.
Đầu dây bên này người đàn ông như thể không nghe được lời của Bạch Dương Hàng, ngón tay cái của anh cẩn thận vuốt ve dấu vết xù xì kia. Đột nhiên anh làm ra một hành động kỳ lạ, đó là phủ toàn bộ lòng bàn tay lên trên vết sẹo đó.
Anh nghiêm túc chăm chú nhìn tay mình, cũng không biết rốt cuộc là đang nghiên cứu cái gì.
Cuộc điện thoại vẫn đang kết nối, nhưng Bạch Dương Hàng không nghe thấy động tĩnh ở đầu dây bên kia nữa, bên kia tĩnh lặng như thể người kia đã quên mất mà cúp máy rồi.
Nhưng Bạch Dương Hàng cũng không chủ động ngắt máy, anh ta cầm lấy một điếu thuốc châm lửa lên. Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên nói: “So với tay tôi còn dài hơn.”
“Cái gì?” Bạch Dương Hàng sửng sốt, nhưng ba giây sau đã kịp phản ứng: “À, cậu nói vết sẹo ngang hông của cô ấy à?” Dù gì cũng là bạn thân lâu năm, chỉ vậy là đã đoán ra ý của Thẩm Tư Cương.
“So với tay cậu còn dài hơn à?” Bạch Dương Hàng lại hít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một vòng khói trắng.
“Vậy chỉ có thể nói là bác sĩ phẫu thuật cho cô ấy rất kém, kém đến nỗi...
Chậc, nói thế này đi, lúc tôi đi học lần đầu tiên tiến hành luyện tập cắt thận cho tiêu bản trong Formalin, vết sẹo cũng không dài đến vậy.”
“Chuyện này chứng tỏ điều gì?”
“Chứng tỏ rằng, rất có thể... Không, là chắc chắn, tên bác sĩ mổ cho cô ấy có lẽ ngay cả giấy phép hành nghề cũng không có. Cậu có biết dân làm chui không? Chính là loại đó.
Bác sĩ chui là một đám người không có giấy phép hành nghề.
“Gửi ảnh vết sẹo của cô ấy cho tôi.” Bạch Dương Hàng lại nói thêm.
Thẩm Tư Cương còn hơi do dự thì Bạch Dương Hàng đã nói: “Tôi nhìn xem vết mổ của cô ấy, ít nhất cũng đủ nhìn ra thứ mà cậu không nhìn ra, những thứ chân thực tồn tại đang bị che giấu. Muốn biết không?”
Bạch Dương Hàng nhả ra một hơi khói trắng: “Muốn biết thì chụp ảnh gửi đây.”
Nói thật, anh ta không cho là mình có thể thuyết phục Thẩm Tư Cương. Thẩm Tư Cương là kẻ cao ngạo lạnh lùng, ít nhất cũng chừng nào tuổi rồi nhưng anh ta chưa bao giờ thấy Thẩm Tư Cương mềm lòng vì chuyện gì, trừ Hạ Viên Miên thì đúng là chưa từng thấy Thẩm Tư Cương quan tâm tới người nào.
À... Thực ra dù là Hạ Viên Miên thì Bạch Dương Hàng cũng không cho rằng đó là quan tâm. Cùng lắm chỉ coi là Thẩm Tư Cương đưa Hạ Viên Miên vào trong vòng bảo vệ của anh mà thôi.
Nhưng Bạch Dương Hàng không cho rằng đó là lỗi của Thẩm Tư Cương, những người như bọn họ rất khó để thực sự quan tâm một người phụ nữ. Đưa một người phụ nữ vào trong vòng bảo vệ của mình đã là một sự thừa nhận rồi.
“Chờ chút.” Bạch Dương Hàng căn bản không ngờ Thẩm Tư Cương lại thực sự chụp ảnh gửi qua cho anh ta. Anh ta đang chuẩn bị cười xòa bỏ qua đề tài này thì người ở đầu dây bên kia đột ngột nhả ra hai chữ này.
