Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 52 SỰ QUAN TÂM ĐẰNG SAU VẺ LẠNH LÙNG
CHƯƠNG 52: SỰ QUAN TÂM ĐẰNG SAU VẺ LẠNH LÙNG
Đằng sau bỗng vang lên tiếng động lạ.
“Đứng lại, muốn đi đâu?” Thẩm Tư Cương híp mắt nhìn bộ dạng dè dặt của cô gái, cố nén xúc động muốn bắt cô lại.
“Đi làm!” Giản Đường chậm rãi nói.
Người đàn ông càng tức giận, khuôn mặt lạnh như tiền nhìn không ra cảm xúc, anh bỗng mở miệng: “Đi làm? Với sức khỏe yếu như sên của cô sao?” Cô thật không biết chừng mực, mắt lúc nào cũng chỉ có tiền, vừa mới hút chết mở mắt ra lại đòi tiền, trừ tiền ra cô ấy còn quan tâm gì nữa chứ?
Ồ, không đúng!
Còn có Lục Sinh! Tên đàn ông cô ấy gọi tên trong mơ nữa.
“Không còn việc gì nữa thì tôi đi làm trước đây.” Cô vẫn cứ rụt rè khom lưng như thế, sống lưng ấy tường chừng không bao giờ có thể thẳng lên được, đôi mắt Thẩm Tư Cương chỉ thấy lửa giận ngất trời, còn có nỗi đau bị anh lờ đi.
Công việc công việc, thích công việc như thế sao....
“Được rồi, có nhân viên cần cù như cô là may mắn của ông chủ này, nếu cô đã thích làm việc như thế thì cố mà lấy cái cần cù của cô kiếm 16 tỷ tromg một tháng đi.”
Giản Đường nghe xong muốn ngất ngay tại chỗ, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha với ánh mắt không thể tin nổi, cô run rẩy hỏi lại:
“Tổng giám đốc Thẩm muốn tôi kiếm 16 tỷ chuyển vào tài khoản đó trong một tháng sao?”
Thẩm Tư Cương không trả lời chỉ mỉm cười: “Đi làm việc đi, tôi tin cô, cô là một nhân viên tốt.” Anh thậm chí còn cổ vũ cô: “Cố lên, tôi tin vào cô.”
Đúng là một lời mỉa mai trắng trợn, sắc mặt Giản Đường trở nên nhợt nhạt, bờ môi run rẩy nhìn người đàn ông kia không chớp mắt, dường như lúc này trong mắt cô chỉ còn mỗi anh, cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì nữa, ngay cả cầu xin cũng không.
“Tôi biết rồi, thưa anh.” Cô chỉ lẳng lặng để lại một câu như thế rồi bước vào thang máy trước mặt anh.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, khuôn mặt lạnh lùng của anh bỗng nở ra nụ cười sặc mùi nguy hiểm, trước đây hở một cái là quỳ xuống cầu xin, giờ thì hay rồi, ngay cả một câu năn nỉ cũng lười nói, cô ấy thay đổi như thế từ khi gặp Lục Sinh phải không.
Anh cầm lấy điện thoại nói vẻn vẹn bốn chữ “Điều tra Lục Sinh” với đầu bên kia rồi lập tức cúp máy, anh nắm chặt điện thoại trong tay rồi đột nhiên ném mạnh vào màn hình ti vi.
Một lúc sau, máy liên lạc báo hiệu, Thẩm Tư Cương nhấn bộ điều khiển trong tay, sau đó liền nghe thấy tiếng Thẩm Đệ Nhất : “Sếp, cậu Bạch cho người mang thuốc tới, giờ đang chờ để mang lên.”
“Cậu đưa tới chỗ Tô Mịch đi, bảo cô ta lấy cho cô gái kia.” Vừa định cúp máy, bỗng nghĩ tới điều gì đó anh liền thêm một câu: “Đừng nhắc tôi trước mặt cô ta.”
