Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 57 CHỈ LÀ THIẾU MỘT QUẢ THẬN THÔI MÀ
CHƯƠNG 57: CHỈ LÀ THIẾU MỘT QUẢ THẬN THÔI MÀ
“Giản Đường, trên đời này, không nên có ai tốt với cô. Người đối xử tốt với cô chính là việc sai lầm nhất trên đời này của họ! Cô không xứng được người ta đối xử tốt!” Anh nói không thèm kiêng nể gì, đôi mắt luôn thản nhiên bỗng nhen nhóm lửa giận, chất chứa nỗi bi phẫn!
Câu nói của Thẩm Tư Cương khiến Giản Đường nhói đau, nó đã chạm phải chỗ nhạy cảm nhất trong lòng cô.
Giản Đường ngẩng phắt đầu, trong mắt hừng hực cơn giận. Từ ngày A Lộc chết trong tù, cô chưa bao giờ hét to mất khống chế như giờ phút này. Cô trợn mắt: “Anh thì biết cái gì! Anh đã trải qua những gì! Anh chẳng biết quái gì cả! Anh dựa vào cái gì mà chỉ trỏ tôi!” Những gì tôi từng trải anh đã được nếm thử chưa, từng mang nỗi đau như tôi chưa!
“Tổng giám đốc Thẩm vĩ đại, tôi hiểu rất rõ về anh. Hôm nay Tần Mạn Mạn bị anh đưa đi, chỉ là trừng phạt nho nhỏ thì giờ phút này tôi đã không đến đây, xuất hiện trước mặt anh.” Có lẽ tâm trạng sụp đổ nên Giản Đường có chút bi thương: “Anh định làm gì với cô ta, tôi không quan tâm. Anh muốn trừng phạt, xử lý cô ta thế nào, tôi cũng không thèm để ý. Hôm nay tôi chỉ xin anh tha cho cô ta một mạng.” Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của anh. Cô quá hiểu anh, khi xưa cô vẫn là cành vàng lá ngọc, anh còn chẳng hề nể nang mà thẳng tay ném cô vào tù. Vì vậy cô thừa hiểu anh sẽ xử lý Tần Mạn Mạn thế nào.
Thẩm Tư Cương không phản bác, âm thầm đồng tình với cách nói của Giản Đường. Và sự thật chứng minh, suy đoán của cô cực kỳ chính xác.
“Tôi không bao giờ muốn cuộc đời mình thiếu nợ mạng sống của một ai, bất kể trực tiếp hay gián tiếp cũng không muốn.” Giản Đường nói thật lòng.
Cô đang cầu xin cho Tần Mạn Mạn sao?
Không!
Tần Mạn Mạn thế nào, cô không quan tâm, điều duy nhất mà cô không muốn chính là lại nợ người ta một mạng. Mạng sống của A Lộc đã là món nợ mà cô suốt đời không thể hoàn trả, sinh mệnh tươi đẹp như vậy lại biến mất vì cô. Đó là nợ nần, là tội lỗi, là nỗi đau thương!
Cô không có tình cảm gì với Tần Mạn Mạn, không thích cũng không ghét, mặc dù cô ta từng làm rất nhiều việc quá đáng, càn quấy và ích kỷ, mặc dù cô không muốn nhiều chuyện chạy tới xin cho Tần Mạn Mạn, nhưng cô không muốn nợ thêm một mạng nữa. Dù cô ta tốt hay xấu, dù cái chết của cô ta có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến cô, cô đều không muốn.
Đây mới là nguyên nhân cô đến gặp anh. Mặc kệ người ta có ý kiến gì, tốt cũng được mà xấu cũng được, mang danh thánh mẫu cũng chẳng sao. Dù sao nào còn từ ngữ nào khó nghe hơn “đồ giết người, tên tù cải tạo, con điếm, vô liêm sỉ” kia chứ?
Thế nhưng lý do của cô lọt vào tai Thẩm Tư Cương lại là một cái nhìn hoàn toàn khác. Giản Đường đang nói đến A Lộc, nhưng anh lại tưởng cô nhắc đến Hạ Viên Miên.
Đột nhiên Thẩm Tư Cương vùi đầu hôn cô. Anh ra sức gặm cắn, hận không thể cắn nát đôi môi vốn bong tróc kia... Từ khi Hạ Viên Miên qua đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô mở miệng thừa nhận “nợ người ta một mạng”.
