Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 53 CÔ CÓ BIẾT AI LÀ NGƯỜI CỨU GIẢN ĐƯỜNG KHÔNG_
CHƯƠNG 53: CÔ CÓ BIẾT AI LÀ NGƯỜI CỨU GIẢN ĐƯỜNG KHÔNG?
Tô Mịch như ăn phải thuốc nổ, hùng hùng hổ hổ đi tới bộ phận PR, mọi người nhìn mà khó hiểu, “chị Mịch hôm nay làm sao thế nhỉ?”
“Chịu.”
“Hình như chị ấy tới phòng PR.”
“Hay cái người thanh cao kia lại làm gì rồi?”
“Mấy cô đừng nói như thế sau lưng Giản Đường, người ta cần cù chịu khó làm việc, ảnh hưởng gì đến nồi cơm nhà các cô?” Annie bực mình quát, “Chúng ta đều là phục vụ thì cứ làm cho tốt công việc của phục vụ là được. Vạ miệng nữa đi rồi đến lúc gặp chuyện thì chẳng ai cứu nổi đâu.”
Annie nói xong thì quay sang nhìn Tần Mạn Mạn như mất hồn mất vía đang đứng trong góc: “Mau qua bàn số 3 đi, người ta đang kêu ầm lên kia kìa, gọi đồ uống mà lâu lắc còn chưa thèm mang lên.”
Tần Mạn Mạn nơm nớp lo sợ, từ căn phòng ở tầng 6 kia về là bắt đầu không ổn rồi, xem thái độ của đồng nghiệp xung quanh thì chắc không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó, thậm chí còn không biết tầng 6 đã xảy ra chuyện lớn, nước đã chảy thành tai họa rồi. Không cần nghĩ cũng biết cấp trên đã phong tỏa tin tức.
Tần Mạn Mạn là nhân viên duy nhất của Đông Kinh biết chuyện gì vừa xảy ra.
Có lẽ cũng có vài nhân viên biết chuyện ở tầng 6, vì lúc đó có một phòng đang mở cửa, mà nước thì tràn hết ra ngoài hành lang.
Tần Mạn Mạn biết, những người biết chuyện kia đều đã bị cảnh cáo cấm được tiết lộ chuyện này.
Cô vừa sợ hãi, đồng thời lại cáu run cả người.
Giờ bị Annie phê bình, cơn tức của cô được nơi bộc phát, “Annie à, nói người thì nghĩ đến mình trước đi. Nghĩ lại xem bản thân đã làm tốt hay chưa?”
“Thế tôi làm không tốt chỗ nào?” Annie vốn đanh đá nên bật lại ngay.
“Hôm nay cô vốn phải phụ trách một phòng ở tầng sáu đúng không? Vậy vì sao cô không đi lại đẩy cho tôi đi?” Nếu không như vậy thì cô sẽ gặp phải chuyện kinh khủng đó sao?
Càng nghĩ cô càng thấy mọi việc đều do Annie mà ra.
“Annie, cô nên cảm ơn tôi đấy.”
Annie nhìn Tần Mạn Mạn như nhìn một con ngốc, “Cô bị điên à?” Sao cô phải cảm ơn Tần Mạn Mạn chứ? Vì Tần Mạn Mạn thay cô đến tầng sáu à?
“Điên hả, sao tôi phải cảm ơn cô chứ? Trước giờ phòng ở tầng sáu là phòng có doanh thu cao nhất. Tôi còn chẳng hiểu làm sao lại bị đổi ca đây. Còn bảo tôi cảm ơn cô á? Trừ khi tôi điên nhé.”
Đúng là chuyện lạ!
“Cô... cô không biết gì hết!” Hai mắt Tần Mạn Mạn đỏ bừng, chỉ tay vào Annie, “Cô chẳng biết cái gì hết! Hôm nay... hôm nay...”
“Hôm nay làm sao?” Annie nhướng mày, cô ngứa mắt cô nàng Tần Mạn Mạn này lâu rồi, được cái mặt ngây thơ là cứ làm như công chúa Bạch Tuyết vậy, suốt ngày cứ như thần kinh, không biết để ý đến người khác, chỉ chăm chăm biết lấy mình.
Tần Mạn Mạn tức đến mức hai mắt đỏ bừng, nhưng cô không thể nói gì. Chuyện xảy ra ở tầng 6 đã kết thúc, Đông Kinh vẫn im lặng không có bất kỳ động tĩnh gì, mọi người thì không biết gì hết, dù cô có ngu nữa cũng biết không thể ho he bất kỳ điều gì về chuyện này.
“Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực như con thỏ trắng thế nữa đi, ai nhìn vào lại bảo tôi bắt nạt cô.” Annie mỉa mai xong thì quay người đi, không quan tâm đến Tần Mạn Mạn.