Thẩm Đệ Nhất vâng một tiếng, Thẩm Tư Cương lại nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi mang thuốc tới chỗ Tô Mịch thì cậu lập tức đi điều tra chuyện Đỗ Lập Quần hôm nay đi, tôi muốn biết rõ chuyện này, không được bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ.”
“Vâng thưa sếp.”
“Cậu đi đi.”
Thẩm Đệ Nhất gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp “Vào đi”, anh liền đẩy cửa bước vào.
Tô Mịch mặt kỳ quái nhìn Thẩm Đệ Nhất: “Sao anh lại tới đây?” Vừa hỏi xong Tô Mịch liền nghĩ tới chuyện gì đó: “Tổng giám đốc Thẩm có dặn dò gì sao?”
Thẩm Đệ Nhất để bọc thuốc lên bàn Tô Mịch: “kêu cô Giản đúng giờ uống thuốc.”
“Thuốc giảm sốt?” Tô Mịch nhìn bọc thuốc trên bàn: “Sao cậu biết Giản Đường bị sốt?”
Thẩm Đệ Nhất hơi nhíu mày nói với giọng lạnh lùng: “ Thế sao cô lại biết chuyện cô Giản bị sốt?”
“Tối hôm trước cô ấy dầm mưa về chóng mặt bị té, trán còn đang băng bó, tôi có mù mới không thấy.”
“Nếu cô đã biết cô Giản không khỏe thì tại sao lại không cho cô ấy nghỉ?”
“Ý anh là sao, anh nói tôi bạc đãi Giản Đường, bắt nạt cô ấy à?” Tô Mịch trừng mắt nhìn anh ta: “Con bé ngốc đó cần tôi bắt nạt à? Tâm trí cô ấy lúc nào cũng nghĩ tới tiền, anh đừng có nói anh không biết chuyện sếp bắt cô ấy nộp 16 tỷ, giờ cô ấy đang vì số tiền ấy mà liều mạng làm việc ấy.
Người còn chưa khỏe, vết thương trên trán còn chưa tháo băng đã chạy tới Đông Kinh đòi tôi cho đi làm đấy.”
“Vì thế nên cô sắp xếp cho cô ấy trò nguy hiểm ấy à?”
Tô Mịch nếu còn chưa nhận ra có chuyện không hay thì coi như phí công lăn lộn ở thành phố S bao lâu nay rồi, cô nhíu mày hỏi lại, “Khoan đã, trò nguy hiểm gì? Ý anh là sao?”
Giản Đường liều mạng chạy tới Đông Kinh không có nghĩ là Tô Mịch cũng liều mạng sắp xếp việc nặng cho con bé ngốc ấy, “Tôi không có ác tới mức ép nguồi bệnh đi tiếp khách?”
Cô ấy lúc chạy tới đây còn chưa khỏe đâu, tôi cũng biết ý nên không sắp xếp cho cô ấy làm gì hết, ngoài vị khách lạ mấy ngày trước ra, nhưng vị khách đó cũng không bắt Giản Đường làm chuyện gì quá đáng chứ nói chi mấy trò nguy hiểm.”
Thẩm Đệ Nhất nhìn Tô Mịch cũng không giống giả vờ, bèn thử hỏi dò: “Cô có biết Đỗ Lập Quần người Hồng Công đó không?”
“Đỗ Lập Quần... ồ , anh nói là cái ông ở miền nam đó phải không? Ông ta làm sao?”
Hôm nay Đỗ Lập Quẩn tới Đông Kinh ăn chời, bao phòng 603.” Thẩm Đệ Nhất cau mày: “Tô Mịch, vừa rồi tầng 6 xảy ra chuyện lớn như thế mà cô không biết gì sao?”
Tô Mịch ngẩn ra, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xâu chuỗi lời nói nãy giờ của Thẩm Đệ Nhất.