Chuyện xảy ra cho đến ngày hôm nay, mặc dù anh chắc chắn là cô có tội, nhưng trong trí nhớ của anh cô chưa bao giờ chính miệng thừa nhận, cho dù bị anh ném vào tù cũng không. Nhưng vừa rồi, rốt cuộc cô cũng chịu nhận, cô nợ người ta một mạng!
Thẩm Tư Cương có cảm giác kỳ dị khó tả, anh nhận định vậy thôi nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, khi nghe được câu này từ cô anh lại khó chịu đến thế.
“Giản Đường, cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận.” Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.
“Gì cơ?” Giản Đường khó hiểu, vừa nói xong thì bên dưới người chợt lạnh!
“Giản Đường, tôi đã đáp ứng yêu cầu của cô rồi. Bây giờ đến lượt tôi thu lãi.”
Không có dạo đầu, không có vuốt ve, Giản Đường cứ thế mở to mắt đau đớn nhìn chằm chằm trần nhà, cảm nhận cơn đau khi bị xé rách... Thì ra từ trước tới giờ, thứ mà Thẩm Tư Cương mang đến cho cô chỉ là nỗi đau.
Cơn đau khiến đầu óc tỉnh táo một cách bất thường... Anh nói: Giản Đường, cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận.
Thừa nhận? Thừa nhận gì cơ? Thừa nhận nợ người ta một mạng sao?
Ồ... Anh ấy lại hiểu lầm ý mình rồi.
Thẩm Tư Cương mặt không chút biểu cảm, đột nhiên thấy người bị anh đè bên dưới cười ha ha như lên cơn động kinh.”Cô cười cái gì? Không được cười!” Anh buồn bực mắng.
“Ha ha ha...”
“Đã bảo cấm cô cười rồi mà!”
Không hiểu sao anh ghét tiếng cười này, nó khiến anh cảm thấy vô cùng bực mình.
Anh bỗng nhấc eo, dùng sức thật mạnh!
“A!... Ha ha...” Anh càng làm cô đau, cô càng cười đau xót.
Cô có gì buồn cười vậy? Người sai là cô, người nợ Hạ Viên Miên một mạng là cô, cô có gì mà buồn cười chứ.
“Im miệng, im miệng.” Anh quát lên nhưng không có tác dụng. Anh lười mở miệng, chẳng suy nghĩ nhiều, cứ thế áp đôi môi mỏng lên môi cô.
Không ngậm miệng à? Không ngậm miệng đúng không? Anh luôn có cách khiến cô im miệng.
Một giây sau, Thẩm Tư Cương ngẩng phắt đầu, ngón tay cái lau vết máu hơi khóe miệng: “Cô cắn tôi?” Anh có chút không dám tin nhìn cô và hỏi.
Giản Đường hé miệng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi từng nợ người ta một mạng nhưng không có liên quan đến Hạ Viên Miên.” Nói xong, cô nhắm chặt hai mắt. Cô quá mệt mỏi, không còn sức giữ tỉnh táo nữa. Trước khi ngất đi, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ:
Phải giải thích sao đây? Giải thích có tác dụng không? Anh ấy sẽ nghe chứ? Đã không nghe thì tại sao còn giải thích làm gì? Giải thích là phải nói cho người muốn nghe.
“Này, mở mắt!” Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh ư?
Thẩm Tư Cương nheo mắt quát: “Mở mắt!”
Nhưng cô vẫn không đáp lại. Thẩm Tư Cương đưa tay đẩy cô, chỉ một động tác này làm đầu cô nghiêng oặt sang một bên. Thẩm Tư Cương giật thót: “Giản Đường? Giản Đường?”
Sắc mặt anh thoắt thay đổi, anh vội vàng lùi về sau một bước, cúi xuống bế cô vào phòng ngủ.
Chết tiệt! Sao người cô lại nóng thế này. Lúc cứu được cô từ phòng riêng ra vẫn còn tốt cơ mà!
“Bạch Dương Hàng! Cậu ở đâu, mau tới đây!”
Đầu bên kia điện thoại, Bạch Dương Hàng im lặng trợn mắt: “Này anh giai, cho dù tôi là bác sĩ riêng của cậu, nhưng một buổi tối bắt tôi chạy hai lần có vẻ hơi quá đáng nhỉ?”
“Mau đến đây! Cô ấy lại ngất rồi! Cậu khám bệnh kiểu gì đấy?”