Tô Mịch đi như bay đến khu của bộ phận PR. Gót giày dẫm lên nền đá cẩm thạch vang lên tiếng cạch cạch, mặt hoa da phấn đầy nét giận, người của phòng PR sợ hãi nhìn Tô Mịch đi thẳng đến phòng giám đốc.
Rầm!
Tiếng đạp cửa vang lên cùng giọng nói đầy giận dữ, “Giám đốc Hứa, tôi phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được!”
Giám đốc Hứa giật nảy mình, khó hiểu nhìn Tô Mịch đột nhiên xông vào, “chị Mịch?”
Tô Mịch vào văn phòng rồi đóng sầm cửa, ngăn những ánh mắt của đám hóng chuyện bên ngoài.
Cô đứng trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn giám đốc Hứa với ánh mắt lạnh lùng, “Ai cho phép cô tự ý sắp xếp công việc cho Giản Đường? Được tôi cho phép chưa? Cô không biết cô ấy còn đang ốm sao?”
Giám đốc Hứa biết Tô Mịch vì Giản Đường mà tới gây sự thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng bực mình đáp, “chị Mịch à, dù gì thì em cũng là giám đốc phòng PR, chẳng lẽ em không có quyền sắp xếp công việc cho nhân viên ạ?”
Dù hôm nay cô ta không phân công công việc cho Giản Đường, nhưng dù cô ta có giao việc thật thì cô ta hoàn toàn có quyền làm như vậy.
“Ha ha, giám đốc Hứa nói rất có lý, khiến tôi không thể nói gì hơn. Vậy đi, ngày mai cô không cần đi làm nữa đâu.”
Giám đốc Hứa quay ngoắt ra nhìn Tô Mịch, “chị Mịch nói vậy là sao?” Chỉ vì giao việc cho một nhân viên đang ốm mà bị Tô Mịch đuổi việc?
“Thì ý là vậy đấy. Ngày mai cô không cần đi làm, ngày kia cũng thế, ngày kìa cũng vậy, nếu cô vẫn chưa hiểu thì để tôi nói như này nhé. You are fired!” Tô Mịch cười lạnh, “Understand?”
Giám đốc Hứa tức đến run cả người, cô ta đập tay cái rầm lên bàn rồi run rẩy đứng dậy, “Tô Mịch, cô khinh người vừa vừa thôi! Tôi phạm phải một lỗi như vậy thôi mà cô đòi đuổi việc tôi?”
“Tôi bảo cô giao việc cho Giản Đường à? Cô là cấp trên trực tiếp quản lý Giản Đường, cô ấy bị bệnh mà cô không biết ư?”
“Bệnh thì nghỉ thôi, nhưng nếu cô ta đã đi làm thì dù bệnh cũng phải giao việc chứ.”
Tô Mịch cười lạnh, tuy cô không tán đồng việc giám đốc Hứa giao việc cho nhân viên đang ốm đau bệnh tật, nhưng cô hoàn toàn đồng ý với những lời cô ta nói.
Vậy nếu nói, giám đốc Hứa giao việc cho cô ngốc kia thì cô cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng cô ta đã giao cái việc của nợ gì chứ?
“Nên cô phân công cho một nhân viên đang ốm đau đến phòng của Đỗ Lập Quần tại tầng 6?” Tô Mịch mỉa mai, “Người ngoài không biết Đỗ Lập Quần thế nào, nhưng cô dám nói người làm việc lâu năm ở Đông Kinh như cô cũng không biết chứ?”
Cô tức giận mắng giám đốc Hứa, “Đầu Giản Đường còn chưa cắt chỉ đâu, thế mà cô ném cô ấy cho thằng điên Đỗ Lập Quần, dăm ba cái sở thích biến thái của hắn đã hại chết không biết bao nhiêu người rồi.” Đỗ Lập Quần có tiền, mọi thứ đều có thể giải quyết. Vậy nên cô nghĩ Giản Đường cần tiền, Đỗ Lập Quần lại có tiền, nên cô đẩy cô ấy qua chỗ hắn, để cô ấy biểu diễn người sống đuối nước cho tên bệnh hoạn kia xem hả?”
Ban đầu giám đốc Hứa còn giận dữ, nghĩ rằng Tô Mịch bắt nạt người, nhưng sau từng câu từng chữ của Tô Mịch, trán cô ta cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Tôi sẽ nói cho cô một bí mật nữa.” Tô Mịch cố ý tiết lộ thông tin mà giám đốc Hứa chưa đủ cấp độ để biết, “Giản Đường bị dìm trong nước, thùng chứa xảy ra vấn đề nên không mở ra được.”