Bạch Dương Hàng sợ đến mức điếu thuốc lá trong tay rớt xuống, tàn thuốc rơi vào bàn tay còn lại đang để trên đùi, cơn đau do bỏng làm anh ta hít một hơi khí lạnh.
Đệch, bỏng chết! “Chờ chút, cậu nói gì cơ?”
Vừa dứt lời , trong điện thoại lại vang lên tin báo tin nhắn tới: “Ặc...” Không phải chứ, Thẩm Tư Cương thực sự chụp ảnh gửi qua à?
Anh ta vội vàng mở ra... Thật sự là một tấm ảnh chụp vết sẹo, chỉ là trong ảnh này, ngoài vết sẹo dữ tợn ra thì không còn chút gì khác!
Nhìn ảnh chụp, trong lòng Bạch Dương Hàng đột nhiên dâng lên cảm giác quái lạ. Sao anh lại cảm thấy Thẩm Tư Cương không muốn để anh ta nhìn thấy một phân một tấc da thịt nào của Giản Đường chứ?
Cảm giác này càng thêm xác định sau khi anh ta nghiên cứu ảnh chụp vết sẹo kia một lúc lâu.
“Thấy chưa? Nhìn rõ không?” Đột nhiên Thẩm Tư Cương không vui hỏi, Bạch Dương Hàng ho khan hai tiếng rồi vội vàng nói: “Thấy rồi. Rõ.”
“Cậu nhìn ra cái gì?”
“Người mổ cho cô ấy nhất định là một kẻ hành nghề trái phép, khâu lại tới 3 lần, vả lại còn lệch nữa. Đến một bác sĩ chính quy cũng không mời, tiết kiệm tiền như thế, tôi vô cùng hoài nghi những kẻ này lúc làm phẫu thuật cho người ta không biết có sử dụng thuốc tê hay không.”
Quai hàm Thẩm Tư Cương căng ra, lời của Bạch Dương Hàng khiến trong đầu anh hiện lên một cảnh tượng u ám, một cô gái đang giãy giụa bị ấn trên bàn mổ... Trái tim đột nhiên nhói đau!
“Rốt cuộc là ai...”
“Rốt cuộc là ai, trong lòng cậu không phải đã đoán được rồi sao?” Bạch Dương Hàng thẳng thắn ngắt lời Thẩm Tư Cương: “Cậu không trách bọn họ được, lẽ nào cậu không biết, thái độ của cậu đối với Giản Đường đã quyết định cuộc sống ba năm lao ngục của cô gái đáng thương đó sao?
Bạch Dương Hàng cố ý châm chọc: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, vết sẹo cậu thấy ngày hôm nay có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong ba năm khổ cực của Giản Đường mà thôi.
Lúc cô còn là cô cả của nhà họ Giản, cậu không biết chuyện của cô ấy, lúc cô bị nhốt ở nơi không thấy ánh mặt trời, cậu càng không hiểu những trải nghiệm của cô ấy trong ba năm đó, cô ấy đã vượt qua như thế nào.”
Lúc nói ra những lời này, Bạch Dương Hàng cũng tự giật mình ngây ngẩn, đột nhiên anh ta hiểu ra phần nào vì sao một Giản Đường kiêu ngạo năm xưa lại biến thành bộ dạng rụt rè như bây giờ.
Anh ta lại nghĩ đến hôm nay mình còn đứng trước mặt Giản Đường thất vọng trách cứ cô sao lại thay đổi như vậy, hiện giờ nghĩ lại đúng là không ở trong chăn không biết chăn có rận.
Anh ta lắc đầu: “Dạo trước tôi khám cho cô ấy quả thực không nghiêm trọng lắm, tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Nhưng tôi khuyên cậu hãy đưa cô ấy đến bệnh viện, suýt chết đuối, sốt, hôn mê, chuyện này nối tiếp chuyện kia, đừng nói cô ấy là người bệnh tật đầy mình, cho dù là kẻ khỏe mạnh như vâm thì cũng không chịu nổi giày vò như vậy.