Bạch Dương Hàng thật sự muốn chửi đổng lên: “Cô ấy? Giản Đường hả? Cô ấy đâu nghiêm trọng đến vậy, nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đầy đủ và chăm sóc cơ thể là không có chuyện gì đâu. Cái gì mà bảo tôi khám bệnh kiểu gì?”
Không đúng, Thẩm Tư Cương, sao Giản Đường lại ở chỗ cậu.
Đầu óc Bạch Dương Hàng xoay chuyển, chợt giật thót.
“Uầy! Thẩm Tư Cương, không phải cậu làm gì với cô gái đáng thương kia chứ? Cơ thể khuyết thiếu của cô ấy bình thường không xảy ra vấn đề gì là phải cảm tạ trời đất rồi, vậy mà cậu còn đi hành hạ người ta nữa sao? Thẩm Tư Cương, nếu cậu thật sự hận cô ấy thì dứt khoát giết chết người ta luôn đi, cần gì giày vò nhau!”
“Chờ một chút.” Đôi mắt Thẩm Tư Cương bừng sáng: “Cơ thể khuyết thiếu? Tay chân cô ấy còn nguyên mà.”
Đầu kia, Bạch Dương Hàng cười sằng sặc, nhẹ nhàng buông lời: “Què chân cụt tay thì không đến mức, chẳng qua chỉ thiếu một quả thận thôi mà.”
Bàn tay cầm di động của Thẩm Tư Cương run lên. Bạch Dương Hàng nghe được tiếng hít thở không đều của Thẩm Tư Cương trong khoảnh khắc ấy, không khỏi nhướng mày: “Cậu không tin à, cởi áo cô ấy ra rồi tự nhìn đi.”
Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua Giản Đường nằm trên giường, đôi chân dài cất bước đi tới, một tay anh cầm di động, một tay đẩy cô nằm nghiêng, chậm rãi vén áo cô lên từng chút từng chút một...
Đột nhiên con ngươi của anh thít lại.
“Ai làm!” Âm thanh lạnh thấu xương như thể bão tuyết ùa tới. Đôi mắt anh có thể nhìn thấy, nơi nang hông bên trái có một vết sẹo xấu xí. Anh vươn tay tới muốn kiểm tra, nhưng bàn tay thon dài kia không tài nào kiềm được cơn run rẩy.
“Giản Đường, trên đời này, không nên có ai tốt với cô. Người đối xử tốt với cô chính là việc sai lầm nhất trên đời này của họ! Cô không xứng được người ta đối xử tốt!” Anh nói không thèm kiêng nể gì, đôi mắt luôn thản nhiên bỗng nhen nhóm lửa giận, chất chứa nỗi bi phẫn!
Câu nói của Thẩm Tư Cương khiến Giản Đường nhói đau, nó đã chạm phải chỗ nhạy cảm nhất trong lòng cô.
Giản Đường ngẩng phắt đầu, trong mắt hừng hực cơn giận. Từ ngày A Lộc chết trong tù, cô chưa bao giờ hét to mất khống chế như giờ phút này. Cô trợn mắt: “Anh thì biết cái gì! Anh đã trải qua những gì! Anh chẳng biết quái gì cả! Anh dựa vào cái gì mà chỉ trỏ tôi!” Những gì tôi từng trải anh đã được nếm thử chưa, từng mang nỗi đau như tôi chưa!
“Tổng giám đốc Thẩm vĩ đại, tôi hiểu rất rõ về anh. Hôm nay Tần Mạn Mạn bị anh đưa đi, chỉ là trừng phạt nho nhỏ thì giờ phút này tôi đã không đến đây, xuất hiện trước mặt anh.” Có lẽ tâm trạng sụp đổ nên Giản Đường có chút bi thương: “Anh định làm gì với cô ta, tôi không quan tâm. Anh muốn trừng phạt, xử lý cô ta thế nào, tôi cũng không thèm để ý. Hôm nay tôi chỉ xin anh tha cho cô ta một mạng.” Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của anh. Cô quá hiểu anh, khi xưa cô vẫn là cành vàng lá ngọc, anh còn chẳng hề nể nang mà thẳng tay ném cô vào tù. Vì vậy cô thừa hiểu anh sẽ xử lý Tần Mạn Mạn thế nào.
Thẩm Tư Cương không phản bác, âm thầm đồng tình với cách nói của Giản Đường. Và sự thật chứng minh, suy đoán của cô cực kỳ chính xác.