Nếu những lời này cũng đủ để giám đốc Hứa đổ mồ hôi khắp người, thì câu sau của Tô Mịch có thể khiến cô ta sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
“Cô có biết ai là người cứu Giản Đường ra không?” Tô Mịch nói, “Là ông chủ.”
Tô Mịch như ăn phải thuốc nổ, hùng hùng hổ hổ đi tới bộ phận PR, mọi người nhìn mà khó hiểu, “chị Mịch hôm nay làm sao thế nhỉ?”
“Chịu.”
“Hình như chị ấy tới phòng PR.”
“Hay cái người thanh cao kia lại làm gì rồi?”
“Mấy cô đừng nói như thế sau lưng Giản Đường, người ta cần cù chịu khó làm việc, ảnh hưởng gì đến nồi cơm nhà các cô?” Annie bực mình quát, “Chúng ta đều là phục vụ thì cứ làm cho tốt công việc của phục vụ là được. Vạ miệng nữa đi rồi đến lúc gặp chuyện thì chẳng ai cứu nổi đâu.”
Annie nói xong thì quay sang nhìn Tần Mạn Mạn như mất hồn mất vía đang đứng trong góc: “Mau qua bàn số 3 đi, người ta đang kêu ầm lên kia kìa, gọi đồ uống mà lâu lắc còn chưa thèm mang lên.”
Tần Mạn Mạn nơm nớp lo sợ, từ căn phòng ở tầng 6 kia về là bắt đầu không ổn rồi, xem thái độ của đồng nghiệp xung quanh thì chắc không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó, thậm chí còn không biết tầng 6 đã xảy ra chuyện lớn, nước đã chảy thành tai họa rồi. Không cần nghĩ cũng biết cấp trên đã phong tỏa tin tức.
Tần Mạn Mạn là nhân viên duy nhất của Đông Kinh biết chuyện gì vừa xảy ra.
Có lẽ cũng có vài nhân viên biết chuyện ở tầng 6, vì lúc đó có một phòng đang mở cửa, mà nước thì tràn hết ra ngoài hành lang.
Tần Mạn Mạn biết, những người biết chuyện kia đều đã bị cảnh cáo cấm được tiết lộ chuyện này.
Cô vừa sợ hãi, đồng thời lại cáu run cả người.
Giờ bị Annie phê bình, cơn tức của cô được nơi bộc phát, “Annie à, nói người thì nghĩ đến mình trước đi. Nghĩ lại xem bản thân đã làm tốt hay chưa?”
“Thế tôi làm không tốt chỗ nào?” Annie vốn đanh đá nên bật lại ngay.
“Hôm nay cô vốn phải phụ trách một phòng ở tầng sáu đúng không? Vậy vì sao cô không đi lại đẩy cho tôi đi?” Nếu không như vậy thì cô sẽ gặp phải chuyện kinh khủng đó sao?
Càng nghĩ cô càng thấy mọi việc đều do Annie mà ra.
“Annie, cô nên cảm ơn tôi đấy.”
Annie nhìn Tần Mạn Mạn như nhìn một con ngốc, “Cô bị điên à?” Sao cô phải cảm ơn Tần Mạn Mạn chứ? Vì Tần Mạn Mạn thay cô đến tầng sáu à?
“Điên hả, sao tôi phải cảm ơn cô chứ? Trước giờ phòng ở tầng sáu là phòng có doanh thu cao nhất. Tôi còn chẳng hiểu làm sao lại bị đổi ca đây. Còn bảo tôi cảm ơn cô á? Trừ khi tôi điên nhé.”
Đúng là chuyện lạ!
“Cô... cô không biết gì hết!” Hai mắt Tần Mạn Mạn đỏ bừng, chỉ tay vào Annie, “Cô chẳng biết cái gì hết! Hôm nay... hôm nay...”
“Hôm nay làm sao?” Annie nhướng mày, cô ngứa mắt cô nàng Tần Mạn Mạn này lâu rồi, được cái mặt ngây thơ là cứ làm như công chúa Bạch Tuyết vậy, suốt ngày cứ như thần kinh, không biết để ý đến người khác, chỉ chăm chăm biết lấy mình.
Tần Mạn Mạn tức đến mức hai mắt đỏ bừng, nhưng cô không thể nói gì. Chuyện xảy ra ở tầng 6 đã kết thúc, Đông Kinh vẫn im lặng không có bất kỳ động tĩnh gì, mọi người thì không biết gì hết, dù cô có ngu nữa cũng biết không thể ho he bất kỳ điều gì về chuyện này.
“Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực như con thỏ trắng thế nữa đi, ai nhìn vào lại bảo tôi bắt nạt cô.” Annie mỉa mai xong thì quay người đi, không quan tâm đến Tần Mạn Mạn.