Hồng Công, Đỗ Lập Quần, hôm nay tới ăn chơi, bao phòng 603 ở Đông Kinh, vừa rồi tầng 6 xảy ra chuyện lớn... bỗng cô giật bắn người trợn mắt nhìn Thẩm Đệ Nhất!
“Giản Đường!” Tô Mịch đứng bật dậy quá mạnh khiến cái ghế ngã lăn quay sang một bên.
Cô lao tới thô lỗ nắm lấy cổ áo Thẩm Đệ Nhất: “Nói hết mọi chuyện anh biết cho tôi nghe.”
“Tô Mịch, cô có vẻ không làm tốt việc của mình ở Đông Kinh rồi đấy, an nhàn quá rồi giờ ở địa bàn của mình xảy ra chuyện lớn như thế cũng không biết.”
“Đừng nói nhảm nữa, tôi vừa trở về từ bữa tiệc của ông Hà, mau nói hết tất cả những chuyện xảy ra khi tôi không có ở đây đi, tại sao anh lại đưa thuốc cho Giản Đường, con bé ngốc đó lại bán cái gì rồi?”
Thẩm Đệ Nhất cũng không phải chưa bao giờ thấy Tô Mịch hung dữ như vậy, nhưng chuyện đã từ hai năm trước rồi, từ khi Tô Mịch lên nắm quyền tổng giám đốc Đông Kinh thì Thẩm Đệ Nhất chưa bao giờ thấy Tô Mịch đáng sợ như thế, nhất thời anh ta không kịp phản ứng, đành ho một tiếng che giấu sự bối rối: “Cô thả tay ra đã.”
“Anh nói trước đi.”
Thẩm Đệ Nhất cạn lời nhìn cô, chỉ đành nói hết mọi chuyện hôm nay cho Tô Mịch nghe.
Nghe xong, Tô Mịch chỉ cảm thấy lửa giận bốc ngùn ngụt trong lòng, cô quăng Thẩm Đệ Nhất qua một bên rồi hung hãn bước ra ngoài: “Tôi muốn đi hỏi con ả họ Hứa kia ai cho ả quyền sắp xếp loại khách như thế cho bé ngốc!”
Đằng sau bỗng vang lên tiếng động lạ.
“Đứng lại, muốn đi đâu?” Thẩm Tư Cương híp mắt nhìn bộ dạng dè dặt của cô gái, cố nén xúc động muốn bắt cô lại.
“Đi làm!” Giản Đường chậm rãi nói.
Người đàn ông càng tức giận, khuôn mặt lạnh như tiền nhìn không ra cảm xúc, anh bỗng mở miệng: “Đi làm? Với sức khỏe yếu như sên của cô sao?” Cô thật không biết chừng mực, mắt lúc nào cũng chỉ có tiền, vừa mới hút chết mở mắt ra lại đòi tiền, trừ tiền ra cô ấy còn quan tâm gì nữa chứ?
Ồ, không đúng!
Còn có Lục Sinh! Tên đàn ông cô ấy gọi tên trong mơ nữa.
“Không còn việc gì nữa thì tôi đi làm trước đây.” Cô vẫn cứ rụt rè khom lưng như thế, sống lưng ấy tường chừng không bao giờ có thể thẳng lên được, đôi mắt Thẩm Tư Cương chỉ thấy lửa giận ngất trời, còn có nỗi đau bị anh lờ đi.
Công việc công việc, thích công việc như thế sao....
“Được rồi, có nhân viên cần cù như cô là may mắn của ông chủ này, nếu cô đã thích làm việc như thế thì cố mà lấy cái cần cù của cô kiếm 16 tỷ tromg một tháng đi.”
Giản Đường nghe xong muốn ngất ngay tại chỗ, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha với ánh mắt không thể tin nổi, cô run rẩy hỏi lại:
“Tổng giám đốc Thẩm muốn tôi kiếm 16 tỷ chuyển vào tài khoản đó trong một tháng sao?”