“Tôi không bao giờ muốn cuộc đời mình thiếu nợ mạng sống của một ai, bất kể trực tiếp hay gián tiếp cũng không muốn.” Giản Đường nói thật lòng.
Cô đang cầu xin cho Tần Mạn Mạn sao?
Không!
Tần Mạn Mạn thế nào, cô không quan tâm, điều duy nhất mà cô không muốn chính là lại nợ người ta một mạng. Mạng sống của A Lộc đã là món nợ mà cô suốt đời không thể hoàn trả, sinh mệnh tươi đẹp như vậy lại biến mất vì cô. Đó là nợ nần, là tội lỗi, là nỗi đau thương!
Cô không có tình cảm gì với Tần Mạn Mạn, không thích cũng không ghét, mặc dù cô ta từng làm rất nhiều việc quá đáng, càn quấy và ích kỷ, mặc dù cô không muốn nhiều chuyện chạy tới xin cho Tần Mạn Mạn, nhưng cô không muốn nợ thêm một mạng nữa. Dù cô ta tốt hay xấu, dù cái chết của cô ta có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến cô, cô đều không muốn.
Đây mới là nguyên nhân cô đến gặp anh. Mặc kệ người ta có ý kiến gì, tốt cũng được mà xấu cũng được, mang danh thánh mẫu cũng chẳng sao. Dù sao nào còn từ ngữ nào khó nghe hơn “đồ giết người, tên tù cải tạo, con điếm, vô liêm sỉ” kia chứ?
Thế nhưng lý do của cô lọt vào tai Thẩm Tư Cương lại là một cái nhìn hoàn toàn khác. Giản Đường đang nói đến A Lộc, nhưng anh lại tưởng cô nhắc đến Hạ Viên Miên.
Đột nhiên Thẩm Tư Cương vùi đầu hôn cô. Anh ra sức gặm cắn, hận không thể cắn nát đôi môi vốn bong tróc kia... Từ khi Hạ Viên Miên qua đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô mở miệng thừa nhận “nợ người ta một mạng”.
Chuyện xảy ra cho đến ngày hôm nay, mặc dù anh chắc chắn là cô có tội, nhưng trong trí nhớ của anh cô chưa bao giờ chính miệng thừa nhận, cho dù bị anh ném vào tù cũng không. Nhưng vừa rồi, rốt cuộc cô cũng chịu nhận, cô nợ người ta một mạng!
Thẩm Tư Cương có cảm giác kỳ dị khó tả, anh nhận định vậy thôi nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, khi nghe được câu này từ cô anh lại khó chịu đến thế.
“Giản Đường, cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận.” Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.
“Gì cơ?” Giản Đường khó hiểu, vừa nói xong thì bên dưới người chợt lạnh!
“Giản Đường, tôi đã đáp ứng yêu cầu của cô rồi. Bây giờ đến lượt tôi thu lãi.”
Không có dạo đầu, không có vuốt ve, Giản Đường cứ thế mở to mắt đau đớn nhìn chằm chằm trần nhà, cảm nhận cơn đau khi bị xé rách... Thì ra từ trước tới giờ, thứ mà Thẩm Tư Cương mang đến cho cô chỉ là nỗi đau.
Cơn đau khiến đầu óc tỉnh táo một cách bất thường... Anh nói: Giản Đường, cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận.
Thừa nhận? Thừa nhận gì cơ? Thừa nhận nợ người ta một mạng sao?
Ồ... Anh ấy lại hiểu lầm ý mình rồi.
Thẩm Tư Cương mặt không chút biểu cảm, đột nhiên thấy người bị anh đè bên dưới cười ha ha như lên cơn động kinh.”Cô cười cái gì? Không được cười!” Anh buồn bực mắng.
“Ha ha ha...”
“Đã bảo cấm cô cười rồi mà!”
Không hiểu sao anh ghét tiếng cười này, nó khiến anh cảm thấy vô cùng bực mình.
Anh bỗng nhấc eo, dùng sức thật mạnh!
“A!... Ha ha...” Anh càng làm cô đau, cô càng cười đau xót.
Cô có gì buồn cười vậy? Người sai là cô, người nợ Hạ Viên Miên một mạng là cô, cô có gì mà buồn cười chứ.
“Im miệng, im miệng.” Anh quát lên nhưng không có tác dụng. Anh lười mở miệng, chẳng suy nghĩ nhiều, cứ thế áp đôi môi mỏng lên môi cô.