Đưa cô ấy đến bệnh viện đi, sức khỏe của cô ấy phải được chăm sóc tốt.”
“Được, giờ tôi lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện luôn.”
“Vậy được, tôi cũng qua bệnh viện xem sao.”
Hai bên nói xong, Thẩm Tư Cương bèn cúp máy.
Thẩm Tư Cương đứng bên nhìn cô gái đang nằm trên giường, trong đầu còn vang vọng lời của Bạch Dương Hàng: lẽ nào cậu không biết, thái độ của cậu đối với Giản Đường đã quyết định cuộc sống ba năm lao ngục của Giản Đường sao?
Là vậy ư?
Trong lòng anh hiểu rõ: Đúng là vậy.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, có một ngày khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn xấu xí trên cơ thể cô, anh lại muốn giết người đến thế.
Tâm trạng hỗn loạn, Thẩm Tư Cương cúi xuống chỉnh lại quần áo trên người cô, sau đó mở tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác nỉ rộng rãi bọc cô lại, lúc này anh mới phát hiện, cô gái nhìn có vẻ hơi mập kia thực tế lại gầy đến như vậy.
Anh khom người ôm cô vào lòng, lúc Giản Đường tỉnh táo anh luôn gây gổ với cô, chỉ khi cô hôn mê mới nhận được cái ôm kiểu công chúa mà các cô gái mong ước.
Thang máy đi đến tầng một, tinh một tiếng, cửa mở.
Một người đàn ông cao to tuấn tú ôm một cô gái nhỏ trong ngực, dưới hằng hà sa số ánh mắt tò mò và ước ao ghen tỵ, anh đi xuyên qua đại sảnh xa hoa của Đông Kinh tới thẳng cửa lớn.
Ngón tay thon dài đụng phải vết sẹo kia.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác lồi lõm.
Lúc vừa đụng vào vết sẹo kia, ngón tay Thẩm Tư Cương như bị bỏng.
“Thiếu một bộ phận cơ thể như vậy, Thẩm Tư Cương, cậu nói thật đi, cậu làm sao ra tay được hả?” Điện thoại còn chưa ngắt, Bạch Dương Hàng nửa đùa nửa giễu nói.
Đầu dây bên này người đàn ông như thể không nghe được lời của Bạch Dương Hàng, ngón tay cái của anh cẩn thận vuốt ve dấu vết xù xì kia. Đột nhiên anh làm ra một hành động kỳ lạ, đó là phủ toàn bộ lòng bàn tay lên trên vết sẹo đó.
Anh nghiêm túc chăm chú nhìn tay mình, cũng không biết rốt cuộc là đang nghiên cứu cái gì.
Cuộc điện thoại vẫn đang kết nối, nhưng Bạch Dương Hàng không nghe thấy động tĩnh ở đầu dây bên kia nữa, bên kia tĩnh lặng như thể người kia đã quên mất mà cúp máy rồi.
Nhưng Bạch Dương Hàng cũng không chủ động ngắt máy, anh ta cầm lấy một điếu thuốc châm lửa lên. Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên nói: “So với tay tôi còn dài hơn.”
“Cái gì?” Bạch Dương Hàng sửng sốt, nhưng ba giây sau đã kịp phản ứng: “À, cậu nói vết sẹo ngang hông của cô ấy à?” Dù gì cũng là bạn thân lâu năm, chỉ vậy là đã đoán ra ý của Thẩm Tư Cương.
“So với tay cậu còn dài hơn à?” Bạch Dương Hàng lại hít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một vòng khói trắng.
“Vậy chỉ có thể nói là bác sĩ phẫu thuật cho cô ấy rất kém, kém đến nỗi...
Chậc, nói thế này đi, lúc tôi đi học lần đầu tiên tiến hành luyện tập cắt thận cho tiêu bản trong Formalin, vết sẹo cũng không dài đến vậy.”
“Chuyện này chứng tỏ điều gì?”