Tô Mịch đi như bay đến khu của bộ phận PR. Gót giày dẫm lên nền đá cẩm thạch vang lên tiếng cạch cạch, mặt hoa da phấn đầy nét giận, người của phòng PR sợ hãi nhìn Tô Mịch đi thẳng đến phòng giám đốc.
Rầm!
Tiếng đạp cửa vang lên cùng giọng nói đầy giận dữ, “Giám đốc Hứa, tôi phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được!”
Giám đốc Hứa giật nảy mình, khó hiểu nhìn Tô Mịch đột nhiên xông vào, “chị Mịch?”
Tô Mịch vào văn phòng rồi đóng sầm cửa, ngăn những ánh mắt của đám hóng chuyện bên ngoài.
Cô đứng trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn giám đốc Hứa với ánh mắt lạnh lùng, “Ai cho phép cô tự ý sắp xếp công việc cho Giản Đường? Được tôi cho phép chưa? Cô không biết cô ấy còn đang ốm sao?”
Giám đốc Hứa biết Tô Mịch vì Giản Đường mà tới gây sự thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng bực mình đáp, “chị Mịch à, dù gì thì em cũng là giám đốc phòng PR, chẳng lẽ em không có quyền sắp xếp công việc cho nhân viên ạ?”
Dù hôm nay cô ta không phân công công việc cho Giản Đường, nhưng dù cô ta có giao việc thật thì cô ta hoàn toàn có quyền làm như vậy.
“Ha ha, giám đốc Hứa nói rất có lý, khiến tôi không thể nói gì hơn. Vậy đi, ngày mai cô không cần đi làm nữa đâu.”
Giám đốc Hứa quay ngoắt ra nhìn Tô Mịch, “chị Mịch nói vậy là sao?” Chỉ vì giao việc cho một nhân viên đang ốm mà bị Tô Mịch đuổi việc?
“Thì ý là vậy đấy. Ngày mai cô không cần đi làm, ngày kia cũng thế, ngày kìa cũng vậy, nếu cô vẫn chưa hiểu thì để tôi nói như này nhé. You are fired!” Tô Mịch cười lạnh, “Understand?”
Giám đốc Hứa tức đến run cả người, cô ta đập tay cái rầm lên bàn rồi run rẩy đứng dậy, “Tô Mịch, cô khinh người vừa vừa thôi! Tôi phạm phải một lỗi như vậy thôi mà cô đòi đuổi việc tôi?”
“Tôi bảo cô giao việc cho Giản Đường à? Cô là cấp trên trực tiếp quản lý Giản Đường, cô ấy bị bệnh mà cô không biết ư?”
“Bệnh thì nghỉ thôi, nhưng nếu cô ta đã đi làm thì dù bệnh cũng phải giao việc chứ.”
Tô Mịch cười lạnh, tuy cô không tán đồng việc giám đốc Hứa giao việc cho nhân viên đang ốm đau bệnh tật, nhưng cô hoàn toàn đồng ý với những lời cô ta nói.
Vậy nếu nói, giám đốc Hứa giao việc cho cô ngốc kia thì cô cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng cô ta đã giao cái việc của nợ gì chứ?
“Nên cô phân công cho một nhân viên đang ốm đau đến phòng của Đỗ Lập Quần tại tầng 6?” Tô Mịch mỉa mai, “Người ngoài không biết Đỗ Lập Quần thế nào, nhưng cô dám nói người làm việc lâu năm ở Đông Kinh như cô cũng không biết chứ?”
Cô tức giận mắng giám đốc Hứa, “Đầu Giản Đường còn chưa cắt chỉ đâu, thế mà cô ném cô ấy cho thằng điên Đỗ Lập Quần, dăm ba cái sở thích biến thái của hắn đã hại chết không biết bao nhiêu người rồi.” Đỗ Lập Quần có tiền, mọi thứ đều có thể giải quyết. Vậy nên cô nghĩ Giản Đường cần tiền, Đỗ Lập Quần lại có tiền, nên cô đẩy cô ấy qua chỗ hắn, để cô ấy biểu diễn người sống đuối nước cho tên bệnh hoạn kia xem hả?”
Ban đầu giám đốc Hứa còn giận dữ, nghĩ rằng Tô Mịch bắt nạt người, nhưng sau từng câu từng chữ của Tô Mịch, trán cô ta cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Tôi sẽ nói cho cô một bí mật nữa.” Tô Mịch cố ý tiết lộ thông tin mà giám đốc Hứa chưa đủ cấp độ để biết, “Giản Đường bị dìm trong nước, thùng chứa xảy ra vấn đề nên không mở ra được.”
Nếu những lời này cũng đủ để giám đốc Hứa đổ mồ hôi khắp người, thì câu sau của Tô Mịch có thể khiến cô ta sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
“Cô có biết ai là người cứu Giản Đường ra không?” Tô Mịch nói, “Là ông chủ.”