Không ngậm miệng à? Không ngậm miệng đúng không? Anh luôn có cách khiến cô im miệng.
Một giây sau, Thẩm Tư Cương ngẩng phắt đầu, ngón tay cái lau vết máu hơi khóe miệng: “Cô cắn tôi?” Anh có chút không dám tin nhìn cô và hỏi.
Giản Đường hé miệng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi từng nợ người ta một mạng nhưng không có liên quan đến Hạ Viên Miên.” Nói xong, cô nhắm chặt hai mắt. Cô quá mệt mỏi, không còn sức giữ tỉnh táo nữa. Trước khi ngất đi, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ:
Phải giải thích sao đây? Giải thích có tác dụng không? Anh ấy sẽ nghe chứ? Đã không nghe thì tại sao còn giải thích làm gì? Giải thích là phải nói cho người muốn nghe.
“Này, mở mắt!” Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh ư?
Thẩm Tư Cương nheo mắt quát: “Mở mắt!”
Nhưng cô vẫn không đáp lại. Thẩm Tư Cương đưa tay đẩy cô, chỉ một động tác này làm đầu cô nghiêng oặt sang một bên. Thẩm Tư Cương giật thót: “Giản Đường? Giản Đường?”
Sắc mặt anh thoắt thay đổi, anh vội vàng lùi về sau một bước, cúi xuống bế cô vào phòng ngủ.
Chết tiệt! Sao người cô lại nóng thế này. Lúc cứu được cô từ phòng riêng ra vẫn còn tốt cơ mà!
“Bạch Dương Hàng! Cậu ở đâu, mau tới đây!”
Đầu bên kia điện thoại, Bạch Dương Hàng im lặng trợn mắt: “Này anh giai, cho dù tôi là bác sĩ riêng của cậu, nhưng một buổi tối bắt tôi chạy hai lần có vẻ hơi quá đáng nhỉ?”
“Mau đến đây! Cô ấy lại ngất rồi! Cậu khám bệnh kiểu gì đấy?”
Bạch Dương Hàng thật sự muốn chửi đổng lên: “Cô ấy? Giản Đường hả? Cô ấy đâu nghiêm trọng đến vậy, nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đầy đủ và chăm sóc cơ thể là không có chuyện gì đâu. Cái gì mà bảo tôi khám bệnh kiểu gì?”
Không đúng, Thẩm Tư Cương, sao Giản Đường lại ở chỗ cậu.
Đầu óc Bạch Dương Hàng xoay chuyển, chợt giật thót.
“Uầy! Thẩm Tư Cương, không phải cậu làm gì với cô gái đáng thương kia chứ? Cơ thể khuyết thiếu của cô ấy bình thường không xảy ra vấn đề gì là phải cảm tạ trời đất rồi, vậy mà cậu còn đi hành hạ người ta nữa sao? Thẩm Tư Cương, nếu cậu thật sự hận cô ấy thì dứt khoát giết chết người ta luôn đi, cần gì giày vò nhau!”
“Chờ một chút.” Đôi mắt Thẩm Tư Cương bừng sáng: “Cơ thể khuyết thiếu? Tay chân cô ấy còn nguyên mà.”
Đầu kia, Bạch Dương Hàng cười sằng sặc, nhẹ nhàng buông lời: “Què chân cụt tay thì không đến mức, chẳng qua chỉ thiếu một quả thận thôi mà.”
Bàn tay cầm di động của Thẩm Tư Cương run lên. Bạch Dương Hàng nghe được tiếng hít thở không đều của Thẩm Tư Cương trong khoảnh khắc ấy, không khỏi nhướng mày: “Cậu không tin à, cởi áo cô ấy ra rồi tự nhìn đi.”
Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua Giản Đường nằm trên giường, đôi chân dài cất bước đi tới, một tay anh cầm di động, một tay đẩy cô nằm nghiêng, chậm rãi vén áo cô lên từng chút từng chút một...
Đột nhiên con ngươi của anh thít lại.
“Ai làm!” Âm thanh lạnh thấu xương như thể bão tuyết ùa tới. Đôi mắt anh có thể nhìn thấy, nơi nang hông bên trái có một vết sẹo xấu xí. Anh vươn tay tới muốn kiểm tra, nhưng bàn tay thon dài kia không tài nào kiềm được cơn run rẩy.