Thẩm Tư Cương không trả lời chỉ mỉm cười: “Đi làm việc đi, tôi tin cô, cô là một nhân viên tốt.” Anh thậm chí còn cổ vũ cô: “Cố lên, tôi tin vào cô.”
Đúng là một lời mỉa mai trắng trợn, sắc mặt Giản Đường trở nên nhợt nhạt, bờ môi run rẩy nhìn người đàn ông kia không chớp mắt, dường như lúc này trong mắt cô chỉ còn mỗi anh, cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì nữa, ngay cả cầu xin cũng không.
“Tôi biết rồi, thưa anh.” Cô chỉ lẳng lặng để lại một câu như thế rồi bước vào thang máy trước mặt anh.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, khuôn mặt lạnh lùng của anh bỗng nở ra nụ cười sặc mùi nguy hiểm, trước đây hở một cái là quỳ xuống cầu xin, giờ thì hay rồi, ngay cả một câu năn nỉ cũng lười nói, cô ấy thay đổi như thế từ khi gặp Lục Sinh phải không.
Anh cầm lấy điện thoại nói vẻn vẹn bốn chữ “Điều tra Lục Sinh” với đầu bên kia rồi lập tức cúp máy, anh nắm chặt điện thoại trong tay rồi đột nhiên ném mạnh vào màn hình ti vi.
Một lúc sau, máy liên lạc báo hiệu, Thẩm Tư Cương nhấn bộ điều khiển trong tay, sau đó liền nghe thấy tiếng Thẩm Đệ Nhất : “Sếp, cậu Bạch cho người mang thuốc tới, giờ đang chờ để mang lên.”
“Cậu đưa tới chỗ Tô Mịch đi, bảo cô ta lấy cho cô gái kia.” Vừa định cúp máy, bỗng nghĩ tới điều gì đó anh liền thêm một câu: “Đừng nhắc tôi trước mặt cô ta.”
Thẩm Đệ Nhất vâng một tiếng, Thẩm Tư Cương lại nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi mang thuốc tới chỗ Tô Mịch thì cậu lập tức đi điều tra chuyện Đỗ Lập Quần hôm nay đi, tôi muốn biết rõ chuyện này, không được bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ.”
“Vâng thưa sếp.”
“Cậu đi đi.”
Thẩm Đệ Nhất gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp “Vào đi”, anh liền đẩy cửa bước vào.
Tô Mịch mặt kỳ quái nhìn Thẩm Đệ Nhất: “Sao anh lại tới đây?” Vừa hỏi xong Tô Mịch liền nghĩ tới chuyện gì đó: “Tổng giám đốc Thẩm có dặn dò gì sao?”
Thẩm Đệ Nhất để bọc thuốc lên bàn Tô Mịch: “kêu cô Giản đúng giờ uống thuốc.”
“Thuốc giảm sốt?” Tô Mịch nhìn bọc thuốc trên bàn: “Sao cậu biết Giản Đường bị sốt?”
Thẩm Đệ Nhất hơi nhíu mày nói với giọng lạnh lùng: “ Thế sao cô lại biết chuyện cô Giản bị sốt?”
“Tối hôm trước cô ấy dầm mưa về chóng mặt bị té, trán còn đang băng bó, tôi có mù mới không thấy.”
“Nếu cô đã biết cô Giản không khỏe thì tại sao lại không cho cô ấy nghỉ?”
“Ý anh là sao, anh nói tôi bạc đãi Giản Đường, bắt nạt cô ấy à?” Tô Mịch trừng mắt nhìn anh ta: “Con bé ngốc đó cần tôi bắt nạt à? Tâm trí cô ấy lúc nào cũng nghĩ tới tiền, anh đừng có nói anh không biết chuyện sếp bắt cô ấy nộp 16 tỷ, giờ cô ấy đang vì số tiền ấy mà liều mạng làm việc ấy.
Người còn chưa khỏe, vết thương trên trán còn chưa tháo băng đã chạy tới Đông Kinh đòi tôi cho đi làm đấy.”