“Chứng tỏ rằng, rất có thể... Không, là chắc chắn, tên bác sĩ mổ cho cô ấy có lẽ ngay cả giấy phép hành nghề cũng không có. Cậu có biết dân làm chui không? Chính là loại đó.
Bác sĩ chui là một đám người không có giấy phép hành nghề.
“Gửi ảnh vết sẹo của cô ấy cho tôi.” Bạch Dương Hàng lại nói thêm.
Thẩm Tư Cương còn hơi do dự thì Bạch Dương Hàng đã nói: “Tôi nhìn xem vết mổ của cô ấy, ít nhất cũng đủ nhìn ra thứ mà cậu không nhìn ra, những thứ chân thực tồn tại đang bị che giấu. Muốn biết không?”
Bạch Dương Hàng nhả ra một hơi khói trắng: “Muốn biết thì chụp ảnh gửi đây.”
Nói thật, anh ta không cho là mình có thể thuyết phục Thẩm Tư Cương. Thẩm Tư Cương là kẻ cao ngạo lạnh lùng, ít nhất cũng chừng nào tuổi rồi nhưng anh ta chưa bao giờ thấy Thẩm Tư Cương mềm lòng vì chuyện gì, trừ Hạ Viên Miên thì đúng là chưa từng thấy Thẩm Tư Cương quan tâm tới người nào.
À... Thực ra dù là Hạ Viên Miên thì Bạch Dương Hàng cũng không cho rằng đó là quan tâm. Cùng lắm chỉ coi là Thẩm Tư Cương đưa Hạ Viên Miên vào trong vòng bảo vệ của anh mà thôi.
Nhưng Bạch Dương Hàng không cho rằng đó là lỗi của Thẩm Tư Cương, những người như bọn họ rất khó để thực sự quan tâm một người phụ nữ. Đưa một người phụ nữ vào trong vòng bảo vệ của mình đã là một sự thừa nhận rồi.
“Chờ chút.” Bạch Dương Hàng căn bản không ngờ Thẩm Tư Cương lại thực sự chụp ảnh gửi qua cho anh ta. Anh ta đang chuẩn bị cười xòa bỏ qua đề tài này thì người ở đầu dây bên kia đột ngột nhả ra hai chữ này.
Bạch Dương Hàng sợ đến mức điếu thuốc lá trong tay rớt xuống, tàn thuốc rơi vào bàn tay còn lại đang để trên đùi, cơn đau do bỏng làm anh ta hít một hơi khí lạnh.
Đệch, bỏng chết! “Chờ chút, cậu nói gì cơ?”
Vừa dứt lời , trong điện thoại lại vang lên tin báo tin nhắn tới: “Ặc...” Không phải chứ, Thẩm Tư Cương thực sự chụp ảnh gửi qua à?
Anh ta vội vàng mở ra... Thật sự là một tấm ảnh chụp vết sẹo, chỉ là trong ảnh này, ngoài vết sẹo dữ tợn ra thì không còn chút gì khác!
Nhìn ảnh chụp, trong lòng Bạch Dương Hàng đột nhiên dâng lên cảm giác quái lạ. Sao anh lại cảm thấy Thẩm Tư Cương không muốn để anh ta nhìn thấy một phân một tấc da thịt nào của Giản Đường chứ?
Cảm giác này càng thêm xác định sau khi anh ta nghiên cứu ảnh chụp vết sẹo kia một lúc lâu.
“Thấy chưa? Nhìn rõ không?” Đột nhiên Thẩm Tư Cương không vui hỏi, Bạch Dương Hàng ho khan hai tiếng rồi vội vàng nói: “Thấy rồi. Rõ.”
“Cậu nhìn ra cái gì?”
“Người mổ cho cô ấy nhất định là một kẻ hành nghề trái phép, khâu lại tới 3 lần, vả lại còn lệch nữa. Đến một bác sĩ chính quy cũng không mời, tiết kiệm tiền như thế, tôi vô cùng hoài nghi những kẻ này lúc làm phẫu thuật cho người ta không biết có sử dụng thuốc tê hay không.”