“Vì thế nên cô sắp xếp cho cô ấy trò nguy hiểm ấy à?”
Tô Mịch nếu còn chưa nhận ra có chuyện không hay thì coi như phí công lăn lộn ở thành phố S bao lâu nay rồi, cô nhíu mày hỏi lại, “Khoan đã, trò nguy hiểm gì? Ý anh là sao?”
Giản Đường liều mạng chạy tới Đông Kinh không có nghĩ là Tô Mịch cũng liều mạng sắp xếp việc nặng cho con bé ngốc ấy, “Tôi không có ác tới mức ép nguồi bệnh đi tiếp khách?”
Cô ấy lúc chạy tới đây còn chưa khỏe đâu, tôi cũng biết ý nên không sắp xếp cho cô ấy làm gì hết, ngoài vị khách lạ mấy ngày trước ra, nhưng vị khách đó cũng không bắt Giản Đường làm chuyện gì quá đáng chứ nói chi mấy trò nguy hiểm.”
Thẩm Đệ Nhất nhìn Tô Mịch cũng không giống giả vờ, bèn thử hỏi dò: “Cô có biết Đỗ Lập Quần người Hồng Công đó không?”
“Đỗ Lập Quần... ồ , anh nói là cái ông ở miền nam đó phải không? Ông ta làm sao?”
Hôm nay Đỗ Lập Quẩn tới Đông Kinh ăn chời, bao phòng 603.” Thẩm Đệ Nhất cau mày: “Tô Mịch, vừa rồi tầng 6 xảy ra chuyện lớn như thế mà cô không biết gì sao?”
Tô Mịch ngẩn ra, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xâu chuỗi lời nói nãy giờ của Thẩm Đệ Nhất.
Hồng Công, Đỗ Lập Quần, hôm nay tới ăn chơi, bao phòng 603 ở Đông Kinh, vừa rồi tầng 6 xảy ra chuyện lớn... bỗng cô giật bắn người trợn mắt nhìn Thẩm Đệ Nhất!
“Giản Đường!” Tô Mịch đứng bật dậy quá mạnh khiến cái ghế ngã lăn quay sang một bên.
Cô lao tới thô lỗ nắm lấy cổ áo Thẩm Đệ Nhất: “Nói hết mọi chuyện anh biết cho tôi nghe.”
“Tô Mịch, cô có vẻ không làm tốt việc của mình ở Đông Kinh rồi đấy, an nhàn quá rồi giờ ở địa bàn của mình xảy ra chuyện lớn như thế cũng không biết.”
“Đừng nói nhảm nữa, tôi vừa trở về từ bữa tiệc của ông Hà, mau nói hết tất cả những chuyện xảy ra khi tôi không có ở đây đi, tại sao anh lại đưa thuốc cho Giản Đường, con bé ngốc đó lại bán cái gì rồi?”
Thẩm Đệ Nhất cũng không phải chưa bao giờ thấy Tô Mịch hung dữ như vậy, nhưng chuyện đã từ hai năm trước rồi, từ khi Tô Mịch lên nắm quyền tổng giám đốc Đông Kinh thì Thẩm Đệ Nhất chưa bao giờ thấy Tô Mịch đáng sợ như thế, nhất thời anh ta không kịp phản ứng, đành ho một tiếng che giấu sự bối rối: “Cô thả tay ra đã.”
“Anh nói trước đi.”
Thẩm Đệ Nhất cạn lời nhìn cô, chỉ đành nói hết mọi chuyện hôm nay cho Tô Mịch nghe.
Nghe xong, Tô Mịch chỉ cảm thấy lửa giận bốc ngùn ngụt trong lòng, cô quăng Thẩm Đệ Nhất qua một bên rồi hung hãn bước ra ngoài: “Tôi muốn đi hỏi con ả họ Hứa kia ai cho ả quyền sắp xếp loại khách như thế cho bé ngốc!”