Quai hàm Thẩm Tư Cương căng ra, lời của Bạch Dương Hàng khiến trong đầu anh hiện lên một cảnh tượng u ám, một cô gái đang giãy giụa bị ấn trên bàn mổ... Trái tim đột nhiên nhói đau!
“Rốt cuộc là ai...”
“Rốt cuộc là ai, trong lòng cậu không phải đã đoán được rồi sao?” Bạch Dương Hàng thẳng thắn ngắt lời Thẩm Tư Cương: “Cậu không trách bọn họ được, lẽ nào cậu không biết, thái độ của cậu đối với Giản Đường đã quyết định cuộc sống ba năm lao ngục của cô gái đáng thương đó sao?
Bạch Dương Hàng cố ý châm chọc: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, vết sẹo cậu thấy ngày hôm nay có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong ba năm khổ cực của Giản Đường mà thôi.
Lúc cô còn là cô cả của nhà họ Giản, cậu không biết chuyện của cô ấy, lúc cô bị nhốt ở nơi không thấy ánh mặt trời, cậu càng không hiểu những trải nghiệm của cô ấy trong ba năm đó, cô ấy đã vượt qua như thế nào.”
Lúc nói ra những lời này, Bạch Dương Hàng cũng tự giật mình ngây ngẩn, đột nhiên anh ta hiểu ra phần nào vì sao một Giản Đường kiêu ngạo năm xưa lại biến thành bộ dạng rụt rè như bây giờ.
Anh ta lại nghĩ đến hôm nay mình còn đứng trước mặt Giản Đường thất vọng trách cứ cô sao lại thay đổi như vậy, hiện giờ nghĩ lại đúng là không ở trong chăn không biết chăn có rận.
Anh ta lắc đầu: “Dạo trước tôi khám cho cô ấy quả thực không nghiêm trọng lắm, tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Nhưng tôi khuyên cậu hãy đưa cô ấy đến bệnh viện, suýt chết đuối, sốt, hôn mê, chuyện này nối tiếp chuyện kia, đừng nói cô ấy là người bệnh tật đầy mình, cho dù là kẻ khỏe mạnh như vâm thì cũng không chịu nổi giày vò như vậy.
Đưa cô ấy đến bệnh viện đi, sức khỏe của cô ấy phải được chăm sóc tốt.”
“Được, giờ tôi lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện luôn.”
“Vậy được, tôi cũng qua bệnh viện xem sao.”
Hai bên nói xong, Thẩm Tư Cương bèn cúp máy.
Thẩm Tư Cương đứng bên nhìn cô gái đang nằm trên giường, trong đầu còn vang vọng lời của Bạch Dương Hàng: lẽ nào cậu không biết, thái độ của cậu đối với Giản Đường đã quyết định cuộc sống ba năm lao ngục của Giản Đường sao?
Là vậy ư?
Trong lòng anh hiểu rõ: Đúng là vậy.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, có một ngày khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn xấu xí trên cơ thể cô, anh lại muốn giết người đến thế.
Tâm trạng hỗn loạn, Thẩm Tư Cương cúi xuống chỉnh lại quần áo trên người cô, sau đó mở tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác nỉ rộng rãi bọc cô lại, lúc này anh mới phát hiện, cô gái nhìn có vẻ hơi mập kia thực tế lại gầy đến như vậy.
Anh khom người ôm cô vào lòng, lúc Giản Đường tỉnh táo anh luôn gây gổ với cô, chỉ khi cô hôn mê mới nhận được cái ôm kiểu công chúa mà các cô gái mong ước.
Thang máy đi đến tầng một, tinh một tiếng, cửa mở.
Một người đàn ông cao to tuấn tú ôm một cô gái nhỏ trong ngực, dưới hằng hà sa số ánh mắt tò mò và ước ao ghen tỵ, anh đi xuyên qua đại sảnh xa hoa của Đông Kinh tới thẳng cửa lớn.